Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
-
Chương 45: Chỉ cần có trẫm ở đây
Quân Mặc Ảnh.
Ba chữ này là tên của hắn, lại không biết bao nhiêu năm không ai kêu lên.
Trong trí nhớ, trừ bỏ khi còn bé phụ hoàng sẽ gọi hắn là Ảnh nhi, còn cho đến bây giờ, chưa từng có người nào dám dễ dàng kêu tên của hắn. Dù là mẫu hậu, khi còn bé gọi hắn là Thái tử, nay gọi hắn là Hoàng Thượng, trừ những tên đó ra, chưa từng gọi hắn bằng tên khác.
Càng miễn bàn nữ nhân trong hậu cung.
Ngày thường người nào thấy hắn không phải cung kính? Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một hai người làm nũng với hắn, nhưng trong lòng thường e ngại, sợ, mỗi một câu nên nói như thế nào, mỗi một động tác nên làm như thế nào đều suy nghĩ kỹ.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cho các nàng cơ hội gọi tên của hắn.
Trước vật nhỏ, nếu có người dám như thế, thì phạm phải tội mất đầu, tuyệt không khoan thứ.
Nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng vật nhỏ không có chút quy củ nào, nói chuyện bừa bãi, làm việc mơ màng, còn dám chống đối hắn, thậm chí khóc lóc om sòm động thủ với hắn, nhưng hắn lại có thể tha một lần, hai lần thậm chí nhiều lần.
Giống như vật nhỏ làm cái gì, hắn cũng có thể khoan dung như vậy, chỉ cần đối tượng là vật nhỏ, mọi chuyện đều có thể.
Thật sự là...
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn, suýt nữa liền lạc trong cặp mắt sâu thẳm kia.
Nam nhân này lại để mình gọi tên hắn?
Quân Mặc Ảnh là tên của hoàng đế, mình có thể gọi?
Tim Phượng Thiển đập gia tốc, trên mặt hồng một mảnh.
A a a, chán ghét chán ghét chán ghét!
Chán ghét nam nhân này, vì cái gì luôn cho nàng nhiều đặc quyền như vậy, vì cái gì luôn muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ nàng!
Khuôn mặt trắng nõn của Phượng Thiển đỏ lên, mũi cong tao nhã, mân mê môi anh đào e lệ mong người hái xuống. Dưới ánh trăng lông mi đen dài thản nhiên đổ bóng, giống như nhẹ nhàng kích động tâm Quân Mặc Ảnh.
"Hừ, ta mới không tin ngươi!" Nàng rời tầm mắt, bĩu môi nói: “Hiện tại ngươi nói có thể, nếu về sau ngày nào đó đổi ý thì làm sao bây giờ? Không phải đầu ta sẽ chuyển nhà sao!"
"Đầu nàng rất kiên cố." Quân Mặc Ảnh cười mắng, sờ gáy nàng: "Trẫm sẽ thay nàng chăm sóc nó thật tốt."
Tiếng nói trầm thấp, hô hấp nặng nề, lại giống như trịnh trọng thề.
"Chỉ cần có trẫm, đầu của nàng tuyệt đối sẽ không chuyển nhà."
Vừa dứt lời, hắn không cho Phượng Thiển mở miệng, trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng.
Không giống ngày xưa chuồn chuồn lướt nước, lần này, rõ ràng chính là thiên lôi địa hỏa, nhiệt tình và kích tình.
Đôi môi Quân Mặc Ảnh nóng bỏng, lưỡi dài không khỏi chen vào miệng Phượng Thiển, không cho nàng cơ hội thở dốc, kéo đầu lưỡi của nàng nhảy múa với hắn.
Một tay để ở lưng của nàng, một tay giữ gáy nàng, đầu ngón tay thon dài chen vào trong mái tóc mềm mại, đen trắng đối lập rõ ràng.
Đầu lưỡi linh hoạt của nam nhân dọc theo khoang miệng nàng không ngừng tiến vào, đến tận cổ họng nàng, khó khăn cắn, phóng túng thưởng thức vị ngọt lành trong miệng nàng.
Hơi thở của hắn quấy nhiễu suy nghĩ của Phượng Thiển, nàng chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc bị động tác bá đạo của nam nhân khiến cho trống rỗng, không khí bị hút lấy, một lần nữa, cuối cùng biến mất hầu như không còn.
Tất cả mọi thứ, tuân theo bản năng của con người.
Ba chữ này là tên của hắn, lại không biết bao nhiêu năm không ai kêu lên.
Trong trí nhớ, trừ bỏ khi còn bé phụ hoàng sẽ gọi hắn là Ảnh nhi, còn cho đến bây giờ, chưa từng có người nào dám dễ dàng kêu tên của hắn. Dù là mẫu hậu, khi còn bé gọi hắn là Thái tử, nay gọi hắn là Hoàng Thượng, trừ những tên đó ra, chưa từng gọi hắn bằng tên khác.
Càng miễn bàn nữ nhân trong hậu cung.
Ngày thường người nào thấy hắn không phải cung kính? Cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một hai người làm nũng với hắn, nhưng trong lòng thường e ngại, sợ, mỗi một câu nên nói như thế nào, mỗi một động tác nên làm như thế nào đều suy nghĩ kỹ.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không cho các nàng cơ hội gọi tên của hắn.
Trước vật nhỏ, nếu có người dám như thế, thì phạm phải tội mất đầu, tuyệt không khoan thứ.
Nhưng không biết vì cái gì, rõ ràng vật nhỏ không có chút quy củ nào, nói chuyện bừa bãi, làm việc mơ màng, còn dám chống đối hắn, thậm chí khóc lóc om sòm động thủ với hắn, nhưng hắn lại có thể tha một lần, hai lần thậm chí nhiều lần.
Giống như vật nhỏ làm cái gì, hắn cũng có thể khoan dung như vậy, chỉ cần đối tượng là vật nhỏ, mọi chuyện đều có thể.
Thật sự là...
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn, suýt nữa liền lạc trong cặp mắt sâu thẳm kia.
Nam nhân này lại để mình gọi tên hắn?
Quân Mặc Ảnh là tên của hoàng đế, mình có thể gọi?
Tim Phượng Thiển đập gia tốc, trên mặt hồng một mảnh.
A a a, chán ghét chán ghét chán ghét!
Chán ghét nam nhân này, vì cái gì luôn cho nàng nhiều đặc quyền như vậy, vì cái gì luôn muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ nàng!
Khuôn mặt trắng nõn của Phượng Thiển đỏ lên, mũi cong tao nhã, mân mê môi anh đào e lệ mong người hái xuống. Dưới ánh trăng lông mi đen dài thản nhiên đổ bóng, giống như nhẹ nhàng kích động tâm Quân Mặc Ảnh.
"Hừ, ta mới không tin ngươi!" Nàng rời tầm mắt, bĩu môi nói: “Hiện tại ngươi nói có thể, nếu về sau ngày nào đó đổi ý thì làm sao bây giờ? Không phải đầu ta sẽ chuyển nhà sao!"
"Đầu nàng rất kiên cố." Quân Mặc Ảnh cười mắng, sờ gáy nàng: "Trẫm sẽ thay nàng chăm sóc nó thật tốt."
Tiếng nói trầm thấp, hô hấp nặng nề, lại giống như trịnh trọng thề.
"Chỉ cần có trẫm, đầu của nàng tuyệt đối sẽ không chuyển nhà."
Vừa dứt lời, hắn không cho Phượng Thiển mở miệng, trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng.
Không giống ngày xưa chuồn chuồn lướt nước, lần này, rõ ràng chính là thiên lôi địa hỏa, nhiệt tình và kích tình.
Đôi môi Quân Mặc Ảnh nóng bỏng, lưỡi dài không khỏi chen vào miệng Phượng Thiển, không cho nàng cơ hội thở dốc, kéo đầu lưỡi của nàng nhảy múa với hắn.
Một tay để ở lưng của nàng, một tay giữ gáy nàng, đầu ngón tay thon dài chen vào trong mái tóc mềm mại, đen trắng đối lập rõ ràng.
Đầu lưỡi linh hoạt của nam nhân dọc theo khoang miệng nàng không ngừng tiến vào, đến tận cổ họng nàng, khó khăn cắn, phóng túng thưởng thức vị ngọt lành trong miệng nàng.
Hơi thở của hắn quấy nhiễu suy nghĩ của Phượng Thiển, nàng chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc bị động tác bá đạo của nam nhân khiến cho trống rỗng, không khí bị hút lấy, một lần nữa, cuối cùng biến mất hầu như không còn.
Tất cả mọi thứ, tuân theo bản năng của con người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook