Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Trời lờ mờ sáng, Tiêu Dĩnh thức dậy học thuộc bài.Tiếng cháo kêu ùng ục trên bếp dầu, mùi thơm của cháo lan tỏa khắp phòng nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chăm chú học bài của cô.Hơn một giờ sau, ánh nắng ban mai vừa xuất hiện đã biến mất.Tiêu Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện bầu trời có mây dày đặc, phía nam thậm chí còn có vài đám mây đen.Cô vội đổ cháo ra bát cho nguội, vội vàng cất quần áo phơi ngoài sân vào trong phòng và đóng cửa sổ lại.Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng gọi: "Tiêu Dĩnh!"Cô ngạc nhiên mỉm cười rồi chạy nhanh ra mở cửa.Cô nhìn thấy Viên Bác một tay giữ tay xe đạp,ntrên đôi vai rắn chắc thì có một bó dây, trên khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi .“Hôm nay tôi không có việc gì nên đến đây thay dây và công tắc.

Tôi cũng gọi điện cho một anh thợ điện, lát nữa anh ấy sẽ tới.”Tiêu Dĩnh cau mày xấu hổ, giải thích: “Lát nữa em phải đến trường thi.

Hôm nay còn một môn em chưa thi, hết ngày mai sau khi thi xong em mới được nghỉ.”“Vậy thì đi đi !” Viên Bác đẩy chiếc xe đạp vào góc sân, nhẹ giọng nói: “Cất hết đồ đạc và tiền lại, hoặc đợi em về, chúng tôi sẽ thay dây điện ở phòng sau.”"Không!" Tiêu Dĩnh lúng túng, "Em đương nhiên tin tưởng anh và người làm cùng anh chỉ là em không có ở nhà, cho nên không giúp được gì."Viên Bác giật giật khóe miệng, cười nửa miệng trêu trọc: "Ai cần em giúp đỡ? Có thể trèo lên xuống kéo dây không? Có thể thay công tắc cầu chì được không?"Ừm?Khuôn mặt Tiêu Dĩnh đỏ bừng, cô lẩm bẩm: "Nếu em có thể tự mình làm được thì cần anh giúp gì? Thi xong em sẽ quay về ngay và làm cho anh một bữa trưa thịnh soạn."Viên Bác gật đầu và rũ bỏ sợi dây nặng nề."Bên ngoài hơi tối, lát nữa có thể sẽ mưa.


Em định ra ngoài? Nhớ mang theo ô."Tiêu Dĩnh liếc nhìn chiếc đồng hồ cũ ở phòng sau, kinh ngạc phát hiện đã gần bảy giờ, "A! Muộn thế này rồi á!"Cô vội vàng nhét cuốn sách vào túi, chạy vào phòng sau tìm chiếc ô rồi bảo: “Bác ca ca, trong bếp có một bình giữ nhiệt mới mua, nước trong đó có thể uống được! Mấy cái ly trong giỏ trước cửa bếp, đều sạch sẽ, trong nồi nhỏ có nước đun sôi để nguội, có thể uống.”Viên Bác nhìn thấy cô chạy quanh phòng, cười ma quỷ: "sắp muộn à?""Đúng vậy!" Tiêu Dĩnh hơi thở hổn hển, giải thích: "Gần bảy giờ rồi, bảy giờ xe buýt sẽ đến gần chợ.

Em phải chạy tới đó ngay.

Nếu không bắt được chuyến xe buýt này thì phải bắt chuyến xe sau như vậy sẽ quá muộn để đến trường "Không có nhiều xe buýt, phải đợi hơn nửa tiếng, thậm chí bốn mươi phút mới có một chuyến, nhiều khi còn bị trễ.

Vì vậy, chỉ có thể đến sớm thì mới không bị muộn.Viên Bác liếc nhìn bát cháo trên bàn đá, cánh tay dài nắm chặt chính xác kéo bím tóc của cô."A?!" Tiêu Anh đành phải dừng lại, quay đầu nhìn hắn: "Còn có chuyện gì sao?"Viên Bác hất cằm về phía bát cháo bên cạnh, hỏi: “Còn chưa ăn sáng à?”“Cháo vẫn còn quá nóng, quá muộn rồi! Tiêu Dĩnh cười khổ: “Trước đó bận học bài quên mất thời gian.” Không sao đâu, bài thi sẽ kết thúc lúc mười giờ, sau đó em có thể ra khỏi trường và tìm thứ gì đó để lót bụng.

"Viên Bác tức giận nhìn cô, hất bím tóc vào mặt cô, "Đi thôi, tôi đưa em ra bến xe.""Không cần——""Bớt nói nhảm đi!"Anh dùng đôi tay khỏe mạnh nhấc chiếc xe đạp lên, đi ra khỏi cửa, nói: “Đóng cửa, đi thôi.”Tiêu Dĩnh không thể từ chối, cũng không nỡ từ chối, cô vội vàng đóng cửa lại, ngồi vào ghế sau của anh.Viên Bác với đôi chân dài của mình nhanh chóng đạp ra khỏi con hẻm.Sau đó, anh cố tình đi đường vòng, vòng ra ngoài chợ, chẳng mấy chốc đã đến ngã tư nơi cô đang đợi xe buýt.Tiêu Dĩnnh nhảy xuống, nhưng cô chưa kịp nói lời cảm ơn thì chiếc xe đạp đã lao về phía trước và lao đi thật xa.Cô hơi sửng sốt và không nhịn được cười.Người đàn ông này——như một cơn gió vậy!Lúc này đang là lúc cao điểm mọi người đi chợ sáng, đi làm, trên đường có những dòng xe đạp chạy tới tấp.


Tiêu Dĩnh có vẻ hơi choáng váng và lùi lại vì sợ bị lao vào.Một lúc sau, tiếng chuông xe đạp “ring ring!” vang lên từ phía sau.Cô phớt lờ nó.Không ngờ sau đó lại có người hét lên: "Tiêu Dĩnh!"Cô kinh ngạc quay lại, nhìn thấy Viên Bác đang đạp xe về phía cô, trên tay cầm một túi to đưa cho co.Cô cầm lấy——thấy——một cái bánh rán và——một cái bánh bao hấp!Tiêu Dĩnh rất vui vẻ, mỉm cười ngọt ngào với anh."Bác ca ca! Cảm ơn anh!"Đôi mắt nghiêm nghị của Viên Bác khẽ lóe lên, anh nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của cô, đá chân trống, chiếc xe đạp hòa vào dòng xe cộ và biến mất ở phía trước.Tiểu Dĩnh vừa ăn bánh vừa đợi xe buýt.Nếu ăn uống no thì sẽ có tâm trạng vui vẻ, tràn đầy năng lượng và tinh thần cũng thoải mái.Sau khi bài thi được phát, cô bắt đầu cầm bút viết , chưa đầy một giờ đồng hồ đã hoàn thành, câu trả lời nào cũng rất tự tin và cực kì chắc chắn.Dù rất tự tin nhưng cô vẫn kiểm tra kỹ trước khi nộp.Giám thị cầm lấy bài thi, nhìn lướt qua rồi gật đầu hài lòng.Tiêu Dĩnh nhặt cặp sách của mình và nhanh chóng rời khỏi tòa giảng đường.Cô không ở kí túc nên cô không cần phải đóng gói hành lý.Sau khi công bố điểm cuối kỳ của mỗi học kỳ, giáo viên chủ nhiệm sẽ gửi bảng điểm về nhà từng học sinh, đính kèm kết quả học tập chung của học sinh ở trường trong học kỳ này.

Không cần phải đợi bảng điểm vẫn có thể về nhà mình trong kỳ nghỉ lễ."Bạn học Tiêu! Tiêu Dĩnh! Đợi đã!" một tiếng hét vang lên từ phía sau.Tiêu Dĩnh dừng lại, quay đầu lại thì thấy Lý Thành đang cầm tờ giấy thi, vẫy tay chạy về phía cô.Cậu thở hổn hển, mỉm cười giải thích: “Sáng nay lớp trưởng nhận được cái này của phòng xã hội .Cậu ấy chưa làm xong bài thi nên nhờ tôi gửi nhanh cho cậu.

Hôm nay là kỳ thi, tôi sợ cậu về nhà sẽ không nhận được.”"Cảm ơn cậu!" Tiêu Dĩnh nhận lấy, nhìn thoáng qua thì phát hiện là ở Tế Thành, cô cười nói: "Chắc là của bố tôi."Lần cuối cùng tôi gọi cho bố và ông nói sẽ gửi cho tôi chi phí đi lại, có lẽ là tiền.Lý Thành lau mồ hôi, dùng đôi mắt ấm áp tò mò chớp mắt, thấp giọng hỏi: "Tế Thành ở cạnh biển cậu ...!hẳn là có thể thường xuyên nhìn thấy biển phải không?""Chắc chắn rồi." Tiêu Dĩnh nói: "Thành phố cách biển không xa, nhà tôi cách biển mấy km, đạp xe tới đó khoảng chừng mười mấy phút là đến.""Wao...!" Lý Thành rất hâm mộ, giải thích: "Tôi đến từ Huệ Thành, cả đời tôi chưa từng nhìn thấy biển.

Tôi thường chỉ nhìn thấy vùng biển đầy màu sắc và huyền bí được tác giả miêu tả trong sách, tôi rất ngạc nhiên rất muốn sống ở đó.”Trong thời đại giao thông kém phát triển hiện nay, đối với người dân nội địa Huệ Thành, biển như một giấc mơ xa xôi và huyền bí khiến giới trẻ khao khát.Lý Thành là một chàng trai trẻ rất thích đọc sách đương nhiên anh cũng không ngoại lệ.Tiêu Dĩnh cười nói: “Tôi thường được ra biển nên không ngạc nhiên gì cả.


Hạnh phúc nhất là mỗi ngày có thể vừa ngồi ngắm biển vừa ăn cá, tôm, cua tươi ngon rẻ tiền nhưng tình hình hiện nay thì khó có thể nhìn thấy biển nếu ở đây."“Ồ.” Lý Thành ngượng ngùng cười, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, “Cái đó, thật sự rất tốt.”Tiêu Dĩnh nhiệt tình nói: "Sau này có cơ hội, hoan nghênh cậu đến Tế Thành.

Lúc đó tôi sẽ toàn tâm toàn lực dẫn cậu ngắm biển, ăn hải sản trên bãi biển.""...Cảm ơn." Lý Thành vui vẻ gật đầu.Tiêu Dĩnh vẫy tay tạm biệt cậu ta, cẩn thận nhét phiếu thư vào cặp rồi thong thả bước ra khỏi cổng trường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương