Sủng Hôn Hào Môn
Chương 102

Yến Tuy không có đáp lại, anh giơ cằm Mạnh Đình lên, nghênh tiếp môi cậu, lại tiếp tục nụ hôn lúc trước bị Mạnh Đình đẩy ra mà cắt đứt. Thậm chí bởi vì nói thông suốt, nụ hôn này so với lúc trước còn muốn triền miên hơn, muốn ngọt ngào hơn, hoàn toàn làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

Bọn họ thân thân mật mật, đem lời gì nói đều nói rõ, đã tốt như ban đầu, đáng thương Tiêu Tử Mặc đón lấy gió đêm, còn phải thời khắc cảnh giác bốn phía, lỗ tai cũng còn phải chú ý tình huống bên trong xe, em út nhà y có thể cần hướng y cầu giúp đấy.

Xung quanh không có động tĩnh gì, y mấy lần đi tới trước xe nhìn vào bên trong, hai người kia giống như trẻ sinh đôi liền thể vậy, không tách ra qua.

Y nhìn không rõ bọn họ cụ thể đang làm cái gì, nhưng vẫn phải dùng nhìn sao, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bọn họ là đang làm cái gì.

Y lại tiếp tục dậm chân, rốt cục nhịn không được, y đi tới bên cửa sổ xe Yến Tuy bên kia, gõ hai cái, "Được rồi, có gì muốn nói đều tới khách sạn nói."

Tiêu Tử Mặc thấy bên trong không lập tức đáp lại, y lại tiếp tiếp tục gõ thêm hai cái, sau đó Yến Tuy mới đè cửa sổ xe xuống, anh phất phất tây, Tiêu Tử Mặc lập tức đi tới chỗ ngồi phía sau kéo cửa ngồi vào.

Yến Tuy gọi điện thoại cùng lão quản gia Hứa gia nói rõ tình huống, Mạnh Đình cũng quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Tử Mặc.

"Anh hai, em xin lỗi, em vừa nãy không cẩn thận quên mất anh."

(" Đ m h ô n zai n ữ a đ i r ồ i qu ê n anh hai lu ô n đ i =.=" Nh ị ca ngh ĩ th ầ m.)

Đèn trong xe kịp tới tối, ngăn trở Tiêu Tử Mặc nhất thời không điều chỉnh được, thần sắc hơi có chút vặn vẹo, y cứng ngắc nghiêm mặt nói, "Không sao."

Mạnh Đình nghe y nói như vậy, liền cũng tin, cậu thấy Yến Tuy để điện thoại xuống, cậu lập tức sờ tay Yến Tuy một cái, "Anh hai nói không sao đấy."

"Khụ khụ," Tiêu Tử Mặc một hơi lái đề tài, rốt cuộc kìm không được, "Tiêu Tử Nặc, anh còn là anh hai ruột của em hay không?"

Quên thì quên, còn phải lại rõ ràng nói với anh ta một lần, không phải là trát tâm thì là cái gì, y quan tâm chút, Mạnh Đình ngược lại còn an ủi Yến Tuy, y mới là cái người cần an ủi kia nhé.

Mạnh Đình nghe vậy lại tiếp tục nhìn Yến Tuy, kinh ngạc trong mắt cậu chợt lóe lên, "Phải không?" Chẳng lẽ thân thế của cậu còn có chỗ chưa tra rõ ràng?

"Phải," Yến Tuy đáp lại, giơ tay lên nhu nhu má Mạnh Đình, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Tử Mặc, "Tử Mặc đừng cùng Đình Đình so đo."

"Đâu a...... Tôi đâu sẽ cùng Nặc Nặc nhà chúng tôi so đo," Tiêu Tử Mặc vừa nãy mở miệng, cũng có chút hối hận, tính tình Mạnh Đình hoàn toàn không thích ứng loại này nói đùa này của bọn họ, thật là thật là được rồi, đương nhiên lời này y cùng Yến Tuy trọng điểm cường điệu một chút "Nhà chúng tôi".

Mạnh Đình nhưng khác với trước kia, hiện tại chính là cả Tiêu gia đều là hậu thuẫn của Mạnh Đình, Yến Tuy thực sự dám phụ Mạnh Đình, bọn họ tuyệt đối làm cho anh trả giá không nhỏ.

Yến Tuy cười cười quay đầu lại, tựa hồ không nhận thấy được cảnh cáo của Tiêu Tử Mặc, anh lại nhìn Mạnh Đình một cái coi như là trấn an, sau đó lái xe.

Mạnh Đình là của nhà ai, điểm này Yến Tuy căn bản không cần đi cùng Tiêu Tử Mặc tranh cãi, ánh mắt Mạnh Đình nhìn anh liền cũng nói rõ tất cả, Mạnh Đình vĩnh viễn đều là của nhà anh.

Một đường đi, Tiêu Tử Mặc có chút bị nụ cười của Yến Tuy kích thích đến, chờ lúc y trở lại bình thường, bọn họ đã dừng lại trước một tòa khách sạn, Tiêu Tử Mặc tiếp tục ngẩn người, "Anh, anh sao lại...... Thôi vậy, trước tiên xuống xe tìm đồ ăn, đói chết tôi rồi."

Yến Tuy có thể ở trên nửa đường chặn bọn họ, trước mắt chính là biết khách sạn anh đặt ở đâu cũng không kỳ quái.

Cùng Yến Tuy so ra, y và Tiêu Tử Ngang cũng còn kém một chút đạo hạnh, ngược lại Mạnh Đình tuyệt đại đa số thời điểm đều nhìn đơn giản, thật sự không đơn giản cũng là một lần lừa gạt được Yến Tuy rồi.

"Đói bụng?" Yến Tuy dừng xe xong, nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Đình, trong ánh mắt nhiều hơn chút bất đắc dĩ và đau lòng, Mạnh Đình và Tiêu Tử Mặc nhất định là canh giữ ở bên ngoài quán rượu, ngay cả ăn cũng không chú ý.

Mạnh Đình nghe vậy cẩn thận mà cảm giác một chút, lúc này mới cảm giác được chút đói, cậu khẽ gật đầu một cái, "Có chút."

"Vậy chúng ta trước tiên ăn chút đồ rồi trở lại," Yến Tuy nói lại lần nữa tăng tốc lên đường, anh đối với Lê thành có thể muốn quen thuộc hơn Tiêu Tử Mặc nhiều, bọn họ ở trong hẻm nhỏ bảy lách tám vượt, rốt cục dừng lại.

Yến Tuy mang Mạnh Đình tới chính là một quán mì, thời gian qua 9h tối, làm ăn vẫn rất tốt, cái bàn trước cửa hàng bày một dãy, mấy bàn đều ngồi đầy rồi, bọn họ đợi một lát, mới đợi được chỗ trống, lúc này mì bọn họ gọi cũng vừa lúc mang lên.

Tiêu Tử Mặc ban đầu thấy quán này, vẫn là có chút hoài nghi ánh mắt Yến Tuy, nhưng sợi mì vừa cho vào miệng, y liền chẳng quan tâm chất vấn nữa.

"Sướng miệng, ăn ngon!"

Mạnh Đình nhìn Tiêu Tử Mặc một cái, lại nhìn nhìn Yến Tuy mang đũa nóng cho bọn họ trở lại, cậu nhận lấy đũa, liền cũng vùi đầu ăn.

"Em còn muốn một bát......"

Ba đại nam nhân ăn thả phanh, khẩu vị thật là không nhỏ, mỗi người đều ăn 2 bát, còn gọi thêm rất nhiều thức ăn.

Bọn họ ở chỗ này ăn thỏa thích, Tiêu Tử Ngang vừa đến Lê thành cũng trực tiếp đi vòng lái xe đến trước quán, bất quá hắn cũng không gia nhập vào trong hàng ngũ Vua Dạ Dày này, hắn trên đường cũng đã ăn rồi.

Hắn dịch cái ghế, sau đó ngồi vào bên người Yến Tuy nói nhỏ, "Lão gia tử buổi chiều tới Ninh thành rồi.

Yến Tuy nghe vậy thần sắc ngừng lại, trong mắt anh hiện lên chút vẻ suy tư, anh nhẹ nhàng gật đầu, "Ông nội có lòng."

Yến Tuy quay đầu lại, chống lại đôi mắt mở rất lớn của Mạnh Đình, anh cũng không giấu diếm, "Bổn gia của Đặng thị ở Ninh thành."

Cho nên Tiêu lão gia tử chính là đi tìm ông nội và cha của Đặng Vũ, đừng nói Đặng Vũ không dám đối với Yến Tuy và Mạnh Đình làm cái gì, ngay cả hắn dám, hắn cũng không có cái tư cách này.

Lúc bọn họ nói chuyện, Đặng Vũ cũng nhận được điện thoại của cha hắn gọi tới, không có hàn huyên, cũng không có chửi mắng, chỉ có mấy câu ra lệnh và cảnh cáo khá đơn giản. Đặng Vũ hoàn cảnh lớn lên ở gia tộc như bọn họ, như thế nào không nhạy bén.

Hắn cúp điện thoại, lại tiếp tục gọi mấy cú điện thoại, sau đó liền hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.

Tô Tư Vũ này vẫn là thật sự không so sánh được với Mạnh Đình, phía sau Mạnh Đình có Tiêu gia, Tiêu lão gia tử đều vì cậu tự mình lên đường hộ tống, Tô Tư Vũ gặp chuyện không may đến bây giờ, Tô lão gia tử bận rộn chính là làm thế nào cùng hắn phủi sạch quan hệ, cái này đại khái chính là mệnh rồi.

"Diêm lão đầu bên kia tiếp tục chú ý kỹ, những người khác đợi...... hắn tới tìm tôi."

Đặng Vũ phất tay một cái để cho người trong phòng lui ra, hắn niết niết mi tâm, nhắm mắt nghỉ ngơi. "Hắn" này không thể nghi ngờ chính là Yến Tuy, chuyện Diêm thị hắn nhúng tay đến bây giờ, Yến Tuy không thể nào cứ như vậy hoàn toàn bỏ qua một bên hắn tiếp tục.

Mà hắn giai đoạn hiện tại không có tư cách cùng Yến Tuy đoạn tuyệt, hiện tại nghĩ lại, hắn hôm nay bị lời của Tô Tư Vũ ảnh hưởng, thật sự quá hành động theo cảm tính rồi.

Đám người Yến Tuy trở lại khách sạn Tiêu Tử Mặc đặt không lâu, anh liền nhận được đồ Niên Ngũ đưa tới.

"Đây là ghi âm của Tô Tư Vũ, đây là ảnh còn trong thẻ, nhưng cái khác đều đã tiêu hủy."

Niên Ngũ dứt lời, sau đó khom người rời đi.

Yến Tuy trở lại phòng khách trong phòng, Tiêu Tử Mặc còn đang nói không ngừng với Mạnh Đình, Tiêu Tử Ngang ngược lại trở về phòng.

Yến Tuy đặt đồ vào trong túi áo, sau đó trực tiếp đi tới, ngồi vào bên người Mạnh Đình, đưa tay ôm Mạnh Đình, tiếp tục cùng nhau nghe Tiêu Tử Mặc ba hoa khoác lác, nói mấy chuyện thú vị với mấy chuyện 囧 y mấy năm nay chạy khắp nơi.

Mạnh Đình mắt còn mở rất lớn, không có bao buồn ngủ, nhưng thân thể dần dần nghiêng về phía Yến Tuy, cuối cùng cơ hồ là nửa nằm nhoài trong ngực Yến Tuy, mà tay cậu cũng rơi vào eo Yến Tuy, bộ dáng muốn ôm lại không tiện ôm, Tiêu Tử Mặc nhìn tới đều vì cậu sốt ruột.

Đương nhiên, Tiêu Tử Mặc cũng biết Mạnh Đình có thể quấn quýt, là bởi vì y thanh âm không ngừng biểu thị công khai cảm giác tồn tại của y, làm cho Mạnh Đình quên không được anh hai ruột y đây vẫn còn ở đây, liền cũng không cách nào trực tiếp dựa theo ý nghĩ trong lòng, muốn ôm liền ôm.

"Được rồi, hôm nay mệt mỏi, tôi đi ngủ, hai người cũng sớm chút nghỉ ngơi."

Tiêu Tử Mặc nói xong lời này, Mạnh Đình rốt cục quay đầu lại liếc y một cái, cậu mấp máy môi, lại nặng nề gật gật đầu, "Anh hai, ngủ ngon." Mạnh Đình ý tứ trực bạch tới còn kém trực tiếp giục Tiêu Tử Mặc đi ngủ.

Tiêu Tử Mặc không cho Yến Tuy ấm ức thành công, đều là bị em út nhà mình đút đầu miệng vụn đá, chậm rãi xoay người, sau đó lướt về phòng.

"Anh hai thật thích nói chuyện, anh ấy và em họ cùng một chỗ, khẳng định rất có chuyện để nói."

Mạnh Đình sau kh Tiêu Tử Mặc xoay người, cậu liền xoay người dính đến trong ngực Yến Tuy, cậu đem đầu gác qua đầu vai Yến Tuy, sau đó chậm rãi nói lời này.

"Cái này cũng không nhất định," Yến Tuy nói, trong thanh âm mang ra chút tiếu ý, anh nghiêng đầu hôn hôn má Mạnh Đình, sau đó nói nhỏ, "Chúng ta đi ngủ?"

"Vâng," Mạnh Đình gật đầu một cái, tay quấn tới trên cổ Yến Tuy, để cho anh ôm cậu về phòng.

Mà quãng đường ngắn ngủi trở về phòng, Mạnh Đình trước hết không chịu nổi, ở má và cổ Yến Tuy hôn mổ lên.

Yến Tuy tăng nhanh cước bộ, cửa phòng mở ra, anh liền đặt người xuống, sau đó áp ở trên cửa hôn, phần lớn sức nặng thân thể Mạnh Đình vẫn như cũ dựa trên người Yến Tuy, tay cậu ở bên người Yến Tuy không ngừng châm lửa, hoàn toàn phóng thích nhiệt tình của cậu.

Nhiều hơn một đôi huynh đệ Tiêu gia ở đây, Mạnh Đình và Yến Tuy tự giác hay không đều sẽ nhiều hơn chút khắc chế, chút thời gian ở trên xe kia căn bản không đủ giảm bớt cảm xúc trong lòng nhau, trở lại khách sạn, Mạnh Đình liền muốn cùng Yến Tuy một chỗ, muốn cùng anh thân mật.

Nhưng Tiêu Tử Mặc lôi kéo cậu nói chuyện, còn nói không ngừng, thật làm cậu sốt ruột muốn chết.

"Yến Tuy, chúng ta trở lại trên giường đi, chỗ đó thoải mái một chút."

Mạnh Đình vừa thở vừa nói, ánh mắt càng là nhìn thẳng vào Yến Tuy, cảm xúc trong mắt cậu không có chút nào ngăn trở, trên người cậu đều là động tình cực điểm và phong tình không tự giác phát ra, đừng nói Yến Tuy, chính là bất kỳ người có cảm giác, giờ phút này đều hẳn miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng lên rồi.

"Được," Yến Tuy hết sức miễn cưỡng mới đáp lại, sau đó lôi kéo Mạnh Đình sốt ruột mà đi tới giường.

Cảm giác được sốt ruột của Yến Tuy, Mạnh Đình đột nhiên vui vẻ hai tiếng, Yến Tuy quay đầu lại nhìn cậu, Mạnh Đình lại tiếp tục cười.

"Em chính là cảm thấy cao hứng, nhịn không được liền cười, đại khái là bởi vì anh đi."

Mạnh Đình nói tự mình lại chối bỏ, "Không, không phải là đại khái, chính là bởi vì anh, nhìn thấy anh, hôn được anh, em liền cảm thấy cao hứng, liền muốn cười."

"Yến Tuy, cùng anh ở chung một chỗ thật tốt."

Mạnh Đình bị Yến Tuy áp trũng xuống giường, trước khi môi bị Yến Tuy một lần nữa hôn lên, cậu nói lời này.

Mạnh Đình mặt mày mang theo nụ cười, bộ dáng cao hứng phát ra từ nội tâm, làm cho Yến Tuy hôn như thế nào cũng cảm thấy hôn không đủ, cái gọi là vui vẻ cùng tìm cảm yêu đương kia không ngừng ở trong trái tim anh trùng kích, làm cho anh muốn trong tất cả thời gian anh còn sống đều hảo hảo yêu người dưới thân anh này.

"Đình Đình, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu."

Mạnh Đình trước khi lâm vào mộng đẹp, vừa nhẹ vừa rõ ràng mà đáp lại lời này.

Yến Tuy vốn tính toán trước khi ngủ, làm chút chuyện gì đó, nhưng giờ phút này anh hoàn toàn quên mất, người yêu trong ngực, anh đã phân không ra bất kỳ tâm thần gì cho người và việc ngoài Mạnh Đình. ( Đừ ng ng ụ y bi ệ n nhe anh, t ạ i em n ó ng ủ v à b ỏ qu ê n anh th ô i _.___)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương