Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
-
Chương 80-2
*
Lại nói Vĩnh Hòa điện bị hỏng, văn võ bá quan nhân tâm hoảng sợ, các vị phi tần cung nữ cơ hồ sợ tới mức khóc ra. Sâm vang chớp giật, vạn kiếm tề động lúc trước, vẻn vẹn hơn một canh giờ đã dừng lại, ai tất cả vừa nhẹ nhàng thở ra, kiếm kia lại rục rịch, dường như muốn tái chiến càn khôn!
Kiến Ninh đế sắc mặt tái nhợt ngồi trong thư phòng, nghe thống lĩnh lớn nhỏ trong cung tiến đến bẩm báo.
”Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã đi tuần trong thành Yến kinh, trận dông tố này mặc dù khí thế tới rào rạt, bất quá dân chúng chỉ nói năm này khí trời bị náo, cũng không có lời đồn đãi gì đáng sợ”.
”Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ âm thầm điều tra rõ, gọi là vạn kiếm tề động cũng chỉ có Vĩnh Hòa điện, kiếm Vạn Phong điện có chút dị động, việc này thuộc hạ đã hạ lệnh giữ kín, bất luận kẻ nào cũng không được truyền ra. Ngoài cung cũng không có người biết việc này.”
Kiến Ninh đế mệt mỏi nhắm mắt, nghe các vị thống lĩnh hội báo, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng quốc hữu dị động, thường là trời có điểm khác thường, nhưng nếu trời có chút dị tượng, dù quốc gia thái bình yên ổn cũng dễ có người chọc nhân tâm hoảng sợ. Từ xưa đến nay bao nhiêu việc phát sinh, đều mượn hai chữ “Thiên tượng“. Kiến Ninh đế lúc này cũng sợ có người nhân cơ hội bịa đặt sinh sự, đảo loạn nhân tâm.
Lập tức hắn hơi trầm ngâm, liên tiếp hạ thánh chỉ, đơn giản là giữ kín, nghiêm cấm truyền ra ngoài vân vân.
Đợi cho hết thảy xử lý thỏa đáng, khâm thiên giám Hoắc đại nhân cũng vẻ mặt sợ hãi tới hồi bẩm.
”Hoàng thượng, hạ quan vừa mới dùng hết khả năng, nhưng quẻ tượng vẫn chưa có biểu hiện gì, hôm nay thiên tượng dị động, hạ quan cũng không hiểu được!”
Kiến Ninh đế vừa nghe, không khỏi tức giận, đang muốn nói tiếp lại nghe thấy một thanh âm: “Phụ hoàng, bảo kiếm dị động, nhất định là có người âm thầm quấy phá, giả thần giả quỷ, Hoắc đại nhân đương nhiên là không nhìn ra nguyên cớ.”
Hoắc đại nhân đang lo lắng, nghe thấy lời ấy, ngẩng đầu thấy là Trạm vương điện hạ, nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Kiến Ninh đế vốn trong lòng nôn nóng bất an, nay nghe thấy hài tử mình sủng ái nhất nói như thế, không khỏi giật mình, vội hỏi: “Nếu có người âm thầm quấy phá, vậy dùng biện pháp gì khiến cho vạn kiếm tề động?”
Tiêu Đạc thản nhiên nói: “Phụ hoàng, đương nhiên là nam châm.”
Kiến Ninh đế nghe vậy, trong mắt sáng ngời.
Tiêu Đạc lại nói: “Nhi thần thỉnh phụ hoàng hạ lệnh, tìm kiếm các nơi trong cung, nghiêm tra kẻ khả nghi, có thể tìm ra hung phạm phía sau cái gọi là trận "Vạn kiếm tề động" này.”
Kiến Ninh đế nghe thấy liên tục gật đầu: “Tiểu cửu nhi nói đúng cực kỳ!”
Đang luận đàm, bên ngoài có thống lĩnh kim y vệ tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, vừa mới trường kiếm bên hông ta lại rục rịch, ta mạnh mẽ ấn nó xuống, không ngờ thế nhưng có hiệu quả, kiếm đã không còn dị động.”
Kiến Ninh đế càng mừng rỡ, vội hạ chỉ, phân phó Tiêu Đạc toàn quyền tiếp nhận việc này, cần phải tra rõ.
Đến đây, Tiêu Đạc bắt đầu dẫn dắt nhân mã, tìm kiếm trong ngoài, mượn cơ hội diệt trừ không biết bao nhiêu thế lực chống đối cùng với làm việc riêng tư, bất quá là giả mượn danh nghĩ việc này thôi. Cũng may là từ lúc Tiêu Đạc tiếp nhận nắm việc này trong tay, bảo kiếm trong cung không từng có dị tượng nữa, mỗi thanh kiếm đều an phận nằm trong vỏ kiếm.
Kể từ đó, Kiến Ninh đế càng yên tâm.
Một ngày này hắn bận đến đêm khuya, mới vừa rồi trở lại tẩm điện của mình, đã thấy A Nghiên nằm ngủ, lập tức ý bảo thị nữ không cần đánh thức nàng, chính hắn ở bên ngoài rửa mặt rồi mới đi vào tẩm điện, lặng yên không một tiếng động lên giường.
Kỳ thật lúc ban ngày hai người làm chuyện vợ chồng rồi, Tiêu Đạc hôm nay một ngày bận rộn vãn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, có đôi khi nhìn thấy người khác, dù chỉ bóng lưng cảm thấy giống nàng, cũng nhớ tới đủ loại thần thái của nàng lúc đó.
Nàng lúc đó là hoa lê ngậm mưa, ở trong lòng mình khóc không ngừng, bắt đầu là xấu hổ thành giận, phấn quyền đánh mình liên tục, sau này lại ôm cổ mình, một mạch cầu xin tha thứ, run rẩy thân mình làm cho người ta nhịn không được, trong lòng nở hoa.
Tiêu Đạc nhớ tới lúc đó, không khỏi hô hấp dồn dập, suy nghĩ trong lòng như một ngọn lửa, chỉ hận không thể bay trở về phủ đệ mình, đè lên nàng.
Nay thật vất vả đến ban đêm, hắn thật cẩn thận nằm ở bên cạnh nàng, dạ minh châu trong tẩm điện đã che lên, chỉ có ánh sáng đèn tường bên ngoài trên hành lang chiếu vào.
Tiêu Đạc nương theo ngọn đèn mông lung nhìn sang, thấy A Nghiên đang ngủ say, mũi nhỏ kiều kiều yên tĩnh hếch lên, tóc mai thấp thoáng bên gò má, sinh động ôn tồn, hắn nhìn thấy trong lòng như nhũn ra.
Hắn tâm thần rung động, không khỏi nhớ tới đủ loại tình cảnh hôm qua cùng nàng, liền có chút kiềm chế không được, muốn ôm nàng làm chút việc, ai ngờ A Nghiên đau, đang ngủ cũng chau mày lại đẩy hắn ra, tức giận lầu bầu nói: “Ngươi làm ta đau quá!”
Tiêu Đạc nghe thấy sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, thấy A Nghiên cũng không tỉnh, nàng bất quá là nói mớ thôi. Hơi trầm ngâm, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lấy tay sờ thử, đúng là cũng không giống hôm qua, quả thật có chút sưng.
Nhẹ nhàng cắn môi, hắn giúp A Nghiên đắp chăn gấm, đứng dậy khoác ngoại bào đi xuống, cũng trực tiếp hỏi Như Ý:
”Phu nhân hôm nay có gì không khoẻ?”
Như Ý bước lên phía trước đáp: “Cũng không có gì không khoẻ.”
Tiêu Đạc nghe vậy: “Phải không?”
Như Ý nghe thấy trong thanh âm kia có chút không vui, nhất thời hoảng hốt, vội quỳ xuống nói: “Phu nhân hôm nay tinh thần rất tốt, còn hỏi chuyện ngự trù phòng, thật sự là cũng không gặp cái gì không tốt.”
Tiêu Đạc nhíu mày: “Thân mình cũng không đau đớn chỗ nào?”
Như Ý nghe được lời này, nhất thời giật mình, mới hiểu được vị điện hạ này có ý tứ gì, lập tức trên mặt phiếm hồng, bất đắc dĩ lại buồn cười, miễn cưỡng nghẹn xuống, cung kính hồi phục nói: “Phu nhân là lần đầu, khó tránh khỏi có chút sưng đau, kỳ thật đã bôi thuốc mỡ.”
Tiêu Đạc nhớ tới vừa rồi A Nghiên đang ngủ vẫn nhíu mi không vui, liền nhíu mày nói: “Dùng thuốc mỡ gì, dùng tốt sao?”
Như Ý lúc này đã không biết nên nói gì, đành phải kiên trì nói: “Nô tì thật sự không biết là dùng tốt không, chính là thuốc mỡ thái y viện đưa đến, hẳn là dùng được?”
Tiêu Đạc nghe thấy ba chữ thái y viện, nhất thời có chủ ý, phân phó Như Ý: “Ngươi đi vào hầu hạ phu nhân trước, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Như Ý vừa muốn gật đầu đáp vâng, vừa ngước mắt, đã không thấy Tiêu Đạc.
Lại nói Vĩnh Hòa điện bị hỏng, văn võ bá quan nhân tâm hoảng sợ, các vị phi tần cung nữ cơ hồ sợ tới mức khóc ra. Sâm vang chớp giật, vạn kiếm tề động lúc trước, vẻn vẹn hơn một canh giờ đã dừng lại, ai tất cả vừa nhẹ nhàng thở ra, kiếm kia lại rục rịch, dường như muốn tái chiến càn khôn!
Kiến Ninh đế sắc mặt tái nhợt ngồi trong thư phòng, nghe thống lĩnh lớn nhỏ trong cung tiến đến bẩm báo.
”Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã đi tuần trong thành Yến kinh, trận dông tố này mặc dù khí thế tới rào rạt, bất quá dân chúng chỉ nói năm này khí trời bị náo, cũng không có lời đồn đãi gì đáng sợ”.
”Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ âm thầm điều tra rõ, gọi là vạn kiếm tề động cũng chỉ có Vĩnh Hòa điện, kiếm Vạn Phong điện có chút dị động, việc này thuộc hạ đã hạ lệnh giữ kín, bất luận kẻ nào cũng không được truyền ra. Ngoài cung cũng không có người biết việc này.”
Kiến Ninh đế mệt mỏi nhắm mắt, nghe các vị thống lĩnh hội báo, cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng quốc hữu dị động, thường là trời có điểm khác thường, nhưng nếu trời có chút dị tượng, dù quốc gia thái bình yên ổn cũng dễ có người chọc nhân tâm hoảng sợ. Từ xưa đến nay bao nhiêu việc phát sinh, đều mượn hai chữ “Thiên tượng“. Kiến Ninh đế lúc này cũng sợ có người nhân cơ hội bịa đặt sinh sự, đảo loạn nhân tâm.
Lập tức hắn hơi trầm ngâm, liên tiếp hạ thánh chỉ, đơn giản là giữ kín, nghiêm cấm truyền ra ngoài vân vân.
Đợi cho hết thảy xử lý thỏa đáng, khâm thiên giám Hoắc đại nhân cũng vẻ mặt sợ hãi tới hồi bẩm.
”Hoàng thượng, hạ quan vừa mới dùng hết khả năng, nhưng quẻ tượng vẫn chưa có biểu hiện gì, hôm nay thiên tượng dị động, hạ quan cũng không hiểu được!”
Kiến Ninh đế vừa nghe, không khỏi tức giận, đang muốn nói tiếp lại nghe thấy một thanh âm: “Phụ hoàng, bảo kiếm dị động, nhất định là có người âm thầm quấy phá, giả thần giả quỷ, Hoắc đại nhân đương nhiên là không nhìn ra nguyên cớ.”
Hoắc đại nhân đang lo lắng, nghe thấy lời ấy, ngẩng đầu thấy là Trạm vương điện hạ, nhất thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Kiến Ninh đế vốn trong lòng nôn nóng bất an, nay nghe thấy hài tử mình sủng ái nhất nói như thế, không khỏi giật mình, vội hỏi: “Nếu có người âm thầm quấy phá, vậy dùng biện pháp gì khiến cho vạn kiếm tề động?”
Tiêu Đạc thản nhiên nói: “Phụ hoàng, đương nhiên là nam châm.”
Kiến Ninh đế nghe vậy, trong mắt sáng ngời.
Tiêu Đạc lại nói: “Nhi thần thỉnh phụ hoàng hạ lệnh, tìm kiếm các nơi trong cung, nghiêm tra kẻ khả nghi, có thể tìm ra hung phạm phía sau cái gọi là trận "Vạn kiếm tề động" này.”
Kiến Ninh đế nghe thấy liên tục gật đầu: “Tiểu cửu nhi nói đúng cực kỳ!”
Đang luận đàm, bên ngoài có thống lĩnh kim y vệ tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, vừa mới trường kiếm bên hông ta lại rục rịch, ta mạnh mẽ ấn nó xuống, không ngờ thế nhưng có hiệu quả, kiếm đã không còn dị động.”
Kiến Ninh đế càng mừng rỡ, vội hạ chỉ, phân phó Tiêu Đạc toàn quyền tiếp nhận việc này, cần phải tra rõ.
Đến đây, Tiêu Đạc bắt đầu dẫn dắt nhân mã, tìm kiếm trong ngoài, mượn cơ hội diệt trừ không biết bao nhiêu thế lực chống đối cùng với làm việc riêng tư, bất quá là giả mượn danh nghĩ việc này thôi. Cũng may là từ lúc Tiêu Đạc tiếp nhận nắm việc này trong tay, bảo kiếm trong cung không từng có dị tượng nữa, mỗi thanh kiếm đều an phận nằm trong vỏ kiếm.
Kể từ đó, Kiến Ninh đế càng yên tâm.
Một ngày này hắn bận đến đêm khuya, mới vừa rồi trở lại tẩm điện của mình, đã thấy A Nghiên nằm ngủ, lập tức ý bảo thị nữ không cần đánh thức nàng, chính hắn ở bên ngoài rửa mặt rồi mới đi vào tẩm điện, lặng yên không một tiếng động lên giường.
Kỳ thật lúc ban ngày hai người làm chuyện vợ chồng rồi, Tiêu Đạc hôm nay một ngày bận rộn vãn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, có đôi khi nhìn thấy người khác, dù chỉ bóng lưng cảm thấy giống nàng, cũng nhớ tới đủ loại thần thái của nàng lúc đó.
Nàng lúc đó là hoa lê ngậm mưa, ở trong lòng mình khóc không ngừng, bắt đầu là xấu hổ thành giận, phấn quyền đánh mình liên tục, sau này lại ôm cổ mình, một mạch cầu xin tha thứ, run rẩy thân mình làm cho người ta nhịn không được, trong lòng nở hoa.
Tiêu Đạc nhớ tới lúc đó, không khỏi hô hấp dồn dập, suy nghĩ trong lòng như một ngọn lửa, chỉ hận không thể bay trở về phủ đệ mình, đè lên nàng.
Nay thật vất vả đến ban đêm, hắn thật cẩn thận nằm ở bên cạnh nàng, dạ minh châu trong tẩm điện đã che lên, chỉ có ánh sáng đèn tường bên ngoài trên hành lang chiếu vào.
Tiêu Đạc nương theo ngọn đèn mông lung nhìn sang, thấy A Nghiên đang ngủ say, mũi nhỏ kiều kiều yên tĩnh hếch lên, tóc mai thấp thoáng bên gò má, sinh động ôn tồn, hắn nhìn thấy trong lòng như nhũn ra.
Hắn tâm thần rung động, không khỏi nhớ tới đủ loại tình cảnh hôm qua cùng nàng, liền có chút kiềm chế không được, muốn ôm nàng làm chút việc, ai ngờ A Nghiên đau, đang ngủ cũng chau mày lại đẩy hắn ra, tức giận lầu bầu nói: “Ngươi làm ta đau quá!”
Tiêu Đạc nghe thấy sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, thấy A Nghiên cũng không tỉnh, nàng bất quá là nói mớ thôi. Hơi trầm ngâm, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lấy tay sờ thử, đúng là cũng không giống hôm qua, quả thật có chút sưng.
Nhẹ nhàng cắn môi, hắn giúp A Nghiên đắp chăn gấm, đứng dậy khoác ngoại bào đi xuống, cũng trực tiếp hỏi Như Ý:
”Phu nhân hôm nay có gì không khoẻ?”
Như Ý bước lên phía trước đáp: “Cũng không có gì không khoẻ.”
Tiêu Đạc nghe vậy: “Phải không?”
Như Ý nghe thấy trong thanh âm kia có chút không vui, nhất thời hoảng hốt, vội quỳ xuống nói: “Phu nhân hôm nay tinh thần rất tốt, còn hỏi chuyện ngự trù phòng, thật sự là cũng không gặp cái gì không tốt.”
Tiêu Đạc nhíu mày: “Thân mình cũng không đau đớn chỗ nào?”
Như Ý nghe được lời này, nhất thời giật mình, mới hiểu được vị điện hạ này có ý tứ gì, lập tức trên mặt phiếm hồng, bất đắc dĩ lại buồn cười, miễn cưỡng nghẹn xuống, cung kính hồi phục nói: “Phu nhân là lần đầu, khó tránh khỏi có chút sưng đau, kỳ thật đã bôi thuốc mỡ.”
Tiêu Đạc nhớ tới vừa rồi A Nghiên đang ngủ vẫn nhíu mi không vui, liền nhíu mày nói: “Dùng thuốc mỡ gì, dùng tốt sao?”
Như Ý lúc này đã không biết nên nói gì, đành phải kiên trì nói: “Nô tì thật sự không biết là dùng tốt không, chính là thuốc mỡ thái y viện đưa đến, hẳn là dùng được?”
Tiêu Đạc nghe thấy ba chữ thái y viện, nhất thời có chủ ý, phân phó Như Ý: “Ngươi đi vào hầu hạ phu nhân trước, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Như Ý vừa muốn gật đầu đáp vâng, vừa ngước mắt, đã không thấy Tiêu Đạc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook