_Lạc Hưng cho ngựa đi một dặm về phía tây, sau đó cắm trại nghĩ qua đêm, đó là mệnh
_...._Lạc HƯng chần chừ nhìn sang Trung Bảo, lúc này ngựa Trung Bảo cùng Lạc Vinh đã ép xác bên hông xe, đợi Trung Bảo gật đầu hắn mới quay sang nàng một tiếng_ là
Xe ngựa tiếp tục chạy, chạy theo về hướng tây, đến khi xuất hiện một con suối nhỏ, họ mới dừng lại và ở đó dựng lều nghĩ ngơi. Nhìn dòng nước chảy róc rách qua khe đá, ngâm chân dưới nước lạnh, rất lạnh nhưng cũng đã thấy lòng nhẹ hơn
_ “có chuyện gì nữa không? Tại sao phải đến nơi này?”_tiếp tục giao tiếp suy nghĩ với Trát Cương
_ “ở nơi này có thể tránh được nơi đầy huyết kia”
_ “nơi này an toàn sao?”
_ “ân tạm thời là thế, nhưng mùi huyết tử rất nặng”_dừng một lát xoay người nhìn mọi người theo sau nàng cả đường dài_ “ngươi tin tưởng họ?”
_ “ân họ không phản bội ta, tuy nhiên có chuyện ta không thể tin”
_ “ngươi có thể tin hay không là tuỳ ở ngươi, nhưng họ đều là cao thủ a. Nhất là người tên Trung Bảo mà ngươi gọi, ta cảm giác hắn có nguồn lực lượng rất lớn chỉ là đang bị phong ấn”

_ “phong ấn sao?”
_ “ân, tạm thời để ngươi ở đây ta sẽ khám xét tình hình xung quanh xem sao, nghỉ ngơi đi, cả ngày ta thấy ngươi không tốt”
_ “Ân”_gật đầu rồi quay về lều, không ăn thêm bất cứ đồ ăn nào, thật sự nàng đã quên nàng mới khỏi bệnh……..
Sáng sớm, chim ríu rít, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi qua từng khe lá, rãi rát trên mặt đất, trên lá non còn đọng vài giọt sương sớm, dòng nước bên bờ chảy róc rách, từng bóng những chú cá bơi lội theo dòng. Một ngày đẹp, thật yên bình, nhưng lòng người nào đó chẳng không yên bình.
Đêm qua Trát Cương đi không trở về, hắn có bị làm sao a~ có không gặp người săn rồng, nhưng nàng không cảm thấy gì hết, truyền tin nhẫn ngọc không trả lời, hắn đã bị sao?
_tiểu thư, mau tình a~ chúng ta còn một đoạn đừơng dài_bên ngoài vọng ra tiếng Cửu Nha
_ân
Đứng dậy ra ngoài, bây giờ nàng không buồn ăn, nhìn cảnh vật xung quanh, bên kia bọn người Trung Bảo đã tỉnh, và chuẩn bị
_đi thôi, không nên chậm trễ nữa

_tiểu thư người còn chưa ăn sáng a
~_các ngươi chưa ăn sáng sao?
_không
_ân vậy đi mau thôi, đã trễ một ngày rồi qua hết rừng sẽ nghĩ ngơi_quay người lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, nằm lại trên ghế
_ “tiểu nha đầu”_bên trong ngọc bích vọng ra tiếng của Trát Cương
_ “ngươi làm gì thế? Tại sao? ngươi có bị thương?”
_ “tiểu nha đầu ngươi lo lắng cho ta?”
_ “ ân phải lo a, nếu ngươi biến mất ta làm sao tìm cách mở tầng tiếp theo đây. Nơi không gian kia thật rất nhiều thứ ta không biết”
_ “…..”
_ “ngươi đi có thu kết quả?”
_ “ân, có một nhóm đạo tặc ở khu núi này, cùng lúc ta đã đi ngang qua vùng có huyết tử, nhưng dường như là xác của quái thú, bên kia còn có đạo quân, ta không biết có phải là đạo chích không”
_ “được rồi nghĩ đi, cả đêm ngươi cũng đã mệt”_nằm lại trên ghế nệm nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục cho ma pháp dịch chuyển trong cơ thể, nàng biết rất nhanh rất nhanh sẽ có chuyện

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương