Sủng Hôn Hào Môn
Chương 70

Yến Tuy và Yến Vũ muốn đem bác sĩ Bart tới nước Hạ, ít nhất cũng phải mất khoảng một tháng, nhưng thời gian càng nhanh, càng bảo đảm tỷ lệ thành công của giải phẫu. Trước ca giải phẫu của Hà Việt việc hộ lý tiếp tục tiến hành, tất cả những cái khác cũng đều phải thật hoàn hảo.

Phòng của Cổ Lê được an bài ở lầu hai của một toà nhà độc lập nằm bên trái chủ trạch, bên này vốn là để vài thứ linh tinh, nhưng thu dọn ra vẫn như cũ là một chỗ ở không tệ.

Trong nhà vào khoảng thời gian ngắn này nhiều ra rất nhiều người, ban đầu chung sống bất tiện là khó tránh khỏi, Yến Tuy vốn khá lo lắng Mạnh Đình sẽ không thích ứng, cuối cùng phát hiện cậu ngược lại là người thích ứng nhất. Bản thân anh không sao cả, như vậy chỉ cần mọi người tiếp tục thích ứng.

Mà những người khác cũng đều tự giác không đi tới khu vực lầu hai nhiều, đó là không gian riêng tư dành cho phu phu Yến Tuy Mạnh Đình.

Yến Vũ và Hà Việt ở nơi khác cũng không phải không được, nhưng còn có rất nhiều chuyện không có biết rõ, trong Yến trạch ngược lại là địa phương an toàn nhất thích hợp nhất, hơn nữa Yến Tuy cũng đồng ý nơi này là nhà của Yến Vũ và Yến Mạn Gia, bọn họ có tư cách ở.

Những ngày này Hà Uyển bên kia vẫn như cũ không có động tĩnh, Lý Nhất Phỉ lại bị mời đến trong cục cảnh sát, mặc dù rất nhanh lại được nộp tiền bảo lãnh ra ngoài, nhưng một phen hành hạ này, bà ta tựa hồ bệnh tới càng nghiêm trọng, nhưng Yến Tuy vẫn như cũ tin rằng phần nhiều là bà ta giả bệnh.

Mạnh lão gia tử bên kia điện thoại rất nhiều lần cho Vương Phong, muốn cùng Yến Tuy hiệp thương, âm thầm giải quyết, Yến Tuy trực tiếp để cho Vương Phong rõ ràng cự tuyệt, trừ phi Lý Nhất Phỉ này mang bệnh thật sự chết rồi, hoặc là điên rồi, bằng không nhà lao này, bà ta là khẳng định ngồi rồi.

Sáng hôm sau, Yến Tuy đưa Mạnh Đình đến phòng thí nghiệm, anh mới tiếp tục đến công ty. Yến Vũ và Hà Việt vẫn như cũ ở nhà, Chân Hàm tới bệnh viện thú cưng nửa ngày, buổi chiều vẫn như cũ trở lại hỗ trợ cho Cổ Lê. Về phần Yến Mạn Gia phần lớn thời gian vẫn là nhốt mình trong phòng vẽ tranh của bà, vách tường vốn trống trơn vẫn như cũ treo không ít tranh vẽ xong.

Có lẽ người đang làm chuyện mình thích đều sẽ hết sức chuyên chú, Yến Mạn Gia cũng là như thế, tô tô vẽ vẽ, nhìn một bộ tác phẩm thành hình, bà cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất không tệ.

Bất quá chiều hôm đó, có một chuyện kỳ lạ khiến Yến Mạn Gia khá im lặng, bên tổ chức bà cầm đi dự thi đột nhiên có người gọi điện thoại cho bà, nói có một giám khảo muốn mua tác phẩm kia của bà với giá cao, giá cả thật ra đúng là không thấp, nhưng Yến Mạn Gia sau có thế thiếu chút tiền này, đây là giải thưởng bà muốn cầm sau đó tặng cho bảo bối Mạnh Đình nhà bà nha.

Yến Mạn Gia không nói hai lời trực tiếp cự tuyệt, người bên kia đoán chừng cũng cảm thấy chuyện này mạc danh kỳ diệu, không có khuyên nhiều, liền nói sẽ đem ý tứ Yến Mạn Gia truyền đạt qua. Cuộc điện thoại này cứ như vậy kết thúc.

Yến Mạn Gia không có lời nào để nói, liền cũng tiếp tục làm chuyện của mình.

Mạnh Đình ở phòng thí nghiệm vẫn như cũ chuyên chú, Yến Minh Á gọi điện thoại, bảo Mạnh Đình tự mình điều ra khoảng 10 bình Mạn Vi và Lam Băng, y phái người tới lấy, đây đối với Mạnh Đình mà nói cũng không phải việc khó gì, cậu mỗi ngày đều cần luyện tập điều hương, chỉ bất quá luyện nhiều hơn mấy bình mà thôi.

Yến Minh Á bên kia rất nhanh liền cầm được thành phẩm rồi, phía trước y là bậc thầy phẩm hương mà y mấy ngày qua chạy tới Bắc thành lại chạy ra nước ngoài, thật vất vả mời tới, bọn họ đối với Lam Băng và Mạn Vi là đánh giá gì, căn bản sẽ giám định giá trị thị trường tương lai của nó.

"Không giống, không giống......"

"Không giống cái gì?" Yến Minh Á cấp bách hỏi tới một câu, Mạnh Đình điều hương cũng là dựa theo phương pháp phối chế này mà, như thế nào sẽ không giống?

Vẫn như trước không ai trả lời ngay vấn đề của Yến Minh Á, bọn họ 5 bậc thầy phẩm hương trao đổi một phen, cuối cùng do đại sư Phương Cẩm Vinh của Hải thành cho Yến Minh Á đáp án, "Mấy cái này mặc dù không tồi, nhưng vẫn là không bằng bcái này."

"Cái này tất nhiên là ra từ tay bậc thầy điều hương, cậu nếu xem như một loại nước hoa thông thường bán ra, vậy có thể liền lỗ lớn."

Phương Cẩm Vinh là bậc thầy phẩm hương, đồng thời hắn cũng là cao thủ điều hương, nhưng giờ phút này hắn đối với 10 lọ nước hoa Yến Minh Á cho người mang tới kia lại có chút kính sợ, hắn nhìn về phía Yến Minh Á, "Nếu như có thể, có thể vì bọn tôi tiến cử một phen hay không?"

Cái này Yến Minh Á cũng không thể quyết định, nhưng thái độ của mấy người này khá thành khẩn, y suy tính một lát mới nói, "Tôi cần hỏi anh ấy một câu."

"Hẳn vậy, hẳn vậy."

Đề tài này lược qua, bọn họ tiếp tục thảo luận, nhưng chuyện nước hoa đưa ra thị trường đã nâng lên thành chương trình hội nghị rồi, đại khái cuối tháng liền trước tiên tung ra một ít.

Năm bậc thầy phẩm hương kia rời đi, Yến Minh Á nhìn nước hoa Mạnh Đình đích thân điều chế, đột nhiên vỗ đùi nghĩ tới chủ ý tuyệt hảo.

"Thím nhỏ sau này thím điều hương sẽ sử dụng lọ mà cháu sẽ đặc biệt đặt làm, trên lọ cần thiết kế một chữ, liền dùng "Đình" trong tên thím, thím cảm thấy thế nào?" Chuyện Mạnh Đình và Mạnh gia thoát khỏi quan hệ, Yến Minh Á ắt phải biết, tiếp tục dùng chữ Mạnh khẳng định không thích hợp.

"Cháu quyết định là được rồi." Mạnh Đình một bên trả lời điện thoại Yến Minh Á, cậu một bên còn đang điều hương.

Mấy trợ thủ bên người cậu, vẫn như cũ dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ đầy hi vọng này nhìn Mạnh Đình, ở trong phòng thí nghiệm càng lâu, lại càng giật mình với trình độ thiên phú và thuần thục của Mạnh Đình, giống như cậu từ trong bụng mẹ đã bắt đầu điều hương vậy, thật sự quá không khoa học rồi.

"Được,"Yến Minh Á đáp lời, đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới yêu cầu của đám người Phương Cẩm Vinh, "Có mấy đại sư muốn gặp thím, thím muốn gặp không?"

Mạnh Đình ngược lại còn thật sự do dự, cậu nhìn nước hoa trên tay một chút, sau đó cự tuyệt, "Ta rất bận, trong khoảng thời gian này không rảnh gặp những người khác."

Mạnh Đình quả thật cảm giác mình bận rộn, mỗi ngày phòng thí nghiệm điều hương liền phải tốn rất nhiều tinh lực và thời gian của cậu, còn dư lại cậu chỉ muốn lưu lại cho Yến Tuy.

"Có trở ngại sao?"

"Không có, không có." Yến Minh Á vội vàng nói, y cũng không dám miễn cưỡng Mạnh Đình cái gì.

Hơn nữa y tiếp tục suy nghĩ cũng cảm thấy không tốt, Mạnh Đình thật sự quá trẻ tuổi, cùng bộ dáng bậc thầy theo đám người dự đoán tuyệt đối có khác biệt rất lớn, còn không bằng tiếp tục tích góp danh khí vài năm, sau đó tiếp tục nhìn, tới lúc đó cũng sẽ không có nhiều chất vấn không cần thiết.

"Thím nhỏ thím bận rộn đi, cháu cúp đây."

"Ừ." Mạnh Đình đáp lại, trên điện thoại ấn một cái, cậu liền tiếp tục làm việc.

Động tác của Yến Minh Á rất nhanh, cũng rất hiểu một chút doanh tiêu, y trước tiên dùng nước hoa tài trợ một vài minh tinh, rất nhanh liền nhận được yêu thích của bọn họ, lại tham gia một vài yến hội của Hải thành, đem nước hoa làm lễ vật tặng ra.

Ngắn ngủi thời gian một tuần, nước hoa còn chưa đưa ra thị trường, độ nổi tiếng giống như một trận gió truyền khắp giới thượng lưu Hải thành.

Hiệu quả mà Yến Minh Á muốn tạo ra trước mắt đã đạt được, nhưng hai ngày tiếp, tin tức Mạn Vi và Lam Băng tham gia cuộc thi phẩm hương quốc tế lần lượt đoạt giải truyền về, thậm chí Phương Cẩm Vinh đại sư trong nghề này cũng công khai tỏ vẻ yêu thích với nó.

Trong lời nói còn đề một vị bậc thầy điều hương danh bất kinh truyền (*), nhưng dựa vào hai lọ nước hoa này, cậu tiếp tục nổi tiếng cũng khó tránh khỏi.

((*) tên tuổi không lưu trong sử sách)

Ngày 27 tháng 10 là ngày nước hoa đưa ra thị trường, nhưng ngày này còn là ngày Mạnh Đình trở lại trường học thi giữa kỳ.

Truyền thông tới rất nhiều, nhưng cuối cùng người mà đại sư khiến Phương Cẩm Vinh khen ngợi rất nhiều kia cũng không xuất hiện, nhưng lễ tuyên bố vẫn như cũ không khiến người thất vọng, ngoại trừ lọ màu hồng Mạn Vi và lọ màu lam Lam Băng, còn có lọ kim trang (*) đặc biệt, đó là hàng limited xuất ra từ tay bậc thầy điều hương.

((*) trang trí vàng hoặc là dát vàng)

Hiện trường bán ra 10 lọ, các quầy chuyên doanh tối đa cũng chỉ có 10 lọ, trên mạng nhiều hơn chút cũng mới có thể có 50 lọ, mấy lọ nước hoa Mạnh Đình tháng này bình thường luyện tay một lọ cũng không còn.

Lọ kim trang giá trị so với lọ hồng lọ màu lam đắt hơn gần 10 lần, nhưng vẫn như cũ có tiền mà không mua được, trên mạng không tới 3 phút đã bị tranh cướp bán hết sạch, trên giá các quầy chuyên doanh ở thương trường lớn hiện trường và sau đó cũng trong buổi sáng toàn bộ bị tranh giành bán hết sạch.

Rất nhiều người đều rất tò mò nước hoa này đến tột cùng có đáng giá giá trị này hay không, ít nhiều vài người cười trên nỗi đau của người khác, chờ người mua cảm thấy thiệt thòi, nhưng sự thật cùng bọn họ lường trước hoàn toàn ngược lại, rất nhiều điện thoại trực tiếp gọi tới bộ tiêu thụ của công ty, một đống người muốn đặt trước.

"Thật sự rất thích, loại cảm giác không thể nói ra này, may là ta nhanh tay, ha ha ha......"

Đây là tin tức trên mạng xã hội của một blogger makeup nổi tiếng phát ra, ngoại trừ cô nàng, những người khác cướp được cũng sôi nổi xuất hiện phát biểu cảm tưởng, nhưng phần lớn đều là hí hửng như vậy, rất nhiều người mua không nổi nước hoa lọ kim trang lọ màu tím đắt như vậy, nhưng giới bậc trung lọ màu hồng và lọ màu lam vẫn có thể mua nổi.

Sau một lần thử, rất nhiều người cũng tỏ vẻ thích, đối với lọ kim trang tự nhiên càng thêm hâm mộ khát vọng.

Hiệu quả lọ kim trang mang đến so với dự đoán của Yến Minh Á còn tốt hơn, trên mạng xào tới hừng hực, y lúc trước liều để cho nhà máy nước hoa sản xuất rất nhiều hàng dự trữ cũng phát huy công dụng, nước hoa của Mạnh Đình đưa ra thị trường lần đầu tiên coi như là thành công.

Bất quá mấy thứ này giới hạn ở trên mạng và một vài tầng lớp thượng lúu, đối với học sinh cao trung đang đi học mà nói, cũng không ảnh hưởng, thậm chí trước đó một đoạn thời gian trên truyền thông huyên náo oanh oanh liệt liệt scandal Yến thị, đối với học sinh lớp 12 mà nói, biết cũng không tính là nhiều.

Càng không ai đem Mạnh Đình kia cùng Mạnh Đình trong lớp 12-2 có cảm giác tồn tại cực yếu liên hệ tới.

Cậu trở lại kỳ thi cũng cùng bạn học ban đầu phân ở trong lớp khác nhau, mọi người đầy đầu đều là văn chương hoặc là công thức, ngay cả cùng phòng thi có bạn học cùng lớp liền cũng không ai nhận ra Mạnh Đình là ai.

Liên tục thi hai ngày, môn lý tổng hợp cuối cùng là tủ của Mạnh Đình, cậu xoạt xoạt mà làm bài thi, làm xong lại kiểm tra một lần, sau đó nộp bài thi, nhưng vẫn sớm hơn các bạn học khác gần nửa tiếng.

Cậu là muốn ra ngoài sớm chút để tài xế dẫn cậu đi đón Yến Tuy, nhưng không nghĩ cậu vừa ra khỏi lớp học, liền khiến giáo viên chủ nhiệm Vương Thu Ngữ đi ngang qua gọi lại.

Bọn họ lại tán gẫu nửa tiếng, chủ yếu là cô hỏi, Mạnh Đình trả lời, nhưng đợi cô để Mạnh Đình đi, những người khác liền cũng đều ra phòng thi.

"Cô Vương tạm biệt!"

Mạnh Đình nhẹ nhàng cúi chào một cái, đi ra phòng làm việc, thở ra một hơi, Vương Thu Ngữ cùng giáo viên lúc trước của cậu cũng không giống nhau lắm, cô thật sự quan tâm học tập và thân thể cậu, vấn đề hỏi nhiều chút, nhưng Mạnh Đình cũng cố gắng trả lời cô.

Cậu tăng nhanh cước bộ đi về phía cổng trường, cậu không đón được Yến Tuy, hiện tại đoán chừng là Yến Tuy tới đón cậu, nghĩ như vậy trên mặt Mạnh Đình hiện lên chút mỉm cười, cước bộ cũng nhanh hơn hai phần.

"Mạnh Đình!" Tiêu Mục đột nhiên nhìn sang, ánh mắt sáng lên, muốn làm kinh hỉ, nhưng ngay sau đó hắn liền đen mặt xuống. Mạnh Đình quay đầu lại nhìn hắn một cái, lại quay đi, trực tiếp đi. Đây là không nhận ra hắn ư, hay là đối với hắn xem thường a.

Tiêu Mục trực tiếp chạy đuổi theo, Mạnh Đình ngược lại cũng muốn chạy, nhưng trước mặt cậu quá nhiều người, phía sau cũng một đống chen lên, cậu muốn chạy cũng chạy không được.

"Mạnh Đình, cậu khỏi bệnh rồi sao? Tớ rất lo lắng cậu."

Tiêu Mục nhìn ra đề phòng của Mạnh Đình, cũng không tới quá gần, trên mặt hắn một lần nữa vung lên nụ cười, ngược lại một bộ dáng rất quen với Mạnh Đình.

Mạnh Đình quay đầu lại lại nhìn hắn một cái, cau mày, "Cậu là ai? Tớ không nhận ra cậu."

Mạnh Đình rất xác định mình ở trường học không có bạn bè, cũng không có người quen biết gì cả.

Biểu tình Tiêu Mục lại muốn rạn nứt, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Tớ là bạn cùng bàn với cậu, tớ tên là Tiêu Mục."

Mạnh Đình thu hồi ánh mắt, sau đó nhẹ nhàng mà "Nha" một tiếng, lại tiếp tục đi ra mấy bước, cậu mới nói, "Xin lỗi, tớ vẫn là không nhớ ra."

Cậu hiện tại đầy đầu đều là Yến Tuy, căn bản không dùng tâm tư đi suy nghĩ cái gì, cũng không cảm thấy cái này rất cần thiết.

Tiêu Mục dừng bước lại, không tiếp tục đi theo Mạnh Đình nữa, hắn cũng là nam nhân có tâm huyết, Mạnh Đình đều nói như vậy, hắn dù không cần mặt mũi cũng cùng cần làm như vậy, nhưng cái này cũng không biểu thị hắn bỏ qua.

Hắn theo ra cổng trường, ngồi lên xe nhà mình, nhưng còn chưa rời đi, vẫn ở trong bãi đậu xe ngồi, ánh mắt nhìn về phía xe cộ qua lại, quả nhiên ở trước cửa sổ xe chợt lóe lên chính là Mạnh Đình cùng một nam nhân bộ dáng nói chuyện thân mật.

Người kia Tiêu Mục cũng còn có chút ấn tượng, hình như là anh trai Mạnh Đình hay là ai đó.

"Đi thôi." Tiêu Mục nói xong với tài xế, hắn lại từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

"Tam ca là em, hắn là Mạnh Đình anh nói không sai......" Tam ca này cũng là một đoạn thời gian trước hắn tới Hải thành, Tiêu Mục mới biết được, đã quan hệ rất xa rồi, lớn hơn hắn hai mươi mấy tuổi, nhưng bọn hắn coi như là cùng thế hệ. Bất quá cái này ở đại gia tộc cũng coi như thường gặp.

Không chút nghi ngờ nào Tam ca trong miệng Tiêu Mục chính là Tiêu Tư......

"Được, xe em đang theo, bất quá, anh muốn làm gì?"

Bên kia cũng không có cho Tiêu Mục trả lời, nhưng hắn quả thật đối với Mạnh Đình rất lo lắng, hắn cũng muốn biết nhà cậu ở đâu, hoặc là cậu và nam nhân kia đi làm cái gì. Cậu có cảm giác, Mạnh Đình và nam nhân kia thân mật rất không bình thường, nhưng Mạnh Đình là người hắn coi trọng.

Mạnh Đình lúc trước không có để ý qua Tiêu Mục, hiện tại liền vẫn là không có để ý, cậu nhìn thấy Yến Tuy, đầy tâm đầy đầu liền toàn là anh.

"Ngày mai được nghỉ, em lại có thể bồi anh rồi."

Mạnh Đình nói, chân khoát lên đùi Yến Tuy, tay treo trên cổ Yến Tuy, thần sắc khá cao hứng.

"Ừm," Yến Tuy nghe vậy ở má Mạnh Đình nhu nhu, sau đó ôm người vào trong ngực.

"Anh mang quần áo tới, em thay, chúng ta trực tiếp tới tham gia lễ chúc mừng."

Lễ chúc mừng này là lễ chúc mừng của công ty Mạnh Đình và Yến Minh Á, Mạnh Đình làm công thần lớn nhất tự nhiên phải tham gia. Bất quá cậu vẫn như cũ không lấy thân phận nhà điều hương thủ tịch tham gia, chỉ là lấy thân phận thím nhỏ của Yến Minh Á tới đây.

Yến Tuy và Yến Minh Á đều cảm thấy Mạnh Đình có thể đứng ở trước mặt công chúng, nhưng hiện tại còn quá sớm, dù sao bão táp dư luận lúc trước mới yên xuống, quá sớm sẽ cho người một loại cảm giác lăng xê quá mức, nhưng nước hoa của Mạnh Đình cũng không cần như vậy.

Yến Minh Á có thể thuận lợi như vậy, mấu chốt nhất vẫn là bởi vì nước hoa của Mạnh Đình phù hợp với mong chờ thưởng thức của đại chúng, thậm chí còn vượt qua.

Địa điểm yến hội ở tổng bộ công ty Yến Minh Á thành lập, liền ở hai tầng thượng đối diện trung tâm thương mại lớn nhất Hải thành.

Lúc bọn họ tới, yến hội đã bắt đầu một lát rồi, Yến Minh Á bị một đám người vây quanh vòng tròn, tiến lui có độ, không ngạo mạn cũng không quá nhún nhường, không khỏi làm người ta cảm thán hậu sinh khả úy, y mới 18 thôi.

Nhưng bọn họ lại không biết bậc thầy điều hương được Phương Cẩm Vinh ngóng chờ kỳ thực cũng mới 18 tuổi.

Yến Minh Á chú ý tới Yến Tuy và Mạnh Đình, lập tức đi tới nghênh đón, "Chú họ, thím nhỏ, hai người tới rồi."

Yến Tuy gật gật đầu, nhìn ra được Yến Minh Á rất cao hứng, nhưng anh vẫn là dặn dò một câu, "Uống ít một chút."

"Vâng," Yến Minh Á nghe vậy thẳng tắp sống lưng, gật đầu lia lịa, y ở trước mặt Yến Tuy vẫn đều nghe lời như vậy.

Ánh mắt Mạnh Đình ở đại sảnh quét một vòng, bạn bè của Yến Tuy bình thường thường xuyên tham gia yến hội không nhìn thấy quá nhiều, cậu hỏi về phía Yến Minh Á, "Chúng ta có kiếm được tiền không?"

"Đương nhiên," Yến Minh Á gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Mạnh Đình không khác gì nhìn thấy cục vàng, nếu như Mạnh Đình không phải trưởng bối của y, không phải phu nhân của Yến Tuy, y đều sẽ muốn để cho Mạnh Đình duy trì không ngừng mà điều hương, nước hoa qua tay cậu gấp 10 lần nước hoa bình thường, nhưng vẫn chưa phải cực hạn.

"Thím nhỏ chúng ta kiếm tiền gấp bội! Lần đầu tiên này tiêu thụ hết sạch, tiền chúng ta giai đoạn trước bỏ vào đều thu lại rồi! Tiếp theo đi bán bao nhiêu, chúng ta liền kiếm được bấy nhiêu!"

Mạnh Đình vẫn chưa cách nào lí giải chênh lệch bên trong, cậu gật gật đầu, "Kiếm tiền là được rồi."

Vốn là đều cho rằng Mạnh Đình lược qua đề tài này, cậu lại tiếp tục dặn dò một câu với Yến Minh Á như vậy, đổi thành người khác còn tưởng rằng Mạnh Đình thật sự thiếu tiền đấy, "Số thẻ của ta cháu biết đi, tiền ta kiếm được cháu nhớ gửi cho ta......"

"Được," Yến Minh Á ngoại trừ lời này cũng trả lời không được cái khác.

Nhưng y hôm nay quả thực cao hứng, trước dạ tiệc, y nhận được điện thoại của ông nội y Yến Tránh Bác, nội dung nói chuyện tự nhiên là khen ngợi y, thậm chí Yến Thư Á cũng gọi điện tới dò xét, nhưng đối với Yến Tránh Bác đều lựa chọn giữ lại, như thế nào có thể tiết lộ nhiều với hắn.

Hạng mục này không liên quan tới Yến thị, đối với Yến Tránh Bác y cũng không cần thiết nói rõ ngọn ngành, chỉ cần đến thời hạn cho một thành tích hài lòng là được.

Cái gì là thành tích, tiền là được!

Còn có thời gian hơn một năm, y tin vào kỳ tích y và Mạnh Đình sáng lập, là Yến Thư Á phí lực như thế nào cũng không vượt qua được. Vừa nghĩ như vậy, y phát hiện y đối với Yến Thư Á đối với Yến thị kỳ thực cũng không có để ý như vậy.

Y có thể sáng lập ra vương quốc thương nghiệp của mình, một Yến thị nước F đối với y mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm mà tôi. Y tới trước mắt mới hiểu được một phen ý tứ lời Yến Tuy ở nước F nói với y.

Yến Minh Á vẫn là rất bận rộn, sau khi chào hỏi với Yến Tuy và Mạnh Đình, y lại đi gặp mặt những người khác.

Yến Tuy vẫn như cũ mang theo Mạnh Đình ăn ăn uống uống, thời gian không sai biệt lắm, anh liền dẫn người đi ra ngoài.

"Chúng ta về nhà sớm chút, em hôm nay hẳn là mệt mỏi rồi," Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, nhìn Mạnh Đình còn thật sự có chút đau lòng. Mấy hôm trước Mạnh Đình không chỉ phải tới phòng thí nghiệm, về tới nhà còn phải học tập chuẩn bị thi giữa kỳ, có mấy lần trực tiếp nằm nhoài trên bài thi ngủ thiếp đi.

Mạnh Đình gật đầu một cái, thuận theo mà được Yến Tuy dắt ra đại sảnh yến hội, bọn họ đi vào trong thang máy, cậu dán vào bên người Yến Tuy, cậu hẳn là muốn hôn Yến Tuy một chút, nhưng cửa thang máy đột nhiên mở ra, động tác của Mạnh Đình cứng đờ, sau đó đứng thẳng, cậu quét Yến Tuy một cái, giống như đang nói em lát nữa lại hôn anh.

Đi vào trong thang máy có hai người, một người là nam nhân đeo mũ khẩu trang, nhìn giống như là quét dọn vệ sinh, còn có một phụ nữ có thai mặc trang phục công sở nhưng ưỡn bụng, nam nhân đi tới liền đi vào trong góc, ngược lại phụ nữ có thai còn cười cười với Mạnh Đình Yến Tuy.

Yến Minh Á chỉ thuê hai tầng trên cùng cao ốc này, những tầng khác còn có những công ty khác, thang máy này tiếp tục người tiến vào một chút cũng không kỳ quái. Nhưng Yến Tuy vẫn là cảnh giác một chút, ánh mắt anh quét về phía nam nhân đeo khẩu trang kia, kéo Mạnh Đình về bên người.

Nhưng ngay lúc này, nam nhân kia ngước mắt nhìn thoáng qua, ngay sau đó trong tay áo hắn rơi xuống một con dao nhỏ, đâm về phía Mạnh Đình.

Yến Tuy mạnh mẽ kéo Mạnh Đình ra sau, tiếp đó một cước hung hăng đạp vào bụng nam nhân kia, lại một cước dẫm lên cổ tay hắn, đá dao găm tới góc.

Mạnh Đình bị kéo tới đụng vào trên vách tường thang máy, cậu có chút chấn kinh, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, không gian trong thang máy quá nhỏ, cậu tiếp tục tiến lên chỉ sẽ thêm phiền cho Yến Tuy.

"A a!" Phụ nữ có thai kia hét lên một tiếng, tựa hồ bị dọa tới, cả người trực tiếp nằm trên mặt đất, Mạnh Đình theo bản năng muốn đỡ lấy cô, nhưng ngay sau đó trên tay cô ta cũng trượt ra một con dao gọt trái cây.

Yến Tuy chế trụ nam nhân kia, nhưng ánh mắt anh thông qua gương bên thang máy, có thể rõ ràng mà nhìn thấy phụ nữ kia ra tay với Mạnh Đình, anh theo bản năng lại muốn một cước đá văng cô ta, nhưng Mạnh Đình đột nhiên xoay người đỡ một cước kia của Yến Tuy, đồng thời bên eo cậu cũng bị phụ nữ có thai kia đâm một dao.

"Mạnh Đình!" Chân Yến Tuy thu lại, tiếp tục đá ngất nam nhân trên mặt đất, lại đỡ lấy Mạnh Đình, thần sắc vừa khiếp sợ lại không giải thích được.

"Đừng đá bụng, trong bụng là bảo bảo thật sự......" Mạnh Đình nói cũng không tiếp tục đụng vào phụ nữ có thai kia nữa, cậu thử rút dao găm ra, lại phát hiện đâm tới rất sâu, cậu không tiếp tục làm bừa nữa, tùy ý Yến Tuy ôm lấy cậu.

Yến Tuy đỡ lấy Mạnh Đình, nhìn phụ nữ có thai kia thần sắc âm ngoan u ám, nhưng không tiếp tục động thủ nữa.

Mà cô ta ôm bụng ngồi liệt trên mặt đất, thật sự khóc rống chảy nước mắt, có lẽ là cảm thấy hành động thất bại, tương lai tăm tối, lại có lẽ là bị lời của Mạnh Đình xúc động, nhưng vô luận là cái gì, Yến Tuy và Mạnh Đình cũng không tiếp tục để ý cô ta.

"Không phải sợ, em không sao," Mạnh Đình dựa vào Yến Tuy, cũng không biết nói gì để an ủi anh, nhưng máu bên eo cậu đã thấm ướt áo ngoài, trên áo khoác màu trắng hết sức chói mắt.

"Đinh" một tiếng, thang máy tới cuối, Yến Tuy vừa nãy trong lúc hoảng loạn ấn ra tín hiệu cảnh báo, Triệu Binh đã dẫn người chạy tới.

"Nơi này giao cho các ngươi," Yến Tuy dứt lời, trực tiếp bế Mạnh Đình lên, bọn họ không trực tiếp đi tới bệnh viện, phòng giải phẫu vốn chuẩn bị cho Hà Việt, hiện tại người trước tiên thử công dụng lại là Mạnh Đình.

Từ công ty nước hoa tới Yến trạch Yến Tuy chỉ lái xe 20 phút, một đường vượt đèn đỏ về tới nhà.

Xe dừng lại ở cửa, Cổ Lê và Chân Hàm đã đẩy giường mổ mang theo bánh xe đang chờ.

Một đường này, Mạnh Đình bị thương không dám động nhiều, cậu tự giác làm sai cũng có chút không dám nói chuyện với Yến Tuy, nhưng một lần nữa được Yến Tuy ôm lấy, tay cậu liền vững vàng túm lấy quần áo anh.

"Anh bồi em sao?"

Mạnh Đình không nhìn thấy mình, tự nhiên cũng không biết sắc mặt cậu giờ phút này có bao hỏng bét, loại hỏng bét khiến người ta sợ.

"Anh bồi em." Yến Tuy đặt Mạnh Đình trên giường giải phẫu, rất khẳng định mà nói.

Đám Yến Vũ Hà Việt Yến Mạn Gia bị kinh động, nhưng vết thương của Mạnh Đình trước tiên phải ổn định lại, bọn họ mới có thể hỏi tới cái khác, thậm chí bọn họ cũng không dám đi khuyên Yến Tuy một câu, sắc mặt anh nhìn so với Mạnh Đình còn muốn khiến người lo lắng hơn.

Mạnh Đình được đẩy tới trong phòng giải phẫu, Yến Tuy cũng đi vào theo.

Mạnh Đình đối với uống thuốc cùng giải phẫu có ám ảnh, nhưng trước mắt cậu bị thương như vậy, không thể không trị, Cổ Lê trực tiếp trong khí hô hấp đổ thuốc mê cho cậu, Mạnh Đình nhìn Yến Tuy, vốn là vẫn nhìn người rõ ràng, sau đó liền cũng dần dần mơ hồ.

Cổ Lê nhanh chóng kiểm tra một chút, Yến Tuy ở bên bàn phất phất tay, bảo gã tiếp tục không cần e ngại.

"Anh, anh đứng xa một chút."

Chân Hàm cũng mở miệng với Yến Tuy, y nói, đồng thời nhanh chóng chuẩn bị vài dụng cụ giải phẫu.

Yến Tuy yên lặng nhìn hai mắt Mạnh Đình, anh mới lui về phía sau hai bước, cứ như vậy đứng nhìn bọn họ cầm quần áo cắt bỏ, sau đó rút dao găm ra, máu đỏ tươi cùng nhau chảy ra thật sự cực kỳ chói mắt.

Nhưng Yến Tuy vẫn như cũ không chớp mắt nhìn, thời gian giải phẫu cũng không lâu, nửa giờ sau liền kết thúc, chỉ là Mạnh Đình mất máu hơi nhiều, lại dùng thuốc mê, đoán chừng phải sáng hôm sau mới có thể tỉnh.

"Cậu ấy rất biết bảo vệ mình, cũng không tổn thương tới nội tạng, dưỡng chừng 10 ngày là có thể tốt."

Nhãn lực và y thuật của Cổ Lê tự nhiên không cần hoài nghi, gã cũng không nhìn thấy tình hình hiện trường, nhưng lại có thể từ góc độ vết thương và tình huống xé rách, đoán được tình trạng lúc đó, nhưng Mạnh Đình chịu tội là khẳng định.

Yến Tuy ôm Mạnh Đình trở về phòng bọn họ, lại ở bên trong bồi một lúc lâu, anh mới đi ra ngoài.

Đám Yến Vũ Hà Việt đã từ chỗ Triệu Binh biết tình huống đại khái, đó cũng không phải vụ mua người giết người đơn giản, một cước kia của Yến Tuy nếu như Mạnh Đình không đỡ, phụ nữ có thai kia nhất định là phải sinh non, Yến Tuy mặc dù thuộc về lập trường tự vệ, cũng vẫn như cũ phải chịu một chút khiển trách.

Nhưng anh tình nguyện chịu áp lực dư luận như vậy, cũng không muốn Mạnh Đình bị đâm hôn mê bất tỉnh.

"Là cháu sơ ý," Yến Tuy mở miệng câu đầu tiên lại là cái này, anh cho rằng có anh ở đây, đủ để bảo vệ Mạnh Đình an toàn, lại không nghĩ tới kẻ địch của bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả phụ nữ mang thai cũng dùng tới.

"Là bọn họ không tốt, Tuy Tuy không nên quá tự trách," Yến Mạn Gia nhịn không được mở miệng khuyên một câu, thật sự là sắc mặt Yến Tuy quá khó coi, chỉ sợ anh tình nguyện chính mình bị thương, cũng không muốn Mạnh Đình một sợi tóc tổn thương.

Yến Tuy không đáp lại lời này, anh nhìn về phía Chân Hàm, "Em giúp anh coi chừng, anh ra ngoài một lát."

"Được," Chân Hàm gật đầu một cái, y đứng dậy tới trong phòng Yến Tuy cùng cô Vương cùng nhau chăm sóc Mạnh Đình, mà Yến Tuy dứt lời liền trực tiếp ra khỏi Yến trạch.

Nhắc tới cũng là không quá đúng dịp, hai hung thủ này không phải là người một đường, hoặc là nói không phải người cùng phương phái tới, lại là túm được thời cơ giống nhau, nam nhân cơ hồ bị Yến Tuy giẫm đứt cổ tay kia là sát thủ chuyên nghiệp, chỉ là gã không ngờ tới ở trong không gian nhỏ hẹp như này, phản ứng của Yến Tuy kịp thời như vậy, trên dao gã bôi độc dược, có thể nhanh chóng trí mạng, rất hiển nhiên, gã muốn Mạnh Đình chết.

Về phần phụ nữ có thai kia, đại khái giống như đám người Yến Vũ lúc trước suy đoán, mưu tính bên này của cô ta là muốn dùng một sinh mạng mới chưa được sinh ra dụ dỗ Yến Tuy hoặc là Mạnh Đình, muốn dùng dư luận để kiềm chế hành động của Yến Tuy càng ngày càng khẩn bách.

Nhưng người bên phụ nữ có thai cũng sẽ không ngờ tới Mạnh Đình đỡ lấy phụ nữ có thai, đồng thời vừa vặn cảm nhận được máy thai của đứa nhỏ trong bụng cô ta, cậu cũng không có suy nghĩ quá nhiều, nhưng cậu theo bản năng bảo vệ đứa nhỏ này.

Không gian trong thang máy quá nhỏ hẹp hạn chế phát huy của cậu và Yến Tuy, Mạnh Đình bị thương.

Tiêu Tư tự gọi điện thoại cho Hà Uyển, bà ta còn chưa mở miệng đã chửi mắng bà ta một trận.

"Con trai cô có bao nhiêu lợi hại cô không biết sao? Mua người giết người? Cô là ghét bỏ chính mình để lại nhược điểm cho Yến Tuy còn chưa đủ nhiều sao? Cô ngu như vậy, như thế nào Yến Tuy lại thông minh như vậy?"

Đối với điểm này Tiêu Tư là nghĩ không ra, rõ ràng Yến Vũ và Hà Uyển cũng không phải là người bao thông minh, như thế nào sinh ra Yến Tuy liền có thể đem người cùng vai vế với cha anh đều bức tới kiêng dè.

"Cái gì mà giết người với chả không giết người, anh bảo tôi chịu đựng, tôi không phải chịu đựng sao!"

Hà Uyển rốt cục bùng nổ, từ hội chiêu đãi ký giả của Yến thị đến bây giờ, bà ta vẫn dựa theo lời Tiêu Tư nói với bà ta, không cần manh động, bà ta đè nén tức giận và sợ hãi, nơi nào cũng không đi.

Gã nói gã có cách, như vậy bà liền chờ, thật không nghĩ tới một cú điện thoại của gã tới đây, liền chửi mắng bà một trận.

"Tiêu Tư anh không nói rõ ràng với tôi, tôi và anh không xong!" Hà Uyển thần sắc hỏng bét mà từ trên giường đứng lên, gương bàn trang điểm chiếu ra khuôn mặt dữ tợn quá mức của bà ta, chỉ 20 ngày qua, Hà Uyển liền già hơn 10 tuổi, mà chính bà ta cũng không phát hiện cái này.

"Không phải cô?" Ngữ khí Tiêu Tư vẫn như cũ có chút hoài nghi, Hà Uyển đối với Yến Tuy ra tay gã đều tin, huống chi là nhằm vào Mạnh Đình.

Nhưng lần này thật đúng là gã hiểu lầm Hà Uyển rồi, người hai bên đụng cùng một chỗ, thật đúng là không phải Hà Uyển tự chủ trương.

Tiêu Tư mang theo nghi ngờ cúp điện thoại, nhưng đồng thời vẫn cảm thấy rất phiền toái, bất quá gã tìm phụ nữ có thai kia cũng không thể tự mình ra mặt đi tìm, Yến Tuy cho dù hoài nghi gã, tìm không được chứng cớ trực tiếp, đối với gã cũng không ảnh hưởng quá lớn, thật sự không được gã liền tiếp tục lánh quay lại nước ngoài.

Yến Tuy một đêm này cơ hồ không ngủ, lúc trời gần sáng anh mới trở lại trong Yến trạch, trong phòng Chân Hàm còn trông coi, Yến Tuy trở lại, y ngáp trở về phòng ngủ.

Mạnh Đình đầu lông mày cau lại, có lẽ là thuốc mê đi qua, cậu cảm giác được vết thương đau.

Yến Tuy tắm rửa đi ra ngoài, ngồi ở bên giường, nhìn người hồi lâu cũng không dám chạm một cái, lại một lát, anh nhấc tay nâng má Mạnh Đình lên, anh mới lại chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng ôm Mạnh Đình, "Thật xin lỗi." Là anh không bảo vệ Mạnh Đình tốt, để cho cậu bị thương.

Tự trách trong lòng Yến Tuy vào giờ khắc này rốt cục lộ ra, tiếp tục kìm nén, anh thật sự sẽ đem mình kìm nén tới hỏng.

Mạnh Đình vẫn như cũ không có tỉnh, nhưng lông mày vẫn nhíu lại tựa hồ thẳng ra một chút.

Yến Tuy không tiếp tục rời đi, nhưng anh cũng không đi nghỉ, cứ như vậy ngồi bên giường, chờ Mạnh Đình tỉnh lại.

Khoảng 7h, Mạnh Đình cau mày, mở mắt, cậu hoảng hốt hồi lâu mới có thể nhìn người, nhìn thấy Yến Tuy ngồi bên giường cậu, cậu lại mơ hồ một lúc lâu mới nhớ tới chuyện.

"Yến Tuy......"

"Anh ở đây," Yến Tuy đáp lời, sau đó cầm lấy muỗng nhỏ đút nước cho Mạnh Đình, "Ngoan, trước tiên uống nước."

Mạnh Đình mấp máy môi, quả thực cảm thấy khát, cậu khẽ mở miệng, để Yến Tuy đút cho cậu.

Cậu vừa uống vừa đánh giá Yến Tuy, sắc mặt khó coi đêm qua của Yến Tuy, Mạnh Đình toàn bộ đều nghĩ tới.

Chờ Mạnh Đình uống đủ, Yến Tuy để chén qua một bên, thân thể còn chưa xoay qua, một tay khác của anh đã bị Mạnh Đình túm được, nhưng tay Mạnh Đình vẫn như cũ yếu ớt tới không có bao nhiêu sức lực, anh hơi dùng chút khí lực liền có thể tránh thoát.

"Yến Tuy, anh giận em sao?" Mạnh Đình hỏi Yến Tuy, trong thần sắc có chút bối rối, cậu muốn kéo Yến Tuy tới chút, nhưng hơi dùng lực một chút, chân mày cậu liền nhăn lại.

Yến Tuy quay đầu lại, nhìn bộ dạng này của Mạnh Đình thực sự có chút tức giận.

Tay anh vẫn như cũ tùy ý Mạnh Đình lôi kéo, một đêm không ngủ, thanh âm anh cũng có chút khàn khàn.

"Tức giận em bị thương?" Mạnh Đình kỳ thực cũng không phải quá xác định Yến Tuy có tức giận cậu hay không, nhưng cậu cũng cảm thấy nên tức giận, "Em không tốt, em không bảo vệ tốt chính mình, em khiến anh buồn rồi."

"Yến Tuy, anh đừng buồn được không?"

Mạnh Đình không xác định Yến Tuy có tức giận hay không, nhưng lại có thể xác định Yến Tuy vì cậu lo lắng, vì cậu buồn.

Yến Tuy cẩn thận cầm tay Mạnh Đình, sau đó đứng dậy ở trên trán và trên môi Mạnh Đình đều rơi xuống một nụ hôn, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh không có giận em, anh ở đây bồi em."

Anh ngay cả có tức giận cũng là tức giận chính mình, anh dứt lời liền ngồi trở lại, lại bị Mạnh Đình ôm lấy. Tay cậu vẫn như cũ không có bao nhiêu khí lực, nhưng ý chí muốn ôm cũng rất kiên định.

"Em sẽ không có chuyện gì, em đã nói em sẽ luôn bồi anh."

Tay Yến Tuy rơi vào bên gáy Mạnh Đình, giữ vững tư thế này một lúc lâu, tay Mạnh Đình triệt để không còn khí lực nữa, cậu mới tiếp tục một lần nữa ngồi xuống.

Nhưng loại dục vọng phong vũ này trên người Yến Tuy bị đè nén cũng không giảm đi bao nhiêu, anh không có nói với Mạnh Đình, nếu như đổi lại con dao kia, anh có thể liền thật sự mất đi cậu. Cho đến lúc đó, Mạnh Đình muốn lấy cái gì tđể thực hiện hứa hẹn với anh đây.

Anh quá tự cho là đúng, anh muốn một đời khỏe mạnh, nhưng đem Mạnh Đình đặt thân ở trong nguy hiểm.

Tay Mạnh Đình tiếp tục khoát lên tay Yến Tuy, không chỉ không còn khí lực ôm người, cũng không khí lực nói chuyện, mí mắt cậu dần dần nặng trĩu xuống, Cổ Lê và Chân Hàm trở lại xem vết thương cho cậu, cậu cũng không có phát hiện.

_______________

Quà trung thu muộn cho các nàng:**** ta vừa edit xong lúc tối thôi, gửi nàng Min định bụng chắc nàng ấy mai mới xong ai dè nàng ấy quá nhanh làm xong trong vòng 2 tiếng, vốn nghĩ qùa đã muộn thì muộn hẳn nhưng nàng Min gửi cái là ta đăng liền ^^ Các nàng Trung thu vui vẻ nhe

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương