Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
Chương 20: Sợ muốn chết

Editor: Ái Khiết
Gió lạnh phần phật thổi qua, một tờ giấy phối hợp bầu không khí phiêu phiêu dương dương ở không trung, xoay một vòng rồi lại chậm rãi rơi xuống đất. Vài sợi tóc của Thẩm Hạ Thời cũng bay lên, thoạt nhìn thật mẹ nó phong cách.
Mọi người sửng sốt trong chốc lát.
Cô nháy mắt với Hứa Sầm và Mập Mạp: “Hai người lại đây đi!”
Hai người vừa mới động cước, người Dạ Oanh nằm dưới chân liền nã đạn, bọn họ nhanh chóng nhảy sang tránh đạn. Đối phương dừng tay, trong xưởng sửa chữa vang lên âm thanh có chút không vui của AK: “Mộc Tắc, người phụ nữ của mày rất kiêu ngạo.”
Mộc Tắc nhìn chằm chằm sườn mặt Thẩm Hạ Thời nửa ngày, trong lòng vẫn còn dư vị của câu nói vừa rồi của cô: Người đàn ông của tôi.
Mẹ nó, êm tai muốn chết!
Một cánh tay anh đưa qua ôm Thẩm Hạ Thời vào trong lòng, chú ý tới hai chân trần của cô, không đành lòng để cô đạp trên đất, trực tiếp để cô giẫm lên giày mình. Nhấc mí mắt hờ hững liếc AK một cái, khóe miệng ngậm điếu thuốc không châm lửa, giọng nói nhàn nhạt: “Lão tử chiều đấy, có ý kiến?”
Bộ dáng kiêu ngạo kia quả thật có thể làm người ta hộc máu.
Một tay Thẩm Hạ Thời giữ lấy thắt lưng áo của anh, tay khác lại xách súng máy gác vào đùi mình, biểu cảm nhìn AK rõ ràng năm chữ: Mắc mớ gì đến anh!
Hai người thật đúng là rất xứng, tính tình không tốt, hở chút liền đánh. Nếu bạn thật muốn chọc bọn họ, lửa của hai người hợp lại có thể ném văng nóc nhà của bạn luôn đấy.
AK nhìn một lúc, bỗng nhiên mỉm cười: “Các người có thể ra ngoài xem thử.”
Bốn phía đều là người của Dạ Oanh, vây kín không kẽ hở, một con chim cũng không bay ra được, đừng nói tới mấy người sống sờ sờ. Trên mặt hắn là ý cười xảo quyệt, cao hứng lên lại bắt đầu cầm côn nhị khúc, ánh mắt đảo qua mặt Thẩm Hạ Thời, hứng thú trong mắt càng đậm.
Hứa Sầm và Mập Mạp cùng nhau lắc đầu, hắn nhìn ai thì nhìn, cố tình lại nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời! Còn dùng loại ánh mắt cảm thấy thật hứng thú đó, này mẹ nó Mộc Tắc có thể nhẫn nhịn sao?
Quả nhiên, Mộc Tắc rút cây chủy thủ bên hông ném ra ngoài. AK đang rung đùi đắc ý, đột nhiên lưỡi dao sắc bén của chủy thủ vòng từ trên cao bay tới hắn, nhắm đến thẳng hai mắt của hắn, nhanh đến mức không nhìn rõ hình dáng. Hắn khó khăn nghiêng người né đi, chủy thủ xẹt qua sườn mặt hắn rồi đâm thật mạnh vào cây cột phía sau, vững như Thái Sơn.
AK đứng thẳng người thì trên sườn mặt đã xuất hiện một vết máu, hắn giơ tay lau một cái, bàn tay dính máu đặt ở đầu lưỡi liếm liếm, màu nâu dưới đáy mắt càng thêm nhiều phần hung ác nham hiểm:
“Thật nhiều năm không nếm qua vị máu tươi. Mộc Tắc, mày quả nhiên không làm tao thất vọng.”
Mộc Tắc không phản ứng lại, anh ôm chặt eo Thẩm Hạ Thời, ôm cô tới ngồi trên bàn, điếu thuốc trong miệng dừng ở sau tai của cô, tiếp theo cúi người hôn thật mạnh trên môi cô một cái: “Đợi chút nữa anh đưa em về nhà, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh. Vả lại đánh nhau là chuyện của đàn ông.”
Thật ra anh không vội, thậm chí còn muốn cùng AK chơi đùa nhiều chút, nhưng Thẩm Hạ Thời ăn mặc ít ỏi, giày cũng không biết ném chỗ nào. Hoàn cảnh chỗ này cũng không tốt, mùi lại hôi thối, anh cảm thấy không sao, dù gì cũng đã ngây ngốc qua hoàn cảnh tệ hơn như vậy mấy lần, nhưng Thẩm Hạ Thời thì khác. Anh không muốn cho cô chịu khổ, cũng không thể để cô chịu khổ, không chừng cô nhóc này đi tới đây, đến giờ vẫn còn đói bụng đấy.
Nghĩ đến rối loạn lung tung, đều là về chuyện của Thẩm Hạ Thời. Mộc Tắc không có nhiều kiên nhẫn, rất không vui liếc AK một cái:
“Đánh nhanh đi, đánh xong lão tử còn phải mang bảo bối về nhà ăn cơm.”
Nghe xem, mày đang nói cái gì vậy!
Quả thật không đem AK nổi danh lừng lẫy và Dạ Oanh đặt vào mắt, mẹ nó bày trận thế này rồi, vậy mà anh còn có tâm tư nghĩ tới vấn đề cơm nước của người phụ nữ mình.
Anh ta thật biết cách chọc người khác tức giận đến hộc máu.
@ a i k h i e t
AK cũng coi như là người trải qua sóng to gió lớn, sống hai mươi mấy năm chuyện gì chưa từng thấy, cũng từng sống chung với Mộc Tắc nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của anh, trong lòng hứng thú với Thẩm Hạ Thời càng nhiều hơn, âm thầm cân nhắc chuyện gì người khác cũng không nhìn ra được. Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên:
“Nhiều năm không gặp, trò hay thật là càng ngày càng xuất sắc.”
Hai vị lão đại đối mặt nhau, đều là nhân vật chói mắt, nhìn chằm chằm nhau, giống như muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Bốn phía áp lực yên tĩnh, vốn xưởng sửa chữa ánh sáng đã không tốt, vậy mà ánh sáng bên ngoài tiến vào còn bị vô số Dạ Oanh che lại đằng sau, nhóm Dạ Oanh ăn mặc rất mát mẻ, đứng ở chỗ đầu gió không nhúc nhích, ánh mắt chỉ nhìn thẳng, một đám người máy móc lạnh băng.
Thẩm Hạ Thời nhìn bầu không khí này cũng rất khẩn trương, cô lặng lẽ ôm vũ khí của mình đặt trước ngực, chuẩn bị tóm lấy thời cơ để bắn lén.
Sau sự yên tĩnh là một cơn giông bão.
Bỗng nhiên, Hứa Sầm và Mập Mạp khiêng tới một khẩu súng đại bác bắn tới, tiếng súng vang lên ‘bùm bùm’, đánh vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi. Người bên ngoài vây quanh nghe tiếng này cũng gia nhập tiến vào, các anh em Hòe Giang trốn trong chỗ tối cũng đánh lén sau lưng người Dạ Oanh, không ít Dạ Oanh đối với việc này còn chân tay luống cuống, chưa thấy rõ là ai đã trúng đạn ngã xuống đất.
Tình hình nóng như lửa, hai bên chính thức khai chiến!
Một bên Mập Mạp bắn súng, một bên miệng gào mắng: “Thật là mẹ nó nghẹn khuất! Nếu không phải phối hợp diễn với lão đại, ông mày hà tất sẽ bị trúng một cây kim gây tê sao, ngọa tào, thật đau!”
Hứa Sầm giết được một tên bự con, tàn nhẫn trong mắt hiện rõ, cắn răng trừng mắt với đám Dạ Oanh đối diện:
“Mày mẹ nó còn tốt chán, mông ông đây trúng một kim, đau chết cha!”
“Mẹ nó đừng nhiều lời nữa, giết đi!”
“Đi con mẹ mày Dạ Oanh, ông nội sẽ cho mày đi đầu thai!"
Nghẹn khuất nửa ngày, hiện tại đã đánh đến tràn trề vui sướng. Vừa rồi trên đường tới đây họ đã biết là bẫy, kế hoạch cũng đã sớm đề ra, sự tình tiến triển hoàn toàn nằm trong dự kiến của Mộc Tắc, trong đó cũng bao gồm việc AK tự đại và cố tình chọc giận.
Chiêu nội ứng ngoại hợp bắt ba ba trong rọ này, các anh em đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Không hổ là Mộc Tắc, lăn lộn trên đời nhiều năm như vậy, nếu so độ âm hiểm với anh, AK còn non lắm.
Các anh em đánh đến náo nhiệt, là lão đại cũng không thể nhàn rỗi, Mộc Tắc chờ cũng không lâu lắm, cũng không cho AK cơ hội nói chuyện, chân dài bước qua, một chân mạnh mẽ đạp tới.
AK luôn miệng hù dọa, bộ dáng đê tiện kia không ai muốn đặt vào mắt, vậy mà hắn vẫn cố tình nghĩ mình thật khốc. Mộc Tắc đã sớm nhìn không thuận mắt mấy trăm năm, đặc biệt hôm nay hắn còn trêu chọc Thẩm Hạ Thời, ý nghĩ muốn giết hắn của Mộc tắc lại ngày càng lớn hơn.
Thân thủ hai vị lão đại đều rất thoăn thoắt nhanh nhẹn, nắm tay xông tới, hạ bàn lại quét tới một lần. Hình ảnh hai người đàn ông đánh nhau cũng rất đẹp, nồng đậm mùi hormone, tung ra đều là những cú đấm vững chắc, đao kiếm xông tới, không giống phụ nữ khi đánh nhau đều là chơi trò nắm loạn đầu tóc mà kéo.
Thẩm Hạ Thời ôm súng ngồi xổm một góc, ánh mắt đi theo Mộc Tắc, thấy tay anh đấm vào cằm AK, lực đạo mạnh đến kinh người, ẩn ẩn còn có thể nghe được âm thanh giòn nứt của xương cốt. Đối phương bị đánh trúng một quyền, trong đầu óc tựa hồ có chút phát ngốc, vội vàng điều chỉnh bản thân đánh lại một quyền.
Mộc Tắc giữ chặt cánh tay đang tung tới của hắn, nhanh chóng xoay người đè tay AK lên chiếc bàn mục nát vứt đi, cờ lê rỉ sắt trên bàn hung hăng đâm vào cổ tay hắn.
“A!!”
Một tiếng thét thê thảm tru lên, đầu AK đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn răng tránh khỏi trói buộc của Mộc Tắc, cầm cây dao bên hông tiến lên hướng Mộc Tắc. Mà cây dao kia bị hắn phóng tới thật nhanh, lực đạo lạnh lẽo lướt qua trên không trung. Mộc Tắc lui về sau vài bước đã tránh thoát, nghiêng người bắt lấy cánh tay AK, dùng một chiêu thức đẹp mắt ném hắn qua vai. Còn chưa xong, Mộc Tắc đã nhanh chóng đoạt lấy cây dao trong tay AK đâm vào cổ tay hắn, lưỡi dao nhỏ xẹt một vòng, chặt đứt gân tay hắn.
Lần này AK cắn răng không kêu ra tiếng, chỉ là bộ dáng kia quá thống khổ, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng, mồ hôi lạnh ướt nhẹp tóc, đáy mắt nâu sẫm đã tràn đầy cừu hận.
Hắn trừng Mộc Tắc, cơ hồ đã sắp cắn nát hàm răng mình, một bên thở dốc, một bên dùng sức nói mấy chữ từ kẽ răng: “Mày có bản lĩnh thì giết tao đi!”
Mộc Tắc nheo mắt, không xuống tay.
AK cười rộ lên, âm thanh nghẹn lại tràn đầy khinh thường: “Mày không cần nói cho tao, mày hạ thủ không được đấy chứ?”
Thẩm Hạ Thời nhìn hai người, cảm thấy rất không đơn giản, từ đoạn đối thoại vừa rồi liền có thể suy đoán được bọn họ quen biết nhau. Nếu quen biết, vì sao bây giờ lại binh nhung tương kiến? Tại sao Mộc Tắc không động thủ? Giữa bọn họ có bí mật gì không muốn người khác biết sao?
@ a i k h i e t
Mộc Tắc tung một quyền về phía AK đang cười đến quỷ dị, khóe miệng đối phương bị đánh đến chảy máu, lại còn càng cười vui vẻ hơn. Hắn thật đúng là cho rằng Mộc Tắc không dám giết hắn, đang chuẩn bị cong môi nói vài câu trào phúng, Mộc Tắc đột nhiên bóp cổ hắn, ngón tay lạnh như băng siết chặt cổ, chặn lại không khí trong cổ họng hắn, làm hắn không nói nên lời.
Mộc Tắc nhấc hắn nện hung hăng vào ván cửa ướt át đằng sau, sự đau đớn tiến từ cột sống sau lưng và cổ họng đến ngũ tạng lục phủ của AK. Mà Mộc Tắc lại thong thả, ung dung cúi người xuống, đè thấp âm thanh nói với hắn: “Mày với lão tử có gì để nể mặt sao? Tao không giết mày là bởi vì không muốn làm ô uế mắt cô ấy.”
Từ nãy đến giờ, Mộc Tắc chú ý Thẩm Hạ Thời vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, cô thông minh như vậy, có khả năng đã phát hiện quan hệ giữa họ không bình thường, mà Mộc Tắc lại không muốn giết người trước mặt cô. Đối với anh, Thẩm Hạ Thời là sự tồn tại đẹp nhất đáy lòng mình, toàn thân anh đã bị bóng tối bao phủ, không thể làm bẩn sự tốt đẹp của cô.
Các anh em đang đánh đến phừng phừng lửa nhìn thoáng qua Mộc Tắc bên này, thấy AK trong truyền thuyết bị lão đại nhà mình ấn trên mặt đất cọ xát, đáy lòng khinh thường một trận. Này mẹ nó còn chưa đánh nhau bao giờ sao! Còn nói cái gì mà không có ai đáng giá để hắn ra tay, tao nhổ vào!
Các anh em như được khích lệ, máu sôi trào, đánh càng thêm kịch liệt. Ánh mắt Thẩm Hạ Thời rời khỏi người Mộc Tắc, ngược lại nhắm một Dạ Oanh cách đó không xa.
‘Đoàng’ một cái.
Thẩm Hạ Thời bắn trúng mông một Dạ Oanh, đối phương đang chuẩn bị âm thầm đánh lén Hứa Sầm, ai ngờ còn chưa nhắm tới hắn thì mình đã bị bắn lén trước.
Hứa Sầm giơ hai ngón tay với Thẩm Hạ Thời: “Cảm ơn nha, chị dâu.”
Thẩm Hạ Thời điều chỉnh họng súng nhắm sang một Dạ Oanh khác, lười biếng đáp một tiếng: “Đừng khách sáo.”
Mười phút trôi qua, cô bắn lén vài cái, không phải tay thì cũng là mông, dù không chết thì cũng không có biện pháp nhúc nhích nữa.
Bắn phát nào trúng phát đó làm các anh em Hòe Giang kinh ngạc cảm thán không thôi. Không hổ là người phụ nữ lão đại coi trọng, giá trị mị lực quả thật rất khốc!
Người 19 bộ Hòe Giang tới đây hôm nay cũng tầm mấy chục người, nhưng người bên Dạ Oanh nhiều hơn. Mà hơn nửa giờ đánh nhau, người Dạ Oanh lại đánh không lại, cái khác không nói, về thương pháp và độ tàn nhẫn, ai có thể so với đám người mà Mộc Tắc mang tới chứ.
Nhóm người này đều là tâm phúc của Mộc Tắc, chỉ cần bọn họ còn ở đây, gà rừng nhà người khác nghĩ muốn làm càn cũng không được.
Cuối cùng, người của Hòe Giang nghiền áp Dạ Oanh, Mộc Tắc đang đánh AK cũng dừng lại, ném hắn xuống đất. Lão đại Dạ Oanh vừa rồi còn diễu võ dương oai hiện tại đã sống chết không rõ, mơ hồ nằm trên đất, chỉ còn dư lại vài hơi thở thoi thóp.
Mộc Tắc đứng dậy, tay thon dài vỗ vỗ người dính bụi bẩn của mình, giọng nói trầm thấp: “Tâm tình lão tử không tồi, mang lão đại các người cút nhanh.”
Một đám Dạ Oanh thân tàn chí kiên, mặt mày xám xịt khiêng lão đại nhà mình chạy. Lúc tới thì kiêu ngạo thế nào, hiện tại nhìn uể oải không phấn chấn cỡ nào chứ, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng thấy như đang chạy trối chết. Thẩm Hạ Thời chú ý nhìn vài lần, có người che lại vết thương đang ủy khuất, suýt nữa đã kêu lên: Mẹ ơi, bọn họ hung dữ quá!
Lại nhìn sang đám người Hòe Giang, trên mặt đều tràn ngập biểu cảm “Lão tử không đã ghiền!” và “Lão tử còn chưa đánh đủ!”.
Mộc Tắc phủi sạch bụi bẩn trên người, lúc này mới tiến tới trước mặt Thẩm Hạ Thời, thấy hai chân cô lại dính đất, mày anh nhăn lại, lập tức ôm cô đặt lên bàn.
Thẩm Hạ Thời ôm súng, khuôn mặt có chút bẩn nghiêng đến trước mặt anh, cười ngọt ngào: “Em chưa làm anh mất mặt đi.”
Một bộ dáng con nít tranh công.
Đối với người khác, cô thường dùng vẻ mặt hỏi thăm gia đình nhà người đó. Nhưng đối với Mộc Tắc, cô thường xuyên cười đến thật ngọt, cười lên mắt đào hoa còn hơi cong, môi hồng răng trắng, giống một cô gái nhỏ mềm mềm mại mại. Mộc Tắc còn muốn gì nữa chứ, đến mạng mình cũng không tiếc cho cô.
Anh nhẹ nhàng xoa xoa chóp mũi dính bẩn của cô, giọng nói thấp thấp nhu nhu vang bên tai cô: “Đời này mặt chưa từng dài quá như vậy.”
Mộc Tắc lại ôn nhu hỏi cô: “Vừa rồi có sợ không?”
Dương Cẩn và Khương Hân đi ra từ nơi ẩn náu, vừa lúc thấy Thẩm Hạ Thời ném khẩu súng trong ngực sang một bên, ủy khuất bĩu môi: 
“Sợ muốn chết.”
“...”
Cô mẹ nó có thể đừng giả tạo như vậy được không…
Mộc Tắc không đành lòng thấy bộ dáng ủy khuất đáng thương của cô, tức khắc toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái. Vừa rồi đánh nhau còn là người đàn ông máu lạnh, hiện tại ôm khuôn mặt cô gái trong lòng, thanh âm mềm nhẹ như dỗ con nít: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Thời tiết lạnh, anh sợ cô bị cảm, ôm cô gái bước nhanh tới chỗ xe đang đậu. Thẩm Hạ Thời ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh. Mộc Tắc lại sợ gió lạnh thổi trúng cô, che mặt cô đến kín mít.
Nhìn hai người đi xa, Trảm Xuân hỏi Nhị Tứ: “Chị dâu nói chị ấy sợ, mày tin không?”
“Tin cái đầu mày, vừa nãy mày không thấy chị dâu đá tao một cái sao!?”
Khương Hân và Dương Cẩn lắc đầu.
Ai, phụ nữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương