Sủng Hôn Hào Môn
-
Chương 88
Edit: Vịt
Beta: Min
******** Ngày đặc biệt nên có 2 chương =))))
Bọn họ tản bộ trở lại, Ninh Châu và Yến Mạn Gia đã đối với sinh nhật của Mạnh Đình thương lượng rất nhiều, thỉnh thoảng Tiêu Huy Dân còn có thể theo nói một chút ý kiến, tóm lại bọn họ từ chiều tới giờ hứng thú vẫn ngẩng cao như vậy, thậm chí Tiêu lão gia tử đều gọi tới mấy cuộc điện thoại, ông cũng rất cao hứng.
"Đúng rồi, Nặc Nặc có phải sắp thi cuối kỳ rồi hay không, anh cả con thành tích không tệ, ta bảo nó tới đây bổ túc cho con," Ninh Châu nhìn thấy Mạnh Đình, chuyện lo lắng tự nhiên cũng nhiều lên, hận không thể ngay cả Mạnh Đình mỗi ngày ăn cái gì, cũng muốn để ý một phen.
"Không cần, Yến Tuy thành tích cũng tốt." Mạnh Đình lắc lắc đầu cự tuyệt, cậu đối với yêu cầu thành tích thi đại học cũng không cao, đủ thi đại học ở Hải thành là được rồi, hơn nữa cậu mỗi ngày tới phòng thí nghiệm thời gian cùng Yến Tuy chung đụng vốn đã ít, sao có thể rảnh rỗi còn để cho Tiêu Tử Ngang nắm lấy.
Mạnh Đình nói liền nhìn về phía Yến Tuy, sợ anh không thể hiểu ngầm ý tứ của cậu, lại duỗi tay niết niết eo anh, sợ mình niết đau người, cậu còn xoa nhẹ hai cái, mờ ám cậu cho rằng lặng lẽ, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người ngồi trong phòng khách.
Yến Mạn Gia hơi có chút đau mắt mà dời đi ánh mắt, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân ánh mắt ngừng lại, cũng đều trở lại tới trên người đối phương.
"Là cái đạo lý này," Yến Tuy nói túm lấy tay làm loạn của Mạnh Đình, lại đưa tay kéo một cái ôm trụ thắt lưng Mạnh Đình.
Mạnh Đình vẫn như cũ không có tự giác bị túm lấy, cậu cười cười với Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu một cái liền dựa vào tới trên vai anh, cậu cho rằng Yến Tuy ôm cậu như vậy chính là cố ý để cho cậu dựa vào, vậy cậu liền cũng không khách khí.
"Cô, diễn biến tới đâu rồi?"
Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy hỏi về phía Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV, bọn họ mỗi buổi tối đều xem TV, cũng có chút thú vị.
Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV nhưng căn bản không có nhìn, sau đó cẩn thận nhìn mới có thể trả lời vấn đề của Mạnh Đình, "Cãi nhau, không sai biệt lắm sẽ hòa hảo......" Hiện tại TV đại khái đều là mô típ này, vợ chồng mẹ chồng con dâu chị dâu em chồng đâu có thể không có chút mâu thuẫn gì chứ.
Mạnh Đình nghe vậy cũng nhìn về phía TV, cậu xem hơn nửa tiếng, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Yến Tuy, "Chúng ta tại sao không cãi nhau chứ?"
(hự đáng yêu quá >.<)
Mắt cậu phát sáng, bộ dáng tựa hồ rất mong đợi cùng Yến Tuy cãi nhau, thật ra thì, cậu và Yến Tuy thật sự chưa từng cãi nhau đâu, thỉnh thoảng tức giận chút đều không quá cam lòng rồi, không, chính là sau khi đột nhiên nghĩ như vậy, cậu tự mình lập tức liền không cam lòng.
Cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chúng ta không cần cãi nhau, tình cảm cũng sẽ tốt, đúng không?"
Loại thuyết pháp càng ầm ĩ tình cảm càng tốt này, tại Mạnh Đình xem ra là không thể hiểu nổi, cùng Yến Tuy cãi nhau, cậu đoán chừng sẽ rất thương tâm, tình cảm như thế nào sẽ tốt chứ.
"Đúng," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó lại nhịn không được, đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình.
Bọn họ hỗ động rất thường xuyên, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng dần dần thích ứng, lúc Mạnh Đình và Yến Tuy nhịn không được muốn thân mật, bọn họ liền nhìn chằm chằm TV là được rồi, cũng khó trách Yến Mạn Gia thoạt nhìn bộ dáng thích xem TV như vậy, kỳ thực đều là bất đắc dĩ.
Mạnh Đình lại nhìn TV một lát, cậu lại bắt đầu buồn ngủ theo thói quen mỗi ngày, nhưng rốt cuộc nhớ tới Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tới, cậu sau khi lại ngáp một cái, cậu thấp giọng nói với Yến Tuy, "Chúng ta đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi."
"Được," Yến Tuy gật đầu một cái, nhìn về phía Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bọn họ, "Con và Đình Đình đi ngủ, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"Được, đi đi, đi đi," Ninh Châu đáp lại Yến Tuy, bà đối với Yến Tuy là càng ngày càng vừa lòng, anh đối với Mạnh Đình rất tốt, bà cũng cũng là nhìn ở trong mắt, anh và Tử Ngang tuổi không sai biệt lắm, Ninh Châu liền cũng coi anh làm con trai nhìn.
"Cha, mẹ, cô ngủ ngon."
Mạnh Đình cũng đứng dậy, sau khi cùng bọn họ nói chúc ngủ ngon, mới cùng Yến Tuy lôi kéo tay trở về phòng, mới đi vào cửa phòng, Mạnh Đình liền lại dựa tới trên người Yến Tuy, "Rất mệt nha, sao em ngày nào cũng mệt mỏi chứ......"
Mạnh Đình gần đây thời gian rảnh rỗi nhiều hơn chút, liền thích suy nghĩ mấy vấn đề kì kì quái quái, thỉnh thoảng, ngay cả Yến Tuy cũng không biết trả lời thế nào. Anh đỡ lấy Mạnh Đình, lại ngừng một lát, anh liền bế người lên.
Mạnh Đình an tâm được ôm, cũng không chút cố kỵ nào liền ngủ, mắt lờ đà lờ đờ, tùy ý Yến Tuy cởi quần áo mặt quần áo cho cậu, sau đó ôm tới trong phòng tắm, đánh răng rửa mặt, toàn bộ sau khi làm xong, cậu mới lại được ôm trở về giường, như thế Yến Tuy mới đi thanh lý chính mình.
Mạnh Đình ôm chăn, mắt lúc khép lúc mở, đợi tới Yến Tuy trở lại, cậu ôm lấy người, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.
Yến Tuy ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn, thấp giọng nói, "Ngủ ngon."
Mạnh Đình gật đầu một cái, cọ cọ Yến Tuy, không có trả lời, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Buổi tối mùa đông có thể có một người cùng nhau làm tổ ngủ sớm như vậy, đích xác là chuyện may mắn lại hạnh phúc, Mạnh Đình và Yến Tuy đều rất quý trọng hạnh phúc như vậy.
Tô Tư Vũ ở Lê thành xa xôi cũng trải qua một đoạn tháng ngày tốt đẹp, dù sao Diêm Uẩn Sinh cần dùng hắn, cũng sẽ không quá khắt khe với hắn, nhưng cái gọi là "Tốt" cũng chỉ là trên điều kiện cuộc sống so với lúc hắn trốn đông núp tây tốt hơn chút, hắn vẫn như cũ không thể xuất đầu lộ diện, vẫn như cũ không cách nào đi dưới ánh mặt trời.
Loại tâm lý nôn nóng và dằn vặt này, làm cho hắn thoạt nhìn còn muốn lo lắng hơn Diêm Uẩn Sinh, còn muốn nghĩ tới Yến gia sụp đổ, hắn dù sao cũng ở trong Yến gia ở thời gian dài như vậy, hắn biết rõ đáng sợ của Yến thị và Yến Tuy, nhất là Yến Tuy.
Cuộc đời này đại khái không có ai sống rõ ràng hơn hắn, vô luận khốn cảnh thế nào, hắn cũng có thể giữ vững lý trí, sau đó tại lúc mọi người đều không chú ý mà ra tay, cố gắng xoay chuyển tình thế, đối với Yến thị nước F hắn là như vậy, đối với phòng lớn Mạnh gia, hắn cũng là như thế.
Cho nên ban đầu hắn trọng sinh, hắn mới bỏ qua Mạnh Kỳ, muốn dùng mọi khả năng nắm trụ Yến Tuy, được anh che chở dưới cánh là có bao may mắn, như vậy bị anh coi là kẻ thù, sẽ có bao đáng sợ.
Nhưng bởi vì Mạnh Đình chen vào, hắn đã triệt để mất đi tiên cơ, trở thành kẻ thù của Yến Tuy, như vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể đem Yến Tuy và Yến thị đẩy xuống đỉnh núi, hắn mới có thể không để cho mình tiếp tục đáng buồn đáng thương như vậy.
(cho 1 lá cần nè)
Từ chỗ Diêm Uẩn Sinh biết càng nhiều tin tức của Mạnh Đình, hắn đã xác định Mạnh Đình là ai trong kiếp trước, cũng không phải là vô căn cứ đột nhiên xuất hiện, mà là người cũng từng khiến cho Tiêu thị và Yến thị chấn động rất lớn.
Chỉ là khi đó chi thứ hai đã nắm quyền rất lâu, Yến Tuy và Mạnh Kỳ âm thầm đạt thành hiệp nghị, anh ra tay giúp Mạnh Kỳ đối phó chi thứ hai Mạnh gia, lại phát hiện Mạnh gia giấu trộm con út của Tiêu thị, chỉ là lúc bọn họ tìm thấy người, đứa con út kia đã trở thành một người thực vật chết não.
Mạnh thị cùng Diêm thị liên hiệp, Yến thị cùng Tiêu thị liên hiệp, trận thương chiến kia trở thành cuộc chiến kinh điển của bọn họ lúc đó, Yến Tuy mang theo Yến thị nhảy một cái trở thành tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu, anh đã làm tới cực hạn anh có thể làm vì gia tộc.
Bọn họ trong lúc đó, Yến Tuy thủy chung là truyền kỳ không thể leo kịp, mà hiện tại, anh ở Yến thị chân chính trở thành truyền thuyết như trước kia, khống chế đoạn đường kia, vấn đề khó có thể nghĩ tới.
Nhưng có một chút tương đối may mắn chính là, hắn biết tuyệt đối nhiều hơn Mạnh Đình, cậu nhiều nhất biết tồn tại của Yến Tuy, không cách nào biết bí mật cay đắng nhiều như vậy của Yến gia, cũng không cách nào biết mấy chuyện cậu bị cầm tù và chết não kia.
"Thân ái, em đang nghĩ gì vậy? Ăn khuya anh nấu khó ăn sao?"
Lúc Tô Tư Vũ trầm tư, bên người hắn còn ngồi một nam nhân tướng mại khá hiền lành, khoảng 30 tuổi, là một tay nấu ăn ngon, ngay cả Tô Tư Vũ kén ăn như vậy, đối với món gã nấu ra, cũng không quá ý kiến.
"Không, không phải," Tô Tư Vũ bị cắt đứt mạch suy nghĩ, sắc mặt cũng có chút không tốt, hắn nhìn về phía nam nhân tùy ý mà giơ tay, "Niên ca, anh đi ngủ đi, đồ ăn khuya anh nấu, em sẽ ăn hết."
Người được hắn gọi là Niên ca, tên đầy đủ gọi là Niên Ngũ, ánh mắt gã nhìn Tô Tư Vũ có chút nóng bỏng, lại có chút thất vọng, một phen muốn nói lại thôi, gã mới đứng lên đi tới phòng mình.
Niên Ngũ sau khi trở về phòng, trong thần sắc Tô Tư Vũ liền nhiều hơn chút ghét bỏ, hắn chính là phóng khoáng, cũng không tới trình độ có thể chấp nhận cùng loại người như gã, nhưng tạm thời mà nói, Niên Ngũ có thể nấu cơm cho hắn, chiếu cố cuộc sống của hắn, hắn vẫn là nguyện ý trước tiên bám lấy gã.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, Niên Ngũ sau khi trở về phòng, liền cũng không phải bộ dáng hiền lành sa vào sắc đẹp đối với Tô Tư Vũ kia nữa, gã lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ khác, soạn một tin nhắn, lại tiện tay xóa bỏ, sau đó nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ.
Tiếp đó không lâu Yến Tuy liền cũng nhận được một tin nhắn chỉnh sửa lại nhưng ý tứ không khác quá nhiều, bất quá là anh hôm sau tỉnh lại mới nhìn thấy, sau đó mới hồi âm.
Mạnh Đình nhìn sang, Yến Tuy ôm lấy người, ở trên môi cậu hôn hôn, "Hôm nay tới công ty với anh?"
Mạnh Đình nghe vậy do dự một chút, cậu mới lắc lắc đầu, "Cha mẹ ở đây, em buổi sáng ở nhà, buổi chiều em lại tới công ty tìm anh."
Yến Tuy nghe vậy nhẹ giọng đáp lại "Được", tiếp đó anh lại đem Mạnh Đình tiếp tục hôn, vốn hai người đều đã rửa mặt đánh răng xong, mặc quần áo tử tế chuẩn bị xuống lầu, lại lần nữa ngã trở lại trên giường, xong một phen hôn nóng bỏng, mới lẫn nhau thở dốc kết thúc.
Nhưng như vậy, Mạnh Đình liền càng luyến tiếc Yến Tuy, sau khi cậu ăn xong điểm tâm, một đường tiễn người ra cổng sắt, lại ở cửa đứng một lúc lâu, cậu mới mang theo Đại Hoàng cùng nhau trở về.
Bất quá buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong, cậu vẫn không thể nào lập tức đi tìm Yến Tuy, Yến Minh Á đưa một bức thư mời tới đây, mặt mày hớn hở mà cùng Mạnh Đình nói thật lâu.
Thư mời này là hội giao lưu phẩm hương quốc tế, coi như là một hội nghị tối cao trong ngành, vốn chính là Mạnh Đình thực lực có, nhưng cậu lý lịch vẫn như cũ quá ít, căn bản không phải thời gian ngắn như vậy liền có thể lên cấp.
Nhưng nước hoa cậu tặng Yến Tuy kia, thật sự là làm cho người ta kinh diễm, kỳ tài như vậy không mời, đều khiến người cảm thấy có chút thiếu sót, hội trưởng hương hội Hải thành tự mình viết thư mời này cho Mạnh Đình, đồng thời cái này cũng đại biểu đồng ý của hiệp hội đối với công ty bọn họ.
Đây đối với Đình Á sắp đưa ra thị trường mà nói, là một cơ hội không thể bỏ qua.
Nhưng liền giống như Mạnh Đình từng nói với Yến Tuy, Minh Á mặc dù tuổi lớn hơn cậu, nhưng lại thấp hơn một vai vế so với cậu, y chính là muốn cầu Mạnh Đình làm sự tình, cũng không dám quá mức cường ngạnh, đại nam hài tốt, gần đây ngược lại giả bộ đáng thương học tới rất thuần thục.
Y đem lợi ích của tham gia hội phẩm hương nói ba hoa thiên địa, Mạnh Đình cơ hồ tìm không được chỗ nói chen vào, cậu trợn tròn mắt nhìn Yến Minh Á, lúc y thở hổn hển rốt cục liền mở miệng, "Mấy cái kia ta nghe không hiểu...... Cháu liền nói phải đi mấy ngày đi."
"Địa điểm năm nay ở thủ đô nước A, mọi người trước tiên tới Bắc thành hợp lại, sau đó cùng nhau đi." Yến Minh Á mong đợi mà nhìn Mạnh Đình, lại cố ý đem âm lượng thả nhỏ chút, y giả bộ đáng thương còn giả bộ tới nghiện rồi cơ.
a ch3_
Beta: Min
******** Ngày đặc biệt nên có 2 chương =))))
Bọn họ tản bộ trở lại, Ninh Châu và Yến Mạn Gia đã đối với sinh nhật của Mạnh Đình thương lượng rất nhiều, thỉnh thoảng Tiêu Huy Dân còn có thể theo nói một chút ý kiến, tóm lại bọn họ từ chiều tới giờ hứng thú vẫn ngẩng cao như vậy, thậm chí Tiêu lão gia tử đều gọi tới mấy cuộc điện thoại, ông cũng rất cao hứng.
"Đúng rồi, Nặc Nặc có phải sắp thi cuối kỳ rồi hay không, anh cả con thành tích không tệ, ta bảo nó tới đây bổ túc cho con," Ninh Châu nhìn thấy Mạnh Đình, chuyện lo lắng tự nhiên cũng nhiều lên, hận không thể ngay cả Mạnh Đình mỗi ngày ăn cái gì, cũng muốn để ý một phen.
"Không cần, Yến Tuy thành tích cũng tốt." Mạnh Đình lắc lắc đầu cự tuyệt, cậu đối với yêu cầu thành tích thi đại học cũng không cao, đủ thi đại học ở Hải thành là được rồi, hơn nữa cậu mỗi ngày tới phòng thí nghiệm thời gian cùng Yến Tuy chung đụng vốn đã ít, sao có thể rảnh rỗi còn để cho Tiêu Tử Ngang nắm lấy.
Mạnh Đình nói liền nhìn về phía Yến Tuy, sợ anh không thể hiểu ngầm ý tứ của cậu, lại duỗi tay niết niết eo anh, sợ mình niết đau người, cậu còn xoa nhẹ hai cái, mờ ám cậu cho rằng lặng lẽ, hoàn toàn rơi vào trong mắt mọi người ngồi trong phòng khách.
Yến Mạn Gia hơi có chút đau mắt mà dời đi ánh mắt, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân ánh mắt ngừng lại, cũng đều trở lại tới trên người đối phương.
"Là cái đạo lý này," Yến Tuy nói túm lấy tay làm loạn của Mạnh Đình, lại đưa tay kéo một cái ôm trụ thắt lưng Mạnh Đình.
Mạnh Đình vẫn như cũ không có tự giác bị túm lấy, cậu cười cười với Yến Tuy, sau đó nghiêng đầu một cái liền dựa vào tới trên vai anh, cậu cho rằng Yến Tuy ôm cậu như vậy chính là cố ý để cho cậu dựa vào, vậy cậu liền cũng không khách khí.
"Cô, diễn biến tới đâu rồi?"
Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy hỏi về phía Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV, bọn họ mỗi buổi tối đều xem TV, cũng có chút thú vị.
Yến Mạn Gia nhìn chằm chằm TV nhưng căn bản không có nhìn, sau đó cẩn thận nhìn mới có thể trả lời vấn đề của Mạnh Đình, "Cãi nhau, không sai biệt lắm sẽ hòa hảo......" Hiện tại TV đại khái đều là mô típ này, vợ chồng mẹ chồng con dâu chị dâu em chồng đâu có thể không có chút mâu thuẫn gì chứ.
Mạnh Đình nghe vậy cũng nhìn về phía TV, cậu xem hơn nửa tiếng, sau đó mới quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Yến Tuy, "Chúng ta tại sao không cãi nhau chứ?"
(hự đáng yêu quá >.<)
Mắt cậu phát sáng, bộ dáng tựa hồ rất mong đợi cùng Yến Tuy cãi nhau, thật ra thì, cậu và Yến Tuy thật sự chưa từng cãi nhau đâu, thỉnh thoảng tức giận chút đều không quá cam lòng rồi, không, chính là sau khi đột nhiên nghĩ như vậy, cậu tự mình lập tức liền không cam lòng.
Cậu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chúng ta không cần cãi nhau, tình cảm cũng sẽ tốt, đúng không?"
Loại thuyết pháp càng ầm ĩ tình cảm càng tốt này, tại Mạnh Đình xem ra là không thể hiểu nổi, cùng Yến Tuy cãi nhau, cậu đoán chừng sẽ rất thương tâm, tình cảm như thế nào sẽ tốt chứ.
"Đúng," Yến Tuy nhẹ nhàng đáp lại, sau đó lại nhịn không được, đưa tay nhu nhu tóc Mạnh Đình.
Bọn họ hỗ động rất thường xuyên, Ninh Châu và Tiêu Huy Dân cũng dần dần thích ứng, lúc Mạnh Đình và Yến Tuy nhịn không được muốn thân mật, bọn họ liền nhìn chằm chằm TV là được rồi, cũng khó trách Yến Mạn Gia thoạt nhìn bộ dáng thích xem TV như vậy, kỳ thực đều là bất đắc dĩ.
Mạnh Đình lại nhìn TV một lát, cậu lại bắt đầu buồn ngủ theo thói quen mỗi ngày, nhưng rốt cuộc nhớ tới Ninh Châu và Tiêu Huy Dân tới, cậu sau khi lại ngáp một cái, cậu thấp giọng nói với Yến Tuy, "Chúng ta đi ngủ đi, em buồn ngủ rồi."
"Được," Yến Tuy gật đầu một cái, nhìn về phía Ninh Châu và Tiêu Huy Dân bọn họ, "Con và Đình Đình đi ngủ, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm chút."
"Được, đi đi, đi đi," Ninh Châu đáp lại Yến Tuy, bà đối với Yến Tuy là càng ngày càng vừa lòng, anh đối với Mạnh Đình rất tốt, bà cũng cũng là nhìn ở trong mắt, anh và Tử Ngang tuổi không sai biệt lắm, Ninh Châu liền cũng coi anh làm con trai nhìn.
"Cha, mẹ, cô ngủ ngon."
Mạnh Đình cũng đứng dậy, sau khi cùng bọn họ nói chúc ngủ ngon, mới cùng Yến Tuy lôi kéo tay trở về phòng, mới đi vào cửa phòng, Mạnh Đình liền lại dựa tới trên người Yến Tuy, "Rất mệt nha, sao em ngày nào cũng mệt mỏi chứ......"
Mạnh Đình gần đây thời gian rảnh rỗi nhiều hơn chút, liền thích suy nghĩ mấy vấn đề kì kì quái quái, thỉnh thoảng, ngay cả Yến Tuy cũng không biết trả lời thế nào. Anh đỡ lấy Mạnh Đình, lại ngừng một lát, anh liền bế người lên.
Mạnh Đình an tâm được ôm, cũng không chút cố kỵ nào liền ngủ, mắt lờ đà lờ đờ, tùy ý Yến Tuy cởi quần áo mặt quần áo cho cậu, sau đó ôm tới trong phòng tắm, đánh răng rửa mặt, toàn bộ sau khi làm xong, cậu mới lại được ôm trở về giường, như thế Yến Tuy mới đi thanh lý chính mình.
Mạnh Đình ôm chăn, mắt lúc khép lúc mở, đợi tới Yến Tuy trở lại, cậu ôm lấy người, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.
Yến Tuy ở trên môi Mạnh Đình hôn hôn, thấp giọng nói, "Ngủ ngon."
Mạnh Đình gật đầu một cái, cọ cọ Yến Tuy, không có trả lời, trực tiếp đi vào giấc ngủ.
Buổi tối mùa đông có thể có một người cùng nhau làm tổ ngủ sớm như vậy, đích xác là chuyện may mắn lại hạnh phúc, Mạnh Đình và Yến Tuy đều rất quý trọng hạnh phúc như vậy.
Tô Tư Vũ ở Lê thành xa xôi cũng trải qua một đoạn tháng ngày tốt đẹp, dù sao Diêm Uẩn Sinh cần dùng hắn, cũng sẽ không quá khắt khe với hắn, nhưng cái gọi là "Tốt" cũng chỉ là trên điều kiện cuộc sống so với lúc hắn trốn đông núp tây tốt hơn chút, hắn vẫn như cũ không thể xuất đầu lộ diện, vẫn như cũ không cách nào đi dưới ánh mặt trời.
Loại tâm lý nôn nóng và dằn vặt này, làm cho hắn thoạt nhìn còn muốn lo lắng hơn Diêm Uẩn Sinh, còn muốn nghĩ tới Yến gia sụp đổ, hắn dù sao cũng ở trong Yến gia ở thời gian dài như vậy, hắn biết rõ đáng sợ của Yến thị và Yến Tuy, nhất là Yến Tuy.
Cuộc đời này đại khái không có ai sống rõ ràng hơn hắn, vô luận khốn cảnh thế nào, hắn cũng có thể giữ vững lý trí, sau đó tại lúc mọi người đều không chú ý mà ra tay, cố gắng xoay chuyển tình thế, đối với Yến thị nước F hắn là như vậy, đối với phòng lớn Mạnh gia, hắn cũng là như thế.
Cho nên ban đầu hắn trọng sinh, hắn mới bỏ qua Mạnh Kỳ, muốn dùng mọi khả năng nắm trụ Yến Tuy, được anh che chở dưới cánh là có bao may mắn, như vậy bị anh coi là kẻ thù, sẽ có bao đáng sợ.
Nhưng bởi vì Mạnh Đình chen vào, hắn đã triệt để mất đi tiên cơ, trở thành kẻ thù của Yến Tuy, như vậy hiện tại hắn cũng chỉ có thể đem Yến Tuy và Yến thị đẩy xuống đỉnh núi, hắn mới có thể không để cho mình tiếp tục đáng buồn đáng thương như vậy.
(cho 1 lá cần nè)
Từ chỗ Diêm Uẩn Sinh biết càng nhiều tin tức của Mạnh Đình, hắn đã xác định Mạnh Đình là ai trong kiếp trước, cũng không phải là vô căn cứ đột nhiên xuất hiện, mà là người cũng từng khiến cho Tiêu thị và Yến thị chấn động rất lớn.
Chỉ là khi đó chi thứ hai đã nắm quyền rất lâu, Yến Tuy và Mạnh Kỳ âm thầm đạt thành hiệp nghị, anh ra tay giúp Mạnh Kỳ đối phó chi thứ hai Mạnh gia, lại phát hiện Mạnh gia giấu trộm con út của Tiêu thị, chỉ là lúc bọn họ tìm thấy người, đứa con út kia đã trở thành một người thực vật chết não.
Mạnh thị cùng Diêm thị liên hiệp, Yến thị cùng Tiêu thị liên hiệp, trận thương chiến kia trở thành cuộc chiến kinh điển của bọn họ lúc đó, Yến Tuy mang theo Yến thị nhảy một cái trở thành tứ đại gia tộc quyền thế đứng đầu, anh đã làm tới cực hạn anh có thể làm vì gia tộc.
Bọn họ trong lúc đó, Yến Tuy thủy chung là truyền kỳ không thể leo kịp, mà hiện tại, anh ở Yến thị chân chính trở thành truyền thuyết như trước kia, khống chế đoạn đường kia, vấn đề khó có thể nghĩ tới.
Nhưng có một chút tương đối may mắn chính là, hắn biết tuyệt đối nhiều hơn Mạnh Đình, cậu nhiều nhất biết tồn tại của Yến Tuy, không cách nào biết bí mật cay đắng nhiều như vậy của Yến gia, cũng không cách nào biết mấy chuyện cậu bị cầm tù và chết não kia.
"Thân ái, em đang nghĩ gì vậy? Ăn khuya anh nấu khó ăn sao?"
Lúc Tô Tư Vũ trầm tư, bên người hắn còn ngồi một nam nhân tướng mại khá hiền lành, khoảng 30 tuổi, là một tay nấu ăn ngon, ngay cả Tô Tư Vũ kén ăn như vậy, đối với món gã nấu ra, cũng không quá ý kiến.
"Không, không phải," Tô Tư Vũ bị cắt đứt mạch suy nghĩ, sắc mặt cũng có chút không tốt, hắn nhìn về phía nam nhân tùy ý mà giơ tay, "Niên ca, anh đi ngủ đi, đồ ăn khuya anh nấu, em sẽ ăn hết."
Người được hắn gọi là Niên ca, tên đầy đủ gọi là Niên Ngũ, ánh mắt gã nhìn Tô Tư Vũ có chút nóng bỏng, lại có chút thất vọng, một phen muốn nói lại thôi, gã mới đứng lên đi tới phòng mình.
Niên Ngũ sau khi trở về phòng, trong thần sắc Tô Tư Vũ liền nhiều hơn chút ghét bỏ, hắn chính là phóng khoáng, cũng không tới trình độ có thể chấp nhận cùng loại người như gã, nhưng tạm thời mà nói, Niên Ngũ có thể nấu cơm cho hắn, chiếu cố cuộc sống của hắn, hắn vẫn là nguyện ý trước tiên bám lấy gã.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, Niên Ngũ sau khi trở về phòng, liền cũng không phải bộ dáng hiền lành sa vào sắc đẹp đối với Tô Tư Vũ kia nữa, gã lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ khác, soạn một tin nhắn, lại tiện tay xóa bỏ, sau đó nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ.
Tiếp đó không lâu Yến Tuy liền cũng nhận được một tin nhắn chỉnh sửa lại nhưng ý tứ không khác quá nhiều, bất quá là anh hôm sau tỉnh lại mới nhìn thấy, sau đó mới hồi âm.
Mạnh Đình nhìn sang, Yến Tuy ôm lấy người, ở trên môi cậu hôn hôn, "Hôm nay tới công ty với anh?"
Mạnh Đình nghe vậy do dự một chút, cậu mới lắc lắc đầu, "Cha mẹ ở đây, em buổi sáng ở nhà, buổi chiều em lại tới công ty tìm anh."
Yến Tuy nghe vậy nhẹ giọng đáp lại "Được", tiếp đó anh lại đem Mạnh Đình tiếp tục hôn, vốn hai người đều đã rửa mặt đánh răng xong, mặc quần áo tử tế chuẩn bị xuống lầu, lại lần nữa ngã trở lại trên giường, xong một phen hôn nóng bỏng, mới lẫn nhau thở dốc kết thúc.
Nhưng như vậy, Mạnh Đình liền càng luyến tiếc Yến Tuy, sau khi cậu ăn xong điểm tâm, một đường tiễn người ra cổng sắt, lại ở cửa đứng một lúc lâu, cậu mới mang theo Đại Hoàng cùng nhau trở về.
Bất quá buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong, cậu vẫn không thể nào lập tức đi tìm Yến Tuy, Yến Minh Á đưa một bức thư mời tới đây, mặt mày hớn hở mà cùng Mạnh Đình nói thật lâu.
Thư mời này là hội giao lưu phẩm hương quốc tế, coi như là một hội nghị tối cao trong ngành, vốn chính là Mạnh Đình thực lực có, nhưng cậu lý lịch vẫn như cũ quá ít, căn bản không phải thời gian ngắn như vậy liền có thể lên cấp.
Nhưng nước hoa cậu tặng Yến Tuy kia, thật sự là làm cho người ta kinh diễm, kỳ tài như vậy không mời, đều khiến người cảm thấy có chút thiếu sót, hội trưởng hương hội Hải thành tự mình viết thư mời này cho Mạnh Đình, đồng thời cái này cũng đại biểu đồng ý của hiệp hội đối với công ty bọn họ.
Đây đối với Đình Á sắp đưa ra thị trường mà nói, là một cơ hội không thể bỏ qua.
Nhưng liền giống như Mạnh Đình từng nói với Yến Tuy, Minh Á mặc dù tuổi lớn hơn cậu, nhưng lại thấp hơn một vai vế so với cậu, y chính là muốn cầu Mạnh Đình làm sự tình, cũng không dám quá mức cường ngạnh, đại nam hài tốt, gần đây ngược lại giả bộ đáng thương học tới rất thuần thục.
Y đem lợi ích của tham gia hội phẩm hương nói ba hoa thiên địa, Mạnh Đình cơ hồ tìm không được chỗ nói chen vào, cậu trợn tròn mắt nhìn Yến Minh Á, lúc y thở hổn hển rốt cục liền mở miệng, "Mấy cái kia ta nghe không hiểu...... Cháu liền nói phải đi mấy ngày đi."
"Địa điểm năm nay ở thủ đô nước A, mọi người trước tiên tới Bắc thành hợp lại, sau đó cùng nhau đi." Yến Minh Á mong đợi mà nhìn Mạnh Đình, lại cố ý đem âm lượng thả nhỏ chút, y giả bộ đáng thương còn giả bộ tới nghiện rồi cơ.
a ch3_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook