Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
Chương 29: Bánh canh đầu cá 2

********

bánh canh đầu cá này quả nhiên rất được Tiêu Đạc thích.

Hơn nữa trước khi ăn, Tiêu Đạc căn bản không cho người ta thử độc.

Hắn còn định cùng ăn với nàng, bất quá A Nghiên đương nhiên là cự tuyệt, tỏ vẻ chính mình vừa rồi ăn nhhiều, bụng đầy khó chịu.

Nàng nói như vậy: "Từ lần trước ăn nhiều bánh khoai tây muối tiêu, ta ăn nhiều một lần là đau bụng."

Nói xong, còn dùng ánh mắt ai oán nhìn hắn.

Lời này vừa nói ra, Tiêu Đạc nhấp môi dưới, con ngươi đen tối u ám liếc mắt quét nàng một cái, quả nhiên không bắt nàng ăn nữa.

A Nghiên một bên theo hầu hạ hắn ăn cơm, một bên quan sát phản ứng của hắn.

Mắt xem hắn vừa rồi đã ăn vào một mảnh cỏ đoạn trường, khi nào thì có phản ứng đâu? Hiện giờ cỏ đoạn trường vào bụng, ruột bên trong hẳn là đã dính vào nhau biến thành đen đi?

A Nghiên nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi có chờ đợi.

Tiêu Đạc bên này đangăn, liền thấy A Nghiên dùng con ngươi đen như đá quý quét về phía bụng mình.

Hắn dừng đũa, nghi hoặc hỏi: "Tiểu nha đầu, sao thế?"

A Nghiên ý thức được bị hắn phát hiện, đành phải cười giả ngu: "Gia mặc cái áo choàng này trên người thật là đẹp mắt! màu tuyết thanh thích hợp với gia nhất, làm gia càng tuấn mỹ cao ngất!"

Tiêu Đạc nghe thế, hơi ngừng lại, nhìn nhìn A Nghiên, đã thấy A Nghiên cười đến mặt mày cong cong.

Xem có chút ngốc hồ hồ, bất quá lại là làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, không tự chủ được, bên môi cũng gợi lên một chút cười nhẹ.

Hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, giống như băng tuyết đang tan, nếu bình thường A Nghiên còn có tâm tư thưởng thức, bất quá hiện tại trong đầu nàng quan tâm là ruột hắn.

Thật muốn chọc một cái lỗ thủng nhìn xem ruột bên trong có phải đã biến màu hay không!

A Nghiên cứ như vậy đứng ngồi không yên trái chờ phải đợi, nhưng một bữa cơm trôi qua, bánh canh đầu cá chỉ còn lại ít canh thừa nguội lạnh bị dọn đi, Tiêu Đạc vẫn bình yên vô sự như cũ.

Này... Giống như có chút không thích hợp a...

A Nghiên ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, ánh mắt tràn ngập mong mỏi cùng kỳ vọng.

Tiêu Đạc con ngươi hẹp dài đẹp mắt quét mắt nhìn A Nghiên, nâng tay phẩy bụi trên áo: "Nói đi, có chuyện gì."

A Nghiên hơi giật mình, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, làm sao không biết xấu hổ nói ra miệng, ta muốn nhìn một chút xem ngươi chừng nào thì chết...

Tiêu Đạc nhíu mày, nhìn quanh khắp nơi nói: "Ngươi nhất định có việc yêu cầu ta."

A Nghiên nhất thời dở khóc dở cười, cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt, suy nghĩ hơn nửa ngày, mới thấp giọng: "Gia, ta ra ngoài đã ba tháng, muốn về nhà thăm một chút, có thể chứ?"

"Về nhà?"

A Nghiên bắt được một lý do, như gà con mổ thóc gật đầu:

"Ta lúc đi ra, vốn nói phải nhanh một chút về xem cha mẹ ta còn có đệ đệ, nhưng mà đã lâu như vậy ta cũng không thời gian trở về, nghĩ đến bọn họ nhất định lo lắng gần chết. Lại nói, ta cũng nhớ bọn họ."

Nói đến đây, nàng thật có chút khổ sở.

Kỳ thật sống tám đời, nàng đối với tình thân phụ mẫu cũng đạm mạc, đơn giản chính là sinh hạ nàng sau đó sung sướng trào nước mắt với bé sơ sinh là nàng, không được bao lâu nàng có thể sẽ chết đi, chia cách với bọn họ. Nhưng là đến cùng là người đều động tâm, đời này phụ mẫu nàng gia cảnh không tốt, là nông dân trung thực, không có kiến thức gì, cũng đối với nàng rất tốt. Trong nhà còn có đệ đệ Cố Mặc, đối với tỷ tỷ như nàng cũng hết sức dung túng chiếu cố.

Nàng bị thù hận che mờ hai mắt, luôn không yêu cầu trở về thăm bọn hắn, hiện đã nghĩ ffến như vậy, thật đúng là mong muốn gặp lại cha mẹ cùng đệ đệ.

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương này, lại thấy được trong con ngươi nàng trong trẻo rõ ràng có tưởng niệm.

Hắn hạ mi, trầm mặc, khẽ nói: "Được, ngươi trở về đi."

Kỳ thật có đôi khi, trên đời này còn tồn tại một người có thể để mình tưởng niệm, cũng là một loại may mắn.

Hắn vẫn thực hâm mộ tiểu nha đầu thoạt nhìn không chịu để tâm này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương