“Chuyện của cô… lúc trước không có ai báo cảnh sát sao?”

Trước khi là một công dân chính trực, anh ấy phải làm rõ tình hình đã.

Nhưng sau khi Tô Minh nói xong câu này thì anh ấy biết bản thân đã hỏi sai rồi.

Nếu cái chết của nữ quỷ này đã được báo lên cảnh sát, vậy thì tất cả những điều kỳ lạ và đáng sợ trong nhà hàng xóm đã sớm bị phát hiện rồi.

Chứ không phải đến bây giờ vẫn còn có thể bán nhà một cách suôn sẻ như này.

Nếu là như vậy thì anh ấy đã trách lầm ông chủ nhà rồi.

Tuy rằng giá nhà rất cao, có lý do để bị gọi một tiếng là gian thương, nhưng bất động sản xuất hiện một ngôi nhà có ma, gian thương có lẽ cũng chịu sự tổn hại rất lớn.

“Sẽ không có ai báo cảnh sát đâu. Tôi bỏ trốn cùng anh ta nên ở đây không có người nhà của tôi.” Khuôn mặt hung dữ của nữ quỷ nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ, nhưng giọng nói vẫn chỉ là một cô gái đang trong độ tuổi đôi mươi, cô ấy nói với Tô Minh: “Lúc tôi và anh ta yêu nhau, chúng tôi không có tiền, không có công việc, cha mẹ và em gái của tôi đều không chấp nhận. Anh ta liền nói với tôi là sẽ cùng nhau lên thành phố lớn, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, đợi chúng tôi có tiền rồi thì có thể nhận được tha thứ và thấu hiểu từ người lớn.”

Cô ấy bị tình yêu làm cho đầu óc trở nên mê muội, chỉ cảm thấy tất cả những điều bạn trai nói đều đúng, cho nên đã lén lấy giấy tờ tùy thân của mình rồi bỏ nhà đi theo anh ta.

Thuở ban đầu, bọn họ cũng rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Mãi cho đến khi anh ta dùng số tiền làm công của bọn họ để mua nhà, ngay lúc cô ấy tưởng rằng cuối cùng cũng có thể được hưởng hạnh phúc thì anh ta lại để lộ ra bộ dạng hung dữ.

Hóa ra anh ta đã sớm nghĩ xong kết cục cho cô ấy rồi.

Anh ta và cô ấy yêu nhau, hòa quyện thân thể vào nhau, chính vì vậy đã có sự gắn kết quen thuộc, dù cho có chết đi, anh ta vẫn có thể thông qua những tìm cảm trong quá khứ và sự ràng buộc mang tính ám ảnh này để kiểm soát cô ấy.

Còn cô ấy bị người yêu phản bội, bị giày vò trong đau khổ, chết ngay thời khắc đặc biệt, tất cả đau khổ, thù hận, căm ghét đều khiến cô ấy biến thành ác quỷ không cam lòng, mất đi lý trí và trở thành công cụ bị kiểm soát ở trong tay anh ta.

Từ lúc bắt đầu, anh ta đã lừa dối cô ấy rồi.

Nhưng đến lúc chết thì cô ấy mới biết sự thật.

“Cho nên giữa các người vẫn có một sự ràng buộc không thể cắt đứt được. Thông qua mối ràng buộc này, anh ta có thể kiểm soát cô, đúng không?”

Đây không phải là cách cô có được ký ức của ác quỷ khác sau khi ăn thịt nó trong căn nhà ma sao?

Thấp hèn nhất nhưng lại là cách nhanh nhất.

Chỉ có đi đường tắt, đồng thời bỏ qua lương tâm thì mới chọn cách làm này.

Không ngờ rằng trong số những người sống lại có loại người bỉ ổi như thế này, quả thật là thời thế thay đổi thì lòng người cũng đổi thay.

Nhưng Tô Trầm Hương lại khẽ gật đầu.

Xử lý loại người sống đê hèn như vậy, cô không cảm thấy có cảm giác gì là tội lỗi.

“Đúng vậy! Nhưng anh ta không nóng vội kiểm soát tôi ngay lập tức, bởi vì anh ta muốn dùng trận pháp này để chiếm lấy lý trí của tôi, muốn tôi hại thêm vài người và có nhiều nghiệp sát sinh hơn.”

Trong cả khu chung cư này có rất nhiều người không thể tự bảo vệ mình, họ đều là người bình thường, đương nhiên không thể tránh khỏi sự sát hại của ác quỷ, nhưng cô ấy luôn cố gắng giữ cho mình sáng suốt.

Tuy rằng sự oán hận đã biến cô ấy thành ác quỷ đáng sợ nhất, cho dù trong lòng cô ấy luôn tràn ngập oán giận và ý muốn giết người, nhưng cô ấy vẫn nhớ rất rõ, lúc còn sống, mình là một con người.

Sinh ra là người, sao có thể làm tổn thương những người vô tội khác.

"Ngày nào tôi cũng cố gắng tạo ra động tĩnh trong phòng tắm, hy vọng có thể cảnh báo với nhà bên cạnh, để họ nhận ra sự khác thường của nơi này."

Mỗi ngày đều có người gội đầu ào ào và đập vào tường lúc nửa đêm, vậy thì sẽ quấy rầy những người xung quanh!

Cô ấy mong rằng hàng xóm có thể nghe thấy động tĩnh, ít ra, ít ra họ sẽ đến ban quản lý để khiếu nại và dẫn một đám người đến hỏi tội, sau đó có thể phát hiện ra bí mật bên trong căn nhà.

Nhưng không ngờ, Tô Minh lại là người thờ ơ với những chuyện không liên quan đến mình. Cô ấy, cô ấy ngồi ở bồn tắm đầy máu trong phòng tắm, sắp gội đến hói cả đầu rồi mà anh ấy vẫn không quan tâm... Nếu như là cuộc sống bình thường, đây hẳn là một người hàng xóm bao dung biết nhường nào.

Nhưng Tô Minh quả thực làm nữ quỷ cảm thấy buồn muốn chết.

Nếu không phải nhà cách vách còn lại không có người ở, cô ấy đã đổi sang quấy rầy người khác rồi.

"Không ngờ lại gặp được ngài."

Mỗi ngày cô ấy đều cố gắng như vậy, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng sẽ gặp được Tô Trầm Hương.

Vào khoảnh khắc trận pháp bị phá vỡ, cô ấy cảm thấy lý trí của mình đã được khôi phục rất nhiều.

Dù đã hóa thành lệ quỷ chất chứa đầy thù hận nhưng cô ấy vẫn có thể bảo vệ được trái tim đã chết của mình.

"Cô thật sự rất may mắn khi gặp được tôi đấy."

Tô Trầm Hương âm thầm hất chiếc cằm nhọn nhỏ nhắn của mình lên, rất hài lòng với ánh mắt kính nể của nữ quỷ. Cô nghiêng đầu nhìn Tô Minh, thấy anh ấy đã tối sầm mặt gọi điện thoại báo cảnh sát, bèn tò mò hỏi nữ quỷ kia: "Cô có hận hắn không?"

"Tôi hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh!" Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi đáp.

Nhưng kể từ sau khi giết cô ấy, không biết anh ta đã trốn đến nơi nào, chỉ chực chờ lúc cô ấy hóa thành lệ quỷ đáng sợ nhất mới quay về thu thập. Nữ quỷ bị giam cầm trong căn nhà này, không biết mình nên báo thù rửa hận như thế nào.

Tuy cô ấy không biết nhưng Tô Trầm Hương biết rất rõ, cô hoàn toàn không hề cảm thấy mệt mỏi dù hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ chậm rãi nói: "Tôi có thể giúp cô."

Nữ quỷ kinh ngạc nhìn cô với đôi mắt đỏ như máu.

"Cô với hắn là người yêu, còn từng sống chung nên hơi thở sẽ hòa vào nhau, lẽ ra đây là biện pháp nhẹ nhàng nhất để hắn có thể lợi dụng và thao túng cô, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt. Hắn có thể khống chế cô thông qua ràng buộc này thì cô cũng có thể tìm thấy hắn thông qua sự ràng buộc không thể cắt đứt đó."

Muốn khống chế lệ quỷ thì phải chuẩn bị tinh thần bị cắn trả, lấy đâu ra chuyện mọi điều tốt đẹp đều sẽ đến tay một người mà không gặp rủi ro chứ?

Chẳng qua trước kia nữ quỷ bị áp chế nên người đàn ông giết chết nữ quỷ đó mới chiếm thế thượng phong.

Nhưng bây giờ không phải đã có Tô Trầm Hương rồi sao?

Ánh mắt của cô xuyên qua cơ thể nữ quỷ, phảng phất có thể nhìn thấy một sợi tơ mờ ảo như có như không.

Trước kia, cô đều dựa vào sợi tơ để kiếm cơm.

Bây giờ sử dụng rất thành thục.

Tô Trầm Hương vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng nắm lấy sợi tơ huyền ảo đó, đầu còn lại của sợi tơ dường như xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông trẻ tuổi rất gầy gò.

Không biết anh ta đang ở đâu mà bên cạnh lại có rất nhiều bóng người nam nữ, tất cả đều đang hút thuốc uống rượu, ánh sáng cũng rất mờ mịt.

Tô Trầm Hương ngẫm nghĩ, bàn tay trắng như tuyết men theo sợi tơ, cách một không gian xa xôi, nhẹ nhàng che đôi mắt của người đàn ông.

Chẳng bao lâu sau, cô lại rút tay về, sau đó ghét bỏ chùi tay lên cơ thể be bét máu của nữ quỷ.

Người xấu.

Bẩn đến nỗi cả quỷ cũng ghét bỏ.

"Ngài đang làm gì vậy?" Nữ quỷ vốn tưởng rằng Tô Trầm Hương muốn trực tiếp giết chết người đàn ông đó nhưng cô lại nhẹ nhàng kết thúc như vậy, còn người đàn ông đó thì vẫn sống tốt, điều đó khiến cho cô ấy cảm thấy rất khó hiểu.

Lệ quỷ báo thù, hình như... không phải như vậy nhỉ?

"Hắn đã giết người, ắt sẽ phải nhận phán xét của pháp luật." Tô Trầm Hương nói lời chính đáng rồi xua tay, sau đó nghiêm túc nói với nữ quỷ đang nhìn mình với vẻ không dám tin: "Hắn bị quỷ che mắt, bị nguyền rủa nên rất nhanh sẽ bị bắt. Đến lúc đó, giết người đền mạng, hắn sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng trước sự phán xét của pháp luật."

Gây ra án mạng điên rồ như vậy, tuyệt đối sẽ không thể sống sót.

Huống hồ, sau khi bị quỷ che mắt, người đàn ông đó sẽ gặp phải những chuyện rất tàn khốc trước khi vào cục cảnh sát.

"Tôi nghĩ là nên giết hắn."

"Đã vào cục cảnh sát thì đương nhiên hắn sẽ chết chắc rồi." Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Lệ quỷ tuân thủ pháp luật của người sống như vậy khiến cho nữ quỷ kinh ngạc đến ngây người.

"Đại nhân, ngài có biết mình là gì không?" Cô ấy dè dặt hỏi.

"Cái gì?" Tô Minh buông điện thoại xuống, sải bước đi tới và hỏi.

Tô Trầm Hương, bé ngoan!

"Tôi là một thiên sư thực tập vừa xuất đạo, hiện đang là học sinh cấp ba, bây giờ đang nghỉ hè nên tôi muốn thư giãn một chút, chẳng bao lâu nữa sẽ tiếp tục học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."

Cô rất ngoan, vẫn nhớ phải học tập chăm chỉ, Tô Minh nhìn cô em họ hình như từ nhỏ đã không sáng dạ trong chuyện đèn sách.

Mặc dù cô có một số năng lực kỳ lạ nhưng chẳng qua vẫn là một đứa trẻ, anh ấy không muốn làm khó cô sau khi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, bèn gật đầu nói: "Sau này phải chuyên tâm học tập, loại nghề nghiệp như thiên sư này…" Anh ấy do dự một chút rồi nói với Tô Trầm Hương: "Vẫn là sau khi lấy được bằng tốt nghiệp đại học rồi hẵng cân nhắc."

"Vâng!" Điều này tình cờ giống với suy nghĩ của Tô Trầm Hương.

Cô không muốn làm thiên sư, chỉ muốn ăn vài bữa no nê mà thôi.

Cô sắp vào trường cấp ba trọng điểm rồi, đương nhiên phải cố gắng học tập và làm chuyện nên làm ở tầm tuổi này.

Khi trẻ không cố gắng, về già sẽ hối hận.

Cô hiểu mà!

"Anh đã báo cảnh sát rồi nên sẽ đợi ở đây. Em về nghỉ ngơi trước đi." Tô Minh đã dịu dàng hơn một chút đối với cô em họ đột nhiên khiến người khác phải thay đổi cách nhìn, hơn nữa còn có vẻ vô cùng yêu thích học tập này.

Mặc dù còn rất trẻ nhưng trông anh ấy rất trầm ổn và tháo vát, huống hồ hình như anh ấy rất thân thiết với Tô Trầm Hương, nữ quỷ lập tức nhìn anh ấy một cách kính nể.

Khi nhìn thấy Tô Trầm Hương ngáp dài, xoa cái bụng nhỏ rồi vâng lời chuẩn bị đi ngủ, nữ quỷ vội vàng bò dậy rồi lon ton đi theo sau lưng Tô Trầm Hương.

Phía sau cô gái nhỏ mong manh và mềm mại là một bóng quỷ dữ tợn méo mó đang nhỏ máu theo sát.

Tô Minh chỉ nhìn thoáng qua thôi đã cảm thấy dạ dày cồn cào.

Anh ấy xoa sống mũi, nhìn Tô Trầm Hương vô lo vô nghĩ chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài tiểu khu truyền đến tiếng còi cảnh sát, anh ấy phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó bước tới cửa thang máy, chờ cảnh sát đến.

Đêm đó, chưa nói đến toàn bộ tiểu khu đều bị kinh sợ, rất nhiều người bị giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ say, nghe nói trong tiểu khu có án mạng thì vô cùng bất an, đó là chưa nói đến cả tầng của Tô Minh bị phong tỏa, toàn bộ cảnh sát đều bị căn phòng đẫm máu đầy tàn bạo đó làm cho khiếp sợ, còn Tô Trầm Hương thì ngủ suốt đêm.

Cô đã hoàn toàn hòa nhập với thân thể này và có được tất cả ký ức của cô gái kia.

Trong giấc mơ, cô như được xem một cuốn phim rất dài, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không nghĩ ra tại sao cô gái này lại dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của mình như vậy.

Nhưng trong những ký ức đó, cô gái ấy đã thầm nghĩ rằng mình thật sự không muốn quay lại thị trấn nhỏ.

Không phải là vì chê nghèo yêu giàu.

Mà là... Tô Trầm Hương không muốn làm chậm trễ hạnh phúc nửa đời sau của cha mình nữa.

Trước đây, khi cô ấy ở với cha, cũng từng có người giới thiệu đối tượng tái hôn cho ông ấy nhưng tất cả đều bị Tô Trầm Hương khóc nháo và quấy rối.

Bởi vì sợ con gái sẽ bị mẹ kế bắt nạt nên cha cô - Tô Cường đã thật sự không cân nhắc đến chuyện tái hôn nữa. Một người đàn ông vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi nấng một đứa trẻ, những vất vả đó nào phải vài ba câu đơn giản là có thể nói rõ ràng.

Nhưng cho dù có làm việc vất vả, Tô Cường vẫn bị con gái vứt bỏ.

Tô Trầm Hương thầm nghĩ, tạm thời cô ấy sẽ không quay lại thị trấn nhỏ.

Cô ấy hy vọng Tô Cường có thể có được niềm hạnh phúc khác thay vì lúc nào cũng nhớ nhung mình, sau đó làm chậm trễ chính ông.

Nhưng mà, cha chắc chắn vẫn sẽ lo lắng cho cô.

Nghĩ về người đàn ông chất phác trong ký ức luôn yêu thương và bảo vệ mình, Tô Trầm Hương cảm thấy nếu mình đã chiếm lấy thân xác này, vậy thì phải biết báo đáp.

Sau này, cô sẽ đối xử thật tốt với cha cô ấy, làm một đứa con hiếu thuận, cũng sẽ không cản trở hạnh phúc của cha nữa.

Trong lúc Tô Trầm Hương mơ mơ màng màng suy nghĩ rất nhiều điều trong giấc mơ, cô chợt nghe thấy tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện ở trước cửa nhà.

"Lúc trước Tiểu Bắc có nói với tôi, hạng mục ở Trung Hoàn kia có hơi bất thường..." Một người đàn ông nói với giọng điệu sầu não.

Cô nghe được giọng nói của người lạ thì dụi mắt bò dậy khỏi giường, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo dữ tợn của nữ quỷ ở đối diện!

Sợ hãi đến mức vỡ mạch máu!

"Đại nhân, ngài tỉnh rồi à?" Nữ quỷ ân cần và hiền thục nâng bàn tay quỷ máu tươi đầm đìa của mình lên, cung kính hỏi: "Ngài có đói không? Tôi nghe nói ở tiểu khu Trung Hoàn bên cạnh có lệ quỷ, vô cùng hung dữ, có vị cay cay, cực kỳ ngon luôn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương