Sủng Hôn
-
Chương 2
Edit: Meimei
Mùi hương trầm trong không gian yên tĩnh mát lạnh trong căn phòng lan tỏa tựa như mùi hương trên người Tư Dĩ Hàn. Sau cơn mưa, không khí trong lành mát mẻ.
“Anh —” Du Hạ cảm thấy cổ họng mình có chút khàn khàn, cô điều chỉnh hô hấp: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Bọn họ đã bao lâu rồi chưa gặp nhau? Hẳn là hai năm. Lần trước gặp nhau là hai năm trước, lúc đó cả cô và anh đều ở sân bay Hồng Kông. Du Hạ thì bay chuyến bay nội địa, còn Tư Dĩ Hàn thì bay đi Đông Phi, mười phút gặp nhau nhưng cũng chỉ nói được hai câu xin chào và tạm biệt, giống như bạn bè nhưng không thân quen.
Tư Dĩ Hàn đặt ly nước lên bàn, ly thủy tinh cha vạm với mặt bàn cẩm thanh tạo nên một tiếng vang thanh túy. Giọng nói của anh chứa một chút thâm ý: “Tôi không thể về nhà?”
Trong lòng bàn tay của Du Hạ chảy mồ hôi, vừa thu tại tay thì mới phát hiện trên tay của mình còn đang cầm cây gậy đánh golf. Cô vội vàng thả cây gậy đánh golf xuống, nhìn Tư Dĩ Hàn. Đèn trong phòng khách chiếu xuống da thịt của Tư Dĩ Hàn ánh lên khí chất lạnh lùng. Cái cằm cứng rắn của Tư Dĩ Hàn, cùng với độ cong của yết hầu, rồi xương quai xanh, quyến rũ gợi cảm.
Tư Dĩ Hàn tại sao lại về đây? Ở thành phố S Tư Dĩ Hàn hẳn là có chỗ ở khác.
“Tôi thiếu chút nữa là báo cảnh sát.” Du Hạ nhanh chóng khôi phục biểu tình bình tĩnh của mình, cầm điện thoại xóa 110 đã ấn uống sẵn.
“<Đông Phương> đã quay xong, phải ở thành phố S một thời gian.”
Tư Dĩ Hàn đi đến trước mặt Du Hạ, thân hình cao lớn của anh có cảm giác rất áp bách. Không khí trong nháy mắt mỏng manh lại. Du Hạ nghe được tiếng tim của mình đập “thịch” một cái, hô hấp khó khăn.
Tu Dĩ Hàn quay về thành phố S, tất nhiên là phải về nhà, nghe rất hợp lý.
Tư Dĩ Hàn hơi xoay người, đi đến gần Du Hạ. Cả người Du Hạ cứng đờ, ngừng thở. Tư Dĩ Hàn lướt qua cô, đi đến tủ giày phía sau lưng cô, mở ra lấy đôi dép đi trong nhà. Tiếng nói nặng nề của anh vang lên ở đỉnh đầu.
“Đổi giày.”
Du Hạ đặt balo ở trên tủ giày, xoay người lại, cơ thể không tự chủ đi đến phía cửa ra vào.
“Tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc, còn phải thảo luận công chuyện với Tô Minh.”
Tư Dĩ Hàn kéo hành lý của Du Hạ vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, trực tiếp giam Du Hạ lại giữa anh và cánh cửa.
“Tô Minh của ảnh nghiệp Hạ Minh?”
“Anh biết ảnh nghiệp Hạ Minh?” Du Hạ và Tư Dĩ Hàn đã bốn năm rồi chưa nói chuyện với nhau. Tư Dĩ Hàn không quan tâm cô học gì, làm nghề nghiệp gì. Anh chỉ hỏi tiền bạc, cần bao nhiêu tiền? Mấy ngàn vạn? Chỉ cần Du Hạ không làm chuyện phạm pháp, hắn đều tùy tiện đưa.
“Chúng tôi là đối tác.”
“Summer là em
“Là bút danh của tôi.”
Căn phòng to như vậy giờ phút này cô bị vây hãm trong một giới hạn nhỏ bé, tất cả đều là hơi thở của Tư Dĩ Hàn. Khẩu trang trên mặt của Du Hạ lúc ở trên xe đã bị rơi xuống. Giờ cô ngẩng đầu lên, hất cằm, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mang theo chút khiêu khích.
Tư Dĩ Hàn khoanh hai tay trước ngực, có chút ý vị thâm trường nói: “Là tôi thiếu hiểu biết về emSummer lão sư.”
“Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, sau đó nhấc chân đi vào phòng bếp, mạnh mẽ đưa ra quyết định thay cho Du Hạ: “Hiện tại bên ngoài đang kẹt xe.”
Du Hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tư Dĩ Hàn, sau đó tầm mắt hướng xuống đôi chân thon dài của anh.
Tư Dĩ Hàn nấu cơm? Du Hạ tạm thời không muốn đi nữa. Đã rất lâu rồi cô không được ăn cơm Tô Dĩ Hàm làm. Cô thay dép đi trong nhà, cầm điện thoại lên chơi game, muốn dời đi lực chú ý.
“Anh mấy giờ là về đến nhà?”
Du Hạ kết hôn với Tư Dĩ Hàn bốn năm nhưng quan hệ hôn nhân này chỉ ngang mức tờ giấy hôn thú mà thôi.
Bốn năm trước mẹ của cô mắc bệnh nặng, Du Hạ vì muốn mẹ an tâm cho nên đi tìm người kết hôn. Cuối cùng người cùng cô kết hôn chính là Tư Dĩ Hàn. Hôn lễ còn chưa kịp tổ chức thì mạ của cô đã mất. Lo xong tang lễ cho mẹ, vốn hai người muốn ly hôn nhưng Tư Dĩ Hàn phải vội vàng trở về tổ kịch, còn cô thì sang Anh du học. Không biết cố ý hay vô ý mà thời gian hai người gặp mặt nhau trong bốn năm này ít đến đáng thương, cho dù có gặp mặt cũng không đủ để bàn chuyện ly hôn.
Vì vậy mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu nhưng trước mắt bọn họ vẫn là vợ chồng.
Du Hạ cầm điện thoại lướt weibo, bước chân đi đến cửa phòng bếp thì dừng lại, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vậy mà có hơn một ngàn tin nhắn chưa đọc.
“Năm giờ.” Tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, giống như khối băng đặt vào ly thủy tinh, leng keng một tiếng: “Em từ đâu trở về?”
“Tây Tạng.”
Một khối vật thể lạnh lẽo đưa qua, cơ hồ là đụng vào môi, lập tức một mùi cam xông vào mũi, Du Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn đang bóc quả cam. Qủa cam được bóc rất sạch sẽ, ngay cả những xơ cam màu tắng cũng được bóc sạch sẽ. Qủa cam mọng nước, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa quanh quẩn bên mũi, bốn mắt nhìn nhau. Tư Dĩ Hàn thản nhiên thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm liệt: “Cầm.”
Giọng nói trầm thấp thông qua yết hầu của Tư Dĩ Hàn phát ra cuối cùng rơi vào tai của Du Hạ. Du Hạ cầm quả cam, cúi thấp đầu, bỏ một múi vào miệng. Khoang miệng lập tức tràn đầy mùi vị quả cam, ngọt ngào động lòng người. Cả người Du Hạ nóng lên giống như đang ở trong biển lửa, ngọn lửa như muốn sưởi ấm linh hồn cô. Cô giãy giụa xuất ra một tia lý trí làm cho bản thân mình tỉnh táo lại.
“Cám ơn.”
“Rửa tay.”
Lúc Du Hạ rửa tay, cô liếc nhìn Tư Dĩ Hàn đang cắt đôi quả cam ra. Ống tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay tinh tế, một tay còn đeo đồng hồ màu đen, dưới ánh đèn phản chiếu sự lạnh lẽo. Du Hạ đứng ngay nơi Tư Dĩ Hàn không nhìn thấy cô, cô không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn.
Nước cam được đựng trong ly thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy một vài bọt khí trong đó. Tư Dĩ Hàn cầm ly nước cam đi đến đưa cho Du Hạ.
“Uống xong rồi ăn cơm.”
Du Hạ rũ mắt xuống, cô ghét nhất là uống cái này. Xa cách mấy năm, Tư Dĩ Hàn vẫn như cũ đả kích vị giác của cô. Du Hạ cầm ly nước cam, nhiệt độ nước vừa đủ. Cô ngừng thở một nhịp uống cho xong ly nước ép cam này. Du gia có một bí phương độc nhất vô nhị, say máy bay là phải uống nước cam.
“Đi Tây Tạng làm gì?”
“Tùy tiện đi một chút.”
“Tùy tiện đi hai tháng? A di nói hai tháng nay em không về nhà.” Ngữ khí của Tư Dĩ Hàn bình đạm, nghe giống như câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
“Nơi đó tương đối an tĩnh nên ở lâu một chút.”
Tư Dĩ Hàn xới cơm. Du Hạ ngửi thấy mùi thơm, cô nhìn thấy chén cơm trên tay Tư Dĩ Hàn, Tu Dĩ Hàn nấu cơm? Cô đã lâu rồi chưa được ăn cơm Tư Dĩ Hàn nấu. Nhìn chén cơm trên tay Tư Dĩ Hàn, Du Hạ nghĩ không biết về sau còn được ăn cơm anh nấu hay không.
“Lần này anh trở về là vì công việc?”
“Tạm thời không đóng phim, nghỉ ngơi.”
Tư Dĩ Hàn dọn cơm xong nói: “Ăn cơm.”
Du Hạ đi theo sau lưng Tư Dĩ Hàn, nhìn chằm chằm tấm lưng đơn bạc của anh. Tư Dĩ Hàn rất thích mặc áo sơ mi màu trắng, phảng phất có chút mê hoặc.
“Ngồi.”
Tư Dĩ Hàn kéo ghế ra, ý nói Du Hạ đi đến ngồi vào. Du Hạ đi qua mới thấy tư thế của anh giống như đang ôm cô vậy. Tư Dĩ Hàn cao lớn, cánh tay đặt ngang sau ghế, toàn bộ không khí xung quanh đều có mùi vị của Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn rất nhanh đứng thẳng người tạo ra một khoảng cách, đi đến phòng bếp bưng canh gà ra. Du Hạ là người được nuông chiều từ bé mà lớn lên, Tư Dĩ Hàn rất có tính giác ngộ chăm sóc người. Tư Dĩ Hàn rời đi, Du Hạ liền đưa tay lên áp lên má mình. Hiện tại cô giống hệt Tô Minh, cả linh hồn ẩn sâu trong thân thể đang điên cuồng la hét.
Tư Dĩ Hàn càng ngày càng anh tuấn, cô thật sự muốn ngất.
Canh gà với thêm một dĩa rau xào, đích thực là một bữa tối thanh đạm. Không biết có phải là do tác dụng của ly nước cam hay là canh gà mà Du Hạ cảm thấy dạ dày thật thoải mái. Uống xong canh gà, Du Hạ cảm thấy thoải mái hơn, lúc này chỉ số thông minh của cô mới trở về. Mùi vị của canh gà này giống như được làm từ đầu bếp nổi tiếng làm vậy.
“Cơm là anh làm?”
“Chuyến bay của tôi so với em thì đến sớm hơn mười phút.”
Tư Dĩ Hàn đưa tay đến trước mặt Du Hạ, lúc giống như tay chạm phải tay thì dừng lại, sau đó nhẹ nhàng như không có gì lướt qua cầm lấy ly nước bên cạnh Du Hạ.
“Không hầm kịp canh gà.”
Thì ra cơm không phải là anh nấu.
“Anh ở sân bay thấy tôi?”
“Em lên hot search.”
“Anh thấy rồi? Tôi đã nói Tô tổng giải quyết, có lẽ cô ấy còn chưa giiar quyết kịp.”
Tim Du Hạ đập nhanh một nhịp, cảm thấy lời nói của Tư Dĩ Hàn có ý gì đấy. Cô lấy điện thoại mở weibo, Hứa Hàng đứng hot search thứ tư.
Hot search đứng vị trí đầu tiên là tin của cô và Hứa Hàng với tiêu đề: Người qua đường ở trên máy bay chụp được ảnh Hứa Hàng cùng Summer hành động thân mật. Tiểu thịt tươi Thương Nhuệ lần trước được Summer sủng ái diễn xuất trong tác phẩm của cô, trở thành một bước lên mây. Nam chính của tác phẩm tiếp theo nói về tình yêu <Thịnh hạ> có phải là Hứa Hàng?
Ảnh chụp đều chọn góc độ mà chụp, có thể thấy rõ mặt của Hứa Hàng. Hứa Hàng cười vui nói chuyện với Du Hạ, Du Hạ đeo khẩu trang an tĩnh nhìn Hứa Hàng. Nhìn một cái liền biết có người cố ý biên soạn.
Chụp được như vậy sao không đi làm nhiếp ảnh gia luôn đi?
“Tiểu minh tinh này vì muốn được nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.”
Du Hạ tức giận lên weibo phát một tin nhắn: Chụp tá vị thôi mà có thể viết được như vậy? Anh là ai? Nếu trí tưởng tượng tốt như vậy sao không đi làm tác giả văn học luôn?
Du Hạ là người sẽ cho người khác mặt mũi sao? Tuyệt không có. Du Hạ không sợ trời không sợ đất, còn có biệt danh là Du Oán Hận. Khi mới bắt đầu viết kịch bản, cô dám để cho đám người ai oán kia rơi xuống vực thẳm huống chi bây giờ cô là người đã có địa vị.
“Không phải bạn trai?” Ngữ khí của Tư Dĩ Hàn thản nhiên giống như chỉ là thuận miệng hỏi. Anh ăn rất ít, lại nhai nuốt cẩn thận chậm rãi.
“Làm sao có thể? Ánh mắt của tôi không có kém như vậy.”
Du Hạ chống lại ánh mắt của Tư Dĩ Hàn. Mặc kệ quen biết bao lâu thì ánh mắt lạnh nhạt của Tư Dĩ Hàn cũng có thể làm cho tim cô đập bang bang. Tư Dĩ Hàn một chút cũng không ăn giấm chua? Lạnh nhạt như vậy.
“Không quen biết, tá vị thôi mà sao lại ồn ào như vậy chứ.”
Tính toán của Hứa Hàng tốt lắm. Anh ta không biết Du Hạ là người như nào. Du Hạ chính là một khối thép cứng rắn.
Một bước lên mây, trong nháy mắt cũng có thể rơi xuống gãy xương.
Fan của Hứa Hàng vào bình luận trong bài viết của cô: Hứa Hàng của chúng tôi cũng là người bị hại, cô tức giận lên anh ấy không phải rất không công bằng sao? Chúng tôi tôn trọng mới gọi cô một tiếng lão sư, thỉnh cô hãy cư xử cho đúng một con người.
Fan của Du Hạ: Vị này không muốn mặt mũi nữa hay sao, thấy Du Hạ nhà chúng tôi đang hot, muốn dựa hơi cô ấy mà nổi tiếng theo. Bị Du Hạ vạch trần, fan của anh liền đến mắng Du Hạ của chúng tôi. Du Hạ thật đáng thương.
Du Hạ bình luận đáp trả lại: Trước mời ông chủ của ngươi đứng sau chuyện này làm việc của con người nên làm đi đã, bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, bớt chút thời gian làm việc tích đức đi.
Du Hạ đánh chữ rất nhanh, ngón tay tinh tế trắng nõn lướt trên màn hình điện thoại. Lông mày thanh tú hơi nhíu, môi mím chặt, chứng tỏ cô đang rất tức giận. Mái tóc dài buông thả phía sau, gương mặt tinh xảo dưới ánh đèn lờ mờ đặc biệt xinh đẹp. Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.
Tư Dĩ Hàn cầm di động mở weibo, nhìn thấy nội dung weibo Du Hạ mới phát liền nhanh chóng nhắn tin cho người đại diện Châu Đỉnh.
“Nhanh chóng gỡ hot search của Hứa Hàng xuống, tiện thể làm cho hắn ta biến mất vĩnh viễn trong vòng giải trí.”
Mùi hương trầm trong không gian yên tĩnh mát lạnh trong căn phòng lan tỏa tựa như mùi hương trên người Tư Dĩ Hàn. Sau cơn mưa, không khí trong lành mát mẻ.
“Anh —” Du Hạ cảm thấy cổ họng mình có chút khàn khàn, cô điều chỉnh hô hấp: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Bọn họ đã bao lâu rồi chưa gặp nhau? Hẳn là hai năm. Lần trước gặp nhau là hai năm trước, lúc đó cả cô và anh đều ở sân bay Hồng Kông. Du Hạ thì bay chuyến bay nội địa, còn Tư Dĩ Hàn thì bay đi Đông Phi, mười phút gặp nhau nhưng cũng chỉ nói được hai câu xin chào và tạm biệt, giống như bạn bè nhưng không thân quen.
Tư Dĩ Hàn đặt ly nước lên bàn, ly thủy tinh cha vạm với mặt bàn cẩm thanh tạo nên một tiếng vang thanh túy. Giọng nói của anh chứa một chút thâm ý: “Tôi không thể về nhà?”
Trong lòng bàn tay của Du Hạ chảy mồ hôi, vừa thu tại tay thì mới phát hiện trên tay của mình còn đang cầm cây gậy đánh golf. Cô vội vàng thả cây gậy đánh golf xuống, nhìn Tư Dĩ Hàn. Đèn trong phòng khách chiếu xuống da thịt của Tư Dĩ Hàn ánh lên khí chất lạnh lùng. Cái cằm cứng rắn của Tư Dĩ Hàn, cùng với độ cong của yết hầu, rồi xương quai xanh, quyến rũ gợi cảm.
Tư Dĩ Hàn tại sao lại về đây? Ở thành phố S Tư Dĩ Hàn hẳn là có chỗ ở khác.
“Tôi thiếu chút nữa là báo cảnh sát.” Du Hạ nhanh chóng khôi phục biểu tình bình tĩnh của mình, cầm điện thoại xóa 110 đã ấn uống sẵn.
“<Đông Phương> đã quay xong, phải ở thành phố S một thời gian.”
Tư Dĩ Hàn đi đến trước mặt Du Hạ, thân hình cao lớn của anh có cảm giác rất áp bách. Không khí trong nháy mắt mỏng manh lại. Du Hạ nghe được tiếng tim của mình đập “thịch” một cái, hô hấp khó khăn.
Tu Dĩ Hàn quay về thành phố S, tất nhiên là phải về nhà, nghe rất hợp lý.
Tư Dĩ Hàn hơi xoay người, đi đến gần Du Hạ. Cả người Du Hạ cứng đờ, ngừng thở. Tư Dĩ Hàn lướt qua cô, đi đến tủ giày phía sau lưng cô, mở ra lấy đôi dép đi trong nhà. Tiếng nói nặng nề của anh vang lên ở đỉnh đầu.
“Đổi giày.”
Du Hạ đặt balo ở trên tủ giày, xoay người lại, cơ thể không tự chủ đi đến phía cửa ra vào.
“Tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc, còn phải thảo luận công chuyện với Tô Minh.”
Tư Dĩ Hàn kéo hành lý của Du Hạ vào cửa, tiện tay đóng cửa lại, trực tiếp giam Du Hạ lại giữa anh và cánh cửa.
“Tô Minh của ảnh nghiệp Hạ Minh?”
“Anh biết ảnh nghiệp Hạ Minh?” Du Hạ và Tư Dĩ Hàn đã bốn năm rồi chưa nói chuyện với nhau. Tư Dĩ Hàn không quan tâm cô học gì, làm nghề nghiệp gì. Anh chỉ hỏi tiền bạc, cần bao nhiêu tiền? Mấy ngàn vạn? Chỉ cần Du Hạ không làm chuyện phạm pháp, hắn đều tùy tiện đưa.
“Chúng tôi là đối tác.”
“Summer là em
“Là bút danh của tôi.”
Căn phòng to như vậy giờ phút này cô bị vây hãm trong một giới hạn nhỏ bé, tất cả đều là hơi thở của Tư Dĩ Hàn. Khẩu trang trên mặt của Du Hạ lúc ở trên xe đã bị rơi xuống. Giờ cô ngẩng đầu lên, hất cằm, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên mang theo chút khiêu khích.
Tư Dĩ Hàn khoanh hai tay trước ngực, có chút ý vị thâm trường nói: “Là tôi thiếu hiểu biết về emSummer lão sư.”
“Ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, sau đó nhấc chân đi vào phòng bếp, mạnh mẽ đưa ra quyết định thay cho Du Hạ: “Hiện tại bên ngoài đang kẹt xe.”
Du Hạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tư Dĩ Hàn, sau đó tầm mắt hướng xuống đôi chân thon dài của anh.
Tư Dĩ Hàn nấu cơm? Du Hạ tạm thời không muốn đi nữa. Đã rất lâu rồi cô không được ăn cơm Tô Dĩ Hàm làm. Cô thay dép đi trong nhà, cầm điện thoại lên chơi game, muốn dời đi lực chú ý.
“Anh mấy giờ là về đến nhà?”
Du Hạ kết hôn với Tư Dĩ Hàn bốn năm nhưng quan hệ hôn nhân này chỉ ngang mức tờ giấy hôn thú mà thôi.
Bốn năm trước mẹ của cô mắc bệnh nặng, Du Hạ vì muốn mẹ an tâm cho nên đi tìm người kết hôn. Cuối cùng người cùng cô kết hôn chính là Tư Dĩ Hàn. Hôn lễ còn chưa kịp tổ chức thì mạ của cô đã mất. Lo xong tang lễ cho mẹ, vốn hai người muốn ly hôn nhưng Tư Dĩ Hàn phải vội vàng trở về tổ kịch, còn cô thì sang Anh du học. Không biết cố ý hay vô ý mà thời gian hai người gặp mặt nhau trong bốn năm này ít đến đáng thương, cho dù có gặp mặt cũng không đủ để bàn chuyện ly hôn.
Vì vậy mặc dù giữa bọn họ không có tình yêu nhưng trước mắt bọn họ vẫn là vợ chồng.
Du Hạ cầm điện thoại lướt weibo, bước chân đi đến cửa phòng bếp thì dừng lại, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, vậy mà có hơn một ngàn tin nhắn chưa đọc.
“Năm giờ.” Tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, giống như khối băng đặt vào ly thủy tinh, leng keng một tiếng: “Em từ đâu trở về?”
“Tây Tạng.”
Một khối vật thể lạnh lẽo đưa qua, cơ hồ là đụng vào môi, lập tức một mùi cam xông vào mũi, Du Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ngón tay thon dài của Tư Dĩ Hàn đang bóc quả cam. Qủa cam được bóc rất sạch sẽ, ngay cả những xơ cam màu tắng cũng được bóc sạch sẽ. Qủa cam mọng nước, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa quanh quẩn bên mũi, bốn mắt nhìn nhau. Tư Dĩ Hàn thản nhiên thu hồi tầm mắt, giọng nói trầm liệt: “Cầm.”
Giọng nói trầm thấp thông qua yết hầu của Tư Dĩ Hàn phát ra cuối cùng rơi vào tai của Du Hạ. Du Hạ cầm quả cam, cúi thấp đầu, bỏ một múi vào miệng. Khoang miệng lập tức tràn đầy mùi vị quả cam, ngọt ngào động lòng người. Cả người Du Hạ nóng lên giống như đang ở trong biển lửa, ngọn lửa như muốn sưởi ấm linh hồn cô. Cô giãy giụa xuất ra một tia lý trí làm cho bản thân mình tỉnh táo lại.
“Cám ơn.”
“Rửa tay.”
Lúc Du Hạ rửa tay, cô liếc nhìn Tư Dĩ Hàn đang cắt đôi quả cam ra. Ống tay áo được xắn lên, để lộ cổ tay tinh tế, một tay còn đeo đồng hồ màu đen, dưới ánh đèn phản chiếu sự lạnh lẽo. Du Hạ đứng ngay nơi Tư Dĩ Hàn không nhìn thấy cô, cô không kiêng nể gì nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn.
Nước cam được đựng trong ly thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy một vài bọt khí trong đó. Tư Dĩ Hàn cầm ly nước cam đi đến đưa cho Du Hạ.
“Uống xong rồi ăn cơm.”
Du Hạ rũ mắt xuống, cô ghét nhất là uống cái này. Xa cách mấy năm, Tư Dĩ Hàn vẫn như cũ đả kích vị giác của cô. Du Hạ cầm ly nước cam, nhiệt độ nước vừa đủ. Cô ngừng thở một nhịp uống cho xong ly nước ép cam này. Du gia có một bí phương độc nhất vô nhị, say máy bay là phải uống nước cam.
“Đi Tây Tạng làm gì?”
“Tùy tiện đi một chút.”
“Tùy tiện đi hai tháng? A di nói hai tháng nay em không về nhà.” Ngữ khí của Tư Dĩ Hàn bình đạm, nghe giống như câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.
“Nơi đó tương đối an tĩnh nên ở lâu một chút.”
Tư Dĩ Hàn xới cơm. Du Hạ ngửi thấy mùi thơm, cô nhìn thấy chén cơm trên tay Tư Dĩ Hàn, Tu Dĩ Hàn nấu cơm? Cô đã lâu rồi chưa được ăn cơm Tư Dĩ Hàn nấu. Nhìn chén cơm trên tay Tư Dĩ Hàn, Du Hạ nghĩ không biết về sau còn được ăn cơm anh nấu hay không.
“Lần này anh trở về là vì công việc?”
“Tạm thời không đóng phim, nghỉ ngơi.”
Tư Dĩ Hàn dọn cơm xong nói: “Ăn cơm.”
Du Hạ đi theo sau lưng Tư Dĩ Hàn, nhìn chằm chằm tấm lưng đơn bạc của anh. Tư Dĩ Hàn rất thích mặc áo sơ mi màu trắng, phảng phất có chút mê hoặc.
“Ngồi.”
Tư Dĩ Hàn kéo ghế ra, ý nói Du Hạ đi đến ngồi vào. Du Hạ đi qua mới thấy tư thế của anh giống như đang ôm cô vậy. Tư Dĩ Hàn cao lớn, cánh tay đặt ngang sau ghế, toàn bộ không khí xung quanh đều có mùi vị của Tư Dĩ Hàn.
Tư Dĩ Hàn rất nhanh đứng thẳng người tạo ra một khoảng cách, đi đến phòng bếp bưng canh gà ra. Du Hạ là người được nuông chiều từ bé mà lớn lên, Tư Dĩ Hàn rất có tính giác ngộ chăm sóc người. Tư Dĩ Hàn rời đi, Du Hạ liền đưa tay lên áp lên má mình. Hiện tại cô giống hệt Tô Minh, cả linh hồn ẩn sâu trong thân thể đang điên cuồng la hét.
Tư Dĩ Hàn càng ngày càng anh tuấn, cô thật sự muốn ngất.
Canh gà với thêm một dĩa rau xào, đích thực là một bữa tối thanh đạm. Không biết có phải là do tác dụng của ly nước cam hay là canh gà mà Du Hạ cảm thấy dạ dày thật thoải mái. Uống xong canh gà, Du Hạ cảm thấy thoải mái hơn, lúc này chỉ số thông minh của cô mới trở về. Mùi vị của canh gà này giống như được làm từ đầu bếp nổi tiếng làm vậy.
“Cơm là anh làm?”
“Chuyến bay của tôi so với em thì đến sớm hơn mười phút.”
Tư Dĩ Hàn đưa tay đến trước mặt Du Hạ, lúc giống như tay chạm phải tay thì dừng lại, sau đó nhẹ nhàng như không có gì lướt qua cầm lấy ly nước bên cạnh Du Hạ.
“Không hầm kịp canh gà.”
Thì ra cơm không phải là anh nấu.
“Anh ở sân bay thấy tôi?”
“Em lên hot search.”
“Anh thấy rồi? Tôi đã nói Tô tổng giải quyết, có lẽ cô ấy còn chưa giiar quyết kịp.”
Tim Du Hạ đập nhanh một nhịp, cảm thấy lời nói của Tư Dĩ Hàn có ý gì đấy. Cô lấy điện thoại mở weibo, Hứa Hàng đứng hot search thứ tư.
Hot search đứng vị trí đầu tiên là tin của cô và Hứa Hàng với tiêu đề: Người qua đường ở trên máy bay chụp được ảnh Hứa Hàng cùng Summer hành động thân mật. Tiểu thịt tươi Thương Nhuệ lần trước được Summer sủng ái diễn xuất trong tác phẩm của cô, trở thành một bước lên mây. Nam chính của tác phẩm tiếp theo nói về tình yêu <Thịnh hạ> có phải là Hứa Hàng?
Ảnh chụp đều chọn góc độ mà chụp, có thể thấy rõ mặt của Hứa Hàng. Hứa Hàng cười vui nói chuyện với Du Hạ, Du Hạ đeo khẩu trang an tĩnh nhìn Hứa Hàng. Nhìn một cái liền biết có người cố ý biên soạn.
Chụp được như vậy sao không đi làm nhiếp ảnh gia luôn đi?
“Tiểu minh tinh này vì muốn được nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.”
Du Hạ tức giận lên weibo phát một tin nhắn: Chụp tá vị thôi mà có thể viết được như vậy? Anh là ai? Nếu trí tưởng tượng tốt như vậy sao không đi làm tác giả văn học luôn?
Du Hạ là người sẽ cho người khác mặt mũi sao? Tuyệt không có. Du Hạ không sợ trời không sợ đất, còn có biệt danh là Du Oán Hận. Khi mới bắt đầu viết kịch bản, cô dám để cho đám người ai oán kia rơi xuống vực thẳm huống chi bây giờ cô là người đã có địa vị.
“Không phải bạn trai?” Ngữ khí của Tư Dĩ Hàn thản nhiên giống như chỉ là thuận miệng hỏi. Anh ăn rất ít, lại nhai nuốt cẩn thận chậm rãi.
“Làm sao có thể? Ánh mắt của tôi không có kém như vậy.”
Du Hạ chống lại ánh mắt của Tư Dĩ Hàn. Mặc kệ quen biết bao lâu thì ánh mắt lạnh nhạt của Tư Dĩ Hàn cũng có thể làm cho tim cô đập bang bang. Tư Dĩ Hàn một chút cũng không ăn giấm chua? Lạnh nhạt như vậy.
“Không quen biết, tá vị thôi mà sao lại ồn ào như vậy chứ.”
Tính toán của Hứa Hàng tốt lắm. Anh ta không biết Du Hạ là người như nào. Du Hạ chính là một khối thép cứng rắn.
Một bước lên mây, trong nháy mắt cũng có thể rơi xuống gãy xương.
Fan của Hứa Hàng vào bình luận trong bài viết của cô: Hứa Hàng của chúng tôi cũng là người bị hại, cô tức giận lên anh ấy không phải rất không công bằng sao? Chúng tôi tôn trọng mới gọi cô một tiếng lão sư, thỉnh cô hãy cư xử cho đúng một con người.
Fan của Du Hạ: Vị này không muốn mặt mũi nữa hay sao, thấy Du Hạ nhà chúng tôi đang hot, muốn dựa hơi cô ấy mà nổi tiếng theo. Bị Du Hạ vạch trần, fan của anh liền đến mắng Du Hạ của chúng tôi. Du Hạ thật đáng thương.
Du Hạ bình luận đáp trả lại: Trước mời ông chủ của ngươi đứng sau chuyện này làm việc của con người nên làm đi đã, bớt hồ ngôn loạn ngữ đi, bớt chút thời gian làm việc tích đức đi.
Du Hạ đánh chữ rất nhanh, ngón tay tinh tế trắng nõn lướt trên màn hình điện thoại. Lông mày thanh tú hơi nhíu, môi mím chặt, chứng tỏ cô đang rất tức giận. Mái tóc dài buông thả phía sau, gương mặt tinh xảo dưới ánh đèn lờ mờ đặc biệt xinh đẹp. Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp.
Tư Dĩ Hàn cầm di động mở weibo, nhìn thấy nội dung weibo Du Hạ mới phát liền nhanh chóng nhắn tin cho người đại diện Châu Đỉnh.
“Nhanh chóng gỡ hot search của Hứa Hàng xuống, tiện thể làm cho hắn ta biến mất vĩnh viễn trong vòng giải trí.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook