Sủng Phu
-
Chương 4: Lên núi
Editor: demcodon
Chờ sau khi thật sự quyết định cho rằng A Thập là một phần tử đối xử như người trong nhà thì Hoắc An Lăng phát hiện mặc dù A Thập sinh hoạt xem như trên cơ bản là không hiểu rõ, hơn nữa trí nhớ cũng không khác gì tiểu hài tử nhưng thật sự là y học được nhanh nhớ rất rõ.
Như vậy xem ra dùng không được bao lâu nhưng trên cơ bản A Thập có thể tự mình làm nội trợ.
Về phần bổ củi gì đấy, Hoắc An Lăng nhìn nhìn tay A Thập trắng trắng mềm mềm một chút vết sẹo cũng không có yên lặng gạch chéo công việc nặng này từ trên tờ giấy công việc của A Thập.
Hoắc An Lăng trước kia sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, nhưng sau khi đến cái thôn nhỏ trong núi này bởi vì không có điện không có hoạt động giải trí ban đêm dần dần cũng dưỡng thành thói quen giống người trong thôn mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì ngừng sinh hoạt.
Trong nhà Hoắc An Lăng súc vật không nhiều lắm, chỉ có một con heo mẹ —— vẫn chưa đến tuổi có thể lai giống; một con chó giữ nhà Tam Mao —— cũng là một con năm trước ôm về ở trong thôn vẫn chưa tới một tuổi; hai con gà mái và một con gà trống gáy sáng, còn có tám con gà con đầu tiên bọn nó.
Mỗi ngày lúc trời sáng thì gà trống đứng ở trên cây cọc hàng rào gáy, hắn đã dưỡng thành gà gáy ba tiếng bắt đầu thói quen thức dậy. Hoắc An Lăng mở mắt trông thấy A Thập bên cạnh vẫn còn ngủ —— không có biện pháp, trong nhà chỉ có Hoắc An Lăng là một người nam nhân độc thân căn bản cũng không có dư thừa phòng và giường chiếu cho A Thập.
Dù sao hai người đều là nam nhân, lại không có thói quen ngủ xấu gì. Vì vậy Hoắc An Lăng muốn hai người cố gắng nằm chung là được rồi, dù sao tìm thợ mộc làm giường cũng phải tốn bạc.
Hoắc An Lăng nhìn xem A Thập cau mày nhắm mắt lại ngủ không được yên ổn lắm, phỏng đoán là A Thập trước kia sinh hoạt ở trong nhà đại phú đại quý chưa bao giờ ngủ qua ván giường cứng rắn như vậy—— nói thật Hoắc An Lăng ngay từ đầu cũng có một chút không quen ngủ loại giường phía dưới lót cây kê, phía dưới cây kê chính là tấm ván gỗ giường. Bất quá không có biện pháp, Hoắc An Lăng không thể biến đổi ra nệm cao su được.
Hoắc An Lăng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, rửa mặt xong đi tới phòng bếp làm điểm tâm đơn giản, lại thả ra tất cả gà nhốt ở trong chuồng gà ra để cho chúng nó tự mình đi kiếm ăn mới trở lại phòng ngủ gọi A Thập rời giường.
A Thập bị lay động một lát mới mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn Hoắc An Lăng, hình như là suy nghĩ thật lâu sau đó mới mơ hồ lầu bầu một câu: "A...... A Lăng sáng sớm tốt lành."
"Sáng sớm tốt lành, A Thập nên thức dậy rồi." Bởi vì là hiện tại cho rằng A Thập là tiểu hài tử mà đối xử cho nên Hoắc An Lăng kiên nhẫn vô cùng tốt.
Nhẹ nhàng dụi mắt ngáp một cái, A Thập chậm chập mà ngồi dậy, sau đó giống như nghe thấy được cái gì con mắt sáng ngời, một phen vén chăn lên: "A Lăng! A Lăng! Có trứng chiên!"
"Ai ai ai, trước tiên mặc y phục đàng hoàng đã!" Hoắc An Lăng vừa ôm eo vừa ôm vai A Thập lại phòng ngừa y phục của y không chỉnh tề mà chạy loạn ra ngoài.
Chờ sau khi thu xếp xong thì trên tóc A Thập còn dính từng giọt nước nhỏ lúc rửa mặt với vẻ mặt hưng phấn ngồi ở trước bàn ăn, thấy Hoắc An Lăng cũng ngồi xuống thì vội vàng lớn tiếng nói: "Ta ăn trước nha."
Nói xong dùng đôi đũa gắp một miếng trứng chiên thật to nhét vào trong miệng.
"Ăn từ từ thôi, không có người cướp với ngươi đâu." Hoắc An Lăng nhìn xem khóe miệng của tiểu hài tử nào đó đều dính đầy dầu, đã sớm làm cho miệng sáng bóng rồi, bây giờ lấy chén cháo khoai lang đã nguội đưa cho y.
"A Lăng, thật là ngon đó..." Bởi vì trong nhà có hai con gà mái đẻ trứng cho nên mỗi sáng sớm Hoắc An Lăng cũng muốn ăn một quả trứng luộc, sau đó để lại một quả vào trong cái hũ giữa lại.
Nếu A Thập đã trở thành người nhà của mình, như vậy đương nhiên thức ăn cũng chia công bằng. Nhưng mà hắn phát hiện A Thập dường như cũng không rất thích ăn trứng luộc, đối với trứng chưng dường như cũng không phải rất thích. Cho nên Hoắc An Lăng đã nghĩ ra cách dùng củ cải mặn, nấm cắt nhỏ ra, đánh đều trứng gà rồi trộn hỗn hợp vào khuấy đều, sau đó dùng dầu chiên lên.
Bất quá nói đến nấm... Hoắc An Lăng nhìn thoáng qua A Thập, suy nghĩ một chút nói: "A Thập, hôm nay ta muốn lên núi xem một chút, ngươi tự ngoan ngoãn ở lại nhà được không?"
Nhìn bộ dáng A Thập da mịn thịt mềm kia, hơn nữa tiểu hài tử giống như y tích cách lại hiếu kỳ. Hoắc An Lăng tạm thời không dám dẫn y đi chung, chỉ có thể để A Thập ở trong nhà.
Thế nhưng Hoắc An Lăng không có khả năng ở trong nhà với A Thập đến miệng ăn núi lở. Lần trước bởi vì nhặt được A Thập về sau đó chăm sóc y bỏ lỡ mấy lần đi chợ, lần này nói cái gì cũng phải tìm chút ít nấm mộc nhĩ và thảo dược gì đó đi lên thị trấn đổi chút ít tiền về. Nhưng mà nghĩ đến trình độ A Thập dính mình thì Hoắc An Lăng chỉ phải đầu tiên nói trước, chỉ hy vọng A Thập có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng rất rõ ràng là A Thập căn bản không hiểu, y chỉ biết là A Lăng của y muốn vứt bỏ một mình mình ở nhà. Lúc này động tác còn đang húp cháo bỗng dừng lại, miệng mở ra "oa" một tiếng khóc: "Không muốn… không muốn… A Thập muốn ở chung một chỗ với A Lăng! Ô ô ô..."
"Không khóc, không khóc nh, A Thập là hài tử kiên cường sao có thể tùy tiện khóc nhè chứ?" Hoắc An Lăng vừa thấy A Thập khóc thì chủ ý gì cũng không có, tranh thủ thời gian ngồi vào bên cạnh A Thập lau nước mắt cho y: "A Thập không phải thích ăn đường hả? Nếu như hôm nay ta không lên núi thì A Thập sẽ không có đường ăn đó!"
Bởi vì đoạn thời gian trước uống thuốc nên bình đường đỏ kia trong nhà Hoắc An Lăng dưới mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ giảm xuống —— đương nhiên cũng không phải vấn đề chủ yếu.
Cho dù trình độ sinh hoạt ở cổ đại mặc dù không cao nhưng cũng phải trả tiền. Mặc dù với tư cách là nông dân thức ăn gì cũng không thiếu nhưng mua thịt, mua dầu, mua muối, những thứ này vẫn phải cần bạc —— dưới điều kiện tiên quyết không sử dụng tích góp chút tiền đáng thương này. Hoắc An Lăng phải tạm thời dựa vào lên núi tìm mộc nhĩ và thảo dược gì đó kiếm tiền.
Hơn nữa Hoắc An Lăng còn có ý định đi đặt mua cho A Thập một ít y phục, trong nhà dầu muối tương dấm cũng muốn mua nhiều một chút —— dù sao cũng là hai người sinh sống chung một chỗ. A Thập mặc dù tính tình tiểu hài tử nhưng thân thể đã là nam tử trưởng thành rồi.
Dụ dỗ một hồi lâu A Thập không có một chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng khóc càng lợi hại, nói chuyện còn mang theo tiếng nấc: "Ta… ta không ăn đường… ta muốn ở chung một chỗ với A Lăng..."
Nhìn xem A Thập bị nước mắt rửa ướt sũng đôi mắt và lông mi thì trong đầu Hoắc An Lăng có một chút uể oải —— đứa nhỏ này sao lại không nghe lời vậy chứ —— nhưng nhìn thấy đôi mắt và cái mũi của A Thập đỏ rực thì hắn lại không đành lòng làm cho A Thập lại khóc: "... Được rồi, bất quá A Thập phải theo sát ta, không cho phép chạy loạn biết không?"
Dừng một chút Hoắc An Lăng cố ý làm ra một bộ dáng hung ác: "Bằng không ta sẽ ném A Thập lại trên núi, để cho cọp lớn trên núi đến ăn tươi ngươi!"
"Không có, A Thập nhất định sẽ nghe lời A Lăng nói mà." A Thập nghe được Hoắc An Lăng đồng ý thì nín khóc mỉm cười, đối với "đe dọa" của Hoắc An Lăng một chút cũng không sợ: "Kỷ phu tử nói A Lăng sẽ bảo vệ A Thập, cho nên A Thập sẽ không bị con cọp lớn ăn tươi đâu!"
Hoắc An Lăng nhìn xem trên mặt A Thập còn treo vài giọt nước mắt vui vẻ lại bắt đầu ăn cơm. Hoắc An Lăng im lặng nhìn cái mũi của mình —— hắn thoạt nhìn giống như quả hồng mềm rất dễ nhào nặn hả?
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng Hoắc An Lăng nhìn A Thập cõng ba lô nhỏ trên lưng vẻ mặt chờ mong hắn phải tìm mũ rơm cho y đội lên —— đã đến mùa hạ rồi, làn da trắng nõn như vậy nếu như bị phơi đen thì thật đáng tiếc.
Hoắc An Lăng hoàn toàn không muốn giống như tiểu hài tử ở trong trong thôn ngay dưới ánh mặt trời mùa hạ đều là đàng hoàng phơi nắng đen lên.
"Đợi lát nữa phải theo sát ta đó, nơi ta không có đi đến thì ngươi không được chạy loạn, bụi cỏ cũng không được đụng vào, nói không chừng bên trong có rắn đó!" Hoắc An Lăng trước “khuyên dự phòng” cho A Thập, thấy A Thập gật đầu giống như gà con mổ thóc thì hắn mới thở ra một hơi mang đồ lên người đi.
Một thời gian ngắn không có lên trên núi Hoắc An Lăng phát hiện không ít thứ tốt, hoặc bởi vì Hoắc An Lăng cũng là lần đầu tiên dẫn người đi chung cho nên rất nhanh đã mang theo lực chú ý dời đến trên người A Thập.
Mà A Thập cũng là tính tình tiểu hài tử, ngay từ đầu còn cảm thấy đi theo phía sau Hoắc An Lăng hái những hoa hoa cỏ cỏ kia rất thú vị nhưng mà không ngừng ngồi xổm xuống lại đứng lên làm eo và chân của A Thập vốn là sống an nhàn sung sướng rất nhanh đã không chịu nổi.
Hơn nữa y căn bản là không hiểu mấy thứ gì đó như "rau đắng", "rau quỳ", "hạ khô thỏa"… vv có gì khác nhau với những loại cỏ bình thường. Trong lúc hào hứng bừng bừng hái một bó to kết quả bị Hoắc An Lăng không lưu tình chút nào nghĩ sai toàn bộ rồi. A Thập hưng phấn nhiệt tình rất nhanh đã đi xuống, cái gì cũng thôi nhưng y là có lòng tốt muốn giúp một chút.
Đụng vào A Thập tính tình tiểu hài tử trên lưng cõng ba lô nhỏ của mình phồng lên mặt bánh bao đi theo phía sau Hoắc An Lăng. Đột nhiên A Thập cảm giác cách đó không xa giống như có đồ vật gì sáng lóng lánh lắc lư một cái. Ánh mắt hắn sáng ngời quay đầu lại nhìn nhìn Hoắc An Lăng, thấy hắn còn không có chú ý bộ dáng của mình thì rầm rì một phát, vẫn không thể nào ngăn cản được lòng hiếu kỳ lén lút chạy đến chỗ đó.
Mà chờ khi Hoắc An Lăng nhớ tới A Thập thì khi quay đầu nhìn lại —— phía sau đã không thấy bóng người.
Nghĩ đến A Thập có thể gặp được nguy hiểm gì thì Hoắc An Lăng lập tức luống cuống.
Chờ sau khi thật sự quyết định cho rằng A Thập là một phần tử đối xử như người trong nhà thì Hoắc An Lăng phát hiện mặc dù A Thập sinh hoạt xem như trên cơ bản là không hiểu rõ, hơn nữa trí nhớ cũng không khác gì tiểu hài tử nhưng thật sự là y học được nhanh nhớ rất rõ.
Như vậy xem ra dùng không được bao lâu nhưng trên cơ bản A Thập có thể tự mình làm nội trợ.
Về phần bổ củi gì đấy, Hoắc An Lăng nhìn nhìn tay A Thập trắng trắng mềm mềm một chút vết sẹo cũng không có yên lặng gạch chéo công việc nặng này từ trên tờ giấy công việc của A Thập.
Hoắc An Lăng trước kia sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng không có quy luật, nhưng sau khi đến cái thôn nhỏ trong núi này bởi vì không có điện không có hoạt động giải trí ban đêm dần dần cũng dưỡng thành thói quen giống người trong thôn mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì ngừng sinh hoạt.
Trong nhà Hoắc An Lăng súc vật không nhiều lắm, chỉ có một con heo mẹ —— vẫn chưa đến tuổi có thể lai giống; một con chó giữ nhà Tam Mao —— cũng là một con năm trước ôm về ở trong thôn vẫn chưa tới một tuổi; hai con gà mái và một con gà trống gáy sáng, còn có tám con gà con đầu tiên bọn nó.
Mỗi ngày lúc trời sáng thì gà trống đứng ở trên cây cọc hàng rào gáy, hắn đã dưỡng thành gà gáy ba tiếng bắt đầu thói quen thức dậy. Hoắc An Lăng mở mắt trông thấy A Thập bên cạnh vẫn còn ngủ —— không có biện pháp, trong nhà chỉ có Hoắc An Lăng là một người nam nhân độc thân căn bản cũng không có dư thừa phòng và giường chiếu cho A Thập.
Dù sao hai người đều là nam nhân, lại không có thói quen ngủ xấu gì. Vì vậy Hoắc An Lăng muốn hai người cố gắng nằm chung là được rồi, dù sao tìm thợ mộc làm giường cũng phải tốn bạc.
Hoắc An Lăng nhìn xem A Thập cau mày nhắm mắt lại ngủ không được yên ổn lắm, phỏng đoán là A Thập trước kia sinh hoạt ở trong nhà đại phú đại quý chưa bao giờ ngủ qua ván giường cứng rắn như vậy—— nói thật Hoắc An Lăng ngay từ đầu cũng có một chút không quen ngủ loại giường phía dưới lót cây kê, phía dưới cây kê chính là tấm ván gỗ giường. Bất quá không có biện pháp, Hoắc An Lăng không thể biến đổi ra nệm cao su được.
Hoắc An Lăng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, rửa mặt xong đi tới phòng bếp làm điểm tâm đơn giản, lại thả ra tất cả gà nhốt ở trong chuồng gà ra để cho chúng nó tự mình đi kiếm ăn mới trở lại phòng ngủ gọi A Thập rời giường.
A Thập bị lay động một lát mới mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn Hoắc An Lăng, hình như là suy nghĩ thật lâu sau đó mới mơ hồ lầu bầu một câu: "A...... A Lăng sáng sớm tốt lành."
"Sáng sớm tốt lành, A Thập nên thức dậy rồi." Bởi vì là hiện tại cho rằng A Thập là tiểu hài tử mà đối xử cho nên Hoắc An Lăng kiên nhẫn vô cùng tốt.
Nhẹ nhàng dụi mắt ngáp một cái, A Thập chậm chập mà ngồi dậy, sau đó giống như nghe thấy được cái gì con mắt sáng ngời, một phen vén chăn lên: "A Lăng! A Lăng! Có trứng chiên!"
"Ai ai ai, trước tiên mặc y phục đàng hoàng đã!" Hoắc An Lăng vừa ôm eo vừa ôm vai A Thập lại phòng ngừa y phục của y không chỉnh tề mà chạy loạn ra ngoài.
Chờ sau khi thu xếp xong thì trên tóc A Thập còn dính từng giọt nước nhỏ lúc rửa mặt với vẻ mặt hưng phấn ngồi ở trước bàn ăn, thấy Hoắc An Lăng cũng ngồi xuống thì vội vàng lớn tiếng nói: "Ta ăn trước nha."
Nói xong dùng đôi đũa gắp một miếng trứng chiên thật to nhét vào trong miệng.
"Ăn từ từ thôi, không có người cướp với ngươi đâu." Hoắc An Lăng nhìn xem khóe miệng của tiểu hài tử nào đó đều dính đầy dầu, đã sớm làm cho miệng sáng bóng rồi, bây giờ lấy chén cháo khoai lang đã nguội đưa cho y.
"A Lăng, thật là ngon đó..." Bởi vì trong nhà có hai con gà mái đẻ trứng cho nên mỗi sáng sớm Hoắc An Lăng cũng muốn ăn một quả trứng luộc, sau đó để lại một quả vào trong cái hũ giữa lại.
Nếu A Thập đã trở thành người nhà của mình, như vậy đương nhiên thức ăn cũng chia công bằng. Nhưng mà hắn phát hiện A Thập dường như cũng không rất thích ăn trứng luộc, đối với trứng chưng dường như cũng không phải rất thích. Cho nên Hoắc An Lăng đã nghĩ ra cách dùng củ cải mặn, nấm cắt nhỏ ra, đánh đều trứng gà rồi trộn hỗn hợp vào khuấy đều, sau đó dùng dầu chiên lên.
Bất quá nói đến nấm... Hoắc An Lăng nhìn thoáng qua A Thập, suy nghĩ một chút nói: "A Thập, hôm nay ta muốn lên núi xem một chút, ngươi tự ngoan ngoãn ở lại nhà được không?"
Nhìn bộ dáng A Thập da mịn thịt mềm kia, hơn nữa tiểu hài tử giống như y tích cách lại hiếu kỳ. Hoắc An Lăng tạm thời không dám dẫn y đi chung, chỉ có thể để A Thập ở trong nhà.
Thế nhưng Hoắc An Lăng không có khả năng ở trong nhà với A Thập đến miệng ăn núi lở. Lần trước bởi vì nhặt được A Thập về sau đó chăm sóc y bỏ lỡ mấy lần đi chợ, lần này nói cái gì cũng phải tìm chút ít nấm mộc nhĩ và thảo dược gì đó đi lên thị trấn đổi chút ít tiền về. Nhưng mà nghĩ đến trình độ A Thập dính mình thì Hoắc An Lăng chỉ phải đầu tiên nói trước, chỉ hy vọng A Thập có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng rất rõ ràng là A Thập căn bản không hiểu, y chỉ biết là A Lăng của y muốn vứt bỏ một mình mình ở nhà. Lúc này động tác còn đang húp cháo bỗng dừng lại, miệng mở ra "oa" một tiếng khóc: "Không muốn… không muốn… A Thập muốn ở chung một chỗ với A Lăng! Ô ô ô..."
"Không khóc, không khóc nh, A Thập là hài tử kiên cường sao có thể tùy tiện khóc nhè chứ?" Hoắc An Lăng vừa thấy A Thập khóc thì chủ ý gì cũng không có, tranh thủ thời gian ngồi vào bên cạnh A Thập lau nước mắt cho y: "A Thập không phải thích ăn đường hả? Nếu như hôm nay ta không lên núi thì A Thập sẽ không có đường ăn đó!"
Bởi vì đoạn thời gian trước uống thuốc nên bình đường đỏ kia trong nhà Hoắc An Lăng dưới mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ giảm xuống —— đương nhiên cũng không phải vấn đề chủ yếu.
Cho dù trình độ sinh hoạt ở cổ đại mặc dù không cao nhưng cũng phải trả tiền. Mặc dù với tư cách là nông dân thức ăn gì cũng không thiếu nhưng mua thịt, mua dầu, mua muối, những thứ này vẫn phải cần bạc —— dưới điều kiện tiên quyết không sử dụng tích góp chút tiền đáng thương này. Hoắc An Lăng phải tạm thời dựa vào lên núi tìm mộc nhĩ và thảo dược gì đó kiếm tiền.
Hơn nữa Hoắc An Lăng còn có ý định đi đặt mua cho A Thập một ít y phục, trong nhà dầu muối tương dấm cũng muốn mua nhiều một chút —— dù sao cũng là hai người sinh sống chung một chỗ. A Thập mặc dù tính tình tiểu hài tử nhưng thân thể đã là nam tử trưởng thành rồi.
Dụ dỗ một hồi lâu A Thập không có một chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng khóc càng lợi hại, nói chuyện còn mang theo tiếng nấc: "Ta… ta không ăn đường… ta muốn ở chung một chỗ với A Lăng..."
Nhìn xem A Thập bị nước mắt rửa ướt sũng đôi mắt và lông mi thì trong đầu Hoắc An Lăng có một chút uể oải —— đứa nhỏ này sao lại không nghe lời vậy chứ —— nhưng nhìn thấy đôi mắt và cái mũi của A Thập đỏ rực thì hắn lại không đành lòng làm cho A Thập lại khóc: "... Được rồi, bất quá A Thập phải theo sát ta, không cho phép chạy loạn biết không?"
Dừng một chút Hoắc An Lăng cố ý làm ra một bộ dáng hung ác: "Bằng không ta sẽ ném A Thập lại trên núi, để cho cọp lớn trên núi đến ăn tươi ngươi!"
"Không có, A Thập nhất định sẽ nghe lời A Lăng nói mà." A Thập nghe được Hoắc An Lăng đồng ý thì nín khóc mỉm cười, đối với "đe dọa" của Hoắc An Lăng một chút cũng không sợ: "Kỷ phu tử nói A Lăng sẽ bảo vệ A Thập, cho nên A Thập sẽ không bị con cọp lớn ăn tươi đâu!"
Hoắc An Lăng nhìn xem trên mặt A Thập còn treo vài giọt nước mắt vui vẻ lại bắt đầu ăn cơm. Hoắc An Lăng im lặng nhìn cái mũi của mình —— hắn thoạt nhìn giống như quả hồng mềm rất dễ nhào nặn hả?
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng Hoắc An Lăng nhìn A Thập cõng ba lô nhỏ trên lưng vẻ mặt chờ mong hắn phải tìm mũ rơm cho y đội lên —— đã đến mùa hạ rồi, làn da trắng nõn như vậy nếu như bị phơi đen thì thật đáng tiếc.
Hoắc An Lăng hoàn toàn không muốn giống như tiểu hài tử ở trong trong thôn ngay dưới ánh mặt trời mùa hạ đều là đàng hoàng phơi nắng đen lên.
"Đợi lát nữa phải theo sát ta đó, nơi ta không có đi đến thì ngươi không được chạy loạn, bụi cỏ cũng không được đụng vào, nói không chừng bên trong có rắn đó!" Hoắc An Lăng trước “khuyên dự phòng” cho A Thập, thấy A Thập gật đầu giống như gà con mổ thóc thì hắn mới thở ra một hơi mang đồ lên người đi.
Một thời gian ngắn không có lên trên núi Hoắc An Lăng phát hiện không ít thứ tốt, hoặc bởi vì Hoắc An Lăng cũng là lần đầu tiên dẫn người đi chung cho nên rất nhanh đã mang theo lực chú ý dời đến trên người A Thập.
Mà A Thập cũng là tính tình tiểu hài tử, ngay từ đầu còn cảm thấy đi theo phía sau Hoắc An Lăng hái những hoa hoa cỏ cỏ kia rất thú vị nhưng mà không ngừng ngồi xổm xuống lại đứng lên làm eo và chân của A Thập vốn là sống an nhàn sung sướng rất nhanh đã không chịu nổi.
Hơn nữa y căn bản là không hiểu mấy thứ gì đó như "rau đắng", "rau quỳ", "hạ khô thỏa"… vv có gì khác nhau với những loại cỏ bình thường. Trong lúc hào hứng bừng bừng hái một bó to kết quả bị Hoắc An Lăng không lưu tình chút nào nghĩ sai toàn bộ rồi. A Thập hưng phấn nhiệt tình rất nhanh đã đi xuống, cái gì cũng thôi nhưng y là có lòng tốt muốn giúp một chút.
Đụng vào A Thập tính tình tiểu hài tử trên lưng cõng ba lô nhỏ của mình phồng lên mặt bánh bao đi theo phía sau Hoắc An Lăng. Đột nhiên A Thập cảm giác cách đó không xa giống như có đồ vật gì sáng lóng lánh lắc lư một cái. Ánh mắt hắn sáng ngời quay đầu lại nhìn nhìn Hoắc An Lăng, thấy hắn còn không có chú ý bộ dáng của mình thì rầm rì một phát, vẫn không thể nào ngăn cản được lòng hiếu kỳ lén lút chạy đến chỗ đó.
Mà chờ khi Hoắc An Lăng nhớ tới A Thập thì khi quay đầu nhìn lại —— phía sau đã không thấy bóng người.
Nghĩ đến A Thập có thể gặp được nguy hiểm gì thì Hoắc An Lăng lập tức luống cuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook