Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo
-
Quyển 2 - Chương 147: Chương 50.2
Nàng rời đi, chính là vì không muốn liên lụy đến Khúc Vô Nham.
Vì nàng mà đã có quá nhiều người chết.
Hiện tại nàng là địch nhân, là kẻ thù của Tĩnh Uyên đế, của cả hoàng thất, Quân gia đã không còn, nàng cũng không hi vọng Khúc gia sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nên nàng phải đi.
Nàng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích Tiểu Ngôn, nhưng lại không nghĩ đến trong quá trình tìm kiếm Tiểu Ngôn, lại gặp Vũ Thú Kình.
Đó là mùa đông ba năm trước đây, truyết trắng đầy trời, nàng nhìn thấy Vũ Thú Kình đến từ Minh Sùng quốc, máu trên người đã bị đông lại, vừa động, khối máu đông trên người kia liền rơi xuống, nàng cho rằng Vũ Thú Kình gặp phải đuổi giết, vậy mà Vũ Thú Kinh lại chỉ nhàn nhạt trả lời nàng một câu.
Hắn nói: "Nàng chết, ta giết."
Quân Lam Tuyết cảm thấy huyết dịch toàn thân đã bị băng tuyết đầy trời đóng băng lại.
Bởi vì nàng biết, 'nàng' trong miệng Vũ Thú Kình, chính là mẫu thân ruột thịt của hắn, hoàng hậu Minh Sùng quốc.
Hoàng hậu Minh Sùng quốc chết, Vũ Thú Kình liền thoát khỏi tất cả đuổi giết cùng vướng mắc, mà bát hoàng tử dưới sự nâng đỡ của hắn, trở thành thái tử, hai năm sau khi hoàng đế Minh Sùng qua đời, bát hoàng tử thế chỗ, bát hoàng tử còn trẻ tuổi, lúc trước vẫn bị hoàng hậu áp chế, hoàng hậu chết, không ai chấp chưởng quyền hành của hoàng thất Minh Sùng quốc, bát hoàng tử liền lệ thuộc vào Vũ Thú Kình.
Ngay cả khi gặp phải chuyện chánh sự quan trọng gì cũng không xử lí được chu toàn, cũng sẽ phái mật thư vạn dặm khẩn cấp đưa đến hỏi ý kiến của Vũ Thú Kình.
Vì vậy thay vì nói hoàng đế Minh Sùng quốc là bát hoàng tử, nhưng người chân chính nắm quyền sinh sát lại là Vũ Thú Kình.
Vì tránh để đệ đệ quá lệ thuộc vào mình, Vũ Thú Kình mới mượn cơ hội hộ tống Quân Lam Tuyết cũng nhau trở lại kinh đô Tĩnh Uyên, không trải qua khổ luyện, làm sao có thể trở thành một đế vương thành tựu một đời.
Vì vậy lúc này, ở kinh đô Tĩnh Uyên hoàng triều, Qúy Hương tửu lâu có một mối quan hệ vô cùng mật thiết với Minh Sùng quốc.
Hai nước đều là hai nước mạnh nhất trên đại lục, tuy có xung đột, nhưng lại không thể có chiến tranh, nếu hai nước có chiến loạn, không những cả dân chúng hai nước đều phải chịu tội, mà còn có thể cho các nước khác có cơ họi, thừa dịp hai nước đánh nhau kịch liệt, ngồi tại chỗ ngư ông đắc lợi.
Vì thế Vũ Thú Kình ở kinh đô, có thể coi như là cá gặp nước.
Nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Quân Lam Tuyết không biết đang suy nghĩ gì, đáy mắt tràn ngập cảm khái, Vũ Thú Kình khẽ cúi người, ngồi xuống, thản nhiên nói: "Nếu là tin tức đáng tin, thì có lẽ là đang ở Phong Xuân các."
Một câu nói này kéo suy nghĩ của Quân Lam Tuyết trở về.
"Phong Xuân các?" Quân Lam Tuyết không biết mình có nghe lầm hay không, có chút không thể tin nổi hỏi lại một lần nữa: "Chính là ổ cường đạo lớn nhất trên núi Thước Kiều bên ngoài kinh thành Phong Xuân các? Chính là Phong Xuân các không chỉ cướp của thủ phủ kinh thành Bành gia, còn đánh cho cấm vệ quân tới hoa rơi nước chảy Phong Xuân các?"
Tiểu Ngôn nhà nàng.... Thật sự là chạy đi làm cường đạo?
Vũ Thú Kình liếc xéo nàng một cái, môi khẽ nhếch: "Thủ phủ kinh đô, không phải ngươi sao."
Đúng ra mà nói, cửa hàng của Bành gia chỉ có thể được coi là thủ phủ trước kia của Bành gia, mà hiện tại người đảm nhiệm danh hiệu thủ phủ chính là người ở trước mắt khiến cho người ta không biết phải làm gì này.
"Khụ khụ." Quân Lam Tuyết sờ mũi, vội vàng than thở nói: "Đừng, ta rất nghèo, cách thủ phủ như vậy vẫn còn một khoảng cách lớn."
Vũ Thú Kình có chút bất đắc dĩ.
Không biết là người nào nói, núi không có núi cao, chỉ cần có thần tiên tắc linh, tiền không cần phải nhiều, đủ dùng là được.
Hiện tại bộ dạng thần giữ của nàng bây giờ chẳng phải là tự vỗ vào mặt mình hay sao?
"Tiểu Ngôn thật sự ở Phong Xuân các sao? Hắn ở nơi nào..."
Núi Thước Kiều ở bên ngoài là nơi cường đạo lộng hành nhất, đã thành danh từ lâu, đừng nghe tên thấy đẹp như vậy, cũng thốc dạng ngoan cường, trên núi có vô số nhóm người cường đạo, nàng không nghĩ tới Tiểu Ngôn sẽ ở trên núi Thước Kiều.
Vì nàng mà đã có quá nhiều người chết.
Hiện tại nàng là địch nhân, là kẻ thù của Tĩnh Uyên đế, của cả hoàng thất, Quân gia đã không còn, nàng cũng không hi vọng Khúc gia sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nên nàng phải đi.
Nàng đi khắp nơi tìm kiếm tung tích Tiểu Ngôn, nhưng lại không nghĩ đến trong quá trình tìm kiếm Tiểu Ngôn, lại gặp Vũ Thú Kình.
Đó là mùa đông ba năm trước đây, truyết trắng đầy trời, nàng nhìn thấy Vũ Thú Kình đến từ Minh Sùng quốc, máu trên người đã bị đông lại, vừa động, khối máu đông trên người kia liền rơi xuống, nàng cho rằng Vũ Thú Kình gặp phải đuổi giết, vậy mà Vũ Thú Kinh lại chỉ nhàn nhạt trả lời nàng một câu.
Hắn nói: "Nàng chết, ta giết."
Quân Lam Tuyết cảm thấy huyết dịch toàn thân đã bị băng tuyết đầy trời đóng băng lại.
Bởi vì nàng biết, 'nàng' trong miệng Vũ Thú Kình, chính là mẫu thân ruột thịt của hắn, hoàng hậu Minh Sùng quốc.
Hoàng hậu Minh Sùng quốc chết, Vũ Thú Kình liền thoát khỏi tất cả đuổi giết cùng vướng mắc, mà bát hoàng tử dưới sự nâng đỡ của hắn, trở thành thái tử, hai năm sau khi hoàng đế Minh Sùng qua đời, bát hoàng tử thế chỗ, bát hoàng tử còn trẻ tuổi, lúc trước vẫn bị hoàng hậu áp chế, hoàng hậu chết, không ai chấp chưởng quyền hành của hoàng thất Minh Sùng quốc, bát hoàng tử liền lệ thuộc vào Vũ Thú Kình.
Ngay cả khi gặp phải chuyện chánh sự quan trọng gì cũng không xử lí được chu toàn, cũng sẽ phái mật thư vạn dặm khẩn cấp đưa đến hỏi ý kiến của Vũ Thú Kình.
Vì vậy thay vì nói hoàng đế Minh Sùng quốc là bát hoàng tử, nhưng người chân chính nắm quyền sinh sát lại là Vũ Thú Kình.
Vì tránh để đệ đệ quá lệ thuộc vào mình, Vũ Thú Kình mới mượn cơ hội hộ tống Quân Lam Tuyết cũng nhau trở lại kinh đô Tĩnh Uyên, không trải qua khổ luyện, làm sao có thể trở thành một đế vương thành tựu một đời.
Vì vậy lúc này, ở kinh đô Tĩnh Uyên hoàng triều, Qúy Hương tửu lâu có một mối quan hệ vô cùng mật thiết với Minh Sùng quốc.
Hai nước đều là hai nước mạnh nhất trên đại lục, tuy có xung đột, nhưng lại không thể có chiến tranh, nếu hai nước có chiến loạn, không những cả dân chúng hai nước đều phải chịu tội, mà còn có thể cho các nước khác có cơ họi, thừa dịp hai nước đánh nhau kịch liệt, ngồi tại chỗ ngư ông đắc lợi.
Vì thế Vũ Thú Kình ở kinh đô, có thể coi như là cá gặp nước.
Nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Quân Lam Tuyết không biết đang suy nghĩ gì, đáy mắt tràn ngập cảm khái, Vũ Thú Kình khẽ cúi người, ngồi xuống, thản nhiên nói: "Nếu là tin tức đáng tin, thì có lẽ là đang ở Phong Xuân các."
Một câu nói này kéo suy nghĩ của Quân Lam Tuyết trở về.
"Phong Xuân các?" Quân Lam Tuyết không biết mình có nghe lầm hay không, có chút không thể tin nổi hỏi lại một lần nữa: "Chính là ổ cường đạo lớn nhất trên núi Thước Kiều bên ngoài kinh thành Phong Xuân các? Chính là Phong Xuân các không chỉ cướp của thủ phủ kinh thành Bành gia, còn đánh cho cấm vệ quân tới hoa rơi nước chảy Phong Xuân các?"
Tiểu Ngôn nhà nàng.... Thật sự là chạy đi làm cường đạo?
Vũ Thú Kình liếc xéo nàng một cái, môi khẽ nhếch: "Thủ phủ kinh đô, không phải ngươi sao."
Đúng ra mà nói, cửa hàng của Bành gia chỉ có thể được coi là thủ phủ trước kia của Bành gia, mà hiện tại người đảm nhiệm danh hiệu thủ phủ chính là người ở trước mắt khiến cho người ta không biết phải làm gì này.
"Khụ khụ." Quân Lam Tuyết sờ mũi, vội vàng than thở nói: "Đừng, ta rất nghèo, cách thủ phủ như vậy vẫn còn một khoảng cách lớn."
Vũ Thú Kình có chút bất đắc dĩ.
Không biết là người nào nói, núi không có núi cao, chỉ cần có thần tiên tắc linh, tiền không cần phải nhiều, đủ dùng là được.
Hiện tại bộ dạng thần giữ của nàng bây giờ chẳng phải là tự vỗ vào mặt mình hay sao?
"Tiểu Ngôn thật sự ở Phong Xuân các sao? Hắn ở nơi nào..."
Núi Thước Kiều ở bên ngoài là nơi cường đạo lộng hành nhất, đã thành danh từ lâu, đừng nghe tên thấy đẹp như vậy, cũng thốc dạng ngoan cường, trên núi có vô số nhóm người cường đạo, nàng không nghĩ tới Tiểu Ngôn sẽ ở trên núi Thước Kiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook