Sủng Ái Quá Độ
-
Chương 9
Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh
Không khí trong phòng đột nhiên rơi vào yên lặng, Diệp Ngưng lại thấy hơi bất an, may là có tiếng gõ cửa cứu vớt cô.
“Vào đi.”
Tạ Ly trầm giọng nói, ngay sau đó cửa phòng được đẩy ra, một dáng người mặc bộ vest màu xanh lam xách 2 túi đồ đi vào.
“Cơm trưa của cậu đây.”
Lục Sâm cười xấu xa, ánh mắt rơi xuống người Diệp Ngưng, vừa thấy kinh diễm lại trông rất quen mắt.
Dù Lục Sâm đã gặp được rất nhiều người đẹp, nhưng không ai có thể so sánh với cô gái trước mặt này, cô giống như đóa hoa bách hợp, lặng lẽ nở rộ, màu sắc không chói mắt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy rất xinh đẹp.
“Tiểu mỹ nữ, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
Đặt túi đồ ăn lên bàn, Lục Sâm hỏi thẳng Diệp Ngưng.
Tạ Ly bình tĩnh đá vào chân Lục Sâm một cái, bảo cậu ta không được nói linh tinh.
Lục Sâm cảm thấy mình xuất hiện quá đúng lúc, cậu ta rất thích cái cảm giác làm bóng đèn sáng vạn năm như này.
Lục Sâm mới đi công tác ở Cảng Thành về, vừa mới xuống máy bay liền đến công ty tìm Tạ Ly báo cáo tình hình, kết quả mới đi tới cửa thì thấy trợ lý Ngô xách 2 túi đồ, bảo đây là đồ ăn trưa của Tạ tổng.
Lục Sâm nghĩ thầm, một mình Tạ Ly ăn hết một đống đồ này sao? Hỏi một lúc mới biết bên trong còn có Diệp tiểu thư.
Cậu ta trực tiếp cầm hai túi đồ ăn, bảo với trợ lý Ngô: “Để tôi mang vào cho cậu ấy, anh làm gì thì làm đi.”
Nói rồi Lục Sâm đi vào phòng làm việc của Tạ Ly.
Diệp Ngưng cũng cảm thấy Lục Sâm nhìn rất quen, hỏi: “Em tên là Diệp Ngưng, anh cũng học ở Ngu Đại sao?”
“Đúng, tên anh là Lục Sâm, học cùng khoa với Tạ Ly.”
Lục Sâm nhớ tới điều gì đó, “Em có phải là đàn em khóa dưới kia không? Chính là người ngày trước trong cuộc thi hùng biện của hội học sinh đọc bài thơ của Tagore ấy.”
“Là em ạ, học trưởng, anh còn nhớ rõ thế ạ?”
Lục Sâm nghe xong, vô thức nhìn Tạ Ly.
Sao Lục Sâm có thể không nhớ rõ chứ? Cô xinh đẹp như vậy, làm người khác rất khó quên.
Hơn nữa, sau hôm Diệp Ngưng đọc bài thơ đó, trong kí túc xá nam của bọn họ đột nhiên xuất hiện một quyển tập thơ của Tagore, đại tài tử khoa tài chính Tạ Ly lại bắt đầu nghiên cứu thơ ca.
Lục Sâm còn nhớ lúc đấy mình trêu Tạ Ly, hỏi anh có phải thích đàn em đó rồi không, Tạ Ly còn phản bác lại, sau đó bọn họ tốt nghiệp đại học, mấy lời trêu đùa này cũng bị vứt ra sau đầu.
“Đừng nói nữa, ăn cơm thôi.”
Tạ Ly liếc mắt nhìn Lục Sâm, ý bảo cậu ta đi ra ngoài nhanh lên.
Lục Sâm giả vẻ không hiểu, một bên mở hai túi đồ ăn nói: “Tôi mới xuống máy bay liền chạy tới đây, còn chưa ăn cơm, cậu mua nhiều như vậy, phải ăn không được lãng phí.”
Diệp Ngưng nghe Lục Sâm nói câu này không khỏi vui mừng.
Cô còn đang lo không tìm được lý do từ chối bữa cơm này.
“Học trưởng, anh ăn phần của em đi, em không đói.” Diệp Ngưng nói xong liền đứng dậy: “Cái đó, chiều nay em còn có việc, em xin phép đi trước ạ.”
Nói xong không đợi hai người kia phản ứng, cô nhanh chân đi ra ngoài.
Lục Sâm há hốc mồm nhìn về phía cửa phòng, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bấy giờ Tạ Ly hung hăng đá một cước vào chân Lục Sâm, cậu ta không kịp đề phòng kêu “Á” một tiếng.
Không phải Lục Sâm khoa trương, mà một cước này của Tạ Ly ra tay quá độc ác, đau đến nổi suýt nữa chảy cả nước mắt.
“Tạ Ly, cậu thích Diệp Ngưng hả? Đang theo đuổi cô ấy đúng không?”
Nhưng đáp lại lời cậu ta chỉ có sự trầm mặc, Tạ Ly mở hộp cơm, coi như không nghe thấy gì.
“Cậu theo đuổi người ta thế nào, còn chưa ra tay à? Độc thân nhiều năm như thế tay nghề còn non lắm.”
Tạ Ly ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng xen chút đe dọa.
“Câm miệng.”
Lục Sâm bĩu môi, mở một phần cơm khác ra, không khỏi tấm tắc hai tiếng.
“Chỗ này là cậu gọi món hay là trợ lý Ngô thế? Đều là đồ mà con gái thích ăn.”
“Cậu biết sao?”
“Đương nhiên, tôi có nhiều bạn gái, hiểu biết về con gái đương nhiên hơn cậu.”
Lục Sâm kiêu ngạo nhướng mày, “Cho nên nếu cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta, hỏi tôi là đúng người rồi.”
Mắt Tạ Ly tối sầm lại, “Tôi không theo đuổi.”
“Ôi, cứ mạnh miệng đi.”
Lục Sâm không để ý sắc mặt thay đổi của Tạ Ly, nói tiếp: “Hễ là người con gái tôi thích thì nhất định sẽ có được, kể cả là hoa đã có chủ thì nhất định cũng sẽ giành về.”
Nghe được câu này, mắt Tạ Ly khẽ động, nhấp một ngụm cafe, hỏi: “Nếu người ta không thích cậu thì sao?”
“Một người vừa đẹp trai lại nhiều tiền như tôi thì ai không thích chứ.”
Lục Sâm từ xưa đến nay là người hay tự luyến, Tạ Ly biết không thể có chung tiếng nói với cậu ta liền không nói gì nữa.
Một lúc sau, Lục Sâm như nhớ ra điều gì, hỏi thầm: “Diệp Ngưng, cái tên này sao quen thế nhỉ, Là ‘Diệp’ trong lá cây, ‘Ngưng’ trong ngưng đọng hả?”
Tạ Ly không thèm để ý đến cậu ta, Lục Sâm ngồi tự suy ngẫm, một lúc lâu sau mới nhớ ra, hưng phấn vỗ đùi.
“Diệp Ngưng là vị hôn thê của Cố Dịch Thần.”
Thảo nào nghe tên này quen thế.
Lúc trước Tạ Ly bảo Lục Sâm xử lý Cố Dịch Thần, cậu ta đã điều tra toàn bộ về Cố Dịch Thần, phát hiện tập đoàn Diệp Thị có người con rể tương lai, Cố Dịch Thần là vị hôn phu của con gái duy nhất của nhà họ Diệp – Diệp Ngưng.
Nhà họ Diệp cũng được coi là có bối cảnh, tuy không so được với nhà họ Tạ và nhà họ Lục, nhưng coi như là có chỗ đứng ở Ngu Thành, ở Ngu Thành có mấy công ty gần gần như nhau, chẳng bao giờ xếp ai hơn ai kém, bởi vì ở đây có quá nhiều gia tộc giàu có.
Ý thức được chuyện này, Lục Sâm như tìm được châu lục mới vậy.
“Tạ Ly, sao cậu lại như thế chứ. Cậu lại thích một cô gái có chồng chưa cưới.”
Tạ Ly cho Lục Sâm một ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu ta ngậm mồm vào.
Nhưng Lục Sâm càng nói càng hăng, miệng lải nhải không ngừng.
Khó trách tại sao Tạ Ly lại để ý tên Cố Dịch Thần kia như thế, lúc lại định cho anh ta cơ hội hợp tác, lúc lại bảo người xử lý anh ta, hóa ra là vì Diệp Ngưng.
“Người anh em, tôi nói này, không cướp thì thôi, nếu cậu muốn, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng giúp cậu một tay.”
Tạ Ly bình tĩnh nói: “Không cần cướp, hai người họ chia tay rồi.”
Nhìn phản ứng hôm đó của Diệp Ngưng, Tạ Ly đã đoán được rồi.
Hai ngày nay anh đều cho người để ý Cố Dịch Thần, anh ta đang nằm viện, Diệp Ngưng không tới, ngược lại người phụ nữ tên Trì Hân Nhiên kia đều trông nom bên cạnh Cố Dịch Thần.
Những điều này còn còn chưa đủ chứng minh bọn họ chia tay rồi sao?
“Bọn họ chia tay không phải do cậu phá đám đó chứ?”
“Nếu tôi muốn còn để tới bây giờ.”
“Cũng đúng ha.”
Lục Sâm hưng phấn xoa tay, “Không nghĩ tới cậu lại giấu kĩ như vậy, trong lòng lại yêu một người sâu sắc như thế.”
Tạ Ly nghe vậy thấy buồn nôn cực kì, không thể chịu nổi.
“Cậu không cần giúp tôi, cũng đừng nói với ai.”
Biết Lục Sâm là người không biết giữ mồm giữ miệng, phải nói trước một tiếng.
“Sao cậu lại phải sợ, thích người ta còn không dám tỏ tình, nếu là tôi tôi đã sớm nói rồi.”
“Cô ấy với người khác không giống nhau.”
Tạ Ly nghiêm túc bổ sung một câu: “Hơn nữa, cậu chưa thực sự yêu một người, cậu không hiểu được đâu.”
“………”
Lục Sâm không ngờ sẽ có một ngày mình bị Tạ Ly khinh bỉ chuyện yêu đương.
Quả nhiên người sống lâu cái gì cũng có thể gặp phải.
………….
Buổi sáng, Diệp Ngưng mới dậy được một lúc liền nhận được điện thoại của mẹ Cố Dịch Thần.
Có lẽ Cố Dịch Thần chưa nói cho mẹ anh ta nghe chuyện hai người đã chia tay, chắc bà ấy gọi điện muốn khuyên giải gì đó.
Do dự một lát, Diệp Ngưng nhấc máy, người sai là Cố Dịch Thần, cô không thể giận sang mẹ anh ta được.
Công bằng mà nói, mẹ Cố Dịch Thần đối xử với cô rất tốt, lâu lâu sẽ nấu ăn cho cô, còn đan khăn cho cô, thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, đối xử với cô như con gái ruột vậy.
Bà thường nói mình muốn có con gái, lại sinh ra Cố Dịch Thần nên cảm thấy rất tiếc nuối, vừa đúng lúc có Diệp Ngưng, mà Diệp Ngưng từ năm 14 tuổi đã mồ côi mẹ, lớn lên thiếu tình thương của mẹ nên cảm thấy bà đối xử với cô rất tốt, làm cho cô cảm nhận được tình mẫu tử ấm áp nhường nào.
“Alo, chào dì ạ.”
“Tiểu Ngưng à, cháu có ở trường không? Sáng nay dì làm bánh hoa quế, bây giờ đang ở trước cổng trường, cháu muốn ăn thì ra lấy nhé.”
“Sao dì lại đột nhiên tới đây thế?”
Diệp Ngưng vội vàng chạy ra, không muốn để bà chờ lâu.
“Hôm nay là thứ bảy mà, dì sợ cháu thức khuya, vừa nãy gọi điện có phải đánh thức cháu không?”
Mấy câu nói đơn giản này lại làm Diệp Ngưng xúc động, chạy càng nhanh hơn.
Chắc chắn Cố Dịch Thần chưa nói với mẹ anh ta nghe, cô phải mở miệng nói với bà như thế nào đây.
Diệp Ngưng hoang mang 2 ngày, mới quyết định hôm nay về nhà nói với bố Diệp chuyện này, cô không muốn trì hoãn việc này mãi.
Mấy ngày nay Cố Dịch Thần cũng im hơi lặng tiếng, tuy Diệp Ngưng không muốn dây dưa gì với anh ta nữa, nhưng đột nhiên lại như vậy làm cho trái tim cô có chút nguội lạnh.
Hiện tại anh ta nhất định đang hạnh phúc bên Trì Hân Nhiên.
……….
Diệp Ngưng đi tới cổng trường liền thấy mẹ Cố Dịch Thần xách hai túi bánh nặng đứng ở đó, cô vội bước nhanh hơn, nhận bán trong tay bà, cô nghĩ bà chỉ đưa cô một ít thôi.
“Dì ơi sao dì lại cầm nhiều thế?”
Chương Ngọc Tuệ cười nói, “Lâu mới làm một lần nên dì làm nhiều lắm.”
Bà nói tiếp: “Cái này là bánh hoa quế, kia là chân gà kho, đều là dì đích thân làm đó, dì cho vào trong túi hút chân không rồi, cháu cứ từ từ mà ăn.”
Diệp Ngưng cảm thấy trong lòng rất nặng nề, trước đây còn cảm thấy mình may mắn, Cố Dịch Thần và mẹ anh ta đều đối xử với cô tốt như vậy, cô chẳng lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhưng hiện tại….
“Dì ơi…” Diệp Ngưng vừa định mở lời nói đã chia tay Cố Dịch Thần thì bà nói: “Tiểu Ngưng, hai ngày nay cháu có gặp Dịch Thần không. Dì không gọi điện được cho nó.”
“Không gọi được ạ?”
“Ừ, dì gọi nhiều lần rồi mà vẫn báo là người dùng bận.”
Diệp Ngưng nghe Chương Ngọc Tuệ nói vậy khẽ cau mày, Cố Dịch Thần làm gì mà không nghe điện thoại của mẹ mình.
“Hai đứa cãi nhau à?”
Thấy Diệp Ngưng không nói lời nào, Chương Ngọc Tuệ thử hỏi một câu.
“Dì ơi, chúng cháu chia tay rồi, cháu cũng chưa kịp nói với gia đình.”
“Cái gì? Chia tay?” Chương Ngọc Tuệ sợ hãi, vội vàng khuyên Diệp Ngưng, “Hai đứa đính hôn rồi, gia đình hai bên cũng biết, sao có thể coi như trò đùa chứ.”
“Cố Dịch Thần làm chuyện có lỗi với cháu, cụ thể thế nào, dì vẫn nên tự đi hỏi con trai mình đi.”
Diệp Ngưng ngượng ngùng nói thẳng với Chương Ngọc Tuệ.
Chương Ngọc Tuệ tức giận mắng mỏ, nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Cố Dịch Thần, bây giờ gọi được rồi, Cố Dịch Thần bảo mình bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện.
Nghe giọng nói yếu ớt của con trai, Chương Ngọc Tuệ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sợ hãi không biết nên làm thế nào, Diệp Ngưng thấy vậy chỉ có thể đưa bà đi bệnh viện.
Không khí trong phòng đột nhiên rơi vào yên lặng, Diệp Ngưng lại thấy hơi bất an, may là có tiếng gõ cửa cứu vớt cô.
“Vào đi.”
Tạ Ly trầm giọng nói, ngay sau đó cửa phòng được đẩy ra, một dáng người mặc bộ vest màu xanh lam xách 2 túi đồ đi vào.
“Cơm trưa của cậu đây.”
Lục Sâm cười xấu xa, ánh mắt rơi xuống người Diệp Ngưng, vừa thấy kinh diễm lại trông rất quen mắt.
Dù Lục Sâm đã gặp được rất nhiều người đẹp, nhưng không ai có thể so sánh với cô gái trước mặt này, cô giống như đóa hoa bách hợp, lặng lẽ nở rộ, màu sắc không chói mắt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã cảm thấy rất xinh đẹp.
“Tiểu mỹ nữ, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
Đặt túi đồ ăn lên bàn, Lục Sâm hỏi thẳng Diệp Ngưng.
Tạ Ly bình tĩnh đá vào chân Lục Sâm một cái, bảo cậu ta không được nói linh tinh.
Lục Sâm cảm thấy mình xuất hiện quá đúng lúc, cậu ta rất thích cái cảm giác làm bóng đèn sáng vạn năm như này.
Lục Sâm mới đi công tác ở Cảng Thành về, vừa mới xuống máy bay liền đến công ty tìm Tạ Ly báo cáo tình hình, kết quả mới đi tới cửa thì thấy trợ lý Ngô xách 2 túi đồ, bảo đây là đồ ăn trưa của Tạ tổng.
Lục Sâm nghĩ thầm, một mình Tạ Ly ăn hết một đống đồ này sao? Hỏi một lúc mới biết bên trong còn có Diệp tiểu thư.
Cậu ta trực tiếp cầm hai túi đồ ăn, bảo với trợ lý Ngô: “Để tôi mang vào cho cậu ấy, anh làm gì thì làm đi.”
Nói rồi Lục Sâm đi vào phòng làm việc của Tạ Ly.
Diệp Ngưng cũng cảm thấy Lục Sâm nhìn rất quen, hỏi: “Em tên là Diệp Ngưng, anh cũng học ở Ngu Đại sao?”
“Đúng, tên anh là Lục Sâm, học cùng khoa với Tạ Ly.”
Lục Sâm nhớ tới điều gì đó, “Em có phải là đàn em khóa dưới kia không? Chính là người ngày trước trong cuộc thi hùng biện của hội học sinh đọc bài thơ của Tagore ấy.”
“Là em ạ, học trưởng, anh còn nhớ rõ thế ạ?”
Lục Sâm nghe xong, vô thức nhìn Tạ Ly.
Sao Lục Sâm có thể không nhớ rõ chứ? Cô xinh đẹp như vậy, làm người khác rất khó quên.
Hơn nữa, sau hôm Diệp Ngưng đọc bài thơ đó, trong kí túc xá nam của bọn họ đột nhiên xuất hiện một quyển tập thơ của Tagore, đại tài tử khoa tài chính Tạ Ly lại bắt đầu nghiên cứu thơ ca.
Lục Sâm còn nhớ lúc đấy mình trêu Tạ Ly, hỏi anh có phải thích đàn em đó rồi không, Tạ Ly còn phản bác lại, sau đó bọn họ tốt nghiệp đại học, mấy lời trêu đùa này cũng bị vứt ra sau đầu.
“Đừng nói nữa, ăn cơm thôi.”
Tạ Ly liếc mắt nhìn Lục Sâm, ý bảo cậu ta đi ra ngoài nhanh lên.
Lục Sâm giả vẻ không hiểu, một bên mở hai túi đồ ăn nói: “Tôi mới xuống máy bay liền chạy tới đây, còn chưa ăn cơm, cậu mua nhiều như vậy, phải ăn không được lãng phí.”
Diệp Ngưng nghe Lục Sâm nói câu này không khỏi vui mừng.
Cô còn đang lo không tìm được lý do từ chối bữa cơm này.
“Học trưởng, anh ăn phần của em đi, em không đói.” Diệp Ngưng nói xong liền đứng dậy: “Cái đó, chiều nay em còn có việc, em xin phép đi trước ạ.”
Nói xong không đợi hai người kia phản ứng, cô nhanh chân đi ra ngoài.
Lục Sâm há hốc mồm nhìn về phía cửa phòng, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bấy giờ Tạ Ly hung hăng đá một cước vào chân Lục Sâm, cậu ta không kịp đề phòng kêu “Á” một tiếng.
Không phải Lục Sâm khoa trương, mà một cước này của Tạ Ly ra tay quá độc ác, đau đến nổi suýt nữa chảy cả nước mắt.
“Tạ Ly, cậu thích Diệp Ngưng hả? Đang theo đuổi cô ấy đúng không?”
Nhưng đáp lại lời cậu ta chỉ có sự trầm mặc, Tạ Ly mở hộp cơm, coi như không nghe thấy gì.
“Cậu theo đuổi người ta thế nào, còn chưa ra tay à? Độc thân nhiều năm như thế tay nghề còn non lắm.”
Tạ Ly ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng xen chút đe dọa.
“Câm miệng.”
Lục Sâm bĩu môi, mở một phần cơm khác ra, không khỏi tấm tắc hai tiếng.
“Chỗ này là cậu gọi món hay là trợ lý Ngô thế? Đều là đồ mà con gái thích ăn.”
“Cậu biết sao?”
“Đương nhiên, tôi có nhiều bạn gái, hiểu biết về con gái đương nhiên hơn cậu.”
Lục Sâm kiêu ngạo nhướng mày, “Cho nên nếu cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta, hỏi tôi là đúng người rồi.”
Mắt Tạ Ly tối sầm lại, “Tôi không theo đuổi.”
“Ôi, cứ mạnh miệng đi.”
Lục Sâm không để ý sắc mặt thay đổi của Tạ Ly, nói tiếp: “Hễ là người con gái tôi thích thì nhất định sẽ có được, kể cả là hoa đã có chủ thì nhất định cũng sẽ giành về.”
Nghe được câu này, mắt Tạ Ly khẽ động, nhấp một ngụm cafe, hỏi: “Nếu người ta không thích cậu thì sao?”
“Một người vừa đẹp trai lại nhiều tiền như tôi thì ai không thích chứ.”
Lục Sâm từ xưa đến nay là người hay tự luyến, Tạ Ly biết không thể có chung tiếng nói với cậu ta liền không nói gì nữa.
Một lúc sau, Lục Sâm như nhớ ra điều gì, hỏi thầm: “Diệp Ngưng, cái tên này sao quen thế nhỉ, Là ‘Diệp’ trong lá cây, ‘Ngưng’ trong ngưng đọng hả?”
Tạ Ly không thèm để ý đến cậu ta, Lục Sâm ngồi tự suy ngẫm, một lúc lâu sau mới nhớ ra, hưng phấn vỗ đùi.
“Diệp Ngưng là vị hôn thê của Cố Dịch Thần.”
Thảo nào nghe tên này quen thế.
Lúc trước Tạ Ly bảo Lục Sâm xử lý Cố Dịch Thần, cậu ta đã điều tra toàn bộ về Cố Dịch Thần, phát hiện tập đoàn Diệp Thị có người con rể tương lai, Cố Dịch Thần là vị hôn phu của con gái duy nhất của nhà họ Diệp – Diệp Ngưng.
Nhà họ Diệp cũng được coi là có bối cảnh, tuy không so được với nhà họ Tạ và nhà họ Lục, nhưng coi như là có chỗ đứng ở Ngu Thành, ở Ngu Thành có mấy công ty gần gần như nhau, chẳng bao giờ xếp ai hơn ai kém, bởi vì ở đây có quá nhiều gia tộc giàu có.
Ý thức được chuyện này, Lục Sâm như tìm được châu lục mới vậy.
“Tạ Ly, sao cậu lại như thế chứ. Cậu lại thích một cô gái có chồng chưa cưới.”
Tạ Ly cho Lục Sâm một ánh mắt cảnh cáo, bảo cậu ta ngậm mồm vào.
Nhưng Lục Sâm càng nói càng hăng, miệng lải nhải không ngừng.
Khó trách tại sao Tạ Ly lại để ý tên Cố Dịch Thần kia như thế, lúc lại định cho anh ta cơ hội hợp tác, lúc lại bảo người xử lý anh ta, hóa ra là vì Diệp Ngưng.
“Người anh em, tôi nói này, không cướp thì thôi, nếu cậu muốn, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng giúp cậu một tay.”
Tạ Ly bình tĩnh nói: “Không cần cướp, hai người họ chia tay rồi.”
Nhìn phản ứng hôm đó của Diệp Ngưng, Tạ Ly đã đoán được rồi.
Hai ngày nay anh đều cho người để ý Cố Dịch Thần, anh ta đang nằm viện, Diệp Ngưng không tới, ngược lại người phụ nữ tên Trì Hân Nhiên kia đều trông nom bên cạnh Cố Dịch Thần.
Những điều này còn còn chưa đủ chứng minh bọn họ chia tay rồi sao?
“Bọn họ chia tay không phải do cậu phá đám đó chứ?”
“Nếu tôi muốn còn để tới bây giờ.”
“Cũng đúng ha.”
Lục Sâm hưng phấn xoa tay, “Không nghĩ tới cậu lại giấu kĩ như vậy, trong lòng lại yêu một người sâu sắc như thế.”
Tạ Ly nghe vậy thấy buồn nôn cực kì, không thể chịu nổi.
“Cậu không cần giúp tôi, cũng đừng nói với ai.”
Biết Lục Sâm là người không biết giữ mồm giữ miệng, phải nói trước một tiếng.
“Sao cậu lại phải sợ, thích người ta còn không dám tỏ tình, nếu là tôi tôi đã sớm nói rồi.”
“Cô ấy với người khác không giống nhau.”
Tạ Ly nghiêm túc bổ sung một câu: “Hơn nữa, cậu chưa thực sự yêu một người, cậu không hiểu được đâu.”
“………”
Lục Sâm không ngờ sẽ có một ngày mình bị Tạ Ly khinh bỉ chuyện yêu đương.
Quả nhiên người sống lâu cái gì cũng có thể gặp phải.
………….
Buổi sáng, Diệp Ngưng mới dậy được một lúc liền nhận được điện thoại của mẹ Cố Dịch Thần.
Có lẽ Cố Dịch Thần chưa nói cho mẹ anh ta nghe chuyện hai người đã chia tay, chắc bà ấy gọi điện muốn khuyên giải gì đó.
Do dự một lát, Diệp Ngưng nhấc máy, người sai là Cố Dịch Thần, cô không thể giận sang mẹ anh ta được.
Công bằng mà nói, mẹ Cố Dịch Thần đối xử với cô rất tốt, lâu lâu sẽ nấu ăn cho cô, còn đan khăn cho cô, thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, đối xử với cô như con gái ruột vậy.
Bà thường nói mình muốn có con gái, lại sinh ra Cố Dịch Thần nên cảm thấy rất tiếc nuối, vừa đúng lúc có Diệp Ngưng, mà Diệp Ngưng từ năm 14 tuổi đã mồ côi mẹ, lớn lên thiếu tình thương của mẹ nên cảm thấy bà đối xử với cô rất tốt, làm cho cô cảm nhận được tình mẫu tử ấm áp nhường nào.
“Alo, chào dì ạ.”
“Tiểu Ngưng à, cháu có ở trường không? Sáng nay dì làm bánh hoa quế, bây giờ đang ở trước cổng trường, cháu muốn ăn thì ra lấy nhé.”
“Sao dì lại đột nhiên tới đây thế?”
Diệp Ngưng vội vàng chạy ra, không muốn để bà chờ lâu.
“Hôm nay là thứ bảy mà, dì sợ cháu thức khuya, vừa nãy gọi điện có phải đánh thức cháu không?”
Mấy câu nói đơn giản này lại làm Diệp Ngưng xúc động, chạy càng nhanh hơn.
Chắc chắn Cố Dịch Thần chưa nói với mẹ anh ta nghe, cô phải mở miệng nói với bà như thế nào đây.
Diệp Ngưng hoang mang 2 ngày, mới quyết định hôm nay về nhà nói với bố Diệp chuyện này, cô không muốn trì hoãn việc này mãi.
Mấy ngày nay Cố Dịch Thần cũng im hơi lặng tiếng, tuy Diệp Ngưng không muốn dây dưa gì với anh ta nữa, nhưng đột nhiên lại như vậy làm cho trái tim cô có chút nguội lạnh.
Hiện tại anh ta nhất định đang hạnh phúc bên Trì Hân Nhiên.
……….
Diệp Ngưng đi tới cổng trường liền thấy mẹ Cố Dịch Thần xách hai túi bánh nặng đứng ở đó, cô vội bước nhanh hơn, nhận bán trong tay bà, cô nghĩ bà chỉ đưa cô một ít thôi.
“Dì ơi sao dì lại cầm nhiều thế?”
Chương Ngọc Tuệ cười nói, “Lâu mới làm một lần nên dì làm nhiều lắm.”
Bà nói tiếp: “Cái này là bánh hoa quế, kia là chân gà kho, đều là dì đích thân làm đó, dì cho vào trong túi hút chân không rồi, cháu cứ từ từ mà ăn.”
Diệp Ngưng cảm thấy trong lòng rất nặng nề, trước đây còn cảm thấy mình may mắn, Cố Dịch Thần và mẹ anh ta đều đối xử với cô tốt như vậy, cô chẳng lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu, nhưng hiện tại….
“Dì ơi…” Diệp Ngưng vừa định mở lời nói đã chia tay Cố Dịch Thần thì bà nói: “Tiểu Ngưng, hai ngày nay cháu có gặp Dịch Thần không. Dì không gọi điện được cho nó.”
“Không gọi được ạ?”
“Ừ, dì gọi nhiều lần rồi mà vẫn báo là người dùng bận.”
Diệp Ngưng nghe Chương Ngọc Tuệ nói vậy khẽ cau mày, Cố Dịch Thần làm gì mà không nghe điện thoại của mẹ mình.
“Hai đứa cãi nhau à?”
Thấy Diệp Ngưng không nói lời nào, Chương Ngọc Tuệ thử hỏi một câu.
“Dì ơi, chúng cháu chia tay rồi, cháu cũng chưa kịp nói với gia đình.”
“Cái gì? Chia tay?” Chương Ngọc Tuệ sợ hãi, vội vàng khuyên Diệp Ngưng, “Hai đứa đính hôn rồi, gia đình hai bên cũng biết, sao có thể coi như trò đùa chứ.”
“Cố Dịch Thần làm chuyện có lỗi với cháu, cụ thể thế nào, dì vẫn nên tự đi hỏi con trai mình đi.”
Diệp Ngưng ngượng ngùng nói thẳng với Chương Ngọc Tuệ.
Chương Ngọc Tuệ tức giận mắng mỏ, nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Cố Dịch Thần, bây giờ gọi được rồi, Cố Dịch Thần bảo mình bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện.
Nghe giọng nói yếu ớt của con trai, Chương Ngọc Tuệ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, sợ hãi không biết nên làm thế nào, Diệp Ngưng thấy vậy chỉ có thể đưa bà đi bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook