Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
-
Chương 377: Đột nhiên không biết ta sao?
Phượng Thiển hắng giọng một cái, còn chưa kịp mở miệng, lại một lần bị người chen vào.
Lúc này không phải Đông Dương, mà là Vân Quý phi.
"Thiển phi không cần tức giận, miệng nha đầu này của bổn cung không biết ăn nói, sau khi trở về, bổn cung sẽ dạy dỗ nàng thật tốt."
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Vân Quý phi lộ ra một cỗ dè dặt mà xa cách, từ đầu đến cuối, nàng như không tham dự vào trận chiến này.
"Về phần này cá Cẩm Lý, nếu Thiển phi thích, không thưởng coi như xong, bổn cung không dùng từ này vũ nhục Thiển phi."
Nói xong, tầm mắt lạnh nhạt lướt về phía bên cạnh Nguyệt nhi: "Đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."
Nguyệt nhi tức giận dậm chân, trước khi đi, vẫn không quên hung hăng liếc Phượng Thiển một cái.
Thật ra Phượng Thiển thấy được nàng, rồi lại cố ý làm bộ như không thấy bộ dáng của nàng, quay mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm bộ thật là không có gì xảy ra, suýt nữa khiến Nguyệt nhi tức hộc máu.
Đông Dương không ngờ, ra ngoài tản bộ câu cá cũng có thể đụng phải chuyện như vậy, mà còn không phải một chuyện, mà là hai ba chuyện liên tiếp!
Cũng không biết hiện tại trong lòng chủ tử đang suy nghĩ gì, nếu không vui mà nói ra, có lẽ nàng còn có thể khuyên một chút, nhưng hiện tại chủ tử biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, làm nàng muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu!
"Nương nương....."
"Hả?" Phượng Thiển cuối cùng cũng hạ đầu xuống, nhíu mày nhìn Đông Dương: "Thế nào?"
Hiện tại Đông Dương hoàn toàn chính là dáng vẻ mặt ủ mày ê, cũng không biết là uất ức hay là đang bất bình, lông mày nhíu chặt.
"Nương nương, hiện tại phải về sao?"
"Ừm, ta cũng chơi lâu rồi, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Phượng Thiển nói xong liền khẽ ném con cá chép màu vàng trong tay vào trong hồ, "Bùm" một tiếng, không ít bọt nước văng lên.
Sau đó phủi phủi váy hai cái, cười híp mắt nói: "Đi thôi, trở về thôi!"
******
Một chỗ khác trong Ngự hoa viên.
Thấp thoáng trong vườn hoa rực rỡ, Linh Lung đang một cành hoa đào không ngừng xuyên qua tàng cây, trong tay của nàng còn cầm một rổ hoa, bên trong đều là cánh hoa nàng mới hái xuống.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, một ít cánh hoa vất vả mới hái được bị gió thổi bay mất.
Linh Lung ảo não, không nhịn được đạp một cái vào cây hoa đào trước mặt.
Đều nói nữ nhân mang thai kỳ quái, thật không sai chút nào!
Nương nương cũng không biết làm sao, đột nhiên nói muốn uống cái gì mà hoa đào cất, sai nàng đến ngự hoa viên hái chút cánh hoa đào về. Nếu thật muốn uống, thì không thể sai cung nhân đi làm sao?
Giờ mới cất thì bao lâu sau mới có thể uống!!!
Nhưng nương nương vừa nghĩ ra đã muốn làm, làm hại nàng ở chỗ này làm những chuyện vô vị này.
"Linh Lung, người đang làm gì vậy?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm, Linh Lung ngẩn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một tia không thể tin.
Khi nàng xoay qua chỗ khác nhìn người tới, nhất là ánh mắt chạm đến thoáng cười trên mặt đối phương, ngạc nhiên trong mắt nàng càng sâu hơn.
"Tống thị vệ....."
Linh Lung lầm bầm kêu một tiếng.
"Đúng vậy, vẻ mặt này là sao?" Nam tử bị gọi là Tống thị vệ nhíu mày: "Đột nhiên không biết ta sao?"
Dĩ nhiên không phải không biết!
Nam nhân nàng thích lâu như vậy, làm sao có thể không biết?
Chỉ là, Linh Lung rất kinh ngạc, thường ngày, mỗi lần nàng nói chuyện với nam nhân này bị chịu khổ ghét bỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho nàng. Hôm nay là thế nào, vì sao đột nhiên liền dịu dàng với nàng như thế?
Lúc này không phải Đông Dương, mà là Vân Quý phi.
"Thiển phi không cần tức giận, miệng nha đầu này của bổn cung không biết ăn nói, sau khi trở về, bổn cung sẽ dạy dỗ nàng thật tốt."
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Vân Quý phi lộ ra một cỗ dè dặt mà xa cách, từ đầu đến cuối, nàng như không tham dự vào trận chiến này.
"Về phần này cá Cẩm Lý, nếu Thiển phi thích, không thưởng coi như xong, bổn cung không dùng từ này vũ nhục Thiển phi."
Nói xong, tầm mắt lạnh nhạt lướt về phía bên cạnh Nguyệt nhi: "Đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ."
Nguyệt nhi tức giận dậm chân, trước khi đi, vẫn không quên hung hăng liếc Phượng Thiển một cái.
Thật ra Phượng Thiển thấy được nàng, rồi lại cố ý làm bộ như không thấy bộ dáng của nàng, quay mặt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm bộ thật là không có gì xảy ra, suýt nữa khiến Nguyệt nhi tức hộc máu.
Đông Dương không ngờ, ra ngoài tản bộ câu cá cũng có thể đụng phải chuyện như vậy, mà còn không phải một chuyện, mà là hai ba chuyện liên tiếp!
Cũng không biết hiện tại trong lòng chủ tử đang suy nghĩ gì, nếu không vui mà nói ra, có lẽ nàng còn có thể khuyên một chút, nhưng hiện tại chủ tử biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, làm nàng muốn khuyên cũng không biết khuyên từ đâu!
"Nương nương....."
"Hả?" Phượng Thiển cuối cùng cũng hạ đầu xuống, nhíu mày nhìn Đông Dương: "Thế nào?"
Hiện tại Đông Dương hoàn toàn chính là dáng vẻ mặt ủ mày ê, cũng không biết là uất ức hay là đang bất bình, lông mày nhíu chặt.
"Nương nương, hiện tại phải về sao?"
"Ừm, ta cũng chơi lâu rồi, cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Phượng Thiển nói xong liền khẽ ném con cá chép màu vàng trong tay vào trong hồ, "Bùm" một tiếng, không ít bọt nước văng lên.
Sau đó phủi phủi váy hai cái, cười híp mắt nói: "Đi thôi, trở về thôi!"
******
Một chỗ khác trong Ngự hoa viên.
Thấp thoáng trong vườn hoa rực rỡ, Linh Lung đang một cành hoa đào không ngừng xuyên qua tàng cây, trong tay của nàng còn cầm một rổ hoa, bên trong đều là cánh hoa nàng mới hái xuống.
Đột nhiên một trận gió thổi qua, một ít cánh hoa vất vả mới hái được bị gió thổi bay mất.
Linh Lung ảo não, không nhịn được đạp một cái vào cây hoa đào trước mặt.
Đều nói nữ nhân mang thai kỳ quái, thật không sai chút nào!
Nương nương cũng không biết làm sao, đột nhiên nói muốn uống cái gì mà hoa đào cất, sai nàng đến ngự hoa viên hái chút cánh hoa đào về. Nếu thật muốn uống, thì không thể sai cung nhân đi làm sao?
Giờ mới cất thì bao lâu sau mới có thể uống!!!
Nhưng nương nương vừa nghĩ ra đã muốn làm, làm hại nàng ở chỗ này làm những chuyện vô vị này.
"Linh Lung, người đang làm gì vậy?"
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm, Linh Lung ngẩn ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng qua một tia không thể tin.
Khi nàng xoay qua chỗ khác nhìn người tới, nhất là ánh mắt chạm đến thoáng cười trên mặt đối phương, ngạc nhiên trong mắt nàng càng sâu hơn.
"Tống thị vệ....."
Linh Lung lầm bầm kêu một tiếng.
"Đúng vậy, vẻ mặt này là sao?" Nam tử bị gọi là Tống thị vệ nhíu mày: "Đột nhiên không biết ta sao?"
Dĩ nhiên không phải không biết!
Nam nhân nàng thích lâu như vậy, làm sao có thể không biết?
Chỉ là, Linh Lung rất kinh ngạc, thường ngày, mỗi lần nàng nói chuyện với nam nhân này bị chịu khổ ghét bỏ, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho nàng. Hôm nay là thế nào, vì sao đột nhiên liền dịu dàng với nàng như thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook