Khoảng cách từ lúc Trung thu cùng người nhà gặp mặt đã có hai tháng, trong lòng Cố Vân Yên đương nhiên nhung nhớ. Tuy nói nay nàng tấn chức thành Tiệp dư, có tư cách mỗi 3 tháng được triệu kiến một lần thân nhân, nhưng nàng vừa mới hoài thượng long mạch liền lập tức triệu thân nhân vào cung, người bên ngoài tránh không được sẽ nói nàng làm việc không trầm ổn. Bởi vậy Cố Vân Yên chỉ có thể áp chế tưởng niệm trong lòng, chưa từng để Triệu thị đệ bài tử vào cung.

Nay Tiêu Dục chủ động cho ân điển, quả nhiên là không thể tốt hơn. Cố Vân Yên vui sướng trong lòng, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười, chủ tử vui vẻ, hạ nhân cũng đi theo cao hứng, làm chuyện gì đều so với ngày thường trôi chảy hơn chút.

Trước ngọ thiện, Triệu thị dẫn Tuân ca nhi vào cung, tới trước cửa Phượng Nghi cung quỳ cảm tạ ân, mới theo hai người Thị Họa cùng Thường Quý nghênh tiến Trường Xuân cung, đợi đến lúc vào trong điện Tĩnh Di hiên, Triệu thị dắt Tuân ca nhi quy củ quỳ xuống thỉnh an.

Lúc hai người mẫu tử Triệu thị tiến vào, trừ bỏ Thị Thư Thị Họa, tất cả cung nhân còn lại đều thức thời lui đi ra ngoài. Dù sao lần trước đám người Triệu thị vào cung, bọn họ đã có kinh nghiệm.

Cố Vân Yên vội vàng đỡ người đứng dậy.

“Nương cùng đệ đệ mau đứng lên đi , hiện nay không có người ngoài.” Trong lời nói tràn đầy vui mừng cùng thân mật.

Thị Thư cùng Thị Họa thượng dâng trà lên, cũng thối lui đến ngoài cửa , trong điện chỉ còn một nhà ba người đoàn tụ. Đã không có người ngoài, Triệu thị cùng Tuân ca nhi liền không câu nệ nữa. Trước khi vào cung, Tuân ca nhi đã bị Triệu thị dặn dò mấy phen, vào cung muốn thủ lễ nghi, không thể giống ở nhà tùy ý như vậy, để ngừa xảy ra chuyện không may.

Tuân ca nhi mới 6 tuổi, đối với quân thần có khác còn chưa có khái niệm quá sâu, chính là vẫn ghi nhớ lời mẫu thân dặn. Lúc này, áp chế khát vọng trong lòng muốn nhào vào trong lòng tỷ tỷ, an an phận phân ngồi ở bên cạnh Triệu thị.

Vẻ mặt Cố Vân Yên ôn hòa đánh giá đệ đệ, nửa năm không thấy, Tuân ca nhi lại cao hơn không ít, ngũ quan xinh xắn lại càng phát triển, bộ dáng càng ngày càng giống Cố Trì lúc nhỏ, cái mũi bị gió lạnh đông lạnh đỏ bừng , nhìn thật khiến người ta thương yêu.

Cố Vân Yên cười ngoắc Tuân ca nhi, từ ái nói: “Tuân ca nhi đến trước mặt tỷ tỷ, để tỷ tỷ nhìn kỹ một cái!”

Tuân ca nhi nghe vậy, hai mắt sáng lên, vừa định trượt xuống ghế chạy đến trước mặt tỷ tỷ, bỗng nhiên nhớ tới nương dặn, động tác chậm lại một chút, len lén quan sát thần sắc mẫu thân, thấy được Triệu thị khẽ gật đầu, mới vui sướng đi đến trước mặt tỷ tỷ.

Cố Vân Yên trìu mến vuốt ve hai má Tuân ca nhi, đau lòng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, Tuân ca nhi nhưng là bị đông lạnh hỏng rồi?”

Tuân ca nhi ngưỡng đầu nhỏ nhìn tỷ tỷ cười, giọng non nớt nói: “Đã lâu không thấy tỷ tỷ, trong lòng ta nôn nóng, thầm nghĩ muốn nhanh nhìn thấy tỷ tỷ, không cảm giác lạnh.”

Nhìn trên mặt đệ đệ hồn nhiên miệng cười, ở sâu trong nội tâm Cố Vân Yên một mảnh mềm mại, đem Tuân ca nhi ôm vào trong ngực, giống như lúc còn ở nhà vậy, vô cùng thân thiết.

Triệu thị nhìn nhìn ngoài cửa bất an nói: “Nương nương, ngài nay có thai trong người, nên cố kỵ chút!” Tuy nói tuổi Tuân ca nhi còn nhỏ, nhưng dù sao không hợp quy củ, vạn nhất không cẩn thận truyền ra ngoài, lại là thêm phiền toái, cho nên Triệu thị mịt mờ nhắc nhở nói.

Cố Vân Yên ôn nhu nói: “Nương không cần lo lắng, nô tài đều là thoả đáng .” Ngụ ý chính là người bên dưới đáng tin cậy, sẽ không có người loạn nói huyên thuyên.

Triệu thị yên lòng, gật đầu nói: “Như thế liền tốt, người hầu hạ thoả đáng, nương nương cũng có thể an tâm không ít.”

Tuân ca nhi ngẩng đầu vui vẻ nói: “Nương nói tỷ tỷ mang thai , rất nhanh sẽ cho ta thêm cái tiểu cháu ngoại trai , lần tới ta đem đại tướng quân mang tiến cung đến đưa cho tiểu cháu ngoại trai chơi.” Đại tướng quân là tiểu ngựa gỗ mấy năm trước Cố Trì đưa cho Tuân ca nhi, ngựa gỗ đó là món đồ chơi Tuân ca nhi yêu thích nhất, đặt tên cho nó là ‘Đại tướng quân’. Hiện tại Tuân ca nhi vào học đường, cũng không ham chơi như trước, nhưng tiểu ngựa gỗ này vẫn là bảo bối của hắn, người bình thường muốn nhìn cũng khó.

Cố Vân Yên cười khẽ “Tốt, đến lúc đó Tuân ca nhi liền cùng chơi đại tướng quân với tiểu cháu ngoại trai.” Nghe được tỷ tỷ nói như thế, Tuân ca nhi lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Triệu thị tiến lên đem con trai đặt lên ghế lại, quan tâm dò hỏi: “Nương nương mang thai đã hơn hai tháng, có thể có nôn nghén không khoẻ?”

Cố Vân Yên lắc đầu “Chưa từng, so với lúc không mang thai cũng không khác nhau lắm, chính là gần đây thích ngủ chút.” Cố Vân Yên hoài thai này nhưng thật an ổn, hai tháng nay cũng không xuất hiện phản ứng có thai không khoẻ.

Triệu thị nghe vậy, bỏ được tảng đá trong lòng, tiện đà lại nói: “Nương nương đây là mang thai đầu, việc gì cũng nên nhiều chú ý chút mới tốt.”

“Ân, Yên nhi ghi nhớ, có Thị Họa Thị Thư chiếu cố, nương không cần lo lắng.”

“Thị Họa cùng Thị Thư xưa nay ổn trọng thoả đáng, có các nàng hầu hạ nương nương, thần phụ liền an tâm .” Triệu thị gật đầu nói.

Mẫu tử ba người nhàn thoại việc nhà, bên trong một mảnh ấm áp.

Đến cơm trưa, Cố Vân Yên lại cùng Triệu thị cùng Tuân ca nhi, ba người cùng dùng cơm trưa. Dùng xong ngọ thiện, mấy người lại ở trong điện ngồi một lát, Triệu thị đem tình hình gần đây trong phủ báo cho Cố Vân Yên biết, để nàng không cần lo lắng trong nhà, chỉ cần an tâm sinh hạ hoàng tự. Tiếp theo lại dặn dò một lần nữa phụ nữ có thai nên kiêng kị những gì, Cố Vân Yên nhất nhất vâng dạ.

Mặc dù Triệu thị biết nữ nhi hoài là huyết mạch hoàng gia, trong cung sẽ có ngự y cung nhân chiếu cố, nhưng làm mẫu thân sao có thể thật sự yên tâm được? Ngoài miệng nói an tâm cũng chỉ là vì trấn an nữ nhi thôi.

Cố Vân Yên tự mình tiễn người đến cửa Trường Xuân cung, lại khoác thêm cho Tuân ca nhi mọtt kiện hồ cừu, dặn Thị Họa đưa người đến cửa cung. Bóng dáng Triệu thị càng lúc càng xa, thẳng đến rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng của các nàng, Cố Vân Yên mới nghe theo Thị Thư khuyên bảo trở lại Tĩnh Di hiên.

Thị Họa tiễn mẫu tử Triệu thị xuất cung sau, trở về hồi bẩm Cố Vân Yên, Cố Vân Yên nhẹ nhàng lên tiếng, dựa vào tháp mỹ nhân thưởng thức phong cảnh trong sân, ánh mắt đuổi theo lá vàng khô rụng ở trong gió phiêu đãng, phượng nhất quát, lá cây phiêu hướng về phía ngoài tường Tĩnh Di hiên, tiếp theo, không biết kết cuộc lá rụng ra sao, chỉ vì tường cao ngăn cách tầm mắt Cố Vân Yên. Trong lòng Cố Vân Yên đột nhiên dâng lên phiền muộn, bỗng nhiên nghĩ đến mình cũng không phải lẻ loi một mình trong thâm cung này, nàng còn có cốt nhục trong bụng làm bạn, rất nhanh, phiền muộn trong lòng Cố Vân Yên liền phai nhạt đi, cúi đầu nhìn bụng vẫn đang bằng phẳng, khóe môi dần dần lộ ra một chút ý cười nhu hòa.

Một lát sau, Cố Vân Yên quay đầu phân phó Thị Họa: “Ngươi bảo Thường Phúc đi một chuyến Ngự thư phòng, thay bản cung chuyển đạt lòng biết ơn đến Hoàng thượng: “Hoàng thượng ân điển, nô tì vô cùng cảm kích!” Thị Họa lĩnh mệnh lui ra.

Trong Ngự thư phòng Tiêu Dục ngồi ngay ngắn trước ngự án, chuyên chú phê duyệt tấu chương, biểu tình trên mặt nhìn cùng bình thường không khác, nhưng Lưu Đức Phúc đã đi theo hầu hạ Tiêu Dục từ nhỏ vẫn bắt giữ được khóe môi chủ tử có một chút ý cười thản nhiên. Lưu Đức Phúc cẩn thận hồi tưởng một lần Ngự thư phòng phát sinh hết thảy, xem xem mình nhưng là bỏ lỡ điểm mấu chốt nào nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ trừ bỏ lãnh sự thái giám Tĩnh Di hiên tới một chuyến, cũng không còn gì khác, liên tưởng đến Dục tiệp dư ở Tĩnh Di hiên, hai mắt Lưu Đức Phúc sáng ngời, nháy mắt hiểu ra, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ý cười, chợt, thu liễm biểu tình trên mặt, tất cung tất kính khom người đứng ở một bên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương