Sủng Thê Chi Đạo
-
Chương 33: Bạn bè
Sau khi rời khỏi tiệm cắt tóc, Đường Hiểu vẫn tiếp tục thất hồn lạc phách.
Cốc Tu Cẩn thất thanh cười nói, “Tiếp theo đi thương xá xem một chút nhé?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Đường Hiểu lại nghĩ tới mua đồ, cậu lắc đầu liên tục, lần này cậu thật sự sợ lắm rồi.
Cậu biết tài ăn nói của mình khẳng định không bằng Cốc Tu Cẩn, cho nên hậu quả của việc đi dạo thương xá chính là lại bị anh gạt mua thêm một ít đồ, mà thực tâm cậu cảm thấy không cần mua thêm cái gì nữa.
“Hay là thôi đi, tôi cảm thấy ngày hôm nay mua nhiều đồ quá rồi.” Đường Hiểu nhỏ giọng nói.
“Quần áo và giầy là nhu yếu phẩm, không thể tính như vậy.” Cốc Tu Cẩn biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói, “Tầm tuổi cậu bây giờ gần như mỗi người đều có một cái di động vừa đẹp lại vừa thực dụng, hơn nữa cậu vừa được phát lương, cậu không muốn đổi một cái di động mới sao?”
Đường Hiểu cũng biết di động cậu đang dùng đã cũ nát lắm rồi. Đó là cái di động cậu mua khi học đại học năm nhất, còn là hàng secondhand, dùng đến bây giờ vẫn chưa hỏng. Bởi vì còn có thể gọi điện được cho nên cậu vẫn không thể nào vứt đi.
Lúc này nghe Cốc Tu Cẩn nói như vậy, cậu cũng có chút động tâm, bất quá cũng có chút khó xử. Hiện tại di động mắc như vậy, một cái chức năng tốt cũng đã mất vài nghìn tệ, cậu rất đau lòng a.
Không đợi cậu do dự xong, Cốc Tu Cẩn tiếp tục nói, “Tôi có quen một người bạn, cậu ta bán di động, nói không chừng tìm cậu ta có thể mua được với giá xuất xưởng, so với ở cửa hàng di động sẽ rẻ hơn một chút, có muốn đến đó xem hay không?”
Lời này nhất thời khiến nhãn tình Đường Hiểu sáng lên, tuy rằng cậu không quá rõ về việc kinh doanh buôn bán điện thoại di động, nhưng đã ra xã hội lăn lộn hơn một năm, cậu biết giá bán lẻ so với giá xuất xưởng kỳ thật chênh lệch không nhỏ.
“Việc này… Hình như không được tốt lắm?” Tâm động sẽ dễ dàng bị thuyết phục, nhưng Đường Hiểu vẫn cảm thấy mình không nên lợi dụng bạn của anh, dù sao người ta cũng muốn kiếm tiền.
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Cậu ta bán sỉ điện thoại di động, tiền một cái di động đối với cậu ta mà nói không đáng là bao đâu.”
Đường Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, thế nhưng sau khi tự mình trải mọi việc, cậu mới biết sự tình không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Cốc Tu Cẩn thật sự đưa cậu đến một công xưởng sản xuất, mặc dù không có đi vào bên trong, nhưng Đường Hiểu mơ hồ nhìn thấy bên trong có rất nhiều máy móc và công nhân, xem ra đây đích thật là một nơi sản xuất di động.
Bất quá bọn họ cũng không đi vào bên trong nhà xưởng, mà Cốc Tu Cẩn dẫn cậu đến cao ốc bên cạnh xưởng, nghe nói cao ốc này là do người bạn kia của anh mua để làm văn phòng.
Mà người bạn Cốc Tu Cẩn nói đến, cũng là một người nhiệt tình đến mức khiến cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì bạn của anh nói vì là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên không nhận tiền của cậu, trực tiếp lấy điện thoại đưa cho cậu. Cậu có cự tuyệt qua, nhưng người nọ lại cho rằng cậu không thích di động, liền đổi lại lấy tặng cậu một cái notebook, trực tiếp khiến Đường Hiểu sợ tới mức phải nhận ngay cái di động kia.
Sau khi tỉnh táo lại, Đường Hiểu liền đoán người nọ có lẽ là nể mặt Cốc Tu Cẩn, kết quả là cậu lại nhận thêm một ân tình của anh. Hơn nữa cậu còn phát hiện, cái điện thoại di động mới của cậu hình như là cùng kiểu dáng với cái mà Cốc Tu Cẩn thường dùng.
Tuy rằng thắng lợi trở về, nhưng tâm tình Đường Hiểu rất nặng nề, cậu nhớ tới lời nói của Chu Thích, tình huống hiện giờ thật giống như là cậu thật sự được Cốc Tu Cẩn bao dưỡng. Tuy rằng cậu thích Cốc Tu Cẩn, nhưng cũng không cam tâm tình nguyện bị một người đàn ông bao dưỡng.
Cốc Tu Cẩn đang chuyên tâm lái xe đột nhiên nói, “Đường Hiểu, cậu không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả, tính cách người bạn kia của tôi rất tuỳ tiện, sở thích lớn nhất của cậu ta chính là tặng quà cho người khác, cậu không nhận cậu ta liền nói cho đến khi cậu nhận mới thôi, nạn nhân của cậu ta không chỉ riêng mình cậu đâu!”
Đường Hiểu nhất thời nhịn không được ngạc nhiên nói, “Anh ta thật sự thích tặng quà này nọ cho người khác, cho dù người khác không cần anh ta cũng sẽ bắt buộc người khác nhận sao?”
Tính cách như vậy thật đúng là kỳ lạ, khó trách người nọ vừa nghe thấy cậu muốn mua điện thoại di động, liền lập tức muốn đưa cho cậu, cuối cùng ngay cả notebook cũng mang ra.
Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc nói, “Đương nhiên, kỳ thật cậu ta mắc một chứng bệnh cường bách nhỏ, biểu hiện của bệnh này là thích ép buộc người khác nhận quà của mình. Cũng may đây không phải là vấn đề lớn, bác sĩ nói chỉ cần thời điểm cậu ta tặng quà cứ nhận lấy thì chứng bệnh cường bách của cậu ta sẽ không trở nên nghiêm trọng hơn.”
Một người rõ ràng là nhiệt tình hào phóng như thế, vậy mà nằm không cũng bị trúng đạn, bị gán cái mác ‘người bệnh’ mắc chứng cường bách…
Đường Hiểu đang rối rắm nhất thời bình thường trở lại, cậu phát hiện thì ra chính mình trong lúc vô ý lại làm được một ‘việc tốt’. Chứng bệnh cường bách này cậu có nghe nói qua, nếu nghiêm trọng còn có thể sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Tôi biết rồi!” Đường Hiểu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cốc Tu Cẩn cười cười, “Cậu nghĩ như vậy thì tốt rồi, nhận một cái điện thoại di động lại có thể giúp đỡ cậu ta, kỳ thật người chân chính được lợi là cậu ta, cậu thấy có đúng không?”
Đường Hiểu do dự một chút, chột dạ gật đầu, bên tai cũng đã phiếm đỏ.
Cốc Tu Cẩn nhìn cậu một cái, biết cậu còn cần chút thời gian mới có thể chân chính tiếp thu, cho nên không nói nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt mặt trời đã nửa ẩn vào đường chân trời, ánh nắng chiều giống như sắc hồng trên gương mặt người thiếu nữ, khiến lòng người cũng dâng lên một mảng ấm áp.
Trước khi rời khỏi nhà, Cốc Tu Cẩn đã nói với Trương quản gia, cơm chiều bọn họ sẽ không quay về ăn, để ông không cần chuẩn bị. Cho nên anh trực tiếp dẫn Đường Hiểu đi đến một nhà hàng tương đối nổi tiếng.
Đường Hiểu phát hiện, Cốc Tu Cẩn là một một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, anh có tiền nhưng không tiêu xài hoang phí, nhưng cũng không bao giờ ngược đãi chính mình.
Lấy một ngày ba bữa mà nói, vị đầu bếp trong biệt thự kia của anh cậu vẫn chưa từng gặp qua, nhưng trù nghệ tuyệt đối thuộc trình độ năm sao. Còn có nhà hàng mà anh đưa cậu đến ăn cơm, tuy rằng cách thức trang trí của nhà hàng không bằng khách sạn năm sao, nhưng thức ăn bên trong tuyệt đối có thể đạt đến trình độ này.
Cốc Tu Cẩn thất thanh cười nói, “Tiếp theo đi thương xá xem một chút nhé?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Đường Hiểu lại nghĩ tới mua đồ, cậu lắc đầu liên tục, lần này cậu thật sự sợ lắm rồi.
Cậu biết tài ăn nói của mình khẳng định không bằng Cốc Tu Cẩn, cho nên hậu quả của việc đi dạo thương xá chính là lại bị anh gạt mua thêm một ít đồ, mà thực tâm cậu cảm thấy không cần mua thêm cái gì nữa.
“Hay là thôi đi, tôi cảm thấy ngày hôm nay mua nhiều đồ quá rồi.” Đường Hiểu nhỏ giọng nói.
“Quần áo và giầy là nhu yếu phẩm, không thể tính như vậy.” Cốc Tu Cẩn biết trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi cười nói, “Tầm tuổi cậu bây giờ gần như mỗi người đều có một cái di động vừa đẹp lại vừa thực dụng, hơn nữa cậu vừa được phát lương, cậu không muốn đổi một cái di động mới sao?”
Đường Hiểu cũng biết di động cậu đang dùng đã cũ nát lắm rồi. Đó là cái di động cậu mua khi học đại học năm nhất, còn là hàng secondhand, dùng đến bây giờ vẫn chưa hỏng. Bởi vì còn có thể gọi điện được cho nên cậu vẫn không thể nào vứt đi.
Lúc này nghe Cốc Tu Cẩn nói như vậy, cậu cũng có chút động tâm, bất quá cũng có chút khó xử. Hiện tại di động mắc như vậy, một cái chức năng tốt cũng đã mất vài nghìn tệ, cậu rất đau lòng a.
Không đợi cậu do dự xong, Cốc Tu Cẩn tiếp tục nói, “Tôi có quen một người bạn, cậu ta bán di động, nói không chừng tìm cậu ta có thể mua được với giá xuất xưởng, so với ở cửa hàng di động sẽ rẻ hơn một chút, có muốn đến đó xem hay không?”
Lời này nhất thời khiến nhãn tình Đường Hiểu sáng lên, tuy rằng cậu không quá rõ về việc kinh doanh buôn bán điện thoại di động, nhưng đã ra xã hội lăn lộn hơn một năm, cậu biết giá bán lẻ so với giá xuất xưởng kỳ thật chênh lệch không nhỏ.
“Việc này… Hình như không được tốt lắm?” Tâm động sẽ dễ dàng bị thuyết phục, nhưng Đường Hiểu vẫn cảm thấy mình không nên lợi dụng bạn của anh, dù sao người ta cũng muốn kiếm tiền.
Cốc Tu Cẩn cười nói, “Cậu ta bán sỉ điện thoại di động, tiền một cái di động đối với cậu ta mà nói không đáng là bao đâu.”
Đường Hiểu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, thế nhưng sau khi tự mình trải mọi việc, cậu mới biết sự tình không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Cốc Tu Cẩn thật sự đưa cậu đến một công xưởng sản xuất, mặc dù không có đi vào bên trong, nhưng Đường Hiểu mơ hồ nhìn thấy bên trong có rất nhiều máy móc và công nhân, xem ra đây đích thật là một nơi sản xuất di động.
Bất quá bọn họ cũng không đi vào bên trong nhà xưởng, mà Cốc Tu Cẩn dẫn cậu đến cao ốc bên cạnh xưởng, nghe nói cao ốc này là do người bạn kia của anh mua để làm văn phòng.
Mà người bạn Cốc Tu Cẩn nói đến, cũng là một người nhiệt tình đến mức khiến cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì bạn của anh nói vì là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên không nhận tiền của cậu, trực tiếp lấy điện thoại đưa cho cậu. Cậu có cự tuyệt qua, nhưng người nọ lại cho rằng cậu không thích di động, liền đổi lại lấy tặng cậu một cái notebook, trực tiếp khiến Đường Hiểu sợ tới mức phải nhận ngay cái di động kia.
Sau khi tỉnh táo lại, Đường Hiểu liền đoán người nọ có lẽ là nể mặt Cốc Tu Cẩn, kết quả là cậu lại nhận thêm một ân tình của anh. Hơn nữa cậu còn phát hiện, cái điện thoại di động mới của cậu hình như là cùng kiểu dáng với cái mà Cốc Tu Cẩn thường dùng.
Tuy rằng thắng lợi trở về, nhưng tâm tình Đường Hiểu rất nặng nề, cậu nhớ tới lời nói của Chu Thích, tình huống hiện giờ thật giống như là cậu thật sự được Cốc Tu Cẩn bao dưỡng. Tuy rằng cậu thích Cốc Tu Cẩn, nhưng cũng không cam tâm tình nguyện bị một người đàn ông bao dưỡng.
Cốc Tu Cẩn đang chuyên tâm lái xe đột nhiên nói, “Đường Hiểu, cậu không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì cả, tính cách người bạn kia của tôi rất tuỳ tiện, sở thích lớn nhất của cậu ta chính là tặng quà cho người khác, cậu không nhận cậu ta liền nói cho đến khi cậu nhận mới thôi, nạn nhân của cậu ta không chỉ riêng mình cậu đâu!”
Đường Hiểu nhất thời nhịn không được ngạc nhiên nói, “Anh ta thật sự thích tặng quà này nọ cho người khác, cho dù người khác không cần anh ta cũng sẽ bắt buộc người khác nhận sao?”
Tính cách như vậy thật đúng là kỳ lạ, khó trách người nọ vừa nghe thấy cậu muốn mua điện thoại di động, liền lập tức muốn đưa cho cậu, cuối cùng ngay cả notebook cũng mang ra.
Cốc Tu Cẩn mặt không đổi sắc nói, “Đương nhiên, kỳ thật cậu ta mắc một chứng bệnh cường bách nhỏ, biểu hiện của bệnh này là thích ép buộc người khác nhận quà của mình. Cũng may đây không phải là vấn đề lớn, bác sĩ nói chỉ cần thời điểm cậu ta tặng quà cứ nhận lấy thì chứng bệnh cường bách của cậu ta sẽ không trở nên nghiêm trọng hơn.”
Một người rõ ràng là nhiệt tình hào phóng như thế, vậy mà nằm không cũng bị trúng đạn, bị gán cái mác ‘người bệnh’ mắc chứng cường bách…
Đường Hiểu đang rối rắm nhất thời bình thường trở lại, cậu phát hiện thì ra chính mình trong lúc vô ý lại làm được một ‘việc tốt’. Chứng bệnh cường bách này cậu có nghe nói qua, nếu nghiêm trọng còn có thể sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Tôi biết rồi!” Đường Hiểu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cốc Tu Cẩn cười cười, “Cậu nghĩ như vậy thì tốt rồi, nhận một cái điện thoại di động lại có thể giúp đỡ cậu ta, kỳ thật người chân chính được lợi là cậu ta, cậu thấy có đúng không?”
Đường Hiểu do dự một chút, chột dạ gật đầu, bên tai cũng đã phiếm đỏ.
Cốc Tu Cẩn nhìn cậu một cái, biết cậu còn cần chút thời gian mới có thể chân chính tiếp thu, cho nên không nói nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt mặt trời đã nửa ẩn vào đường chân trời, ánh nắng chiều giống như sắc hồng trên gương mặt người thiếu nữ, khiến lòng người cũng dâng lên một mảng ấm áp.
Trước khi rời khỏi nhà, Cốc Tu Cẩn đã nói với Trương quản gia, cơm chiều bọn họ sẽ không quay về ăn, để ông không cần chuẩn bị. Cho nên anh trực tiếp dẫn Đường Hiểu đi đến một nhà hàng tương đối nổi tiếng.
Đường Hiểu phát hiện, Cốc Tu Cẩn là một một người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, anh có tiền nhưng không tiêu xài hoang phí, nhưng cũng không bao giờ ngược đãi chính mình.
Lấy một ngày ba bữa mà nói, vị đầu bếp trong biệt thự kia của anh cậu vẫn chưa từng gặp qua, nhưng trù nghệ tuyệt đối thuộc trình độ năm sao. Còn có nhà hàng mà anh đưa cậu đến ăn cơm, tuy rằng cách thức trang trí của nhà hàng không bằng khách sạn năm sao, nhưng thức ăn bên trong tuyệt đối có thể đạt đến trình độ này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook