"Tỷ tỷ. . ." Hàn Thạc cửa cũng không gõ liền xông vào.

Hai người đang ngay ngất không phát hiện có người đến gần, xem ra, hai người hôn đến quên hết tất cả luôn rồi.

"Ặc, các người cứ tiếp tục. . ."

Hàn Thạc đi ra ngoài, rất tự giác đóng cửa lại.

"Quay lại, đệ chuẩn bị đồ xong chưa?"

Quân Tà Diễm buông Hàn Vũ ra, Hàn Vũ gọi Hàn Thạc trở lại.

Hàn Thạc đẩy cửa ra, nhìn hai người, bọn họ không chút thẹn thùng, ngược lại Hàn Thạc lại đỏ mặt.

"Đã chuẩn bị xong, chúng ta lúc nào thì lên đường? Nếu như bị nước khác vượt lên trước cũng không hay, lần này đệ đã đồng ý với phụ thân nhất định phải thắng!"

Hàn Thạc rất nóng nảy, người nước khác, đoán chừng hiện tại đã lên đường, bọn họ vẫn còn ở nơi này nói lời yêu thương, cũng không biết gấp gáp.

Quân Tà Diễm lấy huyết mễ ra đặt lên bàn.

Hàn Thạc tò mò nhìn đó là vật gì, tại sao lại màu đỏ, giống như gạo.

"Này, đây chính là huyết mễ sâu trong Huyễn Lâm?"

"Chính xác" Hàn Vũ nhìn nét mặt khôi hài của Hàn Thạc, ngày càng thích.

"Tỷ phu, làm sao huynh có?"

“Đệ chớ quên tỷ phu đệ là làm ăn cái gì, hắn là Giáo chủ Tà cung đó, một chút khả năng cũng không có, đoán chừng ngày mai Tà cung bị người ta chiếm rồi.”

Bây giờ Hàn Thạc bắt đầu sùng bái Quân Tà Diễm rồi, thật là một người lợi hại.

"Tỷ phu, chúng ta còn đi Huyễn Lâm hay không?"

Thật ra thì Hàn Thạc rất thất vọng, thật vất vả mới được tham gia thi đấu, trớ trêu thay không còn cơ hội để thể hiện.

Lần tranh đoạt chiến quyền này thật là quá dễ dàng.

"Đi"

Trả lời đơn giản dứt khoát, Hàn Thạc cảm thấy khí khái hào sảng, hắn

lại học không được.

"Chúng ta đã có huyết mễ, tại sao còn đi đến nơi nguy hiểm đó? Tỷ tỷ vừa mới bị thương. . ."

"Tỷ không sao, Huyễn Lâm nhất định phải đi, không đi chẳng phải là cô phụ tâm ý người đề ra cuộc tỷ thí này sao.”

Đừng tưởng rằng chỉ là đi lấy huyết mễ, nguyên do trong đó, Quân Tà Diễm và Hàn Vũ như thế nào lại không biết.

Bọn họ muốn là Thiên Lôi Thạch nằm sâu trong Huyễn Lâm. Thánh Giả, ai không nghĩ tới?

“Trong Huyễn Lâm, có Thiên Lôi Thạch, chỉ cần có được Thiên Lôi Thạch, là có thể tìm được hai nơi trong truyền thuyết vong tình lâm và chân trời góc biển, là nơi cất giấu bí mật để trở thành Thánh Giả”

Những thứ này đều do Quân Tà Diễm điều tra được. Trước kia có nghe sư phụ Tà Lão đầu nhắc qua.

"Vong tình lâm và chân trời góc biển? Nơi đó không phải mấy trăm năm trước, là nơi Thánh Giả duy nhất nghỉ ngơi sao?"

“Đệ biết cũng không ít, những thứ kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, thật ra thì mấy trăm năm trước căn bản Thánh Giả đó không có chết."

"Tỷ tỷ, làm sao tỷ biết?"

Hàn Thạc không thể tin được, tỷ tỷ của hắn biết những chuyện này, những truyền thuyết kia chẳng lẽ chỉ là bịa đặt? Nếu như Thánh Giả đó không có chết, thì hiện tại ở đâu?

Chẳng lẽ ở vong tình lâm và chân trời góc biển?

"Ta đoán "

Thật Ra Hàn Vũ chỉ đoán, chỉ là nàng phỏng đoán có căn cứ .

"Éc. . . Tỷ tỷ, cái này không thể nói lung tung, tỷ biết vị Thánh Giả kia rất cường đại không? Chỉ một mình hắn cũng có thể thống nhất Võ Đại lục được, tỷ có biết, rốt cuộc hắn mạnh bao nhiêu, mấy trăm năm trước, sau khi ái thê hắn chết, liền không có tin tức của hắn."

"Thật dài dòng, mau dọn dẹp một chút, chúng ta đi Huyễn Lâm."

Ba người chuẩn bị rời phòng, lại bị tiểu Nhã ngăn cản ở cửa, xin phép nói Diễm Nương có chuyện tìm Hàn Vũ.

Khi tiểu Nhã và Quân Tà Diễm gặp mặt nhau, trong nháy mắt đó đôi mắt của hai người cùng lóe lên, dĩ nhiên Hàn Vũ không bỏ qua chi tiết đó, trong mắt của tiểu Nhã nóng bỏng.

Ánh mắt đó không phải cái loại ái mộ, mà là nhìn thấy người thân đã lâu không gặp.

Tiểu Nhã, ngươi rốt cuộc là ai. Hàn Vũ trong lòng sợ là đã sớm đoán được.

"Ngươi là ai? Tên gì?"

"Tiểu Nhã, ngươi là Quân Tà Diễm?"

“Đúng”

Đối thoại đơn giản, lại bao hàm quá nhiều tâm tình.

Hàn Vũ càng chắc chắn suy đoán của mình

"Aaa, tỷ tỷ, tỷ xem, đệ đã nói nhìn tiểu Nhã rất quen, nhìn nàng cùng tỷ phu rất giống, mặc dù nam nữ có sự khác biệt, nhưng thật rất giống."

"Giống cái gì mà giống, đi mau, không muốn tham gia thi đấu nữa hả?"

Trước khi đi, Hàn Vũ nói với tiểu Nhã : "Ở Vô Tình các cho thật tốt, chờ chúng ta trở lại, nếu có chuyện gì, thì cầm cái này đi tìm Tà Yêu."

Hàn Vũ đưa ngọc bội hình rồng của sư phụ cho nàng. Nếu bị phát hiện, như vậy tiểu Nhã nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

" Tỷ tỷ, tỷ đã sớm biết?"

Tiểu Nhã không thể tin được, nàng cũng biết rồi.

“Ừm”

"Thật xin lỗi, ta không cố ý lừa cô . ."

"Ta hiểu, có chuyện gì, chờ chúng ta trở lại hẳng nói."

"Được"

Ba người Hàn Vũ đi tới Huyễn Lâm, dọc theo đường đi thấy mọi người im lặng chờ kết quả.

Người Trung Quốc, mặc kệ đến chỗ nào đều thích vây xem náo nhiệt, chỉ là, không biết trong đám người này có người Trung Quốc hay không?

Ba người Hàn Vũ không nhìn những người vây xem, đi thẳng vào trong Huyễn Lâm.

"Hàn cô nương cố gắng lên"

"Cố gắng lên, chúng tôi ủng hộ !"

Hàn Vũ vô cùng xấu hổ.

“Hàn công tử, bọc đồ lớn như vậy đựng cái gì?”

"Đoán chừng là trang bị bí mật gì đó, sâu trong Huyễn Lâm rất nguy hiểm."

Hàn Thạc rất xấu hổ, nếu như bị bọn họ biết bên trong bọc đồ là những thứ gì, đoán chừng bọn họ sẽ ngất đi.

"Ừ, đoán chừng, Giáo chủ tà giáo thật sẽ giúp Đông Lâm quốc thắng được lần tranh tài này sao?"

"Cái này. . . Không xác định chắc chắn, dù nói thế nào hắn cũng là người của Đông Lâm Quốc, cũng phải ra một phần lực đi"

“Nhất định như vậy, các ngươi cũng biết, triều đình mặc dù không trông nom chuyện giang hồ, nhưng chẳng biết tại sao đối với tà giáo cả đời không qua lại với nhau, thậm chí từng xảy ra chuyện không vui”

“Ừ..ừ, ta cũng nghe nói vậy, không biết lần này hắn tham gia để làm gì"

“Có phải là cố ý giúp đỡ để được vào, sau đó cản trở? Muốn tới phá hư?”

Hàn Vũ và Hàn Thạc hai người vô cùng xấu hổ, trí tưởng tượng của đám người kia quá phong phú rồi.

Quân Tà Diễm lại coi như không có chuyện gì xảy ra. Những người đó nghĩ cái gì không liên quan tới hắn, hiện tại hắn không quan tâm tới ánh mắt của bất cứ người nào.

Hàn Vũ đi vào Huyễn Lâm đầu tiên đụng phải đội ngũ của Nam Dương Huyễn.

Ở chỗ này không có bằng hữu, chỉ có cướp đoạt.

Nhưng dường như Nam Dương Huyễn không có ý nghĩ như vậy.

"Vũ nhi, chúng ta cùng đi với nhau chứ?"

Nam Dương huyễn chủ động mời, Hàn Vũ lại không thể cự tuyệt.

"Ặc, được, Nam Quốc chủ"

Ba người đội ngũ biến thành sáu người.

Lúc đến gần sâu trong Huyễn Lâm Hàn Vũ đề nghị nghỉ ngơi.

"Tỷ tỷ, gần tới rồi, hơn nữa chúng ta mới đi một đoạn, sao lại nghỉ ngơi rồi."

"Tỷ nói nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, ngoan, nghe lời nha"

". . ."

Hàn thạc im lặng, người tỷ tỷ này của hắn, hắn không thể nói lời nào.

"Được, chúng ta ở nơi đây nghỉ ngơi"

Tình cảm, Nam Dương Huyễn là dây dưa với Hàn Vũ.

Quân Tà Diễm có chút khó chịu.

"Đệ đệ, đem đồ vật lấy ra."

Hàn Thạc cởi bọc đồ ra, lấy những thứ mình mang theo ra, ba người Nam Dương Huyễn nhìn rất là ngạc nhiên.

Bọn họ tới Huyễn Lâm là lấy trộm huyết mễ chứ không phải tới cắm trại?

"Ha ha ha, Vũ nhi, xem ra muội là có chuẩn bị mà đến."

Nam Dương Huyễn đối với cuộc tranh đoạt chiến quyền lần này có cũng được không có cũng chẳng sao, hắn tham gia cuộc tranh tài cuối cùng, là bởi vì, nơi này, có Hàn Vũ.

Hắn muốn bảo vệ Hàn Vũ, mặc kệ nàng có cần hay không, hắn đều phải bảo vệ nàng. Để đền bù cho Yến tử yêu mến không còn tồn tại nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương