*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nó cứ thế, nửa thân thể ngâm trong nước, căn bản hẳn sợ hãi, nhưng nó nhìn nàng, giống như không còn sợ nữa.

Cứ như vậy nhìn nàng, đôi mắt hiếu kì lại ôn nhu.

Thậm chí có ba phần tâm động cùng thâm tình.

Hạ Ngư bị nhìn hơi ngẩn ra, theo sau cười nhạo mình, nuôi mèo nuôi đến ngốc rồi.

Khoé miệng nàng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng, nàng đưa tay ra: "Đừng sợ nha, nước không đáng sợ chút nào."

Nàng là cá, trời sinh thích nước.

"Meow meow ~" Vi Nhi Pháp nhẹ nhàng kêu một tiếng, nó không sợ nước, nó chỉ là chán ghét mà thôi.

Nước sẽ đem bộ lông ngươi thích biến thành bộ dáng xấu xí này.

Hạ Ngư lại bị Vi Nhi Pháp kêu đến tâm thần nhộn nhạo, nàng cười rộ lên, lộ ra một cái răng hổ nho nhỏ: "Ngoan quá."

"Quan hốt quân tốt luôn thưởng phạt phân minh." Hạ Ngư cười vừa ngọt lại đáng yêu, nàng vươn tay: "Ta biến ma thuật cho Hoan Hỉ xem nha."


Ma thuật?

Sau đó, Vi Nhi Pháp mở to hai mắt.

Đầu ngón tay hồng hồng của tiểu cô nương sáng lên ánh huỳnh quang màu lam xinh đẹp.

Dưới ánh huỳnh quang kia, có một loại lực lượng ôn nhu bình hoà, Vi Nhi Pháp ở bên cạnh nàng, chẳng sợ chỉ tiếp cận cỗ lực lượng đó, cũng vẫn cảm thấy vô hạn bình thản.

Đầu ngón tay Hạ Ngư hơi giương lên, nước trong bồn tắm nhỏ trong nháy mắt theo động tác của nàng mà vọt nên một dòng nước xinh đẹp, dòng nước ở giữa không trung cuộn lại, cuối cùng, biến thành hình một con mèo.

Con mèo kia sáng lên lam quang, lại điểm xuyết những đốm sáng, có phần giống sao trời sáng rực trong màn đêm, lại giống như vô vàn điểm sáng dưới biển sâu.

Những đốm sáng nhạt nhỏ vụn đó ngưng tụ trên chóp tai, bốn móng cùng cái đuôi, lại ở trên lưng ngưng tụ thành hoa văn nhàn nhạt.


Hạ Ngư cong cong mắt: "Đây là Hoan Hỉ nha."

Vi Nhi Pháp nhìn Hạ Ngư.

Hai má tiểu cô nương được hào quang chiếu rọi, xinh đẹp cực kỳ.

Đã nhận ra ánh mắt Hoan Hỉ, Hạ Ngư mỉm cười, đầu ngón tay hơi động, hình mèo nhỏ đột nhiên rời rạc tản ra, vô số tinh quang ngưng tụ, ở dưới ngọn đèn phản chiếu từng đạo cầu vồng ấm áp, hơi nước ngưng tụ, biến thành một hình cá nho nhỏ.

Hạ Ngư chỉ vào nó, nói: "Đây là ta."

Ngư.....

Vi Nhi Pháp một bên vụиɠ ŧяộʍ vẩy nước trên người, một bên nghĩ, tiểu cô nương là đang nói tên của nàng sao?

Nghĩ vậy, quả thật chuẩn xác.

Hạ Ngư búng tay một cái, nước ngưng tụ thành con cá ở trên đầu Vi Nhi Pháp rầm một cái rơi xuống đầu nó.

Bộ lông vừa mới rũ một chút lại nháy mắt ướt đẫm.

Vi Nhi Pháp: "................" =皿= Ta muốn ăn cá nha.


Hạ Ngư đổ một chút xà bông tắm cho mèo ra: "Đến nha, tẩy lông nào ~"

Vi Nhi Pháp ở trong bồn tắm bị đột nhiên vo tròn xoa nắn: "............."

Chờ chờ chờ chờ đã !! Nơi đó không thể sờ a!! A --

Tắm cho mèo xong, Hạ Ngư dùng một chiếc khăn lông mềm mại bao lấy mèo nhỏ, bọc thành một bọc lớn như trẻ con.

Giữa khăn tắm mềm mại màu vàng lộ ra một cái đầu mèo với đôi mắt to tròn, và cả đôi tai còn nhỏ giọt tinh tế bọt nước.

Giống như tắm xong một cái liền nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.

(*như kiểu mất hồn)

Bây giờ Vi Nhi Pháp còn có thể cảm giác được đôi bàn tay dịu dàng xoa nắn nơi nơi trên người.

Quả thật là sự tra tấn ôn nhu.

Muốn mạng mèo.

Hạ Ngư đem cái bọc khăn kia ôm vào lòng, lau khô lông cho nó.

Ngay từ đầu Vi Nhi Pháp phản kháng hai cái tượng trưng, sau đó liền thoải mái lăn trong lòng Hạ Ngư, lộ ra cái bụng tuyết trắng để cho nàng lau nước.
Hạ Ngư: !!!

Hạ Ngư xấu tính xoa nắn cái bụng Hoan Hỉ một chút.

Mèo nhỏ trong nháy mắt như bị chạm vào khu cấm, mắt mèo trừng lớn, bốn cái chân ôm tay nàng.

Tay mèo mềm mềm, nháy mắt lúc ôm tay nàng, Hạ Ngư cảm thấy mình quả thực.......

Thích chết mất!!

Vi Nhi Pháp phát ra một tiếng kêu phẫn nộ hư hư thực thực, nhưng cẩn thận nghe một chút, lại có điểm cảm giác lười biếng thoải mái, bốn móng vuốt ôm lấy tay tiểu cô nương, lật người, làm bộ cắn Hạ Ngư, nhưng đầu lưỡi hơi cuốn, liếm liếm đầu ngón tay phấn hồng của nàng.

Bàn tay tiểu cô nương vừa mềm vừa trơn mịn, vừa rồi vuốt ve một chút quả thật dọa nó nhảy dựng.

Nhưng mà.......

Thật thoải mái a.

Hạ Ngư dùng khăn tắm lau lông cho nó rồi, lông trên người nó như lá thông, sợi nào sợi đấy dính vào cùng một chỗ, toàn thân mèo chỗ khô chỗ ướt.
Nàng lấy khăn tắm xuống, Tiểu Quả phi thường tự giác lại đây cầm khăn tắm đi, đưa máy sấy cho nàng.

Máy sấy vừa mở.

Vi Nhi Pháp: "......."

Nó quả thực cảm giác toàn bộ thân mèo sắp bay cả lên! Oa á á á á --

Vi Nhi Pháp liếc một cái liền thấy khoé miệng tiểu cô nương nghẹn cười, nghiêm trang sấy lông cho nó.

=皿=!

Chờ mèo lông lá thông sấy thành mèo lông mềm mềm xốp xốp rồi, Hạ Ngư hung hăng vuốt lông mèo một cái.

Cảm giác bồng bềnh mềm mại!!!

Đáng yêu quá!!

Nàng thật sự muốn vuốt lông mèo đến kiệt sức qaq.

Chờ sấy lông cho mèo xong, Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ lên, đặt vào ổ mèo.

Vi Nhi Pháp không muốn cách Hạ Ngư xa quá, lập tức nhỏm dậy từ ổ, chạy đến bên chân Hạ Ngư, dùng bộ lông mềm cọ mắt cá chân của nàng.

Đương nhiên, có thể nghiệm lần trước vừa nhấc đầu không cẩn thận nhìn thấy cấm khu nào đó, cho dù biết lần này Hạ Ngư mặc quần đùi, Vi Nhi Pháp cũng không dám ngẩng lên nhìn.
"A, mau vào đi, Hoan Hỉ ngươi tắm rồi đừng cọ loạn, trên người ta dơ lắm."

Hạ Ngư lại không ngại phiền đem nó đặt vào ổ, sau đó tìm một món đồ chơi mèo cho nó.

Đồ chơi cho mèo là một con cá chép màu đỏ.BHTT - Edit Sủng ái nơi đầu quả tim của miêu Đại Thống Lĩnh - Sở Thất Mặc - Chương 233

Vi Nhi Pháp cũng không thèm nhìn món đò chơi mèo, cứ nhìn chằm chằm Hạ Ngư.

Bởi vì tắm rửa cho nó, quần áo trên người Hạ ngư bị ướt một nửa, dấu chân mèo bị nó dùng nước sốt cà ấn lên vẫn còn trên ngực.
Hạ Ngư ngồi xổm xuống trước giỏ trúc, đem món đồ chơi cho mèo bỏ vào ổ của nó: "Ngươi ngoan ngoãn ở trong này nha."

Vi Nhi Pháp chụp bay món đồ chơi kia: "Meow meow." Không muốn.

Hạ Ngư: "........"

Được rồi.

Mèo nhỏ tuỳ hứng, Hạ Ngư cũng thích chiều nó. Nàng đứng lên, Vi Nhi Pháp liền đi theo.

Lão bà ở nơi nào nó đương nhiên phải ở đó chứ sao.

Thẳng đến khi Hạ Ngư tới cửa phòng tắm, ngón tay trắng nõn kéo góc áo lên, lật tay đem áo ngủ ngắn ngủn cởi xuống, sau đó xoã mái tóc ra.

Vi Nhi Pháp bất ngờ không kịp phòng, nháy mắt thấy được tấm lưng tiêm gầy trắng nõn đến sáng lên của tiểu nữ hài, mái tóc đen dài như vẩy mực xoã xuống, điểm thêm khôn cùng diễm sắc cho tấm lưng trắng nõn kia.

Móng vuốt của Vi Nhi Pháp cứng đờ tại chỗ.

Hạ Ngư một bên cởϊ qυầи áo trên người, một bên cười đùa giỡn mèo nhỏ: "Thế nào Hoan Hỉ, cùng tắm với ta......."
Nàng vừa nói xong quay đầu lại.

Con mèo nhỏ dính như keo kia đã không thấy tăm hơi.

Hạ Ngư: ???

Hạ Ngư thay áo ngủ mềm mại ló đầu ra, liền nhìn đến trong ổ mèo bằng trúc ở bên ban công có một con mèo tam thể đang dùng hai chân ôm mặt, đưa lưng về phía nàng, cái đuôi cụp xuống, một bộ tự bế.

Hạ Ngư: ???

Đây có ý là muốn nghỉ ngơi sao?

Hạ Ngư không hiểu sao có điểm mất mát.......Mèo nhỏ không dính nàng nữa nè qaq.

Kỳ thật tắm rửa cùng mèo nhỏ gì đó, cũng không có gì không tốt nha.

Hạ Ngư bỗng nhiên có chút hối hận, vì cái gì tắm cho mèo nhỏ trước chứ, người nhà nói phải lắm, cùng nhau tắm rửa mới đúng.

Dù sao cá ở trong một vùng biển đều cùng nhau tắm rửa đó thôi qaq.

Kia lần sau liền cùng tắm mới được!

***

Mà bên phía Bạch gia.

Bệnh tình của Bạch Thịnh đã khỏi không sai biệt lắm.
Bạch Khúc một bên chăm sóc nàng, một bên thay nàng quản lý sự vụ của Bạch gia.

Mà không bao lâu sau.

Bạch hà sắc mặt phức tạp tiến vào.

Bạch Khúc đang xử lý văn kiện, nghe tiếng nâng mắt lên.

Bạch Hà đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa cho Bạch Khúc một phong bao trong suốt chứa tư liệu: "....Đây là đơn xin thân phận chính thức của Hạ tiểu thư."

Bạch Khúc nao nao: "Hạ tiểu thư...muốn xin thân phận chính thức của Ngưu Ngưu tinh?"

"Ngươi có biết vì sao không?"

"Có." Bạch Hà do dự một chút, bổ sung: "Hình như bởi vì Hạ tiểu thư muốn ở trên mạng làm.......mỹ thực chủ bá."

Đồng tử Bạch Khúc hơi co rụt lại, đối với số liệu của văn kiện này, cây bút trong tay lâm vào do dự.

Nàng đương nhiên có thể thoải mái thông qua đơn này, đối với Bạch gia một tay che trời ở Ngưu Ngưu tinh mà nói, đây quả thực chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi.
Nhưng mà....

Vấn đề là, thông qua phần văn kiện này, sau lưng sẽ có ý nghĩa gì.

Nay Vương tinh thế cục không rõ, từ sau trận chiến ngoài thành hoang, đối ngoại vẫn như cũ là Vương Thượng nắm quyền, nhưng trên thực tế là Kim Vũ ra lệnh.

Trước kia tuy Vương Thượng không để ý tới triều chính, nhưng cũng sẽ không đem mọi chuyện đều giao cho Kim Vũ -- tỷ như quyền quân sự.

Vương Thượng đối với trùng tộc vẫn đều chủ trương tuyệt đối chiến tranh cùng xâm lược, đối với hành tinh của vương quốc mình, sẽ không cho phép nửa phần thoái nhượng.

Ai phạm ta một thước, ta gϊếŧ kẻ đó một trăm vạn trượng.

Nhưng mà hiện tại.

Vẫn luôn giữ thái độ lấy Vương Thượng làm chủ, nay bỗng nhiên có chút dao động.

Bên phía Vương tinh, dĩ nhiên chuyền ra tin tức nghị hoà với trùng tộc.

Thân là một thành viên của Ngưu Ngưu tinh cầu ở biên cương, Bạch Khúc sẽ không cho phép nghị hoà cùng trùng tộc!
Nhưng một khi mệnh lệnh của Vương hạ xuống, chuyện đó sẽ không thể xoay chuyển.

Đương nhiên, việc này tựa hồ không có quan hệ gì nhiều với Hạ Ngư.

Nhưng mà, sự tồn tại có thể chuyển hoá ước số bạo động thành nguyên lực sẽ làm thú nhân toàn đế quốc lâm vào tuyệt đối điên cuồng!

Sự tồn tại của Hạ Ngư, là một quả bom nổ chậm.

Nếu dùng sai, sẽ tạc nổ đế quốc hôi phi yên diệt, dùng đúng, như vậy dưới lực lượng của quả bom này, trùng tộc sẽ chạy trời không khỏi nắng.

Liều thuốc thúc đẩy này liệu sẽ sinh ra dạng ảnh hưởng gì tới thế cục của đế quốc cùng vũ trụ thì cũng vẫn chưa biết được.

Nhưng mà, vô luận có ảnh hưởng gì, dưới thời điểm thế cục của đế quốc chưa rõ ràng đã đem Hạ Ngư bại lộ trước người khác đều là lựa chọn không sáng suốt.
Bạch Khúc nhìn văn kiện, do dự nửa ngày, cuối cùng, lắc lắc đầu.

"Trước từ chối đi."

Tuy rằng như vậy có lỗi với Hạ tiểu thư.

Nhưng mà......

Mặc dù ôm tâm tình lo cho dân cho nước, nhưng không thể phủ nhận trong lòng Bạch Khúc còn đánh một bài tính toán nhỏ nhặt. Nàng nghĩ, Hạ Ngư tứ cố vô thân, không có bạn bè gì, gặp được khó khăn tự nhiên sẽ nghĩ đến Bạch gia.

Thời điểm nó, Bạch Khúc nàng lại biết thời biết thế, trao đi nhân tình, cũng không có gì không tốt.

***

Vi Nhi Pháp cuộn tròn trong ổ, tràn đầy đầu óc đều là tấm lưng trắng sữa thon gầy cùng vòng theo mảnh khảnh của tiểu cô nương.

Đường xương bướm xinh đẹp kia, còn cả mái tóc theo bả vai mượt mà chảy xuống, giống một cái móc câu, câu lòng nó ngứa ngáy.

Nó nhắm mắt lại, làm mình cố gắng thanh tịnh.
Nhưng người kia không ở bên cạnh, nó căn bản rất khó tĩnh tâm, nhân tố bạo động lại bắt đầu thong thả tàn sát bừa bãi, làm lòng nó càng loạn. Trong đầu nó, đều là chiếc giường lớn màu đen ở Vương tinh, thiếu nữ nằm trên đó, mắt hạnh như nước, quyến rũ lại ôn nhu nhìn nó, đầu ngón tay phấn hồng, mím môi cười ngọt ngào với nó.

Vi Nhi Pháp chợt mở mắt, vuốt mèo hung hăng dẫm xuống, nệm mềm mềm lún xuống một vết lõm.

Vừa nhấc mắt liền thấy Hạ Ngư tắm rửa xong, mặc một bộ áo tắm màu trắng đi ra.

Tựa hồ là bởi vì ở nhà của mình, tiểu cô nương mặc tuỳ ý lại thoải mái, mái tóc còn vương bọt nước tuỳ tiện bới lên thành một cục tròn nhỏ, hơi nước nhỏ vụn bốc hơi, làm cho hai má nàng phấn nộn lại căng mịn, áo choàng tắm màu trắng ngắn ngủn chỉ vừa đủ che đậy hai đùi thon gầy, bàn chân trắng nõn dẫm lên dép xăng đan, ngón chân giống vỏ sò xếp hàng cùng một chỗ, đáng yêu lại mê người.
Vi Nhi Pháp nhìn chằm chằm Hạ Ngư, cảm giác trái tim mình quả thực sắp quá tải!!

Hạ Ngư nhìn đến nó, lập tức mím môi nở nụ cười. Nàng sấy tóc xong, đi lên ôm nó vào lòng, cuộn mình trên sô pha.

Mái tóc sạch sẽ mềm mại thả xuống, một nửa dừng trên người nó. Hơi thở trong veo ấm áp của tiểu cô nương trong nháy mắt tràn ngập chóp mũi mẫn cảm của nó.

Vi Nhi Pháp kinh ngạc nhìn Hạ Ngư.

Chưa từng có một khắc nào khát vọng như thế.

Nó muốn nàng.

Nó muốn mau chóng khoẻ lên, nó không muốn lại tiếp tục làm mèo.

Nó muốn nàng thuộc về nó.

Chỉ thuộc về nó.

Hạ Ngư phát hiện ánh mắt của Hoan Hỉ cứ nhìn mình chằm chằm, khoé miệng bất giác cong lên: "Ngươi đừng nhìn ta nha, ngươi vừa nhìn, ta đã muốn cười."

Vi Nhi Pháp nghĩ.

Ta đây nhìn ngươi nhiều hơn.

Ngươi cần phải vẫn cười nha.
Ngươi cười rất ngọt.

Ta thực thích.

Hạ Ngư cười cười, bỗng nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện, Hoan Hỉ thật sự vẫn luôn nhìn nàng.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp nó, ở phế tích hoang dã hỗn độn ấy, mình đầy thương tích, trong mắt toàn sát ý.

Nhưng hiện tại nó xem nàng.

Thật ôn nhu.

Nó giống như đem ánh sáng ôn nhu nhất toàn vũ trụ đều rót vào đôi hoàng kim đồng đang dừng trên người nàng kia.

Hạ Ngư giật mình, phục hồi lại tinh thần, nửa thật nửa giả nói: "Đều nói trên thế giới này ảo tưởng lớn nhất là mèo yêu ta. Hoan Hỉ, ngươi có yêu ta không?"

Vi Nhi Pháp: "Meow meow meow meow." Yêu ngươi.

Ta không yêu bất kì một tinh cầu nào ở vũ trụ này.

Nhưng mà ta yêu ngươi.

Ánh mắt Hạ Ngư cong lên: "Là meow meow meow meow meow, ngươi yêu ta.......Dù sao ta nghe được nha."

Cho dù Hoan Hỉ chỉ meow meow meow meow hai cái, kia khẳng định cũng không phải [không yêu]! Chắc chắn nó đang nói [yêu ngươi]!
Nàng ôm nó vào trong ngực, thật chặt: "Ta cũng yêu ngươi nha, Hoan Hỉ."

Ở tinh cầu cùng vũ trụ cô độc này.

Ta chỉ yêu mình ngươi.

Hết chương 23

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương