*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chờ Vi Nhi Pháp giải quyết xong việc này, quang não bỗng nhiên phát ra tiếng "tít tít" nhắc nhở, ngay sau đó, Vi Nhi Pháp đã bị cưỡng chế thoát mạng.

Có kinh nghiệm một lần trước, nó biết khẳng định lần này cũng là do tiểu cô nương đang thừa dịp nó ngủ vụиɠ ŧяộʍ sờ nó.

Vì thế nó cố ý nhắm mắt, làm bộ ngủ say không tỉnh.

Nhân tố bạo động vẫn tàn sát bừa bãi trong cơ thể, giữa bóng đêm hắc ám, hơi thở ôn nhuyễn trong veo của tiểu cô nương quanh quẩn bên chóp mũi.

Quả thật nàng lại đang len lén vuốt nó.

Đầu ngón tay mềm mại vuốt sau tai nó, sau đó lặng lẽ lướt xuống dưới, ngưa ngứa, ấm áp, từ sau cổ, thời điểm lướt qua mảng lông màu vàng trên lưng, lại lặng lẽ dừng lại, cọ vài cái, rồi lại cọ vài cái.

Sau đó bắt đầu lần sờ về phía cái đuôi của nó......


Vi Nhi Pháp hơi giật mình.

Cái tay của kẻ trộm đang bồi hồi ở đuôi lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Tiểu nha đầu này.......

Móng vuốt của Vi Nhi Pháp rụt rụt, làm bộ bình tĩnh mở mắt ra.

Đối diện là cặp mắt hạnh xinh đẹp của Hạ Ngư.

Chỉ là khác với mạt ôn nhu trước đó, trong ánh mắt tiểu cô nương cất giấu một chút quang mang giảo hoạt: "Ah, Hoan Hỉ tỉnh rồi à? Mặt trời lên tới mông rồi kìa, ngươi thật sự lười quá."

Giữ ảnh sεメy khi ngủ của Hoan Hỉ, tâm tình Hạ Ngư thật sự suиɠ sướиɠ vô cùng.

Vi Nhi Pháp lấy trực giác của một con mèo trong nháy mắt cảm giác có gì đó không đúng, con cá ngốc này lại âm mưu cái quỷ gì đây?

Nó chậm rãi suy đoán, lại lười biếng ngáp một cái, hai tai run run, giương mắt lên, chạm phải một cái gương nhỏ toả sáng.

Trong gương, con mèo có cái đầu trắng với hai chóp tai phiếm chút đen, đôi mắt hoàng kim vô cùng lười biếng lại cao lãnh, nếu nó không đeo một cái yếm nhỏ màu trắng có in hình mấy trái cà chua.


Mọi sự cao lãnh, nhờ cái khăn ăn màu trắng ngu xuẩn kia làm nổi bật lại đều biến thành ngạo kiều.

Nhìn qua, còn thấy có phần ngốc ngốc.

Vi Nhi Pháp: "...................."

Lần trước cái yếm có hình tay mèo đã đủ con nít!! Lần này không cần lại đeo cái yếm ấu trĩ như thế chứ! Khăn ăn thuần màu trắng không được à?! Nó duy trì hình tượng cao lãnh cũng gian nan lắm đó biết không!! =皿=

Cho dù trong nội tâm đã điên cuồng phỉ nhổ, nhưng Vi Nhi Pháp vẫn đeo chiếc khăn ăn ngu xuẩn đó, gian nan duy trì dáng vẻ cao lãnh mà một con boss mèo nên có.

Nhưng!

Hạ Ngư hoàn toàn không nhận thấy là mèo nhỏ trông ngu hơn!

Nàng cảm thấy rất dễ thương mà!

Nhìn đẹp lắm đó chứ!!

Mèo nhỏ ấm áp phối với cái yếm nhỏ như vậy, quả thật muốn cái mạng cá của nàng mà!

Cái yếm đáng yêu nhìn cưng thế, nhất định Hoan Hỉ sẽ thích!


Nàng ở trên mạng chọn lâu lắm đó! Cái yếm hợp với chủ đề về "cà chua" của buổi livestream đầu tiên hôm nay nha!

"Xin hỏi tiểu thư Hoan Hỉ thân ái", Hạ Ngư dùng hai tay cầm gương nâng lên đầu, lộ ra đôi mắt siêu cấp chờ mong: "Ngài có vừa lòng với những gì mình thấy không?"

Vi Nhi Pháp: "........" Giọng điệu của tiểu cô nương thế nào cứ thấy là lạ, nhưng nó hoàn toàn không nghĩ ra được.

Đối diện với đôi mắt tràn ngập chờ mong của tiểu cô nương, lỗ tai Vi Nhi Pháp giật giật.

A.

Nó thật sự rất muốn nói.

Cái yếm kiểu này........

........

"bia叽"BHTT - Edit Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc - Chương 262
Tiểu lỗ tai run run của Vi Nhi Pháp bị nắm.

Vi Nhi Pháp nhìn quan hốt phân Hạ Ngư niết tai mình, vẻ mặt giả bộ rất nghiêm túc như đang kiểm tra tai nhưng thật ra trong mắt đầy vẻ ***: "......" = =.

Hạ Ngư: "!!!"

Nắm được tai rồi!! Mềm nhũn thoải mái quá!! Siêu ngầu!

Tay tiểu cô nương mềm mại, niết lên hai tai lành lạnh của nó, ấm áp như được nhiễm ánh mặt trời.

.....Quên đi.

Nó vung vẩy cái đuôi, rụt rè lại tao nhã ngồi xuống: "Meow meow."

Ta đói rồi.

Yếm gì đó.

Được phép dùng đi.

Hạ Ngư !!!

Từ từ, để ta sờ thêm hai cái! Lại sờ thêm hai cái thôi.......

Hoan Hỉ bị nắm tai tỏ vẻ như không có việc gì, liếm móng vuốt, năm cái móng sắc bén loé lên hàn quang.

"Meow meow." Ăn cơm.

Không thì ta sẽ làm chuyện xấu nha.

Nhưng mà.

Hạ Ngư hoàn toàn không get được chút uy hiếp nho nhỏ của Hoan Hỉ.

Rõ ràng chính là đang liếm móng vuốt mà.
Không hiểu sao Hạ Ngư lại nhìn ra khí phách vết đao liếm huyết của một con mèo kiếm khách.

Hạ Ngư: !!!

Mèo nhà ai cool ngầu như thế!! Là nhà ai!!

Là nhà nàng!! Là nhà Hạ Ngư nàng!! Của nàng! Nhà nàng a a a!! Thổ bát thử thét chói tai!BHTT - Edit Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc - Chương 262

Vi Nhi Pháp phát hiện, quan hốt quân Hạ Ngư gặp uy hiếp rồi lại không có chút tự giác nào mình bị uy hiếp, ngược lại "oa" một tiếng, đôi mắt lập loè phát sáng.
Vi Nhi Pháp: "................."

Vi Nhi Pháp như thấy được đám fan ngao ngao gào rú mỗi lần kênh tuyên truyền của đế quốc phát livestream cảnh mình lên chiến trường gϊếŧ địch.

.......Dừng lại.

Hạ Ngư mê mẩn mèo nhỏ xong, cũng giật mình nhận ra nếu không ăn cơm, cơm sẽ lạnh mất.

Hạ Ngư liền bế Vi Nhi Pháp lên bàn ăn.

Trước mắt Hạ Ngư.

Canh trứng cà chua mỹ vị, màu sắc tươi sáng xinh đẹp, mùi chua ngọt mê người, cơm chiên cà chua tôm nõn ngon miệng, hạt cơm trơn bóng mềm mại, vị chua ngọt của cà chua hoàn mỹ dung hợp với từng hạt cơm trong ngần, thịt ba chỉ cuốn lấy miếng cơm hoà với tương cà chua tan thành mỹ vị trên đầu lưỡi.......

Mà trước mắt Vi Nhi Pháp.

Thuần một bát cơm mèo.

Điểm thêm cái trứng chim xinh đẹp.

Ngoài ra không còn gì nữa.

.......

Vi Nhi Pháp: "........" =皿=

Nàng muốn đá bay bát cơm mèo!
Ai nói mèo chỉ có thể ăn cơm mèo!!

Nó có thể giống những con mèo kia sao!! Có thể giống nhau sao!!?

Ngược đãi mèo!! Tiểu cô nương ngược đãi mèo!!

Hạ Ngư cầm lấy muỗng nhỏ chuẩn bị ăn cơm lên liền phát hiện Hoan Hỉ trước kia đặc biệt thích ăn cơm mèo, lúc này lại đối với việc nàng bỏ thêm một cái trứng gà lên cơm lại thờ ơ.

Ngược lại như hổ rình mồi đối với cơm chiên và canh trứng trước mặt nàng.

Hành vi cụ thể là, hai cái tai mèo mẫn cảm dựng thẳng lên, cái đuôi vung qua trái một chút, lại vung qua phải một chút, đồng tử trong con mắt màu vàng kim trợn to, tràn đầy đều là.......cơm chiên của nàng.

Hạ Ngư: "......"

Hạ Ngư thoạt nhớ lại chuyện Hoan Hỉ ăn vụng cà tím.

Hoá ra Hoan Hỉ là con mèo nhỏ tham ăn, thích ăn vụng.

Nhưng mà!

Cơm chiên có muối, mèo không thể ăn được =皿=!
Vì thế Vi Nhi Pháp liền thấy, sắc mặt Hạ Ngư thoạt cái trở nên cảnh giác, hành vi cụ thể biểu hiện là, vươn tay che mất cơm chiên.

Tiểu cô nương vươn cái muỗng nhỏ, ở ngay trước mặt nó, múc một muỗng cơm đầy bỏ vào miệng.

Nước sốt cà chua trơn mềm chua ngọt hoà với tôm nhuyễn bóc vỏ, lan tràn giữa răng lưỡi.

Hạ Ngư hưởng thụ đến nheo lại đôi mắt hạnh, đầu lưỡi phấn nộn liếm nước sốt dính trên môi, nói với Hoan Hỉ: "Ăn ngon thật đó."

Vi Nhi Pháp: "......" =口=

Vi Nhi Pháp: "!!" =皿=

Đáng giận a a a a a a tiểu nha đầu quá xấu đi!!

Không cho nó ăn lại còn cố ý chọc nó!!

......

Còn, còn quyến rũ nó!!

Tiểu cô nương cầm thìa, đôi mắt cong cong: "Hoan Hỉ, mau nhìn ta ăn cơm này."

Vi Nhi Pháp: "......"

Đều nói tú sắc khả xan.

(*sắc đẹp có thể thay cơm ăn)

Lúc Hạ Ngư cười rộ lên, lúm đồng tiền nơi khoé miệng thực ngọt, ẩn trong đôi mắt hạnh là ánh mặt trời rực rỡ cùng ngàn vạn sao trời.
Vi Nhi Pháp chậm rãi cúi đầu, bắt đầu ăn cơm mèo, đôi kim đồng lại giật giật.

Hạ Ngư nhìn thấy Hoan Hỉ ngoan ngoãn ăn cơm, nhẹ nhàng thở ra, cũng bắt đầu đứng đắn ăn cơm.

Vi Nhi Pháp lặng lẽ giương mắt nhìn qua.

Tiểu cô nương ăn cơm thật ra trung quy trung củ, mái tóc đen mềm mại được búi lên, được hai cái kẹp có màu sắc trùng với màu váy giữ lại, sống lưng thẳng tắp, tựa như tiểu thục nữ của những thế gia mà Vi Nhi Pháp đã từng thấy trước kia.

Nhưng mà những tiểu thục nữ Vi Nhi Pháp đã gặp qua, đều không đáng yêu như Hạ Ngư.

Vi Nhi Pháp chậm rãi hoạt động, đôi kim đồng lại không kìm được nhìn chằm chằm đôi môi phấn nộn của tiểu cô nương. Nhìn trong chốc lát, Vi Nhi Pháp cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, lại cúi đầu thật thấp, móng vuốt giật giật, nguyên lực được tinh tế câu ra.
Mấy ngày nay, mảnh thứ hai của lõi chip nguyên lực của nó đã dính lại ít nhiều, khiến nó có thể hơi vận dụng được một chút lực lượng.

Tiểu cô nương thích trêu đùa nó như thế, nó cũng muốn giỡn với tiểu cô nương.

Hạ Ngư không chú ý Hoan Hỉ đang muốn dở trò. Nàng đang tự hỏi làm thế nào để cắt móng cho Hoan Hỉ. Tuy Hoan Hỉ siêu cấp ngoan, cũng không cào người, nhưng móng vuốt của mèo mà dài quá rất dễ gẫy, đến lúc đó sẽ tổn thương xương cốt, lại càng đau hơn.

Ở xung quanh cũng không có thứ gì có thể cho Hoan Hỉ mài móng.

......Thật ra cũng không phải không có.

Hạ Ngư nhìn thoáng qua bàn cho mèo cào mà từ lúc mua về đến giờ Hoan Hỉ chưa thèm liếc một lần, có chút u buồn thở dài.

Không biết có phải do ảo giác hay không, lúc nàng đem món đó cho Hoan Hỉ, cứ cảm giác trên mặt Hoan Hỉ tràn đầy vẻ ghét bỏ, hơn nữa cho tới giờ cũng chưa từng chơi món đồ đó qaq.
Hu hu hu hu nàng cũng muốn Hoan Hỉ nhà mình giống mèo nhà khác, hoạt bát đáng yêu thích nghịch miếng cào móng, thích chơi với cần câu mèo.

Hạ Ngư đang u buồn vì mèo nhà mình không hoạt bát như mèo nhà người khác, bỗng nhiên nghe được từ bếp truyền đến một tiếng "cạch".

Hình như có thứ gì đó rơi.

Hạ Ngư: "??? Tiểu Quả?"

Tiểu Quả không hề có động tĩnh.

Bởi vì động tĩnh đến từ phòng bếp, Hạ Ngư liền đi đến đó nhìn xem.

Nàng thật ra không lo lắng có kẻ xấu, yêu lực của nàng cũng không yếu.

Đi vào bếp, Hạ Ngư "A" một tiếng, thì ra là cái thìa rơi xuống.

Nàng kỳ quái nhặt lên, rửa sạch, bỏ lại chỗ cũ, mấy cái thìa này nàng đã để tử tế, sao lại đột nhiên rơi nhỉ?

Chẳng qua Hạ Ngư cũng không để chuyện này trong lòng, cảm thấy có thể là do mình để không cẩn thận, lại quên mất.
Lúc Hạ Ngư từ trong bếp đi ra.

Hạ Ngư: "......."

Hạ Ngư: "???"

Cơm chiên của nàng đâu??

Trên bàn trong phòng khách, đĩa cơm chiên trống trơn, trong chiếc chén nhỏ đựng canh trứng, một giọt nước cũng không thừa.

À, mèo cũng không thấy đâu.

.......

A chết tiệt, a Hoan Hỉ trộm mất cơm chiên rồi!!!

Hạ Ngư nhìn thoáng qua tô cơm mèo rỗng tuếch.

Hạ Ngư: "........."

Nó dĩ nhiên ăn hết cơm mèo rồi lại còn muốn ăn vụng đồ ăn của nàng t皿t, nàng mới chớp mắt một cái đã hết sạch rồi!! Quá đáng nha!!

Vi Nhi Pháp liếm liếm móng vuốt, thực tuỷ biết vị.

Trong bụng no căng, tràn đầy, nặng lượng ấm áp theo bụng lan tràn khắp nơi, làm cho toàn bộ thân mèo của nó đều siêu cấp thoải mái.

Nhân tố bạo động cũng trở nên đặc biệt phục tùng, mảnh hạch tâm thứ hai đã liền lại, mảnh  bị vỡ thứ ba cũng đang chậm rãi lại gần.
Vi Nhi Pháp nghĩ.

Ai bảo tiểu cô nương cố ý làm nó thèm. =.=

Hừ.

Nó nhớ rõ trong nồi vẫn còn nhiều cơm lắm mà, tiểu cô nương mới múc ra một đĩa nhỏ mà thôi, một người căn bản ăn không hết.

Vi Nhi Pháp nhắm mắt lại, thoải mái lăn một cái, lúc mở mắt ra, sau cổ bị người nhấc lên.

Vương Thượng đại nhân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, trong nháy mắt toàn bộ thân mèo đều không dám động.......

Bị nắm vận mệnh ngay sau cổ jg

Hạ Ngư nhìn chằm chằm nó, chỉ vào chứng cứ phạm tội -- cái bàn trống trơn: "Mèo hư, ăn vụng này."

Vi Nhi Pháp: "Meow meow." Ngon lắm.

Kỳ thật Hoan Hỉ ăn cơm của nàng cũng không sao cả, Hạ Ngư thậm chí còn có thể thật cao hứng vì nó thích ăn món ăn mà nàng làm, nhưng cơm chiên nhiều dầu nhiều muối, Hoan Hỉ ăn nhiều như thế, sợ sẽ bệnh mất.

Hạ Ngư nói: "Lần sau không được ăn nhiều như vậy, sẽ bệnh đó."
Vi Nhi Pháp: "Meow meow meow meow." Sẽ không bệnh đâu.

Hạ Ngư: "......"

Hạ Ngư không hiểu sao từ ánh mắt của Hoan Hỉ đọc được ý niệm có chết cũng không hối cải.

Rốt cuộc nàng sợ nó đau, không nắm gáy nó nữa, ôm mèo nhỏ vào lòng, quyết định nghiêm túc dạy: "Ngươi không thể ăn....uhm."

Vi Nhi Pháp vừa nhấc cái đầu nhỏ lên, liền đụng phải môi nàng.

Trái tim Vi Nhi Pháp rung lên mãnh liệt, trong đầu theo bản năng xẹt qua dáng vẻ mê người khi tiểu cô nương liếm môi.

Trong nhất thời, một thứ cảm giác rục rịch tràn ngập trong lòng, nó nhìn hai mắt trong suốt mờ mịt của Hạ Ngư, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một chút.

Bờ môi tiểu cô nương ấm áp thơm thơm, hơi thở tươi mát thoải mái như khí trời, tưới tắm khiến toàn bộ thân mèo của Vi Nhi Pháp trở nên suиɠ sướиɠ, mảnh vỡ thứ ba của con chip chậm rãi dính liền, nhân tố bạo động im ắng dị thường.
Vi Nhi Pháp không biết, đó là yêu khí của Hạ Ngư.

Thứ hơi thở tươi mát đó tưới vào cơ thể của Vi Nhi Pháp, nhân tố bạo động trong thân thể như bị cảm hoá, làm cho nó cảm thấy thoải mái dị thường.

Hạ Ngư bừng mở to hai mắt.

Trên đầu lưỡi của mèo nhỏ có đám gai nho nhỏ, cảm giác hơi nhám, lại có sự dịu dàng nói không nên lời.

Trước kia Hoan Hỉ hôn trộm nàng, nàng đều không có cảm giác, nhưng lần này, hình như có hơi, không hiểu sao không giống lắm.

Hạ Ngư: "Ngươi lại trộm hôn ta......"

Vi Nhi Pháp cúi đầu, rúc vào lòng Hạ Ngư.

Phải rồi.

Ta lại trộm hôn ngươi, ngươi tha thứ cho ta chứ?

(cont)

---------------------------

Bách Linh: Tui cảm thấy edit bộ này bị bội thực đường =))) 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương