Tùy tiện ném cái ly xuống đất, Thất hoàng tử Tô Chỉ Trần tức giận đem vật trong tay hung hăng ném ra ngoài.

"Khúc Vô Nham, không phải ngươi nói hắn nhất định sẽ không làm được sao?" Mắt Tô Chỉ Trần dần chuyển sang màu đỏ, đã giận càng thêm giận: "Hiện tại thì tốt rồi, hắn không mất một người nào, trực tiếp khiến cho những thứ cường đạo kia biến mất, rốt cuộc là ngươi làm việc thế nào!"

Khúc Vô Nham lười biếng ngồi trên ghế quý phi dài, nghe được lời của hắn, mắt phượng híp lại, lại không tức giận, mà chỉ thản nhiên nói: "Đây quả thật là ngoài ý liệu của ta, không nghĩ tới Tô Lăng Trạch còn có cao chiêu như vậy."

Xem ra Quân Tiểu Ngôn nhất định là bị hắn dùng phương pháp gì mang đi, sau đó lại thành công thuyết phục Thất trưởng lão rời đi, đây chính là điều hắn không hề liệu trước.

"Không được, bổn hoàng tử không thể chờ được, chiến công của hắn đến từng cái một, quan thần trong triều đều theo hắn, nếu tiếp tục như vậy nữa cho dù bổn hoàng tử có ngồi lên ngôi vị thái tử chăng nữa thì cũng sợ sẽ bị kéo xuống thôi."

Khúc Vô Nham nhướng mày nhìn hắn: "Ngươi muốn làm như thế nào?"

"Bức vua thoái vị." Tô Chỉ Trần nắm chặt hai quả đấm, một bộ dáng giận dữ: "Bổn hoàng tử không muốn đợi, ta hoài nghi lão bất tử kia lại đang diễn trò, cố ý sủng ái ta, lại chậm chạp không lập thái tử, đã như vậy, bổn hoàng tử còn cần gì phải chờ, chỉ cần trực tiếp đoạt lấy ngôi vị hoàng tử là được."

Khóe môi Khúc Vô Nham nhếch lên, cặp mắt phượng ẩn sau tóc mai mơ hồ có vài phần giễu cợt.

Bị quyền lợi che mắt, quả nhiên... là rất ngu xuẩn.

"Ngươi sẽ không sợ Tô Lăng Trạch nhận ra được ngươi muốn làm gì, sau đó tố cáo trước mặt Tĩnh Uyên đế?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Cho nên ta cần ngươi chống đỡ chế trụ hắn." Tô Chỉ Trần trầm giọng nói: "Tối nay ta sẽ đem cấm vệ quân Hoàng Thành còn có đội hộ vệ Hoàng Thành cùng nhân mã của ta, bất quá lần này sẽ tạo ra sóng gió, vì thế ta muốn ngươi chế trụ phủ Lăng Vương, không cho phép để cho bất luận kẻ nào ra vào, truyền tin tức cho hắn."

Khúc Vô Nham thờ ơ nhấp một ngụm trà: "Có thể." Trong mắt xẹt qua một tia sáng u ám: "Ta sẽ phái người áp chế hắn, ngươi có thể tự do hành động."

Bức vua thoái vị...

Hắn thật đúng là, rất dại dột.

Bất quá, càng ngu xuẩn thì mới càng trở thành một món đồ chơi tốt không phải sao, Khúc Vô Nham đứng dậy, uống hết trà, tà mị cười một tiếng: "Có ta ở đây, muốn làm cái gì, tùy ngươi đi."

Dưới màn đêm, sát cơ phập phồng.

"Điện hạ, Thất hoàng tử có hành động." Hách Liên Diệc vội vã hồi báo, vẻ mặt u ám.

"Nói." Sau khi tắm thuốc của Quân Lam Tuyết, hắn vẫn luôn ở tại thư phòng, lúc thấy Hách Liên Diệc tới đây, hắn mơ hồ cũng đã nhận ra điều gì."

"Thất hoàng tử ra lệnh điều động toàn bộ huyền thiết ám vệ vào cung, nhìn bên ngoài trông có vẻ như đang định có kế hoạch gì." Hách Liên Diệc trầm giọng nói.

Huyền thiết ám vệ là ám vệ mà mỗi đời đế vương tự tay bồi dưỡng, chỉ nghe lệnh của đế vương.

Mà Thất hoàng tử cho là mình thành công đang âm thầm nắm huyền thiết ám vệ trong tay, đưa bọn họ biến thành vệ quân của mình, nhưng không nghĩ tới, huyền thiết ám vệ đã sớm nằm trong tay Tô Lăng Trạch.

Năm đó Tô Lăng Trạch đem ảnh lâu nhổ tận gốc, đem hơn phân nửa người đến huyền thiết ám bộ đoạt quyền, một nửa khác theo hắn xuất chinh.

Bốn năm sau trở lại, hơn phân nửa người hắn cho trà trộn vào huyền thiết ám bộ đã sớm dọn dẹp những thứ trở ngại khác.

Ngoài mặt vẫn thần phục Tĩnh Uyên đế, ở trước mặt Thất hoàng tử vẫn sẽ diễn một chút, khiến Thất hoàng tử cho là mình đã thành công đoạt được huyền thiết ám bộ, nhưng thực chất, lại chỉ thuộc về Tô Lăng Trạch.

Nghe được lời của Hách Liên Diệc, Tô Lăng Trạch buông quyển sách trên tay xuống, chân mày khóa chặt: "Không lẽ hắn muốn bức vua thoái vị."

"Bức vua thoái vị?" Hách Liên Diệc kinh hãi: "Lấy sự sủng ái bây giờ của Tĩnh Uyên đế đối với hắn, ngôi vị hoàng đế sớm hay muộn gì cũng sẽ truyền cho hắn, hắn cần gì phải ép thúc như vậy?"

Điều này hiển nhiên là làm điều thừa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương