Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 53: Làm theo trái tim

“Quan hệ gì? Tam ca ngươi vì sao nhận thức được quan hệ của ta?” Long Vân Thấm hỏi lại, nàng chưa từng nghĩ tới gạt Long Thanh Dương cái gì, bốn cung nữ thân cận bên nàng đều biết nàng cùng Lăng Triệt thân thiết, nhưng cũng chỉ có duy nhất Xuân Lan biết quan hệ đó đã đến mức nào.

Hiện tại, Long Thanh Dương xem như người thứ hai phát hiện.

“Ta nhìn thấy hắn ôm ngươi trở về.” Long Thanh Dương ít có khi nghiêm túc như lúc này, “Sự tình đêm hôm đó ta không cách nào phân thân ra để bảo hộ ngươi, ngươi lại muốn đi cùng Văn Nhân Mặc. Ta biết ngươi vì muốn ta an toàn hơn một chút nhưng ngươi không biết lại càng làm cho ta lo lắng. Cho nên sau khi ta thoát ra khỏi ngon núi liền liên lạc với Ảnh, mới biết được ngươi trở về phủ công chúa nên chạy qua…”

Long Vân Thấm vẫn trấn định như trước, cũng không nói chen vào, một đêm kia Lăng Triệt hùng hùng hổ hổ đem nàng ôm từ sau núi trở về, người hữu tâm đương nhiên để ý một chút liền thấy. Chính là mấy ngày nay bận bịu đều không nghĩ đến chuyện như vậy, bất quá nàng sẽ không phủ nhận, thích một người thì có gì sai.

“Ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn thì thất kinh, ta cùng hắn qua lại nhiều năm nay, đại khái là lần đầu tiên thấy Lăng Triệt ôm một người…” Là ý gì, không cần nói cũng biết.

Long Vân Thấm không phủ nhận, trước cái nhìn chăm chú của Long Thanh Dương cười gật đầu, “Tam ca thực cẩn thận.”

Nội tâm Long Thanh Dương chứng thực, cả người đứng thẳng bất động một lát, nhìn sự thản nhiên trên gương mặt Long Vân Thấm nhất thời không biết nói cái gì mới phải. Hắn hi vọng nàng sẽ hạnh phúc, có một chốn quy túc, tốt nhất là một nơi rời xa hoàng cung này, cả đời bình yên. Nhưng người trong lòng nàng cư nhiên lại là Nhiếp Chính vương, coi như đời này của nàng không cách nào bình yên nữa.

“Lục muội, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Cùng với Lăng Triệt đối mặt với sóng gió bên ngoài kia so với tranh đoạt ngôi vị thái tử còn phiến toái hơn.

Long Thanh Dương không tránh khỏi băn khoăn, hắn không nghi ngờ nhân phẩm của Lăng Triệt, nhưng bởi vì hai người đều có thân phận đặc thù, hắn thân là huynh trưởng đương nhiên ý nghĩ đầu tiên sẽ phản đối. Nhưng dường như sự phản đối của hắn cũng không có chỗ dùng, nhìn ánh mắt kiên định của Long Vân Thấm hắn liền biết.

“Tam ca đã biết đáp án còn hỏi ta làm gì?”

Long Thanh Dương trầm mặc nửa ngày, rồi đột nhiên nói một câu: “Ngươi biết chi tiết về hắn chứ?”

Nữ nữ nguyên bản vẫn mỉm cười cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền tùy theo lắc đầu, “Có ý tứ gì?”

Long Thanh Dương lắc đầu bật cười, “Ta cùng hắn quen biết mười năm, lại chỉ biết duy nhất tên của hắn, cùng hắn lập ra một cái Thah Y vệ, còn lại những thứ khác, gia thế hay thân phận của hắn, người thân hay bạn tốt, hết thảy đều không thể nào tra được.”

“Nếu không phải hắn là người trừ bỏ phản loạn Quốc An, lão quốc sư lại hết sức đề cử hắn, phụ hoàng làm sao có thể chấp nhận một người không thân phận như hắn làm Nhiếp Chính vương.” Lăng Triệt ngồi trên vị trí Nhiếp Chính vương mười mấy năm, không chỗ nào không âm thầm bày bố, cuối cùng chờ cho mọi người phản ứng lại thì hắn đã có căn cơ vô cùng vững chắc rồi.

Long Vân Thấm lắng nghe, nàng đột nhiên sinh ra thương tiếc đối với Lăng Triệt, một người không gia cảnh không gia thế, lại làm cho mình trở thành một tờ giấy trắng không thể điều tra, nàng có thể nghĩ đến lí do gia thế hắn phức tạp lại không muốn đề cập đến, hoặc không muốn đụng chạm đến nên mới làm như vậy.

Nàng không muốn vạch trần miệng vết thương đã chảy máu đầm đìa của hắn, hắn đã muốn che dấu vậy liền che dấu đi, nàng chính là thích mình hắn mà thôi.

“Tam ca, ngươi nếu yêu thích một nữ tử, huynh sẽ chỉ để ý đến gia thế bối cảnh của nàng thôi sao? Nếu nàng đó có địa vị không bằng ngươi hoặc cao hơn ngươi, ngươi sẽ từ bỏ nàng sao?”

“Đương nhiên là không.”

“Đúng vậy, ta cũng vậy. Hắn là Nhiếp Chính vương cũng tốt, là bình dân cũng được, thậm chí là một tên khất cái cũng thế. Chỉ cần trong lòng ta có hắn, chỉ cần ta thích hắn thì đều sẽ ở cạnh hắn. Chúng ta không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng sống như thế nào, đều phụ thuộc vào một ý nghĩ mà thôi…” Long Vân Thấm nghĩ đến cái ôm ấm áp của nam tử kia, nàng thực luyến tiếc không muốn buông ra a.

“Về phần tình cảm, ta làm theo trái tim mình thôi. Nếu không phải người đó thì cam nguyện độc thân thiên nhai.”

Long Thanh Dương ra khỏi Trọng Hoa cung, thái độ đối với cảm tình của Long Vân Thấm làm cho hắn bàng hoàng mờ mịt, từ trước tới này hắn đều hiểu rõ thân phậ trách nhiệm của mình, người như họ có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng kết thân có được bao nhiêu người? Bản thân hắn, ngoài hoàng tử phi, sẽ nạp thêm sườn phi, thiếp thất….

Hắn luôn nghĩ đó bất quá cũng chỉ là một tràng đám hỏi mà thôi, số phận của hắn đã sớm có người an bài.

Chính vì thân phận hắn không có lựa chọn, nên càng hi vọng Long Vân Thấm có thể sống càng tự tại càng tốt.

Không nghĩ tới, nàng đối với việc này đã sớm hiểu rõ từ lâu, xem ra còn rõ ràng hơn hắn rất nhiều.

Long Thanh Dương bật cười, ngược lại bị muội muội mình giáo dục. Thật có thể làm theo trái tim mình mách bảo sao, nếu không được tâm liền thà một mình cô độc.

Tam thê tứ thiếp thì như thế nào, thê thiếp thành đàn lại như thế nào, nếu không có cảm tình với nhau thì cũng chỉ là những người xa lạ với nhau thôi.

Long Thanh Dương bỗng cảm giác trong lòng thông suốt, Long Vân Thấm muốn địa vị thái tư Nam Hoàng quốc kia còn muốn tìm người thật tâm thật lòng đối đãi, kia vì sao hắn không thể đây?

= = =

Cuộc nói chuyện ngày đó của Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương, có thể nói ở thế giới này tư tưởng đó kỳ thực rất kinh thế hãi tục. Nàng muốn cả đời một đôi nhân, lấy trí tuệ của Long Thanh Dương tự nhiên sẽ hiểu. Đây là yêu cầu của bản thân nàng, cũng là yêu cầu của bản thân đối với người kia, nhưng tương lai tam ca như thế nào nàng không thể ước thúc.

Long Vân Thấm nghỉ lại hoàng cung một đêm, ngày thứ hai liền trở về Công chúa phủ.

Lúc này, cuối cùng lại nhìn thấy hình dáng của Ảnh.

Còn chưa kịp nói gì, nam tử mặt than đã khom người cúi đầu nhận tội, “Thuộc hạ không thể bảo vệ tốt chủ tử, thỉnh chủ tử trách phạt.”

Lúc phát sinh trận ám sát đó hắn đều không coi vào đâu, nhưng hắn đã không đem nàng bảo vệ tốt, thậm chí còn để cho nàng bị thương nặng.

Vương gia đã trách phạt hắn nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho mình được. Phải hướng Long Vân Thấm thỉnh tội.

Long Vân Thấm tiến lên một bước nâng Ảnh dậy, đụng tới cánh tay hắn, nhìn thấy hắn rõ ràng run run đứng lên, nàng há miệng định nói nhưng lại không biết nói cái gì, Dĩ nhiên Lăng Triệt đã trách phạt hắn.

Còn nữa, chuyện này chính nàng cũng phải chịu trách nhiệm, Ảnh đã làm tận chức trách của mình rồi.

“Nếu không có ngươi ở bên người ra, ta đại khái chết dưới kiếm của hắc y nhân rồi.” Long Vân Thấm nói sự thật, không cho Ảnh cơ hội giải thích, “ngươi nếu thật sự cảm thấy thẹn đối với ta, về sau liền tận tâm tận lực hơn nữa, ngươi thấy như thế nào?”

Mặt than Ảnh rốt cục có biểu cảm, vẻ mặt sáng ngời ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, “Tùy thời phục mệnh chủ tử.”

Long Vân Thấm cười cười, đem bình hoa đào nhưỡng đã chuẩn bị trước đưa cho hắn: “Trước tiên không vội, có một số việc còn cần thời cơ, bất quá Hắc Hổ bên kia điều tra quả thực có chút kết quả, ngươi mang hoa đào nhưỡng cho hắn, thuận tiện mang tin tức về đây.”

“Nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?” Ảnh cầm bình rượu trên tay, chần chờ, đây là rượu vương gia đưa cho chủ tử, hơn nữa số lượng có hạn, đưa cho Hắc Hổ thô kệch đó có phải hơi lãng phí?

“Ta tin tưởng người của mình, nếu hắn thật không hoàn thành nhiệm vụ, vậy hoa đào nhưỡng này coi như ta đầu tư sao chỗ.”

“Sao có thể?”

Long Vân Thấm còn chưa dứt lời, ngay sau đó liền có một âm thanh thô cuồng vang lên, cửa sổ bị người phá vỡ, liền xuất hiện một bóng dáng rất bữu hãn đứng trước mặt nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương