Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
-
Chương 231: Hẹn hò
Thẩm Hạ Thời ngồi trong xe nhìn đủ loại đồ ăn trước mặt, không nghĩ tới Mộc Tắc làm việc lại chu toàn như vậy, cô chỉ mới đòi ăn đồ ăn vặt, anh lại mua về toàn bộ. Đổi lại là cô, cô làm gì có nhiều kiên nhẫn để đi mua như vậy, tưởng tượng đến cảnh đó mới cảm thấy Mộc Tắc thành thật biết mấy, một chút cũng không giở trò bịp bợm với cô.
Cô cười đến rạng rỡ: "Anh thật tốt!"
Thẩm Hạ Thời ôm đầu anh, hôn bẹp một cái trên mặt anh. Vừa mới ăn xong nên miệng có dính chút đường, lúc này toàn dính lên mặt anh. Cô nhớ tới việc này, lại thò tới hôn một cái, đầu lưỡi liếm hai cái, nháy mắt nhìn Mộc Tắc: "Ngọt ghê."
Mới đầu Mộc Tắc sửng sốt, sau lại bị cô khiến cho cả người bốc hỏa, kéo lấy đai lưng cô rồi ôm vào trong lòng, giọng nặng nề: "Em cố ý làm anh khó chịu."
Thẩm Hạ Thời cười hắc hắc, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng cắn nhẹ vào đôi môi mỏng của anh: "Hôn anh một chút thôi mà, đừng nóng giận."
Ánh mắt anh càng trở nên tối hơn: "Hôn thêm chút nữa."
Thẩm Hạ Thời nắm lấy cà vạt anh quấn lên, còn chưa dựa vào Mộc Tắc, anh đã vô cùng vội vàng ôm eo cô gần sát mình, cúi đầu cắn nuốt môi lưỡi cô, trong cổ họng là tiếng thở dài mang theo sự khắc chế dục vọng, hô hấp trầm thấp vang bên tai cô, khiến hô hấp Thẩm Hạ Thời cũng có chút hỗn loạn. Mộc Tắc hôn từ môi chuyển qua vành tai cô, khàn khàn nỉ non tên cô, mỗi một lần kêu, giọng nói trầm trầm kia đều đâm thẳng vào màng tai Thẩm Hạ Thời, làm tim cô đập càng nhanh hơn.
Cô đổ lỗi hết cho cái tuổi trẻ nhiệt tình nồng cháy này, đối phương là một người đàn ông cao lớn đầy nhiệt huyết, tình cảnh cô cũng không lạc quan, hơn nữa bên hông còn có cái gì đó chạm vào, cho nên cô động cũng không dám động, duỗi thẳng lưng ngồi trong lòng ngực anh như một bé gái ngoan ngoãn:
"Em muốn đi xem phim."
Mộc Tắc thiếu chút nữa đã bị bộ dáng trẻ con này của cô chọc cười, nhéo chóp mũi cô một chút, ý vị thâm trường hỏi: "Vừa rồi lá gan không phải rất lớn sao, làm sao bây giờ lại ngoan như vậy?"
Thẩm Hạ Thời liếc anh một cái, ý cười trên mặt cứng lại: "Em vẫn luôn rất ngoan."
Mộc Tắc hơi hơi nhướng mày, nhìn cô không nói chuyện.
Cô kéo kéo tay anh: "Em muốn đi xem phim, anh không đưa em đi sao?"
Mộc Tắc ừ một tiếng, nghiêng lại gần cắn tai cô, khí nóng phun vào chung quanh tai khiến Thẩm Hạ Thời ngứa ngáy một trận, dùng hết sức nắm ôm cổ anh thì nghe thấy đối phương nói:
"Em nói gì anh cũng đều đáp ứng."
Thẩm Hạ Thời vội vàng từ trong lòng anh bò đến ghế phụ ngồi, ghim một viên bạch tuộc nhỏ bỏ vào miệng: "Nhanh nhanh, đi nhanh đi."
Đương nhiên không phải cô vội vàng muốn xem phim, chỉ là bị Mộc Tắc nhìn chằm chằm luôn khiến cô có một loại cảm giác không che giấu được, khiến cô vẫn luôn tự xưng là bình tĩnh lại có chút đau đầu mất rồi.
Mua xong vé phim. Cách giờ chiếu phim còn hơn một tiếng nữa, Mộc Tắc cất vé trong túi, nắm tay cô đặt bên miệng thổi khí giữ ấm:
"Bây giờ còn sớm, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thẩm Hạ Thời thật ngoan gật đầu, Mộc Tắc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát: "Em ở chỗ này chờ anh, anh đi mua cho em một ly cà phê nóng."
Cô vẫn gật đầu, bộ dáng vừa ngoan vừa ngọt, so với ngày thường quả thật như hai người khác nhau.
Thẩm Hạ Thời chính là người như vậy, yêu hận rõ ràng. Ngày thường làm việc sấm rền gió cuốn, đối xử với người khác cơ hồ đều là lười biếng. Khi dỡ xuống ngụy trang, ôn nhu mật ý cô có đều trao hết cho anh.
Thật ra Mộc Tắc cũng là một người đàn ông sắt đá, nhưng ngây ngốc ở bên cô, nhìn cô cười ngọt ngào, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của cô, sắt đá gì đó đều hòa tan cả rồi.
Anh cảm thấy bảo bối của mình thật ngọt làm sao, nhịn không được hôn một cái lên miệng cô. Lúc rời đi còn nhéo nhéo gương mặt cô, nhẹ giọng dặn dò: "Không được chạy lung tung, biết không?"
Giọng điệu của người đàn ông mềm nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng Thẩm Hạ Thời ngọt lịm, nét mặt lộ vẻ tươi cười, mắt đào hoa cũng hơi cong cong: "Đã biết, anh mau đi đi."
Mộc Tắc bước nhanh đến tiệm cà phê dưới lầu. Trong tiệm đông người, căn bản không có chỗ trống để đứng. Anh gọi hai ly cà phê, người phục vụ đỏ mặt nhận lấy tấm thẻ anh đưa qua: "Tiên sinh, xin ngài vui lòng đợi một lát."
Mộc Tắc nhàn nhạt ừ một tiếng, đi lên trước hai bước vừa lúc đúng góc độ có thể thấy Thẩm Hạ Thời.
Thân hình người đàn ông cao lớn, mặc âu phục và áo khoác thời thượng, hai tay đút trong túi quần tây, cổ tay mang một chiếc đồng hồ, lộ ra màu da lúa mạch, cằm hơi giương lên lộ ra đường cong phi phàm sắc bén, sức hút rất lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt của phái nữ.
Trong đó có một người đã nhìn anh hồi lâu, một bên ngắm trộm Mộc Tắc, một bên suy đoán anh là nhân vật nổi tiếng nào, đáng tiếc lướt qua bảng phú hào một lượt lại không tìm thấy người này. Một nữ sinh có khuôn mặt rạng rỡ đầy sức sống thanh xuân quyết định chủ động xuất kích, cô ta đứng dậy, ưu nhã cất bước đến hướng Mộc Tắc.
"Tiên sinh, chào anh."
Người đàn ông giống như không nghe cô ta nói chuyện, vẫn không nhúc nhích nhìn về một hướng.
Theo ánh mắt anh nhìn sang, cô ta thấy một cô gái cực kì xinh đẹp, vẻ đẹp này làm trong đầu cô nhảy ra một câu tục khí nhưng lại rất phù hợp để hình dung: Mỹ diễm không gì sánh được.
Người phục vụ tiệm cà phê nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, cà phê của ngài đây ạ."
Trong lòng Mộc Tắc đang nhung nhớ Thẩm Hạ Thời, lấy cà phê xong liền rời đi. Khuôn mặt lạnh băng quả thật lạnh hơn vài phần so với không khí hiện tại, cả một ánh mắt dư thừa cũng không bố thí cho phái nữ đang đến gần, hoàn toàn xem cô ta thành không khí.
Mà khi anh trở lại, cả người lúc đến trước mặt Thẩm Hạ Thời đều ôn nhu cả lên, ai có thể nghĩ người đàn ông vừa rồi còn cao ngạo kiêu lãnh, hiện tại lại quỳ trước mặt một cô gái, cầm lấy tay cô giữ lấy ly cà phê, thấp giọng ôn nhu nói:
"Uống cho ấm."
Cô gái dưới lầu nhìn một màn này không thể không nói không ghen ghét, bất quá chỉ là một lát, cam lòng trong mắt cô ta đã biến mất hầu như không còn nữa, thay vào đó lại là một loại hứng thú dạt dào.
Thẩm Hạ Thời giữ ly cà phê uống hai ngụm, thân thể dần dần ấm lên lại hứng trí bừng bừng kéo Mộc Tắc ra ngoài.
Trung tâm thương mại có máy sưởi, hoàn toàn không cảm thấy lạnh, không giống khi ra bên ngoài, gió lạnh thổi qua thấu đến tận xương, thân thể vừa mới ấm áp tức thì như rơi vào một động băng. Mộc Tắc vội bọc Thẩm Hạ Thời vào trong lòng ngực, thấp giọng hỏi một câu: "Bụng còn đau không?"
Anh còn nhớ hai ngày này là kì sinh lý của cô.
Loại thời tiết này thích hợp nhất là việc chui vào ổ chăn ôm túi nước ấm xem phim, xem mệt thì ngủ, tỉnh ngủ thì ăn cơm. Đi ra ngoài thật sự có chút giống như đi chịu tội, Mộc Tắc sờ soạng mặt cô một chút, quả nhiên lạnh như băng, anh càng thêm đau lòng.
Anh cũng không định lại mang cô ra ngoài đi dạo, nếu sốt như lần trước, không chỉ tra tấn mỗi cô, mà càng tra tấn anh nhiều hơn gấp trăm lần.
Mộc Tắc dứt khoát tìm một tiệm bánh ngọt rồi vào ngồi, mua một chút đồ ăn rồi đặt trước mặt cô, tiếp theo cởi áo khoác khoác lên người cô: "Em ở yên chỗ này cho anh, anh đi mua chút đồ."
"Mua cái gì vậy ạ?"
"Đợi chút em sẽ biết, đừng đi lung tung."
Người đàn ông ưu tú như Mộc Tắc, toàn thân như mang theo ánh sáng, đi đến nơi nào cũng có thể tỏa sáng. Tiệm bánh ngọt vốn có nhiều phụ nữ, đột nhiên thấy một người đàn ông ôm một cô gái tiến vào, còn ôn nhu che chở cô như vậy, là phụ nữ đều sẽ sinh ra vài phần hâm mộ.
Mộc Tắc rất mau đã đi xa, Thẩm Hạ Thời chán chết móc di động ra, Khương Hân và Dương Cẩn gửi cho cô vài tin nhắn dò hỏi tình trạng hẹn hò, khóe miệng Thẩm Hạ Thời mang theo ý cười, nhắn lại hai chữ: Khá tốt.
Trên đầu đột nhiên có một bóng người bao phủ xuống, Thẩm Hạ Thời cho rằng Mộc Tắc đã trở lại, ý cười bên khóe môi càng thêm ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn, tươi cười liền đọng lại bên khóe miệng.
Trước mặt là một người khác, là con gái của An Bác Hạ và Mộ Nhu, Tịnh Yên.
Đây là một cô tiểu thư nhà giàu thường xuyên đi du lịch khắp thế giới, tuy tuổi nhỏ đã khá nổi trong giới thời thượng, hiện giờ là một người mẫu mới nổi lấn sân sang giới giải trí.
Thẩm Hạ Thời đánh giá cô ta từ đầu đến chân một lần, không nhìn ra một chút khí chất người mẫu nào trên người cô ta, dáng người cũng chỉ đại khái qua loa, còn mang theo bộ dạng nữ sinh ngây ngô non nớt, mặc quần áo trang điểm lại rất thành thục. Mặc một chiếc váy mỏng, một chiếc áo khoác, cộng thêm một đôi giày bó qua đầu gối, quả thật là gu thời trang mát mẻ.
Cô ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ?
Thẩm Hạ Thời suy nghĩ trong chốc lát, nghĩ mãi không ra.
Tịnh Yên từ trên cao nhìn xuống cô, đôi môi đỏ tươi gợi lên một nụ cười tươi châm chọc, toàn thân tản ra một cảm giác về sự ưu việt đã có sẵn, bộ dáng kiêu ngạo quả thật rất giống cây hoa khổng tước: "Tôi nghe mẹ tôi nói, chị gần đây rất kiêu ngạo nha."
Thẩm Hạ Thời cũng câu môi cười, âm cuối nâng cao, có vài phần khiêu khích: "Đúng vậy, có ý kiến?"
"Tôi rất có ý kiến!" Tịnh Yên đập bàn một cái, cười lạnh đi về trước hai bước, nghênh ngang ngồi đối diện cô, vắt chéo chân mở bật lửa, châm một điếu thuốc: "Thẩm Hạ Thời, tôi nói cho chị nghe, tốt nhất chị nên cút xa ra cho tôi, còn dám khi dễ mẹ tôi, tôi nhất định sẽ giết chết chị!"
Nghe cái giọng điệu này một chút xem.
Con gái của tiểu tam vậy mà còn có thể hợp tình hợp lý tìm tới cô để trút giận, đúng là không phải người một nhà không tiến vào một cửa. Thẩm Hạ Thời nhìn cô ta một cái, cười đến đầy thâm ý:
"Đúng là mẹ thế nào thì con gái cũng sẽ như vậy. An Tịnh Yên, cô và mẹ cô thật giống hệt nhau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook