Sủng Đồ Lên Trời, Vạn Vạn Tuế
-
Chương 82: Đại kết cục
Biên cương Nam Tề cùng Bắc Sát cách nửa năm lại nổ ra chiến hỏa, dân chúng lầm than, nhưng khác với lần trước là lần này binh lính Bắc Sát không nhúc nhích người nào, ngược lại là đại quân Đông Ngô lại lướt qua Bắc Sát, đứng ở biên cương giao chiến với Nam Tề.
Trong đại quân Nam Tề, Đông Phương Ngưng Tử một thân chiến bào màu xám bạc, thân ảnh cao ngất ngồi trên chiến mã, trên cằm tuy lún phún vài sợi râu nhưng cũng không che đi vẻ tuấn tú của hắn, ngược lại còn càng toát lên khí thế của đại tướng.
Còn Đông Ngô Điệp Phá Thiên lại không ngồi trên chiến mã mà mang bộ liễn* chuyên dụng của cung phi Bắc Sát lên chiến trường, nửa nằm trên đó, vô cùng nhàn nhã, dường như nơi này không phải là chiến trường mà là sau nhà hắn.
(R: thiệt tình k biết dùng từ gì ngoài ‘tấm ván có mái che’ =)), bạn Điệp nằm trên đó, hai bên có thể còn có ng quạt, bưng trái cây, đấm bóp giác hơi, blah blah. Này là tưởng tượng của ta).
Đỗ Chân Chân đứng bên cạnh Đông Phương Ngưng Tử đã nhìn không vừa mắt, rõ ràng là một đại nam nhân, vậy mà vẻ ngoài còn đàn bà hơn cả nữ nhân! Hơn nữa dựa theo hành động của Điệp Phá Thiên, hoàn toàn chính là không để Đông Phương Ngưng Tử vào mắt. Đỗ Chân Chân tức giận, trực tiếp giơ kiếm bay về phía Điệp Phá Thiên.
Đông Phương Ngưng Tử nhìn đến Đỗ Chân Chân đột nhiên vọt vào trận doanh đối phương, trong mắt không khỏi trầm xuống, không biết là nàng tự đại hay là muốn chết nữa đây! Dùng sức vung tay lên, chỉ kiếm về phía Đông Ngô đối diện, Đông Phương Ngưng Tử ra lệnh với binh lính phía sau: “Lên……”
Thoáng chốc, bụi đất bay lên, tiếng vó ngựa vang dội trong không trung, Đông Ngô bên này thấy Nam Tề đã tiến công cũng không kiên nhẫn nữa, xông lên nghênh đón đợt tiến công của Nam Tề. Hai bên giao chiến, đao quang kiếm ảnh lóe sáng, cả chiến trường thoáng chốc tràn ngập không khí tiêu điều cùng mùi máu tươi.
Bên này, Đỗ Chân Chân đã lướt qua trùng trùng binh lính, trước mắt đã tiến rất gần đến chỗ Điệp Phá Thiên, tựa như chỉ cần chém xuống một nhát là Điệp Phá Thiên đã có thể đi gặp Diêm Vương.
Nhưng ngay vào lúc này, Điệp Phá Thiên vốn trước mắt lại đột nhiên biến mất, Đỗ Chân Chân âm thầm kêu không ổn, vội vàng lui về phía sau, nhưng vừa quay người lại, Điệp Phá Thiên đã đứng trước mặt Đỗ Chân Chân, hắn cười nói: “Cô nương, đã đến đây rồi sao lại đi nhanh như vậy a!”
Đỗ Chân Chân cả kinh trong lòng, lập tức phi thân ra tay với Điệp Phá Thiên. Tình hình đã như vậy thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Nhưng Đỗ Chân Chân sao có thể là đối thủ của Điệp Phá Thiên? Điệp Phá Thiên chỉ cần nghiêng người một cái, Đỗ Chân Chân đã chém hụt. Thấy Điệp Phá Thiên lại biến mất, Đỗ Chân Chân lúc này mới biết mình là lấy trứng chọi đá, hiện tại hối hận cũng không kịp, chỉ có thể liều mạng dùng toàn lực xông ra ngoài.
Điệp Phá Thiên lại như đùa bỡn Đỗ Chân Chân, cứ xoay vòng vòng quanh nàng, chơi thật sự vui vẻ.
Đỗ Chân Chân tức đến dựng lông, lập tức cầm kiếm chém bốn phía, nhưng chém đến đâu cũng chỉ hụt, nàng không khỏi cảm thán khinh công kinh người cùng năng lực phản kháng nhanh nhạy của Điệp Phá Thiên.
Cuối cùng Đỗ Chân Chân hoàn toàn chém lung tung không suy nghĩ, lúc này lại nghe đến giọng nói đùa bỡn của Điệp Phá Thiên vang lên bên cạnh: “Cô nương, cô như vậy rất dễ làm bản thân bị thương nha!”
Đỗ Chân Chân vừa nghe liền quay qua nhìn, nha, đùa bỡn nàng không nói, còn nhạo báng kĩ thuật của nàng.
Không khỏi vận nội lực, chậm rãi dựng tai cảm nhận hướng gió xung quanh, đột nhiên nàng đâm một kiếm về phía sau, thanh kiếm đang lao nhanh trong không khí đột nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ngược lại, lưỡi kiếm bị bẻ cong, vừa vặn đâm vào người Đỗ Chân Chân.
Đỗ Chân Chân bị đau ngã xuống đất, nhìn mũi kiếm đâm vào vai phải, không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Điệp Phá Thiên lúc này cũng dừng lại, nhìn Đỗ Chân Chân đau đến vã mồ hôi trước mắt, không khỏi nhún vai “Ta đã nhắc cô rồi!”
Vừa nói xong, sau lưng liền xuất hiện một cỗ lực lớn, Điệp Phá Thiên chuyển mắt, lập tức bay lên tránh thoát một kích.
Đông Phương Ngưng Tử nhân cơ hội ôm lấy Đỗ Chân Chân tránh xa Điệp Phá Thiên!
Trong một khắc đứng bên ngoài nhìn thấy Đỗ Chân Chân bị đả thương vừa rồi, hắn không thèm suy nghĩ gì đã chạy vội đến, nhưng vẫn là chậm một bước, mũi kiếm đã đâm vào vai Đỗ Chân Chân, đột nhiên một trận đau lòng cùng tức giận dâng lên, Đông Phương Ngưng Tử bay thẳng đến Điệp Phá Thiên mà ra tay.
Điệp Phá Thiên chậm rãi tiếp đất, nhìn Đông Phương Ngưng Tử đang tức giận trước mắt, không khỏi nhíu mày ủy khuất nói: “Ta không phải cố ý!”
Hắn chỉ là muốn ngăn cản nhát kiếm mà thôi, ai biết mũi kiếm lại đâm vào vai Đỗ Chân Chân chứ?
Đông Phương Ngưng Tử vì thấy Đỗ Chân Chân bị thương mà tức giận, cũng không để ý đến ngữ khí của Điệp Phá Thiên, trực tiếp giơ kiếm xông lên.
Điệp Phá Thiên vừa đỡ mỗi chiêu thức của Đông Phương Ngưng Tử vừa kêu: “Ai nha nha, huynh đài, đừng phát hỏa lớn vậy, có gì từ từ nói a!”
Đông Phương Ngưng Tử vẫn không thèm nhìn đến Điệp Phá Thiên, giơ tay đoạt lấy binh khí của binh lính Đông Ngô bên cạnh, hai tay đồng loạt tấn công liên tiếp về phía Điệp Phá Thiên, tựa như hai người đang song kiếm hợp bích.
Điệp Phá Thiên thấy Đông Phương Ngưng Tử càng đánh càng hăng thì không khỏi thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Huynh đài a, người yêu của ngươi còn bị thương đứng bên kia chờ ngươi kìa!”
Đông Phương Ngưng Tử nghe vậy thì tạm dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Đỗ Chân Chân. Quả nhiên thấy Đỗ Chân Chân đang một tay ôm miệng vết thương, một tay cầm kiếm chống lại binh lính Đông Ngô. Đông Phương Ngưng Tử không khỏi nóng lòng, nhanh chóng xoay người bay về phía Đỗ Chân Chân, trước khi đi còn không quên cho Điệp Phá Thiên thêm một chưởng.
Điệp Phá Thiên thấy vậy trực tiếp mắng to, vừa rồi hắn không những không lợi dụng giậu đổ bìm leo mà còn hảo tâm nhắc nhở, vậy mà Đông Phương Ngưng Tử lúc đi còn không quên bỏ lại cho hắn một chưởng!
Điệp Phá Thiên bực bội quay đầu, trở lại bộ liễn ngồi quan sát. Hoa Khanh Trần còn chưa xuất hiện, hắn sẽ không lãng phí thể lực cùng nội lực!
Nhưng không ngờ vừa đặt mông ngồi xuống, bộ liễn đã bị phá nát, Điệp Phá Thiên không kịp phản ứng nên ngã nhào xuống đất, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo nam tử màu vàng kim.
Điệp Phá Thiên lập tức bắn lên, cười hơ hớ với người vừa đến: “Nha, Hoa đại ca, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp a?”
Hoa Khanh Trần lúc này ánh mắt sâu hun hút, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng, khiến Điệp Phá Thiên đứng cách hắn không xa hít sâu một hơi.
Nha, sau bao nhiêu năm, khối băng vẫn lạnh như vậy là thế nào.
Hoa Khanh Trần nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, hắn lạnh lùng nói với Điệp Phá Thiên: “Nguyệt Nhi ở đâu?”
Điệp Phá Thiên vừa bị trừng một cái, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh. Tiểu Hồng muội muội đúng là lợi hai, tin tức phát ra chưa đến một tháng, Hoa Khanh Trần đúng là đã tìm tới cửa.
Nhưng hắn lại không biết Hoa Khanh Trần ở đây chờ Liễu Nguyệt Phi đã nửa tháng vẫn không thấy được nàng, kiên nhẫn đã sớm xài hết, hắn đang chuẩn bị tự đi bắt người!
Điệp Phá Thiên ha ha nói: “Hoa đại ca là nói tiểu Hồng muội muội sao? Đáng tiếc ta cũng không biết a!”
Hoa Khanh Trần nghe vậy liền không khách khí xuống tay cho Điệp Phá Thiên một kích. Không biết, hắn liền đánh đến khi nào biết mới thôi.
Hoa Khanh Trần đột nhiên ra tay, Điệp Phá Thiên cho dù phản ứng nhanh đến cỡ nào cũng không lại Hoa Khanh Trần, còn chưa kịp mở miệng, người đã bị đánh bay một vòng, hắn không khỏi xoa xoa lồng ngực đang đau đớn không thôi, sau đó nhanh chóng trả lại cho Hoa Khanh Trần một kích.
Hoa Khanh Trần hoàn toàn không để tấn công của Điệp Phá Thiên vào mắt, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Điệp Phá Thiên cứ như vậy bị đánh bay, ngã xuống đất.
“Hiện tại đã biết chưa?”
Điệp Phá Thiên đứng dậy, vừa đúng lúc nghe được những lời này, hắn trưng ra một bộ mặt tươi cười nói với Hoa Khanh Trần: “Hình như có chút ấn tượng, nhưng vẫn nghĩ không ra!”
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần lại vung tay lên, Điệp Phá Thiên vừa đứng dậy không lâu lại bị đánh ngã xuống đất, lần này miệng còn cắn một cọng cỏ.
Vốn xuất binh là vì muốn tìm Hoa Khanh Trần đánh một trận, bây giờ thì hay rồi, bị Hoa Khanh Trần đánh đòn phủ đầu trước, bản thân không có cơ hội phản kháng, giờ còn thêm bị thuộc hạ hù chết!
Nhìn thi thể vừa ngã xuống bên cạnh, Điệp Phá Thiên từ từ đứng dậy, đón nhận trận công kích tiếp theo của Hoa Khanh Trần. Hắn đẩy thi thể cản trở qua một bên, sau đó nhanh chóng xuất kiếm hướng Hoa Khanh Trần.
Thấy vậy, Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, cũng rút nhuyễn kiếm ra chống lại Điệp Phá Thiên.
Dân gian đồn đãi Liễu Diệp kiếm pháp xuất thần nhập hóa, người có thể sử dụng Liễu Diệp kiếm pháp một cách nhuần nhuyễn nhất, đương nhiên sẽ không là Liễu Nguyệt Phi từ hiện đại đến, mà là Hoa Khanh Trần.
Điệp Phá Thiên có ba thứ sở trường nhất, một là khinh công không người nào địch lại, hai là kiếm thuật cao siêu, ba là ảo thuật mê người.
Nhưng ba thứ này gặp phải Hoa Khanh Trần liền trở nên vô dụng, khinh công cho dù lợi hại thế nào đi nữa, ở trước mặt Hoa Khanh Trần cũng không thể thi triển được, kiếm thuật cao siêu cũng không phải đối thủ của Liễu Diệp kiếm pháp, ảo thuật mê người, càng hỏng, Hoa Khanh Trần sẽ không trúng chiêu!
Điệp Phá Thiên bế quan hơn mười năm, vốn định tìm Hoa Khanh Trần đánh một trận gay cấn, nhưng lúc này xem ra hắn cũng giống như mười năm trước, thua đến rối tinh rối mù!
Cuối cùng bị đánh bại một lần nữa, khóe miệng Điệp Phá Thiên chảy máu tươi. Hắn biết Hoa Khanh Trần vẫn chưa đánh hết lực, chỉ có thể cười nói: “Xem ra Hoa đại ca còn nhớ tình cảm của chúng ta a!”
Hoa Khanh Trần nhíu mày, nhìn binh lính đang đánh nhau hỗn loạn phía xa, trầm giọng nói: “Tất cả dừng lại!”
Lời vừa ra, toàn bộ binh lính đều ngưng động tác, quân Nam Tề nhanh chóng rút về, xếp thành hàng.
Binh lính Đông Ngô tuy không phải người của Hoa Khanh Trần nhưng lại thuần phục dưới khí chất vương giả của hắn, tất cả đều không dám chậm trễ, nhanh chóng lui binh, trở lại hàng ngũ của mình.
Điệp Phá Thiên chậm rãi đứng lên, bất đắc dĩ nhún vai, Hoa Khanh Trần chính là như vậy, khiến người ta không thể không tâm phục khẩu phục!
Nhưng mà ngay lúc này, đôi mắt tức giận của Hoa Khanh Trần khiến Điệp Phá Thiên không khỏi ngẩn ra, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa chịu khuất phục.
Trong mắt chuyển động, hắn cười nói với Hoa Khanh Trần: “Ha ha, Hoa đại ca, không phải huynh muốn biết tiểu Hồng muội muội ở đâu sao?”
Đôi mắt sắc của Hoa Khanh Trần không chuyển hướng, dưới chân cũng không dừng lại, bước từng bước đến chỗ Điệp Phá Thiên.
Điệp Phá Thiên đành phải lui về sau, vừa lui vừa ha ha nói: “Ai nha, huynh xem ta vậy mà quên béng mất chuyện này, ta sẽ lập tức nói cho huynh tiểu Hồng muội muội ở đâu!”
Động tác Hoa Khanh Trần vẫn không thay đổi, Điệp Phá Thiên muốt một ngụm nước bọt, nói: “Hoa đại ca a, Hoa đại gia a, tiểu Hồng muội muội không cho ta nói!”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Hoa Khanh Trần bắn về phía Điệp Phá Thiên, dường như muốn xuyên thủng hắn. Điệp Phá Thiên đành phải ủy khuất nói: “Ta nói, ta nói còn không được sao!”
Hoa Khanh Trần lúc này mới dừng bước chân, chờ Điệp Phá Thiên mở miệng.
Thấy vậy, Điệp Phá Thiên cũng biết nếu mình còn không chịu nói, thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương!
Hai mắt ửng hồng, ra vẻ đáng yêu nhìn Hoa Khanh Trần, Điệp Phá Thiên bình thường thích nhất chính là giả bộ đáng thương, cũng không biết bản thân là nam nhân lại ra vẻ đáng thương chỉ khiến Hoa Khanh Trần cũng là nam nhân nổi da gà khắp người.
“Tiểu Hồng muội muội biết huynh định cưới Công chúa Tây Lâm nên tức giận chạy đi diệt Tây Lâm rồi!” Điệp Phá Thiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại không dám nói là hắn bày đầu!
Nhưng Hoa Khanh Trần lại không có phản ứng gì, tựa như đã biết từ lâu, điều này khiến Điệp Phá Thiên khó hiểu, hắn nhịn không được mà hỏi: “Huynh còn không đi ngăn cản?”
Nếu còn không ngăn cản, tiểu lão bà sẽ không có nha!
Hoa Khanh Trần lại không đáp lời Điệp Phá Thiên, cất bước đi về phía Đông Phương Ngưng Tử đằng sau.
Đông Phương Ngưng Tử ôm Đỗ Chân Chân, xé góc áo cầm máu cho nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tâm hắn cũng không hiểu mà đau theo.
“Sao rồi?” Hoa Khanh Trần nhìn thoáng qua, liền hỏi.
Đông Phương Ngưng Tử thấy là Hoa Khanh Trần, lập tức nói: “Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là có chút đau!”
Hoa Khanh Trần gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn đại quân bốn phía, nói với Đông Phương Ngưng Tử: “Thu binh đi, mang về nghỉ ngơi cho tốt!”
Đông Phương Ngưng Tử tất nhiên biết Hoa Khanh Trần đang nói đến hai chuyện, hắn cúi đầu hành lễ với Hoa Khanh Trần, sau đó ôm Đỗ Chân Chân lên ngựa, dẫn đại quân quay về.
Binh lính Đông Ngô cũng không hiểu, rốt cuộc là còn đánh nữa không a, bọn họ lặn lội đường xa, xuyên qua Bắc Sát đến biên cương giao chiến với Nam Tề, thế nào mà lúc này Nam Tề lại lui binh rồi?
Sắc mặt Điệp Phá Thiên hiện tại cũng không được tốt, hắn đã thu lại tâm tình đùa bỡn, Hoa Khanh Trần này đúng là không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Không khỏi hừ lạnh một tiếng “Tiểu Hồng muội muội nói không thích kẻ phụ lòng, chờ diệt Tây Lâm xong muội ấy sẽ trốn đi, không để huynh tìm được!”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Hoa Khanh Trần, chỉ thấy hắn xoay người lại, ánh mắt lãnh liệt như muốn xuyên thấu Điệp Phá Thiên. Điệp Phá Thiên cũng chỉ có thể ngẩn ra, không dám nhiều lời nữa.
Hoa Khanh Trần híp mắt. Tốt lắm, rất tốt, còn muốn bỏ đi vĩnh viễn, vậy còn phải xem nàng có bản lĩnh này không đã!
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đang ngồi trên xe của đoàn thương nhân, lắc lư một tháng trời rốt cuộc cũng băng qua Nam Tề, đến được Tây Lâm.
Bởi vì người Vô Ưu Môn ở đâu cũng có nên nàng phải giả dạng thành lão thương nhân mà đi, bên phía sư phụ kia có Điệp Phá Thiên giữ chân, hy vọng Điệp Phá Thiên hữu dụng một chút, kéo dài cho nàng được chút thời gian, như vậy nàng mới diệt được tiểu tam!
Qua một phen tìm hiểu, Liễu Nguyệt Phi biết Huyền Thiên đã đến đón Công chúa, hiện tại đang dừng chân tại biên giới Tây Lâm.
Lúc này Liễu Nguyệt Phi làm gì còn đầu óc suy nghĩ vì sao bọn họ dừng lại mà không tiếp tục đi chứ, nàng chỉ nghĩ xem nên làm thế nào để diệt đám tiểu tam dám mơ tưởng đến lão công của nàng!
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống hồ nàng là con người!
Đổi sang một thân quần áo đỏ tươi kiều diễm, phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ ra, Liễu Nguyệt Phi chuẩn bị gặp tiểu tam, nói cho cô ả biết nàng không phải dễ chọc!
Nàng là phụ nữ thời đại mới, giỏi việc nước đảm việc nhà, đánh sắc lang diệt tiểu tam! Khẩu hiệu đã hô xong, lên đường!
Màn đêm buông xuống, Miên Châu là cao nguyên nên đặc biệt rét lạnh, hơn nữa vì đang là mùa đông nên mặt đất đã sớm bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày.
Lúc này trong một gian phòng màu đỏ, Công chúa Tây Lâm Tây Chi một thân trang phục truyền thống, đang ngồi để nha hoàn bên cạnh tháo búi tóc, chuẩn bị ngủ.
Trong phòng đốt một bếp lửa, thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng nổ lách tách nhưng vẫn lạnh thấu xương, Tây Chi không nhịn được nói: “Thời tiết quỷ quái này, mới đầu đêm đã lạnh phát run, vì sao chúng ta còn chưa rời đi chứ!”
Theo lý thì Tây Chi là người Tây Lâm, đúng ra không sợ lạnh, nhưng nàng vốn được nuông chiều từ bé,, trong hoàng cung Tây Lâm khắp nơi đều là lò sưởi ấm, mà nàng vừa đến mùa đông cũng không xuống giường, bây giờ Huyền Thiên lại chỉ đặt một bếp than trong phòng, đương nhiên nàng không nhịn được mà oán giận.
Nha hoàn cũng một thân trang phục Tây Lâm bên cạnh thấy vậy ôn nhu nói: “Công chúa, đợi đến Nam Tề sẽ không lạnh nữa, nghe nói thời tiết ở Nam Tề rất ấm áp!”
Nha hoàn nói xong, trên mặt đều lộ ra vẻ chờ mong, bọn họ thật may mắn, có thể đi theo Công chúa đến Nam Tề, từ nay về sau không cần lo cái ăn cái mặc, cũng không sợ lạnh nữa!
Tây Chi nghe vậy, trên mặt lộ ra một mạt đỏ ửng, không khỏi nói: “Các ngươi nói xem Hoàng hậu Nam Tề là dạng người như thế nào a!”
Đồn đãi Hoàng đế Nam Tề vì Hoàng hậu mà xóa bỏ hậu cung, cho nên khi nàng gả đến cũng chỉ có một hậu phi là Hoàng hậu, điều này khiến nàng không khỏi lo lắng.
Nha hoàn thấy vậy cũng nói lên cái nhìn cùng lời bản thân nghe được: “Dân gian đồn đãi Hoàng hậu là người giang hồ, hẳn là không xinh đẹp được như Công chúa. Nam nhân đều thích nữ tử mềm mại một chút, loại nữ tử dũng mãnh như vậy có ai thích chứ? Bây giờ Hoàng thượng Nam Tề đã tới đón Công chúa, hẳn là do nghe nói Công chúa thiên sinh lệ chất nên mới động tâm!”
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa còn là vị trí Quý phi, lễ nghi Hoàng hậu nha. Công chúa người gả sang đó là sẽ cùng Hoàng hậu Nam Tề ngang hàng a!” Một nha hoàn khác cũng mở miệng, líu ríu nói.
Tây Chi nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy ý cười. Được nha hoàn tâng bốc như thế, nàng càng cảm thấy bản thân mình rất ưu việt, không khỏi tự hào nói: “Đúng vậy, ả nếu dám chọc ta, bản Công chúa sẽ nói phụ hoàng để phụ hoàng phế ả!”
“Đúng, sau lưng Công chúa là toàn bộ Tây Lâm a!”
“Đúng vậy, Công chúa của chúng ta là lớn nhất!”
“Phải không?”
“Đương nhiên!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng chất vấn, hai nha hoàn không thèm suy nghĩ đã trả lời, sau khi nói xong mới cảm thấy không thích hợp, liền đứng trước mặt Tây Chi nhìn về phía cửa.
Một nha hoàn trong đó ấp úng hỏi: “Là, là ai? Công chúa của chúng ta ở đây, ai dám bất kính?”
“Ha ha……” Đột nhiên, một trận tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, đồng thời cửa đột nhiên bị mở ra, gió lốc mãnh liệt gào thét thổi đến khiến ba người trong phòng đều phải nhắm mắt lại, cúi thấp đầu để tránh trận gió lạnh.
Lại trong nháy mắt, cuồng phong dột nhiên ngừng gào thét, tựa như vừa rồi chưa xảy ra bất kì chuyện gì.
Ba người cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu, lại đồng thời kêu to: “A……”
“Kêu cái gì, câm miệng!” Liễu Nguyệt Phi lười biếng nằm trên giường, nhìn biểu cảm hoảng sợ trên mặt ba người, không kiên nhẫn nói.
Ba người nghe vậy liền ngậm miệng lại, nhưng sau đó liền cảm thấy không thích hợp, vì sao bọn họ lại nghe lời nữ tử xinh đẹp vừa xông vào này chứ?
Nữ tử trước mắt quần áo đỏ thẫm, cổ áo khoét sâu lộ ra khuôn ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mi như liễu, ánh mắt còn quyến rũ hơn hoa đào vô cùng câu dẫn lòng người, da trắng như tuyết, một đầu tóc đen vấn thành búi mỹ nhân, hạt ngọc trên tóc tỏa ra hào quang chói mắt dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, đúng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Tây Chi là người đầu tiên phản ứng lại. Vốn là một Công chúa được nuông chiều, nàng sao có thể chịu thua người khác? Lập tức cả giận nói với Liễu Nguyệt Phi: “Ngươi là ai? Cư nhiên dám xâm nhập vào phòng của bản Công chúa!”
Vừa nói, đồng thời cũng không quên nhấn mạnh ba chữ ‘bản Công chúa’ hòng nhắc nhở Liễu Nguyệt Phi thân phận của nàng.
“Ta biết a, cô là Công chúa Tây Lâm!” Liễu Nguyệt Phi thuận tay cầm lấy quả chuối bên cạnh, lột vỏ bắt đầu ăn.
Hai nha hoàn nhờ Tây Chi nhắc nhở nên cũng nhớ thân phận của chủ tử mình, không còn sợ Liễu Nguyệt Phi nữa. Hiện tại thấy Liễu Nguyệt Phi không để Công chúa của mình vào mắt, còn tùy tiện nằm trên giường, ăn đồ ăn của Công chúa thì không khỏi quát: “Đã biết là Công chúa mà còn làm càn như vậy, ngươi có muốn chúng ta gọi người bắt ngươi lại hay không!”
Nha hoàn nói nghiêm túc như vậy là muốn dọa Liễu Nguyệt Phi sợ hãi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để ý, chỉ thảnh thơi nói: “Ta cũng không phải người Tây Lâm, các ngươi không có tư cách bắt ta!”
Thời đại này tuy rằng là cổ đại, nhưng quan hệ giữa các quốc gia cũng giống như hiện đại, không phải người nước mình thì không thể xử phạt!
Nha hoàn kia tức giận đến phát run lại không biết làm thế nào, Tây Chi thấy vậy ngạo mạn nói: “Ngươi là người Nam Tề đi, bản Công chúa là Hoàng Quý phi Nam Tề, ngang hàng với Hoàng hậu, cẩn thận bản Công chúa không khách khí với ngươi!”
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã ăn xong chuối, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tây Chi, cười nói: “Thì ra là Hoàng Quý phi a, tiểu nhân đúng là sợ hãi!”
Tây Chi vừa nghe Liễu Nguyệt Phi nói vậy, cho rằng nàng đã biết sợ, tiếp tục cao ngạo “Bây giờ ngươi dập đầu nhận lỗi vói bản Công chúa, bản Công chúa sẽ xem xét mà tạm tha cho ngươi một mạng!”
Xì! Liễu Nguyệt Phi nghe xong nhịn không được phì cười, cô Công chúa này đúng là tự tin có thừa!
Nàng nhíu mày nói với Tây Chi: “Bất quá, ta cũng không thừa nhận thân phận Hoàng Quý phi của cô!”
“Công chúa chúng ta là Hoàng đế Nam Tề tự mình sắc phong!” Nha hoàn bên cạnh nghe vậy liền cả giận nói, không hiểu sao Liễu Nguyệt Phi lại nói vậy!
Tây Chi cũng không hiểu, trên khuôn mặt đều là vẻ tươi cười châm chọc “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Liễu Nguyệt Phi!” Liễu Nguyệt Phi nhàn nhạt nói ba chữ.
Mà Tây Chi nghe xong chỉ cảm thấy có chút quen, lại không nhớ là ai!
Nhưng một nha hoàn bên cạnh lại đột nhiên kinh ngạc chỉ vào Liễu Nguyệt Phi: “Liễu Nguyệt Phi? Hoàng hậu Nam Tề?”
Lời vừa nói ra, Tây Chi cùng nha hoàn còn lại cũng kinh ngạc nhìn Liễu Nguyệt Phi, Tây Chi nghe xong cũng đồng thời nhớ ra, Hoàng hậu Nam Tề đúng là trang chủ Liễu Diệp sơn trang Liễu Nguyệt Phi a!
Đồn đãi Liễu Nguyệt Phi thích mặc đồ đỏ, dáng người lung linh, da trắng như tuyết, lúc trước nàng còn không tin, cho rằng giang hồ đều là loại người dã man, nhưng lúc này thấy mới biết quả thật giống như tiên tử. Nữ tử như vậy toàn thân toát ra khí chất khiến người ta phải thần phục, nàng sao có thể đấu lại đây?
Liễu Nguyệt Phi nghe được lời nha đầu kia nói thì không khỏi nhíu mày: “Đã biết, còn vô lễ như thế?”
Lời nói nhẹ nhàng lại chứa đựng sát khí, nha hoàn kia lập tức quỳ xuống cúi đầu trước Liễu Nguyệt Phi. Người trong giang hồ đều là ác ma, không thể trêu vào.
Cao ngạo cùng tự tôn vừa rồi của Tây Chi nháy mắt biến mất, nàng không biết vì sao Liễu Nguyệt Phi lại xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng đã dâng lên cảm giác sợ hãi, Tây Chi cười nói: “Thì ra là tỷ tỷ, không ngờ tỷ tỷ lại tự mình đến đón muội muội a!”
Lời nói thỏa đáng, hòa nhã, nhưng từng câu từng chữ đều thếp vàng lên mặt mình.
Thế nhưng Liễu Nguyệt Phi cũng không ưa dạng này, nàng hừ lạnh: “Ta là tới giết ngươi!”
Tây Chi nghe vậy cũng không giả vờ được nữa, toàn thân run rẩy, tức giận trừng mắt quát lớn: “Ta là Hoàng thượng của các ngươi tự phong, giết ta không sợ Nam Tề cùng Tây Lâm chiến tranh sao? Ngươi cũng không sợ bị Hoàng thượng các ngươi xử lí sao?”
Đối này, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không thèm để ý nhún vai “Ai biết là ta giết ngươi a!”
“Ngươi……” Tây Chi sợ hãi nhìn Liễu Nguyệt Phi, bước chân lui về sau một chút, đột nhiên nàng hét lớn: “Người tới a, giết người a!”
Khả năng của Liễu Nguyệt Phi, tuy chưa thấy nhưng cũng đã nghe nói qua, hôm nay Liễu Nguyệt Phi đột nhiên tìm đến nàng, nàng cũng đã đoán ra kết cục của mình!
“Hoàng hậu nương nương, ta không gả, không gả, cầu ngươi đừng như vậy!” Liễu Nguyệt Phi còn chưa có động tác gì, Tây Chi đã quỳ xuống không ngừng dập đầu. Nhưng Liễu Nguyệt Phi sao có thể lưu lại tai họa như vậy chứ?
Cười cười cầm lên con dao gọt hoa quả bên cạnh, đột nhiên ánh mắt Liễu Nguyệt Phi biến đổi, nhanh tay phóng con dao về phía Tây Chi. Cho dù không lấy mạng, nàng cũng muốn phế đi Tây Chi!
Nhưng ngay vào lúc này, một luồng sáng lóe lên, Huyền Thiên xuất hiện cản lại con dao gọt hoa quả, đồng thời nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi.
Tây Chi vừa thấy có người tới cứu, liền tránh ra sau lưng Huyền Thiên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói: “Ả muốn giết ta, ả muốn giết ta, ngươi nhanh trở về nói Hoàng thượng của các ngươi phế đi nữ nhân này!”
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi tối sầm lại, cả người toát ra sát khí.
Đôi mày Huyền Thiên càng nhíu chặt, hắn dùng chút lực đánh vào cổ Tây Chi, nàng lập tức bất tỉnh!
“Đưa về!” Đột nhiên, một giọng trầm thấp vang lên, Hoa Khanh Trần một thân áo trắng bước vào phòng, mặc cho bên ngoài là bão tuyết điên cuồng gào thét, hắn cũng chỉ mặc một bộ xiêm y đơn giản.
Liễu Nguyệt Phi cả kinh, chậm rãi xoay người, đồng thời cũng nhích từng bước đến cửa sổ.
Huyền Thiên nghe được mệnh lệnh Hoa Khanh Trần, liền lập tức mang Tây Chi đi ra ngoài, nha hoàn bên cạnh thấy vậy cũng hoảng sợ đi theo.
Hoa Khanh Trần đã nói như vậy, rõ ràng là Đỗ gia quân đã tiến vào kinh thành Tây Lâm!
Nháy mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi lúc này nhích từng bước trên mặt đất, xấu hổ nhìn hoa Khanh Trần, nàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, sư phụ, sao người lại tới đây a!”
Trong lòng lại tức giận mắng Điệp Phá Thiên, nha nha, làm sao bây giờ!
Hoa Khanh Trần nhướn mày, tiêu sái bước từng bước đến chỗ Liễu Nguyệt Phi, toàn thân tản ra tức giận hiển nhiên, lại khiến trái tim nhỏ bé của Liễu Nguyệt Phi đập bình bịch.
“Hắc hắc, sư phụ a, người là tới đón tiểu lão bà sao?”
Vừa nói xong, Hoa Khanh Trần đã dừng lại trước mặt Liễu Nguyệt Phi, cảm giác áp bách thình lình xuất hiện khiến Liễu Nguyệt Phi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
“Người muốn cưới tiểu lão bà thì cưới thôi, ha ha, ta không phải đến đây làm gì nàng kia, ta chỉ đến chơi à! Ha ha!”
Liễu Nguyệt Phi lúc này nói ra những lời khiến bản thân đau lòng, nàng cho rằng Hoa Khanh Trần phát hỏa là vì nàng định tổn thương tiểu lão bà của hắn.
Khóe mắt không khỏi ửng đỏ lên.
“Ha ha, sư phụ người nếu nhìn ta không vừa mắt ta có thể rút lui a, tiểu lão bà sẽ trở thành đại lão…… A!”
Liễu Nguyệt Phi còn chưa nói xong, Hoa Khanh Trần đã chộp lấy nàng đặt lên chân mình, đưa mông ra phía trước.
Tư thế này khiến Liễu Nguyệt Phi cảm thấy xấu hổ vô cùng, cũng biết Hoa Khanh Trần sắp làm gì. Từ nhỏ đến lớn, tình huống như vậy đối nàng mà nói là không xa lạ a!
Sư phụ, không cần chỉnh người như vậy nha!
“Nàng dám nói thêm lần nữa!” Giọng nói Hoa khanh Trần lúc này lạnh như băng, Liễu Nguyệt Phi nghe được rùng mình một cái.
“Chẳng lẽ không phải người cưới tiểu lão bà sao!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, nũng nịu nói, đồng thời phát tiết bất mãn của mình!
‘Ba –‘ Hoa Khanh Trần trực tiếp đánh một chưởng lên mông Liễu Nguyệt Phi, tức giận nói “Càng lớn càng không nghe lời!”
Mặt Liễu Nguyệt Phi đỏ đến mức muốn xuất huyết, nàng bất an vặn vẹo trên chân Hoa Khanh Trần. Có thể đổi sang đánh chỗ khác không, tay chẳng hạn?
Nhưng trên miệng vẫn cứng rắn nói: “Người cưới một tiểu lão bà ta sẽ giết một, cưới một đôi giết một đôi. Hoặc là người để ta giết, hoặc là người hưu ta, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!”
‘Ba –’ Hoa Khanh Trần lại đánh xuống một chưởng, sắc mặt lạnh lùng nói “Ân đoạn nghĩa tuyệt?” Lời như vậy mà nàng cũng nói ra được, xem ra đúng là nên giáo huấn!
Nói xong liền ra tay ‘Ba –’
“Người phản bội lời hứa lúc trước của chúng ta, cho người hai lựa chọn đã là không tệ rồi!” Liễu Nguyệt Phi vặn vẹo, bất mãn ủy khuất kêu gào, nước mắt cũng rơi xuống.
“Cưới Công chúa Tây Lâm là một mưu kế, ai bảo nàng chuyện gì cũng không biết mà lại hiểu lần ta. Nên đánh!” Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, bế Liễu Nguyệt Phi dậy để nàng ngồi trong lòng. Hắn không nỡ nhìn bộ dáng nàng khóc thút thít, nàng hẳn là nên cười, hẳn là để hắn đến che chở sủng ái mới đúng.
“Mưu kế? Mưu kế gì?” Liễu Nguyệt Phi lúc này nằm trong lòng Hoa Khanh Trần, ngẩng đầu không hiểu hỏi!
“Tiên lễ hậu binh, trực tiếp tiến quân đến kinh thành Tây Lâm!” Giọng điệu Hoa Khanh Trần cũng dần nhu hòa lại giải thích cho Liễu Nguyệt Phi. Cũng chỉ có nàng mới có khả năng này!
“Nói như vậy, tất cả đều là giả?” Liễu Nguyệt Phi ủy khuất nói, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Hoa Khanh Trần gật đầu: “Ai bảo nàng chạy đến Bắc Sát, chuyện này nàng đương nhiên không biết!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền soạt một tiếng nhảy ra từ trong lòng Hoa Khanh Trần “Ta cái này gọi là giọt thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*! Lúc trước Lâm Sùng rõ ràng biết ta không phải khuê nữ của hắn mà vẫn đối tốt với ta như vậy, hiện tại hắn gặp nguy hiểm ta có thể không giúp sao?”
(R: giọt thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: chịu ơn một giọt, trả lại một hồ).
“Có Vô Ưu Môn rồi nàng còn lo lắng cái gì?” Hoa Khanh Trần cười nói, nụ cười kia tựa như gió xuân làm ấm lòng người.
“Chàng cũng không nói rõ ràng!” Liễu Nguyệt Phi chu miệng nói, tuy rằng Lâm Sùng cuối cùng vẫn là được người Vô Ưu cứu đi nhưng cũng không thể phủ nhận công của nàng a!
“Lâm Sùng đã trở lại Bắc Sát, thoái vị truyền lại cho Thập Thất, bây giờ chỉ ở phía sau phụ tá. Điệp Phá Thiên chơi đã cũng trở lại Đông Ngô, Tây Lâm không lâu nữa cũng sẽ cầu hòa với ta, hiện tại tứ quốc đã yên ổn!” Hoa Khanh Trần chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra trong một tháng qua.
“Mộc Khinh mang theo Triệu Nhu Nhi chạy khắp tứ quốc, Đông Phương Ngưng Tử đã cùng Đỗ Chân Chân đại hôn, hiện tại cũng chỉ có nàng, Hoàng hậu Nam Tề ở đây quậy như đứa nhỏ!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy nhất thời 囧, thì ra một tháng này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy a, nàng sờ sờ mũi, trở lại trong lòng Hoa Khanh Trần, nói: “Người ta nghĩ chàng muốn cưới tiểu lão bà nên mới chạy đến Tây Lâm để cho cô Công chúa kia biết mặt một chút, ai ngờ nàng ta nhát như vậy a!”
Hoa Khanh Trần đột nhiên ôm lấy Liễu Nguyệt Phi lăn lên giường, đặt nàng dưới thân, hắn nói với nàng: “Điệp Phá Thiên nói nàng đi rồi, sẽ không để ta tìm được!”
Hoa Khanh Trần nghiêm túc nói, hắn tin nàng có khả năng đó, hơn nữa thế giới lớn như vậy, nếu Nguyệt Nhi có ý định trốn hắn, như vậy hắn muốn tìm được nàng sợ là rất khó. Lúc hắn nghe được câu nói đó đã không thèm suy nghĩ nhiều, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn sợ từ nay về sau hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, thế nên hắn mới giục ngựa không ngừng chạy đến Tây Lâm ngăn nàng lại!
Liễu Nguyệt Phi cũng sửng sốt, nàng giải thích với Hoa Khanh Trần: “Ta chưa nói ta muốn chạy trốn a, ta vốn chỉ định dùng hỏa dược trực tiếp dập bay bọn họ thôi!”
Liễu Nguyệt Phi nháy mắt vô tội, Hoa Khanh Trần thấy vậy liền biết mình bị Điệp Phá Thiên đùa bỡn. Hắn vô lực cười cười, Điệp Phá Thiên này đúng là chết đến nơi còn không chịu thua!
Không khỏi ôm chặt Liễu Nguyệt Phi, dùng sức nhập nàng vào thân thể mình, như vậy nàng sẽ không đi được nữa.
Liễu Nguyệt Phi nằm trong lòng Hoa Khanh Trần, cảm nhận lực ôm mạnh mẽ kia, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi lo sợ của hắn, nhất thời vui vẻ cười cười, ôm chặt lấy hắn nói: “Về sau không cho dùng cái gì cưới phi đến làm ta sợ!”
“Được!”
“Về sau không cho nữ nhân khác nhìn chàng, cũng không cho chàng nhìn nữ nhân khác!”
“Được!”
“Chàng là của ta!”
“Được!”
Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nâng môi lên ngậm lấy miệng Hoa Khanh Trần, chậm rãi cắn xé, chậm rãi dây dưa.
Hoa Khanh Trần cũng theo động tác của Liễu Nguyệt Phi mà đáp lại, đến cuối cùng lại trở thành dùng sức triền miên, đem toàn bộ tình cảm cả đời cả kiếp bùng nổ trong một khắc này. Bóng đêm âm trầm, trong phòng một mảnh xuân sắc.
Bàn tay đặt trên lưng Hoa Khanh Trần của Liễu Nguyệt Phi chuyển lên ôm lấy đầu hắn, tựa như làm vậy hai người mới có thể gắt gao hôn nhau, vĩnh viễn không rời.
Trong đôi mắt đen của Hoa Khanh Trần cũng dần nhiễm lên tình dục, bàn tay vốn ôm lấy Liễu Nguyệt Phi lúc này chậm rãi dời xuống, động tác vô cùng mềm nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước, khiến toàn thân Liễu Nguyệt Phi nóng ran, chậm rãi rên rỉ ra tiếng.
Thiên hạ dưới thân là người yêu nhất, hơn nữa lúc này nàng còn vì mình mà tản ra một ý vị hoàn toàn khác, thân hình lung linh không ngừng vặn vẹo, làn da cũng dần trở nên ửng đỏ, đối mặt tình huống như vậy, nam nhân nào có thể chịu được?
Hoa Khanh Trần tất nhiên sẽ không, đối mặt với Liễu Nguyệt Phi, hắn liền không thể suy nghĩ, chỉ có thể dựa theo bản năng mà làm.
Một phen kéo xuống vạt áo của nàng, thoáng chốc da thịt mềm mại đã lộ ra ngoài, hơn nữa do trong phòng còn đốt bếp than, thân thể hai người dần nóng lên, lâm vào trầm mê.
“Nguyệt Nhi, cả đời ở bên cạnh ta, đừng đi!” Hoa Khanh Trần khẽ cắn cổ Liễu Nguyệt Phi, giọng nói từ tính vang lên.
“Được!” Liễu Nguyệt Phi kiều mỵ lên tiếng, gắt gao ôm lấy lưng Hoa Khanh Trần, cả người không thoái mái mà vặn vẹo. Da thịt ma sát nhau kích thích thần kinh cả hai người, hết sức căng thẳng, Hoa Khanh Trần cũng không nhịn được mà nâng gương mặt nàng lên, ngậm lấy cánh môi mềm mại nói: “Ta yêu nàng!”
Đôi mắt vốn đang khép hờ của Liễu Nguyệt Phi lúc này kinh ngạc mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Hoa Khanh Trần, sau đó kích động ôm chặt lấy hắn. Ba chữ này nhìn có vẻ rất bình thường, nói ra cũng dễ dàng, nhưng vào lúc này, đối mặt với vẻ nghiêm túc của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm động, nhanh chóng đáp: “Ta cũng yêu chàng!”
Một đời một kiếp một đôi, một cây một hoa một thế giới.
Nhưng là, thực không đúng dịp, dưới tình huống mờ ám như vậy, Liễu Nguyệt Phi lại không phối hợp mà nôn điên cuồng, Hoa Khanh Trần kinh hãi, vội vàng mặc lại quần áo cho nàng rồi ôm vào lòng, dùng nội lực hướng hô lớn với bên ngoài: “Nhanh đi mời đại phu đến!”
Gương mặt Liễu Nguyệt Phi lúc này không còn ửng đỏ như vừa rồi mà đã chuyển sang trắng bệch, nôn một lúc rồi mới ngừng lại được, ỉu xìu nằm trong lòng Hoa Khanh Trần. Trên mặt tuy trắng bệch, nhưng nàng lại xấu hổ vô cùng. Có ai mà tại thời điểm như vậy đi nôn điên cuồng chứ? Là nam nhân đều sẽ rất tức giận, cho nên nàng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Khanh Trần.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng không thấy được, sắc mặt Hoa Khanh Trần cũng không phải khó coi mà là hưng phấn chờ mong.
Chỉ chốc lát sau, Huyền Thiên liền mang theo một gã đại phu tiến vào, vừa vào cửa đã cảm nhận được mùi mờ ám trong phòng, Liễu Nguyệt Phi xấu hổ chôn đầu trong lòng Hoa Khanh Trần, sống chết giả làm đà điểu.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, buồn cười nhìn nàng, nói với đại phu bên ngoài “Lấy chỉ đến!”
Ý tứ thực rõ ràng, không cho bước qua bình phong, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Đại phu tất nhiên là do Huyền Thiên mang tới, bằng không trời lạnh thấu xương sao có thể đến nhanh như vậy. Đại phu cũng biết người ở bên trong không phải dễ chọc, chỉ có thế lấy một đoạn chỉ đỏ đưa vào trong. Hoa Khanh Trần dùng nội lực tiếp được đầu chỉ, sau đó buộc quanh cổ tay Liễu Nguyệt Phi để đại phu bắt mạch.
Chỉ chốc lát sau, đại phu đã nói với Hoa Khanh Trần: “Chúc mừng vị Công tử này, quý Phu nhân đã mang thai hơn một tháng!”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần, nàng mang thai?
Huyền Thiên cũng vô cùng cao hứng nhìn hướng bình phong, thiếu chủ có thai?
Tảng đá trong lòng Hoa Khanh Trần cuối cùng cũng đặt xuống, sắc mặt hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng, nói với Huyền Thiên: “Thưởng lớn!”
Huyền Thiên nghe vậy liền vui vẻ mang đại phu lui xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần. Hoa Khanh Trần đưa tay nâng cằm Liễu Nguyệt Phi lên, lại thấy nàng mang một khuôn mặt khổ qua, hắn không hiểu hỏi: “Sao vậy? Nàng không vui?”
Nói xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng cũng trở nên rối rắm.
“Đương nhiên, sinh em bé, tiểu quỷ sẽ phiền chết người a!” Liễu Nguyệt Phi nghiêm trang nói “Có tiểu quỷ sẽ có người giành sư phụ với ta!”
Hoa Khanh Trần phì cười, càng cười càng lớn, sủng nịch nhéo mũi Liễu Nguyệt Phi, bất đắc dĩ nói: “Nàng a……”
Phiên ngoại 1: Lần đầu gặp Điệp Phá Thiên
Một sáng sớm nào đó, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào phòng, Liễu Nguyệt Phi bừng tỉnh, dụi dụi hai mắt, phát hiện sư phụ đã không còn bên cạnh, hẳn là đã đi ra ngoài xử lí công chuyện. Chuyện chồng chất một tháng cùng đủ để hắn bận bù đầu.
Ở trên giường lăn vài vòng, sau đó nàng lưu loát đứng dậy, thay quần áo, rửa mặt rồi chạy ra ngoài, bao tử nàng kêu gào đã lâu.
Một đường hùng hùng hổ hổ chạy đến phòng bếp, đại nương ở phòng bếp nhìn thấy bóng dáng đỏ chói liền biết là ai, không ngẩng đầu đã nói: “Đồ ăn của ngài ta đặt trên bàn, ăn từ từ, coi chừng nghẹn nga.” Thiếu chủ cho đến bây giờ vẫn là dễ hầu hạ như vậy, không phát giận, không biến sắc mặt, ngay cả ăn cơm cũng là tự mình chạy tới.
“Cám ơn đại nương.” Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền rạo rực chạy đến bàn ăn chuyên dụng của nàng trong bếp, quả nhiên trên đó đã bày sẵn cháo cùng bánh bao nóng hổi. Nàng nhấc tay bê một cái ghế đẩu đến bàn rồi ngồi xuống chậm rãi ăn.
Lúc này đầu bếp nữ đều đang ở bên ngoài rửa rau linh tinh, trong phòng bếp cũng chỉ có một mình nàng, vừa vặn có thể ăn tự tại, ăn tiêu dao! Hạnh phúc cắn bánh bao trắng nàng yêu nhất, Liễu Nguyệt Phi cảm thán, ăn đúng là ngon nha.
“Thơm quá a -”
“Đúng vậy, tay nghề của đại nương càng ngày càng tốt!” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ăn bánh bao, không quên ca ngợi.
Không đúng! Là ai đang nói chuyện?
“Ai? Đi ra!”
Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng đứng dậy nhìn chung quanh, vừa xem vừa cắn bánh bao!
“Ta đi ra thì cho ta một cái bánh bao ăn chứ?” Giọng nói kiều mỵ truyền đến từ bốn phía, có thể thấy được nội lực người này rất cao.
“Không cho, ta cũng chỉ có bốn cái!” Vừa nghe người tới nói như vậy, Liễu Nguyệt Phi vội vã ôm chặt ba cái bánh bao còn lại.
“Ai nha nha, vóc dáng ngươi nhỏ xíu, có thể ăn nhiều như vậy sao?”
“Có thể, ngươi sao lại biết ta ăn không nổi? Không tin ta ăn cho ngươi xem!” Liễu Nguyệt Phi không phục nói, nói xong liền cắn liên hồi, chứng minh mình có thể ăn hết!
Lúc này, trong phòng bếp thoáng lên một trận gió, một thân ảnh đỏ chói phớt ngang mặt Liễu Nguyệt Phi, nháy mắt trên tay nàng đã mất hai cái bánh bao!
“A! Trả ta bánh bao!” Liễu Nguyệt Phi bay thẳng đến phía bóng dáng màu đỏ kia, không ngờ đó lại là một mỹ nhân! Một đàu tóc đen dài chấm đất, dáng người uyển chuyển dịu dàng, eo nhỏ như cành liễu, mắt sáng răng trắng, đôi đồng tử trong như hai giọt nước, từ sườn mặt trái đến cổ có hình một cành hoa. Yêu nghiệt nha yêu nghiệt, trên thế giới sao lại có người xinh đẹp như vậy a?
Liễu Nguyệt Phi nhất thời choáng váng, không khỏi nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a!”
Bị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đoạt bánh bao, nàng không những không tức giận mà còn cảm thấy tự hào!
“Ngươi mới là tỷ tỷ!” Người tới vừa nghe vậy liền chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, nũng nịu mắng.
Liễu Nguyệt Phi mở to hai mắt nhìn rồi thở dài, thì ra là một đứa ngốc nha! Đáng tiếc a, đáng tiếc. Nàng chỉ có thể khó xử nói “Nếu ngươi muốn gọi ta tỷ tỷ, vậy ta đây liền gọi ngươi muội muội đi!”
Không ngờ người nọ vừa nghe được thiếu chút hôn mê “Ngươi đứa nhỏ này, con mắt nào của ngươi thấy ta là nữ?”
“Hai mắt người ta đều thấy được nha!” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền vô cùng ủy khuất nói, trong mắt cũng đã rưng rưng mấy giọt lệ.
“Ai nha nha, ta là nam nha! Muội nên gọi ca ca!” Thấy bộ dáng ủy khuất của cô bé, người nọ liền hoảng hốt, nếu bị người khác nhìn đến chắc chắn sẽ nói hắn khi dễ tiểu hài tử!
“Cái gì? Nam nhân?” Liễu Nguyệt Phi nhất thời trợn mắt há hốc, có lầm hay không a, có nam nhân nào xinh đẹp như vậy sao? Sư phụ nàng cũng đẹp, nhưng là toàn thân phát ra khí chất dương cương, người trước mắt này từ đầu đến chân đều âm nhu, sao có thể khiến nàng cảm thấy hắn là nam được?
“Đúng, ca ca là nam nhân, nam nhân đỉnh thiên lập địa!” Nói xong, liền cầm lấy bánh bao cắn một ngụm, phi phi, thật sự là ăn ngon nha!
“Cư nhiên là ca ca!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, khó tin nói. Nam nhân thời đại này có còn muốn để nữ nhân sống nữa hay không? Nàng liếc mắt nhìn hầu kết của hắn, phi, đúng thật là nam nhân nha!
Ngây người một hồi, thấy người nọ đã ăn xong hai cái bánh bao, lại đang nhìn chằm chằm nửa cái còn lại trong tay nàng, Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, giở lồng hấp bên cạnh lấy thêm mấy cái ra!
“Này này, cư nhiên còn có nhiều như vậy!” Người nọ thấy bên đây còn đầy một xửng bánh báo, nhất thời không phục, hắn ở trong này ngây người lâu như vậy mà cũng không phát hiện! Ghê tởm hơn nữa là đứa nhỏ này vừa rồi còn lừa hắn nói chỉ có bốn cái!
“Lấy cho ta mấy cái!”
“Muốn ăn tự mình lấy”
“Tự lấy thì tự lấy!”
Thời gian một chén trà nhỏ sau, chỉ thấy trong phòng bếp là hai bóng dáng nhỏ màu đỏ đang ngồi cắn bánh bao, trải qua một trận càn quét, một xửng bánh bao cũng không còn lại bao nhiêu.
“No thật!” Liễu Nguyệt Phi ăn xong liền đứng lên, duỗi người mấy cái!
“Ta cũng no quá!” Người nọ thấy động tác của Liễu Nguyệt Phi thì cũng học theo, vẫy vẫy cánh tay, xoay xoay mông! Không tệ không tệ, thật sự là rất tốt cho tiêu hóa.
“Đại Hồng ca ca, huynh không phải người Vô Ưu Môn đúng không!” Liễu Nguyệt Phi lắc lắc người, ý định vận động một chút. Đại nương làm bánh bao ăn quá ngon, khiến nàng không nhịn được mà ăn thêm mấy cái!
“Không nói cho muội!” Người nọ xoa xoa bụng, thầm nghĩ ăn uống no nê rồi, cũng nên rời khỏi nơi quỷ quái này! Trong đây tựa như mê cung, làm hắn vòng vo cả đêm vẫn chưa ra được!
“Không nói cho ta, huynh cho là huynh đi được sao?” Tròng mắt mỗ tiểu hài tử chuyển động nhìn người nọ, đột nhiên cười tà ác.
Người kia nhất thời kêu to một tiếng không tốt! Đột nhiên cả người mất đi khí lực mà ngã ngồi xuống.
“Tiểu Hồng muội muội, muội hạ độc ta?” Vốn thấy đối phương chỉ là một đứa con nít nên hắn không đề phòng, không ngờ lại ngã trong tay một đứa nhỏ, đúng là mất mặt!
“Vô Ưu Môn chuyên dùng độc, đại Hồng ca ca không biết sao?” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp ngồi xuống đối diện, hưng phấn nhìn bộ dạng vô lực của hắn mà nhếch miệng cười lớn.
“Đã biết ta không phải người Vô Ưu Môn còn hỏi nhiều vậy làm cái gì?” Người nọ không phục nói, nhưng lại không biết làm thế nào. Xem ra đứa nhỏ này từ lúc đầu đã có ý định với hắn, còn nhỏ mà đã có tâm tư như vậy, không đơn giản!
“Vậy đại Hồng ca ca, huynh tên gì nha?” Liễu Nguyệt Phi lại dùng bộ dáng ngây thơ, đáng yêu mười phần!
“Ca ca gọi là Điệp Phá Thiên! Khí phách chứ gì, có nghe qua chưa?” Điệp Phá Thiên tự hào báo tên, có điều giọng nói lại vô cùng yếu, một chút khí phách cũng không có.
“Điệp Phá Thiên, ta chỉ nghe nói qua điệp muốn phá kén, chưa nghe điệp cũng có thể phá thiên*!” Liễu Nguyệt Phi trợn to mắt, khó hiểu nói.
(R: Điệp: bướm; Phá Thiên: xé trời).
Nhất thời, đầu Điệp Phá Thiên rơi hắc tuyến, khóe miệng run rẩy. Đứa nhỏ này là cố ý sao?
“Đại Hồng ca ca, huynh tới Vô Ưu Môn làm gì nha?” Tiếp tục ngây thơ vô tội.
“Ta là tới gặp môn chủ Vô Ưu Môn Hoa Khanh Trần! Sắp tới đại hội võ lâm rồi, ta đến để xem đối thủ! Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!” Điệp Phá Thiên không chút dấu giếm, dù sao sự thật chính là vậy, cũng không có gì để giấu, hơn nữa hắn còn bày ra bộ dáng thực tự hào! Chẳng lẽ hắn cho rằng như vậy liền đại biểu đầu hắn rất thông minh sao?
“Đại hội võ lâm?” Nghe đến đó, hai mắt Liễu Nguyệt Phi nhất thời tỏa sáng! Sư phụ muốn tham gia đại hội võ lâm sao?
“Đúng đúng. Tiểu Hồng muội muội, muội cũng cảm thấy hứng thú sao?” Thấy vậy, ánh mắt Điệp Phá Thiên cũng sáng lên.
“Đúng vậy, cảm thấy hứng thú nha!” Liễu Nguyệt Phi gật đầu như gà mổ thóc.
“Nếu không ca ca mang muội đi?” Điệp Phá Thiên tiếp tục dụ hoặc.
“Để ta nghĩ lại” Liễu Nguyệt Phi chần chờ.
“Muốn đi ca ca liền mang muội đi nha, được chơi, giải độc cho ca ca trước đi!” Điệp Phá Thiên tiếp tục phấn đấu -ing.
“Không cho!”
“……”
“Ta đi trước, đại Hồng ca ca, bye bye” Liễu Nguyệt Phi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Lúc này nàng kích động chạy đi tìm sư phụ, cầu sư phụ mang nàng đi. Đến thế giới này năm năm còn chưa biết bên ngoài là như thế nào đâu!
“Ê ê, ngươi đứa nhỏ này, cũng phải giải độc cho ta đã chứ!” Điệp Phá Thiên kêu to. Đứa nhỏ này là định chỉnh hắn sao?
“Đại Hồng ca ca, chỉ là nhuyễn cân tán thôi, mấy canh giờ sau sẽ hết!” Xa xa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Liễu Nguyệt Phi. Khóe miệng Điệp Phá Thiên run rẩy. Đáng chết, hắn là chọc phải ai nha? Không có việc gì ăn vụng cái bánh bao làm chi chứ!
Trong căn phòng yên tĩnh rộng rãi, Hoa Khanh Trần ngồi trên ghế, bưng chung trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, nói với Huyền Thiên đang đứng dưới: “Đại hội võ lâm?”
Huyền Thiên đứng dưới cúi đầu cung kính trả lời “Đúng vậy môn chủ, hiện tại võ lâm các phái đều muốn mình là cao nhất, lão gia hỏa Thiên Lưu kia đã sớm không quản được, cho nên mới tổ chức đại hội võ lâm để chọn ra minh chủ đời tiếp theo, nói vậy chắc cũng là định dựa hơi môn chủ rồi.”
“Cho nên, lần này võ lâm môn phái đều tham gia?” Hoa Khanh Trần buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên.
“Cho đến hôm nay, người có khả năng trở thành minh chủ nhất chính là môn chủ. Lão gia hỏa Thiên Lưu kia làm minh chủ võ lâm nhiều năm, đã thành cáo già rồi nên gửi thiệp mời đến tất cả các môn phái lớn!”
“A, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết*!” Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, trong mắt tản mát ra sát khí.
(R: lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: câu thành ngữ xuất phát từ truyện Tam Quốc Chí, chi tiết mời gu-gồ:|).
Huyền Thiên đứng dưới lúc này cũng cảm giác được sát khí nồng đậm của môn chủ, cả người lạnh lẽo vô cùng, thầm mắng Thiên Lưu ngu ngốc, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người môn chủ!
“Sư phụ sư phụ –”
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gào của Liễu Nguyệt Phi. Hoa Khanh Trần vừa nghe, nhất thời thu hồi sát khí toàn thân, nhìn cô nhóc chạy đến từ phía cửa.
“Sư phụ sư phụ –”
Liễu Nguyệt Phi vừa nhảy vào đại điện, nhất thời trong đại điện liền có một chút nhân khí.
“Huyền ca ca đã ở đây rồi a, huynh ăn điểm tâm chưa?” Vừa tiến đến đã thấy Huyền Thiên đứng bên cạnh, Liễu Nguyệt Phi vui vẻ gọi một tiếng, bày ra bộ dạng tiểu hài tử đáng yêu.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đã ăn rồi.” Thiếu chủ đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ? Huyền Thiên tuy đối vời người ngoài luôn là mặt than nhưng khi gặp thiếu chủ đáng yêu cũng cứng rắn xả mấy phần tươi cười.
“Vậy ta sẽ không cho huynh bánh bao.” Nói xong liền lướt qua Huyền Thiên, trực tiếp chạy đến chỗ Hoa Khanh Trần.
Trên đầu Huyền Thiên lập tức xuất hiện mấy đường hắc tuyến, biết vậy hắn đã nói chưa ăn rồi…
“Sư phụ nhất định chưa ăn điểm tâm đi, xem đồ nhi có ngoan không, mang điểm tâm đến cho sư phụ này.” Liễu Nguyệt Phi lấy bánh bao trong lòng ra đưa cho Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần vừa lòng nhìn bánh bao trên đôi bàn tay nhỏ, sau đó ôm lấy nàng để ngồi vào lòng mình.
Huyền Thiên thấy vậy liền thức thời lui ra ngoài.
“Môn chủ, thuộc hạ còn có chuyện phải làm, cáo lui trước.”
“Được.” Hoa Khanh Trần gật đầu, sau đó liền chuyển tầm mắt lên người Liễu Nguyệt Phi.
“Nói đi, lại có chuyện gì.” Đứa nhỏ một tay hắn nuôi lớn, sao có thể không hiểu suy nghĩ của nàng chứ? Có tốt như vậy mang điểm tâm đến cho hắn sao?
“Sư phụ, Nguyệt Nhi là thật tình đưa đồ ăn đến, sợ người bị đói.” Đôi đồng tử của Liễu Nguyệt Phi xoay chuyển, trợn mắt nói dối.
Nhưng làm sao có thể qua mắt được con hồ ly Hoa Khanh Trần? Ánh mắt vừa thay đổi của Liễu Nguyệt Phi vừa rồi hắn đều thấy rõ ràng. Cô nhỏ này còn muốn lừa hắn?
“Xem ra Nguyệt Nhi đã trưởng thành rồi, biết thay ta suy nghĩ. Vậy ngươi cứ đi chơi đi, ta còn có chuyện muốn xử lí.” Nói xong, bày ra một tư thế đuổi người!
(R: k lẽ cho xưng con-ta chứ trời ==”).
Khóe miệng Liễu Nguyệt Phi bất giác run rẩy, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay!
“Sư phụ sư phụ, người biết đại hội võ lâm không?” Vừa nói vừa cầm lấy một cái bánh bao đút vào miệng hắn. Lúc này còn không nịnh bợ thì còn đợi tới khi nào?
“Ngươi làm sao mà biết?” Hoa Khanh Trần vừa lòng cắn bánh bao, nhíu mày hỏi.
“Ách……” Xong đời, vừa rồi quá hưng phấn nên đã quên việc này, làm sao có thể nói với sư phụ là đại Hồng ca ca nói với nàng chứ? Đại Hồng ca ca kia thoạt nhìn có vẻ rất tốt a, nếu để sư phụ biết thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì nha.
“Điệp Phá Thiên nói cho ngươi?” Thấy Liễu Nguyệt Phi do dự, sắc mặt Hoa Khanh Trần cũng trầm xuống, nuôi nàng năm năm, cư nhiên bây giờ còn giúp đỡ người ngoài.
Hoa Khanh Trần đột nhiên tức giận khiến Liễu Nguyệt Phi nghĩ mãi không thông, sư phụ học được tuyệt kĩ biến sắc mặt trong diễn kịch từ lúc nào vậy? Nói biến liền biến a.
“Sư phụ người biết nha!” Nhỏ giọng mấy tiếng, thì ra sư phụ đã biết rồi, còn hại nàng lo lắng.
Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, nói.“Vô Ưu Môn còn chưa có vô dụng đến mức bị người ngoài xâm nhập mà ta còn không biết!”
“Vậy sư phụ cũng biết chuyện đại hội võ lâm sao?”
Hoa Khanh Trần vốn còn đang giận dỗi, thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn một lòng hướng đến đại hội võ lâm thì tự giễu cười cười, xem ra là hắn lo lắng nhiều quá.
“Đương nhiên!”
“Vậy sư phụ muốn đi sao?” Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi càng thêm hưng phấn.
“Nguyệt Nhi muốn đi?” Thấy nàng hưng phấn như vậy, Hoa Khanh Trần cũng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.
“Đương nhiên đương nhiên, Nguyệt Nhi muốn đi.”
“Muốn đi, cũng không phải không thể. Dù sao ngươi cũng đã năm tuổi, sinh hoạt lại chỉ giới hạn trong Vô Ưu Môn cùng Liễu Diệp sơn trang, cũng nên đi nhìn xem cuộc sống bên ngoài.”
Thấy Hoa Khanh Trần nói vậy, Liễu Nguyệt Phi liền hưng phấn gật đầu như giã tỏi “Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ nói rất đúng, Nguyệt Nhi đã sớm muốn đi.”
“Đã vậy thì mang bảng chữ mẫu ta đưa trước khi bế quan đến cho ta xem, nếu đã hoàn thành thì sẽ đưa ngươi xuống núi.” Hoa Khanh Trần thảnh thơi ăn bánh bao, vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận động lòng người của Liễu Nguyệt Phi dần trở nên cứng ngắc.
Cái gì? Bảng chữ mẫu? Cái quỷ kia sao?
Phiên ngoại 2: Bút máy vô địch
”Thế nào, chưa viết?” Hoa Khanh Trần cố ý trầm giọng, vờ như đang tức giận.
“Viết, đương nhiên có viết.” Càng nói càng nhỏ, không dám thở mạnh. Đổ mồ hôi, nếu biết bảng chữ mẫu có liên quan mấu chốt đến việc có được xuống núi chơi hay không, nàng nhất định đã viết cẩn thận từng nét! Nhưng mà ngàn vàng cũng khó mua được chữ ‘biết vậy’ nha! Hối hận, hối hận -ing!
“Nếu vậy thì lấy đến cho ta xem nha.” Hoa Khanh Trần đặt Liễu Nguyệt Phi xuống đất, nhéo mũi nàng một cái.
“Nga.” Thấy mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Liễu Nguyệt Phi cũng chỉ có thể đau khổ đi lấy bản chữ mẫu. Ít nhất nàng cũng có viết!
Ủ rũ bước đến chỗ để bản chữ mẫu, lúc viết nàng cũng ngồi ở đây nên chỉ chốc lát, Liễu Nguyệt Phi đã mang đến cho Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần nhận lấy lật xem thử vài tờ liền đau đầu, đây là cái gì vậy?
“Sư phụ, người không cảm thấy mấy chữ này quá nhiều nét sao? Cho nên Mị nhi mới viết kiểu giản thể!” Thấy gương mặt càng ngày càng đen của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng lên tiếng giải thích.
“Giản thể? Là ngươi nghĩ ra sao?”
“Là. . .” không phải, công trình lớn như sáng tạo bộ chữ, nàng sao có thể hoàn thành được? Nhưng cũng không thể nào giải thích rõ ràng với Hoa Khanh Trần, chỉ có thể kiên trì ra vẻ oan ức! Chữ phồn thể đáng ghét, nàng cũng không phải người Đài Loan, sao biết viết chứ? Đọc ra là đã không tệ rồi!
(R: tiếng Trung có 2 bộ chữ, phồn thể và giản thể. Bộ phồn thể được sử dụng ở Đài Loan, Hồng Kông, Macau. Bộ giản thể là chữ phồn thể đã đơn giản nét hoặc điều chỉnh, được sử dụng ở đại lục).
Đối này, Hoa Khanh Trần cũng vô cùng bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này vốn rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng mà viết chữ cùng là không ai địch lại! Trước đừng nói đến những chữ bị nàng ‘đơn giản hóa’ này, chỉ mấy nét thôi cũng bị nàng viết thành nghiêng ngả, không ra hình thù gì.
“Như vầy mà ngươi còn muốn ra ngoài chơi, đi xem đại hội võ lâm?”
“Sư phụ, bút lông này không có lực nha, Nguyệt nhi muốn viết cho tốt cũng không được!” Lúc này cũng chỉ có thể tận tực mang ‘bằng chứng’ ra đỡ! Bút lông không cứng rắn như bút máy, bảo người ‘xuống tay rất nặng’ như nàng không chế lực thế nào được?
“Còn dám mượn cớ!” Hoa Khanh Trần đột nhiên lớn tiếng quát, nhất thời cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói “Đã như vậy, ta thấy ngươi cũng đừng mong ra ngoài.”
“Ô ô… Sư phụ, Nguyệt nhi biết sai rồi!” Vừa nghe Hoa Khanh Trần nói vậy, Liễu Nguyệt Phi liền khóc ra tiếng. Bình thường nàng vừa khóc lên là sư phụ sẽ theo ý nàng.
Quả nhiên, Hoa Khanh Trần thấy vậy, trong lòng liền mềm nhũn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này mỗi lần phạm sai lầm đều là đến khóc cầu hắn thì không khỏi đau đầu. Nàng là bị hắn chiều hư!
“Viết chữ là việc hết sức bình thường, nếu ngươi vậy mà cũng làm không được thì sao có thể không biết xấu hổ nói mình là trang chủ Liễu Diệp sơn trang, thiếu chủ Vô Ưu Môn?” Hoa Khanh Trần hắn cho đến giờ đều hướng đến sự hoàn mỹ, đối với đồ đệ cũng vậy!
“Sư phụ, Nguyệt nhi biết sai rồi, sau này Nguyệt nhi sẽ học thật tốt.” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục oa oa khóc lớn, hoàn toàn hóa thành bộ dạng đáng thương, kéo kéo tay áo Hoa Khanh Trần.
“Lần nào cũng nói như vậy, nhưng có làm được không chính ngươi cũng rõ ràng!”
“Sư phụ, sư phụ, lần sau Nguyệt Nhi nhất định sẽ viết đàng hoàng!” Liễu Nguyệt Phi đổi sang ôm lấy cánh tay Hoa Khanh Trần, đáng yêu nói.
Thấy nước mắt của nàng, Hoa Khanh Trần lại lần nưa thở dài. Ai, đứa nhỏ này, đời này rõ ràng là ăn định hắn rồi!
“Nếu vậy thì viết lại bảng chữ mẫu này một lần nữa, giờ này ngày mai mang ta xem, viết đến khi ta vừa lòng mới thôi, vậy sẽ mang ngươi đi xem đại hội!” Nghiêm sư xuất cao đồ, từ mẫu đa bại nhi*! Điều này hắn rất rõ ràng!
(R: thầy khó thì trò giỏi, mẹ hiền thì con hư).
“Sư phụ!” Liễu Nguyệt Phi càng khóc lớn hơn, có con nít nhà ai lại thích viết chữ chứ!
Hoa Khanh Trần xoa xoa huyệt thái dương, cố ý lớn tiếng nói: “Còn không mau đi viết, khóc nữa cũng vô dụng.” Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lí công việc.
Nhìn biểu cảm đáng thương không gì sánh được của đứa nhỏ trước mắt, ai biết hắn đã hạ bao nhiêu quyết tâm chứ?
Liễu Nguyệt Phi khóc một hồi, cảm thấy mệt mỏi, hít mũi nhìn Hoa Khanh Trần, phát hiện Hoa Khanh Trần vẫn không nhìn nàng, liền tức giận hừ lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi xoay người, Hoa Khanh Trần ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Liễu Nguyệt Phi vừa chạy vừa quẹt nước mắt, xem ra hiện tại nước mắt không thể trị được sư phụ nữa rồi, phải nghĩ ra cách khác mới được.
Lau khô nước mắt xong, trên gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nàng vừa khóc.
Chạy một hơi, Liễu Nguyệt Phi liền chạy thẳng đến thư phòng của nàng, cũng chính là một gian phòng lớn một người ở, bên trong ngoại trừ gỗ cũng chỉ có gỗ.
Loay hoay một canh giờ, Liễu Nguyệt Phi mới từ trong phòng bước ra, cầm trên tay một cây bút gỗ mô phỏng theo hình thức chiếc bút máy ở hiện đại! Nàng nói thầm, viết bút lông không được không có nghĩa là nàng viết không ra chữ! Nhớ lúc học đại học, chữ viết bút máy của nàng còn đứng nhất nhì toàn khối.
(R: k hiểu lắm câu cuối nói gì, k lẽ học đại học còn thi vở sạch chữ đẹp ò.Ó).
Trở lại trong phòng, một lần nữa lấy bảng chữ mẫu ra. Bảng chữ mẫu này khổ như một quyển sách, tổng cộng có một trăm trang, mỗi trang là một chữ. Sư phụ nói nàng mới bắt đầu luyện viết, không thể khống chế độ lớn nhỏ của chữ nên để nàng một tờ chỉ viết ba lần. Cho nên lần này nàng làm bút gỗ ba đầu, phát minh dựa theo việc năm xưa dùng ba cây bút viết một lượt khi bị giáo viên cho chép phạt! Cũng nhờ vậy mà nàng luyện ra chữ viết bằng bút máy vô địch!
Một tờ ba chữ, viết một trăm tờ! Bút nhiều đầu, nàng viết lớn một chút là được. Dù sao trang giấy lớn như vậy, không viết hết cũng chả sao.
Vùi đầu đau khổ viết gần một canh giờ, một quyển bảng chữ mẫu đã được nàng viết xong. Nhìn tốc độ của nàng xem, sư phụ cho thời gian một ngày đêm, nàng một canh giờ đã viết xong! Sao lúc trước không nghĩ ra cách này nhỉ? Xem ra linh cảm của nàng chính là được kích thích ra.
Liễu Nguyệt Phi thỏa mãn thưởng thức nét chữ phóng khoáng của nàng, nhìn xem, có bao nhiêu tiêu sái cùng xinh đẹp a.
…
Trong sảnh lớn, Hoa Khanh Trần nhìn đầy bàn thức ăn, lại nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, liền hỏi: “Thiếu chủ còn chưa đến sao?”
Chẳng lẽ là còn đang luyện chữ? Lắc đầu, lại suy nghĩ, xem ra nên nói nàng không cần viết, dù sao một ngày hoàn thành cũng là chuyện bất khả thi.
“Bẩm môn chủ, đã đi gọi thiếu chủ.” Huyền Thiên đứng sau lập tức trả lời. Vừa nói xong, một giọng nói non nớt liền truyền đến.
“Thơm quá a…”
Không cần nghĩ cũng biết đó là cô nhỏ Liễu Nguyệt Phi.
“Thơm thì nhanh ngồi xuống ăn.” Hoa Khanh Trần bước đến chỗ Liễu Nguyệt Phi, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh. Sau đó thấy bảng chữ mẫu trong lòng Liễu Nguyệt Phi thì không khỏi thương tiếc, xem ra hắn đúng là ép nàng quá.
Liền đưa tay lấy bảng chữ mẫu, nói: “Quên đi, một ngày đêm năm trang cũng được.”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe vậy, nhất trời trong mắt dâng lên hơi nước. Lần này là khóc thật, ô ô…
“Sao còn khóc?” Hoa Khanh Trần thấy vậy liền không có cách, hắn không phải đã giảm bớt hình phạt rồi sao, sao đứa nhỏ còn khóc?
“Môn chủ, có thể là thiếu chủ quá cảm động!” Huyền Thiên ở một bên giải thích.
Liễu nguyệt Phi vừa nghe, nhất thời đầu bốc khói. Huyền đại ca, con mắt nào của huynh thấy ta cảm động?
“Ô ô… Mới không phải, người ta một chút cũng không cảm động a!” Liễu Nguyệt Phi càng nói càng lớn, tựa như đang thi xem ai lớn giọng hơn, hoàn toàn giống y bộ dạng tiểu hài tử.
Gương mặt Huyền Thiên nhất thời cứng ngắc, chẳng lẽ không phải là cảm động sao?
Hoa Khanh Trần cũng không hiểu nhìn Liễu Nguyệt Phi. Đứa nhỏ này hôm nay là bị sao vậy?
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi lại càng ủy khuất, giọng cũng trở nên nghẹn ngào“Sư phụ người là bại hoại, vì sao không nói sớm một chút? Người ta đều viết xong rồi!”
Chuyện thống khổ nhất trên thới giới là gì? Đó chính là ngươi để dành tiền đã lâu, cắn răng, giậm chân mới nỡ mua thứ gì đó! Vừa mua xong thì thứ đó giảm giá!
Liễu Nguyệt Phi hiện tại chính là tâm tình như vậy, bảo nàng sao có thể không ủy khuất, không khó chịu?
Vừa nghe được nguyên nhân, trên đầu Hoa Khanh Trần lập tức bay ngang một bầy quạ đen.
Huyền cũng không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, thiếu chủ nhà hắn đúng là dễ thương quá!
Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ gắp một miếng thịt đút vào miệng Liễu Nguyệt Phi, lập tức ngăn lại cái miệng đang oa oa kêu to, lau nước mắt trên mặt nàng, hắn nói: “Vốn cho ngươi hai mươi bốn ngày để hoàn thành, ngươi hôm nay đã làm xong, còn lại hai mươi ba ngày, không phải có thể chơi thoải mái sao?”
Đứa nhỏ một ngày khóc hai lần, bảo hắn không đau lòng sao được?
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe vậy liền nín khóc, nhai miếng thịt trong miệng, tròng mắt chuyển động: “Không được, người ta hoàn thành nhiệm vụ siêu tốc như vậy, phải thưởng. Cho nên muốn một tháng, ba mươi ngày không cần luyện chữ!”
Hoa Khanh Trần thấy vậy không khỏi hài lòng cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân. Đứa nhỏ này, thật sự là khiến hắn yêu thích.
“Ta đây phải nhìn xem ngươi viết như thế nào, nếu viết ẩu sẽ bị phạt!” Trong lòng tuy rằng yêu thích không thôi nhưng ngoài miệng vẫn vờ nghiêm khắc. Hừm, là miệng hung hăn mà tâm đậu hủ điển hình.
Lần này Liễu Nguyệt Phi tự tin trần đầy, nhìn đĩa sườn ở bên kia bàn, một phen đứng lên ghế bưng để xuống bên cạnh, vừa ăn vừa nói: “Sư phụ người cứ từ từ xem!”
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi, khóe miệng khẽ cong lên. Đứa nhỏ này hiện tại tự tin tràn đầy, hoàn toàn trái ngược với lúc trước, nàng làm trò gì đây?
Không khỏi tò mò mở bảng chữ mẫu ra, vừa xem trang đầu hắn liền giật mình, đây là đứa nhỏ này viết sao? Chữ này mạnh yếu hài hòa, thu phóng hữu độ*, hơn nữa còn ngay ngắn xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với chữ lúc trước, ai cũng không thể nhìn ra là cùng một người viết!
(R: hiểu mà k biết nói sao, đại loại là đặt viết xuống (phóng), giở viết lên (thu) đúng (hữu độ)).
“Đây là ngươi viết?” Hoa Khanh Trần khó hiểu. Nếu là nàng viết, vì sao hoàn toàn trái ngược với lúc trước? Nếu không phải, vậy ngoại trừ nàng ra còn ai có kiểu chữ độc nhất vô nhị như vậy?
“Đương nhiên là ta viết, ta tân tân khổ khổ viết hết một canh giờ!” Liễu Nguyệt Phi nhất thời không phục nói , chữ đẹp như vậy, còn ai có thể viết ra a?
Một canh giờ đã viết xong? Tốc độ này cũng quá nhanh đi, đứa nhỏ này từ khi nào lại viết chữ nhanh như vậy?
Hoa Khanh Trần nhìn kĩ lại những con chữ độc nhất, quả nhiên có điểm khác thường “Những chữ này, ngươi là dùng cái gì viết?”
Không nói đến nét chữ mạnh mẽ có lực như vậy cần một người lớn luyện chữ đã hơn mười năm mới viết được, chỉ nhìn độ mảnh của nét thôi cũng biết là bút lông không thể làm được!
Vừa nghe Hoa Khanh Trần hỏi đến trọng điểm, Liễu Nguyệt Phi liền tự hào lấy bút máy bằng gỗ ra khoe “Cái này, đây là Nguyệt nhi phát minh, hoàn toàn là làm theo yêu cầu của bản thân! Dùng cái này viết chữ có thể phát huy hết trình độ vốn có của Nguyệt nhi!”
Hoa Khanh Trần thấy vậy cầm thử bút gỗ trong tay quan sát. Thứ này chỉ dài bằng phân nửa chiếc đũa, độ lớn cũng không khác chiếc đũa lắm, ở giữa có một đường rạch nhỏ. Hoa Khanh Trần không nghĩ nhiều đã dùng hai tay tách ra, quả nhiên bên trong có một đầu bút nhỏ. Hắn cầm bút trong tay, viết thử bốn chữ lớn lên chỗ còn trống trong bản chữ mẫu!
Độ mảnh hoàn toàn giống chữ Liễu Nguyệt Phi, xem ra đứa nhỏ đúng là dùng cái này mà viết, bất quá hắn thực sự dùng không quen!
Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần dùng tư thế viết bút lông mà dùng bút máy của nàng liền nhếch miệng cười to, thỉ ra sư phụ cũng có lúc như vậy nha. Lại nhìn xuống chữ Hoa Khanh Trần viết ra, ha ha, đúng là không tiêu sái được như sư phụ viết bút lông, nhưng cũng là rất đẹp, hoàn toàn không phải kiểu gà bới như nàng viết bút lông! Sư phụ đúng là sư phụ, quả nhiên cao tay!
Trong đại quân Nam Tề, Đông Phương Ngưng Tử một thân chiến bào màu xám bạc, thân ảnh cao ngất ngồi trên chiến mã, trên cằm tuy lún phún vài sợi râu nhưng cũng không che đi vẻ tuấn tú của hắn, ngược lại còn càng toát lên khí thế của đại tướng.
Còn Đông Ngô Điệp Phá Thiên lại không ngồi trên chiến mã mà mang bộ liễn* chuyên dụng của cung phi Bắc Sát lên chiến trường, nửa nằm trên đó, vô cùng nhàn nhã, dường như nơi này không phải là chiến trường mà là sau nhà hắn.
(R: thiệt tình k biết dùng từ gì ngoài ‘tấm ván có mái che’ =)), bạn Điệp nằm trên đó, hai bên có thể còn có ng quạt, bưng trái cây, đấm bóp giác hơi, blah blah. Này là tưởng tượng của ta).
Đỗ Chân Chân đứng bên cạnh Đông Phương Ngưng Tử đã nhìn không vừa mắt, rõ ràng là một đại nam nhân, vậy mà vẻ ngoài còn đàn bà hơn cả nữ nhân! Hơn nữa dựa theo hành động của Điệp Phá Thiên, hoàn toàn chính là không để Đông Phương Ngưng Tử vào mắt. Đỗ Chân Chân tức giận, trực tiếp giơ kiếm bay về phía Điệp Phá Thiên.
Đông Phương Ngưng Tử nhìn đến Đỗ Chân Chân đột nhiên vọt vào trận doanh đối phương, trong mắt không khỏi trầm xuống, không biết là nàng tự đại hay là muốn chết nữa đây! Dùng sức vung tay lên, chỉ kiếm về phía Đông Ngô đối diện, Đông Phương Ngưng Tử ra lệnh với binh lính phía sau: “Lên……”
Thoáng chốc, bụi đất bay lên, tiếng vó ngựa vang dội trong không trung, Đông Ngô bên này thấy Nam Tề đã tiến công cũng không kiên nhẫn nữa, xông lên nghênh đón đợt tiến công của Nam Tề. Hai bên giao chiến, đao quang kiếm ảnh lóe sáng, cả chiến trường thoáng chốc tràn ngập không khí tiêu điều cùng mùi máu tươi.
Bên này, Đỗ Chân Chân đã lướt qua trùng trùng binh lính, trước mắt đã tiến rất gần đến chỗ Điệp Phá Thiên, tựa như chỉ cần chém xuống một nhát là Điệp Phá Thiên đã có thể đi gặp Diêm Vương.
Nhưng ngay vào lúc này, Điệp Phá Thiên vốn trước mắt lại đột nhiên biến mất, Đỗ Chân Chân âm thầm kêu không ổn, vội vàng lui về phía sau, nhưng vừa quay người lại, Điệp Phá Thiên đã đứng trước mặt Đỗ Chân Chân, hắn cười nói: “Cô nương, đã đến đây rồi sao lại đi nhanh như vậy a!”
Đỗ Chân Chân cả kinh trong lòng, lập tức phi thân ra tay với Điệp Phá Thiên. Tình hình đã như vậy thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Nhưng Đỗ Chân Chân sao có thể là đối thủ của Điệp Phá Thiên? Điệp Phá Thiên chỉ cần nghiêng người một cái, Đỗ Chân Chân đã chém hụt. Thấy Điệp Phá Thiên lại biến mất, Đỗ Chân Chân lúc này mới biết mình là lấy trứng chọi đá, hiện tại hối hận cũng không kịp, chỉ có thể liều mạng dùng toàn lực xông ra ngoài.
Điệp Phá Thiên lại như đùa bỡn Đỗ Chân Chân, cứ xoay vòng vòng quanh nàng, chơi thật sự vui vẻ.
Đỗ Chân Chân tức đến dựng lông, lập tức cầm kiếm chém bốn phía, nhưng chém đến đâu cũng chỉ hụt, nàng không khỏi cảm thán khinh công kinh người cùng năng lực phản kháng nhanh nhạy của Điệp Phá Thiên.
Cuối cùng Đỗ Chân Chân hoàn toàn chém lung tung không suy nghĩ, lúc này lại nghe đến giọng nói đùa bỡn của Điệp Phá Thiên vang lên bên cạnh: “Cô nương, cô như vậy rất dễ làm bản thân bị thương nha!”
Đỗ Chân Chân vừa nghe liền quay qua nhìn, nha, đùa bỡn nàng không nói, còn nhạo báng kĩ thuật của nàng.
Không khỏi vận nội lực, chậm rãi dựng tai cảm nhận hướng gió xung quanh, đột nhiên nàng đâm một kiếm về phía sau, thanh kiếm đang lao nhanh trong không khí đột nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ đẩy ngược lại, lưỡi kiếm bị bẻ cong, vừa vặn đâm vào người Đỗ Chân Chân.
Đỗ Chân Chân bị đau ngã xuống đất, nhìn mũi kiếm đâm vào vai phải, không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Điệp Phá Thiên lúc này cũng dừng lại, nhìn Đỗ Chân Chân đau đến vã mồ hôi trước mắt, không khỏi nhún vai “Ta đã nhắc cô rồi!”
Vừa nói xong, sau lưng liền xuất hiện một cỗ lực lớn, Điệp Phá Thiên chuyển mắt, lập tức bay lên tránh thoát một kích.
Đông Phương Ngưng Tử nhân cơ hội ôm lấy Đỗ Chân Chân tránh xa Điệp Phá Thiên!
Trong một khắc đứng bên ngoài nhìn thấy Đỗ Chân Chân bị đả thương vừa rồi, hắn không thèm suy nghĩ gì đã chạy vội đến, nhưng vẫn là chậm một bước, mũi kiếm đã đâm vào vai Đỗ Chân Chân, đột nhiên một trận đau lòng cùng tức giận dâng lên, Đông Phương Ngưng Tử bay thẳng đến Điệp Phá Thiên mà ra tay.
Điệp Phá Thiên chậm rãi tiếp đất, nhìn Đông Phương Ngưng Tử đang tức giận trước mắt, không khỏi nhíu mày ủy khuất nói: “Ta không phải cố ý!”
Hắn chỉ là muốn ngăn cản nhát kiếm mà thôi, ai biết mũi kiếm lại đâm vào vai Đỗ Chân Chân chứ?
Đông Phương Ngưng Tử vì thấy Đỗ Chân Chân bị thương mà tức giận, cũng không để ý đến ngữ khí của Điệp Phá Thiên, trực tiếp giơ kiếm xông lên.
Điệp Phá Thiên vừa đỡ mỗi chiêu thức của Đông Phương Ngưng Tử vừa kêu: “Ai nha nha, huynh đài, đừng phát hỏa lớn vậy, có gì từ từ nói a!”
Đông Phương Ngưng Tử vẫn không thèm nhìn đến Điệp Phá Thiên, giơ tay đoạt lấy binh khí của binh lính Đông Ngô bên cạnh, hai tay đồng loạt tấn công liên tiếp về phía Điệp Phá Thiên, tựa như hai người đang song kiếm hợp bích.
Điệp Phá Thiên thấy Đông Phương Ngưng Tử càng đánh càng hăng thì không khỏi thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Huynh đài a, người yêu của ngươi còn bị thương đứng bên kia chờ ngươi kìa!”
Đông Phương Ngưng Tử nghe vậy thì tạm dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Đỗ Chân Chân. Quả nhiên thấy Đỗ Chân Chân đang một tay ôm miệng vết thương, một tay cầm kiếm chống lại binh lính Đông Ngô. Đông Phương Ngưng Tử không khỏi nóng lòng, nhanh chóng xoay người bay về phía Đỗ Chân Chân, trước khi đi còn không quên cho Điệp Phá Thiên thêm một chưởng.
Điệp Phá Thiên thấy vậy trực tiếp mắng to, vừa rồi hắn không những không lợi dụng giậu đổ bìm leo mà còn hảo tâm nhắc nhở, vậy mà Đông Phương Ngưng Tử lúc đi còn không quên bỏ lại cho hắn một chưởng!
Điệp Phá Thiên bực bội quay đầu, trở lại bộ liễn ngồi quan sát. Hoa Khanh Trần còn chưa xuất hiện, hắn sẽ không lãng phí thể lực cùng nội lực!
Nhưng không ngờ vừa đặt mông ngồi xuống, bộ liễn đã bị phá nát, Điệp Phá Thiên không kịp phản ứng nên ngã nhào xuống đất, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vạt áo nam tử màu vàng kim.
Điệp Phá Thiên lập tức bắn lên, cười hơ hớ với người vừa đến: “Nha, Hoa đại ca, bao lâu rồi chúng ta chưa gặp a?”
Hoa Khanh Trần lúc này ánh mắt sâu hun hút, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng, khiến Điệp Phá Thiên đứng cách hắn không xa hít sâu một hơi.
Nha, sau bao nhiêu năm, khối băng vẫn lạnh như vậy là thế nào.
Hoa Khanh Trần nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Liễu Nguyệt Phi, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, hắn lạnh lùng nói với Điệp Phá Thiên: “Nguyệt Nhi ở đâu?”
Điệp Phá Thiên vừa bị trừng một cái, toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh. Tiểu Hồng muội muội đúng là lợi hai, tin tức phát ra chưa đến một tháng, Hoa Khanh Trần đúng là đã tìm tới cửa.
Nhưng hắn lại không biết Hoa Khanh Trần ở đây chờ Liễu Nguyệt Phi đã nửa tháng vẫn không thấy được nàng, kiên nhẫn đã sớm xài hết, hắn đang chuẩn bị tự đi bắt người!
Điệp Phá Thiên ha ha nói: “Hoa đại ca là nói tiểu Hồng muội muội sao? Đáng tiếc ta cũng không biết a!”
Hoa Khanh Trần nghe vậy liền không khách khí xuống tay cho Điệp Phá Thiên một kích. Không biết, hắn liền đánh đến khi nào biết mới thôi.
Hoa Khanh Trần đột nhiên ra tay, Điệp Phá Thiên cho dù phản ứng nhanh đến cỡ nào cũng không lại Hoa Khanh Trần, còn chưa kịp mở miệng, người đã bị đánh bay một vòng, hắn không khỏi xoa xoa lồng ngực đang đau đớn không thôi, sau đó nhanh chóng trả lại cho Hoa Khanh Trần một kích.
Hoa Khanh Trần hoàn toàn không để tấn công của Điệp Phá Thiên vào mắt, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, Điệp Phá Thiên cứ như vậy bị đánh bay, ngã xuống đất.
“Hiện tại đã biết chưa?”
Điệp Phá Thiên đứng dậy, vừa đúng lúc nghe được những lời này, hắn trưng ra một bộ mặt tươi cười nói với Hoa Khanh Trần: “Hình như có chút ấn tượng, nhưng vẫn nghĩ không ra!”
Nghe vậy, Hoa Khanh Trần lại vung tay lên, Điệp Phá Thiên vừa đứng dậy không lâu lại bị đánh ngã xuống đất, lần này miệng còn cắn một cọng cỏ.
Vốn xuất binh là vì muốn tìm Hoa Khanh Trần đánh một trận, bây giờ thì hay rồi, bị Hoa Khanh Trần đánh đòn phủ đầu trước, bản thân không có cơ hội phản kháng, giờ còn thêm bị thuộc hạ hù chết!
Nhìn thi thể vừa ngã xuống bên cạnh, Điệp Phá Thiên từ từ đứng dậy, đón nhận trận công kích tiếp theo của Hoa Khanh Trần. Hắn đẩy thi thể cản trở qua một bên, sau đó nhanh chóng xuất kiếm hướng Hoa Khanh Trần.
Thấy vậy, Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, cũng rút nhuyễn kiếm ra chống lại Điệp Phá Thiên.
Dân gian đồn đãi Liễu Diệp kiếm pháp xuất thần nhập hóa, người có thể sử dụng Liễu Diệp kiếm pháp một cách nhuần nhuyễn nhất, đương nhiên sẽ không là Liễu Nguyệt Phi từ hiện đại đến, mà là Hoa Khanh Trần.
Điệp Phá Thiên có ba thứ sở trường nhất, một là khinh công không người nào địch lại, hai là kiếm thuật cao siêu, ba là ảo thuật mê người.
Nhưng ba thứ này gặp phải Hoa Khanh Trần liền trở nên vô dụng, khinh công cho dù lợi hại thế nào đi nữa, ở trước mặt Hoa Khanh Trần cũng không thể thi triển được, kiếm thuật cao siêu cũng không phải đối thủ của Liễu Diệp kiếm pháp, ảo thuật mê người, càng hỏng, Hoa Khanh Trần sẽ không trúng chiêu!
Điệp Phá Thiên bế quan hơn mười năm, vốn định tìm Hoa Khanh Trần đánh một trận gay cấn, nhưng lúc này xem ra hắn cũng giống như mười năm trước, thua đến rối tinh rối mù!
Cuối cùng bị đánh bại một lần nữa, khóe miệng Điệp Phá Thiên chảy máu tươi. Hắn biết Hoa Khanh Trần vẫn chưa đánh hết lực, chỉ có thể cười nói: “Xem ra Hoa đại ca còn nhớ tình cảm của chúng ta a!”
Hoa Khanh Trần nhíu mày, nhìn binh lính đang đánh nhau hỗn loạn phía xa, trầm giọng nói: “Tất cả dừng lại!”
Lời vừa ra, toàn bộ binh lính đều ngưng động tác, quân Nam Tề nhanh chóng rút về, xếp thành hàng.
Binh lính Đông Ngô tuy không phải người của Hoa Khanh Trần nhưng lại thuần phục dưới khí chất vương giả của hắn, tất cả đều không dám chậm trễ, nhanh chóng lui binh, trở lại hàng ngũ của mình.
Điệp Phá Thiên chậm rãi đứng lên, bất đắc dĩ nhún vai, Hoa Khanh Trần chính là như vậy, khiến người ta không thể không tâm phục khẩu phục!
Nhưng mà ngay lúc này, đôi mắt tức giận của Hoa Khanh Trần khiến Điệp Phá Thiên không khỏi ngẩn ra, nhưng trong lòng hắn vẫn chưa chịu khuất phục.
Trong mắt chuyển động, hắn cười nói với Hoa Khanh Trần: “Ha ha, Hoa đại ca, không phải huynh muốn biết tiểu Hồng muội muội ở đâu sao?”
Đôi mắt sắc của Hoa Khanh Trần không chuyển hướng, dưới chân cũng không dừng lại, bước từng bước đến chỗ Điệp Phá Thiên.
Điệp Phá Thiên đành phải lui về sau, vừa lui vừa ha ha nói: “Ai nha, huynh xem ta vậy mà quên béng mất chuyện này, ta sẽ lập tức nói cho huynh tiểu Hồng muội muội ở đâu!”
Động tác Hoa Khanh Trần vẫn không thay đổi, Điệp Phá Thiên muốt một ngụm nước bọt, nói: “Hoa đại ca a, Hoa đại gia a, tiểu Hồng muội muội không cho ta nói!”
Nghe vậy, ánh mắt sắc bén của Hoa Khanh Trần bắn về phía Điệp Phá Thiên, dường như muốn xuyên thủng hắn. Điệp Phá Thiên đành phải ủy khuất nói: “Ta nói, ta nói còn không được sao!”
Hoa Khanh Trần lúc này mới dừng bước chân, chờ Điệp Phá Thiên mở miệng.
Thấy vậy, Điệp Phá Thiên cũng biết nếu mình còn không chịu nói, thật sự sẽ đi gặp Diêm Vương!
Hai mắt ửng hồng, ra vẻ đáng yêu nhìn Hoa Khanh Trần, Điệp Phá Thiên bình thường thích nhất chính là giả bộ đáng thương, cũng không biết bản thân là nam nhân lại ra vẻ đáng thương chỉ khiến Hoa Khanh Trần cũng là nam nhân nổi da gà khắp người.
“Tiểu Hồng muội muội biết huynh định cưới Công chúa Tây Lâm nên tức giận chạy đi diệt Tây Lâm rồi!” Điệp Phá Thiên chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại không dám nói là hắn bày đầu!
Nhưng Hoa Khanh Trần lại không có phản ứng gì, tựa như đã biết từ lâu, điều này khiến Điệp Phá Thiên khó hiểu, hắn nhịn không được mà hỏi: “Huynh còn không đi ngăn cản?”
Nếu còn không ngăn cản, tiểu lão bà sẽ không có nha!
Hoa Khanh Trần lại không đáp lời Điệp Phá Thiên, cất bước đi về phía Đông Phương Ngưng Tử đằng sau.
Đông Phương Ngưng Tử ôm Đỗ Chân Chân, xé góc áo cầm máu cho nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tâm hắn cũng không hiểu mà đau theo.
“Sao rồi?” Hoa Khanh Trần nhìn thoáng qua, liền hỏi.
Đông Phương Ngưng Tử thấy là Hoa Khanh Trần, lập tức nói: “Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là có chút đau!”
Hoa Khanh Trần gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn đại quân bốn phía, nói với Đông Phương Ngưng Tử: “Thu binh đi, mang về nghỉ ngơi cho tốt!”
Đông Phương Ngưng Tử tất nhiên biết Hoa Khanh Trần đang nói đến hai chuyện, hắn cúi đầu hành lễ với Hoa Khanh Trần, sau đó ôm Đỗ Chân Chân lên ngựa, dẫn đại quân quay về.
Binh lính Đông Ngô cũng không hiểu, rốt cuộc là còn đánh nữa không a, bọn họ lặn lội đường xa, xuyên qua Bắc Sát đến biên cương giao chiến với Nam Tề, thế nào mà lúc này Nam Tề lại lui binh rồi?
Sắc mặt Điệp Phá Thiên hiện tại cũng không được tốt, hắn đã thu lại tâm tình đùa bỡn, Hoa Khanh Trần này đúng là không chừa cho hắn chút mặt mũi nào.
Không khỏi hừ lạnh một tiếng “Tiểu Hồng muội muội nói không thích kẻ phụ lòng, chờ diệt Tây Lâm xong muội ấy sẽ trốn đi, không để huynh tìm được!”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Hoa Khanh Trần, chỉ thấy hắn xoay người lại, ánh mắt lãnh liệt như muốn xuyên thấu Điệp Phá Thiên. Điệp Phá Thiên cũng chỉ có thể ngẩn ra, không dám nhiều lời nữa.
Hoa Khanh Trần híp mắt. Tốt lắm, rất tốt, còn muốn bỏ đi vĩnh viễn, vậy còn phải xem nàng có bản lĩnh này không đã!
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đang ngồi trên xe của đoàn thương nhân, lắc lư một tháng trời rốt cuộc cũng băng qua Nam Tề, đến được Tây Lâm.
Bởi vì người Vô Ưu Môn ở đâu cũng có nên nàng phải giả dạng thành lão thương nhân mà đi, bên phía sư phụ kia có Điệp Phá Thiên giữ chân, hy vọng Điệp Phá Thiên hữu dụng một chút, kéo dài cho nàng được chút thời gian, như vậy nàng mới diệt được tiểu tam!
Qua một phen tìm hiểu, Liễu Nguyệt Phi biết Huyền Thiên đã đến đón Công chúa, hiện tại đang dừng chân tại biên giới Tây Lâm.
Lúc này Liễu Nguyệt Phi làm gì còn đầu óc suy nghĩ vì sao bọn họ dừng lại mà không tiếp tục đi chứ, nàng chỉ nghĩ xem nên làm thế nào để diệt đám tiểu tam dám mơ tưởng đến lão công của nàng!
Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống hồ nàng là con người!
Đổi sang một thân quần áo đỏ tươi kiều diễm, phô bày toàn bộ dáng người hoàn mỹ ra, Liễu Nguyệt Phi chuẩn bị gặp tiểu tam, nói cho cô ả biết nàng không phải dễ chọc!
Nàng là phụ nữ thời đại mới, giỏi việc nước đảm việc nhà, đánh sắc lang diệt tiểu tam! Khẩu hiệu đã hô xong, lên đường!
Màn đêm buông xuống, Miên Châu là cao nguyên nên đặc biệt rét lạnh, hơn nữa vì đang là mùa đông nên mặt đất đã sớm bị bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày.
Lúc này trong một gian phòng màu đỏ, Công chúa Tây Lâm Tây Chi một thân trang phục truyền thống, đang ngồi để nha hoàn bên cạnh tháo búi tóc, chuẩn bị ngủ.
Trong phòng đốt một bếp lửa, thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng nổ lách tách nhưng vẫn lạnh thấu xương, Tây Chi không nhịn được nói: “Thời tiết quỷ quái này, mới đầu đêm đã lạnh phát run, vì sao chúng ta còn chưa rời đi chứ!”
Theo lý thì Tây Chi là người Tây Lâm, đúng ra không sợ lạnh, nhưng nàng vốn được nuông chiều từ bé,, trong hoàng cung Tây Lâm khắp nơi đều là lò sưởi ấm, mà nàng vừa đến mùa đông cũng không xuống giường, bây giờ Huyền Thiên lại chỉ đặt một bếp than trong phòng, đương nhiên nàng không nhịn được mà oán giận.
Nha hoàn cũng một thân trang phục Tây Lâm bên cạnh thấy vậy ôn nhu nói: “Công chúa, đợi đến Nam Tề sẽ không lạnh nữa, nghe nói thời tiết ở Nam Tề rất ấm áp!”
Nha hoàn nói xong, trên mặt đều lộ ra vẻ chờ mong, bọn họ thật may mắn, có thể đi theo Công chúa đến Nam Tề, từ nay về sau không cần lo cái ăn cái mặc, cũng không sợ lạnh nữa!
Tây Chi nghe vậy, trên mặt lộ ra một mạt đỏ ửng, không khỏi nói: “Các ngươi nói xem Hoàng hậu Nam Tề là dạng người như thế nào a!”
Đồn đãi Hoàng đế Nam Tề vì Hoàng hậu mà xóa bỏ hậu cung, cho nên khi nàng gả đến cũng chỉ có một hậu phi là Hoàng hậu, điều này khiến nàng không khỏi lo lắng.
Nha hoàn thấy vậy cũng nói lên cái nhìn cùng lời bản thân nghe được: “Dân gian đồn đãi Hoàng hậu là người giang hồ, hẳn là không xinh đẹp được như Công chúa. Nam nhân đều thích nữ tử mềm mại một chút, loại nữ tử dũng mãnh như vậy có ai thích chứ? Bây giờ Hoàng thượng Nam Tề đã tới đón Công chúa, hẳn là do nghe nói Công chúa thiên sinh lệ chất nên mới động tâm!”
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa còn là vị trí Quý phi, lễ nghi Hoàng hậu nha. Công chúa người gả sang đó là sẽ cùng Hoàng hậu Nam Tề ngang hàng a!” Một nha hoàn khác cũng mở miệng, líu ríu nói.
Tây Chi nghe vậy, vẻ mặt tràn đầy ý cười. Được nha hoàn tâng bốc như thế, nàng càng cảm thấy bản thân mình rất ưu việt, không khỏi tự hào nói: “Đúng vậy, ả nếu dám chọc ta, bản Công chúa sẽ nói phụ hoàng để phụ hoàng phế ả!”
“Đúng, sau lưng Công chúa là toàn bộ Tây Lâm a!”
“Đúng vậy, Công chúa của chúng ta là lớn nhất!”
“Phải không?”
“Đương nhiên!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng chất vấn, hai nha hoàn không thèm suy nghĩ đã trả lời, sau khi nói xong mới cảm thấy không thích hợp, liền đứng trước mặt Tây Chi nhìn về phía cửa.
Một nha hoàn trong đó ấp úng hỏi: “Là, là ai? Công chúa của chúng ta ở đây, ai dám bất kính?”
“Ha ha……” Đột nhiên, một trận tiếng cười từ ngoài cửa truyền vào, đồng thời cửa đột nhiên bị mở ra, gió lốc mãnh liệt gào thét thổi đến khiến ba người trong phòng đều phải nhắm mắt lại, cúi thấp đầu để tránh trận gió lạnh.
Lại trong nháy mắt, cuồng phong dột nhiên ngừng gào thét, tựa như vừa rồi chưa xảy ra bất kì chuyện gì.
Ba người cảm thấy kỳ quái ngẩng đầu, lại đồng thời kêu to: “A……”
“Kêu cái gì, câm miệng!” Liễu Nguyệt Phi lười biếng nằm trên giường, nhìn biểu cảm hoảng sợ trên mặt ba người, không kiên nhẫn nói.
Ba người nghe vậy liền ngậm miệng lại, nhưng sau đó liền cảm thấy không thích hợp, vì sao bọn họ lại nghe lời nữ tử xinh đẹp vừa xông vào này chứ?
Nữ tử trước mắt quần áo đỏ thẫm, cổ áo khoét sâu lộ ra khuôn ngực đầy đặn, mặt như phù dung, mi như liễu, ánh mắt còn quyến rũ hơn hoa đào vô cùng câu dẫn lòng người, da trắng như tuyết, một đầu tóc đen vấn thành búi mỹ nhân, hạt ngọc trên tóc tỏa ra hào quang chói mắt dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, đúng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Tây Chi là người đầu tiên phản ứng lại. Vốn là một Công chúa được nuông chiều, nàng sao có thể chịu thua người khác? Lập tức cả giận nói với Liễu Nguyệt Phi: “Ngươi là ai? Cư nhiên dám xâm nhập vào phòng của bản Công chúa!”
Vừa nói, đồng thời cũng không quên nhấn mạnh ba chữ ‘bản Công chúa’ hòng nhắc nhở Liễu Nguyệt Phi thân phận của nàng.
“Ta biết a, cô là Công chúa Tây Lâm!” Liễu Nguyệt Phi thuận tay cầm lấy quả chuối bên cạnh, lột vỏ bắt đầu ăn.
Hai nha hoàn nhờ Tây Chi nhắc nhở nên cũng nhớ thân phận của chủ tử mình, không còn sợ Liễu Nguyệt Phi nữa. Hiện tại thấy Liễu Nguyệt Phi không để Công chúa của mình vào mắt, còn tùy tiện nằm trên giường, ăn đồ ăn của Công chúa thì không khỏi quát: “Đã biết là Công chúa mà còn làm càn như vậy, ngươi có muốn chúng ta gọi người bắt ngươi lại hay không!”
Nha hoàn nói nghiêm túc như vậy là muốn dọa Liễu Nguyệt Phi sợ hãi, ai ngờ đối phương hoàn toàn không để ý, chỉ thảnh thơi nói: “Ta cũng không phải người Tây Lâm, các ngươi không có tư cách bắt ta!”
Thời đại này tuy rằng là cổ đại, nhưng quan hệ giữa các quốc gia cũng giống như hiện đại, không phải người nước mình thì không thể xử phạt!
Nha hoàn kia tức giận đến phát run lại không biết làm thế nào, Tây Chi thấy vậy ngạo mạn nói: “Ngươi là người Nam Tề đi, bản Công chúa là Hoàng Quý phi Nam Tề, ngang hàng với Hoàng hậu, cẩn thận bản Công chúa không khách khí với ngươi!”
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đã ăn xong chuối, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tây Chi, cười nói: “Thì ra là Hoàng Quý phi a, tiểu nhân đúng là sợ hãi!”
Tây Chi vừa nghe Liễu Nguyệt Phi nói vậy, cho rằng nàng đã biết sợ, tiếp tục cao ngạo “Bây giờ ngươi dập đầu nhận lỗi vói bản Công chúa, bản Công chúa sẽ xem xét mà tạm tha cho ngươi một mạng!”
Xì! Liễu Nguyệt Phi nghe xong nhịn không được phì cười, cô Công chúa này đúng là tự tin có thừa!
Nàng nhíu mày nói với Tây Chi: “Bất quá, ta cũng không thừa nhận thân phận Hoàng Quý phi của cô!”
“Công chúa chúng ta là Hoàng đế Nam Tề tự mình sắc phong!” Nha hoàn bên cạnh nghe vậy liền cả giận nói, không hiểu sao Liễu Nguyệt Phi lại nói vậy!
Tây Chi cũng không hiểu, trên khuôn mặt đều là vẻ tươi cười châm chọc “Ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Liễu Nguyệt Phi!” Liễu Nguyệt Phi nhàn nhạt nói ba chữ.
Mà Tây Chi nghe xong chỉ cảm thấy có chút quen, lại không nhớ là ai!
Nhưng một nha hoàn bên cạnh lại đột nhiên kinh ngạc chỉ vào Liễu Nguyệt Phi: “Liễu Nguyệt Phi? Hoàng hậu Nam Tề?”
Lời vừa nói ra, Tây Chi cùng nha hoàn còn lại cũng kinh ngạc nhìn Liễu Nguyệt Phi, Tây Chi nghe xong cũng đồng thời nhớ ra, Hoàng hậu Nam Tề đúng là trang chủ Liễu Diệp sơn trang Liễu Nguyệt Phi a!
Đồn đãi Liễu Nguyệt Phi thích mặc đồ đỏ, dáng người lung linh, da trắng như tuyết, lúc trước nàng còn không tin, cho rằng giang hồ đều là loại người dã man, nhưng lúc này thấy mới biết quả thật giống như tiên tử. Nữ tử như vậy toàn thân toát ra khí chất khiến người ta phải thần phục, nàng sao có thể đấu lại đây?
Liễu Nguyệt Phi nghe được lời nha đầu kia nói thì không khỏi nhíu mày: “Đã biết, còn vô lễ như thế?”
Lời nói nhẹ nhàng lại chứa đựng sát khí, nha hoàn kia lập tức quỳ xuống cúi đầu trước Liễu Nguyệt Phi. Người trong giang hồ đều là ác ma, không thể trêu vào.
Cao ngạo cùng tự tôn vừa rồi của Tây Chi nháy mắt biến mất, nàng không biết vì sao Liễu Nguyệt Phi lại xuất hiện ở đây, nhưng trong lòng đã dâng lên cảm giác sợ hãi, Tây Chi cười nói: “Thì ra là tỷ tỷ, không ngờ tỷ tỷ lại tự mình đến đón muội muội a!”
Lời nói thỏa đáng, hòa nhã, nhưng từng câu từng chữ đều thếp vàng lên mặt mình.
Thế nhưng Liễu Nguyệt Phi cũng không ưa dạng này, nàng hừ lạnh: “Ta là tới giết ngươi!”
Tây Chi nghe vậy cũng không giả vờ được nữa, toàn thân run rẩy, tức giận trừng mắt quát lớn: “Ta là Hoàng thượng của các ngươi tự phong, giết ta không sợ Nam Tề cùng Tây Lâm chiến tranh sao? Ngươi cũng không sợ bị Hoàng thượng các ngươi xử lí sao?”
Đối này, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không thèm để ý nhún vai “Ai biết là ta giết ngươi a!”
“Ngươi……” Tây Chi sợ hãi nhìn Liễu Nguyệt Phi, bước chân lui về sau một chút, đột nhiên nàng hét lớn: “Người tới a, giết người a!”
Khả năng của Liễu Nguyệt Phi, tuy chưa thấy nhưng cũng đã nghe nói qua, hôm nay Liễu Nguyệt Phi đột nhiên tìm đến nàng, nàng cũng đã đoán ra kết cục của mình!
“Hoàng hậu nương nương, ta không gả, không gả, cầu ngươi đừng như vậy!” Liễu Nguyệt Phi còn chưa có động tác gì, Tây Chi đã quỳ xuống không ngừng dập đầu. Nhưng Liễu Nguyệt Phi sao có thể lưu lại tai họa như vậy chứ?
Cười cười cầm lên con dao gọt hoa quả bên cạnh, đột nhiên ánh mắt Liễu Nguyệt Phi biến đổi, nhanh tay phóng con dao về phía Tây Chi. Cho dù không lấy mạng, nàng cũng muốn phế đi Tây Chi!
Nhưng ngay vào lúc này, một luồng sáng lóe lên, Huyền Thiên xuất hiện cản lại con dao gọt hoa quả, đồng thời nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi.
Tây Chi vừa thấy có người tới cứu, liền tránh ra sau lưng Huyền Thiên, chỉ vào Liễu Nguyệt Phi nói: “Ả muốn giết ta, ả muốn giết ta, ngươi nhanh trở về nói Hoàng thượng của các ngươi phế đi nữ nhân này!”
Nghe vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt Phi tối sầm lại, cả người toát ra sát khí.
Đôi mày Huyền Thiên càng nhíu chặt, hắn dùng chút lực đánh vào cổ Tây Chi, nàng lập tức bất tỉnh!
“Đưa về!” Đột nhiên, một giọng trầm thấp vang lên, Hoa Khanh Trần một thân áo trắng bước vào phòng, mặc cho bên ngoài là bão tuyết điên cuồng gào thét, hắn cũng chỉ mặc một bộ xiêm y đơn giản.
Liễu Nguyệt Phi cả kinh, chậm rãi xoay người, đồng thời cũng nhích từng bước đến cửa sổ.
Huyền Thiên nghe được mệnh lệnh Hoa Khanh Trần, liền lập tức mang Tây Chi đi ra ngoài, nha hoàn bên cạnh thấy vậy cũng hoảng sợ đi theo.
Hoa Khanh Trần đã nói như vậy, rõ ràng là Đỗ gia quân đã tiến vào kinh thành Tây Lâm!
Nháy mắt, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi lúc này nhích từng bước trên mặt đất, xấu hổ nhìn hoa Khanh Trần, nàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Ha ha, sư phụ, sao người lại tới đây a!”
Trong lòng lại tức giận mắng Điệp Phá Thiên, nha nha, làm sao bây giờ!
Hoa Khanh Trần nhướn mày, tiêu sái bước từng bước đến chỗ Liễu Nguyệt Phi, toàn thân tản ra tức giận hiển nhiên, lại khiến trái tim nhỏ bé của Liễu Nguyệt Phi đập bình bịch.
“Hắc hắc, sư phụ a, người là tới đón tiểu lão bà sao?”
Vừa nói xong, Hoa Khanh Trần đã dừng lại trước mặt Liễu Nguyệt Phi, cảm giác áp bách thình lình xuất hiện khiến Liễu Nguyệt Phi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
“Người muốn cưới tiểu lão bà thì cưới thôi, ha ha, ta không phải đến đây làm gì nàng kia, ta chỉ đến chơi à! Ha ha!”
Liễu Nguyệt Phi lúc này nói ra những lời khiến bản thân đau lòng, nàng cho rằng Hoa Khanh Trần phát hỏa là vì nàng định tổn thương tiểu lão bà của hắn.
Khóe mắt không khỏi ửng đỏ lên.
“Ha ha, sư phụ người nếu nhìn ta không vừa mắt ta có thể rút lui a, tiểu lão bà sẽ trở thành đại lão…… A!”
Liễu Nguyệt Phi còn chưa nói xong, Hoa Khanh Trần đã chộp lấy nàng đặt lên chân mình, đưa mông ra phía trước.
Tư thế này khiến Liễu Nguyệt Phi cảm thấy xấu hổ vô cùng, cũng biết Hoa Khanh Trần sắp làm gì. Từ nhỏ đến lớn, tình huống như vậy đối nàng mà nói là không xa lạ a!
Sư phụ, không cần chỉnh người như vậy nha!
“Nàng dám nói thêm lần nữa!” Giọng nói Hoa khanh Trần lúc này lạnh như băng, Liễu Nguyệt Phi nghe được rùng mình một cái.
“Chẳng lẽ không phải người cưới tiểu lão bà sao!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, nũng nịu nói, đồng thời phát tiết bất mãn của mình!
‘Ba –‘ Hoa Khanh Trần trực tiếp đánh một chưởng lên mông Liễu Nguyệt Phi, tức giận nói “Càng lớn càng không nghe lời!”
Mặt Liễu Nguyệt Phi đỏ đến mức muốn xuất huyết, nàng bất an vặn vẹo trên chân Hoa Khanh Trần. Có thể đổi sang đánh chỗ khác không, tay chẳng hạn?
Nhưng trên miệng vẫn cứng rắn nói: “Người cưới một tiểu lão bà ta sẽ giết một, cưới một đôi giết một đôi. Hoặc là người để ta giết, hoặc là người hưu ta, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!”
‘Ba –’ Hoa Khanh Trần lại đánh xuống một chưởng, sắc mặt lạnh lùng nói “Ân đoạn nghĩa tuyệt?” Lời như vậy mà nàng cũng nói ra được, xem ra đúng là nên giáo huấn!
Nói xong liền ra tay ‘Ba –’
“Người phản bội lời hứa lúc trước của chúng ta, cho người hai lựa chọn đã là không tệ rồi!” Liễu Nguyệt Phi vặn vẹo, bất mãn ủy khuất kêu gào, nước mắt cũng rơi xuống.
“Cưới Công chúa Tây Lâm là một mưu kế, ai bảo nàng chuyện gì cũng không biết mà lại hiểu lần ta. Nên đánh!” Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, bế Liễu Nguyệt Phi dậy để nàng ngồi trong lòng. Hắn không nỡ nhìn bộ dáng nàng khóc thút thít, nàng hẳn là nên cười, hẳn là để hắn đến che chở sủng ái mới đúng.
“Mưu kế? Mưu kế gì?” Liễu Nguyệt Phi lúc này nằm trong lòng Hoa Khanh Trần, ngẩng đầu không hiểu hỏi!
“Tiên lễ hậu binh, trực tiếp tiến quân đến kinh thành Tây Lâm!” Giọng điệu Hoa Khanh Trần cũng dần nhu hòa lại giải thích cho Liễu Nguyệt Phi. Cũng chỉ có nàng mới có khả năng này!
“Nói như vậy, tất cả đều là giả?” Liễu Nguyệt Phi ủy khuất nói, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
Hoa Khanh Trần gật đầu: “Ai bảo nàng chạy đến Bắc Sát, chuyện này nàng đương nhiên không biết!”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền soạt một tiếng nhảy ra từ trong lòng Hoa Khanh Trần “Ta cái này gọi là giọt thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*! Lúc trước Lâm Sùng rõ ràng biết ta không phải khuê nữ của hắn mà vẫn đối tốt với ta như vậy, hiện tại hắn gặp nguy hiểm ta có thể không giúp sao?”
(R: giọt thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: chịu ơn một giọt, trả lại một hồ).
“Có Vô Ưu Môn rồi nàng còn lo lắng cái gì?” Hoa Khanh Trần cười nói, nụ cười kia tựa như gió xuân làm ấm lòng người.
“Chàng cũng không nói rõ ràng!” Liễu Nguyệt Phi chu miệng nói, tuy rằng Lâm Sùng cuối cùng vẫn là được người Vô Ưu cứu đi nhưng cũng không thể phủ nhận công của nàng a!
“Lâm Sùng đã trở lại Bắc Sát, thoái vị truyền lại cho Thập Thất, bây giờ chỉ ở phía sau phụ tá. Điệp Phá Thiên chơi đã cũng trở lại Đông Ngô, Tây Lâm không lâu nữa cũng sẽ cầu hòa với ta, hiện tại tứ quốc đã yên ổn!” Hoa Khanh Trần chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra trong một tháng qua.
“Mộc Khinh mang theo Triệu Nhu Nhi chạy khắp tứ quốc, Đông Phương Ngưng Tử đã cùng Đỗ Chân Chân đại hôn, hiện tại cũng chỉ có nàng, Hoàng hậu Nam Tề ở đây quậy như đứa nhỏ!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy nhất thời 囧, thì ra một tháng này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy a, nàng sờ sờ mũi, trở lại trong lòng Hoa Khanh Trần, nói: “Người ta nghĩ chàng muốn cưới tiểu lão bà nên mới chạy đến Tây Lâm để cho cô Công chúa kia biết mặt một chút, ai ngờ nàng ta nhát như vậy a!”
Hoa Khanh Trần đột nhiên ôm lấy Liễu Nguyệt Phi lăn lên giường, đặt nàng dưới thân, hắn nói với nàng: “Điệp Phá Thiên nói nàng đi rồi, sẽ không để ta tìm được!”
Hoa Khanh Trần nghiêm túc nói, hắn tin nàng có khả năng đó, hơn nữa thế giới lớn như vậy, nếu Nguyệt Nhi có ý định trốn hắn, như vậy hắn muốn tìm được nàng sợ là rất khó. Lúc hắn nghe được câu nói đó đã không thèm suy nghĩ nhiều, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, hắn sợ từ nay về sau hắn sẽ vĩnh viễn mất đi nàng, thế nên hắn mới giục ngựa không ngừng chạy đến Tây Lâm ngăn nàng lại!
Liễu Nguyệt Phi cũng sửng sốt, nàng giải thích với Hoa Khanh Trần: “Ta chưa nói ta muốn chạy trốn a, ta vốn chỉ định dùng hỏa dược trực tiếp dập bay bọn họ thôi!”
Liễu Nguyệt Phi nháy mắt vô tội, Hoa Khanh Trần thấy vậy liền biết mình bị Điệp Phá Thiên đùa bỡn. Hắn vô lực cười cười, Điệp Phá Thiên này đúng là chết đến nơi còn không chịu thua!
Không khỏi ôm chặt Liễu Nguyệt Phi, dùng sức nhập nàng vào thân thể mình, như vậy nàng sẽ không đi được nữa.
Liễu Nguyệt Phi nằm trong lòng Hoa Khanh Trần, cảm nhận lực ôm mạnh mẽ kia, đồng thời cũng cảm nhận được nỗi lo sợ của hắn, nhất thời vui vẻ cười cười, ôm chặt lấy hắn nói: “Về sau không cho dùng cái gì cưới phi đến làm ta sợ!”
“Được!”
“Về sau không cho nữ nhân khác nhìn chàng, cũng không cho chàng nhìn nữ nhân khác!”
“Được!”
“Chàng là của ta!”
“Được!”
Liễu Nguyệt Phi vừa lòng nâng môi lên ngậm lấy miệng Hoa Khanh Trần, chậm rãi cắn xé, chậm rãi dây dưa.
Hoa Khanh Trần cũng theo động tác của Liễu Nguyệt Phi mà đáp lại, đến cuối cùng lại trở thành dùng sức triền miên, đem toàn bộ tình cảm cả đời cả kiếp bùng nổ trong một khắc này. Bóng đêm âm trầm, trong phòng một mảnh xuân sắc.
Bàn tay đặt trên lưng Hoa Khanh Trần của Liễu Nguyệt Phi chuyển lên ôm lấy đầu hắn, tựa như làm vậy hai người mới có thể gắt gao hôn nhau, vĩnh viễn không rời.
Trong đôi mắt đen của Hoa Khanh Trần cũng dần nhiễm lên tình dục, bàn tay vốn ôm lấy Liễu Nguyệt Phi lúc này chậm rãi dời xuống, động tác vô cùng mềm nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước, khiến toàn thân Liễu Nguyệt Phi nóng ran, chậm rãi rên rỉ ra tiếng.
Thiên hạ dưới thân là người yêu nhất, hơn nữa lúc này nàng còn vì mình mà tản ra một ý vị hoàn toàn khác, thân hình lung linh không ngừng vặn vẹo, làn da cũng dần trở nên ửng đỏ, đối mặt tình huống như vậy, nam nhân nào có thể chịu được?
Hoa Khanh Trần tất nhiên sẽ không, đối mặt với Liễu Nguyệt Phi, hắn liền không thể suy nghĩ, chỉ có thể dựa theo bản năng mà làm.
Một phen kéo xuống vạt áo của nàng, thoáng chốc da thịt mềm mại đã lộ ra ngoài, hơn nữa do trong phòng còn đốt bếp than, thân thể hai người dần nóng lên, lâm vào trầm mê.
“Nguyệt Nhi, cả đời ở bên cạnh ta, đừng đi!” Hoa Khanh Trần khẽ cắn cổ Liễu Nguyệt Phi, giọng nói từ tính vang lên.
“Được!” Liễu Nguyệt Phi kiều mỵ lên tiếng, gắt gao ôm lấy lưng Hoa Khanh Trần, cả người không thoái mái mà vặn vẹo. Da thịt ma sát nhau kích thích thần kinh cả hai người, hết sức căng thẳng, Hoa Khanh Trần cũng không nhịn được mà nâng gương mặt nàng lên, ngậm lấy cánh môi mềm mại nói: “Ta yêu nàng!”
Đôi mắt vốn đang khép hờ của Liễu Nguyệt Phi lúc này kinh ngạc mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Hoa Khanh Trần, sau đó kích động ôm chặt lấy hắn. Ba chữ này nhìn có vẻ rất bình thường, nói ra cũng dễ dàng, nhưng vào lúc này, đối mặt với vẻ nghiêm túc của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi không khỏi cảm động, nhanh chóng đáp: “Ta cũng yêu chàng!”
Một đời một kiếp một đôi, một cây một hoa một thế giới.
Nhưng là, thực không đúng dịp, dưới tình huống mờ ám như vậy, Liễu Nguyệt Phi lại không phối hợp mà nôn điên cuồng, Hoa Khanh Trần kinh hãi, vội vàng mặc lại quần áo cho nàng rồi ôm vào lòng, dùng nội lực hướng hô lớn với bên ngoài: “Nhanh đi mời đại phu đến!”
Gương mặt Liễu Nguyệt Phi lúc này không còn ửng đỏ như vừa rồi mà đã chuyển sang trắng bệch, nôn một lúc rồi mới ngừng lại được, ỉu xìu nằm trong lòng Hoa Khanh Trần. Trên mặt tuy trắng bệch, nhưng nàng lại xấu hổ vô cùng. Có ai mà tại thời điểm như vậy đi nôn điên cuồng chứ? Là nam nhân đều sẽ rất tức giận, cho nên nàng không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoa Khanh Trần.
Nhưng cũng vì vậy mà nàng không thấy được, sắc mặt Hoa Khanh Trần cũng không phải khó coi mà là hưng phấn chờ mong.
Chỉ chốc lát sau, Huyền Thiên liền mang theo một gã đại phu tiến vào, vừa vào cửa đã cảm nhận được mùi mờ ám trong phòng, Liễu Nguyệt Phi xấu hổ chôn đầu trong lòng Hoa Khanh Trần, sống chết giả làm đà điểu.
Hoa Khanh Trần thấy vậy, buồn cười nhìn nàng, nói với đại phu bên ngoài “Lấy chỉ đến!”
Ý tứ thực rõ ràng, không cho bước qua bình phong, chỉ có thể đứng bên ngoài.
Đại phu tất nhiên là do Huyền Thiên mang tới, bằng không trời lạnh thấu xương sao có thể đến nhanh như vậy. Đại phu cũng biết người ở bên trong không phải dễ chọc, chỉ có thế lấy một đoạn chỉ đỏ đưa vào trong. Hoa Khanh Trần dùng nội lực tiếp được đầu chỉ, sau đó buộc quanh cổ tay Liễu Nguyệt Phi để đại phu bắt mạch.
Chỉ chốc lát sau, đại phu đã nói với Hoa Khanh Trần: “Chúc mừng vị Công tử này, quý Phu nhân đã mang thai hơn một tháng!”
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoa Khanh Trần, nàng mang thai?
Huyền Thiên cũng vô cùng cao hứng nhìn hướng bình phong, thiếu chủ có thai?
Tảng đá trong lòng Hoa Khanh Trần cuối cùng cũng đặt xuống, sắc mặt hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng, nói với Huyền Thiên: “Thưởng lớn!”
Huyền Thiên nghe vậy liền vui vẻ mang đại phu lui xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại Liễu Nguyệt Phi cùng Hoa Khanh Trần. Hoa Khanh Trần đưa tay nâng cằm Liễu Nguyệt Phi lên, lại thấy nàng mang một khuôn mặt khổ qua, hắn không hiểu hỏi: “Sao vậy? Nàng không vui?”
Nói xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng cũng trở nên rối rắm.
“Đương nhiên, sinh em bé, tiểu quỷ sẽ phiền chết người a!” Liễu Nguyệt Phi nghiêm trang nói “Có tiểu quỷ sẽ có người giành sư phụ với ta!”
Hoa Khanh Trần phì cười, càng cười càng lớn, sủng nịch nhéo mũi Liễu Nguyệt Phi, bất đắc dĩ nói: “Nàng a……”
Phiên ngoại 1: Lần đầu gặp Điệp Phá Thiên
Một sáng sớm nào đó, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào phòng, Liễu Nguyệt Phi bừng tỉnh, dụi dụi hai mắt, phát hiện sư phụ đã không còn bên cạnh, hẳn là đã đi ra ngoài xử lí công chuyện. Chuyện chồng chất một tháng cùng đủ để hắn bận bù đầu.
Ở trên giường lăn vài vòng, sau đó nàng lưu loát đứng dậy, thay quần áo, rửa mặt rồi chạy ra ngoài, bao tử nàng kêu gào đã lâu.
Một đường hùng hùng hổ hổ chạy đến phòng bếp, đại nương ở phòng bếp nhìn thấy bóng dáng đỏ chói liền biết là ai, không ngẩng đầu đã nói: “Đồ ăn của ngài ta đặt trên bàn, ăn từ từ, coi chừng nghẹn nga.” Thiếu chủ cho đến bây giờ vẫn là dễ hầu hạ như vậy, không phát giận, không biến sắc mặt, ngay cả ăn cơm cũng là tự mình chạy tới.
“Cám ơn đại nương.” Liễu Nguyệt Phi vừa nghe liền rạo rực chạy đến bàn ăn chuyên dụng của nàng trong bếp, quả nhiên trên đó đã bày sẵn cháo cùng bánh bao nóng hổi. Nàng nhấc tay bê một cái ghế đẩu đến bàn rồi ngồi xuống chậm rãi ăn.
Lúc này đầu bếp nữ đều đang ở bên ngoài rửa rau linh tinh, trong phòng bếp cũng chỉ có một mình nàng, vừa vặn có thể ăn tự tại, ăn tiêu dao! Hạnh phúc cắn bánh bao trắng nàng yêu nhất, Liễu Nguyệt Phi cảm thán, ăn đúng là ngon nha.
“Thơm quá a -”
“Đúng vậy, tay nghề của đại nương càng ngày càng tốt!” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục ăn bánh bao, không quên ca ngợi.
Không đúng! Là ai đang nói chuyện?
“Ai? Đi ra!”
Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng đứng dậy nhìn chung quanh, vừa xem vừa cắn bánh bao!
“Ta đi ra thì cho ta một cái bánh bao ăn chứ?” Giọng nói kiều mỵ truyền đến từ bốn phía, có thể thấy được nội lực người này rất cao.
“Không cho, ta cũng chỉ có bốn cái!” Vừa nghe người tới nói như vậy, Liễu Nguyệt Phi vội vã ôm chặt ba cái bánh bao còn lại.
“Ai nha nha, vóc dáng ngươi nhỏ xíu, có thể ăn nhiều như vậy sao?”
“Có thể, ngươi sao lại biết ta ăn không nổi? Không tin ta ăn cho ngươi xem!” Liễu Nguyệt Phi không phục nói, nói xong liền cắn liên hồi, chứng minh mình có thể ăn hết!
Lúc này, trong phòng bếp thoáng lên một trận gió, một thân ảnh đỏ chói phớt ngang mặt Liễu Nguyệt Phi, nháy mắt trên tay nàng đã mất hai cái bánh bao!
“A! Trả ta bánh bao!” Liễu Nguyệt Phi bay thẳng đến phía bóng dáng màu đỏ kia, không ngờ đó lại là một mỹ nhân! Một đàu tóc đen dài chấm đất, dáng người uyển chuyển dịu dàng, eo nhỏ như cành liễu, mắt sáng răng trắng, đôi đồng tử trong như hai giọt nước, từ sườn mặt trái đến cổ có hình một cành hoa. Yêu nghiệt nha yêu nghiệt, trên thế giới sao lại có người xinh đẹp như vậy a?
Liễu Nguyệt Phi nhất thời choáng váng, không khỏi nói: “Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp a!”
Bị tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đoạt bánh bao, nàng không những không tức giận mà còn cảm thấy tự hào!
“Ngươi mới là tỷ tỷ!” Người tới vừa nghe vậy liền chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, nũng nịu mắng.
Liễu Nguyệt Phi mở to hai mắt nhìn rồi thở dài, thì ra là một đứa ngốc nha! Đáng tiếc a, đáng tiếc. Nàng chỉ có thể khó xử nói “Nếu ngươi muốn gọi ta tỷ tỷ, vậy ta đây liền gọi ngươi muội muội đi!”
Không ngờ người nọ vừa nghe được thiếu chút hôn mê “Ngươi đứa nhỏ này, con mắt nào của ngươi thấy ta là nữ?”
“Hai mắt người ta đều thấy được nha!” Liễu Nguyệt Phi nghe vậy liền vô cùng ủy khuất nói, trong mắt cũng đã rưng rưng mấy giọt lệ.
“Ai nha nha, ta là nam nha! Muội nên gọi ca ca!” Thấy bộ dáng ủy khuất của cô bé, người nọ liền hoảng hốt, nếu bị người khác nhìn đến chắc chắn sẽ nói hắn khi dễ tiểu hài tử!
“Cái gì? Nam nhân?” Liễu Nguyệt Phi nhất thời trợn mắt há hốc, có lầm hay không a, có nam nhân nào xinh đẹp như vậy sao? Sư phụ nàng cũng đẹp, nhưng là toàn thân phát ra khí chất dương cương, người trước mắt này từ đầu đến chân đều âm nhu, sao có thể khiến nàng cảm thấy hắn là nam được?
“Đúng, ca ca là nam nhân, nam nhân đỉnh thiên lập địa!” Nói xong, liền cầm lấy bánh bao cắn một ngụm, phi phi, thật sự là ăn ngon nha!
“Cư nhiên là ca ca!” Liễu Nguyệt Phi bĩu môi, khó tin nói. Nam nhân thời đại này có còn muốn để nữ nhân sống nữa hay không? Nàng liếc mắt nhìn hầu kết của hắn, phi, đúng thật là nam nhân nha!
Ngây người một hồi, thấy người nọ đã ăn xong hai cái bánh bao, lại đang nhìn chằm chằm nửa cái còn lại trong tay nàng, Liễu Nguyệt Phi thè lưỡi, giở lồng hấp bên cạnh lấy thêm mấy cái ra!
“Này này, cư nhiên còn có nhiều như vậy!” Người nọ thấy bên đây còn đầy một xửng bánh báo, nhất thời không phục, hắn ở trong này ngây người lâu như vậy mà cũng không phát hiện! Ghê tởm hơn nữa là đứa nhỏ này vừa rồi còn lừa hắn nói chỉ có bốn cái!
“Lấy cho ta mấy cái!”
“Muốn ăn tự mình lấy”
“Tự lấy thì tự lấy!”
Thời gian một chén trà nhỏ sau, chỉ thấy trong phòng bếp là hai bóng dáng nhỏ màu đỏ đang ngồi cắn bánh bao, trải qua một trận càn quét, một xửng bánh bao cũng không còn lại bao nhiêu.
“No thật!” Liễu Nguyệt Phi ăn xong liền đứng lên, duỗi người mấy cái!
“Ta cũng no quá!” Người nọ thấy động tác của Liễu Nguyệt Phi thì cũng học theo, vẫy vẫy cánh tay, xoay xoay mông! Không tệ không tệ, thật sự là rất tốt cho tiêu hóa.
“Đại Hồng ca ca, huynh không phải người Vô Ưu Môn đúng không!” Liễu Nguyệt Phi lắc lắc người, ý định vận động một chút. Đại nương làm bánh bao ăn quá ngon, khiến nàng không nhịn được mà ăn thêm mấy cái!
“Không nói cho muội!” Người nọ xoa xoa bụng, thầm nghĩ ăn uống no nê rồi, cũng nên rời khỏi nơi quỷ quái này! Trong đây tựa như mê cung, làm hắn vòng vo cả đêm vẫn chưa ra được!
“Không nói cho ta, huynh cho là huynh đi được sao?” Tròng mắt mỗ tiểu hài tử chuyển động nhìn người nọ, đột nhiên cười tà ác.
Người kia nhất thời kêu to một tiếng không tốt! Đột nhiên cả người mất đi khí lực mà ngã ngồi xuống.
“Tiểu Hồng muội muội, muội hạ độc ta?” Vốn thấy đối phương chỉ là một đứa con nít nên hắn không đề phòng, không ngờ lại ngã trong tay một đứa nhỏ, đúng là mất mặt!
“Vô Ưu Môn chuyên dùng độc, đại Hồng ca ca không biết sao?” Liễu Nguyệt Phi trực tiếp ngồi xuống đối diện, hưng phấn nhìn bộ dạng vô lực của hắn mà nhếch miệng cười lớn.
“Đã biết ta không phải người Vô Ưu Môn còn hỏi nhiều vậy làm cái gì?” Người nọ không phục nói, nhưng lại không biết làm thế nào. Xem ra đứa nhỏ này từ lúc đầu đã có ý định với hắn, còn nhỏ mà đã có tâm tư như vậy, không đơn giản!
“Vậy đại Hồng ca ca, huynh tên gì nha?” Liễu Nguyệt Phi lại dùng bộ dáng ngây thơ, đáng yêu mười phần!
“Ca ca gọi là Điệp Phá Thiên! Khí phách chứ gì, có nghe qua chưa?” Điệp Phá Thiên tự hào báo tên, có điều giọng nói lại vô cùng yếu, một chút khí phách cũng không có.
“Điệp Phá Thiên, ta chỉ nghe nói qua điệp muốn phá kén, chưa nghe điệp cũng có thể phá thiên*!” Liễu Nguyệt Phi trợn to mắt, khó hiểu nói.
(R: Điệp: bướm; Phá Thiên: xé trời).
Nhất thời, đầu Điệp Phá Thiên rơi hắc tuyến, khóe miệng run rẩy. Đứa nhỏ này là cố ý sao?
“Đại Hồng ca ca, huynh tới Vô Ưu Môn làm gì nha?” Tiếp tục ngây thơ vô tội.
“Ta là tới gặp môn chủ Vô Ưu Môn Hoa Khanh Trần! Sắp tới đại hội võ lâm rồi, ta đến để xem đối thủ! Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!” Điệp Phá Thiên không chút dấu giếm, dù sao sự thật chính là vậy, cũng không có gì để giấu, hơn nữa hắn còn bày ra bộ dáng thực tự hào! Chẳng lẽ hắn cho rằng như vậy liền đại biểu đầu hắn rất thông minh sao?
“Đại hội võ lâm?” Nghe đến đó, hai mắt Liễu Nguyệt Phi nhất thời tỏa sáng! Sư phụ muốn tham gia đại hội võ lâm sao?
“Đúng đúng. Tiểu Hồng muội muội, muội cũng cảm thấy hứng thú sao?” Thấy vậy, ánh mắt Điệp Phá Thiên cũng sáng lên.
“Đúng vậy, cảm thấy hứng thú nha!” Liễu Nguyệt Phi gật đầu như gà mổ thóc.
“Nếu không ca ca mang muội đi?” Điệp Phá Thiên tiếp tục dụ hoặc.
“Để ta nghĩ lại” Liễu Nguyệt Phi chần chờ.
“Muốn đi ca ca liền mang muội đi nha, được chơi, giải độc cho ca ca trước đi!” Điệp Phá Thiên tiếp tục phấn đấu -ing.
“Không cho!”
“……”
“Ta đi trước, đại Hồng ca ca, bye bye” Liễu Nguyệt Phi nhanh như chớp chạy ra ngoài. Lúc này nàng kích động chạy đi tìm sư phụ, cầu sư phụ mang nàng đi. Đến thế giới này năm năm còn chưa biết bên ngoài là như thế nào đâu!
“Ê ê, ngươi đứa nhỏ này, cũng phải giải độc cho ta đã chứ!” Điệp Phá Thiên kêu to. Đứa nhỏ này là định chỉnh hắn sao?
“Đại Hồng ca ca, chỉ là nhuyễn cân tán thôi, mấy canh giờ sau sẽ hết!” Xa xa truyền đến giọng nói ngọt ngào của Liễu Nguyệt Phi. Khóe miệng Điệp Phá Thiên run rẩy. Đáng chết, hắn là chọc phải ai nha? Không có việc gì ăn vụng cái bánh bao làm chi chứ!
Trong căn phòng yên tĩnh rộng rãi, Hoa Khanh Trần ngồi trên ghế, bưng chung trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, nói với Huyền Thiên đang đứng dưới: “Đại hội võ lâm?”
Huyền Thiên đứng dưới cúi đầu cung kính trả lời “Đúng vậy môn chủ, hiện tại võ lâm các phái đều muốn mình là cao nhất, lão gia hỏa Thiên Lưu kia đã sớm không quản được, cho nên mới tổ chức đại hội võ lâm để chọn ra minh chủ đời tiếp theo, nói vậy chắc cũng là định dựa hơi môn chủ rồi.”
“Cho nên, lần này võ lâm môn phái đều tham gia?” Hoa Khanh Trần buông chén trà, ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên.
“Cho đến hôm nay, người có khả năng trở thành minh chủ nhất chính là môn chủ. Lão gia hỏa Thiên Lưu kia làm minh chủ võ lâm nhiều năm, đã thành cáo già rồi nên gửi thiệp mời đến tất cả các môn phái lớn!”
“A, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết*!” Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, trong mắt tản mát ra sát khí.
(R: lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết: câu thành ngữ xuất phát từ truyện Tam Quốc Chí, chi tiết mời gu-gồ:|).
Huyền Thiên đứng dưới lúc này cũng cảm giác được sát khí nồng đậm của môn chủ, cả người lạnh lẽo vô cùng, thầm mắng Thiên Lưu ngu ngốc, cư nhiên dám đánh chủ ý lên người môn chủ!
“Sư phụ sư phụ –”
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gào của Liễu Nguyệt Phi. Hoa Khanh Trần vừa nghe, nhất thời thu hồi sát khí toàn thân, nhìn cô nhóc chạy đến từ phía cửa.
“Sư phụ sư phụ –”
Liễu Nguyệt Phi vừa nhảy vào đại điện, nhất thời trong đại điện liền có một chút nhân khí.
“Huyền ca ca đã ở đây rồi a, huynh ăn điểm tâm chưa?” Vừa tiến đến đã thấy Huyền Thiên đứng bên cạnh, Liễu Nguyệt Phi vui vẻ gọi một tiếng, bày ra bộ dạng tiểu hài tử đáng yêu.
“Thiếu chủ, thuộc hạ đã ăn rồi.” Thiếu chủ đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ? Huyền Thiên tuy đối vời người ngoài luôn là mặt than nhưng khi gặp thiếu chủ đáng yêu cũng cứng rắn xả mấy phần tươi cười.
“Vậy ta sẽ không cho huynh bánh bao.” Nói xong liền lướt qua Huyền Thiên, trực tiếp chạy đến chỗ Hoa Khanh Trần.
Trên đầu Huyền Thiên lập tức xuất hiện mấy đường hắc tuyến, biết vậy hắn đã nói chưa ăn rồi…
“Sư phụ nhất định chưa ăn điểm tâm đi, xem đồ nhi có ngoan không, mang điểm tâm đến cho sư phụ này.” Liễu Nguyệt Phi lấy bánh bao trong lòng ra đưa cho Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần vừa lòng nhìn bánh bao trên đôi bàn tay nhỏ, sau đó ôm lấy nàng để ngồi vào lòng mình.
Huyền Thiên thấy vậy liền thức thời lui ra ngoài.
“Môn chủ, thuộc hạ còn có chuyện phải làm, cáo lui trước.”
“Được.” Hoa Khanh Trần gật đầu, sau đó liền chuyển tầm mắt lên người Liễu Nguyệt Phi.
“Nói đi, lại có chuyện gì.” Đứa nhỏ một tay hắn nuôi lớn, sao có thể không hiểu suy nghĩ của nàng chứ? Có tốt như vậy mang điểm tâm đến cho hắn sao?
“Sư phụ, Nguyệt Nhi là thật tình đưa đồ ăn đến, sợ người bị đói.” Đôi đồng tử của Liễu Nguyệt Phi xoay chuyển, trợn mắt nói dối.
Nhưng làm sao có thể qua mắt được con hồ ly Hoa Khanh Trần? Ánh mắt vừa thay đổi của Liễu Nguyệt Phi vừa rồi hắn đều thấy rõ ràng. Cô nhỏ này còn muốn lừa hắn?
“Xem ra Nguyệt Nhi đã trưởng thành rồi, biết thay ta suy nghĩ. Vậy ngươi cứ đi chơi đi, ta còn có chuyện muốn xử lí.” Nói xong, bày ra một tư thế đuổi người!
(R: k lẽ cho xưng con-ta chứ trời ==”).
Khóe miệng Liễu Nguyệt Phi bất giác run rẩy, thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay!
“Sư phụ sư phụ, người biết đại hội võ lâm không?” Vừa nói vừa cầm lấy một cái bánh bao đút vào miệng hắn. Lúc này còn không nịnh bợ thì còn đợi tới khi nào?
“Ngươi làm sao mà biết?” Hoa Khanh Trần vừa lòng cắn bánh bao, nhíu mày hỏi.
“Ách……” Xong đời, vừa rồi quá hưng phấn nên đã quên việc này, làm sao có thể nói với sư phụ là đại Hồng ca ca nói với nàng chứ? Đại Hồng ca ca kia thoạt nhìn có vẻ rất tốt a, nếu để sư phụ biết thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì nha.
“Điệp Phá Thiên nói cho ngươi?” Thấy Liễu Nguyệt Phi do dự, sắc mặt Hoa Khanh Trần cũng trầm xuống, nuôi nàng năm năm, cư nhiên bây giờ còn giúp đỡ người ngoài.
Hoa Khanh Trần đột nhiên tức giận khiến Liễu Nguyệt Phi nghĩ mãi không thông, sư phụ học được tuyệt kĩ biến sắc mặt trong diễn kịch từ lúc nào vậy? Nói biến liền biến a.
“Sư phụ người biết nha!” Nhỏ giọng mấy tiếng, thì ra sư phụ đã biết rồi, còn hại nàng lo lắng.
Hoa Khanh Trần hừ lạnh một tiếng, nói.“Vô Ưu Môn còn chưa có vô dụng đến mức bị người ngoài xâm nhập mà ta còn không biết!”
“Vậy sư phụ cũng biết chuyện đại hội võ lâm sao?”
Hoa Khanh Trần vốn còn đang giận dỗi, thấy Liễu Nguyệt Phi vẫn một lòng hướng đến đại hội võ lâm thì tự giễu cười cười, xem ra là hắn lo lắng nhiều quá.
“Đương nhiên!”
“Vậy sư phụ muốn đi sao?” Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi càng thêm hưng phấn.
“Nguyệt Nhi muốn đi?” Thấy nàng hưng phấn như vậy, Hoa Khanh Trần cũng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.
“Đương nhiên đương nhiên, Nguyệt Nhi muốn đi.”
“Muốn đi, cũng không phải không thể. Dù sao ngươi cũng đã năm tuổi, sinh hoạt lại chỉ giới hạn trong Vô Ưu Môn cùng Liễu Diệp sơn trang, cũng nên đi nhìn xem cuộc sống bên ngoài.”
Thấy Hoa Khanh Trần nói vậy, Liễu Nguyệt Phi liền hưng phấn gật đầu như giã tỏi “Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ nói rất đúng, Nguyệt Nhi đã sớm muốn đi.”
“Đã vậy thì mang bảng chữ mẫu ta đưa trước khi bế quan đến cho ta xem, nếu đã hoàn thành thì sẽ đưa ngươi xuống núi.” Hoa Khanh Trần thảnh thơi ăn bánh bao, vừa lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận động lòng người của Liễu Nguyệt Phi dần trở nên cứng ngắc.
Cái gì? Bảng chữ mẫu? Cái quỷ kia sao?
Phiên ngoại 2: Bút máy vô địch
”Thế nào, chưa viết?” Hoa Khanh Trần cố ý trầm giọng, vờ như đang tức giận.
“Viết, đương nhiên có viết.” Càng nói càng nhỏ, không dám thở mạnh. Đổ mồ hôi, nếu biết bảng chữ mẫu có liên quan mấu chốt đến việc có được xuống núi chơi hay không, nàng nhất định đã viết cẩn thận từng nét! Nhưng mà ngàn vàng cũng khó mua được chữ ‘biết vậy’ nha! Hối hận, hối hận -ing!
“Nếu vậy thì lấy đến cho ta xem nha.” Hoa Khanh Trần đặt Liễu Nguyệt Phi xuống đất, nhéo mũi nàng một cái.
“Nga.” Thấy mọi chuyện đã phát triển đến mức này, Liễu Nguyệt Phi cũng chỉ có thể đau khổ đi lấy bản chữ mẫu. Ít nhất nàng cũng có viết!
Ủ rũ bước đến chỗ để bản chữ mẫu, lúc viết nàng cũng ngồi ở đây nên chỉ chốc lát, Liễu Nguyệt Phi đã mang đến cho Hoa Khanh Trần.
Hoa Khanh Trần nhận lấy lật xem thử vài tờ liền đau đầu, đây là cái gì vậy?
“Sư phụ, người không cảm thấy mấy chữ này quá nhiều nét sao? Cho nên Mị nhi mới viết kiểu giản thể!” Thấy gương mặt càng ngày càng đen của Hoa Khanh Trần, Liễu Nguyệt Phi nhanh chóng lên tiếng giải thích.
“Giản thể? Là ngươi nghĩ ra sao?”
“Là. . .” không phải, công trình lớn như sáng tạo bộ chữ, nàng sao có thể hoàn thành được? Nhưng cũng không thể nào giải thích rõ ràng với Hoa Khanh Trần, chỉ có thể kiên trì ra vẻ oan ức! Chữ phồn thể đáng ghét, nàng cũng không phải người Đài Loan, sao biết viết chứ? Đọc ra là đã không tệ rồi!
(R: tiếng Trung có 2 bộ chữ, phồn thể và giản thể. Bộ phồn thể được sử dụng ở Đài Loan, Hồng Kông, Macau. Bộ giản thể là chữ phồn thể đã đơn giản nét hoặc điều chỉnh, được sử dụng ở đại lục).
Đối này, Hoa Khanh Trần cũng vô cùng bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này vốn rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng mà viết chữ cùng là không ai địch lại! Trước đừng nói đến những chữ bị nàng ‘đơn giản hóa’ này, chỉ mấy nét thôi cũng bị nàng viết thành nghiêng ngả, không ra hình thù gì.
“Như vầy mà ngươi còn muốn ra ngoài chơi, đi xem đại hội võ lâm?”
“Sư phụ, bút lông này không có lực nha, Nguyệt nhi muốn viết cho tốt cũng không được!” Lúc này cũng chỉ có thể tận tực mang ‘bằng chứng’ ra đỡ! Bút lông không cứng rắn như bút máy, bảo người ‘xuống tay rất nặng’ như nàng không chế lực thế nào được?
“Còn dám mượn cớ!” Hoa Khanh Trần đột nhiên lớn tiếng quát, nhất thời cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói “Đã như vậy, ta thấy ngươi cũng đừng mong ra ngoài.”
“Ô ô… Sư phụ, Nguyệt nhi biết sai rồi!” Vừa nghe Hoa Khanh Trần nói vậy, Liễu Nguyệt Phi liền khóc ra tiếng. Bình thường nàng vừa khóc lên là sư phụ sẽ theo ý nàng.
Quả nhiên, Hoa Khanh Trần thấy vậy, trong lòng liền mềm nhũn, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ này mỗi lần phạm sai lầm đều là đến khóc cầu hắn thì không khỏi đau đầu. Nàng là bị hắn chiều hư!
“Viết chữ là việc hết sức bình thường, nếu ngươi vậy mà cũng làm không được thì sao có thể không biết xấu hổ nói mình là trang chủ Liễu Diệp sơn trang, thiếu chủ Vô Ưu Môn?” Hoa Khanh Trần hắn cho đến giờ đều hướng đến sự hoàn mỹ, đối với đồ đệ cũng vậy!
“Sư phụ, Nguyệt nhi biết sai rồi, sau này Nguyệt nhi sẽ học thật tốt.” Liễu Nguyệt Phi tiếp tục oa oa khóc lớn, hoàn toàn hóa thành bộ dạng đáng thương, kéo kéo tay áo Hoa Khanh Trần.
“Lần nào cũng nói như vậy, nhưng có làm được không chính ngươi cũng rõ ràng!”
“Sư phụ, sư phụ, lần sau Nguyệt Nhi nhất định sẽ viết đàng hoàng!” Liễu Nguyệt Phi đổi sang ôm lấy cánh tay Hoa Khanh Trần, đáng yêu nói.
Thấy nước mắt của nàng, Hoa Khanh Trần lại lần nưa thở dài. Ai, đứa nhỏ này, đời này rõ ràng là ăn định hắn rồi!
“Nếu vậy thì viết lại bảng chữ mẫu này một lần nữa, giờ này ngày mai mang ta xem, viết đến khi ta vừa lòng mới thôi, vậy sẽ mang ngươi đi xem đại hội!” Nghiêm sư xuất cao đồ, từ mẫu đa bại nhi*! Điều này hắn rất rõ ràng!
(R: thầy khó thì trò giỏi, mẹ hiền thì con hư).
“Sư phụ!” Liễu Nguyệt Phi càng khóc lớn hơn, có con nít nhà ai lại thích viết chữ chứ!
Hoa Khanh Trần xoa xoa huyệt thái dương, cố ý lớn tiếng nói: “Còn không mau đi viết, khóc nữa cũng vô dụng.” Nói xong, liền cúi đầu tiếp tục xử lí công việc.
Nhìn biểu cảm đáng thương không gì sánh được của đứa nhỏ trước mắt, ai biết hắn đã hạ bao nhiêu quyết tâm chứ?
Liễu Nguyệt Phi khóc một hồi, cảm thấy mệt mỏi, hít mũi nhìn Hoa Khanh Trần, phát hiện Hoa Khanh Trần vẫn không nhìn nàng, liền tức giận hừ lớn một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Ngay lúc Liễu Nguyệt Phi xoay người, Hoa Khanh Trần ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Liễu Nguyệt Phi vừa chạy vừa quẹt nước mắt, xem ra hiện tại nước mắt không thể trị được sư phụ nữa rồi, phải nghĩ ra cách khác mới được.
Lau khô nước mắt xong, trên gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nàng vừa khóc.
Chạy một hơi, Liễu Nguyệt Phi liền chạy thẳng đến thư phòng của nàng, cũng chính là một gian phòng lớn một người ở, bên trong ngoại trừ gỗ cũng chỉ có gỗ.
Loay hoay một canh giờ, Liễu Nguyệt Phi mới từ trong phòng bước ra, cầm trên tay một cây bút gỗ mô phỏng theo hình thức chiếc bút máy ở hiện đại! Nàng nói thầm, viết bút lông không được không có nghĩa là nàng viết không ra chữ! Nhớ lúc học đại học, chữ viết bút máy của nàng còn đứng nhất nhì toàn khối.
(R: k hiểu lắm câu cuối nói gì, k lẽ học đại học còn thi vở sạch chữ đẹp ò.Ó).
Trở lại trong phòng, một lần nữa lấy bảng chữ mẫu ra. Bảng chữ mẫu này khổ như một quyển sách, tổng cộng có một trăm trang, mỗi trang là một chữ. Sư phụ nói nàng mới bắt đầu luyện viết, không thể khống chế độ lớn nhỏ của chữ nên để nàng một tờ chỉ viết ba lần. Cho nên lần này nàng làm bút gỗ ba đầu, phát minh dựa theo việc năm xưa dùng ba cây bút viết một lượt khi bị giáo viên cho chép phạt! Cũng nhờ vậy mà nàng luyện ra chữ viết bằng bút máy vô địch!
Một tờ ba chữ, viết một trăm tờ! Bút nhiều đầu, nàng viết lớn một chút là được. Dù sao trang giấy lớn như vậy, không viết hết cũng chả sao.
Vùi đầu đau khổ viết gần một canh giờ, một quyển bảng chữ mẫu đã được nàng viết xong. Nhìn tốc độ của nàng xem, sư phụ cho thời gian một ngày đêm, nàng một canh giờ đã viết xong! Sao lúc trước không nghĩ ra cách này nhỉ? Xem ra linh cảm của nàng chính là được kích thích ra.
Liễu Nguyệt Phi thỏa mãn thưởng thức nét chữ phóng khoáng của nàng, nhìn xem, có bao nhiêu tiêu sái cùng xinh đẹp a.
…
Trong sảnh lớn, Hoa Khanh Trần nhìn đầy bàn thức ăn, lại nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, liền hỏi: “Thiếu chủ còn chưa đến sao?”
Chẳng lẽ là còn đang luyện chữ? Lắc đầu, lại suy nghĩ, xem ra nên nói nàng không cần viết, dù sao một ngày hoàn thành cũng là chuyện bất khả thi.
“Bẩm môn chủ, đã đi gọi thiếu chủ.” Huyền Thiên đứng sau lập tức trả lời. Vừa nói xong, một giọng nói non nớt liền truyền đến.
“Thơm quá a…”
Không cần nghĩ cũng biết đó là cô nhỏ Liễu Nguyệt Phi.
“Thơm thì nhanh ngồi xuống ăn.” Hoa Khanh Trần bước đến chỗ Liễu Nguyệt Phi, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh. Sau đó thấy bảng chữ mẫu trong lòng Liễu Nguyệt Phi thì không khỏi thương tiếc, xem ra hắn đúng là ép nàng quá.
Liền đưa tay lấy bảng chữ mẫu, nói: “Quên đi, một ngày đêm năm trang cũng được.”
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe vậy, nhất trời trong mắt dâng lên hơi nước. Lần này là khóc thật, ô ô…
“Sao còn khóc?” Hoa Khanh Trần thấy vậy liền không có cách, hắn không phải đã giảm bớt hình phạt rồi sao, sao đứa nhỏ còn khóc?
“Môn chủ, có thể là thiếu chủ quá cảm động!” Huyền Thiên ở một bên giải thích.
Liễu nguyệt Phi vừa nghe, nhất thời đầu bốc khói. Huyền đại ca, con mắt nào của huynh thấy ta cảm động?
“Ô ô… Mới không phải, người ta một chút cũng không cảm động a!” Liễu Nguyệt Phi càng nói càng lớn, tựa như đang thi xem ai lớn giọng hơn, hoàn toàn giống y bộ dạng tiểu hài tử.
Gương mặt Huyền Thiên nhất thời cứng ngắc, chẳng lẽ không phải là cảm động sao?
Hoa Khanh Trần cũng không hiểu nhìn Liễu Nguyệt Phi. Đứa nhỏ này hôm nay là bị sao vậy?
Thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi lại càng ủy khuất, giọng cũng trở nên nghẹn ngào“Sư phụ người là bại hoại, vì sao không nói sớm một chút? Người ta đều viết xong rồi!”
Chuyện thống khổ nhất trên thới giới là gì? Đó chính là ngươi để dành tiền đã lâu, cắn răng, giậm chân mới nỡ mua thứ gì đó! Vừa mua xong thì thứ đó giảm giá!
Liễu Nguyệt Phi hiện tại chính là tâm tình như vậy, bảo nàng sao có thể không ủy khuất, không khó chịu?
Vừa nghe được nguyên nhân, trên đầu Hoa Khanh Trần lập tức bay ngang một bầy quạ đen.
Huyền cũng không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương, thiếu chủ nhà hắn đúng là dễ thương quá!
Hoa Khanh Trần bất đắc dĩ gắp một miếng thịt đút vào miệng Liễu Nguyệt Phi, lập tức ngăn lại cái miệng đang oa oa kêu to, lau nước mắt trên mặt nàng, hắn nói: “Vốn cho ngươi hai mươi bốn ngày để hoàn thành, ngươi hôm nay đã làm xong, còn lại hai mươi ba ngày, không phải có thể chơi thoải mái sao?”
Đứa nhỏ một ngày khóc hai lần, bảo hắn không đau lòng sao được?
Liễu Nguyệt Phi vừa nghe vậy liền nín khóc, nhai miếng thịt trong miệng, tròng mắt chuyển động: “Không được, người ta hoàn thành nhiệm vụ siêu tốc như vậy, phải thưởng. Cho nên muốn một tháng, ba mươi ngày không cần luyện chữ!”
Hoa Khanh Trần thấy vậy không khỏi hài lòng cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân. Đứa nhỏ này, thật sự là khiến hắn yêu thích.
“Ta đây phải nhìn xem ngươi viết như thế nào, nếu viết ẩu sẽ bị phạt!” Trong lòng tuy rằng yêu thích không thôi nhưng ngoài miệng vẫn vờ nghiêm khắc. Hừm, là miệng hung hăn mà tâm đậu hủ điển hình.
Lần này Liễu Nguyệt Phi tự tin trần đầy, nhìn đĩa sườn ở bên kia bàn, một phen đứng lên ghế bưng để xuống bên cạnh, vừa ăn vừa nói: “Sư phụ người cứ từ từ xem!”
Hoa Khanh Trần nhíu mày nhìn Liễu Nguyệt Phi, khóe miệng khẽ cong lên. Đứa nhỏ này hiện tại tự tin tràn đầy, hoàn toàn trái ngược với lúc trước, nàng làm trò gì đây?
Không khỏi tò mò mở bảng chữ mẫu ra, vừa xem trang đầu hắn liền giật mình, đây là đứa nhỏ này viết sao? Chữ này mạnh yếu hài hòa, thu phóng hữu độ*, hơn nữa còn ngay ngắn xinh đẹp, hoàn toàn trái ngược với chữ lúc trước, ai cũng không thể nhìn ra là cùng một người viết!
(R: hiểu mà k biết nói sao, đại loại là đặt viết xuống (phóng), giở viết lên (thu) đúng (hữu độ)).
“Đây là ngươi viết?” Hoa Khanh Trần khó hiểu. Nếu là nàng viết, vì sao hoàn toàn trái ngược với lúc trước? Nếu không phải, vậy ngoại trừ nàng ra còn ai có kiểu chữ độc nhất vô nhị như vậy?
“Đương nhiên là ta viết, ta tân tân khổ khổ viết hết một canh giờ!” Liễu Nguyệt Phi nhất thời không phục nói , chữ đẹp như vậy, còn ai có thể viết ra a?
Một canh giờ đã viết xong? Tốc độ này cũng quá nhanh đi, đứa nhỏ này từ khi nào lại viết chữ nhanh như vậy?
Hoa Khanh Trần nhìn kĩ lại những con chữ độc nhất, quả nhiên có điểm khác thường “Những chữ này, ngươi là dùng cái gì viết?”
Không nói đến nét chữ mạnh mẽ có lực như vậy cần một người lớn luyện chữ đã hơn mười năm mới viết được, chỉ nhìn độ mảnh của nét thôi cũng biết là bút lông không thể làm được!
Vừa nghe Hoa Khanh Trần hỏi đến trọng điểm, Liễu Nguyệt Phi liền tự hào lấy bút máy bằng gỗ ra khoe “Cái này, đây là Nguyệt nhi phát minh, hoàn toàn là làm theo yêu cầu của bản thân! Dùng cái này viết chữ có thể phát huy hết trình độ vốn có của Nguyệt nhi!”
Hoa Khanh Trần thấy vậy cầm thử bút gỗ trong tay quan sát. Thứ này chỉ dài bằng phân nửa chiếc đũa, độ lớn cũng không khác chiếc đũa lắm, ở giữa có một đường rạch nhỏ. Hoa Khanh Trần không nghĩ nhiều đã dùng hai tay tách ra, quả nhiên bên trong có một đầu bút nhỏ. Hắn cầm bút trong tay, viết thử bốn chữ lớn lên chỗ còn trống trong bản chữ mẫu!
Độ mảnh hoàn toàn giống chữ Liễu Nguyệt Phi, xem ra đứa nhỏ đúng là dùng cái này mà viết, bất quá hắn thực sự dùng không quen!
Liễu Nguyệt Phi thấy Hoa Khanh Trần dùng tư thế viết bút lông mà dùng bút máy của nàng liền nhếch miệng cười to, thỉ ra sư phụ cũng có lúc như vậy nha. Lại nhìn xuống chữ Hoa Khanh Trần viết ra, ha ha, đúng là không tiêu sái được như sư phụ viết bút lông, nhưng cũng là rất đẹp, hoàn toàn không phải kiểu gà bới như nàng viết bút lông! Sư phụ đúng là sư phụ, quả nhiên cao tay!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook