Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly
-
Chương 3
Chuyển ngữ: Hyeyangs | Beta: Linh
Ảnh minh họa: cungtrangtca
***
Bình thường, Nghê Yến Quy hay hút thuốc lá điếu nhỏ vị bạc hà, vị rất nhẹ, để lại sự the mát trên đầu lưỡi, không cay và sặc, dư vị thơm ngọt.
Còn thuốc lá này của Lâm Tu có mùi hương vô cùng nồng đậm, cô không kịp làm quen, suýt nữa đã sặc ho khụ khụ.
Cô chỉ rít hai hơi rồi kẹp giữa ngón tay để nghịch.
Ở đây cô kiêu ngạo nhất.
“Nếu anh ta đánh thật thì phải làm sao đây?” Miệng Lâm Tu không động đậy, lời rặn từ trong kẽ răng, rất mơ hồ, thoạt nghe chẳng khác nào “Ê ê ô ô”
Dựa trên sự ăn ý giữa hai người suốt nhiều năm, Nghê Yến Quy mới đoán được cậu ra nói gì.
Cô cúi đầu, gảy tàn thuốc vào gạt tàn.
“Thế thì lên thôi.”
Lâm Tu tiếp tục “Ê ê ô ô”, nói.
“Cậu nói nghe thoải mái ghê.
Nếu thật sự làm ầm đến cục cảnh sát, xem bố cậu xử cậu kiểu gì.”
Từ khi diễn ra cuộc cãi vã, bên ngoài đã có rất nhiều người qua đường túm tụm lại xem.
Bọn họ thật sự chỉ là người qua đường, mọi người ai cũng hóng chuyện, không một ai đến can ngăn.
Người thật lòng thật dạ khuyên can ở đây chỉ có mình chủ quán.
Mấy người đàn ông kia rất cao to, một người trong số đó trông càng hung dữ.
Chủ quán cố gắng cố gắng cười làm lành.
Ông ta không ngờ được, mấy cô cậu học sinh này không phải dạng hiền lành gì cho cam.
Một bên gây hấn, bên còn lại đổ thêm dầu vào lửa, thấy quán ăn của mình sắp trở thành chiến trường, lúc này, ông chủ mới làm động tác gọi điện thoại với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ tức khắc hô hoán: “Báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát.” Nói rồi liền đi vào bếp sau.
Người đàn ông A trừng mắt nhìn Nghê Yến Quy.
Con nhóc kiêu ngạo này đã giẫm lên lòng tự trọng đàn ông của gã.
Gã chưa từng tập vật lộn chân chính, nhưng ai cũng biết sức mạnh của nữ không bì được với phái nam, ưu thế ở ngay trước mặt, cần gì phải nhờ đến kỹ năng.
Gã chỉ cần dùng một nắm đấm là có thể khiến con nhóc này hoa mắt chóng mặt ngay.
Người đàn ông A nghĩ vậy, chân lập tức bước về phía trước, định cho Nghê Yến Quy biết mùi.
Người đàn ông B lập tức kéo gã lại, khuyên.
“Oắt con đấy không biết trời cao đấy dày, mày gần ba mươi tuổi rồi, chấp gì mấy đứa nó?” Người đàn ông B nháy mắt ra hiệu với hai người còn lại.
Hai người kia mới hành động, cùng nhau kéo người đàn ông A.
Người đàn ông B nhân cơ hội nói nhỏ vào tai người đàn ông A.
“Cảnh sát đến là toang đấy.
Hơn nữa chủ quán đã bảo là giảm giá rồi, chúng ta cũng chẳng thiệt gì.” Anh ta tự tính chiết khấu cho mình, để lại tờ tiền một trăm rồi đỡ người đàn ông A đi ra ngoài.
Không phải ông chủ chưa từng gặp phải những pha gây gổ, đập bàn, đập ghế, đập cửa sổ, có gì đập nấy.
Đối với người kinh doanh, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ông ta cũng sẽ không báo cảnh sát.
Ông ta nói với các khách hàng khác.
“Không sao, không sao rồi.
Mọi người yên tâm ăn cơm thôi.
Trưa nay là bên tôi có lỗi, tôi sẽ bù lại cho mọi người.”
Lâm Tu nghiến răng nghiến lợi, nói.
“Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng kích động.”
“Loại người này không thể chiều theo được.
Đụng trúng người ta, xin lỗi là phép lịch sự, hắn ta không những không biết phép lịch sự, đụng trúng con gái mà còn ra oai.
Anh ta nghĩ anh ta có cơ bắp là ngon đấy à?” Trên điếu thuốc lại dính tàn thuốc, Nghê Yến Quy dập luôn.
“Thuốc lá này của cậu mùi sặc quá.”
“Tôi đã bảo rồi, cậu hút không quen.” Lâm Tu nhìn về phía sau.
Trong đám người túm tụm vây xem, có vài người mặc đông phục trường Gia Bắc.
Bọn họ đứng đây một lúc lâu rồi, hai bên trong cuộc giằng co nhau nên không ai để ý đến những người đứng xem.
Triệu Khâm Thư nhìn chằm chằm bóng lưng của Nghê Yến Quy, cười khẽ.
“Đây là người đọc bản kiểm điểm trong buổi họp toàn trường nhỉ?”
“Đúng, đúng, đúng, đúng!” Bạn học nam A gật gật đầu, có lẽ quá ngạc nhiên, nên điệp âm lại mấy lần, sau đó nói.
“Mạnh ghê, thảo nào phải viết bản kiểm điểm.”
Triệu Khâm Thư quay đầu nhìn Trần Nhung.
“Là cô bạn ngồi bên cạnh cậu đấy.”
“Thế à?” Trần Nhung nói.
“Không để ý.”
Bạn học nam A: “Trông xinh gái quá.”
“Xinh thì có xinh, nhưng tính cách kiểu này…” Triệu Khâm Thư lắc đầu.
“Như này mới thú vị, quá tuyệt.” Bạn học nam B đột nhiên chen lời, cười một cách đầy thô lỗ.
Cậu ta đứng chếch phía sau Trần Nhung, thấy Trần Nhung nghiêng đầu liếc nhìn.
Bạn học nam B sững sờ.
Cậu ta bỗng cảm thấy, chiếc gọng kính mảnh của Trần Nhung phát ra ánh kim loại rất sắc.
Nhóm người quay vào trong quán thịt nướng.
Đi ngang qua trước mặt Nghê Yến Quy.
Nghê Yến Quy sững người, toàn thân hóa đá nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Trần Nhung.
Cô nói.
“Toi rồi.”
Lâm Tu không nghe rõ, cúi đầu hỏi: “Gì cơ?”
Nghê Yến Quy lẩm bẩm.
“Tình yêu, toang rồi.”
*
Quay về ký túc xá, Nghê Yến Quy lập tức nằm xuống.
Hơn một tiếng trôi qua mà cô vẫn chưa tỉnh.
Hoặc là đã tỉnh, nhưng lại bất động.
Liễu Mộc Hi dậy từ lâu, chơi xong một ván trò chơi.
Ba mươi phút trước khi lên lớp, cô nàng ngẩng đầu gọi đầu giường đối diện.
“Yến Quy.”
Nghê Yến Quy không động đậy.
“Yến Quy.” Liễu Mộc Hi tăng âm lượng.
“Nghê Yến Quy.”
“Giai nhân đã qua đời, có việc gì xin hãy hóa vàng mã.”
“Cậu làm gì vậy?”
Nghê Yến Quy nhổm người dậy, tì cằm lên lan can đầu giường, nói.
“Khi ấy Trần Nhung cũng ở quán nướng.” Hơn nữa, còn chứng kiến xích mích giữa cô và gã A.
Cô nhớ lại lời mình đã nói, chuyện mình đã làm, thô lỗ xấc xược, chẳng nữ tính chút nào.
Liễu Mộc Hi an ủi cô.
“Sáng nay cậu đã cải trang khác hẳn mọi ngày.
Trần Nhung là trai thẳng, cậu đổi kiểu tóc và quần áo, chắc cậu ấy không nhận ra đâu.”
“Cậu ấy là trai thẳng chứ không phải đồ ngốc.” Cô chỉ dùng tóc mái giả và cặp kính gọng đen to bản để ngụy trang, có mù mới không nhận ra được.
Nghê Yến Quy nói.
“Hay là…Tớ giả vờ như mình có một người chị song sinh, tất cả chuyện xấu là do chị tớ làm, không liên quan đến tớ.”
“Nếu Trần Nhung là đồ ngốc thì có lẽ cách này sẽ hiệu quả.”
Nghê Yến Quy thở dài thườn thượt.
“Quân chưa thắng đã từ trần, anh hùng nhớ đến lệ tràn thấm khăn.” (*)
“Đừng ủ rũ mà.” Liễu Mộc Hi suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến một khả năng.
“Chưa biết chừng Trần Nhung lại thích kiểu con gái mạnh mẽ.”
Đến bản thân Nghê Yến Quy cũng không tin vào giả thuyết này.
Ai lại thích một cô nàng gây gổ đánh lộn? Chưa kể một cậu chàng ngoan ngoãn hiền lành như Trần Nhung, ngay cả Lâm Tu trốn học nghỉ sớm, chuyện xấu đếm chẳng hết mà còn bảo cô hành động bốc đồng nữa là.
Nói cho cùng, không có “Mười hai điếu thuốc lá”, sẽ không có bản kiểm điểm trong Hội nghị Toàn trường, và dĩ nhiên sẽ không có chuyện ở quán nướng sau đó.
Nghê Yến Quy hét lớn.
“Tớ muốn giết “Mười hai điếu thuốc lá”!”
Liễu Mộc Hi búng tay.
“Tớ có một thứ có thể bù đắp cho trái tim tan vỡ của cậu.”
“Cái gì?”
Liễu Mộc Hi lắc lư chiếc điện thoại.
“Tớ đã quay một đoạn ngắn bài phát biểu của Trần Nhung ở Hội nghị Toàn trường.”
Nghê Yến Quy ngồi bật dậy.
Sau khi Trần Nhung phát biểu xong Nghê Yến Quy mới nhớ ra, tại sao mình lại không chụp ảnh cậu lại làm kỷ niệm.
Khôi phục lại tinh thần, Nghê Yến Quy cầm bao thuốc lá và bật lửa rồi đi lên sân thượng.
Liễu Mộc Hi cười.
“Cái này chắc cũng dư sức đổi được một bữa ra trò nhỉ?”
Nghê Yến Quy ngậm một điếu thuốc.
“Được.”
Một ngọn lửa bốc lên từ chiếc bật lửa, đung đưa theo chiều gió, cô nhìn lâu thật lâu rồi đóng nắp lại.
Một tiếng “Tách” giòn giã vang lên, ngọn lửa biến mất ở nơi cách thuốc lá chừng ba cm.
Liễu Mộc Hi uể oải trông qua.
“Sao đấy?”
Nghê Yến Quy lấy điếu thuốc chưa châm xuống.
“Nhớ đến “Mười hai điếu thuốc” cũng ngồi dưới khán đài nghe tớ đọc bản kiểm điểm, tớ lại không cam tâm.”
Liễu Mộc Hi hỏi.
“Thật là cậu không thấy đối phương?”
Nghê Yến Quy lắc đầu.
“Không thấy.
Tớ thấy dưới đất đầy mẩu thuốc lá nên nổi lên cơn thèm.
Tớ còn chưa hút hơi nào thì mấy thầy cô Hội đồng trường đã tới nhanh như chớp.”
“Mười hai điếu thuốc…” Liễu Mộc Hi suy nghĩ.
“Có lẽ không chỉ có một người hút.”
“Là một người.
Chiều dài còn lại của đống mẩu thuốc lá kia đều là một phần ba, y chang như đo bằng thước.” Sinh viên mỹ thuật có độ nhạy cảm đối với tỉ lệ hình dạng chuẩn cao hơn người bình thường, đến hút thuốc lá mà cũng kỹ tính như vậy.
Nghê Yến Quy nói.
“Người này chắc chắn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
“Chung bệnh.” Liễu Mộc Hi cũng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Chữ “Hi (曦)” không có bộ mộc (木) nằm cạnh làm cô cảm thấy tên của mình thiếu đi chút hương vị.
Nhưng, người lớn trong nhà lại không đồng ý để cô nàng đổi tên thành “Liễu Mộc Hi (桸)”.
“Nếu để tớ bắt được ai là “Mười hai điếu thuốc”, tớ sẽ lột da người đấy.” Nghê Yến Quy cắn đầu lọc thuốc lá, xòe tay về phía Liễu Mộc Hi.
Liễu Mộc Hi đơ người, mù mờ hỏi.
“Muốn gì?”
“Video cậu quay Trần Nhung.”
“Ồ.” Liễu Mộc Hi gửi video cho cô.
“Tớ phát hiện, Trần Nhung khá ăn ảnh, chỉnh thêm vài lớp ánh sáng mềm là trông giống như thần tượng vườn trường vậy.”
Nghê Yến Quy cười.
“Tất nhiên rồi, người tớ thích sao mà kém cho được.”
Cô bạn cùng phòng khác của cô, tên là Kiều Na, đang bê chậu đi qua.
Thấy cô ấy muốn phơi quần áo, Liễu Mộc Hi liền quay về.
Nghê Yến Quy chưa hút thuốc xong, đang tựa vào góc ban công xem video của Trần Nhung.
Kiều Na treo một chiếc váy dài màu đen, bên cạnh là chiếc váy ngắn màu xanh khổng tước của Nghê Yến Quy.
So sánh hai chiếc váy với nhau, vải chiếc váy dài cũng đủ cắt được ba chiếc váy ngắn của cô rồi.
Nghê Yến Quy bỗng hỏi.
“Trong số những chàng trai theo đuổi cậu, có phải đa phần là những người có tính cách hướng nội không?”
Kiều Na có đôi mắt không quá linh động, là minh chứng vẽ sai được giáo viên mỹ thuật đề cập đến trong khi dạy vẽ mắt.
Lý thuyết là thứ chết, động thái của con người mới tươi tắn.
Đôi mắt oán hận rất đặc biệt, kết hợp cùng mái bằng dày thật dày, ở Kiều Na in chút bóng dáng của nhân vật Tomie trong truyện tranh, cô nàng được rất nhiều người trong trường theo đuổi.
“Tại sao cậu hỏi vậy?” Đôi mắt của Kiều Na tựa ao nước chết.
Nghê Yến Quy cười, nhả ra những vòng khói liên tiếp.
Bởi vì người nào đó nhìn thấy đùi của cô, xấu hổ không dám nhìn nhiều.
Với lá gan của cậu thì chỉ có thể theo đuổi những cô gái bảo thủ.
Trong sách nói rằng, hồ ly thích cám dỗ những chàng thư sinh.
Chàng trai thật thà thật sự làm người khác thương yêu mà.
*
Nghê Yến Quy khoanh một vòng tròn trên lịch.
Cô dùng bút nhớ màu đỏ vẽ một biểu tượng may mắn.
Bởi vì ấy là ngày cô tái xuất giang hồ.
Nửa tháng cũng đã đủ cho Trần Nhung quên đi một cô bạn học không quan trọng rồi nhỉ?
Một người bạn của Lư Vĩ cùng khoa với Trần Nhung cho hay, Trần Nhung không có bạn gái.
Nghê Yến Quy xem Trần Nhung là người độc thân.
Về phần Lý Quân, có lẽ là đối thủ cạnh tranh?
*
Cuối tháng chín, các câu lạc bộ của trường lần lượt tuyển thành viên, mỗi câu lạc bộ đều dựng một cái lều ở quảng trường trung tâm hồ.
Đỏ, xanh, vàng, lục, từ trên tầng nhìn xuống, trông giống khối rubik đã được giải.
Khi học cấp ba, Liễu Mộc Hi thường tận dụng thời gian ngoài giờ học để vẽ truyện tranh dài kỳ, không ngờ bộ truyện ấy nổi tiếng, đến nay vẫn còn được đăng.
Khi điền phiếu nguyện vọng đại học, không biết trúng cái khỉ gió gì mà cô chọn ngành Sơn dầu.
Khi nhập học rồi mới hối hận, cô thật sự không thích phong cách của tranh sơn dầu.
Xuất phát từ góc độ thu thập tư liệu, Liễu Mộc Hi thường chạy đến những nơi đông người.
Tưng bừng ở quảng trường trung tâm hồ đương nhiên không thể thiếu đi bóng dáng cô nàng.
Liễu Mộc Hi hỏi, “Hoạt động của câu lạc bộ bắt đầu rồi, cuối tuần mình đi dạo chút không?”
“Được.” Nghê Yến Quy đang trong giai đoạn nghỉ ngơi dưỡng sức, chán nản ủ rũ.
Rất nhiều áp phích tuyên truyền được dựng ở quảng trường trung tâm hồ.
Có một câu lạc bộ 2D còn bày cả mô hình Gundam.
Các câu lạc bộ dùng đủ mọi cách lôi kéo sinh viên năm nhất tham gia.
Suốt dọc đường đi, cô nghe thấy rất nhiều tiếng gọi “Vào đây, vào đây em ơi!”, nhưng tiếng mời gọi phát ra từ câu lạc bộ nào thì đã không còn phân biệt được nữa rồi.
Liễu Mộc Hi cầm một đống tờ rơi, càng nhiều lựa chọn lại càng khiến người ta hoang mang.
Nghê Yến Quy hỏi, “Cậu muốn đi đâu?”
“Điều gì có thể khơi dậy nguồn cảm hứng sáng tác? Kịch nói? Điện ảnh? Âm nhạc?” Liễu Mộc Hi ngẩng đầu nhìn thấy chiếc lều trước mặt mình có dựng bốn tấm áp phích to, vẽ khác nhau, chữ rất trật tự – Câu lạc bộ quyền anh.
Trên tấm áp phích gần nhất có in gương mặt của một chàng trai.
Nhưng cậu ta cúi đầu, từ bức ảnh không thể nhìn thấy được biểu cảm đầy đủ của cậu ta.
Không hiểu tại sao Liễu Mộc Hi có cảm giác cậu ta đang không vui.
Cô nàng nói, “Thì ra con trai chơi quyền anh ngon thế này.”
Câu lạc bộ quyền anh không chỉ có các chàng trai đứng ở đấy mà bây giờ có hai bạn nữ cũng ở đây.
“Nghê Yến Quy? Cậu là Nghê Yến Quy?” Một người ở chỗ tuyển thành viên kêu loạn cả lên.
Khóe miệng Nghê Yến Quy khẽ cong khóe môi.
Quả nhiên là cô nổi tiếng rồi, chỉ mong Trần Nhung đừng nhớ sự tích chói lọi của cô.
Trong số mấy cô bạn nữ, có một cô bạn nhìn sang phía Nghê Yến Quy.
Một bạn học khác hỏi: “Hà Tư Ly, cậu có vào câu lạc bộ quyền anh không?”
Nghê Yến Quy lập tức quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt của Hà Tư Ly.
Hai người không nói, chỉ nhìn lẫn nhau.
Hà Tư Ly để kiểu tóc bob, mày xếch mắt hạnh, gương mặt trẻ con non nớt.
Hà Tư Ly là người thu lại ánh nhìn trước: “Để tớ nghĩ đã.” Nói rồi, cô ta rời đi.
Liễu Mộc Hi huých Nghê Yến Quy: “Sao đấy? Cậu quen cô ấy à?”
Nghê Yến Quy cười: “Nào biết đâu.”
Lâm Tu đang hướng về phía này, trên tay cũng cầm một xấp tờ rơi dày, cậu chàng không gấp mà cuộn nó thành hình tròn.
Lâm Tu bước đến, hỏi hai người, “Hai cậu định tham gia câu lạc bộ nào?”
Liễu Mộc Hi nói: “Đang suy nghĩ.”
Lâm Tu chú ý đến tấm áp phách câu lạc bộ quyền anh phía sau: “Yến Quy tham gia câu lạc bộ đấy à?”
Nghê Yến Quy lắc đầu: “Không đi, không đi.”
Ba người không có mục tiêu cho mình.
Đến lều của một câu lạc bộ khác, Nghê Yến Quy lại gặp được Hà Tư Ly.
Có lẽ Hà Tư Ly tìm hiểu xong rồi, đã quay gót đi.
Nghê Yến Quy nhìn qua, lại là câu lạc bộ đối kháng, lần này là tán thủ (**)
Lâm Tu cũng đã nhận được đơn đăng ký của câu lạc bộ tán thủ, cậu để ở phía dưới cùng.
Cậu không phải là một người yêu thích đối kháng, mới nãy qua đây vốn chỉ định dạo một vòng rồi đi.
Nhưng chàng trai tuyển thành viên cứ thuyết phục cậu mãi, Lâm Tu xem như làm từ thiện, cầm lấy rồi đi.
Chàng trai kia nghĩ rằng Lâm Tu quay lại nộp đơn đăng ký, vẫy tay nhiệt tình: “Sao? Thế nào? Tham gia đi em.”
Lâm Tu từ chối: “Có lẽ tôi thích hợp với những câu lạc bộ yên tĩnh hơn.”
Liễu Mộc Hi nhìn trái ngó phải.
Câu lạc bộ tuyển thành viên rất đơn giản, đến lều cũng chẳng thèm trang trí, chỉ có một chiếc bàn dài, một cái ghế và một chàng trai.
Trên áp phích của câu lạc bộ quyền anh còn liệt kê các giải thưởng khác nhau của thành viên trong câu lạc bộ, còn câu lạc bộ này đến một tấm áp phích cũng không có.
Liễu Mộc Hi hỏi.
“Quyền anh có gì khác Tán thủ?”
Nghê Yến Quy trả lời: “Nói cho dễ hiểu thì quyền anh dùng nắm đấm.
Còn tán thủ dùng cả nắm đấm lẫn chân.”
Lâm Tu hỏi: “Yến Quy, cậu có muốn luyện tập tán thủ không? Cậu có kungfu đá chân, luyện quyền không thôi thì phí của trời.”
“Tán thủ? Đối kháng?” Nghê Yến Quy lắc nhẹ chiếc quạt: “Con gái con nứa đánh đánh đấm đấm, sợ, đáng sợ quá.”
Lâm Tu: “…”
____________
(*) Câu thơ xuất từ bài thơ Thục Tường – Đỗ Phủ (Bản dịch của Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, 1995)
(**) Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).
– Hết chương 3 –.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook