Sủng Nhập Tâm Phi
Chương 102

Chương 102

Bài đăng trên Weibo của Thẩm Dữ lập tức gây nên một trận sóng gió lớn trên mạng xã hội.

Thẩm Dữ kết hôn!

Anh ấy thực sự đã kết hôn!

Hơn nữa còn thoải mái thừa nhận điều đó?

Các cô chính là fans CP của anh cùng Bạc Kha Nhiễm, đường hai người phát ra ngọt ngào không cách nào diễn tả, đùng một cái anh ở trên Weibo tuyên bố mình đã kết hôn?

Tình thế đảo ngược này có phải là hơi lớn quá hay không?

Vậy những đứa đang "chèo thuyền" Dữ - Nhiễm ngày ngày chờ ăn cẩu lương như các cô làm sao mà chịu nổi?

Không ít fans quả thật muốn khóc lóc thảm thiệt một trận, các cô chỉ muốn có một chút kẹo ngọt để ăn thôi mà!

Sao lại thành thế này chứ!

Nhưng cũng có fans lại không cho là đúng.

Đúng là Thẩm Dữ đã công khai anh đã kết hôn, vậy thì tại sao họ lại không thể khẳng định đó là Bạc Kha Nhiễm?

Có thể đối tượng trong cuộc ẩn hôn của Thẩm Dữ chính là Bạc Kha Nhiễm thì sao, người ta chỉ là không muốn nói ra mà thôi, huống chi sự tương tác của hai người trước đây quả thật rất ngọt ngào.

Vì vậy, ngay cả khi Thẩm Dữ đã công khai rằng anh ấy đã kết hôn, nhưng chỉ cần một ngày anh chưa nói ra đối tượng kết hôn của anh là ai, tất cả đều đồng ý rằng đó là Bạc Kha Nhiễm.

Cứ như vậy, đề tài Thẩm Dữ ẩn hôn được bàn tán trong một thời gian dài.

Buổi tối hôm ngày Thẩm Dữ công khai đã kết hôn, một đêm đó Bạc Kha Nhiễm ngủ không ngon giấc, cô yên lặng cắn góc chăn lặng lẽ khóc thật lâu.

Cô không nói với ai về chuyện này, kể cả Thẩm Dữ.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy, đời này của cô trừ bỏ Thẩm Dữ chắc chắn cô sẽ không yêu thêm một ai.

Trên thế giới này, cô sẽ không bao giờ gặp được một người đàn ông khác yêu cô hơn Thẩm Dữ.

Cuối tháng bảy.

<Tuyệt địa phùng sinh> chính thức đóng máy.

Gần bốn tháng quay phim cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy rằng đây có lẽ là lần quay phim mệt mỏi nhất mà cô từng trải qua.

Quả nhiên, phim do đạo diễn Hách Minh chỉ đạo không dễ diễn, nhưng đồng thời cô cũng đã thu hoạch được rất nhiều khi quay bộ phim này.

Vào ngày Bạc Kha Nhiễm trở về Ninh Hạ, sân bay chật ních người hâm mộ đến đón cô.

Khi Bạc Kha Nhiễm vừa bước ra khỏi lối đi, người hâm mộ hào hứng vẫy bảng tên, gậy huỳnh quang, nhiệt tình gọi lớn tên cô.

"Bạc Kha Nhiễm!"

"Bạc Kha Nhiễm!"

Mấy tháng gần đây, nhân khí Bạc Kha Nhiễm tăng vọt, giá trị con người cũng thẳng tắp bay lên. Cô có lẽ là nghệ sĩ quyền lực nhất làng giải trí trong năm nay. Đồng thời, số lượng người hâm mộ trên Weibo đã vượt quá bốn mươi triệu người, hiện tại cô đang là diễn viên hot trong làng giải trí.

Bạc Kha Nhiễm được Nguyễn Lệ cùng mấy người khác bảo vệ bên trong, cô thường thường mỉm cười vẫy tay chào các fans.

Nhưng thật sự các fans quá nhiệt tình, chỉ vài bước đi nhưng lại cực kì lâu, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của các nhân viên bảo an ở sân bay, các cô đã lên xe bảo mẫu an toàn.

Bạc Kha Nhiễm vươn tay mở cửa xe, vừa nhấc chân ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở băng ghế sau.

Thẩm... Thẩm Dữ...

"Anh...làm thế nào mà anh..."

Trước khi Bạc Kha Nhiễm nói thành lời, cô đã cảm thấy Nguyễn Lệ ở phía sau đang dùng ngón tay chọc vào mình, sau đó cô nhớ ra rằng mình chưa lên xe, và có vô số người hâm mộ đang đứng xung quanh.

Cô kịp thời dừng lại, rồi sải bước đi lên.

Khi cô vừa bước vào, người đàn ông ngồi ở ghế sau đã ôm lấy cô.

Bạc Kha Nhiễm cũng thuận thế ngã vào lòng anh.

Thẩm Dữ ôm lấy tấm lưng gầy của cô, đặt cả người cô vào trong vòng tay của anh, sức lực lớn đến mức khiến Bạc Kha Nhiễm thiếu chút nữa không thở được, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không có đẩy anh ra mà vòng tay ôm cổ anh, cả hai ôm chặt lấy nhau, lưu luyến không muốn buông ra.

Hai tháng.

Trong hai tháng, họ không có một cuộc điện thoại gọi cho nhau, chứ đừng nói là gặp mặt.

Bạc Kha Nhiễm không biết Thẩm Dữ ở Trung Quốc bận rộn như thế nào, nhưng cô ở nước ngoài quay phim mấy tháng nay, ngủ nướng là một thứ xa xỉ, cô làm việc với cường độ cao mỗi ngày, thậm chí không có thời gian để mà nhớ đến anh.

"Sao anh lại đến đây, làm sao mà anh đến được đây vậy?

Bạc Kha Nhiễm không khống chế được mà hỏi anh, giọng cô cố tình hạ thấp xuống, nhưng không khó để nhận ra sự kinh ngạc và vui vẻ trong giọng nói của cô.

Vốn dĩ cô cho rằng, sau khi về nhà mới được gặp anh.

Ai mà biết được rằng anh lại can đảm như vậy trốn trong xe bảo mẫu của cô.

"Anh nhớ em, muốn gặp em, đợi không được đến lúc em về nhà."

Giọng của Thẩm Dữ khàn khàn, nhưng nó lại làm cho trái tim của Bạc Kha Nhiễm đập như sấm rền.

Hơi thở quen thuộc quẩn quanh bên cánh mũi, không hiểu vì sao lại làm cho cô sinh ra cảm giác đã lâu không gặp, nhớ nhung kìm nén bấy lâu nay rốt cuộc giờ phút này cũng bộc phát ra, cô bám vào bờ vai rắn chắc của Thẩm Dữ, đưa môi sát lại gần anh hơn.

"Khụ khụ..."

Ngay khi cô vừa thực hiện động tác này xong, một tiếng ho nhỏ vang lên từ cửa xe.

Là Nguyễn Lệ.

Nguyễn Lệ vừa lên xe đã thấy cánh tượng táo bạo như vậy.

Hiện tại ở bên ngoài đang có rất nhiều fans vây quanh!

Cái con nhỏ không biết rụt rè này!

Chị vội vàng vươn tay đóng cửa xe, cũng may xe bọn họ rộng rãi, lại ngồi ở phía sau, thêm cửa sổ bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, nếu không để fans bên ngoài nhìn thấy được, chắc chắn sẽ bùng nổ cho xem?

Nghe thấy tiếng họ nhẹ của Nguyễn Lệ, động tác của Bạc Kha Nhiễm tự nhiên dừng lại, có chút hậu tri hậu giác, sau đó mặt 'đùng' một cái đỏ lên.

Cô vội vàng lùi lại tạo ra một chút khoảng cách.

Bị Lệ tỷ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, làm cho cô có chút xấu hổ.

Nguyễn Lệ gật đầu chào hỏi với Thẩm Dữ, sau đó nói với Bạc Kha Nhiễm.

"Ngồi ở phía trước, lái xa đi ngay lập tức, trước khi rời đi cũng phải chào người hâm mộ một chút."

Bạc Kha Nhiễm vội vàng gật đầu.

"Vâng."

Thẩm Dữ cũng phối hợp buông cô ra.

A Miên lên xe sau đó tra ổ khóa vào, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới ngồi ở bên cửa sổ phía trước vẫy tay chào tạm biệt các fans bên ngoài.

Sau khi bước vào nhà, Bạc Kha Nhiễm vươn tay định bật đèn lên, nhưng vừa mới giơ tay lên đèn còn chưa kịp bật, thì đã bị người ôm chặt, sau đó vai bị đẩy một cái, cả người cô bị ép sát vào tường, anh không nói một lời mà áp cả người mình lên người cô.

"Anh..."

Lời vừa thốt ra, đôi môi đã bị người chặn lại.

Đây là một nụ hôn sâu.

Một nụ hôn sâu đã bị kìm nén thật lâu.

Thân thể anh áp sát vào người cô, hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, cô có thể cảm nhận được thân thể nóng rực của anh, hơi thở anh thô sâu, cắn chặt môi cô mạnh mẽ mút vào, giây tiếp theo, anh cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi trơn trượt nóng ấm như mưa rền gió dữ mà càn quét khắp khoang miệng Bạc Kha Nhiễm, không buông tha bất cứ ngóc ngách nào.

Bạc Kha Nhiễm bị Thẩm Dữ hôn thiếu chút nữa không thở nổi.

Trên gương mặt trắng nõn không khỏi hiện lên hai đám mây hồng.

Cô bị Thẩm Dữ bá đạo ôm ở trong lòng, phía trước là da thịt nóng bỏng của anh, mà phía sau lại là bức tường lạnh lẽo, cảm giác như đang ở giữa băng và lửa.

Nụ hôn của Thẩm Dữ rất sâu, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng quấn lấy anh không buông.

Hai bàn tay mảnh khảnh của cô không biết từ khi nào đã đưa lên ôm chặt cổ anh, cô đáp lại anh, dùng sự nhiệt tình của mình để đáp lại.

Trong bóng dêm, cô cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của anh đang kéo áo của cô ra khỏi chiếc quần jeans, vạt áo từ từ được tháo ra, bàn tay mang theo độ ấm dán lên chiếc eo thon của cô, Bạc Kha Nhiễm liền thấy cả người mềm nhũn.

Trong lúc hai người hôn nhau đến khó tách ra.

"Ọt ọt..."

Có một âm thanh không thích hợp vang lên.

Bàn tay Thẩm Dữ từ trên eo cô lần về phía trước, sau đó đột ngột dừng lại một chút.

Bạc Kha Nhiễm chỉ cảm thấy một trận xấu hổ.

"Rột rột..."

Lại một tiếng nữa.

Nhưng lần này không phải do cô phát ra.

Môi anh hơi tách khỏi môi cô, qua ánh trăng sáng ngoài của sổ, hai người có thể nhìn rõ mặt nhau, sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi.

Anh và cô đều cùng bật ra tiếng cười.

Thẩm Dữ xoa nhẹ tóc cô.

Bạc Kha Nhiễm cũng không khách khí mà đưa tay lên khuôn mặt tuấn tú của anh xoa loạn một trận.

Thẩm Dữ cũng tùy ý để cho cô mặc sức mà xoa nắn khuôn mặt mình, trong mắt mang theo tràn đầy sự yêu chiều.

Anh với tay bật đèn lên.

Trong nháy mắt phòng khách trở nên sáng sủa hơn.

"Anh đi nấu cơm, em đi nghỉ ngơi một chút đi." Anh dịu dàng nói với cô.

"Em muốn nhìn anh làm..." Bạc Kha Nhiễm nắm lấy góc áo của anh không muốn buông ra.

Thẩm Dữ sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi của cô.

"Được."

Thẩm Dữ biết hôm nay Bạc Kha Nhiễm trở về, nên sáng sớm đã mua nguyên liệu chuẩn bị sẵn, trong tủ lạnh đã có đầy đủ rau và thịt.

Nửa tiếng sau.

Cả hai đã có một bữa ăn nóng hổi.

Ở trong đoàn phim mấy tháng nay, Bạc Kha Nhiễm căn bản chưa từng được ăn một bữa tử tế, bây giờ ăn đồ ăn do Thẩm Dữ làm, suýt chút nữa thì cô đã bật khóc.

"Thẩm Dữ, anh tốt với em như vậy, cả đời này em sẽ bám anh khôn buông."

Thẩm Dữ cong khóe môi, nhưng vẫn không giấu được vẻ xót xa khi nhìn thấy cổ tay hơi mảnh mai của cô.

"Muốn dính bao lâu cũng được, nhưng ăn thêm được không?"

Bạc Kha Nhiễm bưng bát cơm gật đầu lia lịa.

Khi còn ở phim trường, cô rất nhớ đến những món ăn mà anh nấu.

Hơn nữa, cô lại ăn không quen món ăn nước ngoài, nên mỗi khi ăn cơm, cô lại càng nhớ đến anh hơn.

Từ sau khi ở cùng Thẩm Dữ, trên cơ bản Bạc Kha Nhiễm không thể khống chế đươc lượng cơm của mình nữa.

Nhưng cân nặng vẫn không tăng bao nhiêu.

Ngược lại còn gầy đi không ít.

"Anh nhìn em làm gì nha?"

Thẩm Dữ ăn nhanh hơn so với Bạc Kha Nhiễm, mà sau khi ăn xong anh cứ nhìn cô như vậy.

Bạc Kha Nhiễm bị anh nhìn đến mức có chút không tự nhiên.

"Anh... anh nhìn em làm gì, ăn no chưa?"

"Chưa no." Thẩm Dữ mỉm cười.

"Chưa ăn no sao không ăn tiếp đi." Bạc Kha Nhiễm hỏi.

"Anh đang đợi em, em ăn no anh mới có thể ăn."

Cơ hồ sau khi Thẩm Dữ nói ra những lời này Bạc Kha Nhiễm lập tức hiểu được ngay.

"Không biết xấu hổ!" Cô trừng mắt liếc anh một cái, mắng không chút do dự.

Nhưng sau đó, cô lại hối hận


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương