Sủng Em Tận Xương
-
36: Dính Người
Edit: Haan
Công phu dính người này của cô quả thực nhanh chóng khiến Bạch tiên sinh chống đỡ không nổi, cũng may ngày hôm qua anh đã ăn no, bằng không lần này khẳng định sẽ ném cô ở trên giường lăn qua lăn lại một phen.
Ăn cơm xong, Bạch Duyên Đình đưa cô đến studio chụp ảnh.
Xe dừng lại, Trình Khanh Khanh vẫn dựa vào chỗ ngồi như cũ, mở to đôi mắt gắt gao nhìn anh, bộ dạng không có ý định xuống xe.
Bạch Duyên Đình bị cô nhìn chằm chằm như vậy cả một đoạn đường, chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa vui mừng, lúc này thấy cô còn không chịu đi, anh liền cố ý nhíu mày nói: “Lại định trốn việc sao?”
Trình Khanh Khanh nặng nề thở dài, “Được rồi, em biết rồi.” Nói xong quả nhiên cô mở cửa xuống xe.
Bạch Duyên Đình cũng theo cô xuống xe, thấy vẻ mặt cô hạ thấp liền ôn nhu an ủi: “Lát nữa anh đến đón em sớm một chút.”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng, vẻ mặt suy sụp đi về phía cửa.
Thật ra cô rất muốn quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng lại sợ sau khi nhìn anh, bản thân sẽ luyến tiếc phải rời khỏi anh, muốn dính lấy anh không buông.
Cứ rối rắm như vậy, đi thẳng đến cửa studio, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Anh vẫn đứng bên cạnh xe nhìn cô chăm chú, thấy cô nhìn lại liền phất tay với cô làm động tác bảo cô đi vào.
Trình Khanh Khanh càng nhìn anh càng cảm thấy không nỡ, giống như là đứa bé lần đầu tiên rời khỏi người lớn một mình đi nhà trẻ.
Phải vào cửa vẫn năm ba bước là quay đầu lại, vừa quay đầu nhìn thấy người thân còn ở đó quan sát, nội tâm không nỡ càng mãnh liệt dâng trào.
Rốt cuộc cô vẫn không nhịn được xoay người nhanh chóng chạy về phía anh, nhào vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Bạch Duyên Đình: “…” Anh ngây ngốc hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, ngưng mày nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ tựa vào ngực anh, thanh âm cố ý lạnh lùng nói: “Làm sao vậy?”
Trình Khanh Khanh đem đầu chôn thật sâu vào ngực anh, giọng nói lộ ra bất mãn, “Em vừa mới nghĩ, nếu như em đi đến cửa quay đầu lại nhìn thấy anh vẫn còn ở đó, em liền quay người lại cho anh một cái ôm mới đi vào.
Ai bảo anh còn đứng ở chỗ này không đi, anh không đi, em liền nhịn không được chạy tới ôm anh.”
Những lời ăn vạ này của cô lọt vào tai anh khiến trong lòng anh ấm áp thoải mái, cảm giác được cô quan tâm được cô dính chặt thật sự là con mẹ nó muốn chết.
Nhưng anh vẫn cố ý nghiêm mặt, “Nghe lời này của em, ngược lại vẫn là anh không đúng?”
“Đúng vậy!”
“…” Bây giờ xem như anh đã hiểu, thì ra công lực của con trai, con gái không có việc gì lại ăn vạ hoàn toàn là di truyền từ vật nhỏ này.
Bất quá, ba mẹ con đều là khắc tinh của anh, vừa làm nũng với anh anh liền chịu không nổi, lập tức mặc dù còn giữ lại khuôn mặt, nhưng hai tay vẫn không kìm lòng được ôm vai cô.
Được rồi, cô muốn ôm bao lâu cũng được, cho dù lại làm anh vắng mặt một ngày cũng không sao cả.
Thế nhưng Trình Khanh Khanh thật ra cũng nói lời giữ lời, không ôm nhiều, một chút liền rời đi.
Tuy rằng vẫn lưu luyến không rời, nhưng lúc này đây cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn đi vào.
Bạch tiên sinh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên đưa con đi nhà trẻ, lúc ấy Tiểu Nhã cũng là dáng vẻ này của cô.
Anh nhất thời bất đắc dĩ cười, thật sự cảm thấy giống như mình có thêm một đứa con gái.
Hôm qua cô xin nghỉ một ngày, An Địch cũng không nói gì, còn ân cần hỏi sức khỏe của cô có tốt hơn một chút hay không.
Trình Khanh Khanh có chút囧, nghĩ đến hôm qua cô xin nghỉ chính là cùng Bạch tiên sinh ở trên giường điên cuồng một ngày, đối với An Định càng cảm thấy áy náy, sau khi đi tới phòng làm việc cũng không nghĩ nhiều, chuyên tâm làm việc.
Buổi trưa cô ra ngoài ăn cơm, nghĩ đã ngày nay không liên lạc được với Bạch tiên sinh, liền nhắn tin cho anh hỏi anh đang làm gì.
“Ăn cơm.” Anh trả lời ngắn gọn hai chữ này.
Trình Khanh Khanh cực kỳ bất mãn đối với câu trả lời qua loa này của anh, lập tức hỏi anh ăn ở đâu, ăn cái gì, còn bảo anh gửi cho cô một tấm ảnh.
Bạch tiên sinh rất nhanh liền trả lời: “Sẽ không tự chụp đâu.”
Trình Khanh Khanh ngược lại đột nhiên nhớ tới, tác phong sinh hoạt của vị chồng nhà cô chính là một lão cán bộ mười phần.
Bình thường không lên mạng, ngay cả tài khoản QQ cũng không có, Wechat cũng là do trợ lý đăng ký giúp.
Lão cán bộ bình thường đương nhiên sẽ không làm loại đồ chơi này, nhưng Trình Khanh Khanh lại rất muốn xem ông chồng nhà cô chụp ảnh tự sướng là dáng vẻ gì.
Cho nên cô liền dùng mọi thủ đoạn năn nỉ, để anh chụp ảnh tự sướng, muốn anh chụp cùng với thức ăn, cô muốn xem anh ăn gì.
Hơn nữa vì để có qua có lại mới toại lòng nhau, cô còn gửi một tấm ảnh chụp chung của mình cùng thức ăn.
Lúc này Bạch Duyên Đình đang ngồi ở phòng ăn công ty thiết kế riêng cho anh, nhận được hình ảnh Trình Khanh Khanh gửi tới, nhìn bộ dạng cô bĩu môi bán manh, anh cũng không kìm lòng được cười ngây ngô theo.
Nghiêng đầu nhìn, thẳng đầu nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy bà xã anh rất đáng yêu.
Đối diện Bạch Duyên Đình còn có một người đàn ông trạc tuổi anh.
Người đàn ông này tên là Tưởng Ký Châu, là con trai nhà cậu Bạch Duyên Đình, cũng là anh em tốt cùng anh lớn lên từ nhỏ, hiện giờ là độc thân hoàng kim nổi danh ở Ký thị.
Tưởng Ký Châu vừa ăn cơm vừa nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Bạch Duyên Đình đối diện, nhất thời cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra khinh bỉ.
Anh ấy ngược lại cũng không đả kích anh, tự ăn cơm của mình, nhưng đột nhiên, anh ấy lại nhìn thấy Bạch Duyên Đình nâng khay, sau đó giơ điện thoại di động lên trước mặt.
“Cách cách!”
Tưởng Ký Châu vừa mới ăn một miếng thịt vào miệng thiếu chút nữa thì rớt ra, anh ấy cả kinh há to miệng, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, “Cậu… đừng nói với tôi là cậu vừa chụp ảnh tự sướng đó.”
Bạch Duyên Đình vội vàng nghiên cứu làm thế nào để gửi ảnh cho bà xã, nghe vậy chỉ thản nhiên nói một câu: “Đúng vậy.”
Tưởng Ký Châu dùng tay khép cái cằm vừa bị kinh hải sắp rớt ra của mình, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng, “Tôi thật đúng là không nghĩ tới nha, loại người sống trên đỉnh núi(*) như câu cũng có một ngày chụp ảnh tự sướng.” Vừa dứt lời, anh ấy lập tức hứng thú, “Cậu chụp ảnh muốn gửi cho ai vậy?” Nghĩ đến bộ dạng ngu ngốc vừa rồi của anh, đến nước tiểu của Bạch Duyên Đình anh ấy cũng biết rõ nhất, lập tức đoán được, “Là gửi cho vị tiểu kiều thê của cậu sao?”
(*)người sống trên đỉnh núi (山顶洞人): con người vào cuối thời kỳ đồ đá cũ ở miền bắc Trung Quốc.
Bạch Duyên Đình không để ý tới anh ấy, sau khi gửi ảnh selfie cho vợ thì chuyên tâm dùng bữa trưa.
Nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng lại tràn đầy hạnh phúc như nam sinh đang trò chuyện với người yêu của Bạch Diên Đình, Tưởng Ký Châu vẻ mặt khinh thường, “Tiểu tử cậu cũng đừng cao hứng quá sớm, cẩn thận vị tiểu kiều thê kia của cậu sau khi khôi phục trí nhớ lại đánh cậu vào mười tám tầng địa ngục.”
Bạch Duyên Đình nhàn nhạt liếc anh ấy một cái, lười nói cho anh ấy biết vị nhà bọn họ đã sớm nhớ lại chuyện trước kia, không chỉ không đánh anh vào mười tám tầng địa ngục, còn nói yêu anh, vừa rồi còn dính lấy anh không buông, loại phàm nhân như anh ấy làm sao có thể hiểu được? Cho nên Bạch Duyên Đình chỉ xem thường nói: “Loại chó độc thân như cậu thì biết cái gì?”
“Chó độc thân?” Tưởng Ký Châu không chút không vui khi bị mắng là chó độc thân, ngược lại vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, “Cậu học từ chó độc thân này ở đâu vậy?”
Bạch Duyên Đình vừa mở điện thoại ra xem vợ anh có trả lời anh hay không, vừa kinh thường: “Nghe Tiểu Cảnh nói.”
Tưởng Ký Châu trợn tròn mắt, “Đứa nhỏ xấu xa Bạch Tiểu Cảnh kia thì biết cái gì?”
Bạch Duyên Đình vẻ mặt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn anh ấy một cái, ánh mắt lộ ra đắc ý, “Tiểu Cảnh nhà chúng tôi hiểu biết rất nhiều.”
“ …” Tưởng Ký Châu há miệng, nhưng thấy tâm tư tiểu tử đối diện hoàn toàn không có đây, anh ấy liền khoát tay áo, “Quên đi.” Anh ấy lười so đo với anh.
Trình Khanh Khanh nhận được ảnh tự chụp của Bạch tiên sinh thì kích động, thế nhưng khi cô vừa mở ra…
“Dm! Cái quái gì đây?”
Có thể thấy được Bạch tiên sinh bình thường không thích chụp ảnh tự sướng, góc độ chụp ảnh cũng không lựa chọn một chút, chụp mặt lớn như vậy, quả thực giống như là muốn chui ra khỏi màn hình, làm Trình Khanh Khanh sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất.
Bạch tiên sinh thật lâu không nhận được hồi âm, liền gửi thêm một tin nhắn, “Sao lại không nói lời nào hết.”
Trình Khanh Khanh nghĩ dù sao cũng là tấm ảnh tự chụp đầu tiên của Bạch tiên sinh, không thể quá thương tổn anh, liền trả lời: “Rất tốt…” còn thêm một icon khóc cười.
Bạch tiên sinh nhận được tin nhắn của vợ, câu “Rất tốt.” Trước đó của cô thì anh hiểu, nhưng phía sau thêm một biểu cảm vừa khóc vừa cười là có ý gì?
Bạch tiên sinh trong lúc nhất thời không thể hiểu được vợ anh muốn biểu đạt cái gì, liền cầu cứu Tưởng Ký Châu đối diện, “Này, cậu giúp tôi xem một chút, biểu cảm này cô ấy gửi cho tôi là có ý gì?”
Tưởng Ký Châu cau mày, vẻ mặt không chịu nổi nhận lấy điện thoại của anh nhìn thoáng qua, lúc này lạnh lùng cười, “Cô ấy chỉ muốn biểu đạt là cô ấy sắp bị cậu làm cho xấu đến phát khóc.”
Bạch tiên sinh vốn còn chờ mong, nghe anh ấy nói như vậy, khuôn mặt anh nhất thời liền trầm xuống, mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại từ trong tay anh ấy, không cho là đúng nói: “Cô ấy nhất định là bị tôi đẹp trai đến khóc.”
Là một chú chó độc thân, bạn học Tưởng Ký Châu thật sự không thể lý giải được mạch não của một người như Bạch Duyên Đình trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt này, liền giơ hai tay ra, làm ra một biểu tình cậu thích nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Tán gẫu với Bạch tiên sinh trong chốc lát lại nhận được ảnh tự chụp của anh (tuy rằng thật sự rất xấu), Trình Khanh Khanh tâm trạng rất tốt, sau khi ăn cơm xong liền cao hứng trở lại phòng làm việc, thế nhưng cô vừa vào studio lại cảm thấy bầu không khí bên trong không thích hợp lắm, Trình Khanh Khanh cũng không nghĩ nhiều, tự đi làm chuyện của mình.
Trong phòng làm việc có một cô bé đồng nghiệp quen biết, bình thường cũng rất thích nói chuyện với cô, lúc này liền tiến lại gần đem di động đưa tới trước mặt cô nói: “Chị Khanh Khanh, chị xem bài viết này nè.”
Trình Khanh Khanh ngẩn người, nhận lấy di động xem, đợi đến lúc thấy rõ nội dung phía trên, sắc mặt cô trong nháy mắt lạnh lẽo xuống.
Tiêu đề của bài đăng này được gọi là “Lột trần vòng tròn thương lưu hỗn loạn.”
Phía dưới bài viết có mấy tấm ảnh, trong ảnh là một nam một nữ ôm nhau rất chặt, góc chụp từ mặt bên, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông và người phụ nữ, tuy rằng chỉ có sườn mặt, Trình Khanh Khanh vẫn nhận ra người phụ nữ kia chính là chính cô, về phần người đàn ông…
“Căn cứ vào đại thần bốc phốt biết được, nữ chính trong ảnh là phu nhân của Bạch đại thiếu gia tập đoàn Cảnh Nhã, mà nam chính trong ảnh lại là Nhị thiếu gia Bạch gia.
Chị dâu em chồng thật đúng là khéo ân ái, các người làm như vậy, Bạch đại thiếu gia có biết không?”
Địa điểm chụp là ở phòng trưng bày ảnh tầng hai của studio, chính là nơi cô gặp Bạch Hạo Hiên ngày đầu tiên đến đây.
Trình Khanh Khanh tiếp tục lướt xuống, đợi khi xem qua hoàn toàn nội dung bài post, cô chỉ cảm thấy trái tim chìm xuống đáy cốc.
“Nghe nói Bạch phu nhân này thiên tính phong lưu, đây không phải là lần đầu tiên cô ta quyến rũ em chồng.
Lúc trước câu dẫn em chồng không thành công, bị đả kích mãnh liệt biến thành người điên, về sau không biết nguyên nhân gì lại trở nên tốt hơn, nhưng bản tính phóng đãng của cô ta vẫn như cũ không thay đổi.
Cậu em chồng là trở ngại lớn nhất đời này của cô ta, đúng là mị lực khiêu khích cực lớn đối với nhân cách.
Cho rằng “Mặc kệ người đàn ông nào chỉ cần cô ta xuất chiêu đều dễ như trở bàn tay”, Bạch phu nhân lại bắt đầu con đường dài đằng đẵng quyến rũ em chồng cô ta.”
Chị Khanh Khanh, chị không sao chứ?
Trình Khanh Khanh phục hồi tinh thần lại, đem di động đưa cho cô ấy, khinh thường cười, “Không có việc gì cả, những thứ trên mạng đều là lời đồn, không cần tin tưởng.”
“Em đương nhiên là tin tưởng chị Khanh Khanh, chỉ là những người trên mạng nói thật khó nghe.”
Trình Khanh Khanh vừa rồi cũng lướt qua một số bình luận, phía trên đúng thật là mắng rất khó nghe, cô cười an ủi cô ấy, “Chị ngồi thẳng lưng đúng chỗ, không sợ người ta mắng.”
Bất quá Trình Khanh Khanh nói là nói như vậy, thế nhưng đợi cô bé kia rời đi sau đó cô lại âm thầm cười lạnh một tiếng.
Rõ ràng chính là Bạch Hạo Hiên dây dưa không rõ với cô, nhưng nội dung trong bài viết lại đổ hết nước bẩn lên người cô, không cần nghĩ cũng biết bài viết kia hoàn toàn là hướng về phía cô.
Lần trước sự kiện cô và Khang Bạch cùng nhau ăn cơm bị chụp lén được Bạch Duyên Đình giải quyết.
Mọi người cũng mới biết thì ra chỉ là một hiểu lầm, không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn nữa, mà khi đó đã có người tiết lộ thân phận Bạch phu nhân của cô, đương nhiên sẽ có không ít người biết tới cô, hôm nay lại xuất hiện một bài viết như vậy…
Những người này thật đúng là một khắc cũng không thể an bình mà, ép cô đến điên rồi còn không bỏ qua, xem ra là không tiếc công sức muốn làm cô chết đi!
Nhưng bọn họ chỉ coi cô là mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, thế nhưng họ lại không biết, Trình Khanh Khanh chịu hết tra tấn, toàn thân lở loét kia lại trở về.
Chỉ là hiện giờ cô đã trải qua hai mươi bảy năm cuộc sống mài giũa, linh hồn của cô đã được tôi luyện đến kiên cố không thể phá hủy, cô không còn xúc động ngu xuẩn như trước kia, cũng cứng cỏi hơn bao giờ hết, không còn là Trình Khanh Khanh một chút biến cố có thể đánh bại.
Mà những người đã cống hiến hết mình để tra tấn cô, cô sẽ trả lại từng chút một những tổn thương và tra tấn mà họ đã ban cho cô.
Tan ca, cô ra khỏi cửa chính lại không thấy xe của Bạch Duyên Đình ở bên ngoài.
Cô không biết có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không, đang muốn gọi điện thoại hỏi một chút, nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi đã nghe có người nổi giận đùng đùng hét lên một câu: “Trình Khanh Khanh!”
Trình Khanh Khanh nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người tới, tuy rằng chỉ mới hai ngày không gặp.
Thế nhưng hai ngày nay cô đã trải qua cái chết cùng luân hồi thống khổ, gặp lại cô ta, dĩ nhiên có tâm tình hoàn toàn khác.
Không giống với sự ủy khuất đáng thương ngày hôm trước khi xin lỗi cô, giờ phút này Lương San mang theo một cỗ phẫn nộ tràn đầy khí thế hung hăng vênh váo.
Gương mặt u ám sải bước tới gần cô, không nói hai lời, giơ tay tát lên mặt cô.
Trình Khanh Khanh vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, có lẽ cũng sớm đoán được cô ta sẽ có hành động như vậy, một cái tát này còn chưa rơi vào mặt cô đã bị cô hung hăng bắt lấy cổ tay.
Lương San cũng không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, bàn tay nắm lấy cô ta giống như móng vuốt sắt, siết chặt cổ tay cô ta, như muốn bóp nát xương cốt của cô ta vậy.
Lương San lúc này đau đến nhíu mày, lạnh lùng nói với cô: “Cô mau buông tôi ra!”
Khóe miệng Trình Khanh Khanh nhếch lên một tia cười lạnh, hung hăng hất tay cô ta ra, “Cô đang làm cái gì vậy?”
Lương San luôn cảm thấy người trước mắt này có chút kỳ quái, tuy rằng từ sau khi cô tỉnh lại ánh mắt nhìn cô ta liền mang theo xa cách.
Nhưng hiện tại, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt cô nhìn cô ta ngoài xa cách còn có một chút ý tứ khác, mang theo một loại lạnh lùng, mang theo một loại ngoan độc, nhìn kỹ, luôn làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Lương San chưa bao giờ để cho mình yếu thế trước mặt Trình Khanh Khanh, lúc này cô ta phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến mục đích mình tới nơi này, cô ta liền cười lạnh một tiếng nói: “Tôi làm cái gì?! Cô nên tự hỏi mình đã làm gì? Cô không thấy bài viết trên mạng sao? Chuyện của cô và chồng tôi đã lan truyền khắp nơi, cô nói xem tôi muốn làm gì?!”
Bên cạnh studio chụp ảnh Hỷ Lạc còn có mấy tòa nhà văn phòng, lúc này đang là giờ tan tầm, không ngừng có thành phần tri thức đi ra từ tòa nhà, Lương San và cô đứng ở vị trí dễ thấy như vậy, cô ta lại cố ý cất giọng, lập tức hấp dẫn rất nhiều người dừng chân quan sát.
Lương San thấy cô chỉ lẳng lặng nhìn cô ta không nói lời nào, càng thêm sức mạnh, cô ta tiến lên gần một bước, cất to giọng: “Thế nào? Không có gì để nói sao? Thừa dịp tôi mang thai quyến rũ chồng tôi không phải rất lợi hại sao? Hiện tại bị tôi bắt được nhược điểm liền một câu cũng không nói nên lời sao?”
Trình Khanh Khanh chú ý tới sau khi Lương San phát ra những lời này, xung quanh có không ít người bắt đầu hướng về phía cô chỉ trỏ.
Nhìn bộ dạng Lương San càng thêm đắc ý, cô lạnh lùng cười, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy cách đám người đó không xa có một chiếc xe quen thuộc dừng lại, chiếc xe kia rất vững vàng dừng lại từ trên xe đi xuống một bóng người cao lớn.
Thấy anh xuất hiện ở chỗ này, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy dường như bầu trời u ám cũng lập tức sáng ngời, anh giống như một vật thể phát sáng ấm áp, vừa xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô, ngay cả muốn nói cái gì cô cũng quên mất.
Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô bị đám người vây quanh, lông mày nhíu lại, sải bước đi về phía các cô, mà Trình Khanh Khanh cũng phục hồi tinh thần, giống như nữ sinh nhỏ vừa mới yêu nhìn thấy bạn trai đã lâu không gặp, cô đỏ mặt, vẻ mặt nhảy nhót đi qua, đợi đến gần, cô liền kéo tay anh, ánh mắt si ngốc nhìn anh, ôn nhu nói: “Anh đã đến rồi à?”
Bàn tay nhỏ bé non nớt của cô nắm lấy bàn tay anh, Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy thân thể tựa như có điện, lập tức bị giật điện đến ngẩn người, một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.
Anh ra vẻ lạnh nhạt ho khan một tiếng, “Ừm, có việc làm chậm trễ một lát, em chờ bao lâu rồi?”
Trình Khanh Khanh vội vàng nói: “Không bao lâu cả, em cũng vừa mới ra khỏi cửa.”
Bạch Duyên Đình gật đầu, ánh mắt quét qua bốn phía, có lẽ khí thế trên người anh quá mạnh mẽ, người xung quanh thấy anh nhìn qua đều nhao nhao nhường đường.
Ánh mắt của anh liền một đường thông suốt rơi vào người Lương San, Lương San vốn đang vênh váo hung hăng bị anh nhìn chằm chằm như vậy, nhất thời liền ít đi sức mạnh.
“Làm sao vậy?” Bạch Duyên Đình lạnh lùng chất vấn.
Lương San ngược lại rất nhanh phục hồi tinh thần, trên mặt cố ý mang theo vài phần tức giận nói: “Anh cả, anh đến rất đúng lúc, có lẽ anh cũng đã nhìn thấy bài viết trên mạng.
Anh cả anh tốt xấu gì cũng là người có mặt mũi, chị dâu không chung thủy với anh như thế, chắc anh sẽ không cố ý bao che, để cho cô ta bôi nhọ gia tộc?”
Hai mắt Bạch Duyên Đình híp lại, ánh mắt giống như hai thanh đao sắc bén rơi vào mặt cô ta, “Bôi nhọ gia tộc? Bây giờ rốt cuộc là ai bôi nhọ gia tộc? Ngay cả người bình thường cũng biết đạo lý chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, nhưng cô lại đem những chuyện này đến trước mặt mọi người nghị luận, để cho người khác chê cười, hiện giờ người bôi nhọ gia tộc là cô đó chứ?”
Lương San theo bản năng lui về phía sau một bước, ánh mắt hỗn loạn lóe lên vài cái, nhưng cô ấy rất nhanh liền định thần, vành mắt nhất thời đỏ lên, trên mặt cũng lộ ra ủy khuất, “Anh cả, quả nhiên anh vẫn bao che cho cô ta.
Anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta không chung thủy với anh, tôi lại không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta thừa dịp tôi mang thai quyến rũ chồng tôi, mặc kệ nói như thế nào, tôi hy vọng chuyện này, cô ta có thể cho tôi một lời giải thích.”
“Lương San!” Ngữ khí Bạch Duyên Đình đột nhiên trở nên sắc bén, trịnh trọng gọi cô ta như vậy, Lương San chỉ cảm thấy như có người hung hăng đâm vào sống lưng cô ta một cái.
Sắc mặt Bạch Duyên Đình càng ngày càng nặng nề, “Bức ảnh kia là chụp ở nơi Khanh Khanh làm việc, nói đến câu dẫn, rốt cuộc là ai câu dẫn ai? Còn nữa, phòng trưng bày ảnh của studio chụp ảnh Hỷ Lạc có camera, muốn biết rốt cuộc là ai quyến rũ ai, mở video ra là biết.
Cuối cùng, người đăng bài kia tôi đã cho người tìm được, về phần người đứng sau tấm màn, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả, cô muốn tôi đem kết quả điều tra cùng với video cũng đăng một bài viết công khai cho mọi người xem sao? Nếu như các người muốn ép tôi ra tay, tôi không ngại triệt để trở mặt với các người.
Xem ra, lần trước tôi thoái vốn còn chưa đủ triệt để.”
Bạch Duyên Đình nói xong những lời này, mặt Lương San nhất thời trắng bệch, mà người vây quanh xem náo nhiệt cũng phát hiện ra kỳ hoặc trong đó, lập tức chỉ trỏ cô ta, còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Lương San cũng sợ làm lớn chuyện này, ba và Hạo Hiên sẽ không bỏ qua cho cô ta, dứt khoát lau nước mắt, ra vẻ ủy khuất nói: “Thôi bỏ đi, anh cả, anh đã muốn bao che cho cô ta như vậy tôi cũng không có gì để nói.
Chỉ là sự thật như thế nào, trong lòng mỗi người đều biết rõ.”
Nói xong lời này liền vội vàng lên xe rời đi.
Sau khi Lương San rời đi, có lẽ là sợ hãi khí thế của Bạch Duyên Đình, có lẽ là cảm thấy không còn kịch hay để xem, người xem náo nhiệt xung quanh liền tản đi.
Bạch Duyên Đình ngược lại cũng không thèm để ý nhiều như vậy, quay đầu nhìn thoáng qua cô, nhếch môi cười, ôn nhu nói: “Về nhà thôi.”
Trình Khanh Khanh gật đầu thật mạnh, “Ừm.”
Hai người liền tay trong tay cùng nhau lên xe, nghĩ đến lời anh vừa nói, Trình Khanh Khanh lúc này liền hỏi: “Anh thật sự đã tìm được người đăng bài kia sao?”
Bạch Duyên Đình gật đầu, “Tìm được rồi.”
“Vậy anh định làm gì?”
Bạch Duyên Đình vẻ mặt đương nhiên, “Đương nhiên là vạch trần chân tướng sự việc ra, chẳng lẽ để cho em chịu ủy khuất vô ích sao?”
Trình Khanh Khanh lại mỉm cười lắc đầu, “Em cho rằng, đem chân tướng vạch trần ra chỉ sợ còn chưa đủ.”
Bạch Duyên Đình nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, lập tức vẻ mặt ý vị thâm trường nhìn qua nói: “Vậy theo ý của em, nên làm như thế nào?”
Trình Khanh Khanh ánh mắt híp lại, ngữ khí nhiễm thêm vài phần ý lạnh, “Em chưa từng trêu chọc những người này, thế nhưng những người này lại hết lần này đến lần khác ức hiếp em.
Trước kia em quá mức nhu nhược, còn chưa kịp phản kích liền… Nhưng em bây giờ, nếu đã trở lại, đương nhiên là đem thù cũ hận mới cùng tính một lượt.”
“Uhm?” Bạch Duyên Đình nhíu mày, dáng vẻ vô cùng hứng thú, “Nói một chút xem, em có chủ ý gì.”
“Em cảm thấy việc vạch trần kẻ đứng sau bài viết này còn lâu mới đủ.
Còn phải đem chuyện Lương San bội bạc cạy góc tường bạn, Bạch Hạo Hiên lừa dối hạ tiện, những chuyện này đều vạch trần ra để chứng minh nhân phẩm lệch lạc của hai người này.
Phải biết rằng, xã hội hiện nay thống hận nhất chính là tra nam tiện nữ, Bạch Hạo Hiên là người thừa kế tương lai của tập đoàn Bạch thị lại có nhiều vết đen như vậy.
Cho dù sau này anh ta thật sự lấy được quyền thừa kế, người ta có chấp nhận anh ta hay không còn khó nói.
Đương nhiên, nếu như có thể đem chuyện Bạch Hạo Hiên là con riêng, mẹ anh ta lúc trước làm tiểu tam nói ra luôn thì không thể tốt hơn.”
Vốn Bạch Duyên Đình đang hưng trí bừng bừng nghe cô nói ra đề nghị của cô, nhưng nghe được nửa câu sau này, anh nhướng mày, mang theo vài phần thâm ý nhìn qua cô, Trình Khanh Khanh lại trực tiếp xem nhẹ vẻ tìm tòi trong mắt anh, cười khanh khách hỏi: “Anh cảm thấy đề nghị của em thế nào?”
Bạch Duyên Đình cũng nhếch môi cười, “Anh cảm thấy rất tốt.” Anh dừng một chút rồi lại nói: “Chỉ là, không phải em vẫn luôn rất thích dì Văn sao?”
Trình Khanh Khanh cười cười, “Anh không thích, em cũng không thích, huống chi nếu bà ấy biết chuyện Bạch Hạo Hiên lợi dụng em giết anh mà vẫn thờ ơ, bà ấy thị phi bất phân như vậy, em cần gì phải tôn trọng?”
Bạch Duyên Đình như có điều suy nghĩ gật đầu, “Vậy được, cứ làm theo lời em nói.”
Kỳ thật lúc trước anh đã sớm không muốn lưu lại bất kỳ tình cảm nào với người ở Tử Kinh Viên bên kia.
Chỉ là vẫn ngại Trình Khanh Khanh cùng Văn Tuyết Nhi còn có quan hệ với Bạch Tuệ Nhiễm, anh vẫn không thể xuống tay, nếu hiện tại cô đứng về phía anh, vậy đương nhiên là anh muốn thẳng tay làm cho thật tốt một trận.
Chẳng qua anh không nghĩ tới, chính là Khanh Khanh đơn thuần lương thiện kia hôm nay hắc hóa lợi hại như vậy, thật đúng là ngoài dự liệu của anh.
Bất quá, cô biến thành dạng gì anh đều thích, cho dù sau này cô trở nên một bụng xấu xa anh vẫn thích.
======================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngược tra và cưng chiều cả hai đều đúng!
Lúc Trình Khanh Khanh tỉnh lại lần nữa chỉ cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất đẹp.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, giống như có một bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, cô dụi dụi mắt, thích ứng một chút với ánh sáng mới từ trên giường ngồi dậy.
Phòng của cô có phong cách điền viên Trung Hoa vô cùng ý vị, cô nhớ rõ đây là nơi cô sống sau khi kết hôn với Bạch Duyên Đình.
Nhìn hết thảy trước mắt, cô vẫn có chút hoảng hốt, mặc quần áo rời giường.
Đi vào phòng vệ sinh, xuyên qua tấm gương nhìn người bên trong, hồi lâu cô vẫn không thể hoàn hồn lại, giơ tay sờ mặt mình, xúc cảm nhẵn nhụi ở đầu ngón tay, tất cả đều nói cho cô biết, những điều nhìn thấy trước mắt không phải là mơ.
Cô trở về, sau khi trở thành Hạ Tình hai mươi bảy năm, cuối cùng cô cũng trở lại.
Mang theo linh hồn được rèn luyện càng thêm cứng cỏi, mang theo tội ác đầy người.
Rốt cục cô cũng trở lại nơi này, nơi cô đã cố gắng hết sức để trốn thoát.
Kiếp trước cô sống quá hồ đồ, thẳng đến khi chết mới hiểu được rõ ràng.
Nhưng tất cả đều hiểu được khi quá muộn, cô còn chưa kịp bù đắp đã hoàn toàn rời đi, nhưng bây giờ…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau đó là âm thanh của Bạch Duyên Đình, “Khanh Khanh, em dậy chưa?”
Sau khi gõ cửa vài cái, anh cũng không đợi đến khi có người mở cửa, anh dứt khoát trực tiếp xoay cửa đẩy vào.
Cửa phòng vệ sinh không đóng, cho nên cô vừa quay đầu liền nhìn thấy anh từ cửa đi tới.
Trước mắt lại vang vọng tình cảnh ngày đó cô trốn thoát khỏi người anh, anh cầm ly rượu cô rót uống một hơi cạn sạch, mặc dù biết rõ cô đã hạ độc anh.
Khi đó anh đến tột cùng có bao nhiêu khổ sở? Cô không biết…
Nhưng mặc dù khổ sở, mặc dù thống khổ, nhưng vẫn lo lắng cô sẽ bị liên lụy, để cho cô nhanh chóng chạy trốn.
Sau đó anh làm thế nào sống lại? Bạch Hạo Hiên muốn mượn tay cô diệt trừ anh, dĩ nhiên là đưa cho cô loại thuốc đặc biệt, như vậy mới có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.
Cô thật sự là xấu xa, rõ ràng anh đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô vẫn bị che mắt, chưa bao giờ lựa chọn tin tưởng anh, lần lượt làm tổn thương anh, lần lượt đặt anh vào vực sâu thống khổ.
Nhưng mặc dù cô tàn nhẫn đến độ nào, tồi tệ đến đâu anh vẫn đối với cô một mực không rời, mặc dù cô biến thành người điên anh vẫn canh giữ bên cạnh cô như cũ.
Anh thật đúng là ngốc mà, rốt cuộc cô có cái gì đáng để được anh yêu thương như vậy?
Bạch Duyên Đình tiến vào nhìn thấy cô trong phòng vệ sinh, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Sao hôm nay ngủ lâu như vậy, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mau ra ngoài ăn đi.”
Cô bất động, chỉ lẳng lặng nhìn anh, Bạch Duyên Đình rất nhanh phát hiện mắt cô như đang ửng đỏ, ánh mắt nhìn về phía anh cũng mang theo thâm ý khiến người ta khó nắm bắt.
Ánh mắt anh căng thẳng, vẻ mặt lo lắng: “Làm sao vậy? Sao em lại nhìn anh như thế? Tối qua em có gặp ác mộng không?”
Gả cho anh nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cố gắng hiểu rõ anh.
Vậy sau này, cô sẽ dùng cả đời để tìm hiểu có đủ hay không?
Cho dù trải qua hai đời khổ đau, nhưng mặc kệ nói như thế nào, chung quy cô vẫn đã trở về, mà anh vẫn không rời đi, cô vẫn có cơ hội để hiểu rõ anh như cũ, để yêu anh.
Số phận đã mở ra cho cô một trò đùa lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng công bằng với cô.
Thấy sắc mặt anh càng ngày càng ngưng trọng, cô cũng không muốn anh quá mức lo lắng, liền cười ôn nhu với anh.
Là cảm kích đối với vận mệnh, là lời chào của Trình Khanh Khanh dành cho anh sau một thời gian dài xa cách.
“Bạch Duyên Đình, còn nhớ mô hình máy bay anh đưa cho em không? Em vẫn còn giữ nó.”
Vốn là Bạch Duyên Đình thấy sắc mặt cô khác thường, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, lại không ngờ cô đột nhiên nói một câu như vậy.
Mô hình máy bay?
Lần duy nhất anh tặng cô mô hình máy bay là khi ba anh tái hôn, ở trong vườn hoa oải hương góc đông bắc Bạch gia.
Chuyện ngày đó anh vẫn luôn nhớ rõ, mà bây giờ cô lại đột nhiên nhắc tới.
Bạch Duyên Đình chỉ cảm thấy thân thể như bị một kích mãnh liệt, anh nhất thời cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt không dám tin nhìn cô.
Cô… Nhớ lại chuyện trước đây sao?
“Khanh… Khanh Khanh.” Anh gọi tên cô theo bản năng, bởi vì tâm tình phức tạp trong cơ thể bắt đầu khởi động, giọng nói anh đã thay đổi âm điệu, “Em…”
Trình Khanh Khanh hít sâu một hơi, cười với anh càng ngày càng sáng lạn, “Em là Trình Khanh Khanh, em đã trở lại.”
Nhưng anh không hề kinh hỉ, ngược lại trở nên kinh hoảng thất thố, ánh mắt sợ hãi nhìn cô, “Em nhớ ra chuyện trước kia sao?” Giọng điệu hỏi của anh cũng lộ ra dè dặt.
Nhìn dáng vẻ của anh, cô thật sự vừa chua xót vừa khổ sở.
Cô nén nước mắt, cực lực ổn định thanh âm nói: “Đúng vậy, em đã trở lại.”
Anh dồn dập sờ hông quần, lại liếm đôi môi khô khốc, muốn nhìn cô nhưng lại không dám nhìn, ấp úng một lúc lâu mới nói: “Em… Em vẫn còn hận anh sao? Em vẫn ghét anh sao?”
Trình Khanh Khanh rốt cục nhịn không được nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, cô nghẹn ngào, nặng nề lắc đầu, “Em không hận anh, cũng không chán ghét anh.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang theo hoài nghi, anh hoài nghi là mình nghe lầm.
Trình Khanh Khanh nhắm mắt lại, đè xuống tâm tình mãnh liệt cuồn cuộn trong cơ thể, lại mở mắt ra, trong đôi mắt phiếm hồng kia liền có nhiều thêm một tia kiên định.
Mặt cô mang theo ý cười, ôn nhu nói với anh: “Em vẫn không kịp nói với anh một câu, Duyên Đình, em hy vọng bây giờ em nói còn kịp.”
Anh không nói gì, nhìn qua giống như bị câu “Không hận anh, không ghét anh” Vừa rồi của cô làm cho sợ ngây người, giờ phút này chỉ kinh ngạc nhìn cô xuất thần.
“Em muốn nói cho anh biết, Bạch Duyên Đình, em yêu anh.”
“…” Anh có chút hoảng hốt, “Em… Em đang nói gì vậy?”
Cô bình tĩnh nhìn anh, nói từng câu từng chữ vô cùng kiên định, “Em nói em yêu anh, Bạch Duyên Đình, em yêu anh!”
Anh thật lâu không có phản ứng, thân thể cũng giống như bị đóng đinh.
Khóe miệng anh run run, nhưng dường như mặc kệ cố gắng thế nào vẵn thủy chung nói không nên lời.
Cũng không biết qua bao lâu, giống như người bị thi triển ma pháp rốt cục cũng phá tan trói buộc, cuối cùng anh từ trong kinh hỉ đủ để làm cho anh phát cuồng phục hồi tinh thần lại, giờ phút này anh đã không còn biết nên nói gì, chỉ theo bản năng chạy tới kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
Hai tay vững vàng giam cầm cô, mặt gắt gao vùi trên hốc vai cô, anh hung hăng hít thở hương vị trên người cô, tựa như chỉ có như vậy mới có thể khiến anh tin tưởng lời cô nói là thật.
“Khanh Khanh… Khanh Khanh…” Một lần lại một lần anh lẩm bẩm gọi tên cô, trừ chuyện đó ra anh đã không biết nên biểu đạt tình cảm quá mức phức tạp trong cơ thể mình như thế nào.
Tuy rằng chỉ là thời gian một đêm, nhưng trong đêm này cô lại trải qua một lần sinh tử luân hồi.
Sự thống khổ khi cùng anh sinh ly tử biệt vẫn rõ ràng như cũ.
Nhưng vừa tỉnh dậy, anh lại ở bên cạnh cô, anh còn chưa rời khỏi, anh ở trước mắt cô, cô còn chạm tới anh, cô còn nghe được giọng nói của anh.
Cô cũng ôm chặt lấy anh, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói với anh, có tình cảm quá mãnh liệt muốn biểu đạt với anh.
Nhưng giờ phút này, thật sự ôm thân thể ấm áp của anh, cô chỉ còn lại nước mắt đầy mặt, đem tất cả khí lực đều dùng để cảm thụ sự ấm áp trên người anh.
Bạch Duyên Đình vẫn lo lắng nhất chính là một ngày cô sẽ nhớ tới chuyện trước kia.
Trước đó cô hiểu lầm anh sâu sắc, cô lại chán ghét anh như thế, hôm nay anh rất hạnh phúc, rất vui vẻ, anh chỉ hy vọng cuộc sống có thể tiếp tục như vậy.
Nhưng mặc dù vậy, “Cuối cùng cô ấy sẽ nhớ tới chuyện trước kia.” chuyện này vẫn giống như một quả bom bị chôn vùi, không chừng ngày đó có thể nổ tung làm anh thịt nát xương tan.
Nhưng bây giờ…
Những điều anh lo lắng đã không xảy ra, cô không ghét anh, không hận anh, không muốn rời bỏ anh.
Hơn nữa cô còn nói…
Bạch Duyên Đình, em yêu anh.
Cô nói rằng cô yêu anh.
Đây là điều anh chưa bao giờ dám nghĩ tới… Nhớ lại tất cả ân oán tình thù bị chôn vùi, cô sẽ nói một câu như vậy với anh.
Giờ khắc này, những lời này của cô chính là một sự khẳng định đối với anh mấy năm nay.
Cô đang nói cho anh biết, Bạch Duyên Đình à, anh trả giá nhiều như vậy không phải là không có hồi báo, nỗ lực của anh em đều biết, cho nên bây giờ, em yêu anh, tất cả những gì anh đã làm trong quá khứ em đều tha thứ.
Em đã hoàn toàn hòa giải quá khứ của chúng ta.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất đẹp, thời gian lẳng lặng chảy xuôi bên người, hai người ôm nhau chặt như vậy, ai cũng không đành lòng quấy rầy thời gian yên tĩnh tốt đẹp này.
Cũng không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra, dịu dàng giúp cô lau nước mắt, khàn giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, thời gian không còn sớm nữa.”
Cô gật đầu, “Vâng.”
Họ vẫn còn một đời để yêu nhau, không vội vàng nhất thời.
Cô đi theo Bạch Duyên Đình ra khỏi phòng, đã thấy hai đứa bé đang ôm ly uống sữa dưới lầu, vừa nhìn thấy cô, Tiểu Cảnh liền cười nói với cô: “Mẹ, sữa của mẹ con đã rót cho mẹ rồi.”
Trình Khanh Khanh đã có không cách nào hình dung giờ phút này nhìn thấy hai đứa nhỏ là cảm giác gì.
Tuy rằng cô cũng sống cùng bọn chúng lâu như vậy, nhưng lúc trước cô không phải chân chính là cô.
Giờ phút này, cô dùng ánh mắt của Trình Khanh Khanh nhìn bọn chúng, dùng ánh mắt của một người mẹ vô trách nhiệm nhìn chúng, cô chỉ cảm thấy cô nợ bọn nhỏ rất nhiều.
Cô đi xuống lầu, dùng ngón cái dịu dàng lau sạch sữa trên miệng Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh phát hiện hốc mắt cô đỏ bừng, nhất thời cau mày lo lắng hỏi: “Mẹ làm sao vậy? Tại sao mẹ lại khóc?”
Tiểu Nhã ngồi đối diện nghe anh trai nói như vậy vội vàng từ trên ghế bước xuống lạch cạch chạy đến bên này, đôi mắt to trong suốt chăm chú nhìn cô.
Thấy hai mắt mẹ quả nhiên đỏ hồng, đôi mắt to trong suốt của cô bé cũng nhất thời đỏ lên, mềm mại kêu một tiếng: “Mẹ…”
Âm thanh của cô bé thật đúng là làm cho cô đau lòng, bọn nhỏ càng hiểu chuyện như vậy càng làm cho cô cảm thấy áy náy.
Lúc trước đến cùng là cô trúng tà gì, lại cảm thấy hai tiểu thiên sứ đáng yêu như vậy là ma quỷ.
Nghĩ đến việc cô vắng mặt trong cuộc sống của bọn chúng nhiều năm như vậy, cô liền cảm thấy đau lòng khó nhịn, cô nhịn không được ôm chúng vào trong ngực, nén nước mắt lắc đầu với bọn chúng, “Mẹ không khóc, chỉ là mẹ rất vui thôi.” Rất vui vì mẹ còn có thể gặp lại các con, rất vui, vì mẹ còn có cơ hội để yêu thương các con.
Không vấn đề gì, về sau còn rất nhiều thời gian, đủ để cô chậm rãi bù đắp nợ đối với bọn chúng.
Bạch Duyên Đình đứng ở một bên cười khanh khách nhìn tất cả không phải không có cảm thán.
Quả bom chôn sâu kia đã bị phá hủy, những điều anh lo lắng hết thảy đều không xảy ra, về sau cũng sẽ không xảy ra.
Sau này, mặc kệ cô nói cái gì anh đều sẽ đáp ứng, cô muốn anh làm cái gì anh liền làm cái đó, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh anh, làm vợ anh, làm mẹ của con anh.
Anh thu hồi suy nghĩ, dùng ngón cái và ngón trỏ ấn vào khóe mắt, hít sâu một hơi mới nói: “Được rồi, chúng ta ăn sáng đi.”
Sau khi ăn điểm tâm xong, Bạch Duyên Đình vẫn đưa cô đến studio chụp ảnh như trước.
Chỉ là trước kia anh luôn theo thói quen nhìn chằm chằm cô, nhưng dọc đường đi lại đổi lại là cô nhìn chằm chằm anh, giống như nhìn thế nào cũng không nhìn đủ.
Bạch Duyên Đình cầm vô lăng, bị cô nhìn không chịu được, hơn nữa ánh mắt cô quá mãnh liệt, anh cũng không dám nhìn cô, rốt cuộc lúc chờ đèn đỏ anh nhịn không được quay đầu nói với cô: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Trình Khanh Khanh đem đầu tựa vào ghế cười khanh khách nhìn anh, “Em không thể nhìn anh sao?” Dáng vẻ không được tự nhiên và vành tai đỏ bừng của anh làm cho cô cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Anh quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp, “Anh không nói là không thể nhìn.
Chỉ là em nhìn chằm chằm anh như vậy, anh sẽ phân tâm…”
“Anh đừng để ý đến em là được…” Cô nhịn cười, “Hơn nữa trước kia không phải anh cũng thích nhìn chằm chằm vào em sao? Bây giờ đến lượt em nhìn anh.” Em muốn nhìn chằm chằm anh, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh cả đời.
Bạch tiên sinh không có cách nào phản bác, vừa lúc này đèn xanh bật sáng, anh liền trực tiếp khởi động xe rời đi.
Dọc theo đường đi cô vẫn nhìn anh như cũ, lúc anh đưa cô đến studio chụp ảnh thì lưng đã ướt một mảng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi dày đặc.
“Đến rồi, em xuống xe đi.” Anh nhẹ giọng nói với cô, ánh mắt vẫn không dám rơi vào mặt cô.
Trình Khanh Khanh làm sao nỡ cứ rời đi như vậy đây? Lúc trước khi chìm trong hồ chậm rãi chết đi, trong đầu cô vẫn nghĩ nếu như có thể ôm anh một cái thì tốt biết bao, giờ phút này rốt cuộc cũng có cơ hội như vậy, cô làm sao có thể buông tha.
Vừa rồi ở trong phòng tuy rằng ôm một hồi như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy còn chưa ôm đủ, hiện tại phải rời khỏi anh, tuy rằng chỉ có nửa ngày, nhưng cô vẫn không nỡ.
Cho nên suy tư một hồi, cô đơn giản cắn răng, trực tiếp nhảy tới từ chỗ ngồi, Bạch Duyên Đình không ngờ cô lại làm như vậy, lúc cô vượt qua, anh vẫn theo bản năng trốn về phía sau để cô ngồi lại, chỉ là biểu tình của anh có chút bối rối, “Em.
Em đang làm gì vậy?”
Cô vững vàng bước lên đùi anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, giống như một con lười nhỏ dán vào ngực anh, trong giọng nói cũng lộ ra sức mạnh chơi xấu, “Ôm một cái rồi đi!”
“…” Trách không được con gái thích làm nũng như vậy, thì ra là di truyền từ cô.
Nhưng Bạch tiên sinh đối với công phu làm nũng của cô là không thể chống đỡ, lúc này liền bỏ vũ khí đầu hàng.
Anh đặt hai tay trên lưng cô bảo vệ cô thật chặt, phòng ngừa thân thể cô đập lên vô lăng, trong giọng nói của anh lộ ra sự cưng chìu cùng bất đắc dĩ, “Được, em muốn ôm bao lâu cũng được.”
Trình Khanh Khanh gật đầu, lại dịch chuyển trên người anh, tìm vị trí thoải mái hơn.
Thế nhưng cô không biết cô di chuyển như vậy vừa vặn cọ vào chỗ nào đó của Bạch tiên sinh, anh nhất thời hít một ngụm khí lạnh, thân thể cũng theo đó nổi lên phản ứng, cánh tay anh theo bản năng siết chặt, ngữ khí cũng trở nên căng thẳng, “Khanh Khanh, dáng vẻ này của em, anh làm sao chịu được.”
Trình Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn anh, nhưng thấy anh cũng thật sâu nhìn lại cô, trong mắt anh giống như đốt lên một ngọn lửa, ngọn lửa này thiêu cháy trên người cô, làm cho cô cảm thấy trong lòng nóng bỏng, hai gò má đỏ lên, vội vàng đem mặt chôn trên ngực anh, “Không biết anh đang nói cái gì.”
Cằm của anh cọ xát trên đỉnh đầu cô, lại nói: “Anh gọi điện thoại cho Andy, nói hôm nay em không đi làm, nghỉ ngơi một ngày cũng không sao đúng không?”
Trình Khanh Khanh không nói gì, rồi lại nghe được anh nói: “Hôm nay trong công ty cũng không có chuyện gì, anh không đến cũng được.”
“…” Cô im lặng trong chốc lát, nhếch môi cười, “Được rồi.”
Sau đó quả nhiên Bạch tiên sinh lái xe về nhà lần nữa, vừa xuống xe liền nắm tay cô bước nhanh về phía nhà, dì Trương nhìn thấy hai người đang đi tới trở về, đang muốn mở miệng hỏi, Bạch Duyên Đình lại ném cho bà ấy một câu: “Lát nữa không cần gọi chúng tôi ăn cơm.”
Lúc nói những lời này, bước chân anh cũng không ngừng lại, vừa dứt lời, anh đã đưa cô đến cửa phòng, sau đó vội vàng mở cửa, kéo cô vào rồi trở tay đóng cửa lại, động tác của anh vội vàng như đang phải vội làm một chuyện không thể không làm.
Trình Khanh Khanh toàn bộ quá trình đều cúi đầu, giờ phút này bị anh mang theo vào phòng lại càng đỏ mặt.
Anh cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, Trình Khanh Khanh bị anh nhìn không được tự nhiên, do dự trong chốc lát đơn giản trực tiếp nhào tới người anh, đem môi dán lên môi anh, hung hăng hôn.
Bạch tiên sinh luôn không thể chống đỡ với nhu tình của cô, lúc này liền ôm chặt lấy cô, đảo khách làm chủ, sâu nặng hôn lên môi cô.
Anh hôn kịch liệt, cô cũng kịch liệt đáp lại, giống như người đã đi đến tận thế, mắt thấy tất cả sắp bị hủy diệt, tự nhiên dùng hết phút cuối cùng trải nghiệm niềm vui cực hạn trên đời này.
Anh dùng nụ hôn thay cho thâm tình, cô cũng dùng nụ hôn đáp lại thâm tình của anh, hai người từ cửa dần dần hôn lên giường, cho đến khi buông ra, quần áo của cả hai không biết đã lột sạch từ lúc nào.
Anh thủy chung dùng ánh mắt thâm tình lại lưu luyến nhìn cô, ánh mắt của anh làm cho trái tim cô rối loạn, tựa như dùng hết tất cả nhu tình của cô cũng đều không thể đáp lại, đơn giản hoàn toàn đem mình làm lễ vật tặng cho anh, anh muốn làm gì cô cũng được.
Anh làm hết sức như vậy, mang theo tình yêu triền miên, mang theo sự nhiệt tình liều lĩnh, mang theo sự sợ bóng sợ gió hồi sau là mừng như điên, một lần lại một lần, không biết bao lâu mới đẩy lui hết nhiệt tình ngưng tụ trong cơ thể mình.
Trình Khanh Khanh bị anh ôm, toàn thân giống như muốn tan rã, thân thể mệt mỏi không chịu nổi.
Thế nhưng cô lại luyến tiếc ngủ đi, cô ngửa mặt, lẳng lặng nhìn anh, ngón tay phát họa từ lông mày đến khóe miệng anh, cô thâm tình vuốt ve, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cứ lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, cô mới hỏi: “Ngày đó em hạ độc anh, làm sao anh có thể chịu đựng được?”
Vấn đề này cô hỏi rất nặng nề, nhưng không ngờ sau khi nghe được anh lại không cho là đúng cười khẽ, hời hợt trả lời: “Sau khi em đi anh liền nôn mửa, sau đó đến bệnh viện rửa dạ dày, nằm vài ngày là được rồi.”
Tuy rằng anh nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng cô biết rõ sự tình không đơn giản như vậy, nằm ở bệnh viện mấy ngày, mấy ngày này sợ là cũng trải qua cực kỳ nguy hiểm chứ?
Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, mũi cũng chua xót, một hồi lâu cô mới hỏi: “Vì sao lúc ấy anh lại ngốc như vậy? Rõ ràng biết là thuốc độc mà lại uống hết?”
“Anh đã nói rồi, đó là em rót cho anh, làm sao anh có thể không uống hết?”
Trình Khanh Khanh nằm trên người anh thò đầu nhìn qua, “Thế nhưng, sao anh không nghỉ đến hai đứa nhỏ, nghĩ đến công ty của anh.
Nếu như anh chết, ai sẽ chăm sóc cho con, ai sẽ giúp anh quản lý công ty?”
Khóe miệng anh mang theo ý cười chua xót, “Khi đó làm sao nghĩ được nhiều như vậy? Khi biết em hạ độc anh, anh đau lòng đến nỗi không thể quan tâm đến bất cứ điều gì.”
Trình Khanh Khanh nghe được những lời này chỉ cảm thấy trái tim đau đến sắp hít thở không thông, cô vội vàng nhào lên người anh ôm chặt lấy anh, dùng cái này an ủi anh, hy vọng sự ôn nhu của cô có thể làm cho anh lúc nhớ lại những chuyện này sẽ không thống khổ như vậy.
“Duyên Đình, là em có lỗi với anh, bây giờ em không biết nói gì cả, chỉ hy vọng sau này em có thể dùng hết sức mình để bù đắp.”
Anh lắc đầu, “Anh cũng không cần em bù đắp cho anh, anh chỉ cầu mong em có thể ở bên cạnh anh.”
Cô gật đầu trong nước mắt, “Vâng, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.” Nghĩ đến Bạch Hạo Hiên và Lương San, trong mắt cô nhất thời có thêm một chút hận ý, “Cũng trách em lúc trước quá mức ngu xuẩn, bị Bạch Hạo Hiên và Lương San lợi dụng.
Chuyện của ba em và Dương Hân đều do bọn họ làm, bọn họ đem tất cả đều đẩy cho anh, muốn em hận anh, lại mượn tay em diệt trừ anh.”
Hai hàng lông mày Bạch Duyên Đình nhất thời nhíu chặt, “Kỳ thật sau khi ba em và Dương Hân xảy ra chuyện, anh đã tìm người điều tra.
Có lẽ bọn họ làm cực kỳ bí mật, anh cũng không tìm được chứng cứ thực chất gì, cho nên lúc trước khi em hiểu lầm anh, anh không biết nên giải thích với em như thế nào.”
Nghĩ đến trước đây hoài nghi anh, nghĩ đến khi đó cô đối với anh lần lượt thương tổn, cô chỉ cảm thấy đau lòng khó nhịn.
“Là do em quá ngốc.”
Bạch Duyên Đình ôm cô chặt hơn một chút, “Cũng phải trách anh, lúc trước không có quá nhiều tinh lực phòng bị Bạch Hạo Hiên.”
Thật ra chuyện này một chút cũng không thể trách anh, lúc trước ba cô gặp chuyện không may, vẫn luôn là anh bận rộn, hơn nữa cô lại mang thai, cũng vẫn là anh quan tâm đến nơi ở, chỗ chơi của con, hơn nữa chuyện công ty cũng rất nhiều, cho dù là một thánh nhân anh cũng không thể làm xuể, huống chi còn có người vợ vô tâm như cô thỉnh thoảng gây thêm phiền phức cho anh.
Trình Khanh Khanh cảm thấy áy náy không thôi, vội vàng an ủi: “Duyên Đình, không liên quan đến anh, em cũng không trách anh.”
Nghĩ đến việc làm cho cô trở thành người điên ắt không thể thiếu Lương San, nghĩ đến Bạch Hạo Hiên từng bước trù tính cô.
Trình Khanh Khanh liền cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi phẫn nộ nói không nên lời, cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Nhưng mà Bạch Hạo Hiên và Lương San, em sẽ không bỏ qua.”
Lông mày Bạch Duyên Đình càng nhíu chặt một chút, “Muốn đối phó bọn họ chỉ sợ không dễ dàng như vậy, trước khi Bạch lão đầu chết hầu như không có khả năng nào.
Thật ra khi anh biết được chuyện em phát điên không thoát khỏi quan hệ với Bạch Hạo Hiên và Lương San liền nghĩ đến muốn trừng phạt bọn họ.
Nhưng Bạch lão đầu vẫn luôn che chở, anh không thể xuống tay.”
Trình Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến lúc cô cùng Bạch Duyên Đình quen biết, quan hệ giữa anh và Bạch lão tiên sinh tuy rằng không thể nói là thân cận nhưng cũng không ác liệt đến mức ngươi chết ta sống.
Có lẽ cũng bởi vì chuyện này cho nên quan hệ của bọn họ mới huyên náo đến cứng nhắc như vậy?
Trình Khanh Khanh lúc này càng áy náy không thôi, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm anh thật chặt.
“Đúng rồi, dì Văn và Tuệ Nhiễm có biết chuyện Bạch Hạo Hiên lợi dụng em để giết chết anh không?”
Bạch Duyên Đình ngưng mày suy nghĩ một chút, “Tuệ Nhiễm chắc là không biết, nhưng mà dì Văn của em nhất định biết.”
Nghe được đáp án này, Trình Khanh Khanh cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Dì Văn biết chuyện Bạch Hạo Hiên lợi dụng cô đầu độc Bạch Duyên Đình lại còn nói hy vọng cô có thể trở thành cầu nối giữa bọn họ với Bạch Duyên Đình.
Bà ta căn bản không xem chuyện Bạch Hạo Hiên lợi dụng cô đầu độc Bạch Duyên Đình ra gì cả, hay là thật sự cảm thấy có chút áy náy với Bạch Duyên Đình?
Thật ra cô vẫn cảm thấy dì Văn là một người hòa ái dễ gần, bất quá đó chỉ là xuất phát từ lập trường của một “đứa trẻ” nhìn “người lớn”.
Nếu như dùng ánh mắt của người lớn để nhìn bà ta, người này có lẽ cũng không thanh tâm quả dục, thanh cao kiêu ngạo như bà ta biểu hiện ra ngoài? Bằng không lúc trước rõ ràng biết ba của Bạch Duyên Đình có vợ con lại còn sinh con cho ông ấy.
Mặc dù sinh Bạch Hạo Hiên là bất đắc dĩ, nhưng về sau lại sinh thêm Bạch Tuệ Nhiễm, chịu đựng nhiều năm như vậy rốt cuộc mới trở thành nữ chủ nhân của Bạch gia, ẩn nhẫn như vậy, kiềm chế như vậy, nói bà ta một chút tâm cơ cũng không có hẳn là không có khả năng?
Bạch Duyên Đình thấy cô sững sờ không nói lời nào, biết cô chỉ sợ là vì chuyện của ba mà ưu tư hao tổn tinh thần.
Vì để phân tán sự chú ý của cô, anh liền cúi đầu hôn lên môi cô, ôn nhu nói với cô: “Đừng nghĩ nữa, hết thảy đều có anh ở đây.”
Dứt lời, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp xoay người đè lên, lại bắt đầu một vòng chiến đấu mới.
Trận chiến kéo dài đến tối, Bạch Duyên Đình giống như không biết mệt mỏi, tới một lần lại một lần, Trình Khanh Khanh hiểu được tâm tình của anh giờ phút này.
Anh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lo lắng nhiều năm như vậy, tảng đá lớn trong lòng anh rốt cuộc cũng hạ xuống, anh chỉ có thể lần lượt muốn cô mới có thể thỏa mãn khát vọng nhiều năm như vậy của anh.
Mà Trình Khanh Khanh cũng cố gắng lấy lại tinh thần hưởng ứng với anh, thẳng đến sau này thật sự mệt không chịu nổi mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau khi cô thức dậy, Bạch Duyên Đình vẫn đang ngủ say, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào, ôn nhu rơi trên mặt anh, ngũ quan của anh góc cạnh rõ ràng, lông mày rậm rạp càng lộ ra sự kiên nghị của đàn ông.
Tuy rằng anh bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua so với những người cùng tuổi trẻ thì hơn không ít, nhưng so với mấy năm trước anh vẫn già đi rất nhiều.
Nếu như chưa từng gặp phải chuyện này, anh còn có thể trẻ hơn, mà trên đầu anh vốn cũng sẽ không xuất hiện tóc bạc sớm như vậy.
Trình Khanh Khanh sờ nếp nhăn ở đuôi mắt anh, trong lòng thật sự là tư vị nói không nên lời, thật muốn đem những nếp nhăn này từng cái từng cái một vuốt thẳng.
Bạch Duyên Đình thật ra đã sớm thức rồi, chỉ là anh cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của cô bé này, trong lúc nhất thời sợ mình mở mắt đáp lại cô sẽ kìm lòng không được, hơn nữa anh cũng muốn nhìn xem cô bé này thừa dịp anh ngủ sẽ làm chuyện xấu gì.
Nhưng đầu ngón tay mềm mại kia từng chút từng chút xẹt xuống khóe mắt anh thật sự làm cho anh cảm thấy ngứa ngáy.
Rốt cục anh nhịn không được mở mắt ra, bắt lấy ngón tay cô, cười khanh khách nhìn cô nói: “Sáng sớm như vậy thức dậy chính là muốn đếm nếp nhăn cho anh sao? Hử? Có đếm rõ được là bao nhiêu không?”
Bởi vì vừa mới thức dậy, giọng nói của anh khàn khàn lại nồng đậm, hơn nữa người đàn ông này trời sinh có giọng trầm, âm thanh này nghe chỉ làm cho người ta cảm thấy trái tim muốn mềm nhũn.
Trình Khanh Khanh si ngốc nhìn anh, đôi mắt kia giống như muốn mọc ra hai đóa hoa đào.
“Mặt anh trẻ như vậy, lấy đâu ra nếp nhăn.”
Anh cười khẽ, đưa tay gõ lên chóp mũi cô: “Dỗ dành anh chơi như vậy thật sự có được không đó?”
Giọng điệu cưng chiều này của anh còn có động tác yêu thương này, làm cho cô cảm thấy trái tim mình phiêu lãng, thật muốn đem chính mình hoàn toàn bọc thành một quả cầu nhỏ lăn qua lăn lại trong ngực anh, nhưng vẫn không thể không đứng dậy.
Anh đỡ cô ngồi xong, kéo chăn ra ngồi dậy, “Thời gian không còn sớm nữa, phải rời giường thôi.”
Hiện tại anh đối với Trình Khanh Khanh xem ra chính là một viên trân bảo đã mất đi mà lấy lại được, cô liền thầm nghĩ mỗi ngày đều đem viên trân bảo này nâng ở trong tay, sợ không chú ý làm rớt.
Cho nên đột nhiên rời khỏi cái ôm ấp ấm áp của anh, Trình Khanh Khanh cảm thấy cả người đều trống rỗng, mắt thấy anh lấy quần áo mặc vào, cô vội vàng tiến lại vòng hai tay qua lưng anh.
Giờ phút này anh chỉ mặc một cái quần lót, vòng tay cô liền ôm trên cơ bắp rắn chắc của anh.
Ừm, cơ bắp của chồng cô sờ lên thật sự thoải mái, hơn nữa lưng anh ấm áp dễ chịu, Trình Khanh Khanh đem mặt dán ở trên, thoải mái nhắm mắt lại.
Bạch Duyên Đình bất đắc dĩ cười, “Em dính lấy anh như vậy, là không muốn anh đi làm sao?” Trong giọng nói lại không có ý trách cứ, hơn nữa lúc nói những lời này cằm còn cọ cọ trên đầu cô.
Trình Khanh Khanh sợ anh muốn rời đi, lại ôm chặt anh hơn một chút, “Cũng chỉ là muốn ôm thêm một lát nữa.”
Bạch Duyên Đình cười khẽ, thật ra anh cũng không nghĩ tới sau khi cô nhớ chuyện trước kia lại trở nên dính người như vậy, giống như một đứa trẻ, thật sự làm cho anh chống đỡ không nổi.
Anh dứt khoát vươn bàn tay kéo cô lên để cô ngồi trên đùi anh, trán đặt lên trán cô, ôn nhu nói: “Ôm như vậy có được không?”
Trình Khanh Khanh vội vàng hóa thành một con lười nhỏ trên cổ anh, trán cọ lên trán anh, “Cực kỳ được.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook