Sau khi Cố Vân Yên ngã xuống, trên mặt đất xuất hiện một mảng máu tươi khiến cung nhân đều thất kinh. Mà Thường Phúc sau lúc ban đầu kinh hoảng đã nhanh chóng ổn định tinh thần, lớn tiếng trấn trụ những cung nhân đang kinh hách thét chói tai liên tục,“Còn muốn mạng sống liền an tĩnh lại cho ta!”

Thường Phúc khống chế cục diện xong vội vàng lần lượt thanh phân phó xuống,“ Hiện nay tình huống của nương nương không ổn, chúng ta trước hết đưa người về trong cung cho tốt. Thường Nhạc, bằng tốc độ nhanh nhất mời ngự y đến. Thường Hỉ, ngươi lập tức đến Ngự thư phòng bẩm báo Hoàng thượng.”

Nghe xong Thường Phúc phân phó, ai cũng không dám trì hoãn một giây, lập tức lĩnh mệnh rời đi. Lúc này, Tứ hoàng tử đã từ phía trước nghiêng ngả lảo đảo chạy vội tới, thấy Cố Vân Yên hai mắt nhắm nghiền tựa vào trong lòng Thị Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy,'Oa' một tiếng liền khóc lên.

“Nhũ mẫu, ngươi ẳm Tứ hoàng tử, chúng ta nhanh hồi cung.” Thường Phúc tnói vừa dứt, Thị Thư thận trọng ôm Cố Vân Yên lên phượng giá, đoàn người cuống quít chạy về Phượng Nghi cung.

Thường Hỉ một đường chạy như điên mà đến Ngự thư phòng, trong thời tiết mát mẻ thế này vẫn là toát đầy đầu mồ hôi.

Sau khi đến Ngự thư phòng lại không kịp đợi đám người thông truyền, Thường Hỉ liền hô lên với Lưu Đức Phúc canh ở ngoài cửa:“Lưu tổng quản, không tốt rồi. Hoàng hậu nương nương muốn sinh!” Đột ngột nghe cái tin tức như thế, Lưu Đức Phúc trong lòng căng thẳng, không kịp hỏi kỹ liền vội mang người đi vào.

Tiêu Dục đang vùi đầu phê duyệt tấu chương nghe được một đoàn tiếng bước chân hấp tấp, rất nhanh ngẩng đầu nhìn người đi đến, còn chưa kịp há miệng hỏi đã nghe được Thường Hỉ thở hổn hển nói:“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sợ là muốn sinh......” Tiêu Dục lập tức từ long ỷ thượng đứng bật dậy, kinh ngạc nói:“Không phải còn nửa tháng mới đến ngày dự sinh sao? Sao lúc này liền......” Thường Hỉ run run hai vai, cắn môi lắp bắp nói:“Nương nương mới vừa rồi ở Ngự Hoa viên té một cái, đã hôn mê, sợ là muốn...... Sinh non......” Nghe vậy, Tiêu Dục hoảng hốt, ngay sau đó người đã ra khỏi ngự thư phòng, chân như đọa gió chạy về hướng Phượng Nghi cung.

Cũng may sáu tháng trước, Cố Vân Yên đã nhập chủ Phượng Nghi cung, mà Phượng Nghi cung Trường Xuân cung mà nói, cách Ngự thư phòng gần hơn không ít. Cho nên khi Tiêu Dục vô cùng lo lắng chạy tới Phượng Nghi cung thì các ngự y còn chưa tới. Trong tẩm điện, Thị Họa mặt tái nhợt nghiêm túc cầm máu cho Cố Vân Yên, nàng không còn tâm trạng mà để ý ở trước mặt người khác bại lộ chuyện mình biết y thuật.

Cố Vân Yên từng dặn qua nàng cùng Thị Thư, không đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể bại lộ chính mình. Nhưng trước mắt Cố Vân Yên máu chảy không ngừng, cực kỳ hung hiểm. Mà các ngự y vẫn chưa thể tới kịp, cho nên Thị Họa không tiếc bại lộ chính mình cũng muốn ra tay cầm máu cho Cố Vân Yên.

Tiêu Dục không để ý cung nhân ngăn trở, trực tiếp vào bên trong. Khi thấy được Thị Họa ở trước giường đang đâu vào đấy giúp Cố Vân Yên cầm máu, ánh mắt hiện lên kinh ngạc trong thoáng chốc, giây lát liền thu lại. Tiêu Dục vốn định tiến lên ôm Cố Vân Yên đang hôn mê vào trong lòng, khi nhìn đến từng cục băng gạc trắng bị máu tươi nhiễm đỏ thì lập tức dừng bước chân. Sau đó hai mắt đỏ đậm đứng một bên, im lặng nhìn Thị Họa hết sức chăm chú chăm sóc nàng.

Đợi đến khi Lưu Viện Phán dẫn các ngự y đang trực cấp tốc chạy tới Phượng Nghi cung, Cố Vân Yên ở được Thị Họa mạnh mẽ đút thuốc cùng xử lý xong, dĩ nhiên đã tạm thời dừng chảy máu. Các ngự y thay phiên đi lên bắt mạch xem chẩn cho Cố Vân Yên. Một vòng kết thúc, đều là sắc mặt ngưng trọng như lâm đại địch.

Tầm mắt Tiêu Dục đảo qua từng khuôn mặt của các ngự y, cuối cùng dừng lại ở trên người thánh thủ phụ khoa Lạc Hoành, trầm giọng nói:“Người bên ngoài đã vậy thì thôi, thân là thánh thủ phụ khoa ngươi cũng sầu mi khổ kiểm như vậy. Cái danh thánh thủ phụ khoa này của ngươi là gọi cho dễ nghe thôi sao?” Lạc Hoành trên trán không ngừng tuôn mồ hôi, dưới ánh mắt lạnh lẽo của quân vương, nơm nớp lo sợ đáp lời,“Hồi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vốn đã sắp đến thời kì lâm bồn, lại tại cái thời điểm mấu chốt này té một cái. Xem tình hình này là té không nhẹ, tuy nói trước mắt đã ngưng chảy máu, nhưng...... Tình huống vi diệu...... Vi thần tất nhiên sẽ cố hết sức.”

Tiêu Dục đem tầm mắt chuyển qua trên người Lưu Viện Phán, Lưu Viện Phán lúc này cúi đầu khom người,“Lạc ngự y nói đúng. Theo tình huống trước mắt của nương nương, sinh non là tất không thể tránh được. Về phần...... Chúng thần chỉ có thể cố hết sức.”

Bàn tay to của Tiêu Dục dưới tay áo đã nắm thành quyền, lạnh lùng nói:“Trẫm mặc kệ các ngươi dùng phương nào pháp, phải bảo trụ Hoàng hậu cùng hoàng tự trong bụng nàng. Nếu không, cẩn thận cái đầu trên cổ các ngươi!”

Mọi người cuống quít xác nhận. Tiêu Dục ra khỏi nội thất, nhưng chưa rời đi, mà là ở lại thiền điện đợi. Gương mặt cực kì căng thẳng, biểu hiện ra tâm tình chủ nhân hiện tại đang vô cùng khẩn trương và lo lắng.

Các phi tần hậu cung nghe thấy tin cũng tới rồi. Mọi người thỉnh an Tiêu Dục. Đỗ chiêu nghi cùng Huệ phi không phải không có lo lắng nói:“Không biết Hoàng thượng có thể nói cho chúng nô tì biết Hoàng hậu nương nương hiện nay tình huống như thế nào? Có thể có trở ngại?”

Tiêu Dục thấy Đỗ chiêu nghi cùng Huệ phi mặt mày lo lắng cũng không giống giả bộ, mặt không chút thay đổi, nói ngắn gọn:“Hoàng hậu bị động thai khí, sợ là sẽ sinh non.”

Nghe được Tiêu Dục đáp lời, mọi người đều lộ ra lo lắng thần sắc. Phó mỹ nhân luôn luôn không thích Cố Vân Yên âm thầm vui sướng khi người gặp họa, lúc này lại làm bộ làm tịch nói:“Hoàng hậu nương nương cát nhân thiên tướng, nghĩ đến tất nhiên có thể mẫu tử bình an. Mong rằng Hoàng thượng đừng quá lo lắng.”

Mặt khác vài phi tần phân vị thấp bình thường không thấy được Tiêu Dục cũng đều nói phụ họa, mong mỏi có thể khiến cho Tiêu Dục chú ý,“Phó tỷ tỷ nói phải. Hoàng hậu nương nương được trời cao phù trợ, tất nhiên là không có việc gì. Hoàng thượng chớ lo lắng quá mức.”

Mấy người ngươi một câu ta một câu, trong điện nũng nịu mềm giọng không dứt bên tai, nhóm oanh oanh yến yến dụng tâm kín đáo rốt cục được như nguyện khiến Tiêu Dục chú ý.

Ánh mắt Tiêu Dục không mang theo chút độ ấm nào đảo qua vài cái phi tần phân vị thấp còn đang lải nhải kia, người người trang dung tinh xảo, phục sức diễm lệ. Chắc hẳn là trước khi tới Phượng Nghi cung đã trang dung tỉ mỉ một phen.”Tất cả câm miệng cho trẫm, các ngươi trong lòng nghĩ cái gì trẫm biết rõ mồn một, không cần ở trẫm trước mặt làm bộ làm tịch.” Tiêu Dục khóe miệng mang ý cười trào phúng, trách cứ.

Tiêu Dục vừa nói ra, vài cái phi tần bị trách mắng kia khuôn mặt quẫn bách, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng cúi đầu.

Tiêu Dục thu hồi ánh mắt, không hề để ý tới phi tần hậu cung đang đứng đầy phòng, chỉ một lòng ngóng trông mẫu tử Cố Vân Yên có thể bình an.

Nửa canh giờ trôi qua...... Một cái canh giờ trôi qua...... Trong điện phi tần hậu cung ngồi nghiêm chỉnh, đã có người chịu đựng không được, trên mặt hơi hơi hiện lên phiền toái. Rốt cục sau khi mọi người ngồi ngây ngốc thêm nửa canh giờ, nội thất có động tĩnh, 'Két' một tiếng cửa mở ra.

Thấy các ngự y sắc mặt sợ hãi từ bên trong nối đuôi nhau mà ra, Tiêu Dục 'Bá' một tiếng đứng lên, một lòng lo lắng “Hoàng hậu...... Ổn?” Quá căng thẳng cùng lo lắng, Tiêu Dục không có nhận ra được ngữ điệu câu hỏi của mình đều bị thay đổi, nói chính xác một chút là âm rung.

Lưu Viện Phán nắm tay áo xoa xoa cái trán mồ hôi cuồn cuộn không ngừng, tránh né ánh mắt Tiêu Dục, thấp thỏm lo âu nói:“Hoàng hậu nương nương bởi vì bị té, bụng va chạm mạnh với mặt đất, đến nỗi thai vị bất chính. Hơn nữa nương nương hiện nay vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ...... Hung...Hung hiểm.” Bốn chữ 'Lành ít dữ nhiều' Lưu Viện Phán chung quy là không dám nói ra trước mặt Tiêu Dục.

Tiêu Dục nghe Lưu Viện Phán nói tin dữ xong, chợt cảm thấy tim như bị đao cắt, đến nỗi thân hình hơi hơi lung lay một cái. Lưu Đức Phúc ở bên cạnh bước dài tiến lên nâng đỡ thân mình Tiêu Dục, kinh hoảng nói:“Chủ tử gia, ngài không có việc gì chứ? Ngài đừng dọa lão nô a.....”

“Hoàng thượng ~ ngài làm sao vậy?” Trong điện, mọi người trăm miệng một lời nói. Tiêu Dục ổn định lại tinh thần, đẩy tay Lưu Đức Phúc,“Trẫm không có việc gì!” Sau đó nhìn chằm chằm Lưu Viện Phán nói:“Hung hiểm? Nói cho trẫm..... Hiện tại tình hình đã là hoàn cảnh gì?”

Lưu Viện Phán lắc đầu than khổ, chần chờ, bất đắc dĩ nói:“Thần cả gan nói thẳng, từ xưa đến nay nữ tử lâm bồn liền giống như bước một chân vào quỷ môn quan, quá trình cực kì hung hiểm. Hiện nay Hoàng hậu nương nương bụng bị thương nặng, thai vị nghiêng, không thể thuận sản. Nương nương lại vẫn hôn mê, tạm chưa phát hiện có dấu hiệu thức tỉnh, Hoàng thượng cần làm tốt..... Chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Tiêu Dục nâng tay xoa xoa mi tâm, áp chế bất an cùng lo âu trong lòng nói:“Trẫm không muốn nghe ngươi nói cái gì đạo lý lớn, ngươi chỉ cần nói cho trẫm các ngươi có thể bảo trụ mẫu tử Hoàng hậu hay không?”

Các ngự y cúi đầu không nói.

“Nói!” Gầm một tiếng, đế vương phẫn nộ. Lưu Viện Phán dẫn các ngự y quỳ xuống, kiên trì nói:“Vi thần sợ hãi. Theo tình huống trước mắt, nếu Hoàng hậu nương nương có thể tỉnh lại, được bà đỡ giúp sức, chúng thần sẽ cố hết sức bảo trụ một người. Nhưng nếu Hoàng hậu nương nương vẫn hôn mê bất tỉnh.... Sợ là đành bó tay a......” Tiêu Dục thân mình mềm nhũn, ngã ngồi lên ghế.

“Hoàng hậu nương nương... Hoàng hậu nương nương... Vì sao ngài tuổi còn trẻ liền buông tay nhân gian a......” Thấy được Tiêu Dục thất hồn lạc phách, có hai ba cái phi tần không rõ tỏ ra bi bi thương thương khóc nỉ non lên. Quang cảnh này thật giống như Cố Vân Yên đã ra đi.

Khi Tiêu Dục nghe đến bốn chữ 'Buông tay nhân gian', không khỏi khuôn mặt nổi giận, gân xanh hiện lên trên trán, nghiến răng nghiến lợi nói:“Tiện nhân! Chán sống rồi sao! Dám ở trước mặt trẫm mặt nguyền rủa Hoàng hậu. Người đâu, kéo vài cái tiện nhân này đi, ban thưởng một ly rượu độc!”

Trong điện, thoáng chốc một mảnh hấp khí, thậm chí có ít phi tần lá gan tương đối nhỏ lập tức bị dọa ngất xỉu đi. Các ngự y cũng hoảng sợ không thôi, quỳ trên đất hai đầu gối khống chế không được mà run run.

Thị vệ không để ý hai ba cái phi tần kia khóc nỉ non cùng giãy dụa, trực tiếp liền kéo đi xuống. Tiêu Dục từ đầu tới cuối, nhìn cũng không thèm nhìn một cái hai phi tần bị té xỉu kia, chỉ là tức giận chưa nguôi, lạnh lùng nói:“Đều trở về cho trẫm, không có mệnh lệnh của trẫm ai cũng không được bước vào Phượng Nghi cung nửa bước!”

Chúng phi tần không dám ở lâu thêm một khắc, lúc này theo lời hành lễ cáo lui. Ánh mắt Tiêu Dục lạnh như băng lướt qua các ngự y đang run rẩy “Trẫm lặp lại lần nữa, nếu không bảo đảm cho mẫu tử Hoàng hậu, các ngươi chờ bị chôn cùng đi!” Ngữ khí cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, lời nói ra lại làm cho người ta run sợ không thôi.

Lưu Viện Phán cụp mắt, sau đó đành nhận mệnh:“Chúng thần sẽ cố hết sức! Nếu là bất đắc dĩ, xin Hoàng thượng cho biết là bảo trụ Hoàng hậu nương nương hay là bảo trụ hoàng tự?”

Trên mặt Tiêu Dục hiện lên vẻ đau thương, gắt gao nắm chặt tay, không chút do dự nói:“Nếu là thật sự đến tình huống vạn bất đắc dĩ, bất luận như thế nào, nhất định phải bảo đảm Hoàng hậu bình yên vô sự cho trẫm!” Trong con ngươi hiện lên màu đỏ au.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương