*****

Đáng thương A Nghiên, dọc đường đi bị hầu hạ cẩn thận, cứ như vậy đến Yến kinh.

Đồ Thành đối với nàng cung kính có thêm, hữu cầu tất ứng, nhưng gắt gao trông coi nàng.

”Đồ đại nhân thế nào, ta mệt nhọc, buồn ngủ.”

Đồ Thành vẫy vẫy tay, nhất thời ba nữ hán tử bưu hãn tiến lên, vây quanh A Nghiên.

”Người nhiều, ta không ngủ được!”

Đồ Thành lại vẫy vẫy tay, có màn che xông tới.

”Đồ đại nhân, ta không thích các nàng, ngươi để các nàng rời đi có thể chứ?”

Đồ Thành khoanh tay nhìn lên trời, giống như căn bản không nghe thấy A Nghiên nói.

A Nghiên thấy vậy, bất đắc dĩ thở dài: “Đồ đại nhân, có một yêu cầu, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, có thể chứ?”

Đồ Thành cẩn thận nhìn nàng, bộ dáng phòng bị, thật giống như A Nghiên tùy thời sẽ biến thành một con hổ.

A Nghiên chậm rãi nâng tay lên, chỉ ra xa xa: “Đám người bắt được ta, ta không thích chút nào, ngươi đi cho bọn họ một trận để ta trút giận đi.”

Đồ Thành nghĩ nghĩ: “Ta không thể tùy tiện đánh dân chúng, bọn họ không phạm lỗi.”

A Nghiên cười lạnh: “Nghe nói ta là tiểu thiếp của Trạm vương, tuy rằng chỉ là tiểu thiếp, nhưng cũng là nữ nhân của Trạm vương a, đường đường là nữ nhân của Trạm vương, lại bị bọn họ lôi kéo ống tay áo, bắt được không tha, thành thể thống gì! Quả thực là khiến ta không còn thể diện, ta mất thể diện, chính là Trạm vương mất thể diện, đã làm mất thể diện của Trạm vương, ngươi nói nhóm người này có nên đánh hay không?”

Đồ Thành nghĩ nghĩ: “Nhưng ta làm sao biết ai bắt ngươi không buông đây?”

A Nghiên tròng mắt chuyển động, ra chủ ý: “Không phải nói muốn thưởng ngàn lượng hoàng kim sao? Đến lúc đó luận công ban thưởng, ai nhiều hoàng kim thì bị đánh!”

Đồ Thành cúi đầu lại nghiêm cẩn lo lắng một phen, nghiêm túc nói: “Tiểu phu nhân nói cực đúng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương