Sủng Hôn Hào Môn
Chương 93

Ánh sáng trong mắt Mạnh Đình, là cho cả người cậu nhìn tới, đều cực kỳ mê người.

Yến Tuy cảm nhận được tâm ý của Mạnh Đình, nhưng lại khôn biết biểu đạt thế nào, anh ôm lấy người chặt hơn chút nữa, cảm thấy chưa đủ, lại nhẹ nhàng hôn hôn má Mạnh Đình, vẫn như cũ không đủ...... Nhưng ở trên xe, cực hạn anh có thể làm được cũng tới như vậy thôi.

Mạnh Đình được Yến Tuy ôm lấy, híp mắt cười, tìm được phương hướng, cậu cả người lại tràn đầy nhiệt tình, mệt mỏi lúc trước lập tức đều không thấy nữa, nhưng cậu cũng không muốn hiện tại trở lạ phòng thí nghiệm, cậu và Yến Tuy khó được đều rảnh rỗi, cậu muốn ở bên cạnh Yến Tuy, bồi anh, dính lấy anh, như thế nào cũng tốt.

Triệu Binh nhìn gương chiếu hậu một cái, liền không nhìn nữa, ở trong mắt Mạnh Đình và Yến Tuy, hắn có lẽ là người mù đi, không, còn là một người điếc, không nghe thấy thanh âm Mạnh Đình hôn Yến Tuy lớn như vậy......

Kỳ thực Triệu Binh đều nghĩ sai, ở trong mắt Mạnh Đình, đại khái là trong suốt, trong mắt trong lòng Mạnh Đình nghĩ toàn là Yến Tuy và nước hoa của cậu, căn bản không cách nào tiếp tục nghĩ thêm bất cứ ai bất cứ chuyện gì ngoài bọn họ nữa.

Thẳng tới lúc xe dừng lại trước Yến trạch, Triệu Binh tiếp tục lái xe tới gara tầng hầm, Mạnh Đình quay đầu lại liếc nhìn xe, mới hậu tri hậu giác nhớ tới trên xe còn có người ngoài cậu và Yến Tuy.

"Triệu Bình lái xe rất nghiêm túc, khẳng định không nhìn thấy, không nghe thấy." Mạnh Đình nói với Yến Tuy, cũng nói với chính mình, nhưng khuôn mặt cậu vẫn là hơi đỏ hồng, cậu nhìn nhìn Yến Tuy, cảm thấy lý do khá đầy đủ, "Là anh quá đẹp, đề nghị quá tốt, em mới không nhịn được."

(V ị t: con v ợ bi ế t đổ l ỗ i cho ch ồ ng gh ê =.=)

"Nhịn không được cái gì?" Yến Tuy dắt Mạnh Đình đi vào, thuận miệng hỏi thêm một câu.

"Nhịn không được hôn anh nha," Mạnh Đình nói, lại quét qua môi Yến Tuy một cái, cậu ghé sát vào, tham âm đề thấp, nhưng nghĩ khí lại nghiêm túc hai phần, "Chúng ta đều rất nhiều ngày không có thân mật rồi......"

"Chúng ta tại sao không thể bận rộn công việc, cũng vẫn thật mật chứ?"

Đối với Mạnh Đình mà nói, đây đại khái chính là phiền não cá và bàn chân gấu không thể có được cả hai (*), nhưng người bình thường chính là cũng phiền não, cũng khó nói tới thẳng thắn như cậu.

((*) c á v à b à n ch â n g ấ u đượ c v í l à 2 th ự c ph ẩ m cao sang, ch ỗ n à y ý ch ỉ l à hai vi ệ c n à y r ấ t kh ó kh ô ng th ể th ự c hi ệ n c ù ng m ộ t l ú c)

Yến Tuy còn chưa kịp trả lời cái gì, Mạnh Đình lại hỏi tiếp, "Em là khôn được, nhưng anh cũng không được sao?"

Cậu rất khó kiêm cố hai chuyện quan trong, nhưng Yến Tuy của cậu là có thể a.

"Không phải là không được, là không cam lòng," Yến Tuy nghiêm túc sửa đúng lời Mạnh Đình, đồn thời cũng kéo người dừng lại, anh cúi đầu hôn lên Mạnh Đình, đem nghi ngờ càng ngày càng nhiều của cậu ngăn ở trong miệng, cũng đem tâm rục rịch của cậu an ủi chút.

Vừa hôn xong, Yến Tuy buông người ra, nhưng cũng không trực tiếp mang người trở lại trên lầu, bọn họ cùng nhau tới hậu viện tản bộ, ánh mặt trời mùa đông chiếu lên người rất thoải mái, Mạnh Đình vẫn luôn đều ở phòng thí nghiệm, cũng phải phơi nắng mặt trời.

Mạnh Đình bị hôn tới choáng váng, bọn họ đi rất xa rồi, cậu cũng không thể hồi thần, mà Yến Tuy cũng kiên nhẫn chờ, chờ tâm thần Mạnh Đình toàn bộ thu hồi, anh mới mở miệng nói chuyện, "Buổi tối, chúng ta phải tham gia một yến hội."

"Hử?" Mạnh Đình nghi ngờ, lại dựa tới trong ngực Yến Tuy, mặc dù cậu mặc rất nhiều, nhưng ở trong ngực Yến Tuy, cậu cảm thấy ấm hơn an toàn hơn.

"Là yến hội của Hà gia, Hà...... cha định trở lại Hà gia, chúng ta cùng đi với bọn họ."

Hà Việt lộ diện, như vậy Yến Vũ tự nhiên cũng sẽ cùng lộ diện, bọn họ ở Yến trạch lâu như vậy, anh và Mạnh Đình cũng phải cùng đi tham dự.

"Nha, em biết rồi," Mạnh Đình gật đầu một cái, phải nói người trong nhà biết trước tiên Hà Việt muốn về Hà gia là Mạnh Đình mới đúng.

Hà Việt hỏi Mạnh Đình, cậu tại sao nguyện ý trở lại Tiêu gi, Mạnh Đình không cùng người khác, nhưng nguyện ý nói cùng Hà Việt, cậu nói với Hà Việt, bởi vì Tiêu gia có thể cho cậu bảo vệ Yến Tuy tốt hơn, cho nên cậu nguyện ý.

Ngược lại, Hà Việt cũng là nghĩ như vậy, rõ ràng biết Yến Vũ sẽ gặp phải nguy hiểm, y nhưng cái gì cũng không thể làm, lo lắng trong lòng y so với bất cứ ai đều nhiều hơn, mặc dù y một lần nữ đứng lên thì thế nào, Yến Vũ không có ở đây, chân y có tốt hy không cũng không có ý nghĩa.

Y nói cho Mạnh Đình biết, lại tiếp tục suy nghĩ thêm hai ngày, mới nói với Yến Vũ, lại gọi tới Yến Tuy.

Nếu như trong mệnh của Yến Vũ phải có một kiếp này, y hi vọng bọn họ có thể nắm giữ chủ động hoàn toàn.

Yến Tuy nghe vậy thần sắc có chút ngừng lại, anh vẫn là thật sự không biết Mạnh Đình đã biết kế hoạch của bọn họ rồi, anh đưa tay bụm lấy tai Mạnh Đình, "Là Hà cha nói với em?"

"Ừ," Mạnh Đình gật đầu một cái, sau đó ánh mắt cậu lại khẽ nheo lạ, đầu dựa tới trên vai Yến Tuy một chút, hoàn toàn không muốn đi, cậu lúc này thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Yến Tuy lại nhu nhu mặt Mạnh Đình, sau đó xoay người tới, "Anh cõng em về."

"Vâng," Mạnh Đình đáp lại, sau đó liền úp sấp trên lưng Yến Tuy, tiếp tục nhắm hai mắt lại, trong miệng cậu lầm bầm hai câu, "Buổi tối rất bận, anh hiện tại lền cùng em ngủ một giấc, có được hay không."

"Được," Yến Tuy trả lời.

Mạnh Đình một đường được Yến Tuy cõng trở lại phòng ngủ, sau đó cởi quần áo thân mật, yêu cầu của Mạnh Đình Yến Tuy toàn bộ vượt mức hoàn thành, hai người từ 4h chiều ngủ thửng tới 7h tối mới tỉnh lại.

Một phen rửa mặt mặc quần áo, xuống lầu lúc 7 rưỡi, Yến Vũ và Hà Việt đã sớm chờ.

Mạnh Đình lưu lại má đỏ bừng, vừa nhìn đã biết bọn họ buổi chiều sau khi trở về là làm gì đi, nhưng trong nhà cũng không ai nắm điểm này trêu chọc Yến Tuy hoặc là Mạnh Đình, đối với Yến Tuy là không dám, mà Mạnh Đình nói quá đơn giản, cậu căn bản nghe không hiểu, nói trực tiếp, cậu đoán chừng lẽ thẳng khí hùng liền nhận, vậy tính là trêu chọc gì chứ.

"Hà cha hôm nay thật đẹp," Mạnh Đình trong tay cầm hai miếng điểm tâm lót dạ, sau đó khen Hà Việt một câu.

"Đình Đình mới đẹp," Hà Việt nghe vậy nhẹ nhàng cười cười, loại cảm giác thanh nhã như trúc này, đúng là rất vui tai vui mắt.

Yến Tuy và Yến Vũ đều gật gật đầu, nhưng đối tượng mỗi người gật đầu lại không giống nhau.

Yến Tuy cũng được Mạnh Đình đút hai miếng điểm tâm, sau đó bọn họ liền tách ra lên xe, đi về phía Hà gia.

Hà gia những năm này thật sự là giảm thấp, ngay cả có yến hội, người mời cũng sẽ không quá nhiều, nhưng lần này Hà lão gia tử cơ hồ đem thiệp mời hướng toàn bộ thị tộc hào môn Hải thành đều phát một lần, thậm chí một vài truyền thông cũng mời.

Yến Tuy Mạnh Đình lúc tới, thời gian muộn chút, ồ ạt tới chen chúc rất nhiều, bọn họ trước su có bảo tiêu hộ vệ, một vài gia chủ tới cũng không thiếu được phô trương như vậy, nhưng bọn họ vẫn là rất nổi bật, Yến Vũ đẩy Hà Việt, phía sau còn đi theo Yến Tuy và Mạnh Đình.

Hà lão gia tử xa xa nhìn thấy, trong nháy mắt liền nước mắt tuôn đầy mặt, Hà lão thái thái cũng là như thế, tâm bà có thiên vị hơn nữa, Hà Việt cũng là con cả từ trong bụng bà sinh ra, có thể nhìn thấy y còn sống trở lại, có lẽ là ông trời đang khoan thứ cho bà đi.

"A Việt, A Vũ......" Hà lão thái thái vừa gọi, liền để lộ thân phận của bọn họ, hơn nữa tên của Yến Vũ và Hà Việt ở trong giới thượng lưu Hải thành không tính là quá xa lạ, rất nhiều thế hệ trước, vừa nghe như vậy đã biết họ là ai.

"Trở về rồi, trở về là tốt rồi," Hà lão gia tử lẩm bẩm, ông đi lên phía trước, nắm lấy tay Hà Việt, nhưng thân thể vẫn như cũ run rẩy không ngừng, ông nhìn nhìn chân Hà Việt, nước mắt căn bản không chịu khống chế.

Nhưng ông vẫn là xoay người lại, nhìn về phía đông đảo truyền thông và khách tới, dùng giọng nghẹn ngào không cách nào khắc chế nói, "Đây là Hà Việt con lớn nhất của tôi, nó trở về rồi."

"Cha......" Hà Việt thấp giọng gọi một câu, so với hai vị lão nhân Hà gia, tâm tình y hiển nhiên không kích động như vậy.

Năm đó y cũng không kích động, trước khi bị Hà mẹ nhận ra, y có cha mẹ nuôi bảo vệ y, có bạn thân có bạn học có người yêu, y cái gì cũng không thiếu, Hà gia đối với y mà nói, chỉ là nhiều hơn mấy người thân mà thôi.

Nhưng ý nghĩ lúc đó quá ngây thơ, không biết đáng sợ của nhân tâm nhân tính, trong người thân y nhận thức có người hận y thấu xương, không chỉ không có nhiều hơn mấy người thân, còn mất đi những cái y vốn coi là mỹ mãn kia, thậm chí còn bao gồm sức khỏe của y.

Hiện tại y không kích động, đó là bởi vì y đã gặp phải quá nhiều khốn khổ, ngoại trừ Yến Vũ, đã không ai có thể làm cho tâm tình y có quá nhiều phập phồng.

Bọn họ từ cửa phòng khách, thẳng đi vào trong phòng khách, quãng đường ngắn ngủi, đi rất lâu, một đường đều có người cùng Hà lão gia tử chúc mừng, cùng với chào hỏi Yến Vũ Yến Tuy.

Bọn họ sau khi mời rượu qua một vòng, Yến Vũ tiếp tục cùng đi theo Hà lão gia tử, Yến Tuy nghiêng đầu nói với Mạnh Đình, "Em ở chỗ này bồi Hà cha, anh đi tìm ông Chung có chút việc."

Mạnh Đình nghe vậy nhìn nhìn Yến Tuy, lại nhìn nhìn Hà Việt, sau đó cậu mới gật gật đầu, "Ừm, em bảo vệ Hà cha."

So với Yến Tuy thân thể khỏe mạnh thân thủ lại tốt, đích xác là Hà Việt thoạt nhìn, càng cần phải người đang bên cạnh bảo vệ.

Mạnh Đình đẩy Hà Việt tới trong một góc, cậu bồi Hà Việt nói chuyện, về phần Yến Vũ hắn vẫn đi theo bên cạnh Hà lão gia tử, hắn thay Hà Việt tới mời rượu, hướng mọi người tuyên cáo trở về của hắn và Hà Việt.

Ánh mắt Hà Việt và Mạnh Đình đều đuổi theo người mình muốn nhìn, ôn nhu đáy mắt kia, là bọn họ như thế nào cũng không giấu được.

Hà Việt đem ánh mắt từ trên người Yến Vũ thu hồi, y lại nhìn một chút đồng hồ trên tay, sau đó y mới nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình, "Đình Đình, đẩy ta về phòng."

Hà lão gia tử ở trong Hà trạch cũng sắp xếp phòng cho Hà Việt và Yến Vũ, ông thậm chí hi vọng sau này Hà Việt và Yến Vũ đều có thể tới Hà gia ở, Yến gia đã có Yến Tuy, nhưng Hà gia chỉ có Hà Việt, bọn họ tới bên này là càng thích hợp.

Mạnh Đình liếc mắt nhìn Hà Việt, gật đầu một cái, chỉ cho rằng y là mệt mỏi rồi, bình thường Hà Việt phần lớn cũng là lúc này ngủ, bên kia mời rượu nhất thời cũng mời không xong.

Mạnh Đình lại nghiêng đầu nhìn Yến Tuy một cái, thấy Yến Tuy gật đầu với cậu, cậu cười lại một cái, lúc này mới đứng dậy đẩy Hà Việt tới phòng của y ở Hà trạch.

"Chờ chút, cửa khoá trái, chúng ta......"

Lời của Hà Việt chưa nói xong, một tiếng súng phát ra trước tiên chấn động lỗ tai bọn họ, sau đó là một trận thét chói tai càng thêm ầm ĩ.

Mạnh Đình vốn là định rời phòng Hà Việt đi tìm Yến Tuy, lúc này liền càng không chần chờ, cậu mấy bước chạy ra khỏi phòng, thuận tay mở cửa, sau đó ở trong đám người mênh mông tìm kiếm Yến Tuy.

Nhịp tim cậu rất nhanh, sắc mặt khống chế không được có chút tái nhợt, thậm chí cái loại cảm giác lâm vào trong cơn ác mộng, khó thở này đều đè ép xuống.

Lúc cậu đẩy đám người ra, nhìn thấy Yến Tuy nằm ngã trong vũng máu, cậu dùng hết chút khí lực cuối cùng trên người cậu, mới tới bên người Yến Tuy.

"Yến Tuy, Yến Tuy......" Mạnh Đình ngồi xổm trước người Yến Tuy, tay cậu giơ lại giơ, nhưng một chút cũng không dám chạm vào người, cậu hô hấp khó chịu, bộ dáng không thể tiếp nhận, làm cho tiếng kinh sợ chung quanh đều tĩnh lặng lại.

Cậu từ từ ôm lấy Yến Tuy, cậu đưa tay che lấy chỗ Yến Tuy nhuốm máu, nhưng là không có cách nào, máu vẫn như cũ thấm ướt quần áo Yến Tuy, "Đừng, đừng như vậy, Yến Tuy, anh đừng chết, đừng......"

_________________

Tác giả có lời muốn nói: spoil không chết

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương