“Tiêu Hồng Nương, ngươi rốt cuộc đối hắn làm cái gì?” Biết Y Ân là sợ Tiêu Hồng Nương, cũng không nghĩ hắn lại sợ đến như thế. Trong đầu duy nhất nghĩ đến đó là hắn bị khổ hình. Ma giáo hình đường đối đãi phạm nhân từ trước đến nay thủ đoạn tàn nhẫn, này thân thể nho nhỏ, sao chịu được? Trong đầu vừa nghĩ tay đã muốn bản năng xuất ra một chưởng, Tiêu Hồng Nương kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi, bay rớt ra ngoài.

Thanh xông về phía trước nâng thân thể Tiêu Hồng Nương lên, truyền nội lực vào lưng nàng nhằm giúp bảo hộ tâm mạch, đồng thời chữa thương. Sau đó đối Phong Nhã như vừa trách cứ vừa nhắc nhở nói: “Chủ thượng!” Ngàn điện quy củ nghiêm nghị, Tiêu Hồng Nương mặc dù có sai nhưng cũng trước hết phải thông qua Hình bộ thẩm tra. Chủ thượng hôm nay lại nhất thời nóng giận liền đả thương Tiêu Hồng Nương, nếu chuyện này truyền ra, chẳng phải để chúng thuộc hạ cho rằng chủ thượng là người có trái tim băng giá. Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, chủ thượng là người thông minh luôn biết như vậy, sao hôm nay lại hồ đồ thế chứ?

Phong Nhã sớm đã bị tiếng khóc của Y Ân làm cho đầu óc cùng suy nghĩ hỗn loạn, đâu thèm nghĩ nhiều như vậy. Đem Y Ân đang cực kì kinh hoảng vẫn còn khóc ôm đặt vào tấm nệm lớn màu hồng trên giường, quát một tiếng: “Đi ra ngoài.”

Thanh nhíu mày, đem Tiêu Hồng Nương rời khỏi nội thất.

Chờ hai người rời đi, Phong Nhã liền cởi bỏ quần áo Y Ân xem xét có vết thương nào hay không. Sau lớp áo đơn bạc là một thân mình nhỏ gầy, bởi vì không khí lạnh lẽo mà cuộn mình thành một đoàn, suy yếu mà tái nhợt. Phong Nhã cởi hết quần áo ra khỏi người hắn, đặt hắn nằm ngay ngắn lại, bắt đầu kiểm tra cẩn thận. Y nhi đã ngừng khóc, mê hoặc mở to hai mắt hãy còn ngân ngấn nước, ngoan ngoãn nằm mặc cho Phong Nhã đùa nghịch, ngập ngừng mở miệng: “Nhã, có người xấu. . . .”

” Là ai làm?”Phong Nhã đột nhiên hỏi, Y Ân mê mang.

Ngón tay Phong Nhã vuốt ve trước ngực hắn, ở xung quanh hai đầu nhũ hồng nhạt vẫn còn lưu lại nhiều dấu vết đã nhạt, kinh nghiệm phong phú làm cho Phong Nhã tự nhiên vừa thấy liền biết đó là do chuyện gì gây nên. Âm trầm xoay thân mình hắn lại, Tiểu Đông Tây a một tiếng, có chút kinh hoảng, Phong Nhã giữ lấy thắt lưng hắn, làm cho hắn tứ chi quỳ ghé vào trên giường, cúi đầu xem kỹ hậu đình hắn.

Này vừa thấy sắc mặt càng phát ra âm trầm. Nơi cúc vị kia có rất nhiều dấu vết, bắt đầu từ trên đùi, nhiều vết xanh tím vẫn chưa tan làm cho Phong Nhã trong lòng như hỏa thiêu. Lấy tay khẽ vuốt kia hồng nhạt cúc lôi, Tiểu Đông Tây kinh hô, rướn người về phía trước. Phong Nhã liền nắm ở hắn thắt lưng, nâng lên, làm cho mình có thể nhìn xem rõ ràng hơn.

Nơi cúc nguyệt hồng nhạt phía ngoài còn hiện rõ một vết sẹo nhỏ đỏ sậm, Phong Nhã một lóng tay khẽ vuốt, Tiểu Đông Tây liền lên kêu sợ hãi giãy giụa, kia cúc lôi cũng run rẩy co rút nhanh. Phong Nhã trấn an hôn lên thắt lưng hắn, từ trong người lấy ra một cái bình sứ xanh đậm, mở ra, một mùi hương nhẹ nhàng bay ra. Đem chất lỏng trong bình rót vào trong tay, Phong Nhã nhẹ nhàng vẽ loạn ở hậu đình của Y Ân. Cảm giác lạnh lẽo làm Y Ân toàn thân đều nổi da gà, hậu đình không tự giác mở lớn, một lóng tay Phong Nhã liền dò xét đi vào.

“Đau. . . . . .”Y Ân thấp giọng khóc, dẫn theo ủy khuất, động cũng không dám động, tùy ý cho ngón tay Phong Nhã ở trong cơ thể hắn ra vào.

“Ngoan, nhẫn nại một chút, ta thoa dược cho ngươi, sẽ nhanh chóng khỏi ngay.” Ngón tay mang theo thuốc mỡ tinh tế khẽ động bên trong hắn, lại hôn lên lưng hắn trấn an. Y Ân không cách nào thả lỏng, tứ chi cứng ngắc nắm chặt lấy chăn bông, chờ Phong Nhã rút ra ngón tay, hắn đã ôm lấy chăn bông khóc thút thít đến không thở nổi.

Phong Nhã đem Y Ân xoay trở lại, ôm lấy hắn, dùng chăn bông đưa hắn gói kỹ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, cũng rất ôn nhu hôn những giọt nước mắt đang chảy dài trên má.”Tốt lắm, thoa dược, rất nhanh sẽ cảm thấy tốt thôi, không khóc, ân?” Này Tiểu Đông Tây, thế nhưng bên trong cũng bị thương. Nơi thật nhỏ như vậy, sao nhận được dị vật xâm lấn? Chỉ sợ lúc trước gặp không ít tội.

Vừa nghĩ tới hình ảnh Tiểu Đông Tây khóc lóc tùy ý nam nhân xâm phạm, liền nhịn không được nghiến răng ken két. Mặc kệ người kia là ai, nếu để hắn tìm ra nhất định sẽ lốc thịt lột da đem cho chó ăn, nếu không hắn thề không phải là Phong Nhã nữa.

Y Ân quả nhiên là cái gì cũng đều không hiểu, hắn khóc, trừ bỏ đau, còn có ủy khuất. Hắn vừa rồi không có làm sai cái gì, vì sao Nhã cũng giống phụ thân bình thường phạt Y Nhi nha? Hơn nữa, hơn nữa, càng làm hắn kinh hoảng chính là, vì sao ngón tay Nhã ở trong cơ thể di động, thân thể lại tê dại vô lực, mà lúc Nhã rút ngón tay ra, không ngờ cảm thấy được trong cơ thể hư không, thật sự là một cảm giác thật đáng sợ, giống như thân thể cũng không phải chính mình?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương