Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
-
Chương 08: Con gái Viện trưởng
Editor: Ái Khiết
Đêm lạnh mà yên tĩnh.
Hô hấp của Thẩm Hạ Thời rất nhẹ, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn gợi lên một nụ cười, nhưng anh có thể cảm giác được cô đang khẩn trương. Vì thế, Mộc Tắc rất hưởng thụ, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn không thể hiểu được.
Đại khái ba phút sau, anh cảm thấy toàn thân có chút nóng, ánh mắt không nhịn được dời đến đôi môi đỏ bừng của cô, muốn kéo cô vào trong lòng mà xoa xoa, muốn hung hăng hôn đến khi cô bật khóc, muốn... khi dễ cô.
Thẩm Hạ Thời nhìn anh chậm rãi đến gần mình, hung hăng đẩy một cái, nháy mắt ngẩng lên lại va đầu vào cửa xe, đau đến mức giậm chân. Mộc Tắc xuống xe đứng trước mặt cô:
"Đến đây, tôi xem thử."
"Xem cái gì mà xem." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, dùng sức xoa đầu, trong lòng thầm mắng sao mình lại xui xẻo như vậy, đột nhiên một bàn tay đặt lên mu bàn tay của cô, "Nhẹ một chút, em xoa như vậy ngày mai nó sẽ sưng lên."
Thẩm Hạ Thời ngẩng đầu trừng anh: "Còn không phải tại anh sao?" Cô hợp tình hợp lý đến gần một bước, "Anh nhìn xem dung mạo như hoa như ngọc của tôi bị hư thì phải làm sao bây giờ? Anh bồi thường thế nào đây?"
"Bồi thường?" Mộc Tắc buồn cười liếc cô một cái: "Tôi còn chưa tìm em tính sổ, em đã muốn leo lên đầu tôi rồi sao?"
Ngày thường Mộc Tắc đều chung đụng với súng đạn, thế mà lúc này lại rất ôn nhu mà xoa trán cô gái. Thẩm Hạ Thời thở dài một hơi:
"Mộc Tắc, anh muốn oán muốn giận tôi cũng cho, tôi hôn anh thì anh cũng đã hôn trả lại. Vậy anh muốn tôi phải làm gì bây giờ?"
Muốn cô làm gì bây giờ?
Nhắc tới chuyện này, Mộc Tắc sửng sốt một chút, cả ngày anh chỉ nghĩ tới việc làm sao để bắt được cô, trước nay lại không nghĩ tới bắt cô xong thì sẽ xử lý thế nào.
Mộc Tắc trầm mặc nhìn cô, ánh mắt đen nhánh vô cùng thâm trầm, cả người giống như muốn dung nhập vào trong bóng đêm vô biên. Thân ảnh cao lớn bao phủ trước mặt Thẩm Hạ Thời như muốn nuốt hết cô vào.
Đáy lòng cô không lý do hoảng hốt, giơ tay muốn đẩy anh, bàn tay dán trên áo sơ mi đơn bạc của anh, cảm thấy cơ thể anh truyền đến nhiệt độ nóng rực kì diệu, độ ấm xuyên qua bàn tay tiến sâu vào mỗi một tế bào trên cơ thể cô. Thẩm Hạ Thời lập tức thu tay lại, cúi đầu không nhìn anh.
Mộc Tắc mỉm cười, nghiền ngẫm hỏi: "Sao lại không đẩy?"
Khi anh nói chuyện, hơi thở nóng rực bao trùm lấy khuôn mặt cô, mang theo nhiệt độ ái muội. Thẩm Hạ Thời nghiêng người tránh ra: "Mộc tiên sinh, chúng ta nên trở về thôi?"
"Còn sớm."
Ngữ khí của người đàn ông mang theo chút ý cười, như có ý muốn trêu chọc cô, cố ý dựa gần cô một chút, môi hướng đến tai cô, giọng nói khàn khàn vang bên tai: "Hạ Hạ."
Anh nỉ non gọi biệt danh thân mật của cô đến mức ôn nhu, thậm chí mang theo vài phần dục vọng. Thẩm Hạ Thời còn chưa phản ứng lại thì anh đã dừng ở bên tai của cô, đầu lưỡi lướt qua vành tai tinh xảo nhỏ nhắn, cổ họng anh phát ra một tiếng khàn khàn thở dốc thỏa mãn.
Thẩm Hạ Thời bỗng nhiên cả kinh, hung hăng đẩy anh ra. Mộc Tắc lùi về sau mấy bước, nhân tiện giở trò giữ cô lại, thế là cả hai đều ngã xuống dưới.
Thẩm Hạ Thời nằm vững vàng trong lòng ngực anh, môi vừa lúc hôn xuống yết hầu của anh, cảm xúc mềm mại có chút lạnh lẽo, Mộc Tắc nhắm mắt lại. Cô gái trong lòng đùa dai vươn đầu lưỡi khẽ liếm, răng khẽ cắn ở yết hầu của anh. Giống như có một dòng điện thoắt cái đã tản ra toàn thân, anh kêu lên một tiếng rồi ôm chặt lấy cô, môi vuốt ve trên trán cô.
"Đau." Thẩm Hạ Thời trong lòng anh chợt ngẩng đầu: "Anh vừa mới chạm vào chỗ bị đau của tôi đấy."
Anh học động tác của cô khẽ liếm chỗ lúc nãy, rồi lại vuốt ve, giống hôn lại giống cắn, sự ái muội tràn ra trong không khí. Thẩm Hạ Thời đẩy anh ra để đứng dậy, không được tự nhiên vén tóc ra sau tai:
"Hôn đủ rồi, hôn đủ thì về nhà."
"Không hài lòng." Khóe miệng anh ác liệt gợi lên, rõ ràng là biểu tình hưởng thụ mà lời nói lại lộ ra vẻ ghét bỏ: "Lần sau tiếp tục."
"..........."
Em gái anh!
Sắc mặt Khương Hân và Dương Cẩn không tốt đi tới: "Bà cô, các người thân mật đủ chưa?"
Bọn họ thật sự rất lạnh đó...
Thẩm Hạ Thời vội mở cửa xe: "Mau lên xe cho ấm."
Cô nhìn Mộc Tắc trước mặt: "Nếu anh không hài lòng, lần sau chúng ta lại làm."
Mộc Tắc nhướng mày: "Lại làm?"
Thẩm Hạ Thời cười vũ mị, ngón tay từ ngực anh nhẹ nhàng lướt xuống, ngừng ở dây lưng bên hông, tiện thể nắm lấy dây lưng kéo anh lại gần một chút. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chứa đầy phong tình, khuôn mặt dưới ánh đèn đêm thật giống yêu tinh, càng mê ly và mông lung.
"Nhắm mắt lại." Hơi thở ngọt ngào nhả ra, lời nói lại mềm mại nhẹ nhàng.
Mộc Tắc ma xui quỷ khiến chậm rãi nhắm mắt lại, đồng thời trong lòng bỗng xuất hiện một hạt giống mong chờ thật lớn. Anh không biết Thẩm Hạ Thời muốn làm cái gì, nhưng hạt giống này nháy mắt đã mọc rễ nẩy mầm.
Đợi trong chốc lát cũng không có chuyện anh mong chờ diễn ra như trong tưởng tượng, trái lại nghe được âm thanh giống cửa xe đóng lại. Vừa mở mắt liền thấy chiếc xe không muốn sống kia đã lăn bánh. Thẩm Hạ Thời từ cửa sổ xe vươn một tay vẫy vẫy với anh:
"Mộc tiên sinh, ngủ ngon."
Anh nói không thành lời, vừa tức vừa mất mát, Mộc Tắc tức giận đến cắn răng, bộ dáng âm ngoan: "Thẩm Hạ Thời! Lão tử sẽ không để yên cho em!"
"Lăn ra đây!"
19 bộ Hòe Giang vừa rồi vẫn luôn đi theo hai người, lúc trước đã xảy ra chuyện gì bọn họ vừa nhìn đã hiểu ngay, mới đầu còn suýt nữa chạy đến huýt sáo ồn ào, nhưng vừa rồi chỉ hận không thể tìm được một chỗ trốn ngay đi.
Vài người rụt tới rụt lui từ xe bước xuống: "Đại... Đại ca, ngài đừng nóng giận... Tụi em liền đuổi theo đem con đàn bà kia về cho ngài xả giận!"
Nói xong định đuổi theo thì Mộc Tắc đã đi qua đá mấy cái vào đầu gối của Nhị Tứ, hắn ngã trên đất không dám kêu ra tiếng. Mộc Tắc âm lãnh trừng hắn: "Đã nói không được gọi cô ấy là con đàn bà này nọ."
Đã vậy mà đại ca còn che chở cô ta, lúc này mọi người đều tin lão đại đã thua trên người Thẩm Hạ Thời rồi.
Trảm Xuân nơm nớp lo sợ hỏi: "Đại... đại ca... Chúng ta có đuổi theo không?"
Mộc Tắc lạnh lùng liếc hắn một cái, da gà trên cổ Trảm Xuân lập tức nổi lên, Hứa Sầm trộm nói: "Hiện tại lão đại đang nổi nóng, nếu đuổi theo khẳng định sẽ giày vò chết cô ta!"
Mộc Tắc ngồi vào trong xe, phiền muộn đá chân vào ghế trước: "Lái xe!"
Đám người nhanh chóng leo lên xe: "Đại ca, đi... đi đâu?"
"19 bộ Hòe Giang!" Một rống tức giận nặng nề vang tới, Hứa Sầm giật mình, đột nhiên giẫm xuống chân ga.
@ a i k h i e t
Dọc đường đi Mộc Tắc không nói lời nào, nhắm mắt lại thì liền thấy khuôn mặt như hoa như ngọc của Thẩm Hạ Thời đang cười thật mị hoặc, chốc lát lại biến thành bộ dáng chơi đùa với tâm tư của anh, biến tới biến lui làm anh phiền lòng đến tột đỉnh.
Đêm tối, cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ đều dung nhập vào sự yên tĩnh vô biên. Xe nhanh chóng chạy vào đường quốc lộ, khí nicotin tràn ngập trong xe, Mộc Tắc mở bật lửa đốt một điếu thuốc nhưng không hút ngụm nào, lửa chậm rãi tắt đi, một điếu thuốc đã cháy thành tro.
Anh nhéo nhéo mũi, lại đốt thêm điếu nữa rồi hít sâu một ngụm, chán đến mức tự dập điếu thuốc, sau đó dựa vào ghế xe nhắm mắt lại. Đại khái đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ anh lại buồn bực như vậy, thế mà bị một cô gái năm lần bảy lượt đùa bỡn trong tay, cảm giác này nói không nên lời, dù sao cũng không tốt lắm, giống như có vật gì đó câu lấy tim anh, làm anh nhớ thương không rõ.
Thẩm Hạ Thời không về nhà, cô sợ Mộc Tắc đứng ở cửa nhà chờ cô để gây phiền toái, vì thế qua đêm ở khách sạn. Sáng sớm hôm sau cô nhận được điện thoại của Trần Bạch, nói là ở chỗ vứt xác Ninh Hi tìm được một ít đồ vật. Thẩm Hạ Thời vội chạy đến cục cảnh sát, lại không nghĩ tới Úy Tây Châu cũng ở đó.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Viện trưởng viện kiểm sát điều tôi làm chung án này với cô."
Thẩm Hạ Thời cười lạnh, tên phú nhị đại có thể động đến việc của kiểm sát quả nhiên không đơn giản. Nhưng mà Úy Tây Châu lại không biết chính là, chỉ cần có người có một chút quan hệ với Viện trưởng viện kiểm sát An Bác Hạ thì cô sẽ chẳng nể tình gì mà kéo người đó vào danh sách đen.
Úy Tây Châu tuy rằng tới sớm nhưng Trần Bạch lại không đem chứng cứ giao cho cậu ta, vụ án này vốn dĩ là do Thẩm Hạ Thời phụ trách chủ yếu, thứ hai là do hắn cũng có chút tâm tư, muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn.
Thấy Thẩm Hạ Thời tới, Trần Bạch tranh công lấy hai cái túi giống nhau ra: "Chúng tôi điều tra ở phía rừng cây mấy ngày nay, tìm được áo sơ mi dính máu và giày da, đa số cúc áo của áo sơ mi đã bị kéo đứt. Còn máu trên áo đã đối chiếu với DNA của người chết, đều là Ninh Hi, chỉ không biết chủ nhân của quần áo này là ai."
Thẩm Hạ Thời mở túi lấy vật chứng, trực tiếp tìm được nhãn hiệu trên cổ áo sơ mi: Sawent.
"Nhãn hiệu này là hàng xa xỉ cao cấp, lập tức điều tra ghi chép ở các khu mua sắm, tìm hiểu nguồn gốc, chẳng phải sẽ biết chủ nhân nó là ai sao?"
"Tôi lập tức liên hệ đơn vị điều tra." Khương Hân nói.
Thẩm Hạ Thời nhìn về phía Trần Bạch: "Cảnh sát Trần vất vả rồi, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi mời."
"Đương nhiên là được."
Nhà hàng Ý, trang trí phong cách, máy sưởi vừa phải, bên trong bật bản nhạc nhẹ nhàng, là nhà hàng được hoan nghênh nhất ở trung tâm thành phố, khách đến nơi này đều là những người thuộc dạng giàu có, sang trọng. Thẩm Hạ Thời mời đến chỗ này ăn cơm, không thể không làm những người đi theo cảm thán có tiền thật tốt.
Vừa ngồi xuống, Khương Hân trong lúc vô tình nhìn thoáng qua người ngồi ở hướng ba giờ, lặng lẽ chọc chọc Dương Cẩn, hai người vừa thấy, sắc mặt có chút không bình thường.
Dương Cẩn ồn ào lên: "Hạ Hạ, tôi và Khương Hân mỗi ngày đều mời cậu uống trà dưỡng sinh, bây giờ miệng tôi đã ngứa ngáy lắm rồi, tôi muốn uống Cappuccino, cậu đi với tôi ra ngoài mua cà phê đi."
Âm thanh nói chuyện của anh ta đã ẻo lả đến mức có thể nhéo ra nước. Hai người đàn ông chân chính Trần Bạch và Úy Tây Châu không hẹn mà cùng nhăn mày. Thẩm Hạ Thời thấy nhiều rồi nên không trách, trình độ phong tao của Dương Cẩn như vậy cô và Khương Hân cũng chịu được.
Anh ta giơ hoa lan lên thật cao, bộ dáng không thuận theo không buông tha rất giống một tiểu tức phụ. Khương Hân nhanh chóng hát đệm theo:
"Đồ ăn còn lâu lắm mới dọn ra, hai cậu có thể ra ngoài mua cà phê kịp mà, tôi cũng muốn uống, đi thôi đi thôi."
Thẩm Hạ Thời nhìn về phía Dương Cẩn: "Công chúa điện hạ, mời."
Vừa mới đứng dậy, một giọng nam mang theo kinh ngạc truyền đến: "Hạ Thời, là em sao?"
Âm thanh này quen thuộc đến như vậy, Thẩm Hạ Thời cả đời cũng không quên được. Cháu trai của Mộ Nhu, Mộ Xán Vũ, là một quý công tử hào môn, mấy năm trước xuất ngoại để đào tạo sâu hơn về luật, tính tới hiện tại là thời gian hắn về nước cũng đúng.
Cô xoay người nhìn lại, người đàn ông ngồi ở vị trí cách mình không xa. Giày da, tây trang, nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ.
Mộ Xán Vũ cười tươi, đứng lên mời cô: "Đến đây ăn với mọi người đi."
Hai người ngồi cạnh hắn là Bộ trưởng viện kiểm sát Trừng Dương, An Bác Hạ, cùng với phu nhân Mộ Nhu. An Bác Hạ đang chuyên tâm cắt thịt bò bít tết, giống như không nhìn thấy Thẩm Hạ Thời. Ông ta luôn lạnh nhạt đến cực điểm, Thẩm Hạ Thời đã sớm hiểu, trong lòng không chút gợn sóng.
Chỉ là Mộ Nhu vẫn dối trá trước sâu như một, bà ta thập phần ôn nhu mỉm cười với Thẩm Hạ Thời, đi đến kéo tay cô: "Hạ Hạ như thế nào cũng không trở về nhà, bố con và dì rất nhớ con."
Bố?
Bố ai?
Mọi người ngây ra nhìn Thẩm Hạ Thời.
Thẩm Hạ Thời đột nhiên rút tay bị Mộ Nhu cầm lấy, cô cầm khăn giấy trên bàn hung hăng lau tay, lau xong rồi ném giấy vào thùng rác. Lại tiếp tục rút khăn giấy lau tiếp, vòng qua vòng lại vô số lần, giống như trên tay dính vật gì rửa mãi cũng không sạch, làm cô vô cùng chán ghét.
Mộ Nhu sắc mặt không thay đổi, An Bác Hạ đã đặt dao nĩa lên bàn, quay đầu trừng mắt răn dạy cô: "Không có một chút quy củ nào cả, hành xử với mẹ con như vậy à!"
Mẹ?
Thẩm Hạ Thời lạnh lùng cười.
Cô đột nhiên giơ tay về phía Mộ Nhu, cánh tay mảnh khảnh xẹt qua một độ cong trên không trung: 'Bốp!'
Tiếng vang thanh thúy lưu loát vang lên, Mộ Nhu bị đánh đến mức lui ra sau một bước. An Bác Hạ nổi giận đùng đùng đi tới, Mộ Xán Vũ vội ngăn ông ta lại:
"Hạ Thời, mau xin lỗi mẹ em đi! Dượng tức giận đến anh cũng không giúp được em đâu!"
Mộ Nhu mỉm cười: "Cô không sao."
Bà ta dùng tay bụm mặt, má trái đã sưng đỏ lên, có thể thấy được Thẩm Hạ Thời lúc nãy dùng bao nhiêu lực. Các vị khách vẫn luôn xem náo nhiệt nãy giờ đều bị kinh ngạc đến che miệng, khó hiểu nhìn Thẩm Hạ Thời.
Con gái mà dám đánh mẹ?
Phẫn nộ, trào phúng, khinh bỉ, đủ loại ánh mắt dừng trên người Thẩm Hạ Thời. Cô thẳng lưng, mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng nhìn An Bác Hạ: "Tôi nói rồi, ông giáo huấn tôi một câu, tôi đánh bà ta một cái, ông giáo huấn tôi hai câu, tôi đánh bà ta hai cái. Ông nói tôi gọi bà ta là mẹ, tôi muốn đánh, ông làm tôi khó chịu, tôi càng muốn đánh."
"Bác Hạ, em không sao, Hạ..."
'Bốp!'
Cái tát thứ hai trực tiếp làm Mộ Nhu ngã trên đất, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ mông lung, nhu nhược đáng thương. Mà Thẩm Hạ Thời còn kiêu căng ngạo mạn, muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo.
Cô rút khăn giấy lau tay, từ trên cao nhìn xuống Mộ Nhu, âm thanh lười biếng: "Đừng gọi tên của tôi, bà không xứng."
"Hạ Thời, em làm sao có thể như vậy! Dù em không muốn nhận cô thì cô cũng là bậc trưởng bối của em." Bộ dáng Mộ Xán Vũ vô cùng đau đớn suýt làm Thẩm Hạ Thời cười ra tiếng. Thời gian trôi qua, tuổi tác sẽ lớn dần, nhưng người có tâm tư vẫn dối trá như vậy.
Mà người cha trên danh nghĩa này đã bị cô chọc giận đến mức hô hấp không thuận, vừa xông tới giơ tay phải lên thì đã bị Thẩm Hạ Thời nhấc chân hung hăng đá một cái. An Bác Hạ lui về sau mấy bước, va trúng cái bàn sau lưng gây nên âm thanh không nhỏ. Ông ta đứng vững lại rồi rống giận:
"An Hạ Thời, mày dám đánh cả bố mày!"
@ a i k h i e t
Tiếng hô như sấm vang dội, Mộc Tắc đang trên lầu ăn cơm nghe thấy tên này lại nhăn mày, An Hạ Thời là ai?
Quay đầu nhìn xuống, đúng là Thẩm Hạ Thời.
Mấy người ở sảnh đối diện, thoạt nhìn không khí như giương cung bạt kiếm. Bất quá bởi vì đang ở trên lầu, cách khá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì.
Các anh em cũng nhìn thấy Thẩm Hạ Thời: "Ể, đây không phải là ai kia đấy chứ!?"
"Lão đại, đi xuống xem thử không?"
Mộc Tắc trầm mặc đứng dậy xuống lầu, đến gần mới nghe được âm thanh lười biếng của Thẩm Hạ Thời:
"Tôi tên Thẩm Hạ Thời, đã sớm không phải An Hạ Thời, nếu không phải tên Hạ Thời là do mẹ tôi lấy, ông nghĩ tôi sẽ còn giữ lại sao?"
Cô nói xong mới quay ra cười xin lỗi người xung quanh: "Quấy rầy các vị dùng cơm, tôi đi liền đây. À đúng rồi, cái người phụ nữ nằm trên đất không phải mẹ của tôi đâu nha, bà ta chỉ là một tiểu tam mà thôi."
Khương Hân và Dương Cẩn khiếp sợ nhìn cô, bọn họ vừa rồi chỉ là muốn đem Thẩm Hạ Thời đi, bất quá là vì Mộ Xán Vũ đã từng điên cuồng theo đuổi cô. Mà Thẩm Hạ Thời thập phần chán ghét người này, đã vậy còn có một lần làm lớn chuyện nữa. Không nghĩ tới Thẩm Hạ Thời và Viện trưởng viện kiểm sát lại có quan hệ cha con, thế tại sao lại chưa từng nghe cô nhắc qua?
Thẩm Hạ Thời cười nhạt: "Chúng ta đi kiếm chỗ khác ăn cơm đi, nhìn bọn họ tôi đã hết muốn ăn rồi."
Mấy người còn lại chưa hồi thần, đầu đơ, não cũng đơ đi theo Thẩm Hạ Thời tới cửa, Mộ Xán Vũ đuổi theo:
"Hạ Thời, mấy năm qua em vẫn tốt chứ?"
Giả tình giả ý!
Cho rằng như vậy thì cô sẽ quên hắn đã từng khi dễ chuyện của cô sao?
Thẩm Hạ Thời nhìn hắn, mỉm cười: "I'm fine, fuck you."
Xoay người, cô đeo kính râm tiêu sái mở cửa lên xe.
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Ô ô ô Thẩm yêu tinh chúng ta vừa khốc lại vừa soái!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook