Khi Tạ Lâm Khê nghe được tin tức chạy vào cung, Tề Tĩnh Uyên còn đang ở Cảnh Hoa điện luyện chữ, một bút một giấy, vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, thoạt nhìn cũng rất ôn hòa nhã nhặn.
Tạ Lâm Khê lại biết tâm tình của y đang không tốt, bởi vì lực đạo cầm bút nặng hơn một phần so với ngày thường.

Hắn đứng ở một bên không lên tiếng, cho đến khi Tề Tĩnh Uyên viết xong một nét cuối cùng.
Tề Tĩnh Uyên nhìn chữ do chính mình viết xong, có chút không hài lòng lắc lắc đầu, nhưng cũng không có dáng vẻ muốn viết tiếp.

Y vo giấy viết thành một cục rồi ném xuống đất, tùy ý thả bút xuống, nói: "Vô Song, cổ tay của bản vương đau lắm."
Rõ ràng không có từ ngữ cùng ám chỉ gì khác, mà trong giọng nói lại chứa đựng mong đợi thoáng qua.

Trong lòng Tạ Lâm Khê rục rịch một chút, mở miệng nói: "Nếu như Vương gia không chê, thần giúp Vương gia bôi thuốc."
"Không chê." Tề Tĩnh Uyên cười híp mắt nói: "Cũng không cần bôi thuốc, ngươi giúp bản vương xoa xoa là được rồi."
Tạ Lâm Khê gom lại con ngươi nói một tiếng vâng.
Trước kia đã nói tới việc Tề Tĩnh Uyên có một đôi tay quen sống trong nhung lụa, trắng nõn mịn màng, trên làn da đến một vết sẹo hơi thô ráp cũng không có, cầm vào vừa mềm vừa ấm.

Giống như là tơ lụa tốt nhất, cực kỳ trơn bóng, sờ lên rất thoải mái.
Tạ Lâm Khê là một thần tử biết tiến biết lui đương nhiên sẽ không tùy tiện sờ loạn, hắn cẩn thận giúp Tề Tĩnh Uyên xoa xoa cổ tay.
Đôi tay của hắn là dùng để dụng hình với phạm nhân, thời điểm ra tay dùng lực đạo rất nặng, thường xuyên thấy máu.

Bây giờ đối với Tề Tĩnh Uyên đương nhiên phải cẩn thận, lực đạo tận lực nhẹ nhàng thư thả.
Khi hắn làm những việc này vẫn luôn cúi đầu, mắt cũng không động, một bộ vô cùng cẩn thận quý trọng.

Tề Tĩnh Uyên lẳng lặng nhìn hắn, tâm tình trong mắt dâng trào không thôi, nhưng rất nhanh đã bị đè nén lại.
Đại khái là qua một nén nhang, Tề Tĩnh Uyên mới miễn cưỡng nói: "Được rồi."
Tạ Lâm Khê buông tay ra, cúi đầu lui về phía sau hai bước.

Trong nháy mắt buông tay ra kia, đầu ngón tay của Tề Tĩnh Uyên hơi giật giật, ở trong lòng bàn tay hắn cọ cọ ma sát một chút.
Tạ Lâm Khê còn chưa nhẩm đến một hai ba, Tề Tĩnh Uyên đã lên tiếng, y nói: "Nghe được chuyện của Thánh Lân đài rồi."
Ngữ khí rất khẳng định.
Tạ Lâm Khê đáp: "Có liên quan đến sinh thần của thái hậu nương nương, lại còn huyên náo lớn như vậy, trong cung ngoài cung đều nghị luận sôi nổi.

Trước khi tới đây vi thần đã đi tìm công nhân xây dựng Thánh Lân đài hỏi qua, nói là mấy ngày nay vì xây dựng Thánh Lân đài, bọn họ đều làm ngày làm đêm không thôi.

Hôm nay, người tử nạn kia chính là không có đủ tinh thần, đạp hụt một bước mà rơi xuống đất qua đời, tuyệt đối không phải là có người cố ý làm như vậy."
Tề Tĩnh Uyên hừ một cái, nói: "Thái hậu rất mong đợi yến tiệc sinh thần lần này, vô cùng mong đợi ấy.

Cho dù mang bằng chứng cụ thể đến trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không tin, vẫn sẽ cho là có người muốn nàng gặp đen đủi."
"Trong lòng Thái hậu nương nương đang suy nghĩ gì, vi thần không đoán ra được, chỉ biết không liên quan gì đến Vương gia hết.

Chẳng qua, thái hậu nương nương thân là chủ hậu cung, thực sự không nên động đến quan chức của Công bộ." Tạ Lâm Khê có chút vô tình mà nói.
Xây dựng Thánh Lân đài, Tề Tĩnh Uyên từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua một câu.
Thời điểm Hộ bộ xuất bạc, y trực tiếp giao toàn bộ công văn có liên quan cho tiểu hoàng đế, để hắn tự tay phê chuẩn.
Thánh Lân đài có xây dựng thành công hay không, hao tốn bao nhiêu kho ngân căn bản không liên quan đến bọn họ dù chỉ một phần.
Chỉ có điều, lần này thái hậu mượn chuyện của Thánh Lân đài làm lớn lên, thậm chí bỏ qua Tề Tĩnh Uyên mà trực tiếp bắt mệnh quan triều đình, cho dù là dùng danh nghĩa của tiểu hoàng đế thì cũng đi quá giới hạn rồi.
Đối với Tạ Lâm Khê có gì nói đấy, Tề Tĩnh Uyên híp mắt cười cười, y nói: "Vô Song, ngươi nói xem có phải gần đây tính tình của bản vương quá tốt, cho nên có người lại quên mất bản vương đang làm gì hay không."
Tạ Lâm Khê vội đáp: "Tính tình của Vương gia vẫn luôn rất tốt, dễ bị người bắt nạt."
Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ mở to hai mắt mà hỏi Tạ Lâm Khê lời này có phải là nghiêm túc không đấy.
Nhưng trong điện lúc này cũng không có những người khác, đối với lời nói của hắn, Tề Tĩnh Uyên thản nhiên tiếp nhận không nói gì, còn tự bồi thêm: "Ngươi nói rất đúng, bản vương phải nói những ngày tháng gần đây đều không quá thư thái, các loại ngưu quỷ thần xà đều chạy ra phá phách rồi."
Tạ Lâm Khê không có hé răng.
Tề Tĩnh Uyên chậm rãi đứng lên, nói: "Thái phó cùng mấy vị đại thần đều đang ở Càn Thần điện của hoàng thượng đây, chúng ta cũng qua xem một chút."
Tạ Lâm Khê đáp một tiếng.

Trong Càn Thần điện, sắc mặt của tiểu hoàng đế không tốt, thần sắc mệt mỏi đứng ngồi không yên.
Thái phó Quý Minh Nghị, Hạ Quốc công Hạ Vận, thượng thư năm bộ cùng đại thần tam phẩm trở lên đều ở đây.
Bọn họ không có ai nói chuyện, đều đang chờ Tề Tĩnh Uyên đã đến trễ gần nửa canh giờ rồi.
Ánh mắt của tiểu hoàng đế thỉnh thoảng nhìn phía đồng hồ cát, càng chờ đợi càng bất an.
Sáu năm qua, Tề Tĩnh Uyên là Nhiếp chính vương cường thế bá đạo nói một không hai, nhưng ở trước mặt hắn chưa từng thất lễ qua, tình cảm quân thần qua lại vừa hợp.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn phái người đi mời, lại không mời được người tới.
Người mù cũng có thể nhìn ra Tề Tĩnh Uyên đang tức giận, hơn nữa hỏa khí còn tương đối lớn.
Lại không biết bao lâu trôi qua, Quý Minh Nghị vuốt vuốt chòm râu của mình nhìn về phía tiểu hoàng đế, thời điểm chuẩn bị mở miệng nói gì đó, ngoài cửa truyền đến tiếng nội giám thông bẩm, nói là Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê đến.
Quý Minh Nghị thả bàn tay đang vuốt râu mép xuống, tâm trạng trực tiếp lắc đầu.
Hắn từng dạy bảo tiên hoàng cùng Tề Tĩnh Uyên, bây giờ liền vì tiên hoàng phó thác mà dạy bảo tiểu hoàng đế.
Hắn chỉ có thể nói thực lực cùng tâm tư của Tề Tĩnh Uyên khó đoán vô cùng, hoàng đế còn quá nhỏ, thật sự muốn cùng đấu cùng y sợ là không đấu được lợi ích gì.

Cái này cũng là nguyên nhân khi hắn giảng giải cho tiểu hoàng đế, thường xuyên nói vạn sự đều cần vững vàng là tiền đề.
Tiểu hoàng đế là người kế vị do tiên hoàng khâm định, chỉ cần hắn có thể giữ vững thì dù ngày sau Tề Tĩnh Uyên có thật muốn làm gì, không cần tới hoàng đế mở miệng, nước bọt của dân chúng đại Tề cũng có thể dìm chết y.
Kết quả, thái hậu thì hay lắm, ổn định như thế được sáu năm, trong một chốc Tề Tĩnh Uyên nhượng bộ nhả ra chuyện xây dựng Thánh Lân đài còn ngang nhiên đưa nhược điểm vào tay người ta.
Không muốn còn không được.
Lần này, Tề Tĩnh Uyên thân là thần tử, không cho tiểu hoàng đế cùng các vị triều thần mặt mũi nửa canh giờ, ai dám nói y không phải đây.
Thời điểm Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê đi vào chính điện, ngoại trừ tiểu hoàng đế thì những người còn lại đều đứng lên hành lễ.
Tạ Lâm Khê thỉnh an với hoàng đế.
Tâm tình của Tề Tĩnh Uyên rõ ràng không vui, y cụp mắt xuống đến liếc cũng không buồn liếc các vị triều thần một cái, ngay ngắn quy củ hô một tiếng hoàng thượng, sau khi tiểu hoàng đế nói hoàng thúc không cần đa lễ liền ngồi xuống vị trí đầu tiên của chúng thần.
Tiểu hoàng đế để Tạ Lâm Khê đứng dậy, ban cho hắn ngồi, lại khô khốc bảo tất cả các vị triều thần khác ngồi xuống.
Sau khi mọi người ngồi xuống, toàn bộ trong điện đều là yên tĩnh.

Ngày xưa sẽ là Tề Tĩnh Uyên mở miệng trước, hiện tại y một bộ phục tùng rũ mắt một bộ không muốn nói chuyện, người khác càng không biết nên mở miệng như thế nào.

Đặc biệt là những người có quan hệ thân thích với thái hậu như Hạ Vận, cảm thấy vô cùng lúng túng.
Quý Minh Nghị biết sự tình không thể tiếp tục như vậy, chung quy phải có người thay tiểu hoàng đế giải vây, vì thế hắn không thèm ngại cái khuôn mặt già nua của mình mà lên tiếng: "Vương gia, chuyện có liên quan đến việc Công bộ làm việc không tốt khiến Thánh Lân đài nhuốm máu, vẫn phải điều tra kĩ càng mới tốt."
"Công bộ làm việc không tốt?" Tề Tĩnh Uyên lẩm bẩm câu nói này, ngước mắt lạnh lùng nói: "Thái phó vừa mở miệng đã định tội cho quan chức của Công bộ rồi, toàn bộ quan to chức nhỏ của Công bộ còn đang ở trong đại lao đây, điều tra cái gì nữa?"
Quý Minh Nghị không nghĩ tới khuôn mặt già nua của mình hôm nay cũng không hữu dụng, Tề Tĩnh Uyên vừa tới đã trực tiếp châm chọc khiêu khích.
Hạ Vận nhấc mí mắt bất động thanh sắc lắc lắc đầu với tiểu hoàng đế sắc mặt đang đỏ chót.
Nhược điểm bị người ta cầm lấy, chỉ có thể mặc người chế giễu.
Nếu như tiểu hoàng đế thật sự là tự mình làm sai chuyện gì, ngược lại cũng không sợ trào phúng, bây giờ cảm thấy lúng túng là vì còn có một tia xấu hổ bất an.
Quý Minh Nghị rốt cuộc là lớn tuổi, nhìn quen các loại tình cảnh, đối với việc này, hắn tiếp tục ôn hòa nói: "Đại sự quan hệ tới sinh thần của thái hậu nương nương, Công bộ có sai sót trong việc giám sát thi công."
Tề Tĩnh Uyên lạnh cả khuôn mặt "Công bộ phụ trách bản vẽ, phụ trách chiêu công cùng giám công không phải vẫn luôn là Hình bộ Thị lang Tả Mẫn sao? Bản vương cảm thấy tội mà các quan chức của Công bộ phạm vào còn kém hắn xa lắm, tốt nhất là bắt luôn hắn vào đại lao thẩm vấn cho kĩ vào."
Nói tới chỗ này, y liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế: "Tả Mẫn vốn là Hình bộ Thị lang, theo lý xây dựng Thánh Lân đài không tới phiên hắn quản giáo.

Hoàng thượng cùng thái hậu nương nương tín nhiệm hắn, để hắn đảm nhiệm đại sự, hắn đã không làm tốt thì thôi, xảy ra chuyện còn không muốn thỉnh tội.

Hắn thân là Hình bộ Thị lang, Hình bộ phải tránh hiềm nghi, lập tức để Lâm Khê mang người tới Thiên Ngục Tư thẩm vấn.

Nói đến cũng thật buồn cười, ngày xưa thường có người thượng tấu chương nói Thiên Ngục Tư yêu thích cào loạn người, bản vương cảm thấy Hình bộ này so với Thiên Ngục Tư còn kém xa lắm, ít nhất Thiên Ngục Tư chưa từng bắt sai người."
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Tề Tĩnh Uyên là đang mượn việc mà nói chuyện của mình, nhưng người ta đều nói có lý, muốn phản bác cũng khó khăn.
Ai bảo lúc trước thái hậu lòng dạ hẹp hòi, sợ Tề Tĩnh Uyên ngoài mặt thì nguyện ý xây dựng Thánh Lân đài, sau lưng lại lén lút phá hoại, vẫn cứ phải để Tả Mẫn phụ trách.

Hiện tại xảy ra chuyện, Tề Tĩnh Uyên khai đao từ Tả Mẫn, ai cũng không nói ra được một câu sai.
Chiêu công chính là hắn, giám công cũng là hắn, việc làm không tốt, tiến vào đại lao tự nhiên cũng có một phần cho hắn.
Tề Tĩnh Uyên nói lời này ý tứ rất rõ ràng, thái hậu dám động Công bộ, y liền động Tả Mẫn.
Quý Minh Nghị từ thái độ cứng rắn của y nhìn ra được, hôm nay không dễ xử lý việc này, hắn trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Vương gia, hoàng thượng hiếu thảo, mắt thấy sinh thần của thái hậu nương nương sắp đến mà Thánh Lân đài chưa dùng đã nhuốm máu, thực sự không may mắn.

Nếu như xây lại một toà Thánh Lân đài, tốn nhiều bạc là điều hoàng thượng cùng thái hậu nương nương không mong muốn, về thời gian cũng thực sự không kịp.


Công bộ không làm tốt công tác chuẩn bị, có ba phần sai, đương nhiên Tả thị lang không giám công chặt chẽ, cũng có ba phần.

Mà công nhân biết rõ Thánh Lân đài là vì chúc mừng cho sinh thần của thái hậu nương nương vẫn cứ không để tâm, cứ thế khiến Thánh Lân đài nhuốm máu, là đại tội.

Chỉ có điều, sinh thần của thái hậu nương nương là hỉ sự, công nhân kia cũng đã qua đời, bỏ qua cho hắn là được."
Ý là, việc này lỗi của Công bộ cùng Tả Mẫn đều không truy cứu, đẩy hết lên đầu công nhân đã chết kia là được.

Tất cả mọi người lui một bước, việc này coi như chưa từng xảy ra.
Quý Minh Nghị nói như vậy hoàn toàn là đứng ở lập trường của hoàng đế, thanh danh của thái hậu không thể có bất kỳ sai sót nào, như vậy sẽ liên lụy đến tiểu hoàng đế.
Chung quy phải che giấu chuyện thái hậu bắt người thật tốt, người trong thiên hạ không dễ dàng lừa gạt, cũng là người dễ bị lừa gạt nhất.
Sĩ nông công thương, tính mạng của nông công thương trong mắt sĩ phu từ trước đến giờ là không đáng giá nhất.
Tề Tĩnh Uyên nhìn Quý Minh Nghị nở nụ cười, y híp mắt nói: "Thái phó nói có lý, bản vương cũng cảm thấy Thánh Lân đài này chưa dùng mà chỉ thấy máu quả thực là không may đâu, bản vương cảm thấy trời xanh là đang nhắc nhở hoàng thượng cùng thái hậu nương nương một chuyện, Thánh Lân đài này không cần cũng được."
Quý Minh Nghị nghẹn họng rồi, hoàn toàn không nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên sẽ nói ra ý này, đây chẳng phải là ngang nhiên nói thẳng sinh thần của thái hậu không đón cũng được sao.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía tiểu hoàng đế nói: "Hoàng thượng nghĩ sao?"
Tiểu hoàng đế Tề Ngọc cũng sắp đông lại đến nơi, hắn cho là thật không tốt.

Thánh Lân đài đã xây dựng được một nửa, người trong thiên hạ đều biết thái hậu muốn ở đây đón sinh thần, hiện tại đổi ý, không phải là để người trong thiên hạ cười nhạo sao?
Vì vậy tiểu hoàng đế miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Hoàng thúc lo lắng là có đạo lý, chỉ là khâm thiên giám đã tính qua, xây dựng Thánh Lân đài là một việc đại cát."
"Nếu đã là việc đại cát, vậy chuyện đổ máu này thì có liên quan gì đến quan chức của Công bộ, thả người ra đi." Tề Tĩnh Uyên lạnh nhạt lên tiếng: "Hạ Quốc công cho là bản vương nói có đạo lý không?"
Hạ Vận đứng lên nói: "Vương gia nói đúng lắm."
Hắn vốn là từ cõi chết bò ra ngoài, đối với mạng người cho dù là một thợ mộc bình thường cũng sẽ không coi rẻ như Quý Minh Nghị.

Hơn nữa, hắn hiểu Tề Tĩnh Uyên, lúc này Tề Tĩnh Uyên nói đến tình trạng này rồi mà hắn còn không đồng ý, sợ là đằng sau còn có điều càng khó nghe hơn đang chờ.
"Như vậy rất tốt." Tề Tĩnh Uyên đứng lên, nói: "Lâm Khê, ngươi đi bắt Tả Mẫn vào Thiên Ngục Tư."
Tạ Lâm Khê đứng lên nói tiếng vâng, thời điểm đang chuẩn bị rời đi, tiểu hoàng đế đột nhiên mở miệng: "Không thể."
Tất cả mọi người bao gồm cả Tề Tĩnh Uyên đều ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy tiểu hoàng đế đầy mặt bất an, tay nắm thật chặt một bên của ghế tựa, âm thanh run run giật giật nói: "Trẫm nửa canh giờ trước nhận được tin tức do Hình bộ đưa tới, nói Công bộ thị lang Vương Ngộ đã thừa nhận hết thảy tội danh, ở trong đại lao của Hình bộ tự sát mà chết."
"Thừa nhận tội danh?" Tề Tĩnh Uyên cân nhắc lặp lại câu nói này: "Không biết Vương Ngộ đã thừa nhận tội danh gì rồi?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương