Sủng Lên Hot Search
-
Chương 8
Edit: Bánh
Beta: Yuri
"Chuyện của anh em đều biết."
Sau khi nói ra câu này, bầu không khí trở nên có chút mờ ám, Uông Bình nhìn Quý Tẩu với vẻ mặt mờ mịt, giống như đang tiêu hoá câu nói ấy vậy.
"Nói giỡn thôi." Quý Tẩu giằng co với Uông Bình một hồi, cười cười rối lấy điện thoại của mình ra, quơ quơ trước mặt Uông Bình, "Trên bách khoa Baidu có tất cả mà."
Uông Bình nhìn vào điện thoại Quý Tẩu, giao diện bách khoa vừa lúc ngừng ở tin tức của Uông Bình, trên đấy ghi rõ đồ ăn cậu ghét nhất là gì.
"À!" Uông Bình nhẹ nhàng thở ra, "Ra là vậy."
Quý Tẩu cười cười.
Mọi việc đều phải tiến hành từ từ, nếu ngay từ đầu đã thân thuộc quá mức, dọa anh Uông Bình thì sẽ không tốt.
Nhưng Uông Bình không có bị doạ.
Người này thần kinh thô còn hơn cả thép, nháy mắt liền quên cảm giác kỳ quái vừa rồi.
"Vẫn là học đệ của chúng ta tốt." Uông Bình cảm khái, "Đám gia súc Turn On kia, quả thực phát rồ! Bọn họ còn dám lừa tôi để tôi ăn nấm nữa đấy cậu tin nổi không!"
"Thật hả?" Quý Tẩu nghiêng đầu ngoan ngoãn hỏi.
"Thật!" Uông Bình cắn miếng sủi cảo, nuốt vào sau suy nghĩ một chút, lại nói, "Nhưng mà, vẫn là có người có lương tâm hơn một chút, Nghiêm Tứ không có gạt tôi ăn nấm."
Đầu đũa Quý Tẩu "phụt" một cái đâm vào viên sủi cảo nhân thịt bò, vốn là sủi cảo tròn vo nhẵn mịn lủng một lỗ, nước sốt chảy ra, đũa inox phản quang, hiện ra vẻ mặt khó chịu của Quý Tẩu.
Chuyện Nghiêm Tứ không lừa Uông Bình ăn nấm Quý Tẩu biết, vì chuyện này mà từ đó xuất hiện CP Nghiêm Uông.
"Quan hệ giữa hai người rất tốt sao?" Quý Tẩu ngẩng đầu cười hỏi.
"Rất tốt nha." Uông Bình nói, "Cậu ta là con trai tôi, quan hệ có thể không tốt được sao?"
"Vậy sao." Quý Tẩu không rối rắm vấn đề này nữa, lại hỏi, "Anh Uông Bình, anh cảm thấy loại sủi cảo nào ăn ngon?"
"Hả?"
Bẻ lái nhanh quá làm Uông Bình không phản ứng kịp.
"Sủi cảo." Uông Bình chọc chọc sủi cảo trong chén, lặp lại một lần nữa, "Chắc là nhân dưa leo, trước kia chưa ăn qua, không ngờ hương vị còn rất thoải mái nhẹ nhàng."
Mượn đề tài nhân dưa chuột thoải mái nhẹ nhàng này, Quý Tẩu thành công chuyển sang đề tài mới, lúc sau trên bàn cơm hai người hứng thú bừng bừng mà tham khảo Bắc Kinh có món gì ngon, sau khi ăn uống no đủ, Uông Bình không muốn ngồi xe, Quý Tẩu bèn đi bộ với cậu về nhà nghỉ.
Quý Tẩu tách ra với Uông Bình ở trước cửa phòng.
Thẻ phòng của Quý Tẩu ở trong túi, nhưng anh lại không vội vã lấy ra, giả bộ quên thẻ phòng đặt ở đâu, kiên nhẫn tìm, kỳ thật toàn bộ lỗ tai đều đặt ở trên người Uông Bình.
Ngược lại Uông Bình tìm thẻ phòng rất nhanh, rút tấm thẻ từ trong túi tiền ra, sau tiếng "tích" là cửa phòng mở ra "cùm cụp".
Anh Uông Bình, ngủ ngon.
Quý Tẩu nghe tiếng vang bên kia, nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng nói.
Nhưng nói thật, Quý Tẩu căn bản không muốn nói ngủ ngon, hôm nay ở chung một chỗ với anh Uông Bình rất lâu, nhưng mà...!Đối với Quý Tẩu thì vẫn không đủ.
Quý Tẩu kìm nén cảm xúc, vừa mới chuẩn bị lấy card phòng ra mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy bước chân vào cửa phía sau dừng lại.
"Học đệ." Uông Bình kêu anh.
Quý Tẩu quay đầu lại.
Uông Bình lắc lắc di động, cười rộ lên: "Thêm WeChat đi."
Khi Uông Bình nói thêm WeChat, Quý Tẩu bỗng nhiên dại ra.
Hôm nay anh lăn lộn cả ngày, đuổi hết người này đến người kia, chen đến bên anh Uông Bình, cuối cùng lại quên thêm WeChat.
Quý đại ảnh đế sơ ý một cái, mặt nạ tỉ mỉ điêu khắc có chút nứt ra, lộ ra vẻ không chín chắn của tuổi mười tám.
"Sao vậy?" Uông Bình sát lại gần Quý Tẩu, "Học đệ, quét mã chứ?"
"À, được." Quý Tẩu phản ứng lại.
Sau khi quét mã, Quý Tẩu nhìn Uông Bình đổi tên của anh thành học đệ, sau đó lại trượt về phía bên trái, cố định nó ở vị trí đầu.
Quý Tẩu vừa mới định nói gì đó thì cửa sổ ở hành lang không đóng kĩ đột nhiên có trận gió thổi vào, Uông Bình run rẩy tay chân, chắc là lạnh.
Quý Tẩu lấy thẻ phòng ra, quẹt một cái trên cửa, không đành lòng để Uông Bình đứng trong gió lạnh.
"Em vào đây." Quý Tẩu mở cửa, "Anh Uông Bình nghỉ ngơi sớm một chút, gặp anh vào lễ khai máy ngày mai."
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Uông Bình trở về phòng tắm rửa, điện thoại nằm ở trên giường chợt sáng chợt tối, WeChat hiện ra nhắc nhở, [Học đệ đã gửi một tin nhắn].
Uông Bình đi ra, vừa lau tóc vừa cầm điện thoại lên, vừa mới mở ra liền thấy có một nhóm đã gửi tới 99+ tin nhắn.
Tên nhóm: [Tổ hợp trai đẹp xưa nay chưa từng có] (group chat của Turn On)
Uông Bình vội vàng lướt lên, đề tài bắt đầu từ Bách Dịch An hỏi Uông Bình hôm nay thế nào, kết quả Uông Bình không xuất hiện, phong cách liền hoàn toàn bẻ cong.
Từ có phải Uông Bình đụng phải chị gái xinh đẹp gì hay không, tới Uông Bình gặp được cao nhân bị nhặt đi tu tiên, suy đoán gì cũng đều có, vô cùng phong phú.
ping: [.]
Nghiêm tứ: [Con trai, cuối cùng con cũng rep lại rồi.]
Tất Phương: [Ồ, Bình, con trai của tui, hôm nay ở đoàn phim có thuận lợi không?]
Bách Dịch An: [Con trai à, ngại quá đi, đang thời điểm quan trọng của con lại mượn Trạch Dương.]
Bách Dịch An: [Nhưng mà con yên tâm, người mách lẻo đã bị cha mắng.]
ping: [Cậu mắng người ta làm gì?]
Bách Dịch An: [Tui đã dặn chuyện nhỏ này không cần nói với anh Trạch Dương, tự tôi giải quyết được, thế vậy mà trong lúc đi WC lại nhắn cho anh Trạch Dương.]
ping: [Haiz.]
ping: [Đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ, cha sẽ không trách con việc này.]
Chu Kỳ Hiên: [Ồ, cuối cùng con trai cũng xuất hiện rồi.]
Chu Kỳ Hiên: [Thế nào? Nghe nói ngày đầu tiên vào tổ có nhiều chuyện lắm, giải quyết hết chưa?]
ping: [Còn phải hỏi? Có cái gì mà cha con làm không được chứ.]
Nghiêm tứ: [Vậy thì tốt, hôm nay cha lo lắng cho con nguyên cả ngày, sợ con tự bán bản thân còn kiếm tiền giùm người ta.]
ping: [Phắn.]
ping: [Hôm nay tôi đã xử lý mọi chuyện rất tốt đấy nhé!]
Uông Bình và mọi người nói chuyện tào lao trong chốc lát, muốn đọc sách một chút bèn lười biếng vươn tay tìm kịch bản, cánh tay quơ ngang liền đụng phải một bó hoa có chút to.
Uông Bình ngẩng đầu, thấy hoa mai vàng đã nở mấy đóa, đang tỏa ra mùi hương.
Uông Bình nghĩ tới, hôm nay có thể thuận lợi như vậy, kỳ thật còn nhờ một người.
Uông Bình lấy kịch bản lại đặt ở trên bụng, tình cảm mãnh liệt gõ chữ.
ping: [À đúng rồi, nói đến đây, mấy người đừng có suốt ngày nói chuyện giật gân được không, làm phát tán không khí khủng bố có biết không hả?]
Tất Phương: [Đồ con trai bất hiếu! Sao có thể nói vậy với cha của con!]
ping: [Xí.]
ping: [Trước khi tới đây mọi người nói Quý Tẩu là người như thế nào?]
ping: [Quả thực hận không thể đắp nặn cậu ta thành một đại ma vương.
trên sánh với gió Himalayas, dưới sánh với chim cánh cụt Nam Cực, kết quả thì sao?]
Nghiêm tứ: [Kết quả sao?]
ping: [Kết quả Quý Tẩu rất tốt đấy nhé.]
ping: [Dịu dàng cẩn thận, kiên nhẫn lại còn tinh tế.]
ping: [Đi ra ngoài ăn cơm còn biết chú ý tới khẩu vị của học trưởng, đầu tiên tìm trên Baidu mấy món mà tui không thích ăn rồi sau đó mới gọi món.]
ping: [Hôm nay nếu không phải có cậu ta, mấy món quà kia tui còn không biết phải đưa đi đâu nữa.]
Chu Kỳ Hiên: [Ồ...]
ping: [Gì?]
Chu Kỳ Hiên: [Vừa rồi có người nào đó giống như nói giải quyết mọi chuyện rất tốt đấy, hoá ra là tốt đến vậy.]
Nghiêm tứ: [Ha ha ha ha ha, có người tự vả.]
Ngay sau đó Tất Phương cũng chui ra tới liên hợp với Chu Kỳ Hiên trào phúng Uông Bình, trong group lại chìm vào một mảnh hi hi ha ha, chỉ có Bách Dịch An không nói gì.
Trong khách sạn, Bách Dịch An nhìn chằm chằm điện thoại, hơi nhíu mày.
Bách Dịch An: [Chờ chút, con trai, vừa rồi con nói cậu ta tìm trên Baidu rồi mới gọi đồ ăn cho con?]
ping: [Ừ, đúng rồi.]
ping: [Là một người tốt đó!]
Bách Dịch An vốn cảm thấy có chút không đúng, nhưng dấu chấm than cuối câu của Uông Bình làm anh lung lay, hoàn toàn quên mất vừa rồi cảm thấy không đúng chỗ nào.
Bách Dịch An cúi đầu, dung nhập vào trong không khí sung sướng của group, vui vẻ gõ chữ.
Hơn mười giây sau, Bách Dịch An tuyên bố: [Vậy thật sự]
[Là một người tốt!]
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Về chuyện Quý Tẩu là người tốt trong group nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, mọi người lại trêu chọc Nghiêm Tứ gần đây quen lớp trưởng, càng trò chuyện càng ham, tới 12 giờ rưỡi vẫn còn chưa giảm, rất có xu hướng chuẩn bị đêm nay không ngủ, tám suốt đêm.
Cuối cùng Kỷ Trạch Dương nổi trận lôi đình, tịch thu điện thoại của Bách Dịch An, rồi lại trực tiếp dùng nick của Bách Dịch An ở trong group mắng hết cả đám, cuộc tám chuyện này mới coi như chấm dứt.
Trước khi tan cuộc, Tất Phương làm đội trưởng, đại biểu toàn đội dặn dò lần cuối với Uông Bình.
Tất Phương: [Con trai, mỗi ngày để chị Tiểu Linh trang điểm xinh đẹp một chút, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta là nhóm thần tượng, kỹ thuật diễn được hay không thì tùy, nhưng trên mặt thì không thể thua nha.]
Đối với việc này, Uông Bình tỏ vẻ: [Biến, kỹ thuật diễn của cậu không tốt thì có.]
Uông Bình dỗi Tất Phương xong, mới vừa rời khỏi group chat chuẩn bị ngủ, lại bỗng nhiên thấy đỉnh đầu danh sách hiện ra số 1 màu đỏ.
Người được cậu đổi tên thành học đệ đã gửi tới một tin nhắn lúc hai tiếng trước, chỉ có hai chữ, "Ngủ ngon"
Chết rồi, vừa rồi tám xung quá không chú ý tới tin nhắn của Quý Tẩu.
Uông Bình chạy nhanh bấm, nhắn lại cho Quý Tẩu câu ngủ ngon; vừa mới gửi qua, "Học đệ" liền biến thành "Đang soạn tin nhắn".
Học đệ: [Anh Uông Bình còn chưa ngủ sao?]
Uông Bình vừa mới bị Kỷ Trạch Dương mắng vì chuyện ngủ trễ, nhìn đến vấn đề này, không biết vì cái gì lại có chút chột dạ, nghĩ nghĩ rồi soạn tin nhắn.
ping: [Tôi đã là người trưởng thành rồi, có quyền lợi được thức khuya!]
ping: [Còn bạn nhỏ này nên ngủ sớm mới đúng, biết chưa? (Đắp chăn.JPG)]
Trong phòng tối om, chỉ có điện thoại Quý Tẩu đang phát sáng.
Gương mặt bị điện thoại chiếu sáng của anh hiện lên nụ cười ấm áp lại nhu hòa.
Quý Tẩu nhìn chằm chằm khung chat trong chốc lát, lưu hình con hamster nhỏ nhảy bổ nhào vào người một con hamster khác đắp chăn mà Uông Bình gửi anh vào điện thoại, mới vừa lưu xong liền nghe thấy một âm thanh rào rạt, Quý Tẩu ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuyết mịn nhẹ nhàng tung bay rơi xuống.
Quý Tẩu nhìn vào khung chat, mới vừa gõ một câu "ngày mai anh Uông Bình nhớ mặc đồ dày một chút", nhưng lại xóa, thay đổi câu khác rồi gửi đi.
Quý Tẩu: [Vâng, anh Uông Bình ngủ ngon.]
Uông Bình cũng nhắn ngủ ngon, nhưng lại không có thật sự đi ngủ, cậu ném điện thoại sang một bên, cầm kịch bản lên tiếp tục nghiên cứu.
Uông Bình đọc đến khi buồn ngủ không mở nổi mắt mới tùy tiện ngã xuống ngủ, cũng may phòng có máy sưởi đầy đủ, không đến mức bị cảm.
Sáng hôm sau, có vẻ như là Uông Bình bị trợ lý cứng rắn lôi dậy, lúc chuyên viên trang điểm Tiểu Linh chọn quần áo cho cậu cũng còn đang ngủ gà ngủ gật.
Dù vậy, khi Hạ Linh mở cửa tủ quần áo ra, Uông Bình vẫn cố hết sức mở mắt, biểu đạt nhận xét của mình đối với trang phục.
"Cái kia dày quá không cần, áo hoodie cũng không cần, phải đẹp, ít nhất là đẹp như hồi đi tham gia tuần lễ thời trang Aurora ấy."
"Ông nội ơi." Hạ linh cầm một cái áo lông vũ, cảm thấy nhức óc vô cùng, hỏi, "Em biết hôm nay bên ngoài mấy độ không?"
"Mấy độ cũng không thể ăn mặc xấu nha..." Đôi mắt Uông Bình cũng sắp mở không nổi rồi còn ở đó cãi với Tiểu Linh, "Chị Tiểu Linh...!Hôm nay là lần đầu em đóng phim, không thể bọc cái áo lông vũ đó rồi đi chứ đúng không..."
Uông Bình tối hôm qua không ngủ đủ giấc, giờ phút này dựa trên tay vịn làm nũng, đôi mắt đỏ giống như con thỏ, nhỏ giọng ủy khuất trông đáng thương vô cùng mà nhìn chằm chằm Hạ Linh, Hạ Linh nháy mắt liền vứt bỏ nguyên tắc của mình.
Hạ Linh cất áo lông vũ đi, lấy một bộ tây trang của Aurora mà của quý sau cùng một cái áo lông hơi dày, lại tìm mấy túi giữ nhiệt.
"Bộ này chịu chưa?" Hạ Linh phối hợp quần áo lại, đưa cho Uông Bình xem.
"Được rồi ạ." Uông Bình xem xong, rốt cuộc yên tâm, ngồi trên ghế nhắm mắt lại, mặc kệ Hạ Linh vẽ bời trên mặt cậu.
Hạ Linh kẹp tóc của cậu lên, đầu tiên bôi một lớp dưỡng da cho Uông Bình.
Kỳ thật bước này cũng không cần thiết, dù sao thì da Uông Bình rất tốt, cho dù không có thoa dưỡng, lúc trang điểm vẫn sẽ bám trên da như thường.
Hạ Linh nhìn chóp mũi Uông Bình, trong lòng nhịn không được khẽ rục rịch.
Cho dù Hạ Linh đã bốn mươi, theo Uông Bình cũng nhiều năm, ngày thường cũng có ân ái với chồng, nhưng vẫn động tâm mỗi lần nhìn gương mặt này của Uông Bình.
Nói thật, Hạ Linh cũng không hiểu.
Người đẹp giống như Uông Bình, chỉ cần mỗi năm ở mấy cái studio tham gia chụp mấy quyển tạp chí, tham gia một số show đều có thể nổi tiếng đến độ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Tại sao lại phải chạy đến cái nơi quỷ quái này dầm mưa dãi nắng?
Hạ Linh không hiểu nhưng vẫn nhanh nhẹn làm tốt công việc của mình, sau khi tạo hình xong chụp ảnh gửi cho Kỷ Trạch Dương để xác nhận, bên kia cho phép rồi mới đánh thức Uông Bình đang ngủ, bảo cậu lên xe đến hiện trường làm lễ khai máy.
Uông Bình căn bản không có tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng lên xe, lại tiếp tục ngủ một đường đến nơi làm lễ, vừa mới đẩy cửa xe ra, gió lạnh kèm theo bông tuyết liền vọt mạnh vào, đẩy Uông Bình dán sát vào lưng ghế.
Lạnh...!Lạnh quá!!!
Uông Bình cảm giác trong nháy mắt cậu đã bị đông đá thành một hộp kem rồi!
Cho dù nửa người cậu còn ở bên trong xe, trên bụng dán túi giữ nhiệt cũng không có tác dụng gì mấy, từ cái túi nóng hổi trực tiếp biến thành cái túi lạnh như đá.
Ai nói mùa đông ở phía Bắc toàn là công kích vật lý hả???
Ai nói sẽ không lạnh tới nỗi xuyên qua quần áo luôn hả???
Ai nói dán túi giữ nhiệt thì sẽ không sao hả???
Xin lỗi à, không có tốt như ngài nói đâu.
Tay Uông Bình để trên lưng ghế, đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới chậm rãi vươn hai cái đùi ra ngoài SUV, ha hả, ông đây sắp chết vì lạnh rồi.
Uông Bình bị đông lạnh sắp thành kem khóc không ra nước mắt, mới vừa xuống xe liền thấy truyền thông đang đứng ở bên ngoài, nghĩ đến trên người còn mặc tây trang của Aurora, người phát ngôn chuyên nghiệp duỗi thẳng lưng, đi tới chỗ nghi thức khởi động máy.
Mặt đất bằng phẳng được quét sạch tuyết, tấm vải đỏ treo trên máy quay phim cũng tung bay ở trong gió tuyết, trên chóp mũi của cái đầu heo dùng để cúng cũng có tuyết đang rơi, thế mà lại có một chút đẹp đấy.
Uông Bình cắn răng đi qua đó, miễn cưỡng còn có thể duy trì một chút phong độ của đệ nhất thần nhan trong giới giải trí, mỉm cười với camera bên đường.
Trong màn tuyết nhẹ, dưới máy quay của phóng viên, Uông Bình đi một cách ung dung, bình tĩnh, bộ tây trang trên người có điểm xuýt những họa tiết hoa cỏ, trông như đang mang mùa xuân đến phương Bắc, tạo nên một màu sắc sáng chói giữa trời đông trắng xoá.
"Đẹp ghê á." Có nam phóng viên trẻ tuổi kích động không thôi, lắc lắc nữ phóng viên bên cạnh mình, "Cô! Có! Cảm thấy! Vậy! Không?!"
"Đẹp thì có đẹp, nhưng mà bộ soái ca đều không sợ lạnh sao?" Nữ phóng viên nhìn thoáng qua áo lông ngỗng Canada của mình, run rẩy, "Mặc ít như vậy, không lạnh hả?"
Ai nói không lạnh!!!
Nếu cho tôi một cơ hội lần nữa, tôi chắc chắn sẽ không chơi trội, tôi chắc chắn sẽ mặc áo lông vũ!!
Đầu ngón tay Uông Bình đông lạnh đến đỏ bừng, trên vai cũng có một lớp tuyết trắng, vừa đi vừa nhẹ nhàng run rẩy.
Nhưng chỉ trong một lát, một cái áo lông vũ có chút dày mang theo nhiệt độ cơ thể từ trên trời giáng xuống, rơi xuống vai Uông Bình.
Cảm giác ấm áp làm Uông Bình có chút thoải mái.
Ngay sau đó, cậu thấy Quý Tẩu đạp lên tuyết bước nhanh tới trước mặt cậu, vươn hai tay, kéo lại áo lông vũ sắp rớt xuống, bọc lấy cả người Uông Bình.
"Anh Uông Bình." Quý Tẩu nhíu mày lại, thanh âm có chút trách cứ, "Sao anh mặc ít vậy...!Duỗi tay, mặc áo vào."
Uông Bình lạnh đến phát ngốc, ngoan ngoãn vươn tay, nhét tay vào áo lông vũ, sau đó lại ngơ ngác cúi đầu, theo bản năng đi kéo khóa kéo.
Uông Bình cầm lấy vạt áo, cố gắng móc hai miếng kim loại vào nhau nhưng mà cậu bị đông lạnh lâu nãy giờ rồi, khớp xương cứng đờ, không móc vào được.
"Để em." Quý Tẩu nhẹ giọng nói rồi cầm lấy khoá kéo.
Chóp mũi hai người chỉ kém một li liền đụng phải, nhưng chỉ là cọ qua.
Quý Tẩu cầm khóa kéo, vừa mới chuẩn bị cài vào, lại cảm giác đứng không tiện cho lắm bèn ngồi xổm xuống, cài khóa lại, sau đó kéo từ dưới lên trên, vừa vặn đến xương quai xanh.
Cổ vẫn là lộ ra.
Quý Tẩu nhìn nhìn, tháo khăn quàng cổ của mình xuống, dịu dàng vòng qua cổ Uông Bình, bọc lấy cái cổ của cậu.
Khăn quàng cổ có chút dài, Quý Tẩu vòng hai vòng, khăn quàng cổ liền che hết phần cổ bị lộ của Uông Bình.
Nửa khuôn mặt của Uông Bình đều giấu trong khăn quàng cổ, lộ ra chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ lên, đôi mắt cũng bởi vì lạnh mà có chút ươn ướt, trông giống như một hồ nước nóng đang bốc hơi mờ mịt giữa trời tuyết vậy.
Quý Tẩu nhìn Uông Bình trong chốc lát rồi giơ tay đội mũ lông phía sau ;ên cậu, che khuất lỗ tai bị đông lạnh đến đỏ bừng của Uông Bình.
Uông Bình và Quý Tẩu đều không kịp chú ý đây là trường hợp gì, cũng không thèm nhìn đám truyền thông, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Uông Bình thì là bị lạnh đến ngốc, ngơ ngác nhìn Quý Tẩu.
Quý Tẩu nhìn Uông Bình, nở một nụ cười vừa lòng, nụ cười ấy ấm áp như ánh mặt trời giữa mùa đông.
Trước cảnh chấn động lòng người này, mọi người cầm lấy camera, không ai dám phát ra âm thanh nào hết.
Mọi âm thanh đều ngưng lại, chỉ nghe thấy Quý Tẩu mở miệng:
"Như vậy thì sẽ không lạnh nữa rồi."
Anh nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đều đang nhìn kìa [che mặt].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook