Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
-
Chương 291: Tự trách
Nhà hàng rất yên tĩnh, những lời của Mộc Tắc vang lên như một cơn gió ấm thổi tới, khuôn mặt Thẩm Hạ Thời lặng lẽ nổi lên một mảng đỏ ửng. Cô yên lặng ngồi đối diện Mộc Tắc, người bên cạnh cúi đầu ăn cơm, giả vờ không thấy khung cảnh trước mặt.
Mộc Tắc chậm rãi nghiêng người sang, nhẹ nhàng nói: “Nhìn em đỏ mặt đẹp mắt như vậy, anh muốn hôn em.”
Từ nhỏ đến lớn, số lần Thẩm Hạ Thời đỏ mặt có thể đếm đủ trên hai tay, cô cũng từng cho rằng mình không biết xấu hổ, không hiểu phong tình. Nhưng hiện tại gặp Mộc Tắc mới biết đó là do mình chưa bị kích phát đủ.
Ví dụ như hiện tại, người đàn ông thoạt nhìn nghiêm túc này lại đang đùa giỡn cô, rõ ràng ánh mắt đã tràn ngập những cảm xúc mạnh mẽ khó che giấu, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh thong dong, giống như cô mới thật sự là người đang khẩn trương vậy.
Thẩm Hạ Thời không lên tiếng, cúi đầu muốn ăn cơm, Mộc Tắc búng tay một cái, gọi người phục vụ lại: “Lấy khăn ướt tới đây.”
Nhân viên rất nhanh đã đem đồ tới, Mộc Tắc ung dung mở túi, hai ngón tay thon dài kẹp khăn giấy ướt, sau đó cầm lấy tay Thẩm Hạ Thời nhẹ nhàng lau, giọng nói mang theo vài phần dung túng:
“Trước tiên để Trảm Xuân đem con mèo đó đi kiểm tra sức khỏe đã, chờ tắm sạch sẽ rồi sẽ mang tới cho em. Em nhìn lại mình đi, tay bẩn như vậy còn muốn ăn cơm sao?”
Thẩm Hạ Thời có chút không được tự nhiên nhìn thoáng qua bạn tốt xung quanh mình, mọi người đường đường chính chính nhìn chằm chằm bọn họ, thấy Thẩm Hạ Thời nhìn qua, vội vàng cúi đầu lùa cơm vào miệng, nhìn rất giống mấy con quỷ chết đói.
Mộc Tắc lau sạch tay cô, ném khăn ướt vào thùng rác bên kia, ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô gái đang dùng đũa mân mê cơm trắng trong chén.
Mộc Tắc bất đắc dĩ đặt một chén canh trước mặt cô, lại gắp mấy miếng xương bò để vào trong chén, gỡ hết thịt ra xong mới đặt vào chén canh của cô, nhẹ nhàng nhéo vành tai cô:
“Không giận nào, muốn ăn cái gì?”
Trong lòng Thẩm Hạ Thời ngọt lịm, muốn cười nhưng lại liều chết nhịn xuống, cúi đầu ăn canh thì tóc lại từ trên vai trượt xuống.
Cô dứt khoát lấy một cây bút từ trong túi ra, nâng hai tay cuốn tóc lại thành một búi, tay như đang múa trên tóc sau đó đem bút cắm vào búi tóc để cố định lại, đơn giản như thế lại trở thành một búi tóc lười biếng rũ ở phía sau cổ, vừa quyến rũ lại càng thêm ôn nhu, dịu dàng khiến Mộc Tắc nhìn chằm chằm cô thêm vài lần.
Một bữa cơm xong xuôi, hơn nửa thời gian anh đều chăm chút Thẩm Hạ Thời, vội gắp đồ ăn cho cô, bản thân thì không ăn bao nhiêu, người ăn no thì ngã sang một bên vui vẻ xỉa răng. Nhìn Mộc Tắc như tên hầu nhỏ đang hầu hạ Thẩm Hạ Thời, bộ dạng kia thật chẳng giống thường ngày chút nào.
Lúc từ nhà hàng đi ra, bên ngoài nổi lên một trận gió lạnh, búi tóc của Thẩm Hạ Thời bị gió thổi tung, bút từ tóc trượt xuống, rơi một tiếng lạch cạch trên mặt đất, vỡ mất phần ngòi bút. Lúc Thẩm Hạ Thời định cúi xuống nhặt thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Là Bộ trưởng gọi tới, giọng điệu ông nghe rất nghiêm túc, ông nặng nề nói: “Chu Đồng chết rồi.”
Thẩm Hạ Thời ngẩn ra một hồi lâu, Bộ trưởng bên kia điện thoại có chút lo lắng gọi tên cô, Mộc Tắc nhìn thấy bộ dạng này của cô liền nhăn mày lại, lấy điện thoại cô hỏi: “Chết ở đâu?”
Khi Bộ trưởng nghe thấy giọng nói này thì hơi ngây người, nhưng phản ứng nhanh đáp lại: “Ở nhà nạn nhân, cảnh sát đã qua rồi. Bởi vì liên quan tới vụ án Kim Thân Hồng, chuyện này Thẩm kiểm sát trưởng vẫn phải phụ trách, phiền Mộc thanh tra chăm sóc con bé một chút, khẳng định trong lòng Hạ Hạ rất không thoải mái.”
“Được.”
Ánh mắt Mộc Tắc đều đặt trên người Thẩm Hạ Thời, cũng không chú ý lúc sau Bộ trưởng nói cái gì, vội vàng ngắt điện thoại, hắn giơ tay vuốt gương mặt lạnh lẽo của cô: “Chuyện xảy ra ở nhà nạn nhân, anh đưa em đi xem.”
Thẩm Hạ Thời chậm rãi gật đầu, trừ sắc mặt có chút tái nhợt, mặt khác thật không có gì bất thường. Trên xe cũng không nói một lời, Mộc Tắc nhìn đến chau mày, anh không nghĩ tới lại thấy bộ dạng khổ sở và liều mạng, áp lực nặng nề của cô, quá bình tĩnh, quá kiên cường, cũng quá hiểu chuyện khiến lòng anh đau nhói.
Mộc Tắc ôm cô vào trong lòng, giọng nặng nề: “Chuyện này không liên quan đến em, không được tự trách.”
Thẩm Hạ Thời không đáp, chỉ nghiêng đầu dựa vào ngực Mộc Tắc.
Cô thật sự tự trách. Nếu không phải cô nói Chu Đồng ra tòa làm chứng, nếu không phải cô khiến Chu Đồng bị cuốn vào vòng thị phi này, có lẽ cô bé ấy sẽ được sống tốt, không nói chuyện sinh hoạt không như ý, nhưng có thể được sống cũng là một việc hạnh phúc.
Không trong chốc lát, âm thanh bình tĩnh của cô gái trong lòng ngực Mộc Tắc vang lên:
“Chu Đồng là một cô gái tốt, tuổi còn nhỏ đã nghĩ tới chuyện giảm bớt gánh nặng cho gia đình, không nghĩ tới sẽ bị súc sinh Kim Thân Hồng hủy hoại cả cuộc đời. Chu Đồng liên tục gọi cho em để cảm ơn vì đã giúp cô bé tìm được công việc mới, cũng thường xuyên gọi cho em nói rằng cô bé rất sợ hãi. Em hối hận vì đã không an ủi cô bé nhiều hơn, cũng rất hối hận vì đã không thường xuyên đi thăm em ấy. Em cảm thấy em chính là một tên tội phạm.”
“Em không phải!” Mộc Tắc hạ giọng mắng cô, lồng ngực cũng bởi vì tức giận và lo lắng nên phập phồng kịch liệt, quả thật đối mặt với bộ dạng này của cô, anh cực kì không thích chút nào.
Thẩm Hạ Thời đã chứng kiến qua nhiều chuyện sinh, tử, bi, hỉ, trời sinh cô trọng tình trọng nghĩa, không có khả năng xem nhẹ chuyện chết chóc, nhưng như vậy cô vẫn không lớn tiếng khóc nháo, cô vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh lý trí, đám người trên xe nhìn vậy tâm tình cũng trầm trọng theo.
Cô không nói nữa, thấy tới nhà Chu Đồng mà Mộc Tắc vẫn còn ôm cô gắt gao, Thẩm Hạ Thời đẩy đẩy: “Chúng ta xuống đi.”
“Không được.” Thái độ anh cường ngạnh.
Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu liếc anh một cái, nhăn mày: “Sao vậy?”
Mộc Tắc bỗng nhiên đóng sập cửa xe đang mở, người xung quanh sợ tới mức rùng mình một cái, anh gắt gao siết chặt eo cô, âm thanh khàn khàn lộ ra một chút tàn nhẫn, có vài phần dọa người:
“Đừng làm công việc này nữa, cùng anh về nhà.”
Thẩm Hạ Thời biết anh lo lắng cho mình, âm thanh mềm mại: “Chúng ta không thể như vậy, quá vô trách nhiệm, huống chi anh còn là một thanh tra.”
“Em mẹ nó cho rằng ông đây lo mấy cái chức thanh tra này sao, anh chỉ lo cho em!”
Chóp mũi Thẩm Hạ Thời đau xót, đôi mắt đáng thương chớp chớp, lẩm bẩm một tiếng: “Em rất thích công việc của em.”
“Còn thích nữa?” Trong lòng Mộc Tắc thở ra một hơi, lực cũng nhẹ lại, ôm người đặt trong lòng, giọng điệu vẫn không tốt lắm: “Em nhìn bộ dạng của em xem, người rõ ràng không phải em giết, em còn tự trách thành như vậy. Sau này nếu có chuyện gì lại xảy ra, em có phải sẽ làm anh tức chết hay không!”
Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu liếc anh một cái: “Con người cũng phải có cảm xúc bình thường chứ, em chỉ là tự trách một chút thôi mà.”
“Không cho!”
Cô sợ tới mức rụt cổ lại: “Em không tự trách nữa, anh cho em đi xuống nhìn thi thể Chu Đồng đi.”
Thấy cô còn lộn xộn, bộ dáng muốn chui ra khỏi lòng anh, Mộc Tắc giận sôi máu, hốc mắt đỏ lên, cúi xuống cắn môi cô: “Anh không muốn thấy em không vui, em không vui vẻ, ông đây khó chịu.”
Mộc Tắc như một con sư tử mất khống chế cần người kiên nhẫn trấn an, Thẩm Hạ Thời chậm rãi hôn lại anh, tay ở trên lưng anh vỗ nhẹ một chút, mãi đến khi môi lưỡi Mộc Tắc rời đi, cô mới giơ tay giữ chặt vạt áo anh, bình tĩnh nhìn anh: “Anh biết vì sao em lại muốn làm một kiểm sát trưởng tốt không?”
“Anh không muốn biết.” Trán Mộc Tắc chạm vào trán cô, hô hấp có chút nặng nề.
Thẩm Hạ Thời dụi vào lòng anh, cánh tay vói vào bên trong áo khoác ôm lấy eo anh:
“Không thể phủ nhận, em vẫn luôn muốn trả thù An Bác Hạ, đến bây giờ vẫn vậy. Chỉ là trước kia em quá mức chấp nhất muốn chống lại An Bác Hạ, nhận được án tử cơ hồ chưa từng thật tâm xử lý. Lần đầu tiên em đứng ở tòa án, khí phách lại hăng hái, em nhìn bị cáo và luật sư biện hộ, lại nhìn An Bác Hạ ngồi ở đối diện, cho rằng mình đều đã nắm giữ hết thảy, nhưng cuối cùng em thua kiện, phạm nhân được phóng thích vô tội, người bị hại hôm sau liền chết thảm trong nhà.”
“Sau em lại nằm ở nhà ba ngày ba đêm, nhưng trong khoảng thời gian đó em không ngủ một phút nào. Một đoạn thời gian dài sau đó, em đem những cuốn sách luật nhìn lại một lần, một lần nữa xuống tay tra lại những thứ em chưa từng để ý. Em đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, cởi bỏ chân tướng từng chút một. Cái người lạnh lùng ngồi ở tòa án phán ở tù chung thân hay là tử hình gì đó, em đều không cho rằng đó là kiểm sát trưởng.”
Mộc Tắc nhìn cô, âm thanh trầm lại: “Vậy em nghĩ làm sao mới có thể trở thành một kiểm sát trưởng?”
Thẩm Hạ Thời quay đầu đi, nhìn cảnh sát ra ra vào vào nhà Chu Đồng ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Tôn trọng sinh mạng.”
Mộc Tắc sửng sốt, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô dần đã trở nên nóng rực.
Lời đã nói đến nước này, anh không có cách nào lại ngăn cô đi làm việc mà mình đã nhận định, Mộc Tắc chậm rãi thả lỏng tay ôm hông cô, mở cửa xe ôm cô xuống, anh đứng trước mặt cô, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn cô: “Đừng tự trách quá lâu, anh sẽ đau lòng.”
Thẩm Hạ Thời cười với anh một cái thật tươi, nhanh chóng bước vào nhà. Mộc Tắc nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của cô đến có chút xuất thần, một cô gái tốt như vậy, càng hiểu rõ càng làm anh yêu cô hơn.
Như lời cô nói, cô tôn trọng sinh mạng, cho nên nỗ lực đi xử lý thật tốt từng vụ án, tuyệt đối không phụ chính nghĩa, cũng không buông tha tội ác. Mộc Tắc ít nhiều năm không có suy nghĩ gì về việc này, nhưng bởi vì lời nói vừa rồi của Thẩm Hạ Thời lại khiến anh phá lệ muốn làm một người tốt.
Anh tự giễu khẽ cười một tiếng, tiện thể nâng chân tiến vào nơi thân ảnh phía trước đã đi đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook