Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
-
Chương 34
Bữa tiệc thưởng họa ngày hôm nay được tổ chức tại Tứ Trúc Uyển của Triệu gia, trang viên này khá nổi tiếng ở kinh thành, không chỉ vì “trúc” mà còn bởi cảnh quan kiến trúc vô cùng khéo léo và tinh tế trong vườn.
Trúc có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Nhạc La đã từng thiếu kiên nhẫn khi tham dự những buổi tụ tập như vậy, nhưng lần này nàng rất phấn chấn.
Sau khi dẫn Thang Ấu Ninh vào, bên trong đã có mấy tiểu nương tử.
Hầu hết đều không nhận ra Thang Ấu Ninh, họ chưa từng gặp nàng, nhưng khi nhắc đến tên nàng, không ai là không biết.
Gần đây nữ quyến của Nhiếp chính vương phủ đã được đưa ra ngoài vài lần.
Đại Yển không quá khắt khe với các phụ nhân, họ có thể giao lưu, trò chuyện nhưng với điều kiện họ là chính thê.
Thứ nữ của một gia tộc thường bị chủ mẫu quản thúc, sao có thể cho phép nàng ra ngoài?
Nhiếp chính vương phủ là nơi duy nhất không có chủ mẫu đàn áp tiểu thiếp.
Hơn nữa, nhìn hai nha hoàn đi cùng nàng đi, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt thẳng tắp, hoàn toàn là phong thái của người hầu cận vương phi.
Có người hâm mộ, cũng có người xầm xì bàn tán rằng, nếu Bạc Thời Diễn xem trọng thiếp thất này như vậy, liệu sau này người nhà hắn bàn bạc hôn sự, bên nhà gái có thể không ngại sao?
Chẳng lẽ hắn tính sẽ không cưới chính phi?
Nhạc La giới thiệu với họ một lượt, họ đều là những tiểu nương tử nên có thể ăn mặc đơn giản mà không chú ý quá nhiều về hình thức.
Thang Ấu Ninh cẩn thận ghi nhớ họ của một số người.
Bọn họ đều thích viết chữ vẽ tranh, mỗi người đều mang theo bút viết thư pháp, nô đùa với nhau, vẽ không đẹp cũng không sao.
"Liễu nương tử đến rồi."
"Hôm nay tỷ đến muộn, đáng bị phạt..."
Trong lúc các tiểu nương tử đang nói chuyện, một thiếu nữ mặc váy lụa màu ngọc lam bước vào, chính là Liễu Quỳnh Quân.
Nàng ta là con gái của Liễu Thượng Thư, thơ họa đều giỏi, tài năng xuất chúng.
Nhạc La không thích Liễu Quỳnh Quân nên cúi đầu lén lút nói xấu nàng ta với Thang Ấu Ninh: “Ả họ Liễu này có tài thật, nhưng lòng dạ hẹp hòi, nhàm chán, muội không được chơi với nàng ta đâu."
Thang Ấu Ninh cũng rất lễ phép đáp: “Ta chơi với tỷ trước, nên sau này sẽ không chơi với nàng ta.”
"Như vậy còn tạm được, xem như ta không nhìn nhầm muội!" Nhạc La hài lòng vỗ vỗ bả vai của nàng.
Hai người nhìn nhau, cười ngây ngô.
"Liễu tỷ, tỷ đến xem đi.
Huyện chúa Nhạc La dắt bạn mới đến chơi kìa." Người lên tiếng là con gái thứ tư của Tô gia - Tô Cẩn Nhị.
Nàng ta nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, cúi đầu cười nói: “Màu sắc trang phục của hai người giống nhau, đúng là có duyên nha!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chú ý đến trang phục của hai người.
Màu lục hoa và màu lục đậu quả thực gần giống nhau, nhưng vì chất liệu trên người Thang Ấu Ninh khác với Nhạc La, là loại vải cao cấp nhất của Tương Vân Phường nên hiệu ứng thị giác cũng khác nhau.
Các nữ tử khó tránh khỏi có chút nhạy cảm về cách ăn mặc, bầu không khí đang trở nên trầm xuống.
Những người thông minh thầm trách Tô Cẩn Nhị không biết nói chuyện, như thể đang cố ý.
Nhạc La vốn là người nhanh miệng, hơn nữa càng không thích Liễu Quỳnh Quân, nàng ấy lập tức nói: “Cái của Ấu Ninh vẫn đẹp hơn!”
Liễu Quỳnh Quân trực tiếp đi lướt qua hai người, bình tĩnh nói: “Nếu hai người định đến đây thi sắc đẹp, vậy thì chọn sai chỗ rồi, quay về sớm đi.”
"Cũng phải ha, nếu muốn so trang phục trang sức để phân cao thấp, Thang gia có thể so sánh với Liễu gia được sao?"
“Có ai từng nghe trong triều có vị đại nhân nào họ Thang không nhỉ?”
Có người thấp giọng xầm xì gì đó, Tô Cẩn Nhị cười theo một tiếng, nhắc đến một người: "Đại lang quân của Thang gia không phải đang học ở Quốc Tử Giám sao? Đã hai năm rồi, có lẽ năm nay hắn cũng sẽ học xong nhỉ?”
"Là ai cơ?" Mọi người nhìn nhau khó hiểu, chưa ai từng nghe nói đến kẻ vô danh tiểu tốt này.
Một số người trong số họ vào được Quốc Tử Giám nhờ vào khả năng của bản thân, trong khi những người khác dựa vào các mối quan hệ khác nhau, được tổ tông che chở, sau này cũng không làm nên nghiệp lớn gì.
Lời này lọt vào tai Nhạc La, nàng lập tức tức giận: "Ai muốn phân cao thấp chứ, các ngươi không tự thấy mình rất thiển cận hả? Không phải là Tô Cẩn Nhị nhắc tới trang phục trước sao?"
Lúc này Thang Ấu Ninh mới phản ứng lại, chép miệng nói: "Ta vừa nói không chơi với các người, chỉ một câu mà ẩn chứa tám trăm ý!"
Thật phiền phức!
Thang Ấu Ninh không phải người ăn nói sắc bén như bọn họ, cũng không thể phản ứng nhanh như bọn họ, nhưng...!nàng nhìn Tô Cẩn Nhị hỏi: "Ngươi quen biết huynh trưởng ta?"
Tô Cẩn Nhị liếc nhìn nàng, xua tay nói: “Thang nương tử, đừng nói bừa, một tiểu cô nương như ta làm sao có thể quen biết một lang quân khác họ chứ?”
“Vậy làm sao ngươi biết huynh ấy đã học ở Quốc Tử Giám hai năm.” Thang Ấu Ninh nói: “Ta đây còn không biết.”
Bành Thị gửi nàng đến Nhiếp Chính vương phủ thì không còn liên lạc với nàng nữa.
Sau đó đã sắp xếp cho đại lang quân đến Quốc Tử Giám học tập, Tần bà tử biết chuyện nhưng không nói với Thang Ấu Ninh.
Cũng năm đó, đại lang quân đã cố gắng dâng muội muội mình cho Trác gia nhưng Tần bà tử không để hắn được như ý, mong tiểu nương tử sẽ không bao giờ liên lạc với nhà đích mẫu của mình nữa.
Loại nhà đích mẫu kiểu này, nàng tuyệt đối không thể quay về, biết đâu chừng sẽ lại bị bán vào nhà khác!
Nụ cười của Tô Cẩn Nhị cứng lại: “Ngươi không biết huynh trưởng ngươi đang học ở Quốc Tử Giám sao?”
Thang Ấu Ninh thành thật lắc đầu.
Nhạc La hừ một tiếng: "Tô Cẩn Nhị, ngươi đừng cố tình điều tra nhà người khác, chúng ta cũng chưa từng nghe nói tới Thang đại lang quân, bây giờ ngươi chủ động nhắc, chắc chắn có ý xấu!”
"Ta chỉ là nghe người khác nói, cái gì mà điều với tra, Thang gia và Tô gia có liên quan gì nhau đâu chứ!" Tô Cẩn Nhị mất hứng không muốn nói nữa, liền tránh sang một bên.
Hôm nay nàng ta chỉ muốn trút giận cho tỷ tỷ mình, chứ không muốn đối đầu với Thang nương tử——
Nói đến chuyện này, lại có quan hệ mật thiết với Mã Nguyên Vũ.
Mã gia và Trác gia hoàn toàn xé mặt nhau, cả hai đều biết rất nhiều bí mật của nhau, nếu đã dính líu quá sâu thì tạm thời không dám manh động, tuy nhiên có thể dùng một số thủ đoạn ly gián.
Mã Nguyên Vũ hai lần bị người bày mưu hãm hại, trong lòng đã sớm tức nghẹn, không chỉ bị Trác Nhậm Long dâng tấu tố cáo, sau khi trở về Kinh thành lại bị đại cữu tử Nhạc gia đánh, buộc phải hoà ly với thê tử, con trai chưa đầy hai tuổi khóc oa oa!
Lòng gã đầy oán hận có thể nói với ai chứ? Như thế còn chưa đủ?
Vì vậy, sau khi rời khỏi Trác gia, gã ta đã lập tức tiết lộ bí mật trăng hoa của Trác Vưu Thâm cho Tô gia biết, đích nữ của Tô gia chính là Hầu phu nhân của Trác Vưu Thâm.
Đều đã là phu thê, dù chỉ mới thành thân không lâu, nhưng gia trạch nhà hắn không yên, hắn cũng đừng mong sống tốt!
Trong số đó tất nhiên phải kể đến Thang Ấu Ninh, Trác Vưu Thâm dám mơ tưởng đến thiếp thất của Nhiếp Chính vương, nếu phát hiện Tô gia há có thể im lặng sao?
Hiện tại, Tô gia cũng chỉ mới điều tra chuyện của Thang gia, vẫn đang cân nhắc sẽ cảnh cáo Trác Vưu Thâm như thế nào.
Chuyện này không thể bị phơi bày ra ngoài, tốt nhất xem như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Cẩn Nhị cũng vô tình nghe được chuyện ở trong nhà, nàng ta vốn không có ý định làm gì, nhưng hôm nay gặp Thang Ấu Ninh, nàng ta lại không nhịn được buộc miệng móc mỉa một phen.
*
Những tiểu nương tử khác phớt lờ Tô Cẩn Nhị rồi kéo Thang Ấu Ninh và Nhạc La sang một bàn Bát Tiên gần đó.
"Đây là lần đầu tiên Thang nương tử tới đây, có mang theo tranh không?"
Cuộc giao lưu hội họa cuối cùng cũng bắt đầu, Thang Ấu Ninh trước tiên xem qua những bức tranh của bọn họ, đều là hoa, chim, côn trùng và cá thông thường, với những vết mực trang nhã và đẹp mắt.
Nàng gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, ngượng ngùng cười: “Của ta không giống lắm…”
Thang Ấu Ninh mở bức tranh anh đào mà nàng đã vẽ ngày hôm kia.
Đó là cái cây hồng ở Đồng Lộ điện trong hành cung Khê Ninh.
Những cành lá xanh tươi, những quả anh đào óng ánh trong ánh nắng rũ xuống dưới, có ba tiểu cô nương không nhìn rõ mặt đang đứng dưới gốc cây, mặc bộ váy màu vàng nhạt.
Toàn bộ bức tranh nhìn vô cùng ấm áp, với những chiếc lá xanh biếc, những quả anh đào thơm ngát, cùng vẻ ngây thơ thèm thuồng của tiểu cô nương sống động như thật...
Dường như có thể cảm nhận được cả ánh nắng chói chang trong đó...
Những người đang xem không khỏi sáng mắt lên, không giấu được vẻ kinh ngạc, đều khen ngợi nàng.
Không phải kỹ năng vẽ tranh của Thang Ấu Ninh quá xuất sắc, mà là tổng thể bố cục và màu sắc hài hòa khiến người ta cảm thấy rất bắt mắt, đạt được hiệu ứng vừa ngắm nhìn đã cảm nhận được nét đẹp của nó và mỉm cười.
Liễu Quỳnh Quân cũng đi tới, ánh mắt rơi vào bức tranh trên bàn, nhẹ nhàng quét qua rồi nói: “Chồng quá nhiều màu, lòe loẹt dung tục.”
Các tiểu nương tử đang ngưỡng mộ Thang Ấu Ninh nghe vậy, cũng biết thói quen của nàng ta, cười nói: “Xem ra Liễu nương tử không thích phong cách này.”
Liễu Quỳnh Quân dùng ngữ điệu bình thản nói: “Quét mực nhẹ nhàng tạo cảm giác trang nhã, nhưng khi xếp chồng lên nhau lại dày, nhiều màu xanh xanh đỏ đỏ như vậy, khó có thể đạt được nét thanh nhã trong hội họa.”
Đúng là hầu hết tranh thủy mặc chủ yếu là dùng màu đen trắng, sau đó là xanh xám hoặc chàm, dù có màu đỏ cũng không nổi bật như thế này.
Tất nhiên như vậy đã là rất đẹp.
Có điều……
"Tranh của Thang nương tử không cùng thể loại, làm sao có thể so sánh được?"
Nó giống như hai chiếc kẹp tóc khác nhau, một chiếc là bạch ngọc, một chiếc là mạ vàng đính ngọc lục bảo, mỗi chiếc đều có vẻ đẹp riêng, sao có thể so sánh cái này tốt hơn cái kia?
Đám đông theo dõi cảm thấy điều này có lý.
Đang định phụ họa vài câu, chợt ai nấy đều giật mình, người vừa nói có một chất giọng đứng tuổi, là ai——
Họ quay đầu nhìn lại thì thấy một vị lão phu nhân không biết đã đứng đây từ lúc nào.
“Như Ý phu nhân!”
Vài tiểu nương tử lần lượt chào hỏi bà ấy.
Lão phu nhân có đôi mắt nhân hậu và nụ cười tươi tắn, nhìn mấy tiểu nương tử này, bà có cảm giác như đang nhìn thấy chính mình ngày ấy.
Ngay từ, mọi người đến đều là vui chơi, đâu mấy ai đến để khoe khoang tài năng của mình?
Có những thứ luôn là ‘cố tình trồng hoa hoa chẳng nở’.
Càng có tuổi, Như Ý phu nhân ngày càng không quan tâm đến mấy thứ tranh cao thấp gì đó nữa.
Ánh mắt của bà dừng lại trên người Thang Ấu Ninh, cười nói: "Vẽ tranh nào có phân biệt cao thấp, vẽ đẹp và tự nhiên là tốt rồi."
Thang Ấu Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Con thích màu sắc rực rỡ như cầu vồng, chúng rất đẹp.”
"Không ngờ ngươi cũng thích cầu vồng." Như Ý phu nhân nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, "Mưa đá hiếm hơn cầu vồng.
Sao không ai thích mưa đá? Đương nhiên là vì cầu vồng rất đẹp."
Bà ấy vốn nghĩ, một tiểu nương tử như thế nào mà lại khiến Nhiếp chính phải ngỏ lời mở hội, chẳng lẽ cũng muốn nàng ta được xưng là tài nữ sao?
Bây giờ nhìn thấy nàng, bà mới nhận ra nàng là một tiểu nương tử trong sáng đáng yêu.
Lời của Như Ý phu nhân khiến Liễu Quỳnh Quân vốn thanh cao kiêu ngạo cảm thấy có chút mất mặt, nhưng nàng ta vẫn nhịn được, chỉ cúi đầu nhận chỉ giáo.
Những tiểu nương tử khác vốn không để ý mấy thứ này, cũng sẽ không để trong lòng.
Chỉ có Nhạc La biết rõ nhất, thấp giọng hả hê: "Liễu Quỳnh Quân giả vờ rộng lượng, thực tế là người hay để tâm, có lẽ trong lòng ả đang rất khó chịu."
"Tại sao lại khó chịu?" Thang Ấu Ninh khó hiểu.
Nhạc La nhăn mũi: "Ả ta chính là như vậy!"
Những người có tâm tư nhạy cảm, để ý tỉ mỉ, luôn có cảm giác như mọi người đang âm thầm cười nhạo mình.
Thang Ấu Ninh nhìn bọn họ nhưng không nói gì, bọn họ không quen biết nhau, nàng cũng không muốn quản.
Bữa tiệc thưởng họa không lâu sau đó cũng giải tán, xe ngựa của các nương tử dừng ở lối vào Tứ Trúc Uyển.
Như Ý phu nhân nắm lấy tay Thang Ấu Ninh bước ra ngoài, bà rất ngạc nhiên khi biết nàng vẽ bằng ngón tay và chưa từng học vẽ.
Trong đời bà đã nhìn thấy rất nhiều dụng cụ vẽ kỳ lạ, mỗi họa sĩ đều có thói quen riêng, dùng ngón tay cũng không có gì lạ.
Như Ý phu nhân nói với Thang Ấu Ninh: “Ta có một người bạn cũ rất giỏi âm nhạc.
Ông ấy đã đi ngao du khắp thế gian, cũng có hiểu biết rộng rãi.
Ông ấy có thể chơi nhạc bằng bất kỳ dụng cụ nào, đối với tranh vẽ cũng vậy.
Cũng có tranh vẽ bằng lá rau, đẹp lắm!”
Thang Ấu Ninh chưa nhìn thấy tranh vẽ bằng rau bao giờ, trong lòng nảy sinh hứng thú.
Đột nhiên có người khẽ kêu lên: "Nhiếp chính vương tới."
Nàng quay lại, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của Bạc Thời Diễn đậu bên đường.
Hắn vén rèm xuống xe, tiến tới chào Như Ý phu nhân.
Dáng người Bạc Thời Diễn cao lớn, đứng trước một đám tiểu nương tử, hắn cao hơn họ một cái đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tạo ra cảm giác ngột ngạt.
Họ vô thức lùi lại nửa bước, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thẳng.
Nhiếp chính vương lại đến đón Thang nương tử, thật là tình cảm...
Nhạc La ganh tỵ nói lời chia tay với nàng: “Ta còn đang định đi cùng muội một đoạn nữa…” Người có gia thất thật phiền phức!
Thang Ấu Ninh mím môi cười: “Lần sau tỷ tới chơi với ta, chúng ta đi câu cá nhé.”
Nhạc La lập tức biến buồn bã thành vui mừng: "Quyết định vậy nha!"
Thang Ấu Ninh chào tạm biệt lão phu nhân, lên xe cùng Bạc Thời Diễn trở về nhà.
Trên chiếc bàn nhỏ bên trong xe, có một cái bếp bằng đất sét nhỏ màu đỏ, mùi trà thơm thoang thoảng.
Nàng đung đưa đôi chân ngắn của mình, hỏi: "Vương gia, sao ngài lại đến đây?"
“Ta đến xem nàng có khóc nhè không.” Bạc Thời Diễn cầm chén trà lên, thản nhiên trả lời.
“Ta không phải người hay khóc.” Thang Ấu Ninh cảm thấy mình bị đánh giá thấp, biện giải cho bản thân: “Cùng lắm nếu ngài dùng gậy đâm ta, ta chỉ cần khóc một ngày là sẽ ổn thôi.”
“……Khụ.”
Bạc Thời Diễn hiếm khi mất bình tĩnh, bị nước trà làm sặc rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook