Nghe nói rằng, khi lão Đổng biết Từ Lệ - người luôn bị mình coi thường đã lừa dối ông ta thì chỉ chửi lấy chửi để.

Nhưng khi biết Quỷ Vương ngày nhớ đêm mong đã ở bên cạnh ông ta từ lâu, không cần nói cũng biết chắc chắn ông ta rất suy sụp rồi.

Ông ta khóc rưng rức, vừa khóc vừa la hét yêu cầu gặp Quỷ Vương đại nhân của mình.

Không một ai để ý đến ông ta.

Cứ khóc thoải mái.

Tô Trầm Hương nghe xong cũng chẳng lên tiếng.

Lão Đổng hết cơm rồi thì hết giá trị lợi dụng thôi, cô đành chùi mép tạm biệt bọn họ.

Nhưng Trần Thiên Bắc nói không sai.

Thực ra Quỷ Môn thật sự đã thành công.

Dù là việc triệu hồi Quỷ Vương, hay là ý nghĩ viển vông đưa Quỷ Vương nhập vào thân xác mà họ đã chuẩn bị sẵn.

Cơ thể của đứa trẻ mà Từ Lệ mang thai quả thực đã trở thành vật chứa của Quỷ Vương.

Quỷ Môn bồi dưỡng cơ thể này rất thích hợp cho Quỷ Vương.

Ít nhất thì bản thân Tô Trầm Hương cũng phải thừa nhận rằng cơ thể này rất phù hợp với cô.

Không có tình huống nào giống như dần dần lạnh đi sau khi bị lệ quỷ chiếm hữu, mà là vẫn “sống”, vẫn đang trưởng thành.

Hơn nữa, cô hoàn toàn thích ứng với mọi thứ của Tô Trầm Hương.

Khi đó, Quỷ Môn “chế tạo” ra hai đứa trẻ.

Một là Trần Thiên Bắc, hai là Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương trở thành vật chứa của Quỷ Vương.

Trần Thiên Bắc... giống như là số mệnh.

Họ tình cờ gặp được nhau.

Sau đó, Quỷ Vương sẽ bị vật tế thu hút.

Cô rầm rì nhìn Trần Thiên Bắc.

Cô đúng là có duyên với anh Bắc.

Trần Thiên Bắc lại cảm thấy chắc chắn nhóc con không có ý tốt.

Nhưng khi tai họa về Quỷ Môn hoàn toàn biến mất trong đầu, trong lòng Trần Thiên Bắc cảm thấy rất thoải mái.

Cậu không nói gì khác với Tô Trầm Hương, chờ đến khi tan học, Lý Yên và Lâm Nhã đều đi tới, đồng thời nhìn Tô Trầm Hương bằng ánh mắt lo lắng, rõ ràng là vì hai ngày nay trông Tô Trầm Hương có vẻ rất buồn rầu, sắc mặt cũng không tốt, giống như đã gặp phải đả kích nghiêm trọng.

Với tư cách là bạn bè, ai mà không lo lắng chứ?

Huống chi Tô Trầm Hương vốn dĩ là một cô bé rất biết tự tận hưởng niềm vui.

Có thể khiến cô khó chịu như vậy, không thể bình tâm lại, e là không phải chuyện nhỏ.

"Tiểu Hương, hai ngày nay cậu không sao chứ?" Mặc dù trước đó Tô Trầm Hương đã nói với họ rằng mình không sao, nhưng Lý Yên vẫn lo lắng.

Lâm Nhã mím môi nói với cô: "Tôi bảo Tiểu Bạch về với cậu nhé?"

Ồ. -

Tô Trầm Hương suýt nữa quên mất.

Lâm đại tiểu thư này cướp quỷ phó của cô, bây giờ lệ quỷ Tiểu Bạch đó còn vui vẻ dẫn theo chồng đến sống cùng trong nhà họ Lâm.

Lại chọc vào tim...

Khóe miệng cô giật giật, lắc đầu ỉu xìu nói: "Thật ra đã tốt hơn nhiều rồi. Không có gì đâu, chỉ là có một căng tin đóng cửa thôi."

Cô thở dài, nghĩ đến nhà cổ... tòa thành Quỷ bị ẩn giấu trong không gian lệ quỷ của mình hiện giờ thì cảm thấy rất đau lòng.

Một giọt âm khí cũng không có, căn nhà rộng lớn trống rỗng. Cô nghĩ rằng nơi đó là nhà, bởi vì đối với cô, toàn bộ tòa thành Quỷ đều là của cô.

Nhưng cô cảm thấy nhà cổ của mình chả có gì hay.

Cô đã rời khỏi đó hơn nửa năm rồi mà vẫn trống toác sao?

Chẳng lừa thêm được chút ít lệ quỷ nào vào à?

Rõ ràng căn nhà còn nhiều phòng trống như thế, nhưng lại không có lệ quỷ lang thang nào có hứng thú đến đây ở hay sao?

Cũng là nhà cổ đàng hoàng, vậy mà lại không biết lừa quỷ về ở.

Tô Trầm Hương ôm ngực hít một hơi, nói với hai cô gái: "Không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi không sao cả. Việc học, việc học quan trọng hơn."

Cô lấy việc học xoa dịu nỗi buồn của mình, càng nói lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Lâm Nhã và Lý Yên nhìn nhau.

Trần Thiên Bắc cảm thấy hai người này có gì đó không ổn.

Đúng như dự đoán, chờ họ cùng nhau đi ra khỏi trường, Lý Yên và Lâm Nhã mỗi người lấy ra một chiếc hộp lớn từ trong xe của người nhà đến đón mình, đi tìm Tô Trầm Hương một lần nữa.

Sau khi mở ra, đều là món tráng miệng mà Tô Trầm Hương thích ăn.

Nhìn món tráng miệng ngập tràn mùi thơm ngọt ngào, hai mắt Tô Trầm Hương sáng lên.

Sắc mặt Trần Thiên Bắc hơi tối lại.

Cậu biết sẽ luôn có người muốn lấy đồ ăn bên ngoài để thọc gậy bánh xe căng tin chính quy là cậu.

Nhưng may mắn thay, đây đều là món tráng miệng thông thường.

Địa vị của Trần thiếu vẫn không thể thay thế.

"Tiểu Hương!" Ngay khi cậu đang nghĩ như vậy, Hứa Phi đeo cặp sách đi tới, nhìn thấy Tô Trầm Hương, ánh mắt quét qua đôi mắt hơi ửng đỏ của cô, vội vàng hạ giọng, nhỏ tiếng nói với Tô Trầm Hương: “Tiểu Hương, đói rồi chứ? Tôi tìm được một nơi nghe nói có đồ ăn ngon lắm, đi ăn cùng nhau nhé?!”

Cậu ta hoàn toàn không để ý đến hai hộp đồ tráng miệng, dùng giọng điệu khoe cái mới thì thầm nói với Tô Trầm Hương: “Tôi có một người bạn trong giới giải trí, gần đây đang quay một bộ phim kinh dị, kết quả là ban đêm luôn nghe thấy có động tĩnh kỳ lạ trong kho dụng cụ... Chỗ chứa dụng cụ không có ai, nhưng nghe cậu ấy nói hình như có tiếng khóc của phụ nữ bên trong.”

Sự lo lắng ngập tràn trên khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ của cậu ta, nói với Tô Trầm Hương với vẻ mong đợi: "Lần này chắc là bánh bao nướng Tân Cương phải không?"

Trần Thiên Bắc:...

Trần thiếu siết chặt nắm đấm.

Bánh bao thịt bò lệ quỷ ở căng tin của cậu làm ra không ngon sao?!

Hai mắt Tô Trầm Hương sáng lên, vội vàng hỏi: "Địa chỉ là gì?"

Có đồ ăn, cô cảm thấy bản thân đã bình tĩnh trở lại!

“Ở thành phố bên cạnh.” Hứa Phi nói: “Bên cạnh đoàn làm phim trước đây của chúng tôi. Toàn là quay phim hiện đại, tôi quen biết khá nhiều người của đoàn làm phim bên đó nên mới biết chuyện này.”

Tô Trầm Hương nghe xong, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Tay Trần Thiên Bắc từ từ thả lỏng ra, khóe miệng cong lên.

"Sao thế?"

“Tiếng khóc có từ khi nào?”

“Hai ngày trước.”

“Thế thì không còn gì đâu.”

"Hả?"

“Đã hai ngày, có lẽ đầu của nó đã trở thành quả bóng rồi.” Tiểu quỷ Trần Giang Nam đó hiện đang ở đoàn làm phim, nếu bên cạnh có quỷ thì còn có thể đến lượt Tô Trầm Hương xa xôi vạn dặm đến ăn sao?

Tám mươi phần trăm, đầu của lệ quỷ hiện giờ đã trở thành quả bóng mới toanh, bị Trần Giang Nam đá khắp nơi rồi.

Tô Trầm Hương hừ một tiếng, Hứa Phi cũng lập tức nghĩ tới tiểu quỷ trong đoàn làm phim của mình.

Cậu ta che miệng, nghĩ tới tính cách hung tàn của tiểu quỷ từng gặp trước kia, sau một hồi lâu mới thở dài nói với Tô Trầm Hương: "Vậy sau này tôi lại giúp cậu để ý thêm."

"Được. Cảm ơn cậu." Tô Trầm Hương nói cảm ơn.

Tuy nhiên, cô càng nhận ra sự quý giá của Trần Thiên Bắc.

Chỉ có Trần Thiên Bắc mới có thể bảo vệ cô, cho cô ăn liên tục không ngừng.

Đồ ăn nơi khác, muốn ăn thật sự rất khó.

Cô chào tạm biệt mọi người rồi ôm hai hộp đồ tráng miệng lên xe của Tưởng sư huynh.

Về việc mình là lệ quỷ, còn là Quỷ Vương rất ngang tàn bị các sư huynh biết được, Tô Trầm Hương hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại, cô vẫn gọi các sư huynh như trước đây, ngoan ngoãn ngồi hàng sau xe ăn đồ tráng miệng.

Mặc dù là món ngon của người bình thường, nhưng đồ tráng miệng có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn có lẽ là thật.

Tô Trầm Hương cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, mặc dù vẫn rất buồn rầu, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Tất nhiên, nếu uất ức thì vẫn phải cho người khác biết mình rất uất ức!

Không giả vờ đáng thương thì đồ ăn ở đâu ra?!

"Cho tiểu Hương này." Tưởng sư huynh đưa cho Tô Trầm Hương xem hai con lệ quỷ có ánh mắt lạnh lùng u ám.

Tô Trầm Hương cho mỗi con một cái tát, biến nó thành sữa ngọt, đúng lúc ăn cùng với món tráng miệng.

Cô vừa ăn nhóp nhép, vừa mơ hồ nói với Tưởng sư huynh: “Sau này em sẽ làm vài cây kiếm gỗ đào cho các sư huynh. Gỗ đào nghìn năm, em không thiếu.”

Thực ra cô cũng không biết gỗ đào trong nhà cổ đã bao nhiêu năm, nhưng ít nhất cũng lợi hại hơn kiếm gỗ đào năm trăm năm của Chu sư thúc.

Rộng rãi hào phóng như vậy, Tưởng sư huynh càng cảm thấy xấu hổ hơn, đẩy kính nói: "Quý giá quá. Tiểu Hương, sau này em giữ lại cho mình dùng đi."

Làm sư huynh, không cho sư muội cái gì, lại luôn nhận được lợi ích của sư muội, thế thì coi sao được?

Mặc dù kiếm gỗ đào rất quý giá, nhưng sư huynh đệ bọn họ chưa bao giờ có suy nghĩ thèm muốn nó.

Nhưng ông lão nghĩ rằng có thể làm được hai thanh kiếm gỗ đào cho các đệ tử.

"Gỗ đào này không phải là gỗ đào bình thường." Họ đều đang ở trước mặt ông lão, ông lão phải tốn mười con lệ quỷ siêu hung dữ mới cứu vãn được tình cảm lung lay sắp đổ giữa mình và Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương ngồi trên ghế sô pha, ung dung thoải mái dựa vào Trần Thiên Bắc...

Cô bé không có cảm giác an toàn, ngày ngày đều chiếm giữ vòng tay của Trần Thiên Bắc, nói cho tất cả lệ quỷ và tất cả mọi người biết rằng căng tin này là của mình.

Nếu Trần Thiên Bắc đã không có ý kiến, ông lão càng sẽ không có ý kiến.

Ông ấy lại nói với một số đệ tử không hăng hái học tập, bùa Cửu Trọng An Thái học đến nôn ra máu cũng không hiểu: “Trước đây, gốc gỗ đào này là một pháp khí trấn áp Tiểu Hương. Sau khi Tiểu Hương thoát khỏi vây hãm, con bé lại ngủ trên cây gỗ đào này rất nhiều năm, ngoại trừ trấn tà trừ tà, nó còn nhiễm quỷ khí của Tô Trầm Hương, vậy nên hiếm hơn những thanh kiếm gỗ đào bình thường rất nhiều.”

Gỗ đào chí dương, nên là vật trừ tà.

Nhưng ngoài khả năng trừ tà mạnh mẽ ra, gốc gỗ đào này còn hòa quyện với quỷ khí hùng mạnh của lệ quỷ từ trong ra ngoài.

Cho dù lệ quỷ bình thường có thể chịu được dương khí của gỗ đào thì cũng không thể chịu được khí tức lệ quỷ của Tô Trầm Hương.

Ông lão thở dài.

"Trấn áp?"

"Lúc ta bị kẹt trong tòa thành Quỷ, ta tình cờ gặp phải Tiểu Hương." Nếu Quỷ Môn đã bị càn quét sạch sẽ, ông lão cũng không cần giấu giếm những chuyện trước kia nữa.

Khi Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ, tò mò nhìn mình thì ông ấy dang tay nói: "Khi đó, Tiểu Hương từng cho ta tóc... trẻ sơ sinh."

Tóc của quỷ sơ sinh thì có thể là gì?

Không thể là sợi tóc đen dài và thẳng như thác nước được. Một sợi tóc trẻ sơ sinh mềm mỏng là được rồi.

Lúc đó, ông ấy bị nhốt trong tòa thành Quỷ, dù sao cũng không thể chạy thoát nên đã cầm tóc đi lại khắp nơi để quan sát tình hình kẻ địch, người cậy quỷ thế, người giả hương uy, dù sao thì lệ quỷ trong tòa thành Quỷ đều không dám khiêu khích ông ấy.

Ngoại trừ... vài nữ quỷ bị bùa hoa đào mê hoặc đến nổi thần chí không rõ ràng.

Thật lòng muốn cầu hôn ông ấy mà không để ý tới bất cứ điều nào khác.

Cũng đúng là... trên đầu chữ sắc có một lưỡi đao!

Ông lão lam nhan họa thủy* hiếm có một lần hại nước, sờ vào khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của mình, rồi nhìn hai đệ tử mơ mơ hồ hồ với vẻ xa xăm và trách móc, ghi hận!

*Lam nhanh họa thủy: Có nghĩa tương tự như câu “Hồng nhan họa thủy”, chỉ có điều “hồng nhan” chỉ người con gái thì “lam nhan” lại dùng để chỉ con trai. Lam nhan họa thủy + Hồng nhan họa thủy = Sắc đẹp là mầm mống của tai họa.

Ngày ngày mang bùa hoa đào quanh quẩn bên ông ấy, đây chẳng phải kích thích ông ấy sao?

Tưởng sư huynh và Trương sư huynh đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt!

“Sau đó thì sao?” Quan chủ không quan tâm tại sao Đại trưởng lão lại bị nữ quỷ tán tỉnh trong tòa thành Quỷ.

Làm quý tộc độc thân lâu năm rồi, có lẽ thấy nữ quỷ cũng chỉ cảm thấy người ta thanh tú xinh đẹp.

Ông ấy chỉ quan tâm đến lai lịch của Tô Trầm Hương.

"Tiểu Hương, con bé chính là quỷ sơ sinh chết oan bị hiến tế." Thấy Tô Trầm Hương nghe đến đây cũng không tò mò chút nào, vẫn đang hì hục nhai đồ ăn, nhưng Tô Cường ở một bên lại ôm ngực, dáng vẻ còn chưa nói gì thì đã bắt đầu đau lòng, ông lão xua tay nói: “Hơn một ngàn năm trước, Tòa thành quỷ này đã xuất hiện một lần, và từng bị trấn áp. Không phải Quỷ Môn đã nói rằng bọn chúng phát hiện ra manh mối của tòa thành Quỷ này từ sách cổ sao? Ta đã đào được một hộp đồng dưới gốc cây đào này, trong đó có nhắc đến một số lai lịch rối ren hỗn độn của Tiểu Hương.”

Chiếc hộp đồng làm bằng lụa và giấy, nếu để ở bên ngoài, có lẽ đã bị tổn hại từ lâu.

Nhưng dưới sự ăn mòn của quỷ khí, nó vẫn được cất giữ rất vẹn toàn.

Ông ấy đào cái hộp đã lộ ra một góc từ trong lớp đất toàn là máu, trong đó chính là lai lịch của Tô Trầm Hương.

Lần đầu tiên tòa thành Quỷ được phát hiện, khi phát hiện bên trong toàn là lệ quỷ, có một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu bị tà ma ngoại đạo hiến tế cho lệ quỷ, nhưng do một số sai sót vô tình mà đứa trẻ đã trực tiếp biến đổi thành quỷ sơ sinh siêu hung ác trong tòa thành Quỷ.

Quỷ sơ sinh trổ hết tài năng giữa đầy rẫy những lệ quỷ.

Tuy nhiên, vận khí của quỷ sơ sinh không tốt lắm, lại hóa thành lệ quỷ, còn chưa kịp ăn hai con lệ quỷ khác để bồi bổ và giải tỏa cơn thèm thì đã bị thiên sư chính đạo khi đó trấn áp bằng gỗ đào ngay giữa tòa thành Quỷ, tiện thể đóng tòa thành Quỷ lại.

Tòa thành Quỷ lại trở về thế giới vô tận, nơi các lệ quỷ tồn tại.

"Khó trách Tiểu Hương lại gầy như thế." Nghe nói khi đó đứa nhỏ còn chưa ăn một miếng nào thì đã bị gỗ đào trấn áp, Tô Cường đau lòng đến mức ôm ngực không nói nên lời.

Đau lòng chết mất.

Ông lão và Quan chủ cũng cùng nhau ôm ngực, đau lòng nhìn Hương Hương từ nhỏ đã không được ăn no nhà mình.

Chỉ có Trần Thiên Bắc, ôm cô bé mềm mại đang lẩm bẩm trong lòng, vừa đau lòng khi cô phải chịu đói và bị trấn áp, vừa rơi vào suy nghĩ sâu xa về nhân sinh và cuộc sống.

Là... một ngàn năm trước?

Vậy Tô Trầm Hương đã một ngàn tuổi rồi ư?

Chịu đói một ngàn năm... Đứa trẻ đó có ăn nhiều một chút, thật sự về tình thì vẫn có thể tha thứ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương