Mèo tạp chủng!?

Trong lúc nhất thời, đám thú nhân tới gần nàng đều chấn kinh.

Ở nơi thánh địa mà Vương Thượng đã đánh lui Trùng tộc, dĩ nhiên sẽ có loại tạp chủng?!!

Thực ồn ào.

Vi Nhi Pháp chậm rãi mở mắt, sau một phiến hỗn độn, nàng cảm giác được cơn đau đớn trên người.

Nhân tố bạo động tràn ngập mỗi ngóc ngách trong thân thể, du͙ƈ vọиɠ muốn gϊếŧ chóc cơ hồ sắp cắn nuốt tâm trí nàng, mà thân thể tuyệt đối suy yếu lẫn thống khổ lại chỉ có thể thờ ơ đối với thứ du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt đó.

Nàng thấy rất nhiều rất nhiều thú nhân vây quanh bên cạnh.

......Phiền quá, thật ồn, thật nhiều kẻ phế vật.

Lỗ tai ong ong, hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang tranh cãi cái gì.

Nhưng ngay sau đó!

Đau đớn kịch liệt!

Có người hung hăng đạp nàng một cước!

Vi Nhi Pháp chợt mở bừng mắt, thế này mới phát hiện không ngờ mình dĩ nhiên lộ ra nguyên hình!


Cũng là nhờ cảm giác đau đớn đó làm ý thức hỗn độn của nàng trở nên càng thanh tỉnh, tiếng ong ong trong tai rút đi, nàng nghe được đám thú nhân rống giận.

"Bắt nó ném ra ngoài!!"

"Quả thực vũ nhục phiến thánh địa này mà!!"

"Ai cho phép nó vào đây!!"

"Trời ạ --"

"Thứ tạp chủng như thế vì sao còn tồn tại trên đời chứ!!"

Thân thể hoàn toàn không chống đỡ được khí lực để nàng lại biến trở về hình người đầy đủ, hướng về phía nàng là một trận quyền đấm cước đá của đám thú nhân Ngưu tộc cho rằng nàng vũ nhục chiến trường thần thánh này.

Mà buồn cười nhất là, ngày hôm qua bọn họ còn ở dưới sự che chở của nàng, phất cờ hò reo cho nàng khi nàng giúp họ đánh lui trùng tộc.

Thân thể kiên cường chịu đựng vô số công kích, nhân tố bạo động tàn sát bừa bãi trong cơ thể, nỗi thống khổ giáp công cả trong lẫn ngoài gần như làm Vi Nhi Pháp không khống chế được.


......Những người này.

Đám thú nhân này......

Nàng thủ hộ suốt năm năm qua......

Là những kẻ rác rưởi...đến vậy sao?

Huyết thống là thượng đẳng, thuần huyết tối thượng?!

Chính bởi vì không phải thuần huyết, cho nên nàng phải nếm trải phản bội, trải qua thống khổ, chịu đựng sự kỳ thị nực cười của những kẻ đó!!

Buồn cười......thực buồn cười......

Vi Nhi Pháp mở to mắt, nhớ kỹ từng kẻ từng kẻ cười nhạo mình, đôi nhãn đồng kim sắc mang theo lạnh lẽo băng giá sắc bén.

Ban đầu nàng thú nhân hot girl* kia bị ánh mắt đó của Vi Nhi Pháp doạ sợ, trong thoáng chốc nàng ta thậm chí nghĩ mình thấy được vị Vương cao cao tại thượng kia, linh hồn chợt run rẩy! Nhưng rất nhanh nàng lại phục hồi tinh thần.

(*kiểu hot girl sống ảo như Linh Ka hay Đức Bo vậy, chả biết dịch thế nào nữa =.=)


Mình......dĩ nhiên lại sợ một con mèo tạp chủng!!

Nàng hét lên một tiếng, hung hăng đạp nó một cái: "Nó còn dám trợn mắt với ta!!"

"Còn không mau chọc mù mắt nó!!"

Một cước đầy bạo lực làm miệng vết thương vỡ toang, máu tươi lan tràn, ánh mắt Vi Nhi Pháp lạnh lẽo âm hàn, móng vuốt trong nháy mắt bật ra từ đệm thịt, hung hăng cào về phía mặt nàng hot girl kia!

Tôn nghiêm của Vương, cho dù cùng đường mạt lộ cũng quyết không cho phép mạo phạm nửa phần!

***

Mà bên này, Hạ Ngư được Ngưu thẩm đưa vào trong nhà.

Nhà của Ngưu thẩm rất đơn giản, thậm chí có thể nói trong nhà chỉ có bốn bức tường, phía sau nhà nuôi mấy con trâu.

Ngưu thẩm nói huyên thuyên gì đó với nàng, Hạ Ngư hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng đại khái hiểu người đầu mọc sừng trâu này muốn nàng ngồi chờ ở trong nhà một lúc.
Hạ Ngư nhu thuận gật đầu. Vì thế người sừng trâu kia nhìn nàng, lộ ra thần sắc...từ ái [?].

Bà đi ra ngoài một lúc rồi lập tức trở lại, sau đó cầm một chiếc vòng tinh xảo lung linh treo lên cổ Hạ Ngư.

Ngay sau đó.

"Nghe hiểu ta nói không?" Ngưu thẩm hỏi.

Hạ Ngư hơi hơi mở to mắt, gật đầu như giã tỏi, sau đó cúi đầu nhìn vòng cổ, thật thần kỹ!! Nàng dĩ nhiên lại nghe hiểu!

"Ngươi tên là gì? Từ đâu tới đây?" Ngưu thẩm hỏi.

"Ta......Ta tên Hạ Ngư." Hạ Ngư nói: "Ta không biết có chuyện gì xảy ra......vừa tỉnh ngủ đã ở nơi đây." Nàng nghĩ thầm vẫn là tiếng Hán, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã lại biến thành một thứ ngôn ngữ cổ quái khác.

Nàng bịa ra một lời nói dối nho nhỏ.

Ngưu thẩm nhìn nàng chăm chú.

Tiểu cô nương cúi đầu, mái tóc mềm mại phân tán, hai tay nắm chặt với nhau, tựa hồ tay chân luống cuống.
Ngưu thẩm thở dài, cũng không tính hỏi nhiều. Vì thế bà chỉ chỉ chính mình: "Ta không có tên, mọi người đều gọi ta là Ngưu thẩm, ngươi cũng có thể gọi ta như vậy."

Hạ Ngư cẩn thận nói: "......Ngưu thẩm?"

Ngưu thẩm gật gật đầu.

Ánh mắt Hạ Ngư hơi sáng lên: "Ngưu thẩm, ta hình như bị ngã đập đầu, không nhớ rõ rất nhiều chuyện."

Ngưu thẩm giật mình, thì ra là thế, bảo sao lại lấy tôm biển cá biển ra đổi quần áo.

Dưới sự giúp đỡ của máy phiên dịch và lời giải thích của Ngưu thẩm, Hạ Ngư chậm rãi hiểu rõ tình hình nơi mình đang ở.

Xuyên qua thời gian, nàng đến vũ trụ tương lai cách thế kỷ 21 ở trên Trái Đất không biết bao nhiêu vạn năm ánh sáng.

Nơi này không có con người, đã trải qua ba lần vũ trụ nổ tung, tinh tế diễn sinh là Trùng tộc cùng các chủng nữ thú nhân.
(*nơi này chỉ có nữ thú nhân, không có nam, thế giới đại đồng)

Trùng tộc lấy huyết nhục làm thức ăn, thích ký sinh, mà thứ thú nhân ăn lại không khác mấy so với nhân loại, nhưng bởi vì chỉ số bạo động, thú nhân ở nơi này càng thích uống dinh dưỡng dịch được chiết xuất tạo thành.

Những hành tinh ở đây đều lấy động vật làm tên, mà nơi này là giới tuyến tiếp giáp giữa Trùng tộc và Thú nhân, tên Ngưu Ngưu tinh. Cho nên nó là nơi dễ xảy ra chiến tranh nhất.

"Bất quá hiện tại, Trùng tộc ở Ngưu Ngưu tinh đã bị Vương Thượng vĩ đại đuổi đi!" Ngưu thẩm thực kiêu ngạo nói: "Vương Thượng là người cực kỳ lợi hại, chúng ta đều lấy Ngài làm niềm tự hào!"

"Vương Thượng?" Hạ Ngư mờ mịt, sao lại thế, thời đại tinh tế tiên tiến vậy mà lại lưu hành chế độ quân chủ lập hiến? Hay trung ương tập quyền?
"Đúng vậy, Vương thượng." Ngưu thẩm nói xong, có chút hướng tới: "Tính tình Vương Thượng không tốt lắm......Nhưng nàng chưa bao giờ giống những tên quý tộc thuần huyết khác kỳ thị chủng tộc tạp giao chúng ta."

Nhìn ánh mắt mê mang của Hạ Ngư, Ngưu thẩm thở dài, sờ sờ đầu nàng: "Có nói nữa ngươi cũng không hiểu, sau này ngươi sẽ hiểu."

Hạ Ngư cũng không chú ý cái gì mà kỳ thị hay không kỳ thị, nàng càng để ý là --

"Vậy, Ngưu thẩm." Hạ Ngư nhỏ giọng hỏi: "......Thế giới này, có Miêu Miêu tinh không?"

Ngưu thẩm hồi tưởng lại bản đồ tinh tế: "Có, nơi đó gọi là Miêu Miêu tinh, rất gần Uông Uông tinh."

Không biết có phải ảo giác hay không, Ngưu thẩm cảm thấy sau khi nói câu đó, tiểu cô nương trước mắt vốn đang ủ rũ héo hon trong chớp mắt lại đầy nhiệt huyết.

"Thật sự!!?"
Hạ Ngư liền cảm giác cuộc đời tràn ngập ý chí chiến đấu!!

"Thật sự......Nhưng cách Ngưu Ngưu tinh rất xa." Ngưu thẩm không đành lòng nói: "Nếu muốn đi phải cần rất nhiều tinh tệ để lên phi thuyền, hoặc truyền tống trận mà phải là quý tộc mới có thể dùng."

Một kẻ thú nhân tạp huyết như bà, cả đời cũng không có khả năng chạm vào truyền tống trận, ngồi phi thuyền cũng cần tốn vô số tinh tệ, cho nên, kiếp này bà cũng chỉ có thể quá cả đời ở hành tinh hỗn loạn này.

"Phải làm sao mới có thể kiếm được tinh tệ?" Ánh mắt Hạ Ngư sáng ngời trong suốt: "Ngưu thẩm, ta muốn kiếm tinh tệ!"

Tiếp tục làm đầu bếp, cũng có thể kiếm đủ tinh tệ mà!!

"Haiz, kiếm tinh tệ đâu dễ dàng như vậy." Ngưu thẩm nói: "Đừng nhìn ta nuôi trâu lấy thịt, nhưng hiện tại, trừ thú nhân tạp chủng không có tiền mua dinh dưỡng dịch không chứa nhân tố bạo động giống ta ra......Ai muốn ăn mấy thứ như vậy chứ?"
"Nhân tố bạo động?" Hạ Ngư mờ mịt, đó là cái gì?

Chẳng lẽ chính là...thứ mà nàng nhìn thấy trong cơ thể tiểu ngư lúc nãy?

"Nhân tố bạo động là năng lượng của vũ trụ, từ sau lần thứ tư vũ trụ nổ mạnh, toàn bộ không gian đều tràn ngập thứ năng lượng này. Thân thể thú nhân được nó rèn luyện trở nên rất mạnh, nhưng mà trong phúc có hoạ, thú nhân càng cường đại liền đại biểu nhân tố bạo động trong cơ thể người đó cũng sẽ càng mạnh."

Tất cả sinh vật ở nơi đây, dù có thể ăn hay không thể ăn thì chỉ cần là sinh vật sống, trong cơ thể đều có nhân tố bạo động không thể xoá bỏ.

"Nhân tố bạo động một khi vượt quá cực hạn thân thể có thể thừa nhận......" Mặt mày Ngưu thẩm hơi ảm đạm: "Sẽ biến thành kẻ điên."

Thú nhân có tiền sẽ trực tiếp dùng dinh dưỡng dịch đã được tinh lọc hết nhân tố bạo động để bổ sung năng lượng, mà thú nhân nghèo khổ bần cùng cũng chỉ có thể ăn một số đồ ăn mang theo nhân tố bạo động, sau đó đợi đến một ngày hoặc là bị đói khát đánh gục, hoặc là bị nhân tố bạo động quá tải cắn nuốt, trở thành trâu điên, bị nhốt vào ngục giam, hoặc bị xử tử ngay bên đường.
Hạ Ngư hỏi: "Vậy không có phương pháp gì bổ cứu sao?"

"Có là có." Ngưu thẩm nói: "Hiện tại có bán thuốc trấn tĩnh đề chống lại nhân tố bạo động, nhưng giá cao ngất, loại người nghèo như chúng ta làm sao có thể dùng nổi."

"Ta nói nhiều vậy rồi cũng nên hỏi ngươi." Ngưu thẩm hỏi: "Ngươi có biết mình là thú nhân gì không?"

Hạ Ngư thoáng khẩn trương, nàng ấp úng, lại không biết nói sao, cuối cùng chỉ có thể uể oải cúi đầu: "......Ta có thể là......cá?"

"Cá?" Ngưu thẩm sửng sốt.

Trải khắp vũ trụ có nhiều tinh cầu thú nhân như thế, nhưng hành tinh chỉ có cá lại rất ít nghe nói.

"Cũng có thể không phải." Hạ Ngư vội vàng nói.

Nghiêm khắc mà nói thì nàng không xem như thú nhân......mà hẳn là yêu quái.

"Được rồi." Ngưu thẩm cũng không hỏi nhiều, điều bà quan tâm là: "Hiện tại cái gì ngươi cũng không nhớ, về sau có tính toán gì không?"
Một quẻ thượng mà Hạ Ngư rút được lại rút trúng cái hành tinh chim không thèm ỉa này, hiện tại mục tiêu theo đuổi duy nhất chính là ăn no uống đủ, kiếm tinh tệ sau đó đi Miêu Miêu tinh vuốt mèo......

Hạ Ngư ho khan một tiếng: "Ta nghĩ......trước tiên tìm một nơi để dừng chân đã."

Ngưu thẩm nói: "Ta cũng không gạt ngươi. Trước kia ta có một nữ nhi, nhưng nàng bị trùng tộc ký sinh, đã chết." Ngưu thẩm nghĩ, tiểu cô nương này bộ dạng rất giống nữ nhi mình, không phải về dung mạo, mà là......khí chất, đều có cảm giác ngơ ngác ngốc ngốc đáng yêu.

Trong nhất thời Hạ Ngư có chút mờ mịt, không rõ vì sao Ngưu thẩm nói chuyện đó với mình.

"Có lẽ có phần mạo muội......" Ngưu thẩm nói: "Nhưng mà......ta thấy ngươi, lại, thấy rất giống nàng."

"Nếu ngươi không chê thì trước tiên cứ ở chỗ ta."
Nàng đang lo không biết đi đâu tìm chỗ đặt chân! Quả thực buồn ngủ gặp chiếu manh mà!

"Được." Ánh mắt Hạ Ngư sáng lên: "Chờ ta buôn bán lời tiền sẽ đưa tiền thuê nhà cho ngài!"

Hạ Ngư đáp ứng quá nhanh, Ngưu thẩm ngược lại tay chân luống cuống, cuối cùng đứng lên: "Ngươi đói bụng rồi phải không, để ta đi tìm một chút đồ ăn cho ngươi."

Hạ Ngư vội vàng đứng lên: "Nấu cơm sao? Ta có thể hỗ trợ!"

Ngưu thẩm thế nhưng là đại ân nhân của nàng!

"Không cần không cần." Ngưu thẩm đẩy nàng ra: "Tự ta đến."

Nơi này của Ngưu thẩm có thịt bò tươi mới.

Ngưu thú nhân cũng không phải không ăn thịt bò, làm loại sinh vật tiến hoá cao cấp nhất, đối với thú nhân mà nói, chỉ cần không phải thú nhân thì đều có thể ăn được.

Tay nghề của Ngưu thẩm không tệ, dùng đồ ăn thực phong phú chiêu đãi Hạ Ngư.
Nhưng ngoài đồ ăn ra, trước mặt Hạ Ngư bày một cái cốc đong nho nhỏ, bên trong đựng năm phần chất lỏng màu lam.

"Đây là......"

"Đây là dinh dưỡng dịch." Ngưu thẩm nói.

Dinh dưỡng dịch......

Chính là thứ thực đắt tiền, đã được tinh lọc hết nhân tố bạo động mà Ngưu thẩm đã nói?

Khuôn mặt Hạ Ngư hơi phiếm hồng: "......Này, thứ này ta không thể thu."

Nàng nói xong, vụиɠ ŧяộʍ đem yêu lực ngưng tụ ở ánh mắt, nhìn thoáng qua.

Quả nhiên.

Dinh dưỡng dịch là thuần chất lỏng, không có đoàn năng lượng thô bạo hắc ám, mà trong đồ ăn Ngưu thẩm nấu thứ ănng lượng đó lại giống lốc xoáy sao trời, phân tán khắp nơi, chỉ ít hơn trong cơ thể đám cá biển mà nàng gặp qua một chút.

Hạ Ngư có chút mông lung hiểu được, nhân tố bạo động trong cơ thể sinh vật biển nhiều hơn sinh vật trên đất liền. Cho nên Ngưu thẩm có thể bán trâu để sống, lại cho rằng tôm cá đều không thể ăn.
"Cho ngươi thì ngươi uống đi." Ngưu thẩm có chút tức giận nói: "Tuy ta nghèo, nhưng không đến mức ngay cả tinh tệ để mua một lọ dinh dưỡng dịch cũng không có."

Hạ Ngư do dự một lúc lâu, cuối cùng tiếp nhận ý tốt của Ngưu thẩm.

Nhân lúc Ngưu thẩm không chú ý, nàng thử dùng yêu lực của mình, bao vây lấy đám năng lượng rải rác trong đồ ăn. Không ngờ cũng thành công.

Đoàn năng lượng đó cực kỳ không ổn định, tựa hồ có ý thức phản kháng, nhưng bởi vì chỉ có điểm điểm phân tán, hơn nữa yêu lực của Hạ Ngư có lực lượng trấn định đặc thù, cho nên rất nhanh Hạ Ngư liền tinh lọc hết năng lượng trong đồ ăn.

Nhưng yêu lực đã dung nhập vào đồ ăn lại không có biện pháp thu hồi lại giống như đã làm trên người đám cá sống.

Ngưu thẩm cầm chiếc bát mới lại: "Ngẩn người cái gì, còn không ăn?"
Khoé miệng Hạ Ngư lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Chờ ngài cùng ăn."

Ngưu thẩm ngẩn ra, trong lòng tràn ngập ấm áp đã lâu không có: "Được rồi."

Trong xã hội đầy kỳ thị thú nhân tạp chủng, đã rất lâu rồi bà không cảm nhận được thứ cảm giác ngang hàng lại ôn nhu này.

Ngưu thẩm hạ đũa, gắp một miếng thịt bò, bỏ vào miệng. Sau đó khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Thịt bò ngày thường ăn bình bình vô vị, lúc này vào miệng lại mỹ vị vô cùng, mang theo tươi mới. Cắn một miếng, nước sốt văng khắp nơi, miệng thơm ngào ngạt.

Càng thần kỳ là, cái cảm giác nhân tố bạo động bị dẫn phát nổi lên trong thân thể cũng không có, có chăng chính là một loại lực lượng mềm mại ôn hoà. Ăn một miếng, cả người như nằm trên bờ cát, tắm mình dưới ánh dương quang dịu dàng. Thứ cảm giác lo âu, bất an, khủng hoảng mà thời thời khắc khắc đều cảm nhận đều biến thành một loại ôn nhu an tường không thể nói thành lời.
Hết chương 3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương