Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày
-
Chương 1: Bắt đầu từ một khối bánh ngọt
Đời này, nàng tên là A Nghiên, chỉ là một cô nương nông thôn bình thường.
lúc này nàng đang theo Bành nhị nương ở nhà cách vách, đứng trước một đại môn màu đỏ thắm, chờ đợi một kỳ ngộ bất ngờ.
Vài năm nay tình huống trong nhà nàng không tốt, mấy ngày trước Bành nhị nương giới thiệu một công việc làm nữ đầu bếp, nói là hôm nay tới thử xem.
Hiện giờ đã vào thu, áo ngắn trên người nàng có vẻ đơn bạc. Huống chi đây là áo từ năm ngoái, năm ngoái rộng thùng thình, năm nay đã ngắn, càng làm cho nàng toàn thân rét run.
Nàng ôm cánh tay, chà xát qua lại, nhịn không được hỏi Bành nhị nương: “Chúng ta lúc nào có thể vào a? Này đều sắp chết rét...”
Bành nhị nương lườm nàng một cái, trách mắng: “Đây là đại gia, không phải như thôn chúng ta, ngươi không có quy củ như thế, không được ôm cánh tay, trông hạ tiện, không phóng khoáng.”
A Nghiên nghe lời gật gật đầu.
Bành nhị nương nhíu lông mày thở dài, tuy nói A Nghiên này coi như là nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng cô nương này ngốc làm việc gì lúc nào cũng ngốc làm cho nàng không tưởng được, tỷ như hiện tại.
Cô nương bình thường đi tới nơi này, một nơi xa lạ lại khí phái, không phải là nên câu nệ cẩn thận sao, nàng lại không có bộ dáng cô nương gia.
Vốn định nói vài lời đâu, bất quá nghĩ tới nàng ấy mê muội hai mươi lượng bạc, vẫn là quyết định đối nương tốt một chút với cô ngốc này đi, dù sao nàng ấy cũng sống không được vài ngày nữa.
Đúng lúc này, cửa nhỏ bên cạnh cửa chính màu son mở ra, một người trung niên ngẩng đầu từ trong khe cửa đi ra. Hắn toàn thân đều trắng trẻo mập mạp, mặt càng giống một cái bánh bao mới ra nồi, trên đầu bọc một cái khăn bạc, mặc trên người một thân áo bào trắng, toàn thân chỉ có một chữ hình dung: trắng.
Người trung niên này là biểu cữu của Bành nhị nương, nhìn nhìn A Nghiên, ngược lại thật hài lòng, tiểu cô nương thủy linh thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn cũng không phải là người ở bẩn.
Hắn nói với A Nghiên: “Đến đây tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Mấy tuổi? học được tay nghề làm điểm tâm từ nơi nào? Trừ điểm tâm, biết làm chút ít cái khác?”
A Nghiên nháy mắt mấy cái, tiến lên: “Ta tên là A Nghiên, ở thôn Ngưu Thung Tử, cách vách nhà nhị nương, hai tháng ba ngày nữa là tròn mười lăm. Tay nghề này ta là đến hiệu ăn trên trấn học được, biết làm điểm tâm, biết làm rau, biết làm một ít đồ ăn, còn biết nấu canh.”
A Nghiên nghiêm túc chăm chỉ trả lời vấn đề từ đầu chí cuối.
biểu cữu này nghe thấy phi thường hài lòng, vỗ đùi: “Ai nói ngươi ngốc đây? Này không phải là một khuê nữ rất cơ trí thông minh sao, xem này mồm miệng lanh lợi, đôi mắt cũng sạch sẽ, tay cũng trắng nõn, hảo, thật tốt!”
nghe được lời này A Nghiên choáng váng, nghiêng đầu nhìn biểu cữu, trong lòng tự nhủ đây là tuyển đầu bếp sao?
Nhưng biểu cữu căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng: “A Nghiên a, về sau ngươi đi theo ta đi, làm đồ đệ ta, ta vốn họ Hàn, người ta cho ngoại hiệu là Hàn Đại Bạch, ngươi về sau gọi ta là Đại Bạch Thúc đi.”
A Nghiên thanh thúy vang dội kêu: “Đại Bạch Thúc!”
Hàn Đại Bạch cực kỳ hài lòng: “Đi một chút nào, cùng đại thúc về phủ.”
Bành nhị nương có chút sững sờ, nàng vốn đang sợ biểu cữu ghét bỏ A Nghiên đâu, không nghĩ tới thế nhưng còn khen nàng ấy? Khen cái gì? Cơ trí thông minh lanh lợi lại trắng nõn?
Bành nhị nương ngơ ngác nhìn A Nghiên theo biểu cữu mình đi vào trong, gấp rút đuổi theo: “Biểu cữu, A Nghiên, chờ ta a!”
Nàng thật vất vả có thể trà trộn vào phủ đệ này xem qua thế nào, sao có thể bỏ qua cơ hội này đâu.
Biểu cữu nhìn nàng một cái, có ý không vui: “Ngươi vào làm cái gì?”
Bành nhị nương hai mắt mở to, cuối cùng mới phản ứng, vội nói: “A Nghiên không biết gì, vừa mới đến, ta sợ nàng bị dọa, lúc nào cũng phải đi theo chăm sóc nàng.”
Biểu cữu thấy A Nghiên mắt to trong trẻo không nói lời nào, miễn cưỡng đồng ý: “Được, ngươi cũng vào đi, bất quá không được nói lung tung!”
Bành nhị nương vội vàng gật đầu.
Đi vào này trong phủ, Bành nhị nương liền có chút hoa cả mắt, trong phủ côn trùng kêu vang, chim hót véo von, khắp nơi là hoa là cỏ, nước suối sông ngòi cầu nhỏ, còn có nhà lợp ngói lưu ly, lan can bạch ngọc. Bành nhị nương tay không biết để vào đâu, chân cũng có chút run lên.
Quý nhân chính là quý nhân, chỗ ở so với thanh lâu ở trên trấn bọn họ còn đẹp hơn đâu!
Bành nhị nương nhìn về phía A Nghiên, nhắc nhở lần nữa: “A Nghiên kia, ngươi nhìn này, trong phủ thật sự giống chỗ thần tiên ở trên trời, ngươi cũng không nên ngốc nữa.”
A Nghiên gật đầu: “Ta biết rõ.”
Trong lòng nàng rõ ràng đây cũng không phải là chỗ vờ ngớ ngẩn, không cẩn thận, mạng nhỏ liền không còn.
Bành nhị nương thấy nàng bộ dáng đương nhiên, trong lòng có chút không thích, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngươi xem tòa nhà lớn như thế, ngươi có thể sợ hãi không, nếu sợ thì có thể nói với ta.”
A Nghiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không sợ.”
Bành nhị nương gượng cười: “Ha ha, không sợ thì tốt.”
Đến lúc này, trên mặt nàng đã thật không còn tốt.
A Nghiên lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Hàn Đại Bạch bên cạnh lại không chú ý tới, trực tiếp dẫn A Nghiên đi nhà bếp phía sau.
Bành nhị nương một mình đứng ở nơi đó, xem xung quanh thị vệ đứng thẳng cao ngất, lập tức có chút hoảng hốt, vội vàng muốn đuổi kịp, ai biết vừa lúc đó, một người đột nhiên đứng ở trước mặt nàng.
Nàng liếc mắt một cái, đối phương mang một cái mặt nạ sắt cụ, trên mặt nạ mở ra hai cái mắt, một đôi nhãn tình phát ra ánh sáng âm trầm nhìn chằm chằm nàng.
”A - - có quỷ a!”
Tiếng thét chói tai hoảng sợ vạn phần.
A Nghiên đi theo Hàn Đại Bạch đến phòng bếp, vừa đi đến cửa, liền có chút buồn bực.
Nàng quan sát từ trong ra ngoài một phen: “phòng bếp này thật sạch sẽ!”
Đây là phòng bếp sạch sẽ nhất nàng từng thấy, so với phòng ở nhà bọn họ còn muốn lớn hơn vài lần, rộng lớn sáng ngời, đá bạch ngọc xây thành bếp lò, phía trên tất cả đều là đá bạch ngọc.
Để cho người ngạc nhiên là, màu trắng kia thật giống tuyết mới rơi.
Thấy thế nào cũng không giống một cái phòng bếp.
Hàn Đại Bạch vội vàng ngăn cản nàng lại, không cho nàng đi vào, lại là chào hỏi một người thiếu niên bên trong: “Hà Tiểu Khởi ngươi lại đây, cầm một bộ tân bao chân mới đưa cho A Nghiên.”
A Nghiên liền nhìn sang, có một người thiếu niên mặc áo choàng màu vàng nhạt, mặt mày thanh tú đẹp mắt, trả lời, mở ra một cái ngăn tủ màu đỏ sậm bên cạnh, từ bên trong lấy ra một xấp vải lụa màu trắng, sau đó đi đến trước mặt A Nghiên.
A Nghiên có chút kinh ngạc nhìn nhìn Hàn Đại Bạch.
Hàn Đại Bạch giải thích: “ Cửu gia chúng ta không thích trong phòng bếp bẩn thỉu, phàm là chúng ta đi vào, cũng phải đeo lên cái bao chân này.”
A Nghiên lập tức hiểu được, gật gật đầu, tiếp nhận cặp bao chân kia.
Cặp bao chân kia nguyên liệu thật là tốt, A Nghiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cuộc đời nàng cũng chưa từng mặc y phục tốt như thế đâu.
Nàng lập tức nhớ tới nương thân làm một cái yếm nhỏ cho mình, nguyên liệu kia so với cái này có thể kém xa đến mười đầu trâu, đây thật là so trên trời và dưới đất.
Nàng có chút tiếc nuối: “nguyên liệu này mang lên chân sao?”
Người thiếu niên gọi là Hà Tiểu Khởi quét mắt nhìn A Nghiên, mắt lộ ra xem thường: “Không có kiến thức.”
Hắn mất hứng lầu bầu: “Đại Bạch Thúc, đây vừa nhìn chính là thổ nha đầu nông thôn, về sau Cửu gia biết rõ, chắc chắn phát hỏa, thực sự muốn làm cho nàng...”
Hắn lời nói mới nói nửa đoạn, Hàn Đại Bạch bên cạnh kia liền mất hứng.
Muốn trách thì mấy ngày hôm trước, ngoại sinh nữ Bành nhị nương nhà hắn đưa cho hắn một phần điểm tâm, ai ngờ điểm tâm này lại bị nhầm lẫn trở thành điểm tâm làm cho Cửu gia nhà hắn, trực tiếp bưng đi.
Cửu gia ăn, lại khó được gật đầu nói không tệ.
Vì hiện thời Hàn Đại Bạch đây là sơ suất không ngờ, nhất định phải đem tiểu nha đầu nông thôn này đưa tới phòng bếp hỗ trợ.
Vì vậy hắn trừng mắt liếc Hà Tiểu Khởi: “Không cho nàng thử xem, vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày khác Cửu gia phiền muộn, trực tiếp đem chúng ta kéo ra ngoài chém chết?”
Vốn dĩ A Nghiên đang vuốt miếng lụa trắng trơn mượt trong tay, lòng tràn đầy vui sướng hướng đeo lên chân, lúc này, chữ “chết” trong “Chém chết” chui vào tai nàng, động tác nàng bỗng chốc cứng ngắc lại.
Đờ ra trong chốc lát, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, đầu tiên là run rẩy nhẹ nhàng biên độ nhỏ, tiếp theo là run sợ lợi hại trên phạm vi lớn như rét run cả người, cuối cùng chỉ nghe “phù phù” một tiếng, nàng trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Hàn Đại Bạch sợ hết hồn, vội vàng đỡ nàng dậy: “A Nghiên, ta còn chưa để cho ngươi bái sư, ngươi sao lại quỳ xuống trước?”
A Nghiên mím miệng, trong đôi mắt to sáng ngời trong suốt, nước mắt rưng rung.
Nhìn khuôn mặt trắng non mềm nhỏ nhắn, xem bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương tội nghiệp kia, Hàn Đại Bạch tâm đều tan ra, vội vàng kéo nàng lên: “A Nghiễn ngươi làm sao? Không phải là sinh bệnh chứ?”
A Nghiên trong lòng biết rõ sao lại thế này, nỗ lực giãy dụa đứng lên, nâng tay lau nước mắt nói: “Đại Bạch thúc, ta không nghe nổi chữ “chết”...”
Nghe một lần chử “chết”, nàng liền cả người run rẩy, không thể tự kìm chế.
Hàn Đại Bạch lúc này thật sự là mạc danh kỳ diệu, bất quá hắn vẫn an ủi A Nghiên: “A Nghiên đừng sợ, Cửu gia chúng ta cũng hiểu đạo lý, chỉ cần chúng ta làm ra đồ ăn hắn vừa lòng, chúng ta sẽ không phải chết.”
Nhưng A Nghiên nghe được tiếng “chết” thứ hai, lập tức càng sợ, môi cũng bắt đầu run rẩy, nàng định nói với Hàn Đại Bạch ngươi không cần nhắc lại chữ “chết” nữa, nhưng môi run đến mức căn bản không thể điều khiển.
Hà Tiểu Khởi bên cạnh nhìn đến ngây người, trừng A Nghiên một cái: “nha đầu này đầu óc cũng không bình thường!”
Hàn Đại Bạch lúc này cũng cảm giác có điều gì không thích hợp, bất quá nghĩ đến nàng làm ra điểm tâm kia, đành phải chịu đựng hiếu kỳ dụ dỗ nàng: “Đừng sợ đừng sợ, không nói, chúng ta làm điểm tâm nhanh lên, Cửu gia bên kia đang chờ đâu!”
A Nghiên nghe thấy làm điểm tâm, lập tức hít sâu vài cái, để thân thể của mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, môi không run nữa, đi đứng cũng không run nữa.
Một lát sau, nàng khôi phục bình tĩnh, gian nan mấp máy môi dưới:: “được, chúng ta làm điểm tâm đi!”
Hàn Đại Bạch vội vàng nháy mắt với Hà Tiểu Khởi, để hắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
A Nghiên thay bao chân, mặc áo nấu ăn chuyên dụng bằng lụa trắng trung trong phòng bếp, lúc này Hà Tiểu Khởi bưng tới một cái chậu sáng ngời, hiện ra ngân quang.
A Nghiên nhìn nửa ngày, cuối cùng hiểu được đây là một cái chậu bạc.
Nàng có chút kinh ngạc, làm một cái bồn bạc tốn bao nhiêu bạc a? Sợ là phú hộ trên trấn có tiền nhất cũng không làm nổi đi? Nhưng bây giờ, lại dểđầu bếp nữ dùng cái này rửa tay?
Hà Tiểu Khởi khinh bỉ nhìn nàng một cái: “nha đầu nông thôn không có kiến thức, nhanh rửa tay, rửa sạch sẽ mới có thể làm điểm tâm.”
Hắn giọng nói cũng không tốt, bất quá A Nghiên hồn nhiên không thèm để ý, nàng nhìn nhìn xà phòng bên cạnh một cái, xà phòng đẹp mắt lại tinh xảo, đặt trong một cái hộp bạc.
Hà Tiểu Khởi nhếch miệng: “Đây là xà phòng thơm, cho ngươi rửa tay.”
A Nghiên đến lúc này đã không có gì để kinh ngạc, nàng nghiêm túc gật đầu, dùng xà phòng thơm rửa tay trong chậu bạc.
Rửa tay xong rồi, Đại Bạch Thúc tới, bảo A Nghiên làm lại loại điểm tâm lần trước: “Chính là điểm tâm lần trước ngươi làm cho nhị nương, nhị nương ngươi đưa tới chỗ ta bên này, ngươi lại làm một phần đi?”
A Nghiên hồi tưởng lại, nháy mắt mấy cái, cuối cùng hỏi Đại Bạch Thúc: “Nhưng ta làm cho nhị nương điểm tâm gì a?”
Như là thật sự có chuyện này nhưng nàng cũng không nhớ nổi ra sao.
Đại Bạch Thúc:...
Hà Tiểu Khởi:...
lúc này nàng đang theo Bành nhị nương ở nhà cách vách, đứng trước một đại môn màu đỏ thắm, chờ đợi một kỳ ngộ bất ngờ.
Vài năm nay tình huống trong nhà nàng không tốt, mấy ngày trước Bành nhị nương giới thiệu một công việc làm nữ đầu bếp, nói là hôm nay tới thử xem.
Hiện giờ đã vào thu, áo ngắn trên người nàng có vẻ đơn bạc. Huống chi đây là áo từ năm ngoái, năm ngoái rộng thùng thình, năm nay đã ngắn, càng làm cho nàng toàn thân rét run.
Nàng ôm cánh tay, chà xát qua lại, nhịn không được hỏi Bành nhị nương: “Chúng ta lúc nào có thể vào a? Này đều sắp chết rét...”
Bành nhị nương lườm nàng một cái, trách mắng: “Đây là đại gia, không phải như thôn chúng ta, ngươi không có quy củ như thế, không được ôm cánh tay, trông hạ tiện, không phóng khoáng.”
A Nghiên nghe lời gật gật đầu.
Bành nhị nương nhíu lông mày thở dài, tuy nói A Nghiên này coi như là nàng nhìn từ nhỏ đến lớn, nhưng cô nương này ngốc làm việc gì lúc nào cũng ngốc làm cho nàng không tưởng được, tỷ như hiện tại.
Cô nương bình thường đi tới nơi này, một nơi xa lạ lại khí phái, không phải là nên câu nệ cẩn thận sao, nàng lại không có bộ dáng cô nương gia.
Vốn định nói vài lời đâu, bất quá nghĩ tới nàng ấy mê muội hai mươi lượng bạc, vẫn là quyết định đối nương tốt một chút với cô ngốc này đi, dù sao nàng ấy cũng sống không được vài ngày nữa.
Đúng lúc này, cửa nhỏ bên cạnh cửa chính màu son mở ra, một người trung niên ngẩng đầu từ trong khe cửa đi ra. Hắn toàn thân đều trắng trẻo mập mạp, mặt càng giống một cái bánh bao mới ra nồi, trên đầu bọc một cái khăn bạc, mặc trên người một thân áo bào trắng, toàn thân chỉ có một chữ hình dung: trắng.
Người trung niên này là biểu cữu của Bành nhị nương, nhìn nhìn A Nghiên, ngược lại thật hài lòng, tiểu cô nương thủy linh thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn cũng không phải là người ở bẩn.
Hắn nói với A Nghiên: “Đến đây tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Mấy tuổi? học được tay nghề làm điểm tâm từ nơi nào? Trừ điểm tâm, biết làm chút ít cái khác?”
A Nghiên nháy mắt mấy cái, tiến lên: “Ta tên là A Nghiên, ở thôn Ngưu Thung Tử, cách vách nhà nhị nương, hai tháng ba ngày nữa là tròn mười lăm. Tay nghề này ta là đến hiệu ăn trên trấn học được, biết làm điểm tâm, biết làm rau, biết làm một ít đồ ăn, còn biết nấu canh.”
A Nghiên nghiêm túc chăm chỉ trả lời vấn đề từ đầu chí cuối.
biểu cữu này nghe thấy phi thường hài lòng, vỗ đùi: “Ai nói ngươi ngốc đây? Này không phải là một khuê nữ rất cơ trí thông minh sao, xem này mồm miệng lanh lợi, đôi mắt cũng sạch sẽ, tay cũng trắng nõn, hảo, thật tốt!”
nghe được lời này A Nghiên choáng váng, nghiêng đầu nhìn biểu cữu, trong lòng tự nhủ đây là tuyển đầu bếp sao?
Nhưng biểu cữu căn bản không cho nàng cơ hội phản ứng: “A Nghiên a, về sau ngươi đi theo ta đi, làm đồ đệ ta, ta vốn họ Hàn, người ta cho ngoại hiệu là Hàn Đại Bạch, ngươi về sau gọi ta là Đại Bạch Thúc đi.”
A Nghiên thanh thúy vang dội kêu: “Đại Bạch Thúc!”
Hàn Đại Bạch cực kỳ hài lòng: “Đi một chút nào, cùng đại thúc về phủ.”
Bành nhị nương có chút sững sờ, nàng vốn đang sợ biểu cữu ghét bỏ A Nghiên đâu, không nghĩ tới thế nhưng còn khen nàng ấy? Khen cái gì? Cơ trí thông minh lanh lợi lại trắng nõn?
Bành nhị nương ngơ ngác nhìn A Nghiên theo biểu cữu mình đi vào trong, gấp rút đuổi theo: “Biểu cữu, A Nghiên, chờ ta a!”
Nàng thật vất vả có thể trà trộn vào phủ đệ này xem qua thế nào, sao có thể bỏ qua cơ hội này đâu.
Biểu cữu nhìn nàng một cái, có ý không vui: “Ngươi vào làm cái gì?”
Bành nhị nương hai mắt mở to, cuối cùng mới phản ứng, vội nói: “A Nghiên không biết gì, vừa mới đến, ta sợ nàng bị dọa, lúc nào cũng phải đi theo chăm sóc nàng.”
Biểu cữu thấy A Nghiên mắt to trong trẻo không nói lời nào, miễn cưỡng đồng ý: “Được, ngươi cũng vào đi, bất quá không được nói lung tung!”
Bành nhị nương vội vàng gật đầu.
Đi vào này trong phủ, Bành nhị nương liền có chút hoa cả mắt, trong phủ côn trùng kêu vang, chim hót véo von, khắp nơi là hoa là cỏ, nước suối sông ngòi cầu nhỏ, còn có nhà lợp ngói lưu ly, lan can bạch ngọc. Bành nhị nương tay không biết để vào đâu, chân cũng có chút run lên.
Quý nhân chính là quý nhân, chỗ ở so với thanh lâu ở trên trấn bọn họ còn đẹp hơn đâu!
Bành nhị nương nhìn về phía A Nghiên, nhắc nhở lần nữa: “A Nghiên kia, ngươi nhìn này, trong phủ thật sự giống chỗ thần tiên ở trên trời, ngươi cũng không nên ngốc nữa.”
A Nghiên gật đầu: “Ta biết rõ.”
Trong lòng nàng rõ ràng đây cũng không phải là chỗ vờ ngớ ngẩn, không cẩn thận, mạng nhỏ liền không còn.
Bành nhị nương thấy nàng bộ dáng đương nhiên, trong lòng có chút không thích, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngươi xem tòa nhà lớn như thế, ngươi có thể sợ hãi không, nếu sợ thì có thể nói với ta.”
A Nghiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không sợ.”
Bành nhị nương gượng cười: “Ha ha, không sợ thì tốt.”
Đến lúc này, trên mặt nàng đã thật không còn tốt.
A Nghiên lại hồn nhiên chưa phát giác ra.
Hàn Đại Bạch bên cạnh lại không chú ý tới, trực tiếp dẫn A Nghiên đi nhà bếp phía sau.
Bành nhị nương một mình đứng ở nơi đó, xem xung quanh thị vệ đứng thẳng cao ngất, lập tức có chút hoảng hốt, vội vàng muốn đuổi kịp, ai biết vừa lúc đó, một người đột nhiên đứng ở trước mặt nàng.
Nàng liếc mắt một cái, đối phương mang một cái mặt nạ sắt cụ, trên mặt nạ mở ra hai cái mắt, một đôi nhãn tình phát ra ánh sáng âm trầm nhìn chằm chằm nàng.
”A - - có quỷ a!”
Tiếng thét chói tai hoảng sợ vạn phần.
A Nghiên đi theo Hàn Đại Bạch đến phòng bếp, vừa đi đến cửa, liền có chút buồn bực.
Nàng quan sát từ trong ra ngoài một phen: “phòng bếp này thật sạch sẽ!”
Đây là phòng bếp sạch sẽ nhất nàng từng thấy, so với phòng ở nhà bọn họ còn muốn lớn hơn vài lần, rộng lớn sáng ngời, đá bạch ngọc xây thành bếp lò, phía trên tất cả đều là đá bạch ngọc.
Để cho người ngạc nhiên là, màu trắng kia thật giống tuyết mới rơi.
Thấy thế nào cũng không giống một cái phòng bếp.
Hàn Đại Bạch vội vàng ngăn cản nàng lại, không cho nàng đi vào, lại là chào hỏi một người thiếu niên bên trong: “Hà Tiểu Khởi ngươi lại đây, cầm một bộ tân bao chân mới đưa cho A Nghiên.”
A Nghiên liền nhìn sang, có một người thiếu niên mặc áo choàng màu vàng nhạt, mặt mày thanh tú đẹp mắt, trả lời, mở ra một cái ngăn tủ màu đỏ sậm bên cạnh, từ bên trong lấy ra một xấp vải lụa màu trắng, sau đó đi đến trước mặt A Nghiên.
A Nghiên có chút kinh ngạc nhìn nhìn Hàn Đại Bạch.
Hàn Đại Bạch giải thích: “ Cửu gia chúng ta không thích trong phòng bếp bẩn thỉu, phàm là chúng ta đi vào, cũng phải đeo lên cái bao chân này.”
A Nghiên lập tức hiểu được, gật gật đầu, tiếp nhận cặp bao chân kia.
Cặp bao chân kia nguyên liệu thật là tốt, A Nghiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, cuộc đời nàng cũng chưa từng mặc y phục tốt như thế đâu.
Nàng lập tức nhớ tới nương thân làm một cái yếm nhỏ cho mình, nguyên liệu kia so với cái này có thể kém xa đến mười đầu trâu, đây thật là so trên trời và dưới đất.
Nàng có chút tiếc nuối: “nguyên liệu này mang lên chân sao?”
Người thiếu niên gọi là Hà Tiểu Khởi quét mắt nhìn A Nghiên, mắt lộ ra xem thường: “Không có kiến thức.”
Hắn mất hứng lầu bầu: “Đại Bạch Thúc, đây vừa nhìn chính là thổ nha đầu nông thôn, về sau Cửu gia biết rõ, chắc chắn phát hỏa, thực sự muốn làm cho nàng...”
Hắn lời nói mới nói nửa đoạn, Hàn Đại Bạch bên cạnh kia liền mất hứng.
Muốn trách thì mấy ngày hôm trước, ngoại sinh nữ Bành nhị nương nhà hắn đưa cho hắn một phần điểm tâm, ai ngờ điểm tâm này lại bị nhầm lẫn trở thành điểm tâm làm cho Cửu gia nhà hắn, trực tiếp bưng đi.
Cửu gia ăn, lại khó được gật đầu nói không tệ.
Vì hiện thời Hàn Đại Bạch đây là sơ suất không ngờ, nhất định phải đem tiểu nha đầu nông thôn này đưa tới phòng bếp hỗ trợ.
Vì vậy hắn trừng mắt liếc Hà Tiểu Khởi: “Không cho nàng thử xem, vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày khác Cửu gia phiền muộn, trực tiếp đem chúng ta kéo ra ngoài chém chết?”
Vốn dĩ A Nghiên đang vuốt miếng lụa trắng trơn mượt trong tay, lòng tràn đầy vui sướng hướng đeo lên chân, lúc này, chữ “chết” trong “Chém chết” chui vào tai nàng, động tác nàng bỗng chốc cứng ngắc lại.
Đờ ra trong chốc lát, toàn thân nàng bắt đầu run rẩy, đầu tiên là run rẩy nhẹ nhàng biên độ nhỏ, tiếp theo là run sợ lợi hại trên phạm vi lớn như rét run cả người, cuối cùng chỉ nghe “phù phù” một tiếng, nàng trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Hàn Đại Bạch sợ hết hồn, vội vàng đỡ nàng dậy: “A Nghiên, ta còn chưa để cho ngươi bái sư, ngươi sao lại quỳ xuống trước?”
A Nghiên mím miệng, trong đôi mắt to sáng ngời trong suốt, nước mắt rưng rung.
Nhìn khuôn mặt trắng non mềm nhỏ nhắn, xem bộ dáng nhỏ nhắn đáng thương tội nghiệp kia, Hàn Đại Bạch tâm đều tan ra, vội vàng kéo nàng lên: “A Nghiễn ngươi làm sao? Không phải là sinh bệnh chứ?”
A Nghiên trong lòng biết rõ sao lại thế này, nỗ lực giãy dụa đứng lên, nâng tay lau nước mắt nói: “Đại Bạch thúc, ta không nghe nổi chữ “chết”...”
Nghe một lần chử “chết”, nàng liền cả người run rẩy, không thể tự kìm chế.
Hàn Đại Bạch lúc này thật sự là mạc danh kỳ diệu, bất quá hắn vẫn an ủi A Nghiên: “A Nghiên đừng sợ, Cửu gia chúng ta cũng hiểu đạo lý, chỉ cần chúng ta làm ra đồ ăn hắn vừa lòng, chúng ta sẽ không phải chết.”
Nhưng A Nghiên nghe được tiếng “chết” thứ hai, lập tức càng sợ, môi cũng bắt đầu run rẩy, nàng định nói với Hàn Đại Bạch ngươi không cần nhắc lại chữ “chết” nữa, nhưng môi run đến mức căn bản không thể điều khiển.
Hà Tiểu Khởi bên cạnh nhìn đến ngây người, trừng A Nghiên một cái: “nha đầu này đầu óc cũng không bình thường!”
Hàn Đại Bạch lúc này cũng cảm giác có điều gì không thích hợp, bất quá nghĩ đến nàng làm ra điểm tâm kia, đành phải chịu đựng hiếu kỳ dụ dỗ nàng: “Đừng sợ đừng sợ, không nói, chúng ta làm điểm tâm nhanh lên, Cửu gia bên kia đang chờ đâu!”
A Nghiên nghe thấy làm điểm tâm, lập tức hít sâu vài cái, để thân thể của mình chậm rãi bình tĩnh trở lại, môi không run nữa, đi đứng cũng không run nữa.
Một lát sau, nàng khôi phục bình tĩnh, gian nan mấp máy môi dưới:: “được, chúng ta làm điểm tâm đi!”
Hàn Đại Bạch vội vàng nháy mắt với Hà Tiểu Khởi, để hắn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
A Nghiên thay bao chân, mặc áo nấu ăn chuyên dụng bằng lụa trắng trung trong phòng bếp, lúc này Hà Tiểu Khởi bưng tới một cái chậu sáng ngời, hiện ra ngân quang.
A Nghiên nhìn nửa ngày, cuối cùng hiểu được đây là một cái chậu bạc.
Nàng có chút kinh ngạc, làm một cái bồn bạc tốn bao nhiêu bạc a? Sợ là phú hộ trên trấn có tiền nhất cũng không làm nổi đi? Nhưng bây giờ, lại dểđầu bếp nữ dùng cái này rửa tay?
Hà Tiểu Khởi khinh bỉ nhìn nàng một cái: “nha đầu nông thôn không có kiến thức, nhanh rửa tay, rửa sạch sẽ mới có thể làm điểm tâm.”
Hắn giọng nói cũng không tốt, bất quá A Nghiên hồn nhiên không thèm để ý, nàng nhìn nhìn xà phòng bên cạnh một cái, xà phòng đẹp mắt lại tinh xảo, đặt trong một cái hộp bạc.
Hà Tiểu Khởi nhếch miệng: “Đây là xà phòng thơm, cho ngươi rửa tay.”
A Nghiên đến lúc này đã không có gì để kinh ngạc, nàng nghiêm túc gật đầu, dùng xà phòng thơm rửa tay trong chậu bạc.
Rửa tay xong rồi, Đại Bạch Thúc tới, bảo A Nghiên làm lại loại điểm tâm lần trước: “Chính là điểm tâm lần trước ngươi làm cho nhị nương, nhị nương ngươi đưa tới chỗ ta bên này, ngươi lại làm một phần đi?”
A Nghiên hồi tưởng lại, nháy mắt mấy cái, cuối cùng hỏi Đại Bạch Thúc: “Nhưng ta làm cho nhị nương điểm tâm gì a?”
Như là thật sự có chuyện này nhưng nàng cũng không nhớ nổi ra sao.
Đại Bạch Thúc:...
Hà Tiểu Khởi:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook