Sủng Hôn Hào Môn
Chương 66

Lý Nhất Phỉ rất khủng hoảng, bà ta đã rất nhiều năm không có khó chịu qua như vậy, nhưng gần đây hỏa nghẹn trong lòng càng lúc càng thịnh, trước mặt người khác bà ta còn có thể che giấu một hai, nhưng trở lại địa bàn của bà ta, phần thong dong và ưu nhã kia liền cũng không có nữa.

Nhưng Mạnh Thấm bị đưa đến nước ngoài, Mạnh Tiêu ở trong tù, bà ta ngay cả một người có thể phát tiết tâm tình đều tìm không được.

"Như thế nào sẽ như vậy chứ?" Lý Nhất Phỉ rất không cam tâm, bà ta năm đó nghĩa vô phản cố (*) trở thành chi thứ hai Mạnh gia, là bởi vì bà ta xác định có thể nắm giữ được trái tim của Mạnh lão gia tử, bà ta xác định tất cả của Mạnh gia đều quy thành của bà ta và con bà ta.

((*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước)

Vì thế bà ta ủy khuất cầu toàn, sắp đặt rất nhiều, cũng mưu tính rất nhiều, nhưng gần đây chi thứ 2 Mạnh gia liền giống như bị hoạ giáng xuống đầu vậy, tai họa liên miên, bà ta được cái này mất cái khác, đã không thể dùng tâm mệt mà hình dung nữa rồi.

Con cháu mà trước đây bà vẫn kiêu ngạo vậy mà không được việc gì, thậm chí con ruột bà Mạnh Nghi Đức đều trách móc bà!

Trách bà nhẫn tâm, trách bà có mắt không tròng đã nhìn lầm người, thậm chí còn hòai nghi quyết định liên hiệp của bà với Hà Uyển.

Lý Nhất Phỉ ngồi ở trên giường, móng tay bị bà ta tự mình bẻ gãy, bà ta đều không có phát hiện, thần sắc trên mặt bà ta biến hóa cực nhanh, cảm xúc trong mắt lại càng lạnh tới thấu người, nhưng rất nhanh, bà ta liền lại trấn định xuống, sau đó gọi một cú điện thoại cho Hà Uyển.

Nhưng sự thật cảm xúc Hà Uyển không tốt hơn bà ta bao nhiêu, bà đã từng bị đuổi khỏi Hà gia, ảnh hưởng cũng không tính là đặc biệt lớn, Hà Trinh thân cận với bà thì vẫn như cũ đối với bà không tệ, bà bất quá là ít đi hai trưởng bối bất công lại thích quản bà mà thôi.

Hơn nữa bà vẫn luôn tin tưởng, cha bà không thích Hà Trinh đi nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể đem gia tộc truyền cho gã, bọn họ không nhận bà, Hà Trinh nhận bà, Hà gia vẫn là hậu thuẫn của bà, nhưng hiện tại Hà Trinh lại bị nhốt vào trong tù, nói ít cũng phải khoảng 10 năm mới có thể ra ngoài.

Nhìn từ hành động thì cha bà hoàn toàn không hỏi qua, ông thật sự vứt bỏ đứa con trai này rồi, Hà Uyển liền cũng hoảng sợ.

Thậm chí bà hoài nghi, cha bà căn bản không để cho mẹ bà biết chuyện này, nhưng chờ đợi thêm nữa, liền thật sự muộn rồi.

Hà Uyển nhận xong điện thoại của Lý Nhất Phỉ, lại tiếp tục gọi một cú điện thoại, "Tiêu ca, là em."

Tiêu Tư cũng không ngoài ý muốn sẽ nhận được điện thoại của Hà Uyển, chính xác mà nói, hắn từ cục cảnh sát ra ngoài, trở lại thành Bắc, cũng vẫn là đang chú ý tới chuyện ở Hải thành, vốn Hải thành chỉ có Yến Vũ đắc tội hắn, hiện tại con trai của Yến Vũ Yến Tuy cũng đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua em họ và vợ của anh.

Người một nhà này đều không biết sống chết như vậy a!

Hắn nghe xong Hà Uyển cuống cuồng trình bày, tựa vào trên lưng ghế salon, tùy ý mà nói, "Anh hai em vốn chính là phế, hủy rồi liền hủy." Chính là tiếp tục vớt ra ngoài, gã cũng phế rồi. Tiêu Tư căn bản không muốn vì gã mà đi phế phần sức lực kia.

"Mạn Mạn gần đây thế nào?" Tiêu Tư cũng không biết hắn tại sao muốn mở miệng hỏi một câu như vậy, vẫn đề rõ ràng sẽ làm cho Hà Uyển tạc mao, nhưng lời đều ra khỏi miệng rồi, hắn mới kịp phản ứng, hắn nhíu mày lại để điện thoại ra xa chút.

"Được rồi, em không biết thì thôi!" Tiêu Tư không muốn nghe mấy lời mắng Yến Mạn Gia kia của Hà Uyển, hắn chợt cắt ngang, lại tiếp tục trầm tư mới nói tiếp, "Hải thành là thiên hạ của con trai em, tìm nó có tác dụng hơn tìm anh."

"Nó không nhận em, em cũng vẫn là mẹ ruột của nó, điểm này nó vĩnh viễn cũng không thay đổi được."

Yến Tuy bản lĩnh lớn hơn nữa, anh cũng không thay đổi được nguồn gốc của anh, đây là nhược điểm vĩnh viễn trên người anh.

"Còn có người vợ kia, nhược điểm rõ ràng như vậy, em cũng không biết tận dụng...... Uyển Uyển, em vẫn là Uyển Uyển anh biết kia sao?"

Tiêu Tư nói ra, Hà Uyển liền cũng dần dần trầm mặc, tay bà cầm điện thoại nhẹ nhàng run lên, nhưng cả người lại bởi vì nhận được khẳng định một lần nữa trấn định xuống, "Đương nhiên phải, em không có thay đổi. Tiêu Tư, anh tốt nhất cũng đừng thay đổi!"

Lời lúc trước Tiêu Tư hỏi Yến Mạn Gia, vẫn như cũ khiến cho Hà Uyển có chút để ý.

Dứt lời, bà liền lấy điện thoại từ bên tai ra.

Bà tới hiện tại cảm thấy thập phần may mắn về quyết định năm đó, bằng không thật sự để cho Yến Mạn Gia trở thành vợ Tiêu Tư, trái tim hắn còn có thể ở đây? Bà không yêu Tiêu Tư, dù từng có quan hệ với nhau, bà cũng xác định bà không yêu hắn, bà đã từng cho rằng bà yêu Yến Vũ, hiện tại nhìn lại, tựa hồ cũng không yêu.

Nhưng chính là bà hiện tại không yêu bất cứ ai trong bọn họ, bà cũng không cho phép người khác động vào, Yến Vũ là vậy, Tiêu Tư cũng thế.

Ngày 4 tháng 10 là ngày quốc khánh của nước Hạ, đồng thời ngày này cũng là ngày hội Trung thu, Yến Tuy không tới công ty, Mạnh Đình cũng không tới phòng thí nghiệm, ngay cả bệnh viện thú cưng của Chân Hàm cũng không mở, ngày này mọi người đều ngủ nướng, Yến Mạn Gia 8h xuống lầu, được biết 3 nam nhân trong nhà không một ai tỉnh lại.

Yến Tuy và Mạnh Đình rất dễ đoán, tình cảm hai người kia tốt tới mức mỗi ngày đều giống như đêm động phòng hoa chúc vậy nha.

Chân Hàm không có đối tượng hoa chúc, nhưng y khó có được ngày nghỉ buông thả, buổi tối cũng là muốn cùng đám bạn chơi bời, y tối hôm qua gần 4h mới trở về, chưa tới trưa khẳng định là không nhìn thấy y được.

Yến Mạn Gia ăn xong điểm tâm, ôm Mao Cầu ở trên ghế salon xem TV, lúc gần 9h, mới chỉ có Mạnh Đình từ trên lầu đi xuống, cậu hai má ửng đỏ, cước bộ có hơi bồng bềnh, vừa nhìn chính là túng dục quá độ.

"Cô sớm."

Mạnh Đình và Yến Mạn Gia chào hỏi xong, cậu ngồi trên bàn ăn, cô Vương lập tức hiểu ý đưa tới điểm tâm.

"Lấy cho Yến Tuy nữa, anh ấy lập tức sẽ xuống." Lúc cô Vương đưa đến điểm tâm, Mạnh Đình liền nói với nàng.

Cậu là quá đói rồi, tự mình chạy xuống trước, Yến Tuy còn đang trong phòng tắm, nhưng anh rửa mặt xong, khẳng định cũng xuống cùng nhau ăn.

Cô Vương gật đầu một cái, xoay người trở lại phòng bếp tiếp tục bưng, quả nhiên, bà mới tiến vào phòng khách, Yến Tuy liền từ trên lầu đi xuống, bất quá trên tay anh còn cầm một cái áo jacket, anh đi tới bên người Mạnh Đình, "Mặc vào, hai ngày nay thời tiết lạnh rồi."

Mạnh Đình trong miệng còn cắn bánh màn thầu, trả lời không được, nhưng cậu gật gật đầu, sau đó phối hợp với Yến Tuy mặc áo vào.

Hai người ăn xong, lại dẫn Đại Hoàng đi ra ngoài lăn lộn, sau lại trở lại phòng khác ngồi một lát.

Mao Cầu trong ngực Yến Mạn Gia "Meow meow" kêu, hiển nhiên muốn tới bên Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng ánh mắt trông mong nhìn về phía bên này, Yến Mạn Gia cũng chỉ có thể buông tay, bà sờ sờ đầu Mao Cầu, "Tao cũng không thiếu mày cá nhỏ để ăn, như thế nào nhìn thấy Mạnh Đình, liền không cần tao nữa?"

Mạnh Đình đưa tay đón lấy Mao Cầu, cậu cũng nhu nhu bộ lông càng ngày càng bóng loáng trơn trượt trên người Mao Cầu, sau đó giúp Mao Cầu trả lời Yến Mạn Gia, "Bởi vì Mao Cầu thích cháu hơn."

Cậu nói lại liếc nhìn Yến Tuy bên người cậu, mâu quang trong nháy mắt lại sáng hơn một chút, "Giống như Yến Tuy, anh ấy cũng thích cháu hơn."

Bởi vì thông cảm với Yến Mạn Gia, Mạnh Đình mới đem "Nhất" đổi thành "Hơn" nha.

Yến Mạn Gia bị đút lương cẩu tới mức không còn cách nào khác, bà ưu nhã đưa qua một cái khinh bỉ, sau đó hất đầu qua tiếp tục xem TV.

"Ế?" Bà nhẹ nhàng nghi hoặc một tiếng, Mạnh Đình và Yến Tuy liền cũng theo bà hướng TV nhìn lại.

Lúc này mấy tin tức không tính là cái gì, nhưng khuôn mặt người trên TV kia cũng quá mức quen mắt.

Thần sắc Yến Mạn Gia trong nháy mắt lạnh xuống, Yến Tuy cũng là như thế, chỉ có Mạnh Đình thần sắc còn mang theo chút nghi hoặc.

Đó là khuôn mặt Hà Uyển, Mạnh Đình đương nhiên có thể nhận ra được, nhưng cậu biết Hà Uyển cũng không phải ngôi sao giải trí gì, đột nhiên xuất hiện trên TV, Mạnh Đình cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ bà ấy hiện tại muốn dấn thân vào showbiz sao?

"Tôi là mẹ ruột của Yến Tuy, giữa chúng tôi tiếp tục có bất hòa đi nữa, nó cũng sẽ không đuổi tôi ra khỏi Yến gia. Đều là Mạnh Đình! Đều là cậu ta! Là cậu ta khích bác ly gián, là cậu ta ly gián tình cảm của tôi và Yến Tuy......"

Cả người Hà Uyển từ dáng vẻ thoạt nhìn vẫn như cũ ưu nhã dịu dàng, nhưng trang dung lại có chút tiều tụy, lúc bà ta nói lời này, chân tình hoàn toàn lộ ra, thậm chí có phóng viên đưa khăn giấy cho bà ta.

"Cậu ta bất quá là một đứa con riêng mà thôi, là tôi mặc kệ ý kiến gia đình, cho phép cậu ta vào cửa, lại không nghĩ tới cậu ta lòng muông dạ thú, lấy oán báo ơn, Yến Tuy là con tôi, là con trai ruột của tôi a......"

Hà Uyển than thở khóc lóc, thoạt nhìn khá đáng thương.

"Ba" một tiếng, Yến Mạn Gia tắt TV, bà bị tức đến sắc mặt phát xanh, "Cô ta làm sao ác tâm đến vậy!"

Yến Mạn Gia thực sự bị ghê tởm quá mức, bà che ngực, cũng không biết là dạ dày đau hay là ngực đau.

Sắc mặt Yến Tuy cũng rất không tốt, nhưng không có thất thố như Yến Mạn Gia, bình tĩnh nhất vẫn là bản thân Mạnh Đình bị Hà Uyển ở trên TV lên tiếng phê phán.

Cậu đem ánh mắt từ chỗ TV dời lại, ngó ngó Yến Mạn Gia, lại ngó ngó Yến Tuy, cậu buông Mao Cầu ra, nhẹ nhàng ôm Yến Tuy, tay lại ở ngực Yến Tuy nhu a nhu, "Bà ấy nói không đúng, anh đừng bị bà ấy chọc tức."

Mạnh Đình cảm giác mình nói rất có lý, tay cậu đi lên lại nhu nhu má Yến Tuy hơi có chút cứng ngắc, "Anh tức giận, em sẽ đau lòng."

Cậu lại tiếp tục tục nhìn Yến Mạn Gia một chút, "Cô cũng đừng tức giận."

"Ừ." Yến Tuy nhẹ nhàng trả lời một tiếng, cầm tay Mạnh Đình, ở bên môi chạm chạm, tay anh lại tiếp tục nhấc lên, ôm Mạnh Đình tới trong ngực, anh mới lại cầm điện thoại lên, gọi một cú điện thoại, "Tăng nhanh tiến độ."

Có người muốn tự chịu diệt vong, còn là thật sự ngăn cũng không ngăn được.

Yến Mạn Gia vẫn như cũ rất tức giận, nhưng Mạnh Đình hẳn nên tức giận nhất lại không tức giận, bà dần dần liền cũng áp lửa giận xuống, bà nhìn về phía Yến Tuy, rất nghiêm túc nói, "Tuy Tuy, cháu không thể tiếp tục mềm lòng."

Hà Uyển làm tới loại trình độ này, đã không sợ cùng Yến Tuy Yến thị trở mặt, bà ta cảm thấy Mạnh Đình là xương sườn mềm của Yến Tuy, nhưng thật sự phải nói xương sườn mềm nên là bà ta, có người mẹ bực mình như vậy, tuyệt đối là hòn đá ngáng đường, nếu không đoạn tuyệt một chút, ắt phải chịu loạn.

Yến Tuy không có đáp lời, anh đối với Hà Uyển cũng không thể nói mềm lòng hay không, giữa anh và Hà Uyển có một đường giới hạn rõ ràng, Hà Uyển vượt ranh giới, như vậy anh cũng sẽ không tiếp tục lưu tình nữa.

Yến gia từ Yến Tuy Mạnh Đình, cho tới người giúp việc quét dọn đều không chịu ảnh hưởng của tin tức này, vốn tính toán nghỉ lễ như thế nào, hiện tại lại là dự định như thế đấy, Hà Uyển vẫn luôn chờ Yến Tuy gọi điện cho bà ta, nhưng thời gian cơm tối đều sắp tới rồi, vẫn như cũ không có bất kỳ tin tức gì tới.

Thậm chí bộ phận quan hệ xã hội của Yến thị cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, liền cứ như vậy tùy ý sự tình phát triển, giống như bọn họ hoàn toàn không để ý tới tin tức này vậy.

Truyền thông báo chí của Hải thành coi như có quy mô biết rõ sự đáng sợ của Yến Tuy, cũng không dám chính diện phát biểu cái gì, nhưng một vài bài báo ném đá giấu tay là không thiếu được, ngược lại một vài truyền thông nhỏ, sinh động như thế, liền giống như câu chuyện liên tái đặc sắc, kiếm lời chút lượng tiêu thụ.

Không chỉ như vậy, khóc lóc kể lể của Hà Uyển còn bị cắt trên mạng, dẫn tới một mảnh lớn lên án công khai và thảo luận, trong đó bị nói xấu tới thảm nhất tự nhiên là Mạnh Đình, các loại chửi rủa trong lúc nhất thời lên men tới cực kỳ lợi hại, thậm chí Yến Tuy cũng không tránh được chỉ trích.

Mạnh Đình lướt lướt lướt điện thoại, đối với mấy chửi rủa mình kia, cậu quét một cái mà qua, nửa điểm không thèm để ý, ngược lại mấy cái mắng Yến Tuy kia, khiến cậu rất tức giận, cậu lạch lạch cạch cạch mà đăng kí tài khoản, sau đó độc chiến quần hùng.

(Min: Đình Đình, hảo dũng mãnh a~~)

"Yến Tuy nhà chúng tôi rất tốt!"

"Yến Tuy nhà chúng tôi tốt nhất!"

"Yến Tuy nhà chúng tôi phi thường tốt!"

Mạnh Đình căn bản không biết mắng chửi người như thế nào, nhưng những lời này của cậu rơi vào trong đống chửi rủa kia, vẫn như cũ cực kỳ dễ thấy. Fan trung thành cộng thêm fan não tàn của Yến Tuy tràn ngập, còn là loại từ ngữ đặc biệt nghèo nàn kia, lăn qua lộn lại rất tốt, "Ngươi ngược lại nói ra có chút đặc biệt nha!"

Mạnh Đình ngẩng đầu nhìn về phía Yến Tuy đang gõ máy tính, cậu cúi đầu, lại gõ ra hàng chữ này.

"Anh ấy bộ dáng rất đẹp, đẹp nhất."

Mạnh Đình sau khi phát ra, tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ đặc biệt, cậu lại tiếp tục gõ, "Tóc đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp...... Toàn thân đều đẹp."

Comment của Mạnh Đình quá kỳ ba, rất nhiều người thiếu chút nữa liền quên mất bọn họ tới làm gì, theo bản năng đều muốn cầu ảnh liếm bình (*).

((*) Đây là từ cường điệu hóa dùng để chỉ nhân vật trong hình ảnh hoặc video quá mức gợi cảm, làm cho người ta cách màn ảnh đều muốn tới liếm một cái)

Kịp phản ứng, mấy lầu trên đã có người tung ảnh qua, là một gò má hơi có chút mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được là một khuôn mặt bá đạo tổng tài thật sự giá trị phi thường cao.

"Ngươi không phải đứa con riêng Mạnh Đình kia đi?"

Reply comment của Mạnh Đình đã chồng lên tới phi thường cao, cậu cơ hồ không có do dự gì liền nhận, "Tôi chính là Mạnh Đình." Về phần có phải con riêng hay không bản thân Mạnh Đình cũng không biết, cái này cậu liền không nhận.

ID đăng kí của Mạnh Đình tên là "Tôi là Mạnh Đình 1111", vừa nhìn chính là loại tiểu hào (*), nhưng không có biện pháp, "Mạnh Đình" bị người đăng kí rồi, "Tôi là Mạnh Đình" cũng bị người đăng kí rồi, thậm chí thêm số cũng bị như vậy, tới phiên cậu chỉ có thể thêm vào bốn số 1.

((*) Từ này chắc ai đọc võng du cũng biết nhể, mình không đọc thể loại này nên không rõ lắm để giải thích cho những ai giống mình =))), nhưng mình tìm được giải thích từ một nhà. Tiểu hào chỉ những tài khoản level thấp, đại hào chỉ những tài khoản level cao. Theo tuyetvuanh.wordpress. Tiểu hào cũng có thể hiểu là những tài khoản có tên ăn theo đại hào. Đại hào thường là tên của nhân vật nổi tiếng, có lượng follow, fame, view cao)

"Mẹ Hà làm chuyện sai trái không nên được tha thứ, bà ta mới bị đuổi đi, Yến Tuy không sai, tôi cũng không sai."

Một comment cuối cùng Mạnh Đình lưu lại chính là cái này, Yến Tuy phất phất tay, Mạnh Đình buông điện thoại ra liền chạy qua.

Nhưng không ngờ comment này của cậu trực tiếp được đẩy lên top, ồn ào tới lật trời, có một bộ phận người vì vậy còn có nghi ngờ, dù sao hiện tại chuyện đảo ngược rồi đánh mặt quá nhiều, nhưng phần lớn vẫn tin khóc lóc kể lể của Hà Uyển, cũng có bộ phận người hoài nghi tài khoản này không phải của chính Mạnh Đình, chỉ là mượn cơ hội lăng xê thôi.

"Đang bận cái gì?" Yến Tuy không cần lên mạng cũng biết sẽ ầm ĩ thành cái bộ dạng gì, nhưng nhìn Mạnh Đình không ngừng nhìn điện thoại, vẫn là lo lắng tâm tình cậu sẽ chịu ảnh hưởng.

Mạnh Đình suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Không làm gì, em theo người cãi nhau."

Cậu nói cười cười, vốn cậu có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Yến Tuy, cậu liền không tức giận được nữa, cậu chen với Yến Tuy ngồi xuống, đặt đầu lên vai anh, "Cãi nhau mệt quá, tay em có chút mỏi."

Yến Tuy cầm tay Mạnh Đình nhẹ nhàng mà nhu cho cậu, "Không nên nhìn, cũng không nên tức giận."

"Được," Mạnh Đình không do dự liền gật gật đầu, cậu gương cằm lên ở trên tai Yến Tuy hôn hôn, "Em nghe lời anh."

Yến Tuy cũng nghiêng đầu hôn lại Mạnh Đình một cái, liền tiếp tục quay đầu xem văn kiện trên máy tính.

Trong chốc lát đi qua, Mạnh Đình chọt chọt thịt mềm trên eo anh, "Anh đều không nói em ngoan nha."

Yến Tuy bất đắc dĩ quay đầu lại, giơ cằm Mạnh Đình lên, cắn môi cậu, lúc Mạnh Đình tiếp tục mở mắt ngây người, nhẹ nhàng chui vào, một cái tay khác của anh cũng từ trên bàn rời đi, vòng ở eo Mạnh Đình, không để cho cậu nghiêng tới dưới ghế.

Mắt Mạnh Đình chậm rãi híp lại, cậu tiếp tục níu lấy quần áo trên eo Yến Tuy, đáp lại nụ hôn này.

Sau năm ba phút, Yến Tuy buông Mạnh Đình ra, lại tiếp tục chạm chạm đôi môi mang theo chút thủy sắc của cậu, mới ghé vào bên tai cậu nói nhỏ, "Ngoan."

Mạnh Đình mím môi, khẽ gật đầu một cái, thủy quang trong mắt cậu hiện ra chút, cả người không tự giác mà phát ra loại khí tức dẫn dụ người, nhưng lời nói của cậu lại tiếp tục mềm mại, tiếp tục rất sạch sẽ.

"Em ngoan."

Cậu nói xong lại tiếp tục dựa vào đầu vai Yến Tuy, cả người kỳ thực còn chưa từ trong nụ hôn kia tỉnh lại, Yến Tuy quay đầu lại, tiếp tục xem văn kiện, gõ máy tính.

Người bên cạnh anh sau khi trở lại bình thường, hai má và tai cũng dần dần đỏ, mặc dù bản thân Mạnh Đình cũng không biết tại sao mình đỏ.

Yến Tuy nhìn máy tính một lát, lại quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Đình, khoảng nửa tiếng sau, mí mắt Mạnh Đình dần dần nặng trĩu.

Yến Tuy đẩy máy tính ra, trực tiếp để cho Mạnh Đình nằm tới trong ngực anh, lại tiếp tục vỗ cho cậu, sau khi xác định Mạnh Đình ngủ say, anh mới bế người lên, kỳ thực hôm nay anh có thể dành toàn bộ thời gian đều tới bồi Mạnh Đình, nhưng Hà Uyển tác quái, anh liền lại có chuyện phải bận rộn.

Anh ôm người ra phòng khách, Chân Hàm từ dưới lầu đi lên, y gật gật đầu với Yến Tuy, sau đó tới trước thư phòng chờ Yến Tuy.

Mạnh Đình bây giờ ở trên giường trong nhà mình, sẽ so với chỗ khác ngủ an tâm hơn chút, không cần Yến Tuy thời thời khắc khắc trông coi, anh sau khi vỗ người ngủ, liền trở về thư phòng.

"Anh định làm thế nào?" Chân Hàm trực tiếp hỏi, đừng nói Yến Tuy, ngay cả y bây giờ đều nhận được rất nhiều điện thoại, đương nhiên phần lớn đều là nói có cần hỗ trợ tìm bọn họ, nhưng cũng có bộ phận là tới thăm dò ý tứ.

Nhưng không thể nghi ngờ mọi người đều đang chờ thái độ của Yến Tuy, là lựa chọn thỏa hiệp với Hà Uyển, trực tiếp vứt bỏ Mạnh Đình, hay là triệt để quyết liệt.

"Như ý nguyện bà ấy đi, em phải biết, anh cũng đang đợi ngày này." Thần sắc nói chuyện Yến Tuy như thường, nhưng đôi mắt phượng kia lại có một loại lãnh khốc và bén nhọn không nói ra lời, từ ban đầu anh dung túng Hà Uyển nhúng tay vào hôn sự của anh, anh đã đợi một ngày này.

Anh không phải người nguyện ý bị người quản chế, mặc dù người kia là mẹ ruột của anh.

Chân Hàm nhìn Yến Tuy hồi lâu, y mới gật gật đầu, y kỳ thực chỉ cần xác định Yến Tuy là có tính toán trước là được rồi.

"Đừng quá mệt mỏi," Chân Hàm nói xong câu này liền đứng dậy, y gật gật đầu với Yến Tuy, sau đó liền từ trong thư phòng rời đi.

Y biết, Yến Tuy trưởng thành tới nhanh như vậy, là bởi vì anh chịu đựng nhiều hơn người khác, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, hơn nữa Yến Tuy còn là loại người đánh gãy răng hỗn huyết chiếm lấy, anh biểu hiện ra vĩnh viễn đều là một mặt cường đại không biết mệt mỏi kia của anh.

Nhưng anh cũng là người, anh cũng sẽ mệt mỏi.

Chân Hàm vào giờ khắc này đột nhiên cảm giác được, người so với anh sớm hơn lại là Mạnh Đình. Từ lúc bắt đầu cậu và Yến Tuy quen biết, cậu vẫn luôn vì Yến Tuy đau lòng, Yến Tuy mở ra thế giới của Mạnh Đình, Mạnh Đình cũng tiến vào trong thế giới của Yến Tuy.

Dư luận bên ngoài còn đang lên men, nhưng Yến Tuy vẫn như cũ không có động tĩnh, anh đang đợi, đợi anh cảm thấy thời cơ thích hợp.

Hà Uyển vẫn đoán không thấu Yến Tuy, trên sự kiện này càng là như thế, nó tại sao còn chưa tới tìm bà, bà ta thật sự là nghĩ không rõ, hôm sau bà ta lại đón nhận một cuộc phỏng vấn, làm đại khái là không khác gì bà ta hôm qua ở trên TV, chỉ là cặn kẽ hơn chút.

Ví dụ bà như thế nào ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Yến Tuy, quan hệ của bọn họ vốn là tốt như thế nào, Mạnh Đình đối với bà vô lễ như thế nào, khích bác ly gián mẹ con bọn họ như thế nào...... Người nghe tới đều muốn cảm thán một câu, cuộc sống so với truyện còn cẩu huyết hơn.

Hà Uyển ngược lại không có khóc, nhưng bộ dáng tiều tụy của bà ta, xúc động kể rõ, lại hướng trên dư luận đang tỏa nhiệt tưới một thùng dầu.

Tiếp đó không lâu, còn có người tuôn ra thân thế của Mạnh Đình, ngoại trừ là con riêng, còn có hoàn cảnh cuộc sống hỏng bét trước khi cậu trở lại Mạnh gia, điểm số thi đại học của cậu cũng bị lấy ra chế giễu một phen.

Tóm lại cậu chính là người dốt nát, tâm địa ác độc tới vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Lý Nhất Phỉ ngay mặt mặc dù không lộ ra, nhưng lại lấy thân phận của bà ta cùng Hà Uyển đối thoại, "Là Mạnh gia tôi không biết cách dạy, xấu hổ với bà rồi."

Lời này của bà ta cơ hồ chính là chứng thực sự lên án kia của Hà Uyển, hơn nữa Lý Nhất Phỉ mang thân phận bà nội ruột của Mạnh Đình, thực tế cùng dư luận trên mạng hoàn toàn nghiêng về một bên.

Tim và phổi Yến Mạn Gia đều muốn bị tức nổ tung, nhưng ba nam nhân trong nhà bên bàn ăn, vẫn như cũ bình tĩnh mà ăn cơm.

Đặc biệt là Mạnh Đình, khẩu vị của cậu nửa điểm không chịu ảnh hưởng, cậu hôm nay lại tới phòng thí nghiệm, buổi chiều tiêu hao đặc biệt lớn, trước mắt chính là đói bụng, cậu ăn ba bát cơm, cùng Chân Hàm gặm hơn nửa bát tô cánh gà mới ngừng.

Cậu ăn xong rồi, Yến Tuy kéo cậu đi rửa tay rửa mặt, lại dẫn cậu ra ngoài tản bộ, ngược lại Chân Hàm ngồi tới ghế salon khuây khỏa cùng Yến Mạn Gia nói một câu.

"Có cái gì tức giận chứ, bà ta hiện tại nhảy nhót càng lợi hại, sau này liền ngã càng thảm."

Yến Mạn Gia gật đầu một cái, bà tự nhiên là biết đạo lý này, nhưng bà vẫn là tức a.

Yến Tuy mang theo Mạnh Đình tản bộ trở lại, liền cũng ngồi xuống ghế salon, anh cầm điều khiển TV qua, đổi kênh.

Yến Mạn Gia một cái quét tới, cảm thấy người này có chút quen mắt, bà vỗ đùi, mắt lập tức trợn tròn, "Chú Hà......"

Hà lão gia tử đã có vài năm không có đối mặt truyền thông rồi, thần sắc ông có chút ảm đạm, nhưng người nhìn coi như có tinh thần.

"Hà Uyển năm đó là bị tôi trục xuất khỏi Hà gia, nó hại chết cha của Yến Tuy và anh cả của nó, nó gả tới Yến gia là muốn chuộc tội, nó nếu không nhằm vào Yến Tuy, không nhằm vào Yến gia, tôi cũng sẽ không xuất hiện, nhưng tôi thẹn với bạn cũ một lần, không thể tiếp tục có lỗi với ông ấy."

Hà lão gia tử những năm này không có liên hệ với Yến Tuy, nhưng lại chú ý trưởng thành của Yến Tuy, ông suy nghĩ một chút, lại nói tiếp.

"Yến Tuy là ông nội bà nội nó đích thân nuôi lớn, vẫn luôn ở nhà cũ, Hà Uyển có chỗ ở của mình, thời gian số lần nó một năm về nhà cũ nhiều khoảng mười lần, lúc ít 1-2 lần, dựa vào nuôi dưỡng của nó, Yến Tuy chỉ sợ không thể trưởng thành."

Trong một đống micro của phóng viên, có người hỏi một câu gì đó, Hà lão gia tử lại tiếp tục trả lời.

"Mạnh Đình a, Yến Tuy từng dẫn nó tới, là một đứa nhỏ không tệ."

Cách bình phong ông chỉ nghe được thanh âm Mạnh Đình, nhưng lại có thể cảm giác được tình cảm anh vạn phần bảo vệ Mạnh Đình.

"Hai đứa nhỏ có thể ở cùng nhau là duyên phận, về phần Hà Uyển, là chính nó làm bậy." Hà lão gia tử nói tới đây lại tiếp tục dừng một chút, ông tựa hồ xuyên thấu qua ống kính nhìn thấy Hà Uyển thần thái hoảng sợ.

Lời của Hà lão gia tử không thể nó là không tàn nhẫn, nhưng nếu lúc này ông không đứng ra nói chút gì, ông thật sự phải mang theo chút hổ thẹn kia tới trong quan tài.

Mà mấy lời này cũng thật sự chỉ có Hà lão gia tử có thể nói, ông thủy chung là cha ruột của Hà Uyển, là người trong thế hệ trước có tư cách nhất nói lời này.

______________

Hình như dạo này wattpad lại xảy ra lỗi, nhiều thím báo lỗi với tui là thiếu câu hoặc lặp câu, nếu thím nào gặp phải trường hợp như thế thì xóa app rồi tải lại nhe ^^. Đợt trước tui bị thế suốt, đợt này tới các thím =)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương