Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
-
Chương 49: Có chết cũng muốn có người chôn cùng
Long Vân Thấm cùng Ảnh lập tức theo Văn Nhân Mặc rời đi, dọc theo đường đi có cùng hắc y nhân giao thủ vài lần, cũng may đều thuận lợi đào thoát. Chỉ là đường càng ngày càng khó đi, Ảnh và Long Vân Thấm cũng bị tách ra từ lúc nào không hay.
Đi một hồi lâu, Văn Nhân Mặc mang đoàn người tìm nơi ẩn nấp, nàng lúc này mới dám thở dốc từng hơi.
Ngồi trên mặt đất, Long Vân Thấm cơ hồ đều dùng miệng để thở, chủy thủ lạnh như băng lúc nào cũng bị nàng nắm chặt, lúc này lại tựa như mang theo độ ấm làm cho nàng nhớ đến Lăng Triệt.
Nam nhân kia lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ nàng, hình ảnh của hắn trong màn đêm khẩn trương chém giết này lại tràn ngập trong óc nàng, kí ức lúc hai người ở chung càng không ngừng tràn ra, làm trong lòng nàng phiếm một tia ngọt ngào, nếu lần này nàng bình yên trở về, nàng nhất định sẽ nói cho hắn, kì thực là nàng thích hắn.
(Ồ, tung hoa tung hoa)
Văn Nhân Mặc cầm băng gạc cùng bình sứ đi đến liền nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên nề đất nở nụ cười điềm tĩnh, vầng sáng ấm áp tựa hồ quay chung quanh người nàng, hắn nhìn đến có chút thất thần.
Thấy có người tới, Long Vân Thấm thu hồi tươi cười, giương mắt nhìn, “Văn tướng quân!”
Văn Nhân Mặc không tiếng động ngồi xổm xuống, kéo cánh tay Long Vân Thấm qua. Thân thể nàng lại lập tức co rụt lại, trực tiếp tránh đi cùng hắn tiếp xúc. Thần sắc Văn Nhân Mặc thâm trầm, hắn nhìn được sự đề phòng không chút che giấu trong mắt Long Vân Thấm: “Ta làm cho người đề phòng như vậy?”
Long Vân Thấm nhất thời không biết trả lời hắn như thế nào, đó là phản xạ có điều kiện của nàng ah, “Thật có lỗi, thói quen của ta..”
Nghe những lời này nam nhân trước mặt lại trầm mặc thật lâu, hắn thực không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, thói quen…Sao?
“Ta chỉ nghĩ muốn bôi thuốc cho ngươi, miệng vết thương nếu không xử lí, cánh tay này liền phế đi!” Văn Nhân Mặc chỉ vào cánh tay nàng nói.
Long Vân Thấm quay đầu nhìn cánh tay phải của mình, quả nhiên vô cùng thê thảm, nhất lờ vải trắng nguyên bản băng bó hiện tại đều ướt sung máu tươi, một đường bôn ba kia máu chẳng những chưa đông lại mà còn có xu hướng vỡ ra càng nhiều.
“Ta tự làm là được.” nàng không nghĩ lại phiền toái Văn Nhân Mặc.
“Ngươi bị thương là cánh tay phải.” Chính nàng làm? Làm như thế nào? Văn Nhân Mặc lưu loát cởi bỏ vải trắng trên cánh tay Long Vân Thấm, nhìn vết kiếm chém thật sâu kia trầm mặc không nói, rồi trực tiếp đem ống tay áo nàng xé mở, bôi thuốc phấn lên trên.
Long Vân Thấm không kịp cự tuyệt liền cảm giác một trận đau đớn tan nát tâm can truyền đến, thuốc bột kia rắc lên miệng vết thương làm cho nàng đau kém chút nữa thét lớn lên.
“Miệng vết thương nếu không tụ huyết, sẽ không ngừng mất máu, không chờ đến thời điểm hắc y nhân lại đến ngươi liền ngã xuống trước rồi.” Văn Nhân Mặc đem băng gạc quấn quanh một vòng, cuối cùng thắt một cái nút. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử tràn đầy mồ hôi hột, muốn đưa tay giúp nàng lau sạch một chút, nhưng hắn nghĩ nghĩ lại nhịn xuống ý định của mình.
Bọn họ cũng không có quan hệ.
“Công chúa điện hạ thỉnh nghỉ ngơi một chút, hắc y nhân sẽ không buông tay truy tìm, nơi này của chúng ta trốn không được bao lâu.”
Long Vân Thấm tựa lưng ở vách tường, gật gật đầu, giờ phút này nàng chỉ có thể dựa vào lí trí chính mình chống đỡ. Nàng cùng Ảnh bị tách ra, đám hắc y nhân kia tựa hồ sớm đã có dự mưu muốn phân tán nhân lực của bọn họ, rồi sau đó tiêu diệt từng người một.
Nàng không lo lắng an toàn của Ảnh, so sánh với tình cảm của nàng càng nghĩ càng thấy hỏng bét. Nếu không phải bởi vì nàng, có lẽ Văn Nhân Mặc đã sớm dẫn người chạy trốn rồi.
Nàng, dĩ nhiên trở thành vật liên lụy bọn họ.
Nhìn bóng lưng của Văn Nhân Mặc, Long Vân Thấm không khỏi suy nghĩ, lúc trước có vai lần giao thủ cùng hắc y nhân, nàng vài lần suýt chút nữa bị người đâm đến, đều là Văn Nhân Mặc liều mình cứu nàng. Nếu người cứu nàng là Long Thanh Dương hay Lăng Triệt thì nàng có thể thoải mái tiếp nhận một chút, nhưng là, vì sao cố tình lại là Văn Nhân mặc đây….
Nàng tình nguyện hắn đối với nàng lạnh lùng cũng không muốn bản thân làm liên lụy đến hắn. Nhưng lần này hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, hôm nay hắn cũng không biết sẽ tồn tại trận ám sát này.
Nghỉ ngơi không được bao lâu, bên ngoài liền truyền tới động tĩnh, Văn Nhân Mặc tức thời đưa ra mệnh lệnh. Hắn chia đội thị vệ còn lại này thành hai bộ phận, hắn mang theo nàng cùng một số ít thị vệ đi cùng nhau, một đám người khác một đội, tách nhau ra hành động. Tự nhiên, đám thị vệ được chia ra kia có nhiệm vụ hấp dẫn hắc y nhân đi chỗ khác để tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn.
Long Vân Thấm trầm mặc không nói, làm như vậy đơn giản là vì muốn nâng cao tỷ lệ thoát ly thành công, nàng biết đám thị vệ kia sẽ lành ít dữ nhiều. Nhất thời có chút sững sờ, nếu không phải tại nàng…
“Ngươi là công chúa điện hạ, bảo hộ ngươi an toàn đều là chức trách của mọi người.” Văn Nhân Mặc nâng tay làm cái dấu hiệu rồi trực tiếp mang theo nàng hướng vào sâu trong rừng mà đi, bọn họ nếu một lần nữa vòng ra con đường sau núi, như vậy có khả năng có thể thoát ly đám người đuổi giết phía sau.
Nàng thật sâu nhìn nhìn đám thị vệ kia rời đi, lại không thể lên tiếng nề hà cái gì, sinh ra là người hoàng gia những tình huống như thế này vốn đã nhìn quen. Vì bảo hộ chủ tử, bọn họ đôi khi phải đưa ra chính là sinh mạng của mình.
Bắt gặp thần sắc không bình thường của Long Vân Thấm, Văn Nhân Mặc bỗng nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, hắn không quen nhìn nàng như vậy, “ Đây là việc phải làm.”
“Ta không sao.” Không dấu vết tránh thoát, Long Vân Thấm lựa chọn một khoảng cách nhất định với Văn Nhân Mặc, nàng không có thói quen đụng chạm như vậy.
Văn Nhân Mặc nhìn bàn tay tránh thoát chính mình, bàn tay mình còn lưu lại độ ấm của nó, hương thơm vân vê quanh quẩn, hắn đứng phía sau lưng Long Vân Thấm thật lâu cũng không lên tiếng.
Có đám thị vệ kia cố ý dẫn hắc y nhân rời di, đường bọn họ đi thống thoáng hơn rất nhiều, một canh giờ rất nhanh đã nhìn đến đường xuống núi.Đáy lòng Long Vân Thấm không tránh khỏi lóe lên hi vọng, nàng thực sắp thoát khỏi đám người kia sao?
“Cẩn thận.”
Văn Nhân mặc đột nhiên tiến lên kéo Long Vân Thấm bảo hộ phía sau người, nhìn hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, ánh mắt lạnh liệt.
“Có mai phục.” Long Vân Thấm kinh hãi, những người này mới sáng sớm liền ở nơi này chờ đợi bọn họ, một cuộc ám sát này có lẽ chưa giết được hết người thì chưa dừng lại.
“Tìm cơ hội chạy lên trên, bên kia có đường khác xuống núi.” Văn Nhân Mặc chỉ kịp dặn nàng một câu như vậy liền cùng hắc y nhân đánh nhau tại chỗ. Long Vân Thấm được thị vệ bảo hộ quanh một vòng, nhưng nhanh chóng chỉ còn lại mấy người, địch động ta ít mà thế tấn công của bọn chúng rất mãnh liệt. Long Vân Thấm nắm chặt chủy thủ trong tay, nàng ở lại sẽ chỉ là gánh nặng liên lụy mọi người, còn không bằng hướng một đường khác chạy đi, nếu có thể đào thoát thì rất tốt, còn không cũng không phải nàng làm liên lụy người khác mất mạng.
Hắc y nhân đánh rất kịch liệt, Văn Nhân Mặc cũng bị mấy người quấn lấy không thể tách ra, hắn nhìn thấy Long Vân Thấm theo lời hắn nói chạy đi liền an tâm một chút.
Dường như biết được ý định của nàng, hắc y nhân lập tức tách ra mấy người đuổi theo phương hướng Long Vân Thấm vừa chạt đi. Trong lòng Văn Nhân Mặc không khỏi trầm xuống nhưng hắn lại vô cách đuổi theo nàng.
Long Vân Thấm chạy một hơi rất xa, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng biết hiện tại là nàng mất máu quá nhiều. Trong rừng từng trận cuồng phòng thổi qua, có vài tên hắc y nhân đuổi theo nàng ở phía sau không chút ý tứ buông bỏ.
Nàng chạy căn bản không thoát bọn họ, kiên quyết căn rang một cái, Long Vân Thấm liền hướng tới vách núi mà chạy, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm, cho dù là nhảy vực cũng được còn hơn là bị một kiếm đâm chết.
Bình minh đã bắt đầu chiếu sáng bầu trời, nhưng trên vách núi vẫn trầm thấp u tối đến đáng sợ, gió lớn gào thét, sương sớm sâu nặng, làm cho thần trí Long Vân Thấm thanh tỉnh không ít.
Quay đầu nhìn vách núi sâu không thấy đáy, phía trước là ba hắc y nhân từng bước tới gần…
Giờ phút này thần trí Long Vân Thấm hoàn toàn bình tĩnh, nàng nhìn hắc y nhân kia không khỏi bật cười: “Tốn nhiều công phu đuổi giết như vậy, ta thực muốn biết đến cùng là người nào muốn giết ta như vậy. Cho dù chết cũng nên biết bản thân vì đâu mà chết.”
Hắc y nhân thấy thế, cũng cảm giác người trước mắt hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, không khỏi buông lỏng cảnh giác: “Là do ngươi đầu thai sai.”
Long Vân Thấm trầm mặc, quả nhiên là vì sinh ra ở hoàng gia!
“Trở về nói cho chủ tử của ngươi, Long Vân Thấm cho dù chết, cũng là vì bản thân ta lựa chọn.”
Hắc y nhân đại kinh, tiến lên một bước muốn kéo người định nhảy vực kia, khóe miệng Long Vân Thấm hơi giương lên, chủy thủ ẩn trong cổ tay áo bay thẳng đến động mạch cổ người nọ, rồi sau đó dùng sức đẩy hắc y nhân một cái làm hắn rơi xuống vực.
Cho dù ta chết, cũng muốn có người chôn cùng.
Đi một hồi lâu, Văn Nhân Mặc mang đoàn người tìm nơi ẩn nấp, nàng lúc này mới dám thở dốc từng hơi.
Ngồi trên mặt đất, Long Vân Thấm cơ hồ đều dùng miệng để thở, chủy thủ lạnh như băng lúc nào cũng bị nàng nắm chặt, lúc này lại tựa như mang theo độ ấm làm cho nàng nhớ đến Lăng Triệt.
Nam nhân kia lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ nàng, hình ảnh của hắn trong màn đêm khẩn trương chém giết này lại tràn ngập trong óc nàng, kí ức lúc hai người ở chung càng không ngừng tràn ra, làm trong lòng nàng phiếm một tia ngọt ngào, nếu lần này nàng bình yên trở về, nàng nhất định sẽ nói cho hắn, kì thực là nàng thích hắn.
(Ồ, tung hoa tung hoa)
Văn Nhân Mặc cầm băng gạc cùng bình sứ đi đến liền nhìn thấy nữ tử đang ngồi trên nề đất nở nụ cười điềm tĩnh, vầng sáng ấm áp tựa hồ quay chung quanh người nàng, hắn nhìn đến có chút thất thần.
Thấy có người tới, Long Vân Thấm thu hồi tươi cười, giương mắt nhìn, “Văn tướng quân!”
Văn Nhân Mặc không tiếng động ngồi xổm xuống, kéo cánh tay Long Vân Thấm qua. Thân thể nàng lại lập tức co rụt lại, trực tiếp tránh đi cùng hắn tiếp xúc. Thần sắc Văn Nhân Mặc thâm trầm, hắn nhìn được sự đề phòng không chút che giấu trong mắt Long Vân Thấm: “Ta làm cho người đề phòng như vậy?”
Long Vân Thấm nhất thời không biết trả lời hắn như thế nào, đó là phản xạ có điều kiện của nàng ah, “Thật có lỗi, thói quen của ta..”
Nghe những lời này nam nhân trước mặt lại trầm mặc thật lâu, hắn thực không nghĩ nàng sẽ trả lời như vậy, thói quen…Sao?
“Ta chỉ nghĩ muốn bôi thuốc cho ngươi, miệng vết thương nếu không xử lí, cánh tay này liền phế đi!” Văn Nhân Mặc chỉ vào cánh tay nàng nói.
Long Vân Thấm quay đầu nhìn cánh tay phải của mình, quả nhiên vô cùng thê thảm, nhất lờ vải trắng nguyên bản băng bó hiện tại đều ướt sung máu tươi, một đường bôn ba kia máu chẳng những chưa đông lại mà còn có xu hướng vỡ ra càng nhiều.
“Ta tự làm là được.” nàng không nghĩ lại phiền toái Văn Nhân Mặc.
“Ngươi bị thương là cánh tay phải.” Chính nàng làm? Làm như thế nào? Văn Nhân Mặc lưu loát cởi bỏ vải trắng trên cánh tay Long Vân Thấm, nhìn vết kiếm chém thật sâu kia trầm mặc không nói, rồi trực tiếp đem ống tay áo nàng xé mở, bôi thuốc phấn lên trên.
Long Vân Thấm không kịp cự tuyệt liền cảm giác một trận đau đớn tan nát tâm can truyền đến, thuốc bột kia rắc lên miệng vết thương làm cho nàng đau kém chút nữa thét lớn lên.
“Miệng vết thương nếu không tụ huyết, sẽ không ngừng mất máu, không chờ đến thời điểm hắc y nhân lại đến ngươi liền ngã xuống trước rồi.” Văn Nhân Mặc đem băng gạc quấn quanh một vòng, cuối cùng thắt một cái nút. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử tràn đầy mồ hôi hột, muốn đưa tay giúp nàng lau sạch một chút, nhưng hắn nghĩ nghĩ lại nhịn xuống ý định của mình.
Bọn họ cũng không có quan hệ.
“Công chúa điện hạ thỉnh nghỉ ngơi một chút, hắc y nhân sẽ không buông tay truy tìm, nơi này của chúng ta trốn không được bao lâu.”
Long Vân Thấm tựa lưng ở vách tường, gật gật đầu, giờ phút này nàng chỉ có thể dựa vào lí trí chính mình chống đỡ. Nàng cùng Ảnh bị tách ra, đám hắc y nhân kia tựa hồ sớm đã có dự mưu muốn phân tán nhân lực của bọn họ, rồi sau đó tiêu diệt từng người một.
Nàng không lo lắng an toàn của Ảnh, so sánh với tình cảm của nàng càng nghĩ càng thấy hỏng bét. Nếu không phải bởi vì nàng, có lẽ Văn Nhân Mặc đã sớm dẫn người chạy trốn rồi.
Nàng, dĩ nhiên trở thành vật liên lụy bọn họ.
Nhìn bóng lưng của Văn Nhân Mặc, Long Vân Thấm không khỏi suy nghĩ, lúc trước có vai lần giao thủ cùng hắc y nhân, nàng vài lần suýt chút nữa bị người đâm đến, đều là Văn Nhân Mặc liều mình cứu nàng. Nếu người cứu nàng là Long Thanh Dương hay Lăng Triệt thì nàng có thể thoải mái tiếp nhận một chút, nhưng là, vì sao cố tình lại là Văn Nhân mặc đây….
Nàng tình nguyện hắn đối với nàng lạnh lùng cũng không muốn bản thân làm liên lụy đến hắn. Nhưng lần này hắn là ân nhân cứu mạng của nàng, hôm nay hắn cũng không biết sẽ tồn tại trận ám sát này.
Nghỉ ngơi không được bao lâu, bên ngoài liền truyền tới động tĩnh, Văn Nhân Mặc tức thời đưa ra mệnh lệnh. Hắn chia đội thị vệ còn lại này thành hai bộ phận, hắn mang theo nàng cùng một số ít thị vệ đi cùng nhau, một đám người khác một đội, tách nhau ra hành động. Tự nhiên, đám thị vệ được chia ra kia có nhiệm vụ hấp dẫn hắc y nhân đi chỗ khác để tranh thủ thời gian cho bọn họ chạy trốn.
Long Vân Thấm trầm mặc không nói, làm như vậy đơn giản là vì muốn nâng cao tỷ lệ thoát ly thành công, nàng biết đám thị vệ kia sẽ lành ít dữ nhiều. Nhất thời có chút sững sờ, nếu không phải tại nàng…
“Ngươi là công chúa điện hạ, bảo hộ ngươi an toàn đều là chức trách của mọi người.” Văn Nhân Mặc nâng tay làm cái dấu hiệu rồi trực tiếp mang theo nàng hướng vào sâu trong rừng mà đi, bọn họ nếu một lần nữa vòng ra con đường sau núi, như vậy có khả năng có thể thoát ly đám người đuổi giết phía sau.
Nàng thật sâu nhìn nhìn đám thị vệ kia rời đi, lại không thể lên tiếng nề hà cái gì, sinh ra là người hoàng gia những tình huống như thế này vốn đã nhìn quen. Vì bảo hộ chủ tử, bọn họ đôi khi phải đưa ra chính là sinh mạng của mình.
Bắt gặp thần sắc không bình thường của Long Vân Thấm, Văn Nhân Mặc bỗng nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay nàng, hắn không quen nhìn nàng như vậy, “ Đây là việc phải làm.”
“Ta không sao.” Không dấu vết tránh thoát, Long Vân Thấm lựa chọn một khoảng cách nhất định với Văn Nhân Mặc, nàng không có thói quen đụng chạm như vậy.
Văn Nhân Mặc nhìn bàn tay tránh thoát chính mình, bàn tay mình còn lưu lại độ ấm của nó, hương thơm vân vê quanh quẩn, hắn đứng phía sau lưng Long Vân Thấm thật lâu cũng không lên tiếng.
Có đám thị vệ kia cố ý dẫn hắc y nhân rời di, đường bọn họ đi thống thoáng hơn rất nhiều, một canh giờ rất nhanh đã nhìn đến đường xuống núi.Đáy lòng Long Vân Thấm không tránh khỏi lóe lên hi vọng, nàng thực sắp thoát khỏi đám người kia sao?
“Cẩn thận.”
Văn Nhân mặc đột nhiên tiến lên kéo Long Vân Thấm bảo hộ phía sau người, nhìn hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, ánh mắt lạnh liệt.
“Có mai phục.” Long Vân Thấm kinh hãi, những người này mới sáng sớm liền ở nơi này chờ đợi bọn họ, một cuộc ám sát này có lẽ chưa giết được hết người thì chưa dừng lại.
“Tìm cơ hội chạy lên trên, bên kia có đường khác xuống núi.” Văn Nhân Mặc chỉ kịp dặn nàng một câu như vậy liền cùng hắc y nhân đánh nhau tại chỗ. Long Vân Thấm được thị vệ bảo hộ quanh một vòng, nhưng nhanh chóng chỉ còn lại mấy người, địch động ta ít mà thế tấn công của bọn chúng rất mãnh liệt. Long Vân Thấm nắm chặt chủy thủ trong tay, nàng ở lại sẽ chỉ là gánh nặng liên lụy mọi người, còn không bằng hướng một đường khác chạy đi, nếu có thể đào thoát thì rất tốt, còn không cũng không phải nàng làm liên lụy người khác mất mạng.
Hắc y nhân đánh rất kịch liệt, Văn Nhân Mặc cũng bị mấy người quấn lấy không thể tách ra, hắn nhìn thấy Long Vân Thấm theo lời hắn nói chạy đi liền an tâm một chút.
Dường như biết được ý định của nàng, hắc y nhân lập tức tách ra mấy người đuổi theo phương hướng Long Vân Thấm vừa chạt đi. Trong lòng Văn Nhân Mặc không khỏi trầm xuống nhưng hắn lại vô cách đuổi theo nàng.
Long Vân Thấm chạy một hơi rất xa, nhưng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng biết hiện tại là nàng mất máu quá nhiều. Trong rừng từng trận cuồng phòng thổi qua, có vài tên hắc y nhân đuổi theo nàng ở phía sau không chút ý tứ buông bỏ.
Nàng chạy căn bản không thoát bọn họ, kiên quyết căn rang một cái, Long Vân Thấm liền hướng tới vách núi mà chạy, hiện tại nàng chỉ có một ý niệm, cho dù là nhảy vực cũng được còn hơn là bị một kiếm đâm chết.
Bình minh đã bắt đầu chiếu sáng bầu trời, nhưng trên vách núi vẫn trầm thấp u tối đến đáng sợ, gió lớn gào thét, sương sớm sâu nặng, làm cho thần trí Long Vân Thấm thanh tỉnh không ít.
Quay đầu nhìn vách núi sâu không thấy đáy, phía trước là ba hắc y nhân từng bước tới gần…
Giờ phút này thần trí Long Vân Thấm hoàn toàn bình tĩnh, nàng nhìn hắc y nhân kia không khỏi bật cười: “Tốn nhiều công phu đuổi giết như vậy, ta thực muốn biết đến cùng là người nào muốn giết ta như vậy. Cho dù chết cũng nên biết bản thân vì đâu mà chết.”
Hắc y nhân thấy thế, cũng cảm giác người trước mắt hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, không khỏi buông lỏng cảnh giác: “Là do ngươi đầu thai sai.”
Long Vân Thấm trầm mặc, quả nhiên là vì sinh ra ở hoàng gia!
“Trở về nói cho chủ tử của ngươi, Long Vân Thấm cho dù chết, cũng là vì bản thân ta lựa chọn.”
Hắc y nhân đại kinh, tiến lên một bước muốn kéo người định nhảy vực kia, khóe miệng Long Vân Thấm hơi giương lên, chủy thủ ẩn trong cổ tay áo bay thẳng đến động mạch cổ người nọ, rồi sau đó dùng sức đẩy hắc y nhân một cái làm hắn rơi xuống vực.
Cho dù ta chết, cũng muốn có người chôn cùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook