Dùng xong ngọ thiện, hai người lại ngồi một lát, Đỗ tần liền cáo từ rời đi, Cố Vân Yên đứng dậy đưa tiễn, đem người đưa đến ngoài cửa Tĩnh Di hiên mới trở về.

Cố Vân Yên nhàm chán nhìn du ký, bỗng nhiên nhớ tới phía trước đáp ứng may cho Tiêu Dục một bộ quần áo, vì thế thả sách trong tay xuống, bảo người chuẩn bị châm tuyến vải vóc, Cố Vân Yên nghĩ nghĩ, vẫn là may bộ áo sơ mi đi, Hoàng thượng mặc ở bên trong, phi tần khác nhìn không thấy sẽ không đố kỵ, ngoại bào tự nhiên sẽ có chính thê Hoàng hậu may, nàng cũng lấn sân mới tốt , lấy định chủ ý sau, Cố Vân Yên liền bắt tay vào làm.

May được một lát liền mệt mỏi, từ lúc Cố Vân Yên có thai sau cả người trở nên cực thích ngủ, vừa buồn ngủ tới liền không còn sức lực. Lập tức buông châm tuyến, Thị Họa Thị Thư hầu hạ tháo xuống trang sức, Cố Vân Yên mặc mỗi áo sơ mi ngủ trên tháp, không quá lâu sau, liền say giấc, Thị Thư Thị Họa thấy chủ tử bình yên đi vào giấc ngủ, hai người nhìn nhau, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp thối lui đến ngoài cửa .

Non nửa canh giờ sau Cố Vân Yên từ từ tỉnh lại, mắt buồn ngủ mông lung gọi người tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, bởi vì vừa mới thức, trên mặt vẫn mang theo tia lười biếng.

Bảo Thị Họa đến Ngự thiện phòng lấy canh gà, mang theo Thị Thư Thị Họa ở trong viện đi vài bước vừa tiêu thực vừa dưỡng thai, liền trở lại tháp may áo sơ mi cho Tiêu Dục.

Buổi chiều, Tiêu Dục đến Tĩnh Di hiên, Thị Thư Thị Họa canh giữ ở cửa nội thất thấy Tiêu Dục cất bước đi tới, hai người sửng sốt, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Tiêu Dục vung tay áo bào lên liền ngăn trở động tác hai người. Hai người khom người lui xuống, Tiêu Dục chậm rãi đi vào, Cố Vân Yên đang đưa lưng về phía cửa, chuyên tâm vào châm tuyến trong tay, đối với việc Tiêu Dục đã vào trong điện không hề phát hiện.

“Yên nhi đang làm gì vâyh?” Tiêu Dục đứng ở phía sau Cố Vân Yên hỏi.

Cố Vân Yên nghe vậy quay đầu, thấy rõ người phía sau là Tiêu Dục, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười xán lạn, nói: “Hoàng thượng đến khi nào, một chút động tĩnh đều không có, nô tì cũng không biết được Hoàng thượng đứng ở phía sau nô tì.”

Đối với việc Tiêu Dục không cho cung nhân thông báo đã lặng lẽ vào, Cố Vân Yên sớm tập mãi thành thói quen, chỉ vì hơn một tháng này cứ vài ngày Tiêu Dục đến Tĩnh Di hiên thăm Cố Vân Yên, mỗi lần đều là như thế, mấy lần đầu Cố Vân Yên còn chưa thích ứng được, cũng cực lực khuyên Tiêu Dục trước lúc lại đây để cho người thông báo một tiếng, để nàng biết mà chuẩn bị, nhưng Tiêu Dục đối với khuyên bảo của nàng mỗi lần đều là vô vị cười, lần sau lại vẫn làm theo ý mình, về sau, Cố Vân Yên cũng không lại khuyên bảo, tùy hắn luôn.

Trên mặt Tiêu Dục mang theo ý cười, cũng không trả lời vấn đề của Cố Vân Yên, chỉ vì hiện nay tâm tư hắn tất cả đều bị y bào trong tay Cố Vân Yên hấp dẫn.

“Trên tay Yên nhi là cái gì vậy?” Nhìn trên mặt Tiêu Dục ý cười như ẩn như hiện, liền biết hắn là biết rõ còn cố hỏi.

Cố Vân Yên cũng không có vạch trần hắn, ngược lại là phối hợp nói: “Trước đó vài ngày nô tì không phải đã đáp ứng may cho Hoàng thượng một bộ quần áo sao, hôm nay nhàn rỗi vô sự liền bắt tay làm, vốn tính lúc xong mới cho Hoàng thượng xem , hiện nay không khéo bị Hoàng thượng nhìn trước rồi.”

Được Cố Vân Yên xác nhận, ý cười trên mặt Tiêu Dục càng xán lạn hơn, ôn hòa nói: “Kia trẫm liền xem như không biết Yên nhi đang làm gì, Yên nhi cảm thấy được không?”

Cố Vân Yên đứng dậy, bĩu bĩu môi “Trong lòng Hoàng thượng đã rõ ràng, còn ở trước mặt nô tì giả bộ hồ đồ, xem nô tỳ như con nít mà đùa giỡn!”

Tiêu Dục không khỏi cười, nâng tay niết niết khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Cố Vân Yên, cười nói: “Trẫm vì không muốn Yên nhi thất vọng, mới định cực lực phối hợp, không nghĩ tới Yên nhi còn hờn dỗi trẫm a.”

Cố Vân Yên cười khanh khách, giây lát, mới dịu dàng nói: “Kia Hoàng thượng vui hay không vui? Có cảm thấy nô tì quá nông nổi?”

Tiêu Dục tiến lên từng bước, đem người ôm vào lòng, hôn gò má nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng: “Vô luận Yên nhi như thế nào, trẫm đều thích.”

Chợt liền ôm Cố Vân Yên đến giường.

Sáng sớm hôm sau, người bên gối còn ngủ say, Tiêu Dục đã tỉnh, hắn vén chăn lên, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhỏ giọng gọi Lưu Đức Phúc tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, mặc xong quần áo sau, quay đầu nhìn giai nhân ngủ say như cũ, xác định không đem người đánh thức, liền an tâm vào triều.

Cố Vân Yên mới từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về, đi tới cửa Tĩnh Di hiên liền thấy được Lưu Đức Phúc dẫn theo vài cung nhân đang hướng Tĩnh Di hiên, mấy người Lưu Đức Phúc thấy Cố Vân Yên, bước nhanh tiến lên hành lễ: “Nô tài thỉnh an Tiệp dư nương nương, nương nương vạn phúc kim an!”

Cố Vân Yên ôn nhu cười: “Lưu tổng quản mau mau đứng lên, không biết Lưu tổng quản qua đây có chuyện gì?”

Lưu Đức Phúc cung kính nói: “Hồi Tiệp dư nương nương, nô tài phụng lệnh Hoàng thượng, đặc biệt đến đưa ban thưởng cho Tiệp dư nương nương.” Nói xong, vung phất trần, vài tiểu thái giám phía sau lập tức nâng hai cái rương đến.

Vẻ mặt Cố Vân Yên nghi hoặc, khó hiểu nói: “Không biết trong hộp là vật gì?”

Vẻ mặt Lưu Đức Phúc ý cười, thừa nước đục thả câu nói: “Hồi nương nương, nô tài cũng không biết, Hoàng thượng dặn dò lễ vật cần nương nương tự tay mở, người bên ngoài không thể làm thay.”

Nghe vậy, Cố Vân Yên càng thêm tò mò trong rương đến tột cùng chứa cái gì? Đáng giá Tiêu Dục bí ẩn như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương