Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
-
Quyển 2 - Chương 180: Chương 58.8
Nhưng không nghĩ đến nàng nơi nào cũng không đi, vẫn sống ở kinh đô như cũ, nàng chẳng những không thèm để ý đến hành vi, ngược lại còn mở một tửu lâu trong kinh đô để sinh sống.
Khách điếm, tửu lâu, địa phương long xà hỗn hợp bậc này, cũng là nơi dễ dàng có được tin tức tình báo nhất.
Vì vậy mỗi khi hắn hoài nghi thân phận Qúy Ly này, nàng luôn có thể nhanh hơn một bước che giấu.
Thì ra là nàng...
Khúc Vô Nham vừa giận vừa không biết làm thế nào: "Tại sao, không gặp ta?"
Hai người rõ ràng đều ở kinh đô, nàng lại nhẫn tâm không gặp hắn, biết hắn đi khắp nơi tìm nàng, nàng lại nhẫn tâm làm như không biết.
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết tự biết mình đuối lý, chỉ có thể lặng lẽ nói một tiếng: "Thật xin lỗi..."
"Ta không muốn nghe xin lỗi cái gì cả." Khúc Vô Nham ôm nàng càng chặt hơn, trong bóng tối, mắt phượng lóe ra vài phần vội vàng: "Đáp ứng ta, sau này đừng rời đi nữa, tuyệt đối đừng rời khỏi ta."
"..." Quân Lam Tuyết cắn môi, nàng nên nói với hắn cái gì bây giờ?
Lại nên cự tuyệt thâm tình của hắn như thế nào? Bởi, một người chỉ có một lòng, lòng của nàng đã tràn đầy bóng dáng của một người khác, cho dù không thể ở bên nhau, không thể có nhau, nàng vẫn không có cách nào lại đem tâm tư kia đặt trên tay người khác.
"Vô Nham..." Quân Lam Tuyết do dự một lát, chỉ có thể dừng đề tài này, quyết định sau này sẽ nói cho hắn biết: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Không có được đáp án mình mong muốn, trong bóng tối, mắt Khúc Vô Nham dần trở nên u tối, giọng nói lạnh thêm vài phần, nhưng vẫn giải thích đơn giản: "Ta lo huyền thiết ám bộ có biến, nên tới đây xem một chút."
"Huyền thiết ám bộ?" Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên: "Ngươi biết kế hoạch của Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần?"
"Ta biết." Khúc Vô Nham mỉa mai nói: "Bất quá tên kia chỉ là một kẻ ngu xuẩn, chưa đủ để gây bất cứ ức hiếp gì, nếu hắn đã muốn bức vua thoái vị, ta liền giúp hắn giữ chân Tô Lăng Trạch, hơn nữa còn thuận tay đảo lộn hoàng cung này, ta muốn xem phụ tử bọn hắn phản bội lẫn nhau, huynh đệ gây thù, chém giết lẫn nhau, Tuyết Nhi."
Hắn cúi đầu, giọng nói chợt trở nên dịu dàng: "Tuyết Nhi, ta đã nói rồi, ta sẽ báo thù cho ngươi, bây giờ, đại thù của chúng ta đã sắp báo được, ngươi vui vẻ không?"
Thân thể Quân Lam Tuyết có phần cứng nhắc, giọng nói không thể ức chế sự run rẩy: "Cho nên... Vân Ly, là ngươi giết?"
Thì ra, người giết Vân Ly, là hắn.
Vân Ly?
Đột nhiên nghe cái tên này, Khúc Vô Nham khẽ cau mày, chẳng lẽ, Tuyết Nhi đã biết Vân Ly là ai, biết người đeo mặt nạ đen kia là ai?
Khúc Vô Nham mím môi, cho tới bây giờ hắn đều không phải người thiện lương.
Hắn cả đời này, chỉ muốn đối tốt với một người, cũng sẽ chỉ tốt với một người, ở trong mắt của hắn, Vân Ly trước sau gì cũng chỉ là một tiểu hài tử, cho dù là bốn năm sau, cũng bất quá chỉ là bằng hữu của địch nhân.
Bằng hữu của địch nhân, đều là địch nhân của mình.
Mà đối với địch nhân, hắn không nghĩ rằng mình nên nương tay... Huống chi... Đêm hôm đó, hắn cũng không ở đấy, cho dù sau đó biết được tin tức nàng đã chết, có lẽ hắn cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy hối hận.
Muốn trách chỉ có thể trách khi đó nàng lại xuất hiện vào lúc mấu chốt.
"Nàng là vô tội." Quân Lam Tuyết cắn môi, lẳng lặng nói: "Làm sao ngươi có thể xuống tay giết chết nàng."
Trong đầu, loáng thoáng đều là bóng dáng thiên chân khả ái kia, tiểu thư đồng luôn muốn giới thiệu nam nhân cho mình, cứ như vậy, biến mất.
"Vô tội?" Nghe lời của Quân Lam Tuyết, tuấn mi của Khúc Vô Nham nhướng lên, tựa hồ có chút không dám tin tưởng lời nói của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn, trong bóng tối, mâu quang lóe sáng dị thường.
" Ngươi cảm thấy nàng vô tội? Vậy cha mẹ ngươi thì sao? Bọn họ không vô tội sao? Nhị trưởng lão Tứ trưởng lão bọn họ, cũng không vô tội sao? Quân gia từ trên xuống dưới trên trăm hạ nhân mang Quân tự chết thảm, bọn họ không vô tội sao? Thời điểm bọn họ chết, người trong hoàng thất có quan tâm đến chuyện bọn họ vô tội hay không?"
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết lui về sau từng bước, dựa lưng vào trên tường lạnh như băng, không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Khách điếm, tửu lâu, địa phương long xà hỗn hợp bậc này, cũng là nơi dễ dàng có được tin tức tình báo nhất.
Vì vậy mỗi khi hắn hoài nghi thân phận Qúy Ly này, nàng luôn có thể nhanh hơn một bước che giấu.
Thì ra là nàng...
Khúc Vô Nham vừa giận vừa không biết làm thế nào: "Tại sao, không gặp ta?"
Hai người rõ ràng đều ở kinh đô, nàng lại nhẫn tâm không gặp hắn, biết hắn đi khắp nơi tìm nàng, nàng lại nhẫn tâm làm như không biết.
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết tự biết mình đuối lý, chỉ có thể lặng lẽ nói một tiếng: "Thật xin lỗi..."
"Ta không muốn nghe xin lỗi cái gì cả." Khúc Vô Nham ôm nàng càng chặt hơn, trong bóng tối, mắt phượng lóe ra vài phần vội vàng: "Đáp ứng ta, sau này đừng rời đi nữa, tuyệt đối đừng rời khỏi ta."
"..." Quân Lam Tuyết cắn môi, nàng nên nói với hắn cái gì bây giờ?
Lại nên cự tuyệt thâm tình của hắn như thế nào? Bởi, một người chỉ có một lòng, lòng của nàng đã tràn đầy bóng dáng của một người khác, cho dù không thể ở bên nhau, không thể có nhau, nàng vẫn không có cách nào lại đem tâm tư kia đặt trên tay người khác.
"Vô Nham..." Quân Lam Tuyết do dự một lát, chỉ có thể dừng đề tài này, quyết định sau này sẽ nói cho hắn biết: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Không có được đáp án mình mong muốn, trong bóng tối, mắt Khúc Vô Nham dần trở nên u tối, giọng nói lạnh thêm vài phần, nhưng vẫn giải thích đơn giản: "Ta lo huyền thiết ám bộ có biến, nên tới đây xem một chút."
"Huyền thiết ám bộ?" Quân Lam Tuyết ngẩng đầu lên: "Ngươi biết kế hoạch của Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần?"
"Ta biết." Khúc Vô Nham mỉa mai nói: "Bất quá tên kia chỉ là một kẻ ngu xuẩn, chưa đủ để gây bất cứ ức hiếp gì, nếu hắn đã muốn bức vua thoái vị, ta liền giúp hắn giữ chân Tô Lăng Trạch, hơn nữa còn thuận tay đảo lộn hoàng cung này, ta muốn xem phụ tử bọn hắn phản bội lẫn nhau, huynh đệ gây thù, chém giết lẫn nhau, Tuyết Nhi."
Hắn cúi đầu, giọng nói chợt trở nên dịu dàng: "Tuyết Nhi, ta đã nói rồi, ta sẽ báo thù cho ngươi, bây giờ, đại thù của chúng ta đã sắp báo được, ngươi vui vẻ không?"
Thân thể Quân Lam Tuyết có phần cứng nhắc, giọng nói không thể ức chế sự run rẩy: "Cho nên... Vân Ly, là ngươi giết?"
Thì ra, người giết Vân Ly, là hắn.
Vân Ly?
Đột nhiên nghe cái tên này, Khúc Vô Nham khẽ cau mày, chẳng lẽ, Tuyết Nhi đã biết Vân Ly là ai, biết người đeo mặt nạ đen kia là ai?
Khúc Vô Nham mím môi, cho tới bây giờ hắn đều không phải người thiện lương.
Hắn cả đời này, chỉ muốn đối tốt với một người, cũng sẽ chỉ tốt với một người, ở trong mắt của hắn, Vân Ly trước sau gì cũng chỉ là một tiểu hài tử, cho dù là bốn năm sau, cũng bất quá chỉ là bằng hữu của địch nhân.
Bằng hữu của địch nhân, đều là địch nhân của mình.
Mà đối với địch nhân, hắn không nghĩ rằng mình nên nương tay... Huống chi... Đêm hôm đó, hắn cũng không ở đấy, cho dù sau đó biết được tin tức nàng đã chết, có lẽ hắn cũng cảm thấy tiếc hận, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy hối hận.
Muốn trách chỉ có thể trách khi đó nàng lại xuất hiện vào lúc mấu chốt.
"Nàng là vô tội." Quân Lam Tuyết cắn môi, lẳng lặng nói: "Làm sao ngươi có thể xuống tay giết chết nàng."
Trong đầu, loáng thoáng đều là bóng dáng thiên chân khả ái kia, tiểu thư đồng luôn muốn giới thiệu nam nhân cho mình, cứ như vậy, biến mất.
"Vô tội?" Nghe lời của Quân Lam Tuyết, tuấn mi của Khúc Vô Nham nhướng lên, tựa hồ có chút không dám tin tưởng lời nói của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn, trong bóng tối, mâu quang lóe sáng dị thường.
" Ngươi cảm thấy nàng vô tội? Vậy cha mẹ ngươi thì sao? Bọn họ không vô tội sao? Nhị trưởng lão Tứ trưởng lão bọn họ, cũng không vô tội sao? Quân gia từ trên xuống dưới trên trăm hạ nhân mang Quân tự chết thảm, bọn họ không vô tội sao? Thời điểm bọn họ chết, người trong hoàng thất có quan tâm đến chuyện bọn họ vô tội hay không?"
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết lui về sau từng bước, dựa lưng vào trên tường lạnh như băng, không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook