Trải qua một phen ép buộc như thế, Cố Vân Yên đã là mệt không mở nổi mắt, thân mình bủn rủn nằm ở trước ngực Tiêu Dục thở gấp liên tục.

Thế mà hai người mới nghỉ ngơi được một lát, bàn tay to khoát trên eo nhỏ của Cố Vân Yên lại bắt đầu mò mẫm, như có như không khẽ vuốt ve.

Cố Vân Yên không có sức lực ngăn lại, ngay cả đầu ngón tay cũng lười hoạt động, chỉ mệt mỏi thấp giọng nói:“Nô tì mệt mỏi, Hoàng thượng đừng đến đây......”

Tiêu Dục chưa thỏa mãn, vốn còn muốn tiếp tục, nhưng nghe thanh âm mỏi mệt của Cố Vân Yên, Tiêu Dục liền ngưng tâm tư, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng nàng, thương tiếc nói:“Yên nhi mệt mỏi, trẫm không quấy rầy ngươi. Ngươi nghỉ đi.”

Nói xong, lại chậm rãi nhắm hai mắt, cùng Cố Vân Yên nghỉ trưa.

Non nửa canh giờ sau, hai người cùng thức dậy. Tuy nói Cố Vân Yên thân mình còn bủn rủn, nhưng còn ban ngày mà hai người vẫn cứ nằm ở bên trong, không phải rõ ràng nói cho mọi người biết Đế hậu ban ngày tuyên dâm sao.

Cho nên Cố Vân Yên đành phải cố gắng chống đỡ đứng lên, gọi người rửa mặt chải đầu một phen. Bên kia Tiêu Dục có Lưu Đức Phúc hầu hạ, không cần Cố Vân Yên mệt nhọc.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm hành lễ của Thị Kì cùng Thị Cầm,“Nô tỳ gặp qua Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử điện hạ, hai vị điện hạ vạn phúc kim an!”

Ngay sau đó là thanh âm ôn nhuận hữu lễ của Thái tử,“Miễn lễ, phụ hoàng cùng mẫu hậu đã dậy chưa?”

“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đã nghỉ trưa dậy. Thỉnh hai vị điện hạ đợi chút, nô tỳ liền đi vào bẩm báo.” Thị Kì quỳ gối thi lễ, sau đó cúi đầu tiến vào.

Tiêu Dục đã nghe được bọn họ đối thoại, hiện nay cũng không đợi Thị Kì mở miệng, liền vung tay áo lên,“Truyền Thái tử cùng Tứ hoàng tử vào đi.”

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu. Phụ hoàng, mẫu hậu vạn phúc kim an!” Thái tử cùng Tứ hoàng tử động tác chuẩn mực.

Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên rửa mặt chải đầu thỏa đáng xong, lập tức vẫy lui cung nhân, mỉm cười nhìn hai hoàng tử,“Hạo Nhi cùng Diễm Nhi lại đây! Hạo Nhi làm xong hết bài tập chưa?”

“Hồi phụ hoàng, bài tập Thái phó dặn, nhi thần không dám có chút chậm trễ, dĩ nhiên đã làm xong.” Thái tử nghiêm túc trả lời.

Thái tử lại nói tiếp:“Mới vừa rồi nhi thần nghe nói phụ hoàng ở chỗ mẫu hậu, nhìn canh giờ, phụ hoàng cùng mẫu hậu ước chừng đã nghỉ ngơi dậy, cho nên cùng đệ đệ tiến đến vấn an phụ hoàng và mẫu hậu.”

Tiêu Dục gật đầu,“ Hài tửhiếu thuận!” Nói xong động tác ôn nhu vuốt ve cái đầu nhỏ của Tứ hoàng tử,“Diễm Nhi thì sao? Hôm nay có ngoan ngoãn học viết chữ với Thị Thư cô cô của ngươi không?”

Vừa nghe được câu hỏi của Tiêu Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ kia của Tứ hoàng tử không khỏi vo thành một nắm, cả người giống cà tím héo, ủ rũ hẳn đi,“ Viết chữ thật là không thú vị......”

Tiêu Dục nhíu mày lại, nhưng cũng không đành lòng trách cứ, hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:“Tuy nói ngươi tuổi còn quá nhỏ, nhưng không thể hoang phế. Căn cơ vững chắc mới tốt.”Nghe vậy, Tứ hoàng tử buông thõng bả vai xuống, mặt mày đau khổ,“Vâng, nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo. Ngày sau chắc chắn siêng năng luyện tập.”

Thái tử trấn an vỗ vỗ vai Tứ hoàng tử, ôn nhu nói:“Phụ hoàng yên tâm, nhi thần thân là huynh trưởng, chắc chắn sẽ đốc xúc đệ đệ học tập.”

Tiêu Dục tán dương nhìn Thái tử,“Ừ! Hạo Nhi từ trước đến nay ổn trọng, biết điều, không cần phụ hoàng cùng mẫu hậu ngươi lo lắng. Diễm Nhi cần phải học tập hoàng huynh ngươi nhiều hơn.”

Mỗi hồi Tiêu Dục dạy Thái tử cùng Tứ hoàng tử, Cố Vân Yên đều là thức thời ngồi ở một bên, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, cũng chưa từng chen vào. Đối với biểu hiện của Cố Vân Yên, Tiêu Dục thật là vừa lòng.

Đợi đến khi Tiêu Dục hỏi xong hai hoàng nhi việc học tập, Cố Vân Yên mới đứng dậy phân phó Thị Họa mang canh táo đỏ hầm ngân nhĩ đến,“Ngày càng nóng bức, nô tì cố ý sai người hầm canh táo đỏ ngân nhĩ, vừa lúc có thể thanh nhiệt giải độc, nhuận tràng trừ hoả.”

Cố Vân Yên mỉm cười tiến lên, tự tay bưng một chén dâng cho Tiêu Dục. Khi Tiêu Dục tiếp nhận canh táo đỏ ngân nhĩ, thoáng thấp giọng, ở Cố Vân Yên bên tai bỡn cợt: “Quan trọng nhất là có thể tư âm bổ thận, trẫm... Hiểu rõ dụng ý của Yên nhi.”

Cố Vân Yên sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, mắt phượng nén giận liếc Tiêu Dục một cái. Có điều hiệu quả hiển nhiên không lớn, chỉ nhìn Tiêu Dục ý cười đầy mắt liền biết.

Thái tử nhận chén canh từ tay Cố Vân Yên, ngoài ý muốn phát hiện Cố Vân Yên sắc mặt ửng đỏ, khó hiểu nói:“ Trời quá nóng nên mẫu hậu đỏ mặt như vậy sao?”

Câu hỏi này làm cho Cố Vân Yên nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, mấp máy môi vẫn là không thể nói ra một câu đầy đủ,“Này...... Mẫu hậu đây là......”

Tiêu Dục sung sướng cả thể xác và tinh thần cười ra tiếng, rồi mặt không đỏ tâm không ngại, da mặt dày nói:“Hạo Nhi nói đúng. Mẫu hậu ngươi gần đây càng nóng bức càng khó chịu, thời tiết oi bức thế này nàng như thế nào chịu được ~“. Hai chữ 'chịu được' cố ý kéo dài âm cuối, không khỏi làm người ta miên man bất định.

Thái tử lập tức phân phó cung nhân đứng một bên,“Bên trong oi bức, nhanh đi bày thêm chút băng.”

Cố Vân Yên không tiện ngăn cản, đành phải tùy ý Thái tử sai người đi. Cố Vân Yên ngồi xuống cạnh Tiêu Dục, nhất thời khó chịu nên nổi lên tiểu tính tình, xem chuẩn góc độ, xác định không có người nhìn thấy, vụng trộm đánh Tiêu Dục một cái.

Sau khi đánh nhớ tới hành động không ổn, âm thầm hối hận bản thân lại quên thân phận của Tiêu Dục thân. Lúc này không khỏi nghĩ mà sợ, lo sợ bất an, ánh mắt trộm dò xét Tiêu Dục.

Không ngờ Tiêu Dục không hề có nửa phần hờn giận, ngược lại vẻ mặt hưởng thụ, phản ứng này thực khiến Cố Vân Yên bất ngờ.

Có điều không lâu sau, cung nhân liền lấy khối băng đến thêm băng vào trong chậu, Cố Vân Yên vắn khăn lau mặt cho Thái tử, ôn nhu khen,“Hạo Nhi săn sóc như vậy, mẫu hậu trong lòng thật vui.”Cố Vân Yên vừa nói ra, Tứ hoàng tử liền đô miệng tranh công:“Diễm Nhi cũng săn sóc mẫu hậu. Diễm Nhi tặng cnah táo đỏ ngân nhĩ thích nhất cho mẫu hậu uống.” Nói xong hai tay liền đẩy bát đến trước mặt Cố Vân Yên.

Nhìn con trai nhà mình hôm nay hành động như vậy, Cố Vân Yên chợt cảm thấy buồn cười,“Ừ! Diễm Nhi cũng hiếu thuận, mẫu hậu thật là vui mừng.”

Được Cố Vân Yên khen, khuôn mặt non nớt của Tứ hoàng tử lộ ý cười thỏa mãn, ngay sau đó có chút vụng về cầm lấy thìa, múc một muỗng đưa tới môi Cố Vân Yên. Không nghĩ tới tiểu nhi tử còn rất nhỏ lại có hành động chu đáo như vậy, Cố Vân Yên lộ vẻ xúc động. Giây lát, uống một hớp canh Tứ hoàng tử đút cho nàng.

Nhìn Cố Vân Yên khẽ mở miệng, môi đỏ mọng mấp máy, phút chốc Tiêu Dục mâu quang sáng ngời, cảm thấy phát lên tâm tư khác. Có điều ngại vì Thái tử cùng Tứ hoàng tử ở đây, đành phải tạm thời bỏ đi tâm tư kia.

“Hì hì...... Một hồi Diễm Nhi cũng muốn đút cho muội muội uống, như vậy muội muội sẽ càng thêm thích ta.” Tứ hoàng tử vẻ mặt đắc ý nói.

Thái tử nghe vậy nhìn về phía Tứ hoàng tử, lấy một bộ người từng trải nói:“Muội muội nhỏ quá, chưa thể uống nước canh. Đệ đệ không cần nghĩ dùng nước canh để được muội muội yêu thích.”

Từ lúc Hàm Nguyệt công chúa ra đời, nghiễm nhiên thành công bắt tù binh ba nam nhân sủng ái. À ~ không, không phải ba nam nhân. Nói cho chính xác là một người nam nhân cộng thêm hai cái nam tử hán nho nhỏ.

Tứ hoàng tử cũng không bởi vậy mà nổi giận, một kế bất thành lại bày một kế, tràn đầy tự tin nói:“Mặc dù muội muội hiện tại uống không được nước canh cũng không sao. Ta có thể đem tất cả món đồ chơi của ta tặng cho nàng chơi. Cho nên người muội muội thích nhất vẫn là ta!”

Đối với lời nói như đúng rồi của Tứ hoàng tử, Thái tử chỉ cười ôn hòa, cũng không tranh luận cùng Tứ hoàng tử. Đối với biểu hiện của Thái tử, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên càng thấy vừa lòng.

Quân vương gánh trọng trách lớn, chỉ có lòng mang bao dung mới có thể chăm lo cho con dân trong thiên hạ. Mà nhìn phẩm hạnh của Thái tử, ngày sau chắc hẳn có thể là một quân vương lòng mang thiên hạ.

Tiêu Dục đứng dậy, đợi Cố Vân Yên thuần thục sửa sang lại long bào cho hắn xong thì nói:“Chúng ta cùng đi qua nhìn Khuynh Thành đi!”

Ba người còn lại vui vẻ đáp ứng, đoàn người đi sương phòng cách gần nhất chính thất của Cố Vân Yên.

“Hoàng thượng cùng nương nương và các điện hạ đến, Hàm Nguyệt công chúa cũng vừa mới tỉnh lại. Có thể thấy được công chúa cùng các chủ tử thần giao cách cảm.” Thị Kì nói lời vui vẻ.

“Ngươi nha, miệng ngọt như vậy, có thể thấy được hôm nay là ăn mật!” Cố Vân Yên khuôn mặt vui mừng.

“Nô tỳ là người thành thật, nói gì cũng là lời nói thật.” Thị Kì từ trước đến nay đó là khéo miệng, nay nói được lời này thoáng chốc khiến đầy phòng vang tiếng cười. Nói xong chính mình cũng chống đỡ không được bật cười, sau đó lui tới một bên.

Cố Vân Yên là một chủ tử thiện tâm, người hầu hạ bên cạnh đều biết nàng chưa bao giờ là người khó sống chung. Bất luận là đối đãi với phi tần hậu cung hay là cung nhân trong cung mình, đều thật là khoan dung. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tất cả phải không chạm đến điểm mấu chốt của nàng.

Theo lý thuyết, Tiêu Dục ở đây các nàng vốn không dám như thế. Nhưng từ khi Cố Vân Yên sinh hạ Hàm Nguyệt công chúa, Tiêu Dục liền giống như thay đổi thành người khác. Không chỉ đối với Cố Vân Yên quan tâm đầy đủ, ôn nhu săn sóc, liền đối với vài cái đại cung nữ bên cạnh nàng cũng rộng lượng hơn không ít.

Hàm Nguyệt công chúa trong nôi, mở to đôi mắt tỏng veo như nước, nhìn bốn người trước mặt, còn thật sự nhìn một hồi lâu, sau đó bỗng nhếch miệng nở nụ cười.

Tiêu Dục sung sướng ôm Hàm Nguyệt công chúa lên, âu yếm nói: “Khuynh thành là nhận ra phụ hoàng, mẫu phi cùng các ca ca đây. Khuynh Thành của trẫm từ nhỏ đã có nhãn lực, ánh mắt này là chẳng ai có thể sánh bằng.”

Thấy miệng Tiêu Dục hé ra hợp lại, Hàm Nguyệt công chúa nghĩ đến phụ hoàng đang đùa với chính mình, nhất thời vui mừng hoa tay múa chân.

Thấy thế, Tiêu Dục mừng rỡ, lúc này hạ chỉ,“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, đem Lan Lăng ban thưởng cho Hàm Nguyệt công chúa làm đất phong.”

Lan Lăng, đất phong giàu có và đông đúc nhất, phồn hoa nhất, cảnh tượng phồn vinh nhất Đại Chiêu.

Chạng vạng, Tiêu Dục đạp ánh trăng vào Phượng Nghi cung, Cố Vân Yên nghe được cung nhân thông báo, nhưng không đứng dậy nghênh giá, vẫn chậm rãi gỡ trâm cài trên đầu.

Tiêu Dục xải bước tiến vào, đứng sau Cố Vân Yên giúp nàng tháo trâm cài còn lại xuống. Tiêu Dục động tác thành thạo như vậy, nghiễm nhiên không phải là lần đầu.

Nhận thấy Cố Vân Yên khác thường, quan tâm nói:“Sao Yên nhi lại có bộ dáng tâm sự nặng nề vậy? Có việc gì cứ nói cùng trẫm, chớ để buồn ở trong lòng, thêm phiền não.”

Cố Vân Yên nhìn lướt qua thần sắc Tiêu Dục thật nhanh, trù trừ xem nên nói với Tiêu Dục về việc này như thế nào. Gần đây, Tiêu Dục ngày ngày nghỉ ở trong cung mình, phi tần hậu cung cũng ở sau lưng nghị luận nàng độc chiếm ân sủng, dụ dỗ hoặc chủ không ít, càng ngày càng huyên náo rồi.

Bởi vì nhìn không rõ tâm tư Tiêu Dục, cho nên Cố Vân Yên nghĩ nhân cơ hội thử Tiêu Dục một chút, xem hắn đối với chuyện này cái thái độ gì. Chính mình cũng biết kế tiếp nên làm như thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương