Sủng Ái Tiểu Hư Hỏng
Chương 06: "Ảnh hậu"

Editor: Ái Khiết
Phòng uống rượu rất hoa lệ, đèn neon lập lòe ở mỗi góc làm căn phòng có thêm vài phần sắc thái mê huyễn. Thẩm Hạ Thời ưu nhã ngồi xuống, giám đốc cười cười rót một ly rượu cho cô:
"Tiểu thư, về việc thu mua Khu Rừng Đen..."
"A~" Thẩm Hạ Thời nâng ly, chân dài quơ quơ: "Xem biểu hiện của các người đi, nếu không tốt, vừa lúc tôi còn thiếu một quán bar trên danh nghĩa..."
Cô lấp lửng ở đây, bộ dáng lạnh nhạt hiển nhiên không quá muốn để ý tới hắn. Giám đốc càng cười lấy lòng hơn: "Tôi nhất định dốc toàn lực làm Ngô tiểu thư chơi thật vui vẻ."
Gã lại không nghĩ tới mệnh của Khu Rừng Đen lại nằm trong tay mình thế này.
"Vậy là tốt." Thẩm Hạ Thời không chút để ý dựa vào gối sau lưng: "Giám đốc họ gì?"
"Kẻ hèn họ Trần."
"Giám đốc Trần." Thẩm Hạ Thời gật đầu: "Ông tuổi nghề còn trẻ, nói vậy về sau sẽ có thành tựu lớn."
Giám đốc Trần không kiềm được cao hứng, nhịn không được liên tưởng tới thâm ý của Thẩm Hạ Thời sau lời này. Thẩm Hạ Thời uống một ngụm rượu: "Đúng là như ông nghĩ, nếu tôi vui vẻ, ông liền có cơ hội thăng chức."
"Cảm ơn tiểu thư!"
Thẩm Hạ Thời ra vẻ không vui nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ này rồi, Quách Tâm và Tề Vận còn chưa tới?"

Hai vị này đều là người thuộc đẳng cấp danh viện xã hội thượng lưu, không đợi giám đốc Trần phản ứng, Thẩm Hạ Thời nhìn về phía Khương Hân: "Thiệp của bữa tiệc cuối tuần đừng phát cho các ả đó, nếu mấy ả đã đến muộn năm phút như vậy, tới tiệc của tôi cũng không có tư cách tham gia."
Khương Hân nhịn xuống khóe miệng run rẩy, sắm vai thư ký một cách rất hoàn hảo: "Đúng vậy, tiểu thư."
Giám đốc Trần biết đây chính là tính cách của kẻ có tiền, thích khoe mình giàu có, nói chuyện hay làm việc sinh ra đều đã có sẵn cảm giác ưu việt. Đối với giám đốc Trần mà nói, khoe giàu mới là bình thường, không khoe không phải là người bình thường.
Thẩm Hạ Thời nhìn giám đốc Trần mười phần đã tin thân phận của mình, cô nhấp môi mỉm cười:
"Tôi cũng không nghĩ cho người khác tới, hay là giám đốc Trần tiếp khách đi, ông hẳn là không cự tuyệt chứ."
"Đây là vinh hạnh của tôi."
"Giám đốc Trần làm việc ở quán bar bao lâu rồi?"
"Đã 5 năm."
"Chậc chậc." Thẩm Hạ Thời đáng tiếc lắc đầu: "Người thông minh như giám đốc Trần đây như thế nào phải 5 năm mới ngồi được vào vị trí giám đốc, ông chủ các người thật là không biết nhìn nha."
Giám đốc Trần ngượng ngùng cười cười, Thẩm Hạ Thời lại hỏi: "Nghe nói Kim Thân Hồng thường xuyên tới đây uống rượu?"
Nhắc tới Kim Thân Hồng, giám đốc Trần liền nhăn mày, thật cẩn thận liếc mắt đánh giá Thẩm Hạ Thời, lại thấy thần sắc của cô vẫn chưa thay đổi: "Ngô tiểu thư hỏi thăm Kim thiếu gia làm gì ạ?"
"Không có gì." Thẩm Hạ Thời có chút ngượng ngùng, rũ mắt cười ngọt ngào, bộ dáng này rơi vào mắt giám đốc Trần, trong lòng gã buông lỏng, xem ra cô gái này có vài phần tình cảm ái mộ đối với Kim Thân Hồng.
"Đúng là Kim thiếu gia thường xuyên tới uống rượu."
Thẩm Hạ Thời liền ngẩng đầu, khẩn trương hỏi: "Anh ấy có mang phụ nữ tới không?"
"Ách... Không có."
"Ông gạt tôi!" Ánh mắt cô sắc bén: "Ông còn nghĩ đến việc thăng chức sao, có tin hiện tại tôi thu mua Khu Rừng Đen luôn không?"
"Không không! Kim thiếu gia mỗi lần tới đều mang theo một cô gái khác nhau, đôi khi còn tới vài người."
"Cái gì?"
Giám đốc Trần giật mình: "Ngô tiểu thư đừng nóng giận, ngài đừng nóng giận!"
"Nói cho tôi, tiểu nhân tình của anh ấy gồm có ai, tôi sẽ không bỏ qua một người nào hết!"
Giám đốc Trần lau mồ hôi, gã phải làm sao bây giờ. Nói đúng thì đắc tội Kim thiếu gia, nói không tốt lại đắc tội bà cô trước mặt.
Do dự hồi lâu không biết nên nói thế nào cho phải, nhưng gã đã gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu. Thẩm Hạ Thời hừ lạnh một tiếng:
"Thư ký Dương, gọi cho bố của tôi."
"Vâng, tiểu thư."
"Không không! Không cần! Tôi nói!"
Giám đốc Trần một hơi đem toàn bộ những gì gã biết nói ra: "Ngài ấy thường mang đến đây những diễn viên ít nổi hoặc là diễn viên tuyến mười tám, có danh tiếng nhất chính là Tôn Thiến may mắn kia. Còn có một số tiểu thư nhà giàu, Quách tiểu thư và Tề tiểu thư cũng có trong đó, còn có một số tôi không quen biết... À đúng rồi, còn có Ninh Hi nhân viên ở quán bar chúng tôi nữa."
Thẩm Hạ Thời nhíu mi: "Ông nói những người đó tôi đều biết, nhưng Ninh Hi là ai? Tại sao tôi lại chưa nghe bao giờ?"
"Tiểu thư không biết là chuyện bình thường, Ninh Hi vẫn là học sinh, chúng tôi thấy cô ta xinh đẹp nên mới cố dùng. Bất quá, cô ta giống như không thích Kim thiếu gia, là Kim thiếu gia luôn quấn lấy cô ta."
"Đáng giận!" Thẩm Hạ Thời khoác lên vai diễn người phụ nữ ghen tị, độc ác vì người mình ái mộ vô cùng nhuần nhuyễn. Cô đứng lên, kiêu căng ngạo mạn nói: "Dẫn tôi đi tìm Ninh Hi kia, thật muốn nhìn đó là loại mặt hàng gì."
"... Ngô tiểu thư, Ninh Hi đã chết."
Thẩm Hạ Thời nhíu mày: "Chết thế nào?"
"Kim thiếu gia xem trọng con bé đó, nhưng nó năm lần bảy lượt cự tuyệt, buổi tối ngày hôm đó..."
Nói đến đây giám đốc Trần dừng lại, Thẩm Hạ Thời hừ lạnh một tiếng:
"Xem ra là bị Kim Thân Hồng giết chết, như vậy cũng tốt, nếu không tôi cũng sẽ giết chết cô ta!"
Giám đốc Trần không nói gì, hiển nhiên là cam chịu. Thẩm Hạ Thời nhướng mày:
"Giám đốc Trần, miệng của ông phải quản nghiêm một chút, tốt nhất không nên tùy tiện nói bậy, đừng cho bất luận kẻ nào biết Ninh Hi bị Kim Thân Hồng giết chết."
Giám đốc Trần cho rằng Thẩm Hạ Thời thích Kim Thân Hồng, như vậy tự nhiên sẽ muốn bảo vệ thay người trong lòng, vì thế gật đầu:
"Tiểu thư yên tâm, Khu Rừng Đen của chúng tôi xưa nay từ nhân viên tới khách hàng đều được bảo vệ thông tin riêng tư rất tốt, chúng tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nhìn đến!"
"Rất tốt!" Thẩm Hạ Thời nhẹ nhàng dựa vào ghế sô pha: "Tôi nghe nói gần đây có một nữ kiểm sát trưởng tra tới chuyện này của Kim Thân Hồng. Các người có lẽ phải ra tòa làm chứng, sợ là tới tòa án ông phải bẻ khóa miệng lại, một chữ cũng không được nói bậy."
"Ngô tiểu thư yên tâm, nếu không tới tòa án thì chúng tôi cũng tuyệt đối giữ kín miệng chuyện của Kim thiếu gia!"
"Tốt lắm." Thẩm Hạ Thời yên lặng uống xong ly rượu vang đỏ. Khi đứng dậy khỏi ghế, giám đốc Trần vẫn một đường theo đuôi, cô cười: "Giám đốc Trần vội thì đi đi, tôi đi dạo nơi này một chút. Chuyện thu mua ông cũng đừng lo lắng, việc thăng chức gì đó, ông rất mau sẽ có cơ hội thôi."
Lời này đúng tiếng lòng giám đốc Trần, gã vui mừng khôn xiết, vội vàng nói cảm ơn. Giám đốc Trần vừa đi, Khương Hân cũng đóng bút ghi âm lại: "Hạ Hạ, cậu cũng thật âm ngoan nha."
Thẩm Hạ Thời rất tự nhiên nhận lấy lời nhận xét: "Đầu năm nay kiểm sát trưởng phá án như đạo tặc vậy. Ai, tiền lương thật không dễ lấy."
"Tụi mình vừa mới uống rượu vang đỏ đó. Làm sao bây giờ, lúc nãy tôi đi nhìn giá cả một chút, rất sốc."
"Nhiều hay ít?"
"50 vạn một bình."
Thẩm Hạ Thời thiếu chút đã trẹo chân: "Rượu gì mà mắc như vậy?"
Lát sau, cô vân đạm phong kinh móc ra một cái thẻ đen: "Chị đây không thiếu tiền."
Nói đến chuyện này cũng khiến người khác ngạc nhiên. Thẩm Hạ Thời đúng là không thiếu tiền, thậm chí còn có thể coi là giàu có, nhưng tiền lương kiểm sát trưởng một tháng không nhiều cũng không ít, cũng không biết cô lấy tiền từ đâu.
Dương Cẩn lặp lại vấn đề từ năm này sang năm nọ: "Hạ Hạ, cậu là bị ai bao dưỡng đi."
Thẩm Hạ Thời liếc anh ta một cái: "Không có, đừng nói bậy."
@ a  i k h i e t

Mọi người từ từ đi dạo, thật ra là muốn tìm kiếm một chút dấu vết để lại. Đi ngang qua một căn phòng, cửa không đóng lại, ngoài kẹt cửa nhìn vào liền thấy Chu Đồng đang ngồi giữa một đám phú hào.
Bọn họ ép cô uống rượu: "Em không uống rượu, các anh đây làm làm sao biết rượu em bán là ngon hay dở?"
Sắc mặt Chu Đồng trắng bệch, muốn rời đi lại bị một tên phú hào kéo vào trong lòng. Tối nay cô mặc đồng phục của nữ nhân viên pha chế, áo cao trên eo, váy ngắn, da thịt giữa hai chân cọ xát vào chân của tên đàn ông đó. Người nọ vỗ vỗ đùi cô: "Bồi các anh thật tốt đi, đêm nay tiền boa của em muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Chu Đồng khóc lóc cầu xin: "Cầu xin các ông, tôi không bán, rượu này tôi không bán."
"Ồ, khóc sao?" Tên phú hào vỗ vỗ mông Chu Đồng: "Lão tử thích em như vậy, thật hăng hái!"
Tay hắn đang muốn duỗi vào bên trong váy cô, Chu Đồng cuống quýt bắt lấy, khóc đến run rẩy cả người:
"Cầu... Cầu xin tiên sinh, tôi mới... 17 tuổi, xin ông thả tôi đi đi."
Cô giãy giụa không thoát được, tên phú hào gắt gao ôm lấy eo cô: "Lão tử thích em non như vậy."
Thẩm Hạ Thời đẩy cửa bước vào, phòng uống rượu đang huyên náo ồn ào, không ai phát giác ra cô.
Tay của tên phú hào đang du ngoạn trên thân thể Chu Đồng, bỗng nhiên bị một bàn tay lạnh lẽo bắt lấy. Giương mắt nhìn lên, Thẩm Hạ Thời nửa người chống trên bàn, một thần thái yêu diễm, mị mắt cười:
"Chơi gì đó, cho tôi chơi với."
Trong một góc, Mộc Tắc đang uống rượu nhìn sang, Nhị Tứ vỗ vai anh, thấp giọng: "Đại ca, là chị dâu!"
Mộc Tắc liếc hắn, Nhị Tứ lập tức xoay người uống rượu với các anh em.
Bọn họ tới nơi này bàn chuyện làm ăn, ai biết lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Mộc Tắc nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Thời, cái ly trong tay suýt nữa đã bị anh bóp nát. Thì ra oan gia ngõ hẹp là như vậy, chỗ nào cũng có thể gặp được, Mộc Tắc đem chuyện này quy về duyên phận.
Anh uống một ngụm rượu, nhìn dung nhan xinh đẹp của Thẩm Hạ Thời không chớp mắt, bỗng nhiên cười một tiếng. Người phụ nữ này, hôm nay không thể không thu thập.
Thẩm Hạ Thời đẩy vài người ra, ở giữa các phú hào ngồi xuống: "Uống rượu gì vậy?"
Cô đổ một ly ra nhìn: "Hừ, rượu này không ngon."
Thẩm Hạ Thời liếc Chu Đồng: "Cầm rượu của em đi nhanh đi."
Chu Đồng cuống quýt rời đi, mỗi bước đều lưu luyến nhìn về phía Thẩm Hạ Thời, người ngồi lại thì bình tĩnh nhìn cô, hơi gật đầu. Chu Đồng lau khuôn mặt đầy nước mắt, kéo cửa chạy nhanh ra ngoài.
Một màn này khiến mọi người trợn mắt há mồm, đám người đó nhìn Thẩm Hạ Thời: "Cô là ai?"

"A~ tôi còn chưa tự giới thiệu." Thẩm Hạ Thời lấy thẻ công tác của mình ném lên bàn: "Kẻ hèn, Thẩm Hạ Thời."
Mọi người nhìn tới nhìn lui thẻ công tác trên bàn của cô, tên phú hào kia đột nhiên cười lạnh:
"Thì ra là Thẩm kiểm sát trưởng, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi đại giá quang lâm Khu Rừng Đen thế này?"
Thẩm Hạ Thời gác hai tay dựa vào ghế sô pha, thoải mái thở dài một hơi: "Không phải tôi tới đây là để học một chút cách uống rượu mua vui cùng các vị sao, nơi này đúng là một nơi rất tốt nha."
Mộc Tắc cười lạnh ra tiếng, lúc này Thẩm Hạ Thời mới phát hiện người đàn ông ngồi trong bóng tối, trong lòng lộp bộp một tiếng, sao chỗ nào cũng gặp được vị ôn thần này vậy chứ. Ý cười trên mặt cô có chút cứng lại.
Đám người thấy Mộc Tắc cười, cũng theo đó cười rộ lên. Các tên phú hào nhìn biểu tình chân thành tha thiết của Thẩm Hạ Thời, giống như là đang ngắm mỹ cảnh. Đang chuẩn bị tạo mối quan hệ kề vai sát cánh với cô, một bàn tay của tên phú hào vươn đến giữa chừng thì Thẩm Hạ Thời đã trừng mắt nhìn gã:
"Làm gì? Muốn sờ tôi?"
Tên phú hào sắc mặt xấu hổ: "Không... không phải."
Một người khác nâng rượu tới trước mặt cô: "Thẩm kiểm sát trưởng nể mặt uống cùng tôi một ly nào."
"Miễn đi, tửu lượng không tốt."
Người nọ mặt lạnh xuống: "Kiểm sát trưởng vẫn nên thức thời một chút, bây giờ cô đang ở địa bàn của chúng tôi."
"A~" Thẩm Hạ Thời tỏ vẻ đã hiểu, thâm ý gật đầu: "Thì ra ngày thường các vị ở quán bar là làm loại việc này sao, quấy rối tình dục nữ sinh vị thành niên. Uy hiếp, hối lộ nhân viên hành chính. Nghe ngữ khí của Hà tiên sinh thì có lẽ quấy rối tình dục vị thành niên không phải một hai lần nha."
Người quấy rối Chu Đồng lúc nãy chính là Hà tiên sinh kia, gã xanh mặt: "Cô nói gì đó?"
Thẩm Hạ Thời nghiêng đầu nhìn người ngồi hai bên, từ trái qua phải theo thứ tự điểm danh: "Trần tiên sinh, Chung tiên sinh, Đinh tiên sinh, các vị hẳn là cũng tham dự nhỉ, nếu không thấy nhiều lần như vậy cũng không nói."
"Làm sao cô biết chúng tôi?"
Thẩm Hạ Thời cười: "Tạp chí thương nghiệp, tôi thường xuyên xem."
Đinh tiên sinh đặt rượu lên bàn: "Thẩm kiểm sát trưởng, thấy chuyện thì nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua là được rồi. Nhân viên công vụ như các cô cũng không phải là dựa vào chúng tôi để kiếm cơm ăn đó sao?"
"Đinh tiên sinh nói sai rồi." Thẩm Hạ Thời đứng dậy: "Nuôi nhân viên công vụ chính là quốc gia, không phải các người. Để xử lý xong án tử lần này, tôi sẽ điều tra thật kĩ các cô gái lành ít dữ nhiều đã qua tay các vị."
Nguyên nhân chính là vì càng ngày càng có nhiều người lựa chọn mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua, xã hội này mới có thể xảy ra nhiều chuyện không công bằng như vậy. Có lẽ sẽ có người cho rằng số lượng đó bé nhỏ không đáng kể, không đáng để nhiều người vùng dậy đấu tranh trong xã hội, không cần thiết làm vị trí chim đầu đàn kia. Như vậy thì sao chứ, cô là kiểm sát trưởng, nếu cô không làm thì sẽ còn có ai chú ý không?
Thẩm Hạ Thời nghênh ngang rời đi, mắt thấy cô kéo cửa ra ngoài, đám người đã quen thói kiêu ngạo liền ngứa răng. Vài tên phú hào đứng lên chuẩn bị đuổi theo, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì trên mặt đã nóng rát phát đau, trong phòng vang lên một trận kêu la thảm thiết.
Mộc Tắc lần lượt hạ từng quyền xuống. Các phú hào phản ứng lại, ngơ ngẩn nhìn anh: "Mộc tiên sinh, anh có ý gì?"
Mộc Tắc đạp gã một cái: "Vụ này của các người, lão tử không tiếp. Còn nữa, tôi không thích có người khi dễ cô ấy."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương