Trở lại Trác Hoà Viện, sau một hồi sợ bóng sợ gió, Tương Nghi pha một ly trà cho Tần bà tử để bà ấy bình tĩnh lại.


Mấy tên quan sai đó thật sự rất hung hãn, lại còn gặp phải tiểu huyện chủ điêu ngoa nữa chứ, chuyện hôm nay đúng là tai bay vạ gió!

Nhưng được Vương gia ra lệnh để Thiên Bảo Các mang trang sức đến cho nương tử cũng coi như một chuyện may mắn.


Tần bà tử chắp tay trước ngực, luôn miệng nói a di đà phật: “Xem như không bõ công ta đến Kinh Triệu Doãn phủ nha một chuyến, ông trời quả thật đang phù hộ chúng ta!”

Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Nhũ nương không sao là tốt rồi, ta không có trang sức cũng có sao đâu.



Nếu làm thành trâm cài thì sẽ không có ngọc châu để chơi, bị xâu thành chuỗi chẳng thú vị chút nào.


Tương Nghi cười phì một tiếng: “Nương tử thật không sáng suốt, có cô nương trẻ nào mà lại không thích trâm hoa đâu chứ.



“Đúng vậy.

” Tần bà tử lộ vẻ bất đắc dĩ: “Sang năm sau người đã mười tám rồi đó.



Nhập phủ đã được hai năm rồi mà vẫn giống khi trước, không biết sau này làm mẫu thân rồi cô nương có thay đổi không?

*

Chuyện cứu tế lũ lụt phía Nam là vấn đề cực kỳ cấp bách, sau khi Giang Lập Đường tiếp nhận thánh chỉ trở thành trấn an sử thì không kịp đến kinh thành bẩm báo với vua, lập tức xuất phát từ quê nhà.


Trong khi đó, Hộ Bộ chi ngân sách mua lương thực, Bạc Thời Diễn còn đưa thêm một truất trắc sử đi cùng, có trách nhiệm tuần tra giám sát các địa phương.


Hành động này khiến mọi người cảm thấy bất an, phía nam chắc chắn sẽ có gặp người xui xẻo rồi…

Tuy hậu cung không được tham gia việc triều chính, tai Trác Thái Hậu lại rất nhanh nhạy, cuối cùng bà ta cũng không thể ngồi yên được nữa, nhân lúc Bạc Thời Diễn đang ở Ngự Thư Phòng liền tiến đến chất vấn hắn.


Truất trắc sử từ trước đến nay là do hoàng đế thiết lập để tâm phúc có thể thay người ra ngoài tuần tra quan lại, lúc cần thiết có thể lập tức phế truất, bãi miễn những tên quan tham nhũng đó.


Hiện tại sao lại ‘làm phiền’ Nhiếp Chính Vương lo chuyện này?

Trác Thái Hậu tỏ vẻ ung dung, ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhiếp Chính Vương không lo lắng sao? Chỉ sợ người ngoài sẽ cho rằng Truất trắc sử kia là vũ khí sắc bén để ngươi loại bỏ những người trái ý ngươi.



Bạc Thời Diễn lạnh nhạt chắp tay: “Thái Hậu lo lắng nhiều rồi, phàm là tấu sớ đã trình lên thì đều qua tay bệ hạ xem xét và quyết định.




“Có lẽ mẫu hậu vẫn chưa biết hồ Ngư Chủy đã bị lũ lụt làm vỡ đê, đám người kia lại dám gạt trẫm!” Chương Thần Đế tức giận nói: “Chỉ một Trấn an sử cứu tế chưa đủ, phải lôi Truất trắc sử ra mới doạ được bọn họ.

Nếu không họ còn tưởng trẫm còn nhỏ dễ bắt nạt!”

Trước giờ hồ Ngư Chủy luôn là vị trí trọng điểm xây dựng công trình thủy lợi, một khi đê ở đó bị phá vỡ, lũ lụt tràn về thì bá tánh hai bên bờ sông sẽ gặp nguy.


Thái Hậu nghe vậy nhướng mày, cười lạnh: “Hồ Ngư Chủy vỡ đê? Có chắc không, dù sao cũng không thể tin vào lời nói một phía?”

“Có phải hay không, tra sẽ biết, càng kéo dài sẽ càng có nhiều thương vong, quốc khố vốn đã trống rỗng, trẫm thật sự…” Chương Thần Đế đã từng nói qua nhiều lần, tuy y là hoàng đế nhưng thật sự bất lực.


Lúc này lại sắp buột miệng thốt ra, Trác Thái Hậu nhanh hơn y một bước, quăng một cái vòng trang sức chạm ngọc xuống mặt đất, chiếc vòng loảng xoảng vỡ nát!

“Hoàng đế thật sự quá không hiểu chuyện.

” Bà ta sắc bén nhìn hoàng đế: “Ai gia thấy con nên sớm thành gia đi, lúc đó con mới biết được trọng trách trên vai một nam nhi là thế nào!”

Tiểu hoàng đế nhăn mày: “Việc này không vội, trẫm…”

“Sao lại không vội? Có hài tử rồi thì con mới có thể vững vàng bảo hộ non sông Đại Yển.

” Trác Thái Hậu đưa đẩy: “Nhiếp Chính Vương cảm thấy lời này hợp lý không?”

“Thái Hậu nói rất có lý.

” Bạc Thời Diễn chậm rãi nâng mắt nói: “Nếu cứ cô đơn chiếc bóng như thần thì quả thật không ổn.



Tâm trạng của Trác Thái Hậu bỗng nhiên tốt hơn, không còn hùng hổ như vừa nãy nữa, bà ta hạ giọng: “Nếu không sinh con nối dõi, có tính toán kỹ lưỡng thế nào cũng không biết truyền ngôi cho ai đây.



Chương Thần Đế đứng cạnh nghe vậy, vội nói: “Ái khanh có tâm lo lắng cho Đại Yển rồi, trẫm cũng rất muốn tứ hôn cho khanh nhưng khổ nỗi vẫn chưa tìm được người ưng ý.



Trác Thái Hậu vung tay, nhẹ hừ lạnh: “Có lẽ là do chưa đủ duyên.



Bạc Thời Diễn im lặng không nói gì.


Sau khi rời khỏi Từ Ngự Thư Phòng.


Nhiễm Tùng không kìm được tức giận: “Độc trong người chủ tử ngoại trừ thái hậu thì còn ai làm ra nữa chứ?”

Nếu nói đến tuổi, Vương gia chỉ lớn hơn tiểu hoàng đế có mười tuổi thôi, một nam tử hai mươi mấy tuổi bình thường, nếu có con thì lúc này nó cũng đã bắt đầu đi học vỡ lòng rồi!


Thái Hậu thế mà dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, còn dám đến trước mặt họ diễu võ dương oai!

Mậu Lam đứng cạnh nói tiếp: “Từ trước đến nay thái hậu luôn trầm tĩnh, gần đây chắc hẳn là cực kỳ nóng giận nên mới nhất thời nói năng không lựa lời.



Trong mắt đám người Trác thị, Giang Lập Đường chẳng khác nào cái gai găm vào thịt, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng sốt ruột.


Hiện tại lại có thêm một truất trắc sử đi cùng, các thành phương nam có lẽ cũng sắp rơi vào tay chủ tử.


Nhiễm Tùng nhớ tới lời đề nghị của tiên sinh: “Chủ tử nên nhanh chóng dành thời gian đi tìm thần y mới phải.



Vương gia bị tra tấn nhiều năm như vậy, bọn họ đều chứng kiến.


Quyết không thể để Trác Thái Hậu được như ý muốn, Vương gia sao có thể không có con nối dõi được!

“Ồn ào.



Bạc Thời Diễn bước lên xe ngựa, kéo màn xuống, ngăn lại lời lẩm bẩm của Nhiễm Tùng.


Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ ngây thơ của Thang Ấu Ninh lại loé lên trong đầu.


Hiện giờ người hắn có thể tiếp nhận chính là tiểu cô nương này…

Nàng ấy?

Không thể nào.


*

Những chuyện liên quan đến Thiên Bảo các, toàn bộ mọi người trong Trác Hoà Viện đều quyết định nói năng thận trọng, tránh việc các di nương bên ngoài biết được lại ganh ghét.


Nhưng hai ngày sau, Diễn Dụ quận vương phủ đặc biệt phái quản gia đến tạ lỗi, còn đem theo không ít lễ vật, chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp vương phủ.


Đánh chó phải nhìn mặt chủ, đã oan uổng hạ nhân của phủ Nhiếp Chính Vương, há có thể coi như không có chuyện gì xảy ra?

Tôi tớ trong phủ đều hâm mộ Tần bà tử, chỉ hiểu lầm một chút, cũng chưa chịu ấm ức gì mà đã nhận được nhiều thứ tốt như vậy.


Là may mắn nhường nào đây!


Chút đồ đó của quý nhân cũng đủ bọn họ sống một cuộc sống sung túc rồi!

Các di nương lại chú ý đến chuyện khác: Vương gia chống lưng cho lão bà tử kia có phải là vì Thang di nương không? Mới trước đó còn lệnh y phủ xem bệnh cho nàng ta nữa mà.


Cũng có thể diện quá nhỉ…

Đồ ngốc đó thật sự đã được ngài ấy xem trọng vậy sao?

Trong chốc lát, Trác Hoà Viện nổi bật vô song, Tần bà tử và hai nha hoàn cẩn thận làm việc, hậu viện đã có ma ma chưởng sự quản, không đến mức quậy ra chuyện gì.


Trước kia không qua lại, giờ nếu tùy tiện lôi kéo thì không hay, chỉ có mỗi Lăng Như là ngoại lệ.


Hôm nay nàng ta lại đến nữa.


Trời càng ngày càng nóng, Lăng Như cảm thấy bực bội trong lòng, tự mình quạt không đủ, còn kêu cả tiểu nha hoàn quạt.


Nàng ta nhìn Tương Xảo, Tương Nghi, than thở với Thang Ấu Ninh: “Hiện giờ muội có nhiều tay ghê, mùa hè quạt cũng mát hơn chút.



Tiểu viện khác chỉ có hai người hầu, ở chỗ Thang Ấu Ninh lại có đến ba người.


Thang Ấu Ninh không sợ nóng giống Lăng Như: “Ta cảm thấy vẫn ổn.



“Chà, cốt ngọc da băng, tự thân mát rượi chính là nói muội đó sao?” Lăng Như nhìn dáng vẻ sạch sẽ thoải mái của nàng, không kìm nén được hâm mộ trong lòng.


Mấy ngày trước sau khi trở về nàng ta đã nghĩ kĩ, cảm thấy Vương gia coi trọng Thang di nương cũng không phải chuyện gì lạ.


Tiểu mỹ nhân trắng trẻo hồng hào, dáng người lả lướt, ai mà không yêu chứ!

E rằng eo nhỏ chỉ cần uốn éo vài cái đã câu đi linh hồn nhỏ bé của người khác rồi.

Thế mà đồ ngốc này lại không biết gì về ưu thế trời sinh của mình, ngây ngô trong sáng như tờ giấy trắng, không phải nam nhân thích kiểu này lắm sao?

“Sau đó muội còn đau không?” Lăng Như không nhịn được hỏi thăm.


Lăng Như vào phủ cũng đã hơn một năm, luôn không dám đọc quyển sách cất ở đáy hòm kia, sau này mở ra xem thử thì vô cùng tò mò với mấy chuyện này.


“Cái gì cơ?” Thang Ấu Ninh khó hiểu.


Lăng Như lấy cây quạt che mặt, thấp giọng hỏi: “Vương gia chạm vào muội, còn đau không?”

Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Hắn không có chạm vào ta, lúc trước bôi thuốc mỡ đã khỏi rồi.



Nói xong, nàng vươn cổ tay cho Lăng Như xem.


“Không chạm vào?” Hai mắt Lăng Như trợn to, có bà tử rất am hiểu chuyện kia đã nói, sau khi nam tử khai trai sẽ khó tránh khỏi cảm giác mới mẻ, Vương gia tất nhiên cũng không ngoại lệ, sớm hay muộn cũng sẽ cho mời các di nương khác đến.



Vậy sao Vương gia vẫn không có động tĩnh gì?

Lăng Như truy vấn: “Vậy muội đến Bạch Tễ Đường làm gì với Vương gia?”

Thang Ấu Ninh hé miệng, lại dừng lại, hắn nói không được nói chuyện trong phòng ra, hắn không thích bị người ta thám thính.


Lăng Như chờ một lúc, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng thì không khỏi tò mò gấp bội: “Tỷ muội chúng ta đều đang nói chút chuyện riêng tư, sao không nói cho thoả thích? Yên tâm, ta giữ kín như bưng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!”

“Chỉ… chơi hạt châu thôi.

” Thang Ấu Ninh kể lại chuyện hàng ngày của mình ở Trác Hoà Viện cho Lăng Như.


“Cái gì?!!”

Ai ngờ Lăng Như phản ứng rất kịch liệt, đứng bật dậy, sắc mặt đỏ đỏ trắng trắng, vừa khiếp sợ vừa không hiểu ra sao.


Một tay nàng ta che miệng, vẫy lui nha hoàn đang quạt phía sau.


Bốn bề vắng lặng, Lăng Như đè thấp giọng xác nhận lại với Thang Ấu Ninh: “Vương gia không chạm vào ngươi, mà là dùng… dùng hạt châu… sao?”

Phía sau quyển sách có mấy món đồ chơi nhỏ, Lăng Như cũng đã xem qua, trong đó có cả chuỗi hồng châu, xấu hổ quá!

Không ngờ Nhiếp Chính Vương lại có sở thích này!!

Chẳng lẽ hắn đã học được nhiều kiểu trong sách, sau đó dùng trên người Thang di nương?

Cây quạt trong tay Lăng Như sắp bị nàng ta bóp gãy!

Đôi mắt đen nhánh của Thang Ấu Ninh nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Lăng di nương, tỷ làm sao vậy?”

Sắc mặt kỳ quái, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt còn đỏ rực.


“Không…” Lăng Như vỗ vỗ mặt, thở ra: “Ta không sao…”

Lăng Như có to gan thế nào thì cũng chỉ là một đại cô nương, bàn luận loại chuyện này với người khác cũng phải có dũng khí mới làm được.


“Sau này tỷ đừng hỏi nữa.

” Thang Ấu Ninh hoàn toàn không biết nàng ta đang nghĩ gì, chậm rãi nói: “Ta không nói được đâu.



Phải nói dối để trả lời cho có, thật sự khiến nàng rất khó xử.


Lăng Như nhớ tới khuôn mặt lạnh lẽo của Vương gia, lòng còn sợ hãi, bĩu môi nói: “… Ta nào dám hỏi nhiều.



Dù sao…… Chờ sau này ngài ấy nhớ tới những người khác ở hậu viện…

Không phải nàng ta sẽ có cơ hội được chứng kiến nhiều kiểu chơi của ngài ấy sao?




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương