Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 321: Cái ngươi hôn quân này, về sau phải đối xử với yêu phi thật tốt

Hai người cứ như vậy an tĩnh nằm, trong lúc nhất thời, không ai nói gì thêm.

Cách thật lâu, cho đến hơi thở và nhịp tim nam nhân bên cạnh từ từ ổn định lại, Phượng Thiển mới mở miệng gọi hắn một tiếng: "Quân Mặc Ảnh."

Lúc này nam nhân nằm nghiêng người nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau  trong nháy mắt, trong mắt phượng đen tuyền của hắn có một tia dịu dàng, giống như mới vừa không xảy ra chuyện gì.

Phượng Thiển cười cười, cũng thêm mấy phần linh hoạt: "Hoàng đế bệ hạ, chúng ta đã xác định xong… mọi việc lớn nhỏ đều do ta quyết định, vậy kế tiếp, không phải chúng ta nên cụ thể chi tiết sao?"

Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch đầu lông mày, ném xuống một chữ: "Nói."

Trong nháy mắt Phượng Thiển đang là chị đại kiêu ngạo chuyển thành đóa bạch liên điềm đạm đáng yêu, cắn môi quơ quơ cánh tay của hắn: "Người ta một mình nằm thật sự rất nhàm chán, về sau mỗi ngày để cho ta đi ra ngoài thông gió, cảm thụ một chút không khí mới mẻ được không?"

Quân Mặc Ảnh cảm thấy nhức đầu.

Thật vất vả mới nhịn xuống, bị nàng dính như mật vậy, hắn sắp lửa giận công tâm!

Kéo tay nàng từ trên cánh tay mình xuống, để tránh cho nàng tiếp tục quấy rối, Quân Mặc Ảnh trực tiếp kéo nàng vào trong ngực.

"Trẫm sẽ để thái y bắt mạch cho nàng, chỉ cần bọn họ nói nàng có thể đi ra ngoài, trẫm liền dẫn nàng đi ra ngoài, được không?"

Muốn đám lão ngoan cố kia đồng ý?

Phượng Thiển cảm thấy khả năng này thật sự quá thấp.

Xét thấy hài tử của nàng có quan hệ trực tiếp đến tánh mạng nhiều lão đầu như vậy, hiện tại đại khái cả Thái Y Viện đều hận không thể để nàng cả ngày nằm ở trên giường không đi xuống chứ? Nếu không xảy ra chuyện gì đó, sẽ hù dọa hết tâm can.

"Có chỗ thương lượng không?"

Giờ phút này vẻ mặt Phượng Thiển tựa như một con mèo con bị chủ nhân vứt bỏ, thút tha thút thít làm cho người ta đau lòng: "Ngươi cũng biết, muốn cho bọn họ đồng ý thật sự quá gian nan."

Quân Mặc Ảnh thở dài: "Ngoan, nhịn một chút. Chờ thân thể nàng thật tốt rồi, muốn đi chỗ nào trẫm cũng dẫn nàng đi, có được hay không?"

Mặc dù Phượng Thiển vẫn không hài lòng lắm, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

"Thật muốn đi chỗ nào đều được sao?"

Quân Mặc Ảnh híp mắt: "Lại muốn xuất cung?" Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, nhìn con ngươi sáng rực của vật nhỏ cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, cười mắng một tiếng: "Nói nàng là yêu phi họa quốc thật đúng là không sai, khiến trẫm một hoàng đế anh minh thần võ bỏ bê chính sự, cả ngày chỉ vui đùa cùng nàng như vậy."

Vừa đánh vừa khen sao!

Nào có người khen mình như vậy?!

Phượng Thiển vừa tức giận vừa buồn cười: "Đúng vậy, ta chính là yêu phi, liền làm yêu phi. Yêu phi hại quốc như vậy, tùy tiện đến nơi nào đều là đi ngang, ngược lại xem người nào dám lấn!"

Nàng vặn khuôn mặt nam nhân, phát hiện gần đây mình đặc biệt yêu động tác này.

Cũng không biết khuôn mặt nam nhân này có cái gì chơi, chỉ là sờ lên rất mềm rất trơn da rất tốt là được......

"Cái người hôn quân này, về sau phải đối với yêu phi thật tốt, biết không?" Phượng Thiển phồng má, đặc biệt nghiêm trang nhìn hắn.

"Được." Khóe môi Quân Mặc Ảnh từ từ nhếch lên, mắt phượng híp lại sáng chói, đưa tay nhẹ nhàng chọc má nàng một cái: "Ngày trước cũng được, hiện tại thì tốt, về sau cũng tốt."

Ngón cái xẹt qua khóe mắt nàng, theo bản năng nàng nhắm mắt lại, hôn một cái trên mí mắt nàng.

"Nếu mấy ngày nay cảm thấy nhàm chán, trẫm liền bồi nàng. Nàng ở đây nằm bao lâu, trẫm liền bồi nàng bấy lâu."

"Hôn quân!"

Lời tuy nói như thế, Phượng Thiển lại cười, nụ cười có thể so với mặt trời mới mọc chói mắt hơn, mang theo sáng rỡ hoa mỹ tươi đẹp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương