Tiểu cô nương cũng không sờ nó nữa!!!

"Hoan Hỉ không quá thích người khác tranh cơm với nó." Hạ Ngư có chút ngượng ngùng: "Chẳng qua ta có thể làm thêm một phần nữa cho các ngươi."

Bạch Hà cũng bất đắc dĩ, nhưng nhìn Hạ Ngư coi trọng con mèo kia như vậy, nàng cũng không tiện có ý kiến gì, vì thế nói: "Không còn kịp rồi Hạ tiểu thư, hoặc là ngươi trực tiếp đi qua, nguyên liệu nấu ăn cùng phòng bếp ta đều chuẩn bị tốt rồi, ngươi trực tiếp đến đấy làm một phần được không?"

Hạ Ngư đồng ý.

Dù sao người ta đã đồng ý trị liệu miễn phí cho mèo nhỏ, nàng làm một phần cơm mà thôi, cuộc mua bán này không chỗ nào không có lời.

Nhờ phúc của Bạch Hà, Hạ Ngư được người cung kính mời lên một chiếc xe bay, đi tới chủ thành C ngầm dưới đất.

Đây là toà thành được kiến tạo dưới lòng đất, thậm chí thoạt nhìn còn phồn hoa hơn cả trên mặt đất.


Hạ Ngư được cung kính thỉnh xuống xe, Bạch Hà đưa nàng đến phòng bếp.

Phòng bếp rất mới, sạch sẽ, dụng cụ cũng đầy đủ hết. Hạ Ngư thấy được vô số dụng cụ nấu nướng được dùng ở Trái Đất trước kia, cả nguyên liệu nấu ăn hay thịt thà cũng đều tươi mới.

Bạch Hà phi thường có ánh mắt thả một cái ổ màu vàng nhạt rất thoải mái ở trong một góc bếp.

Hạ Ngư ôm Hoan Hỉ ra khỏi rổ trúc, đặt vào ổ.

Mèo nhỏ tam thể ba màu đen trắng vàng rúc ở cái ổ màu vàng, phòng bếp sắc điệu lạnh như băng lập tức liền ấm áp hẳn lên.

Vi Nhi Pháp cực kỳ tâm cơ cuộn tròn mình thành một đoàn ấm áp, đem mảnh màu vàng màu ấm nhất trên lưng kia lộ ra để dụ dỗ Hạ Ngư.

Nó đã sớm phát hiện, Hạ Ngư đặc biệt thích phần lông màu vàng trên lưng mình, mỗi lần vuốt nó, ngón tay đều theo bản năng dừng ở phần lông đó lâu hơn một chút.


Hừ.

Hạ Ngư càng nhìn càng thích, hận không thể vuốt thêm vài cái, nhưng nàng hoàn toàn thanh tỉnh, biết công việc của mình là gì.

Vì thế nàng sờ sờ đầu nó, mở hộp cơm ra đặt trước mặt nó: "Chờ chút, ta rất nhanh có thể chuẩn bị xong."

Vi Nhi Pháp: "........................"

Móng vuốt của Vi Nhi Pháp rơi vào ổ.

Cho nên, nó dụ dỗ thất bại sao?

Cảm giác thất bại trong nội tâm còn chưa kịp phát tán, mùi cơm mèo liền hấp dẫn nó. Nó cúi đầu nhìn lên, hộp cơm mà Hạ Ngư làm riêng cho nó được đặt trên mặt đất, bày biện rõ ràng.

Ổ mèo cũng không cao, nó chỉ cần duỗi đầu ra là có thể ăn đến.

Vi Nhi Pháp nhìn thoáng qua Hạ Ngư đang nấu cơm.

.......

Không được! Không thể như vậy! Rất xấu!!

Nó vô thanh vô tức nhảy xuống, cơn đau đớn do xương cốt sai lệch vị trí cùng bắp thịt xé rách lan tràn, nó nhẫn nhịn, cúi đầu, từ từ ăn.


Cơm mèo rất thơm, cũng thực thích hợp trạng thái của Vi Nhi Pháp hiện tại.

Nhân tố bạo động vẫn luôn ở trong cơ thể, đánh lung tung khắp nơi khiến nó táo bạo nóng nảy vô cùng kia, nhờ cơm mèo mà an ổn rất nhiều. Vi Nhi Pháp ăn xong cơm, rúc trong ổ, không quá muốn nhúc nhích.

Trung tâm chứa nguyên lực trong trái tim nó bị Kim Vũ đánh nát, cho nên hiện tại, nguyên lực cùng nhân tố bạo động phân tán rời rạc quấy phá khắp nơi, khiến nó ngay cả hô hấp cũng đau. Nhưng rất ít người biết, đời này của Vi Nhi Pháp, thứ nó am hiểu nhất kỳ thật không phải chiến tranh, mà là nhẫn nại.

Cơm mèo chậm rãi tiêu hoá trong dạ dày, một loại lực lượng ấm áp lan tràn, đem nguyên lực rời rạc chậm rãi ngưng tụ được thành một tia, đưa về phía trung tâm bị thủng ở trái tim.

Nó một đường lại thử thăm dò dùng cỗ lực lượng đó đồng hoá nhân tố bạo động, tuy mỏng manh, lại vẫn nỗ lực.
Vi Nhi Pháp dùng ý thức dẫn đường cỗ lực lượng này, ngưng tụ nguyên lực, ý đồ cắn nuốt càng nhiều nhân tố bạo động.

Nó hận chết bộ dáng gầy yếu vô lực của mình hiện tại, nhưng đám nhân tố bạo động kia lại cảm giác mình bị mạo phạm, đột nhiên vồ tới!

Toàn thân Vi Nhi Pháp chấn động, gần như suýt phun ra máu, nhưng liếc Hạ Ngư một cái, lại cứng rắn nhịn xuống, nuốt ngụm máu lại.

Cổ họng tràn đầy vị tanh ngọt.

Toàn thân nó run lên, xương cốt như lệch khỏi vị trí, mỗi một khối cơ thể đều đau đớn như bị xé rách.

Vi Nhi Pháp biết, mình quá nóng vội.

Nó dùng dư quang nơi ánh mắt liếc về phía Hạ Ngư, lại chỉ có thể thấy bóng lưng gầy gầy của tiểu cô nương. Nàng đưa lưng về phía nó, chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, còn chưa phát hiện sự bất thường của nó.
Móng vuốt của Vi Nhi Pháp hơi co chặt, nguyên lực cùng lực lượng trong cơm mèo tụ tập một chỗ, như cơn sóng phẫn nộ, đột nhiên cắn nuốt thứ nhân tố bạo động đang khiêu khích, nhằm phía trái tim!!

Nó phải mau chóng khoẻ lên.

Nó phải bảo vệ nàng.

Thân thể kịch liệt đau đớn, nhưng nhân tố bạo động tiến vào trái tim lại bị nguyên lực ở trung tâm cắn nuốt.

Lực lượng của cơm mèo trở thành một cỗ nguyên lực, ngưng kết ở trái tim nó, nguyên lực trung tâm vỡ vụn bắt đầu có dấu hiệu dung hợp, mà nhân tố bạo động mất đi lực lượng của cơm mèo trấn áp, lập tức lại tàn sát bừa bãi trong cơ thể!!

Vi Nhi Pháp đau đến run rẩy, thong thả từ từ nâng móng vuốt, từng bước một, mang theo cơ thể nhức nhối do xương cốt sai lệch kia, bước ra khỏi phòng bếp.

Nó tuyệt đối không muốn để Hạ Ngư nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Bộ dáng này.

......quá khó coi rồi.

Nó có thể nhẫn nại hết thảy khuất nhục, nhưng nó không thể chịu đựng được để Hạ Ngư nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.

Nó từ từ ra khỏi bếp, bên ngoài phóng bếp là đại sảnh màu trắng rộng rãi, cột trụ La Mã bằng bạch ngọc phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo, mặt đất trơn bóng sạch sẽ vừa vặn có thể chiếu ra bộ dáng của nó hiện tại.

Một con mèo xấu xí có đôi mắt màu vàng kim, toàn thân run rẩy, chật vật ướt sũng mồ hôi.

Vi Nhi Pháp đột nhiên nhắm mắt lại, nghĩ đến cây cột gần nhất, chỉ cần núp phía sau đó, nhẫn nhịn qua một lát......là được rồi.

Nhưng mà --

"Có câu ngạn ngữ ta cảm thấy nói đặc biệt chuẩn." Thanh âm ngạo mạn của nữ nhân vang lên, trên sàn nhà sáng đến mức có thể soi gương xuất hiện bóng dáng của một nữ nhân.
Nàng ta có đôi sừng trâu thuần màu trắng, mặc chiếc váy màu trắng xinh đẹp, cổ áo to rộng mở lộ cặp vú. Chiếc váy vốn có vẻ thanh thuần lại cứng rắn bị nàng ta mặc thành kiểu gợϊ ȶìиɦ.

Vi Nhi Pháp cơ hồ ướt sũng mồ hôi nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mơ hồ.

Cổ bị nắm nhấc lên, thanh âm của nữ nhân kia lại mang theo tiếng cười nhạo đắc ý.

"Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Lần này ta xem ngươi trốn được nơi nào!"

(*Đi mòn giày cũng không thấy, đến khi gặp được thì lại chẳng tốn công)

Vi Nhi Pháp nghĩ ra!

Là Bạch Lạc Lạc!

Mấy ngày gần đây kỳ thật Bạch Lạc Lạc nghẹn khuất trong lòng, nhưng mẹ mình nguy cơ sớm tối, Bạch Lạc Lạc không thể đem an nguy của mẹ ném sau đầu. Cho nên Bạch Lạc Lạc cầm ảnh của Hạ Ngư, hỏi Ngưu Dực có phải người bán thịt trâu cho nàng ta là người đó không.
Chiếm được đáp án khẳng định.

Ban đầu Bạch Lạc Lạc nghĩ canh thịt và tiểu cô nương kia chỉ là một chuyện trùng hợp, không nghĩ tới, thật sự là người đó.

Lúc trước nàng ta buông những lời ác độc với tiểu cô nương bán thịt trâu kia, chỉ chớp mắt bệnh của mẹ mình dĩ nhiên lại cầu đến người ta.

Tâm tình của Bạch Lạc Lạc có thể nói là nghẹn khuất tới đỉnh.

Bạch Khúc kêu nàng đi mời tiểu cô nương kia, nàng không dám ra mặt, sau đó bị Bạch Khúc mắng một trận, rồi Bạch Khúc huy động người của Bạch gia, đi khắp nơi tìm người.

Bạch Lạc Lạc vốn hung tợn nghĩ, trực tiếp để hạ nhân đi mua một phần canh thịt là được rồi, cần hưng sư động chúng thế làm gì!

Chẳng qua có vẻ là vì những lời ác độc của nàng, tiểu cô nương kia suốt ba bốn ngày không xuất hiện, mà những người thuộc Bạch gia được phái ra cũng không ai có thể tra được dấu vết để lại của tiểu cô nương. Tiểu cô nương như thể đột nhiên xuất hiện trên thế giới này, không có dấu vết gì từng tồn tại.
Mà bệnh tình của Bạch Thịnh cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Nhìn Bạch Khúc sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, Bạch Lạc Lạc mới có chút hối hận. Nhưng có hối hận cũng không có tác dụng gì, người chính là tìm không thấy.

Đúng lúc Bạch Lạc Lạc ngày càng hối hận, đột nhiên truyền đến tin tức, tiểu cô nương kia xuất hiện!

Lập tức, tất cả mọi người thuộc Bạch gia đều được huy động, thậm chí có người lập tức chuẩn bị phòng bếp, chờ người nọ lại đây.

Bạch Lạc Lạc cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nghe nói Bạch Hà tỷ tỷ đón người lại đây, Bạch Lạc Lạc cũng không dám xuất hiện, nhưng nàng ở trong phòng lại cảm thấy bị đè nén, cuối cùng quyết định tránh né mọi người, đi ra ngoài giải sầu.

Mà giải sầu cũng không được, con mèo hoang tạp chủng cào mặt nàng lần trước cứ thế chói lọi xuất hiện!!
Lảo đà lảo đảo, giống như bị trọng thương, nhìn hoa văn, chính là con mèo hoang đã cào mặt nàng!!

Tâm tình Bạch Lạc Lạc sảng khoái vô cùng!

Tả thù không được vị đại thần cứu mạng, chẳng lẽ nàng còn không xử lý được con mèo hoang này!!?

[Bách Linh: vố này chuẩn bị ăn loz rồi ꉂ ꀞꀞꀞ(ᕑᗢूᓫ∗)˒˒]

Hết chương 18

------------------------------------

Bách Linh: Tui chỉ muốn nói là, tui sắp có mèo để nuôi rồi ý cả nhà ạ (๑ॢ˃̶͈̀ ꇴ ˂̶͈́๑ॢ) л̵ʱªʱªʱª

Sr cả nhà gần đây mình hay chèn tên mình khắp các chap, tại nhiều người hay lấy truyện mình copy paste khắp nơi ấy, nên mình phải chèn để đóng dấu (。"д`。) Còn người nào rảnh đến mức đọc lại rồi bỏ hết tên mình ở từng chap ra thì mình cũng bó tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương