Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
-
Chương 17
Dạ yến ngày thứ hai, Trác gia xảy ra chuyện lớn.
Đêm qua, Chương Thần Đế uống hai ly rượu, tửu lượng không tốt nên có chút say, đành đến Minh Liên Thủy Các nghỉ ngơi.
Hai vị thượng thư đại nhân có việc đến đó tìm, đi cùng họ còn có Thượng Lộ Hầu - Trác Nhậm Long.
Ba người vốn dĩ đang nói nói cười cười, không ngờ lại gặp phải đôi uyên ương đang chơi dã chiến trong đình gần hồ nước.
Mặt hai vị thượng thư đột nhiên biến sắc, cho rằng tiểu hoàng đế sau khi uống rượu đã lâm hạnh ai đó.
Kết quả không phải như vậy.
Nghe đến đây, mặt Trác Nhậm Long tái xanh tại chỗ.
Bởi vì nữ tử bên trong là con gái ông ta Trác Lan Thuần, còn nam nhân kia không phải tiểu hoàng đế mà là Mã Nguyên Vũ.
Mã Nguyên Vũ là ai? Mã gia ở dưới trướng Trác gia, mà tiểu tử này cũng chỉ là con chó săn theo đuôi Trác Vưu Thâm.
Hiện tại, gã lại dám đụng đến cô nương Trác gia?
Trác Nhậm Long tức giận đến mức suýt chút nữa thì rút kiếm đâm chết gã ta.
Càng phiền toái hơn là, Trác Nhậm Long vẫn chưa tìm ra cách nào để đánh lạc hướng hai vị thượng thư đại nhân, nếu như có thể, ông ta muốn trước tiên đè chuyện này xuống, tiếc là tình hình hiện tại nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
Chính thê của Mã Nguyên Vũ là La thị, không biết nghe tin ở đâu liền chạy tới bắt gian, còn dẫn theo khuê mật thân nhất của mình là Triệu thị, nha hoàn cùng bà mẫu và một vài người nữa đến bên ngoài thủy các để kịp bắt gian.
Sự việc vỡ lở, làm kinh động một nhóm người, La thị vừa thấy Mã Nguyên Vũ hư hỏng đến mức dám đụng vào một quý nữ cao môn, nàng ta lập tức gào khóc.
Tình thế đã mất khống chế, cho dù Trác Nhậm Long muốn âm thầm dìm xuống chuyện này cũng không thể được nữa rồi.
Ông ta lập tức nghĩ đến Bạc Thời Diễn, là hắn, chắc chắn là hắn!
Nếu không sao chuyện có thể xảy ra một cách trùng hợp như vậy được? Tiểu hoàng đế rõ ràng ở trong đình còn có thể bay được sao?
Tâm can bảo bối mà Trác gia dày công nuôi dưỡng, thế mà lại gặp phải chuyện như vậy!
Trác Nhậm Long suýt nữa thì cắn gãy răng của mình, lệnh cho người hầu đưa Trác Lan Thuần về phủ, ông ta nhất định phải thẩm vấn kỹ càng.
Lại nhìn sang Mã Nguyên Vũ, bộ dạng của gã say khướt, không biết mình đã gây ra họa lớn như thế nào.
Trác Nhậm Long sai người giữ gã lại, sau đó dội cho vài thùng nước lạnh để gã tỉnh lại.
Đêm hôm đó, có không ít người biết được chuyện này, sang ngày hôm sau tin tức đã lan truyền khắp mọi nơi.
Mã Nguyên Vũ kia và Trác Vưu Thâm là cùng một thế hệ, hai năm trước đã cưới vợ sinh con, bọn họ thường tầm ngưu tầm mã ở nhiều nơi trong kinh thành, cùng nhau ăn chơi, bây giờ lại sắp biến thành đại cữu ca và muội phu?
Thế thì nguyên phối La thị phải làm thế nào?
Trác Lan Thuần là người suýt nữa trở thành hoàng hậu, không lẽ lại làm thiếp cho tên họ Mã kia? Chỉ sợ dù có làm bình thê cũng thiệt thòi cho nàng ta!
Trác gia phạm sai lầm lớn ồn ào như thế, mọi người đều đang đợi để xem trò cười, Thái hậu cũng trực tiếp đóng cửa bế quan, đoán chừng đang tức giận tới sống giở chết giở.
Mà Trác Nhậm Long phái một nhóm người đánh đập Mã Nguyên Vũ một trận, nhưng ngạc nhiên là không thu được một chút chứng cứ nào chứng minh Bạc Thời Diễn đã nhúng tay vào.
Rõ ràng biết rằng chuyện này chắc chắn liên quan đến hắn, lại chỉ có thể tự mình cắn răng nuốt máu.
*
Ở Đồng Lộ điện bên này, Bạc Thời Diễn mới vừa biết được lý do Mậu Lam lựa chọn Mã Nguyên Vũ.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là thay xà đổi cột, đưa tiểu hoàng đế ra khỏi thủy các, sau đó tùy tiện ném một người nào đó thuộc phe Trác thị vào, nhưng vẫn chưa xác định người được chọn.
Chính Thập Lan đã theo tới, đánh Mã Nguyên Vũ bất tỉnh rồi đưa đến chỗ Mậu Lam.
Người này không tôn trọng tiểu nương tử, lại là một người háo sắc, mà bản thân hắn ta cũng uống có chút say rồi, lại chuốc thêm một chút nữa, làm chơi ăn thật.
Mậu Lam cảm thấy rất tốt, làm cho Trác gia và Mã gia trở mặt chó cắn chó.
Bạc Thời Diễn nghe xong có chút không vui, Thang Ấu Ninh ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ bị người khác ức hiếp cũng không dám lên tiếng hay sao.
Hắn ngước mắt nhìn Thập Lan nói: “Ngươi làm rất tốt, về sau cứ trực tiếp ra tay, nếu ngươi không giết gà dọa khỉ, nàng ấy cũng không lập uy được đâu.
”
Tiểu cô nương mềm yếu như cục bột, có được cái danh của Nhiếp chính vương nhưng lại không biết cách sử dụng.
Thập Lan đã hiểu phải làm gì rồi, lại hỏi: “Thế Tề Diệu Bạch kia, Vương gia định xử lý thế nào.
”
Bạc Thời Diễn nhớ ra hình như tối qua có nhìn thấy hắn ta liền hỏi: “Hắn thì làm sao?”
Thập Lan đáp: “Hắn ta hẹn di nương đi xem chó.
”
Vị thế tử này mới mười sáu tuổi, vẫn chưa thành gia thất, một người dám hẹn một người dám đi, nhưng hai người lại rất trong sạch, chỉ cần chủ tử không để bụng, thế thì không sao rồi.
Bạc Thời Diễn thực sự không để bụng, nói: “Trông chừng nàng ấy, loại chuyện này không cần báo cáo với bổn vương.
”
Theo lời của Vương gia, chỉ cần trông chừng nàng, không cần can thiệp quá sâu vào quyền tự do giao thiệp của nàng.
Bạc Thời Diễn cho Thập Lan lui xuống, còn mình ở thư phòng vùi đầu vào xử lý công vụ.
Một lúc sau, hắn lâm râm cảm thấy có gì đó không đúng, nhớ đến Thang Ấu Ninh nhảy tới nhảy lui dưới gốc cây anh đào, khối tròn phía trước nhẹ nhàng lay động, hắn không khỏi cau mày.
Nếu để mặc nàng ra ngoài chơi với chó, có khi nào cũng chạy nhảy như thế?
Hình ảnh đó…
Bạc Thời Diễn bẻ gập tấu sớ trong tay, lớn tiếng gọi: “Nhiễm Tùng.
”
Nhiễm Tùng đang đợi ở bên ngoài bước vào hỏi: “Chủ tử có gì sai bảo?”
“Thang Ấu Ninh đi chơi ở đâu?”
Điều này khiến Nhiễm Tùng không kịp hỏi, gãi gãi đầu đoán bừa: “Chắc là đi đến bên hồ chơi rồi?”
Y chỉ là một tiểu đồng, hỏi thăm hành tung của di nương có chút không hợp lý, chủ yếu là y lường trước rằng Vương gia sẽ hỏi đến chuyện này.
Bạc Thời Diễn ném quyển tấu sớ lên bàn, vốn dĩ muốn sai Nhiễm Tùng đi tìm, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy quay người đi về phía hồ.
Dắt chó đi dạo? Xung quanh hành cung là một trường ngựa rộng lớn, hắn nhấc chân đi về phía đó.
Tiến vào trường ngựa quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của mấy người Thang Ấu Ninh.
Mặt trời treo cao trên đầu, dưới cái nắng oi bức, Nhiễm Tùng ở một bên vừa quạt cho hắn vừa cười nói: “Chủ tử đoán đúng rồi, Thang di nương đang ở đây.
”
Vừa nói y vừa đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi nhìn rõ mọi thứ, nụ cười trên mặt liền đông cứng.
Nhiễm Tùng không biết Tề Diệu Bạch cũng ở đó, tiểu nương tử và tiểu lang quân đang ngồi dưới gốc cây tận hưởng không khí mát mẻ, nói nói cười cười, hệt như một cặp tình nhân.
Vương gia ngài xem, như vậy có thích hợp không?
Thang Ấu Ninh cảm thấy gần đây ngày nào cũng vô cùng vui vẻ.
Không chỉ có món ăn ngon và trò chơi rất vui, Tương Nghi và Thập Lan cũng là những người bạn chơi cùng rất tốt, không giống như Tư Vân, bọn họ sẽ không mất kiên nhẫn, cũng không chê nàng trẻ con ấu trĩ.
Xung quanh hành cung đều là cảnh đẹp, Tề thế tử thậm chí còn dẫn một chú chó đen lớn cho nàng chơi.
Tia Chớp biết tên của nó, gọi nó một tiếng nó sẽ vẫy đuôi chạy tới, tốc độ rất nhanh.
Nó được những người có chuyên môn chăm sóc, lông nó mềm mượt, bóng bẩy, không có mùi đặc trưng của chó, còn có mùi thơm nhè nhẹ.
Thang Ấu Ninh rất thích Tia Chớp.
Thân hình Bạc Thời Diễn cao lớn, dù hắn không lên tiếng cũng rất khó khiến người ta không chú ý tới.
Thập Lan và Tương Nghi đưa Thang Ấu Ninh lên phía trước hành lễ, cô nương xinh đẹp quyến rũ như đóa hoa mùa hè, bước đến với nụ cười tươi trên mặt, hỏi: “Vương gia là đến tìm ta, hay là đến tìm chó?”
Nhiễm Tùng nghe vậy khóe miệng giật giật, ngoài nàng ra còn ai sẽ đến tìm chó chứ?
Bạc Thời Diễn ngước mắt lên nhìn Tề Diệu Bạch, bước đến trước mặt nàng hỏi: “Vải thiều ướp lạnh mới được đưa đến, ăn không?”
“Vải thiều?” Thang Ấu Ninh đã không được ăn vải nhiều năm rồi, vội vàng gật gật đầu.
Thang gia không phải là gia đình giàu có gì, chỉ có thể coi là đủ ăn đủ mặc, hiếm khi mua đồ đắt tiền, dù có mua cũng không đến lượt tiểu thứ nữ như nàng.
Một chút đồ ăn đã dỗ được tiểu cô nương trở về.
Tề Diệu Bạch không có tư cách nói lời nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ rời đi.
Bạc Thời Diễn lệnh cho người mang vải thiều đến thư phòng, chất đầy hai đĩa lớn, vải thiều đỏ tươi mọng nước đang tỏa ra một chút hơi lạnh.
Bên trong thư phòng bày một chậu đá, từ ngoài bước vào liền cảm thấy cả người rất mát mẻ.
Tương Nghi đổ đầy một chậu nước, mang đến vắt khăn tay lau mặt cho Thang Ấu Ninh, vốn dĩ khí sắc của nàng rất tốt, lúc này mặt lại đỏ bừng bừng như quả đào tháng ba.
Bạc Thời Diễn đứng trước giá sách, vô tình nói với nàng một câu: “Ăn xong thì đi chép sách.
”
“! Biết rồi.
” Thang Ấu Ninh thấp cổ bé họng, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
Quả vải có lớp vỏ màu đỏ, màu sắc hấp dẫn, bóc vỏ ra lộ phần thịt trắng mịn, ngon ngọt mọng nước.
Thang Ấu Ninh ăn vài quả, cảm thấy mùi vị thật tuyệt vời, nhịn không được quay sang hỏi hắn: “Vương gia, ngài không ăn sao?”
Bạc Thời Diễn chăm chú xem tấu chương, đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đáp: “Không ăn”
“Vương gia, ngài đối với ta thật tốt.
” Giọng điệu của nàng vô cùng nghiêm túc: “Vương gia chạm vào ta, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn.
”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, chậm rãi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng còn hơn cả trái vải của nàng, hỏi: “Ta chạm vào nàng rồi?”
Đứa nhỏ ngốc này, thật sự là còn dễ bị mua chuộc hơn cả mấy con thú cưng.
Thang Ấu Ninh nghiêng đầu qua đối mắt với hắn nói: “Chuyện tối hôm qua ngài không nhớ sao? Trí nhớ của ngài cũng kém quá đi…”
Chắc là do thân thể hắn không được khỏe.
Cứ nghĩ như vậy, ánh mắt nàng lộ ra mấy phần đồng tình.
Bạc Thời Diễn: “! ! ”
Quên đi, giữa hắn và nàng có gì để tranh luận chứ, cũng không thể nói rõ ràng giữa đụng chạm và “bị chạm vào.
”
Thang Ấu Ninh ăn đủ rồi, rửa sạch hai tay rồi đi đến bên bàn.
Chỗ ngồi của nàng vẫn như cũ được sắp xếp bên cạnh Bạc Thời Diễn, cho dù lúc này bệnh đau đầu của hắn không có tái phát.
Lúc nàng chép sách vô cùng an tĩnh, không ồn ào, cũng không làm phiền Bạc Thời Diễn đang xem tấu chương.
Những cuốn tấu chương trên bàn đều được các vị đại thần trong nội các sơ thẩm qua, dâng lên cho tiểu hoàng đế phê chuẩn.
Tiểu hoàng đế không sử dụng bút đỏ, vì cuối cùng người quyết định mọi chuyện là Nhiếp chính vương.
Nếu có sai sót sẽ khoanh tròn lại, trả về để y biết sai ở đâu.
Bạc Thời Diễn xử lý công việc một cách thành thạo, tập trung cao độ, hiệu xuất cũng rất nhanh.
Như thường lệ, sau khi làm gần xong hắn mới dừng lại nghỉ ngơi.
Sau đó ý thức được, tiểu cô nương bên cạnh dường như có hơi an tĩnh?
Hắn nhìn sang bên cạnh thì thấy chiếc bút lông trên giá đã xiêu xiêu vẹo vẹo, Thang Ấu Ninh đang nằm nghiêng, nhắm hai mắt, miệng hơi hé mở ngủ một cách ngon lành.
Buổi chiều mùa hè, vừa ra ngoài chơi xong, trở về lại ăn đồ ngọt, ở thư phòng tản ra không khí mát mẻ, quả thật là rất dễ ngủ.
Bạc Thời Diễn vốn dĩ muốn mặc kệ nàng, nhưng khi vừa hạ tầm mắt liền phát hiện một phần tay áo bị nàng đè xuống, khóe môi còn chảy ra thứ gì đó lóng lánh……
Bản tính hắn yêu thích sạch sẽ, sao có thể chịu được chuyện này.
Bạc Thời Diễn cau mày, đưa tay đẩy đẩy nàng: “Tỉnh dậy.
”
Thang Ấu Ninh ngủ say như chết, sét đánh cũng không động đậy, theo lực tay của hắn mà lắc qua lắc lại, nghiêng người sang một bên, thân thể mềm nhũn đổ xuống giữa hai chân hắn.
Hắn thấy vậy liền nheo mắt lại, đầu ngón tay ấm nóng đỡ lấy gò má không chút phòng bị nào của nàng.
Quai hàm trắng mịn, nhẹ nhàng nhéo một cái.
Đỏ rồi!
Sau khi lưu lại dấu ngón tay màu đỏ của mình trên mặt nàng, Bạc Thời Diễn mới bế nàng lên, đặt nàng trên trường kỷ.
-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook