Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
-
Chương 351: Có lẽ đây chính là ý trời
Linh Lung rất thức thời theo sát đi lên, khó có khi hôm nay nương nương không tức giận, nàng biểu hiện tốt, như vậy cuộc sống của nàng cũng có thể tốt hơn, không đến nỗi bị nương nương không đánh thì mắng.
"Nương nương vốn định đi Ngự hoa viên đi dạo một chút sao?"
Linh Lung biết, nương nương không thích nàng không nói tiếng nào, bởi vì như vậy, nương nương liền sẽ mắng nàng là đầu gỗ. Cho nên hiện tại nàng phải thừa dịp tâm tình nương nương tốt, tùy tiện tìm đề tài không đắc tội người nói hai câu.
Khinh phi trầm mặc một hồi, không lên tiếng,
Lúc Linh Lung cho là mình sẽ bị không nhìn, Khinh phi lại đột nhiên gật đầu nói: "Ừ, phải đi Ngự hoa viên."
Con đường Khinh phi đi rất rõ ràng, cũng không có bao nhiêu quanh co, trực tiếp một đường đến Ngự hoa viên.
Bước tiến của nàng nhàn tản, hình như là chẳng có mục đích, nhưng cố tình lại giống như thong dong, kì thực sắc mặt lại căng thẳng, tiết lộ giờ phút này nội tâm nàng không bình tĩnh.
Trên đường đi tới một ngã rẽ lớn, Khinh phi đột nhiên dừng bước chân, hình như là đang do dự nên đi hướng nào.
Mắt thấy Khinh phi sẽ bước sang bên phải, Linh Lung không khỏi khẽ hô.
"Nương nương, Ngự hoa viên ở bên kia." Nàng chỉ vào hướng bên trái nói.
"Nói nhảm! Bổn cung ở trong cung một năm, còn có thể không biết Ngự hoa viên ở nơi nào không?" Khinh phi thu hồi tầm mắt, quay đầu hung hăng lườm nàng một cái: "Bây giờ không phải bổn cung muốn đi chỗ nào, còn phải trải qua nha đầu chết tiệt ngươi đồng ý chứ?"
"Nô tỳ đáng chết, nô tài không dám!" Linh Lung cúi đầu lại không dám mở miệng.
Nói nhiều sai nhiều, hiện tại bất luận nàng nói gì, Khinh phi cũng sẽ không tha thứ nàng.
Nhưng nàng lại có lỗi gì đây?
Nàng cũng chỉ nhắc nhở nương nương đừng đi nhầm thôi.
Rõ ràng là nương nương tự nói muốn đi Ngự hoa viên, nếu không phải coi chừng đi ngược, đến lúc đó lại trách nàng không mở miệng nhắc nhở. Nhưng bây giờ nàng lên tiếng, lại bị mắng một trận, thật quá bất công.
Linh Lung cảm giác mình đi theo Khinh phi, thật sự là một chuyện rất thảm.
"Nha đầu chết tiệt kia!" Khinh phi tức giận mắng một tiếng, lại thật sự đi về hướng bên trái Linh Lung chỉ, không tiếp tục đi bên phải.
Thật ra thì cũng không có đi nhầm.
Nếu hướng bên trái, đó là Ngự hoa viên; nếu hướng phải, đó chính là cung Phượng Ương.
Thời điểm mới bắt đầu nàng còn do dự, đến tột cùng là đi bên trái hay là bên phải, hai con đường chia ra đại biểu hai tính toán trong lòng nàng.
Cho nên mới vừa, nàng thật muốn đi cung Phượng Ương.
Có lẽ lúc này Hoàng thượng mới vừa dùng xong bữa, có thể ở lại cung Phượng Ương làm việc rồi, nhưng cũng có thể đi Ngự thư phòng thảo luận chính sự. Cho nên mặc dù nàng đi lại, cũng không nhất định sẽ đụng vào. Cùng lắm thì đụng phải sẽ rời đi là được.
Nhưng ngay khi nàng bước một bước kia, nha đầu chết tiệt kia lại đột nhiên mở miệng, cắt đứt bước chân của nàng.
Sau đó hiện tại…...
Khinh phi cảm thấy, có lẽ đây chính là ý trời, bây giờ nàng đã không muốn đi cung Phượng Ương nữa rồi.
Bởi vì là mùa xuân, Ngự hoa viên có nhiều loại hoa sắc thái diễm lệ nồng nặc, mùi hương thơm, khắp nơi đều là phong cảnh đẹp đẽ đoạt ánh nhìn.
Vốn định tùy tiện tìm một chỗ dừng lại, nhưng đi tới một nửa, lại đột nhiên đụng phải Quân Hàn Tiêu đi tới.
Quân Hàn Tiêu có thể cũng không nghĩ tới sẽ ở đây đụng phải Khinh phi, ngẩn người, mới cười một tiếng.
"Khinh phi nương nương."
"Đoan vương gia."
Hai người đồng thời mở miệng lên tiếng chào đối phương.
Chào hỏi xong, cũng làm xong công chuyện, Quân Hàn Tiêu liền muốn rời đi, nhưng không ngờ, hắn mới chỉ bước một bước, Khinh phi liền gọi lại.
"Hiện tại Đoan vương gia có thời gian chưa?"
"Nương nương vốn định đi Ngự hoa viên đi dạo một chút sao?"
Linh Lung biết, nương nương không thích nàng không nói tiếng nào, bởi vì như vậy, nương nương liền sẽ mắng nàng là đầu gỗ. Cho nên hiện tại nàng phải thừa dịp tâm tình nương nương tốt, tùy tiện tìm đề tài không đắc tội người nói hai câu.
Khinh phi trầm mặc một hồi, không lên tiếng,
Lúc Linh Lung cho là mình sẽ bị không nhìn, Khinh phi lại đột nhiên gật đầu nói: "Ừ, phải đi Ngự hoa viên."
Con đường Khinh phi đi rất rõ ràng, cũng không có bao nhiêu quanh co, trực tiếp một đường đến Ngự hoa viên.
Bước tiến của nàng nhàn tản, hình như là chẳng có mục đích, nhưng cố tình lại giống như thong dong, kì thực sắc mặt lại căng thẳng, tiết lộ giờ phút này nội tâm nàng không bình tĩnh.
Trên đường đi tới một ngã rẽ lớn, Khinh phi đột nhiên dừng bước chân, hình như là đang do dự nên đi hướng nào.
Mắt thấy Khinh phi sẽ bước sang bên phải, Linh Lung không khỏi khẽ hô.
"Nương nương, Ngự hoa viên ở bên kia." Nàng chỉ vào hướng bên trái nói.
"Nói nhảm! Bổn cung ở trong cung một năm, còn có thể không biết Ngự hoa viên ở nơi nào không?" Khinh phi thu hồi tầm mắt, quay đầu hung hăng lườm nàng một cái: "Bây giờ không phải bổn cung muốn đi chỗ nào, còn phải trải qua nha đầu chết tiệt ngươi đồng ý chứ?"
"Nô tỳ đáng chết, nô tài không dám!" Linh Lung cúi đầu lại không dám mở miệng.
Nói nhiều sai nhiều, hiện tại bất luận nàng nói gì, Khinh phi cũng sẽ không tha thứ nàng.
Nhưng nàng lại có lỗi gì đây?
Nàng cũng chỉ nhắc nhở nương nương đừng đi nhầm thôi.
Rõ ràng là nương nương tự nói muốn đi Ngự hoa viên, nếu không phải coi chừng đi ngược, đến lúc đó lại trách nàng không mở miệng nhắc nhở. Nhưng bây giờ nàng lên tiếng, lại bị mắng một trận, thật quá bất công.
Linh Lung cảm giác mình đi theo Khinh phi, thật sự là một chuyện rất thảm.
"Nha đầu chết tiệt kia!" Khinh phi tức giận mắng một tiếng, lại thật sự đi về hướng bên trái Linh Lung chỉ, không tiếp tục đi bên phải.
Thật ra thì cũng không có đi nhầm.
Nếu hướng bên trái, đó là Ngự hoa viên; nếu hướng phải, đó chính là cung Phượng Ương.
Thời điểm mới bắt đầu nàng còn do dự, đến tột cùng là đi bên trái hay là bên phải, hai con đường chia ra đại biểu hai tính toán trong lòng nàng.
Cho nên mới vừa, nàng thật muốn đi cung Phượng Ương.
Có lẽ lúc này Hoàng thượng mới vừa dùng xong bữa, có thể ở lại cung Phượng Ương làm việc rồi, nhưng cũng có thể đi Ngự thư phòng thảo luận chính sự. Cho nên mặc dù nàng đi lại, cũng không nhất định sẽ đụng vào. Cùng lắm thì đụng phải sẽ rời đi là được.
Nhưng ngay khi nàng bước một bước kia, nha đầu chết tiệt kia lại đột nhiên mở miệng, cắt đứt bước chân của nàng.
Sau đó hiện tại…...
Khinh phi cảm thấy, có lẽ đây chính là ý trời, bây giờ nàng đã không muốn đi cung Phượng Ương nữa rồi.
Bởi vì là mùa xuân, Ngự hoa viên có nhiều loại hoa sắc thái diễm lệ nồng nặc, mùi hương thơm, khắp nơi đều là phong cảnh đẹp đẽ đoạt ánh nhìn.
Vốn định tùy tiện tìm một chỗ dừng lại, nhưng đi tới một nửa, lại đột nhiên đụng phải Quân Hàn Tiêu đi tới.
Quân Hàn Tiêu có thể cũng không nghĩ tới sẽ ở đây đụng phải Khinh phi, ngẩn người, mới cười một tiếng.
"Khinh phi nương nương."
"Đoan vương gia."
Hai người đồng thời mở miệng lên tiếng chào đối phương.
Chào hỏi xong, cũng làm xong công chuyện, Quân Hàn Tiêu liền muốn rời đi, nhưng không ngờ, hắn mới chỉ bước một bước, Khinh phi liền gọi lại.
"Hiện tại Đoan vương gia có thời gian chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook